Bên ngoài, đám người Lâm Kính Tổ vẫn đứng một góc chờ đợi, kẻ ngặp cỏ,người đá cát trông có vẻ rất nhàn nhã và biết cách hưởng thụ.
- Lý lão đệ, thế nào rồi! Khi thấy Lý Đằng Phong vừa bước ra từ trong xưởng, Lâm Kính Tổ ngay lập tức mở miệng hỏi.
- Đồ ngon!
Lý Đằng Phong tà tà cười rồi trả lời.
Nghe xong, Lâm Kính Tổ chỉ biết đứng nhìn ngơ ngác, y không thể hiểu nổi tên thiếu niên đứng đối diện mình đang nói đến vấn đề gì.
Lâm KínhTổ chắc chắn rằng bản thân mình không có hỏi nhầm, rõ ràng y đâu có đềcập gì đến đồ ăn mà Lý Đằng Phong lại trông có vẻ hưởng thụ như vậy.
- A! Ý ta là chiến thuyền tốt. Rất tốt. Rất thuận mắt.
Lý Đằng Phong chợt nhận ra điều gì đó, anh ta đã nhanh chóng đính chính lại lời nói của mình.
Nghe vậy, Lâm Kính Tổ mới gật gù biểu thị hiểu ý, sau đó chỉ thấy y lau nhẹmồ hôi trên trán, thở ra một hơi thinh không phiêu lãng.
Lâm Kính Tổ bắt đầu ngẫm nghĩ lại cuộc đời của mình, y không ngạc nhiên lắm vìbiết mình sống trên nhân gian hiện tiền cũng rất tốt đời đẹp đạo.
Tuy nhiên Lâm Kính Tổ lại chẳng biết vì sao bản thân mình lại bị Lý ĐằngPhong ám hết lần này đến lần khác, y cho rằng Lý Đằng Phong chính là con muỗi, lúc nào cũng muốn đốt người khác một cách bất chấp.
- Lâm lão ca, tiêu xa kia ngươi cứ giữ lấy, sau này làm ăn khấm khá rồi trả lại cho tiểu đệ này cũng không muộn.
Lý Đằng Phong nhẹ nhàng nói ra, cũng không thiếu phần tiếu lâm xen vào trong đó.
- Đa tạ Lý lão đệ, ơn này lão ca xin ghi nhớ.
Lâm Kính Tổ cảm kích thốt ra.
Những lời Lý Đằng Phong buông ra chính là những ý nghĩ đang hiển hiện trongđầu Lâm Kính Tổ, những suy nghĩ y rất muốn nói ra nhưng không dám nói.
- Lý huynh đệ, những thứ ngươi yêu cầu đã chuẩn bị xong.
Chấp sự họ Lưu đột nhiên xuất hiện rồi nói.
Quay lại, Lý Đằng Phong liền nhìn thấy một nam nhân trung niên vạm vỡ đangchậm rãi bước ra, y chính là chấp sự họ Lưu, bên cạnh y còn có một namnhân khác.
- Giới thiệu với Lý huynh đệ, đây là Đường Yến Hạ, một thợ đóng tàu kiêm lái tàu với tay nghề vô cùng cứng.
Chấp sự họ Lưu vô cùng tự hào khua môi múa mép.
Quan sát tên nam nhân được gọi là Đường Yến Hạ qua một lượt, Lý Đằng Phongthấy người này chỉ vào khoảng hai mươi, hai mươi mốt tuổi.
ĐườngYến Hạ chỉ mặc mỗi cái quần dài đen, còn thân trên hòa quyện cùng thiênnhiên nên dễ dàng thấy được nước da đỏ rám trông rất khỏe khoắn.
Không những vậy, thể trạng của Đường Yến Hạ còn trông rất đồ sộ, thân cao hơn hai thước, cơ bắp lồ lộ cứng như đá, vạm vỡ đến dọa người.
Nếuđể Lý Đằng Phong đứng gần Đường Yến Hạ thì không khác gì cọng cỏ với cây cổ thụ, cho cảm giác giống như chỉ cần một đấm của Đường Yến Hạ cũng đủ đem Lý Đằng Phong phân thành hai khúc.
- Đường huynh, Lý Đằng Phong hữu lễ.
Lý Đằng Phong bình thản chào hỏi.
Câu nói vừa dứt, đôi mắt Đường Yến Hạ đột nhiên ẩn hiện nét quang mang khóthấy. Tiếp đến, y chỉ nhẹ đáp lễ lại rồi vẫn như cũ, đứng bất động tạichỗ.
Một lát sau, khi đã thanh toán xong xuôi mọi thứ, Lý ĐằngPhong từ giã đám người Lâm Kính Tổ rồi mang tất cả đồ đạc lên thuyền,sau đó anh ta cùng với Đường Yến Hạ bắt đầu nhổ neo ra khơi.
Chiến thuyền khổng lồ từ từ di chuyển trên dòng nước đang chảy, nó cứ thế dần dần khuất xa theo hướng tây nam.
***
Ba ngày sau
Bình Châu thành, Bắc Bình Vương phủ.
Trong thư phòng, Lý Chính Vương cùng Âu Dương Phi Thần đang bàn tính gì đótrên bản đồ Nam Long quốc. Nhìn qua sa bàn có thể thấy, ở mỗi thành trìquan trọng đều có cắm một cây cờ nhỏ màu đỏ.
- Bẩm Vương gia, có mấy người đến từ Xà châu muốn tham kiến ngài.
Bên ngoài, một tên lính khom người sau cánh cửa gỗ, nói vọng vào.
- Mời họ vào đi.
Âu Dương Phi Thần lạnh lùng truyền lệnh.
Đồng thời, Âu Dương Phi Thần cũng nhanh chóng đặt tấm gỗ lớn lên sa bàn, biến nó thành một cái bàn không hơn không kém.
Hành động đó cho thấy, việc mà Lý Chính Vương và Âu Dương Phi Thần đang bàn bạc với nhau là chuyện vô cùng tuyệt mật.
- Điền Tử Tư cùng chúng tướng xin bái kiến Bắc Bình Vương.
Từ bên ngoài cửa có chín người nam nhân bước vào bên trong thư phòng rồiquỳ một chân hành lễ, người mở miệng nói chính là lão tướng Điền Tử Tưdanh tiếng lẫy lừng của quân đội Xà châu.
- Các vị miễn lễ!
Lý Chính Vương từ tốn nói ra nhưng lại chứa đựng trong đó khí chất vương giả uy áp chúng nhân.
Quan sát qua tám người nam nhân còn lại, Lý Chính Vương liền nhanh chóngnhận ra họ là Hạng Câu, Lư Cương, Quãng Tam Nguyên, Kiền Khôn La Hải, Sa Trì Dật Ương, Mục Vị, Giản Định và Khâu Tưởng Cầm.
- Ta không biết các vị tướng quân đại giá quang lâm nên đã không kịp đón tiếp chu đáo, mong các vị lượng thứ.
Lý Chính Vương khách khí nói.
- Bắc Bình Vương quá lời rồi. Bây giờ, chúng hạ nhân đã không còn làtướng quân của Xà châu nữa, chỉ là một con dân bình thường của Nam Longquốc.
Điền Tử Tư khiêm nhường trả lời.
Nghe vậy, Lý Chính Vương chuyển mắt sang hướng khác một lúc rồi hồi phục lại bình thường.
- Ài! Cớ sự thế nào lại ra như vậy. Các vị hãy cho ta biết tường tận.
Lý Chính Vương chuyển sang nét u buồn hỏi thăm.
Dựa vào sự việc xảy ra ở Xà Châu thành vào mấy hôm trước, Điền Tử Tư theotrình tự kể lại mọi diễn biến xảy ra lúc đó qua một lượt cho Lý ChínhVương.
Nghe xong, Lý Chính Vương thầm than một tiếng, Xà châu nhiều đời hưng thịnh nhưng nay lại sắp sửa bước đến ngày tàn vong.
Sau này, Xà châu sớm muộn gì cũng trở thành miếng bánh ngon cho quần hùngxâu xé, là đôi cánh lớn chờ lắp lên lưng con hổ hùng mạnh nhất.
- Hiện tại các vị tướng quân đã tự do tự tại, đến không báo đi không hỏi. Không biết ta có đủ vinh hạnh mời các vị ở lại Bình châu cùng nhau dựng xây cơ nghiệp hay không? Ta không miễn cưỡng, tất cả đều dựa vào sự tựnguyện của các vị.
Lý Chính Vương chậm rãi nêu ra đề nghị, nét thiện chí, yêu mến hiền tài hiện rõ trên khuôn mặt.
- Chúng mạc tướng xin nguyện hết lòng phò trợ Vương gia.
Điền Tử Tư cùng chúng tướng quỳ xuống hành lễ, biểu thị một lòng quy thuận.
Bọn người Điền Tử Tư còn chưa biết phải làm cách nào để xin về dưới trướngLý Chính Vương, vì bọn họ đã từng một lần rời bỏ chủ nên sợ vết sẹo nàykhiến người khác khó lòng chấp nhận.
Tuy nhiên Lý Chính Vươngkhông những không miệt thị những kẻ không chốn nương thân mà y còn tỏlòng trọng dụng những người sa cơ thất thế.
Điều này khiến chobọn người Điền Tử Tư thêm muôn phần bội phục, trong lòng bọn họ, LýChính Vương giống như người sinh ra họ lần thứ hai.
- Tốt. Các vị tướng quân đứng dậy đi. Từ nay các vị cứ theo sự sắp xếp của Âu Dươngtướng quân mà làm việc. Để đáp lại đại lễ bất ngờ này, ta sẽ cho ngườiđón tất cả gia quyến của các vị tướng quân về Bình Châu thành, để saunày các vị yên tâm mà chinh nam dẹp bắc.
Lý Chính Vương kích động nói ra.
So với bọn người Điền Tử Tư, Lý Chính Vương càng thêm vui mừng hơn hết,những người tướng này đến đây giống như là những ngọn đèn dầu soi sánghết những bóng tối bế tắc của y.
Từ đây, Lý Chính Vương đã vữngtâm hơn trong việc nắm giữ Lý Gia quân, vì những vị tướng này khôngnhững một lòng trung thành mà còn là những con người tài năng xuấtchúng, từng là tinh anh, chủ chốt trong quân đội Xà châu.
- Lý lão đệ, thế nào rồi! Khi thấy Lý Đằng Phong vừa bước ra từ trong xưởng, Lâm Kính Tổ ngay lập tức mở miệng hỏi.
- Đồ ngon!
Lý Đằng Phong tà tà cười rồi trả lời.
Nghe xong, Lâm Kính Tổ chỉ biết đứng nhìn ngơ ngác, y không thể hiểu nổi tên thiếu niên đứng đối diện mình đang nói đến vấn đề gì.
Lâm KínhTổ chắc chắn rằng bản thân mình không có hỏi nhầm, rõ ràng y đâu có đềcập gì đến đồ ăn mà Lý Đằng Phong lại trông có vẻ hưởng thụ như vậy.
- A! Ý ta là chiến thuyền tốt. Rất tốt. Rất thuận mắt.
Lý Đằng Phong chợt nhận ra điều gì đó, anh ta đã nhanh chóng đính chính lại lời nói của mình.
Nghe vậy, Lâm Kính Tổ mới gật gù biểu thị hiểu ý, sau đó chỉ thấy y lau nhẹmồ hôi trên trán, thở ra một hơi thinh không phiêu lãng.
Lâm Kính Tổ bắt đầu ngẫm nghĩ lại cuộc đời của mình, y không ngạc nhiên lắm vìbiết mình sống trên nhân gian hiện tiền cũng rất tốt đời đẹp đạo.
Tuy nhiên Lâm Kính Tổ lại chẳng biết vì sao bản thân mình lại bị Lý ĐằngPhong ám hết lần này đến lần khác, y cho rằng Lý Đằng Phong chính là con muỗi, lúc nào cũng muốn đốt người khác một cách bất chấp.
- Lâm lão ca, tiêu xa kia ngươi cứ giữ lấy, sau này làm ăn khấm khá rồi trả lại cho tiểu đệ này cũng không muộn.
Lý Đằng Phong nhẹ nhàng nói ra, cũng không thiếu phần tiếu lâm xen vào trong đó.
- Đa tạ Lý lão đệ, ơn này lão ca xin ghi nhớ.
Lâm Kính Tổ cảm kích thốt ra.
Những lời Lý Đằng Phong buông ra chính là những ý nghĩ đang hiển hiện trongđầu Lâm Kính Tổ, những suy nghĩ y rất muốn nói ra nhưng không dám nói.
- Lý huynh đệ, những thứ ngươi yêu cầu đã chuẩn bị xong.
Chấp sự họ Lưu đột nhiên xuất hiện rồi nói.
Quay lại, Lý Đằng Phong liền nhìn thấy một nam nhân trung niên vạm vỡ đangchậm rãi bước ra, y chính là chấp sự họ Lưu, bên cạnh y còn có một namnhân khác.
- Giới thiệu với Lý huynh đệ, đây là Đường Yến Hạ, một thợ đóng tàu kiêm lái tàu với tay nghề vô cùng cứng.
Chấp sự họ Lưu vô cùng tự hào khua môi múa mép.
Quan sát tên nam nhân được gọi là Đường Yến Hạ qua một lượt, Lý Đằng Phongthấy người này chỉ vào khoảng hai mươi, hai mươi mốt tuổi.
ĐườngYến Hạ chỉ mặc mỗi cái quần dài đen, còn thân trên hòa quyện cùng thiênnhiên nên dễ dàng thấy được nước da đỏ rám trông rất khỏe khoắn.
Không những vậy, thể trạng của Đường Yến Hạ còn trông rất đồ sộ, thân cao hơn hai thước, cơ bắp lồ lộ cứng như đá, vạm vỡ đến dọa người.
Nếuđể Lý Đằng Phong đứng gần Đường Yến Hạ thì không khác gì cọng cỏ với cây cổ thụ, cho cảm giác giống như chỉ cần một đấm của Đường Yến Hạ cũng đủ đem Lý Đằng Phong phân thành hai khúc.
- Đường huynh, Lý Đằng Phong hữu lễ.
Lý Đằng Phong bình thản chào hỏi.
Câu nói vừa dứt, đôi mắt Đường Yến Hạ đột nhiên ẩn hiện nét quang mang khóthấy. Tiếp đến, y chỉ nhẹ đáp lễ lại rồi vẫn như cũ, đứng bất động tạichỗ.
Một lát sau, khi đã thanh toán xong xuôi mọi thứ, Lý ĐằngPhong từ giã đám người Lâm Kính Tổ rồi mang tất cả đồ đạc lên thuyền,sau đó anh ta cùng với Đường Yến Hạ bắt đầu nhổ neo ra khơi.
Chiến thuyền khổng lồ từ từ di chuyển trên dòng nước đang chảy, nó cứ thế dần dần khuất xa theo hướng tây nam.
***
Ba ngày sau
Bình Châu thành, Bắc Bình Vương phủ.
Trong thư phòng, Lý Chính Vương cùng Âu Dương Phi Thần đang bàn tính gì đótrên bản đồ Nam Long quốc. Nhìn qua sa bàn có thể thấy, ở mỗi thành trìquan trọng đều có cắm một cây cờ nhỏ màu đỏ.
- Bẩm Vương gia, có mấy người đến từ Xà châu muốn tham kiến ngài.
Bên ngoài, một tên lính khom người sau cánh cửa gỗ, nói vọng vào.
- Mời họ vào đi.
Âu Dương Phi Thần lạnh lùng truyền lệnh.
Đồng thời, Âu Dương Phi Thần cũng nhanh chóng đặt tấm gỗ lớn lên sa bàn, biến nó thành một cái bàn không hơn không kém.
Hành động đó cho thấy, việc mà Lý Chính Vương và Âu Dương Phi Thần đang bàn bạc với nhau là chuyện vô cùng tuyệt mật.
- Điền Tử Tư cùng chúng tướng xin bái kiến Bắc Bình Vương.
Từ bên ngoài cửa có chín người nam nhân bước vào bên trong thư phòng rồiquỳ một chân hành lễ, người mở miệng nói chính là lão tướng Điền Tử Tưdanh tiếng lẫy lừng của quân đội Xà châu.
- Các vị miễn lễ!
Lý Chính Vương từ tốn nói ra nhưng lại chứa đựng trong đó khí chất vương giả uy áp chúng nhân.
Quan sát qua tám người nam nhân còn lại, Lý Chính Vương liền nhanh chóngnhận ra họ là Hạng Câu, Lư Cương, Quãng Tam Nguyên, Kiền Khôn La Hải, Sa Trì Dật Ương, Mục Vị, Giản Định và Khâu Tưởng Cầm.
- Ta không biết các vị tướng quân đại giá quang lâm nên đã không kịp đón tiếp chu đáo, mong các vị lượng thứ.
Lý Chính Vương khách khí nói.
- Bắc Bình Vương quá lời rồi. Bây giờ, chúng hạ nhân đã không còn làtướng quân của Xà châu nữa, chỉ là một con dân bình thường của Nam Longquốc.
Điền Tử Tư khiêm nhường trả lời.
Nghe vậy, Lý Chính Vương chuyển mắt sang hướng khác một lúc rồi hồi phục lại bình thường.
- Ài! Cớ sự thế nào lại ra như vậy. Các vị hãy cho ta biết tường tận.
Lý Chính Vương chuyển sang nét u buồn hỏi thăm.
Dựa vào sự việc xảy ra ở Xà Châu thành vào mấy hôm trước, Điền Tử Tư theotrình tự kể lại mọi diễn biến xảy ra lúc đó qua một lượt cho Lý ChínhVương.
Nghe xong, Lý Chính Vương thầm than một tiếng, Xà châu nhiều đời hưng thịnh nhưng nay lại sắp sửa bước đến ngày tàn vong.
Sau này, Xà châu sớm muộn gì cũng trở thành miếng bánh ngon cho quần hùngxâu xé, là đôi cánh lớn chờ lắp lên lưng con hổ hùng mạnh nhất.
- Hiện tại các vị tướng quân đã tự do tự tại, đến không báo đi không hỏi. Không biết ta có đủ vinh hạnh mời các vị ở lại Bình châu cùng nhau dựng xây cơ nghiệp hay không? Ta không miễn cưỡng, tất cả đều dựa vào sự tựnguyện của các vị.
Lý Chính Vương chậm rãi nêu ra đề nghị, nét thiện chí, yêu mến hiền tài hiện rõ trên khuôn mặt.
- Chúng mạc tướng xin nguyện hết lòng phò trợ Vương gia.
Điền Tử Tư cùng chúng tướng quỳ xuống hành lễ, biểu thị một lòng quy thuận.
Bọn người Điền Tử Tư còn chưa biết phải làm cách nào để xin về dưới trướngLý Chính Vương, vì bọn họ đã từng một lần rời bỏ chủ nên sợ vết sẹo nàykhiến người khác khó lòng chấp nhận.
Tuy nhiên Lý Chính Vươngkhông những không miệt thị những kẻ không chốn nương thân mà y còn tỏlòng trọng dụng những người sa cơ thất thế.
Điều này khiến chobọn người Điền Tử Tư thêm muôn phần bội phục, trong lòng bọn họ, LýChính Vương giống như người sinh ra họ lần thứ hai.
- Tốt. Các vị tướng quân đứng dậy đi. Từ nay các vị cứ theo sự sắp xếp của Âu Dươngtướng quân mà làm việc. Để đáp lại đại lễ bất ngờ này, ta sẽ cho ngườiđón tất cả gia quyến của các vị tướng quân về Bình Châu thành, để saunày các vị yên tâm mà chinh nam dẹp bắc.
Lý Chính Vương kích động nói ra.
So với bọn người Điền Tử Tư, Lý Chính Vương càng thêm vui mừng hơn hết,những người tướng này đến đây giống như là những ngọn đèn dầu soi sánghết những bóng tối bế tắc của y.
Từ đây, Lý Chính Vương đã vữngtâm hơn trong việc nắm giữ Lý Gia quân, vì những vị tướng này khôngnhững một lòng trung thành mà còn là những con người tài năng xuấtchúng, từng là tinh anh, chủ chốt trong quân đội Xà châu.
Danh sách chương