Thế nhưng ngay cả ông trời cũng muốn giúp cho Lý Đằng Phong nên mọichuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, nằm ngoài dự tính của anh ta.
- Đàm huynh, Đằng Phong hữu lễ!
Lý Đằng Phong hơi khom người xuống chào hỏi, trong lúc nói, anh ta không hề để mất đi khí độ hiên ngang.
- Lý đệ, ta hữu lễ!
Đàm Sơn cũng không thất lễ đã nhanh chóng đáp lại, vẻ mặt bình thản không một chút dao động.
Trong lúc trao đổi, Đàm Sơn cũng không quên đánh giá sơ lượt qua tên thiếu niên bạch lam trường bào trước mặt mình một chút.
Mặc dù Đàm Sơn không có con mắt tinh tường trong việc quan sát nhưng y tinrằng phía bên trên của mình chắc chắn không có nhìn lầm người.
Tuy bề ngoài Lý Đằng Phong trông có vẻ vô cùng bình thường, ngoài ra cònxen lẫn một chút ngốc nghếch, ngu ngơ nhưng Đàm Sơn không tin đó là conngười thật của Lý Đằng Phong.
Bởi vì Đàm Sơn biết rằng trên đờinày có rất nhiều người thích đeo mặt nạ, có khi còn đeo rất nhiều để che đậy đi những huyền mưu rung trời lở đất.
Chỉ cần cho người đómột ít thời gian sẽ có thể chứng kiến được lúc hắn tự tháo bỏ từng lớp,từng lớp mặt nạ dày cui, sau cùng là bộ mặt thật của hắn mà người đờikhông thể tin vào mắt mình.
- Thủ lĩnh, việc này....
Tên hạm trưởng lùn tịt ném ánh mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì về phía Đàm Sơn, ấp úng hỏi.
- Ngươi được lắm, dám đánh cướp cả bằng hữu của ta. Khi trở về ta sẽ chongươi dọn dẹp vệ sinh tất cả thuyền trong băng Khuyết Lục.
Đàm Sơn khinh bỉ nhìn về phía thuộc hạ của mình rồi giễu cợt đáp lời.
- Thủ lĩnh, ngài đùa ta à!
Tên hải tặc lùn trố mắt nhìn trân trối, hắn hoảng hốt đến nổi hét lớn như heo bị thọc tiết.
Bởi vì vệ sinh thuyền đã là một cực hình, huống chi kêu tên này làm việc đó cho toàn bộ thuyền hiện có, thà bắt hắn đi cướp để đạt chỉ tiêu, điđánh vào một nước nào đó hay bất cứ việc gì khác hắn cũng đều chấp nhận.
Riêng việc dọn dẹp thuyền, không chỉ tên hải tặc lùn ngán ngẩm mà bất cứ tênnào khác cũng biểu hiện như vậy, vì trong băng đâu chỉ có một hay haichiếc thuyền mà có đến vài ngàn chiếc là ít.
Nếu có vệ sinh mấychiếc thuyền đó thật thì cho dù có làm quên ăn, quên ngủ, quên cả ngắmnữ nhân, có khi làm đến chết cũng chưa chắc xong, không khác gì địa ngục trần gian.
- Đừng có nhiều lời! Bây giờ, ngươi rời khỏi đây được rồi.
Đàm Sơn lạnh lùng nói ra, giọng điệu không khác gì cấp trên đang hạch sách cấp dưới.
Nghe vậy, tên hải tặc lùn cũng không dám nói thêm cái gì, hắn đã nhanh chóng hạ lệnh cho toàn bộ người trong hạm đội một rời đi.
Trước khi đi, tên hải tặc lùn không quên ném ánh mắt uất ức về phía nhómngười của Lý Đằng Phong, chỉ vì họ không có nói là bằng hữu của Đàm Sơnnên giờ đây hắn mới phải chịu khổ như vậy.
Tên hải tặc lùn chỉ có thể tự than thở là do mình xui xẻo, một người hiền lương, tốt tính nhưmình lại gặp phải điều tai bay vạ gió.
Khoảng một lát sau, mấychục chiến thuyền đã rời đi để lại một vùng biển trống trải như lúc đầu, trả lại không gian rộng lớn cho hai con thuyền còn lại.
Lúc này, Lý Đằng Phong mới để ý đến một điểm kì lạ, đường đường là thủ lĩnh đứng đầu băng hải tặc nhưng Đàm Sơn chỉ có một chiếc thuyền đơn lẻ, không hề có một hạm đội riêng hay bấy cứ thuyền nào khác hộ tống.
Trongkhi đó, thuộc hạ của Đàm Sơn lại có hàng chục chiếc thuyền đi theo dướitrướng, khí thế bá đạo khiến người khác phải kinh hồn bạt vía.
Nghĩ mãi không thông, Lý Đằng Phong đành đoán mò là do Đàm Sơn muốn tẩuthoát nhanh khi gặp kẻ địch nên mới không cho thuyền khác đi theo làmvướng víu tay chân, rối loạn đường chạy.
- Bé bự, ngươi đúng là không nể tình bằng hữu, nỡ mạnh tay với thuộc hạ của ta như vậy.
Đàm Sơn đứng bên thuyền đối diện, nói bằng một giọng điệu trách móc.
- Nếu ta không nể tình thì thuộc hạ của ngươi đã hương khói nghi ngút rồi.
Đường Yến Hạ tiếu lâm trả lời, giống như đây là việc y cần phải làm vậy.
Nếu Đường Yến Hạ không nhận ra mấy con thuyền hải tặc là sản phẩm của mìnhtạo ra, có lẽ y đã giết hết bọn hải tặc lúc nãy, đâu có mà hạ thủ lưutình.
Cũng nhờ vào mấy con thuyền kia nên Đường Yến Hạ mới nhậnra mấy tên hải tặc là thuộc hạ của Đàm Sơn. Do đó, Đường Yến Hạ mới ngăn cản Lý Đằng Phong ra tay, y sợ anh ta xuống tay sát phạt sẽ làm ảnhhưởng đến mối quan hệ của y.
Mối quan hệ của Đường Yến Hạ và ĐàmSơn chính là mối quan hệ làm ăn vô cùng đặc biệt, vì vậy xưởng đóngthuyền của Đường Yến Hạ mới được yên ổn hoạt động.
Nếu một ngườihay tổ chức nào đó được một thế lực hải tặc bảo vệ, cho dù có là mộtnước lớn cũng không dám tùy tiện gây hấn, ngay cả nước chủ quản cũngphải buông lỏng việc quản lí khắt khe.
Cho nên, dù có xảy rachuyện gì, Đường Yến Hạ cũng sẽ không để mất đi chỗ dựa lớn mà ngườingười mong ước nhưng không thể có được.
Nghe vậy, Đàm Sơn cảmthấy cũng có lý, tự nhiên gây hấn với người ta làm chi để rồi bị đánhbẹp lép như con gián, đổi lại là y cũng sẽ tẩn cho mấy tên gây sự kiamột trận nhớ đời.
Sau đó, Đàm Sơn liền trở nên vui vẻ rạng ngờinhư mặt trời mới mọc, tiếp theo y nói mấy câu với thuộc hạ của mình rồichẳng ngần ngại lấy đà nhảy sang thuyền của Lý Đằng Phong.
Khoảng cách giữa hai con thuyền tầm mười mét nhưng Đàm Sơn lại nhảy qua một cách nhẹ nhàng như thể có gắn lò xo dưới chân.
- Bé bự, ngươi đã gây ra việc gì đắc tội với người ta để rồi bị đuổi việc, phải lang thang trên biển như vậy? Sau khi đáp xuống thuyền, Đàm Sơn đã mở miệng nói ra những lời trêu đùa.
- Cái tên mồm thúi!
Đường Yến Hạ nhíu mày mắng to nhưng giọng điệu lại không hề có một chút tức giận.
Tuy bị mắng nhưng Đàm Sơn không hề để mấy lời nói đó vào lòng, mặc khác ycòn cười rất to, rất khoái chí trông vô cùng hưởng thụ.
- Có gì ngươi cứ hỏi Lý đệ đây, vì đệ ấy mới là chủ nhân của con thuyền này, còn ta chỉ thuyền viên thôi.
Đường Yến Hạ nhanh chóng nhắc lại rõ ràng hết thảy, y sợ Đàm Sơn sẽ quên mất điều đó rồi nói ra những thứ không nên nói.
Lúc này, Đàm Sơn mới bắt đầu nhớ lại việc quan trọng này, cũng may y làngười thích giỡn hớt nên không có đi vào trọng tâm câu chuyện quá sớm.
- Lý đệ, ngươi dự tính đi đâu đây?
Đàm Sơn nhanh chóng chuyển đổi đối tượng giao tiếp, không thèm để ý đến Đường Yến Hạ nữa.
- Chuyện này nói ra cũng thật trùng hợp, không biết ta nên nói như thế nào đây?
Lý Đằng Phong gãi gãi cái đầu rồi nói.
- Lý đệ cứ nói những gì cần nói!
Đàm Sơn đã nhanh chóng khóa chủ đề một cách cao tay.
- Nói thật với Đàm huynh, mục đích của ta trong chuyến ra khơi này chính là để tìm ngươi.
Lý Đằng Phong cũng không che giấu, nói ra toàn bộ sự thật.
- Lý đệ, ta cũng chưa từng gặp qua ngươi, làm sao ngươi biết được thân phận của ta. Và ngươi tìm ta để làm gì?
Đàm Sơn tỏ ra vô cũng hiếu kì trước những lời nói của Lý Đằng Phong.
- Đàm huynh, ta biết được thân phận của ngươi là do Âu Dương huynh giớithiệu qua. Ngoài ra, Đằng Phong lặn lội đường xa để tìm Đàm huynh đâyvới mục đích nhờ ngươi thương tình giúp đỡ ta qua khỏi cơn nguy khốntrước mắt.
Lý Đằng Phong thành khẩn trả lời, thái độ cầu xin chân thành khiến người khác không hề cảm thấy một tia khó chịu.
- Đàm huynh, Đằng Phong hữu lễ!
Lý Đằng Phong hơi khom người xuống chào hỏi, trong lúc nói, anh ta không hề để mất đi khí độ hiên ngang.
- Lý đệ, ta hữu lễ!
Đàm Sơn cũng không thất lễ đã nhanh chóng đáp lại, vẻ mặt bình thản không một chút dao động.
Trong lúc trao đổi, Đàm Sơn cũng không quên đánh giá sơ lượt qua tên thiếu niên bạch lam trường bào trước mặt mình một chút.
Mặc dù Đàm Sơn không có con mắt tinh tường trong việc quan sát nhưng y tinrằng phía bên trên của mình chắc chắn không có nhìn lầm người.
Tuy bề ngoài Lý Đằng Phong trông có vẻ vô cùng bình thường, ngoài ra cònxen lẫn một chút ngốc nghếch, ngu ngơ nhưng Đàm Sơn không tin đó là conngười thật của Lý Đằng Phong.
Bởi vì Đàm Sơn biết rằng trên đờinày có rất nhiều người thích đeo mặt nạ, có khi còn đeo rất nhiều để che đậy đi những huyền mưu rung trời lở đất.
Chỉ cần cho người đómột ít thời gian sẽ có thể chứng kiến được lúc hắn tự tháo bỏ từng lớp,từng lớp mặt nạ dày cui, sau cùng là bộ mặt thật của hắn mà người đờikhông thể tin vào mắt mình.
- Thủ lĩnh, việc này....
Tên hạm trưởng lùn tịt ném ánh mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì về phía Đàm Sơn, ấp úng hỏi.
- Ngươi được lắm, dám đánh cướp cả bằng hữu của ta. Khi trở về ta sẽ chongươi dọn dẹp vệ sinh tất cả thuyền trong băng Khuyết Lục.
Đàm Sơn khinh bỉ nhìn về phía thuộc hạ của mình rồi giễu cợt đáp lời.
- Thủ lĩnh, ngài đùa ta à!
Tên hải tặc lùn trố mắt nhìn trân trối, hắn hoảng hốt đến nổi hét lớn như heo bị thọc tiết.
Bởi vì vệ sinh thuyền đã là một cực hình, huống chi kêu tên này làm việc đó cho toàn bộ thuyền hiện có, thà bắt hắn đi cướp để đạt chỉ tiêu, điđánh vào một nước nào đó hay bất cứ việc gì khác hắn cũng đều chấp nhận.
Riêng việc dọn dẹp thuyền, không chỉ tên hải tặc lùn ngán ngẩm mà bất cứ tênnào khác cũng biểu hiện như vậy, vì trong băng đâu chỉ có một hay haichiếc thuyền mà có đến vài ngàn chiếc là ít.
Nếu có vệ sinh mấychiếc thuyền đó thật thì cho dù có làm quên ăn, quên ngủ, quên cả ngắmnữ nhân, có khi làm đến chết cũng chưa chắc xong, không khác gì địa ngục trần gian.
- Đừng có nhiều lời! Bây giờ, ngươi rời khỏi đây được rồi.
Đàm Sơn lạnh lùng nói ra, giọng điệu không khác gì cấp trên đang hạch sách cấp dưới.
Nghe vậy, tên hải tặc lùn cũng không dám nói thêm cái gì, hắn đã nhanh chóng hạ lệnh cho toàn bộ người trong hạm đội một rời đi.
Trước khi đi, tên hải tặc lùn không quên ném ánh mắt uất ức về phía nhómngười của Lý Đằng Phong, chỉ vì họ không có nói là bằng hữu của Đàm Sơnnên giờ đây hắn mới phải chịu khổ như vậy.
Tên hải tặc lùn chỉ có thể tự than thở là do mình xui xẻo, một người hiền lương, tốt tính nhưmình lại gặp phải điều tai bay vạ gió.
Khoảng một lát sau, mấychục chiến thuyền đã rời đi để lại một vùng biển trống trải như lúc đầu, trả lại không gian rộng lớn cho hai con thuyền còn lại.
Lúc này, Lý Đằng Phong mới để ý đến một điểm kì lạ, đường đường là thủ lĩnh đứng đầu băng hải tặc nhưng Đàm Sơn chỉ có một chiếc thuyền đơn lẻ, không hề có một hạm đội riêng hay bấy cứ thuyền nào khác hộ tống.
Trongkhi đó, thuộc hạ của Đàm Sơn lại có hàng chục chiếc thuyền đi theo dướitrướng, khí thế bá đạo khiến người khác phải kinh hồn bạt vía.
Nghĩ mãi không thông, Lý Đằng Phong đành đoán mò là do Đàm Sơn muốn tẩuthoát nhanh khi gặp kẻ địch nên mới không cho thuyền khác đi theo làmvướng víu tay chân, rối loạn đường chạy.
- Bé bự, ngươi đúng là không nể tình bằng hữu, nỡ mạnh tay với thuộc hạ của ta như vậy.
Đàm Sơn đứng bên thuyền đối diện, nói bằng một giọng điệu trách móc.
- Nếu ta không nể tình thì thuộc hạ của ngươi đã hương khói nghi ngút rồi.
Đường Yến Hạ tiếu lâm trả lời, giống như đây là việc y cần phải làm vậy.
Nếu Đường Yến Hạ không nhận ra mấy con thuyền hải tặc là sản phẩm của mìnhtạo ra, có lẽ y đã giết hết bọn hải tặc lúc nãy, đâu có mà hạ thủ lưutình.
Cũng nhờ vào mấy con thuyền kia nên Đường Yến Hạ mới nhậnra mấy tên hải tặc là thuộc hạ của Đàm Sơn. Do đó, Đường Yến Hạ mới ngăn cản Lý Đằng Phong ra tay, y sợ anh ta xuống tay sát phạt sẽ làm ảnhhưởng đến mối quan hệ của y.
Mối quan hệ của Đường Yến Hạ và ĐàmSơn chính là mối quan hệ làm ăn vô cùng đặc biệt, vì vậy xưởng đóngthuyền của Đường Yến Hạ mới được yên ổn hoạt động.
Nếu một ngườihay tổ chức nào đó được một thế lực hải tặc bảo vệ, cho dù có là mộtnước lớn cũng không dám tùy tiện gây hấn, ngay cả nước chủ quản cũngphải buông lỏng việc quản lí khắt khe.
Cho nên, dù có xảy rachuyện gì, Đường Yến Hạ cũng sẽ không để mất đi chỗ dựa lớn mà ngườingười mong ước nhưng không thể có được.
Nghe vậy, Đàm Sơn cảmthấy cũng có lý, tự nhiên gây hấn với người ta làm chi để rồi bị đánhbẹp lép như con gián, đổi lại là y cũng sẽ tẩn cho mấy tên gây sự kiamột trận nhớ đời.
Sau đó, Đàm Sơn liền trở nên vui vẻ rạng ngờinhư mặt trời mới mọc, tiếp theo y nói mấy câu với thuộc hạ của mình rồichẳng ngần ngại lấy đà nhảy sang thuyền của Lý Đằng Phong.
Khoảng cách giữa hai con thuyền tầm mười mét nhưng Đàm Sơn lại nhảy qua một cách nhẹ nhàng như thể có gắn lò xo dưới chân.
- Bé bự, ngươi đã gây ra việc gì đắc tội với người ta để rồi bị đuổi việc, phải lang thang trên biển như vậy? Sau khi đáp xuống thuyền, Đàm Sơn đã mở miệng nói ra những lời trêu đùa.
- Cái tên mồm thúi!
Đường Yến Hạ nhíu mày mắng to nhưng giọng điệu lại không hề có một chút tức giận.
Tuy bị mắng nhưng Đàm Sơn không hề để mấy lời nói đó vào lòng, mặc khác ycòn cười rất to, rất khoái chí trông vô cùng hưởng thụ.
- Có gì ngươi cứ hỏi Lý đệ đây, vì đệ ấy mới là chủ nhân của con thuyền này, còn ta chỉ thuyền viên thôi.
Đường Yến Hạ nhanh chóng nhắc lại rõ ràng hết thảy, y sợ Đàm Sơn sẽ quên mất điều đó rồi nói ra những thứ không nên nói.
Lúc này, Đàm Sơn mới bắt đầu nhớ lại việc quan trọng này, cũng may y làngười thích giỡn hớt nên không có đi vào trọng tâm câu chuyện quá sớm.
- Lý đệ, ngươi dự tính đi đâu đây?
Đàm Sơn nhanh chóng chuyển đổi đối tượng giao tiếp, không thèm để ý đến Đường Yến Hạ nữa.
- Chuyện này nói ra cũng thật trùng hợp, không biết ta nên nói như thế nào đây?
Lý Đằng Phong gãi gãi cái đầu rồi nói.
- Lý đệ cứ nói những gì cần nói!
Đàm Sơn đã nhanh chóng khóa chủ đề một cách cao tay.
- Nói thật với Đàm huynh, mục đích của ta trong chuyến ra khơi này chính là để tìm ngươi.
Lý Đằng Phong cũng không che giấu, nói ra toàn bộ sự thật.
- Lý đệ, ta cũng chưa từng gặp qua ngươi, làm sao ngươi biết được thân phận của ta. Và ngươi tìm ta để làm gì?
Đàm Sơn tỏ ra vô cũng hiếu kì trước những lời nói của Lý Đằng Phong.
- Đàm huynh, ta biết được thân phận của ngươi là do Âu Dương huynh giớithiệu qua. Ngoài ra, Đằng Phong lặn lội đường xa để tìm Đàm huynh đâyvới mục đích nhờ ngươi thương tình giúp đỡ ta qua khỏi cơn nguy khốntrước mắt.
Lý Đằng Phong thành khẩn trả lời, thái độ cầu xin chân thành khiến người khác không hề cảm thấy một tia khó chịu.
Danh sách chương