Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường ít đổ máu! - Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường ít đổ máu!
- Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường ít đổ máu!
Hàng trăm người đồng thanh hò hét, khiến cả khu rừng náo động như thể hàngvạn binh mã đang vây công. Âm thanh hùng hồn, ẩn chứa sĩ khí cao ngấttrời, dường như muốn nuốt trọn cả càn khôn.
- Cấp báo, cấp báo!
Đột nhiên có một người nam nhân từ một hướng chạy đến, người này dáng vẻhớt ha hớt hải như thể gặp phải quỷ, hắn vừa chạy vừa la hét làm khuấyđộng cả một khu vực xung quanh.
- Bẩm đại tướng quân! Bên ngoàilàng hai mươi cây số, có khoảng năm vạn nhân mã đang hùng hổ tiến đếnđây, xem qua dáng vẻ của họ, dường như chín phần là muốn tấn công chúngta.
Người nam nhân hốt hoảng báo cáo hết những gì mình biết,trong lúc nói hắn cũng không kiềm lòng được mà run rẩy, mặt mài táixanh, mồ hôi hột chảy đầy mặt.
Nghe xong, Ô Lãng cũng xém chúthồn kinh vía bạt, mặc dù y đã trải qua khá nhiều trận chiến nhưng con số kẻ thù còn lâu mới khổng lồ như hiện tại.
Cho nên, Ô Lãng khôngtránh khỏi có một chút sợ hãi, đổi lại là người khác cũng không có aidám tự vỗ ngực hét lớn rằng mình không sợ.
- Được rồi! Ngươi lui ra đi.
Ô Lãng lạnh nhạt hạ lệnh, gương mặt căng cứng đang kiềm nén đi những cảm xúc không nên xuất hiện.
Không gian xung quanh bắt đầu trở nên ngột ngạt, bầu không khí ngày càng căng thẳng, gió lạnh thổi qua từng kẻ lá dưới mấy tán cây rậm rạp như thểtrêu đùa trái tím sắt đá của những chiến binh nơi đây.
Bây giờ, Ô Lãng đang rơi vào trong ngõ cục, y thật không thể nghĩ ra được đối sách gì cả, nếu kẻ thù chỉ có một đến hai ngàn, y có thể cùng với đồng độiliều một phen tử chiến.
Tuy nhiên kẻ thù lại có đến năm vạn, muốn liều cũng không liều được, nếu nhắm mắt nhắm mũi lao vào, khác nào đưathây ra cho người ta băm.
- Toàn bộ Ngưu Sát binh nhanh chóng didời dân làng lẩn tránh vào trong rừng, chờ cho đến khi thủ lĩnh về tới,chúng ta sẽ tính tiếp.
Trầm ngâm một lúc, Ô Lãng mới lớn giọng truyền đạt mệnh lệnh xuống.
Sau khi nhận lệnh, toàn bộ Ngưu Sát binh đã tức tốc di chuyển vào làng, làm những việc mà mình cần phải làm.
- Lục tướng quân, ngươi chờ mọi người di tản xong, sau đó phải ngay lậptức điều quân bảo vệ ngọn núi kia bằng mọi giá, cho dù còn có một ngườicuối cùng cũng phải liều thân giữ lấy nơi đó.
Ô Lãng nghiêm giọng nói ra, từng lời nói mang theo sức nặng ngàn cân khiến cho hạ cấp nào cũng phải nghe theo.
- Đã rõ!
Lục Thiết mở miệng đáp lời.
Thấm thoát hai giờ đã trôi qua, ngôi làng vốn nhộn nhịp người qua lại, giờđây đã vắng lặng như tờ, không khí âm u của rừng rậm nhanh chóng thừa cơ xâm nhập vào toàn bộ ngóc ngách nơi đây.
Ở trước cổng chính của ngôi làng có một người nam nhân dáng người cao lớn, tục tằng đang hiên ngang đứng chắn giữa đường.
Người này thân mang giáp bạc sáng óng, tay cầm thanh đao sắc bén đang tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo, hắn chính là Ô Lãng.
Ô Lãng mặt lạnh tanh, hai hàng lông mày xô chặt vào nhau, đôi mắt mởtrừng nhìn về phía trước giống như muốn ăn tươi nuốt sống bất cứ kẻ nàodám xâm phạm vào nơi đây.
Cộp, cộp, cộp,....
Tiếng chânngựa bắt đầu vang lên dồn dập từ phía trước, ước chừng cách ngôi làngcũng không xa, dựa vào tiếng động chói tai này chắc không dưới hàng vạnngười ngựa.
Hí... hí....
- Phía trước là kẻ nào, sao dám chặn đường bổn tướng quân đây?
Một tên nam nhân mặc giáp kín người, tay cầm một cây hắc thương đang giơra, ngồi trên lưng ngựa hét lớn về phía Ô Lãng đang đứng.
Ô Lãngkhông trả lời ngay, mà dùng ánh mắt như lưỡi dao bén nhìn về phía đámngười đông như kiến cỏ đang hung hăng dẫm nát mặt đường dưới chân.
Trong tíc tắc, mặt trước ngôi làng đã bị vây kín bởi một đội quân hùng hậuđược trang bị tận răng, với số lượng nhân mã khủng bố như vậy, cho dù là con ruồi cũng khó mà bay qua.
- Ta và ngươi không hề quen biết,cần gì phải xưng danh gọi tên ra làm gì? Nơi đây vốn là lãnh địa của lão tử, ta muốn đứng đâu thì có liên can gì đến ngươi? Người phải giải bàymọi thứ chính là ngươi mới đúng.
Ô Lãng lạnh nhạt trả lời, y cũng không quên thêm một ít gia vị giễu cợt vào bên trong lời nói.
- Khặc khặc khặc. Có bản lĩnh, ta thích!
Tên tướng quân cầm thương thẹn quá hóa cười, sau đó nói vài lời âm lãnh như từ địa ngục vọng về.
- Nói nhiều làm gì? Trong đám ô hợp các ngươi, có kẻ nào dám đứng ra đơnđả độc đấu với lão tử không? Hay chỉ là một đám rùa rục cổ chỉ biết dựavào bầy đàn.
Ô Lãng không vì đối phương đông người mà hạ thấpkhiêm nhường, mặc khác y còn cao ngạo đứng thẳng trêu đùa bọn ngườitrước mặt, xem bọn chúng như là món đồ tiêu khiển của mình.
- Mạc tướng xin xuất trận!
Một tên phó tướng bên cạnh tên tướng quân cầm thương lên tiếng, dáng vẻ của hắn giống như là núi lửa sắp bùng nổ, cặp mắt bắn ra lửa đang nhìn chằm chằm vào người Ô Lãng.
- Lấy được thủ cấp của hắn, công đầu thuộc về ngươi.
Tên tướng quân cầm thương lớn giọng nói ra, miệng cũng không quên ném một nụ cười khinh bỉ về phía Ô Lãng.
Sau khi nhận được lệnh, tên phó tướng đã nhanh chóng nắm chắc song kiếm, phi ngựa rời khỏi đội hình.
Tiếng vó ngựa rít rào, hai thanh kiếm bén nhọn cứ như vậy mà xông tới trước người Ô Lãng.
Khi tên phó tướng còn cách mình ba thước, Ô Lãng đã ngay tức khắc hạ thấpngười trượt thẳng về phía trước, đồng thời cả cơ thể của y cũng ngã vềsau.
Đến khi toàn bộ thân hình đã nằm trọn dưới thân ngựa, Ô Lãng mới nâng thanh đao đang khát máu của mình rạch một đường dài dưới bụngcon ngựa chiến.
Trong vài cái chớp mắt, tên phó tướng đã cùng với ngựa của mình ngã sõng soài trên mặt đất, con ngựa nhanh chóng nằm yênmột chỗ, vô lực cử động.
Còn tên phó tướng phải cực khổ lắm mớicó thể cựa quậy đứng lên, với một cú ngã trời giáng như lúc nãy, tên phó tướng ít nhiều gì cũng đã bị thương.
- Ăn của ta một đao!
Ô Lãng hét lớn rồi nhảy lên cao ba thước, nâng thanh đao của mình lên, nhắm thẳng đỉnh đầu tên phó tướng mà chém xuống.
Tên phó tướng giật bắn mình, tức tốc đưa hai thanh kiếm của mình lên đỡ nhưng hắn không ngờ đó lại là sự lựa chọn sai lầm.
Keng!
Mặc cho hai thanh kiếm đang chống cự quyết liệt nhưng thanh đao của Ô Lãngvẫn dựa thế mà vạch đường lao tới, mãi cho đến khi chạm vào đỉnh đầu của tên phó tướng.
Xẹt!
Rất nhanh, một đao của Ô Lãng đã chia đôi thân người tên phó tướng thành hai phần, mỗi phần đều tuần tư ngãvề một bên. Máu tươi cũng theo sau đó mà tuôn trào ra như lu nước bị vỡ, làm ướt đẫm cả mặt đất bao quanh cái xác.
Phía bên kia đội hình, tên tướng quân cầm hắc thương bất ngờ đến nổi mồm mở to như cái hangđộng nhỏ, hắn không ngờ phó tướng của mình lại chết nhanh và thê thảmnhư vậy.
- Kẻ nào lấy được đầu tên đó, thưởng một vạn Thượng Bạc.
Tên tướng quân cầm thương rít gào trong tức giận, cơn tức này chỉ có thể chấm dứt khi tắm rửa bằng máu tươi.
Lệnh vừa hạ xuống, ngay lập tức có một tên phó tướng khác cưỡi ngựa xông ra, tên này cầm trên tay một cây đại đao mang khí thế bổ đá xẻ núi, khiếncho kẻ địch phải chùn chân khi đối mặt.
- Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường ít đổ máu!
Hàng trăm người đồng thanh hò hét, khiến cả khu rừng náo động như thể hàngvạn binh mã đang vây công. Âm thanh hùng hồn, ẩn chứa sĩ khí cao ngấttrời, dường như muốn nuốt trọn cả càn khôn.
- Cấp báo, cấp báo!
Đột nhiên có một người nam nhân từ một hướng chạy đến, người này dáng vẻhớt ha hớt hải như thể gặp phải quỷ, hắn vừa chạy vừa la hét làm khuấyđộng cả một khu vực xung quanh.
- Bẩm đại tướng quân! Bên ngoàilàng hai mươi cây số, có khoảng năm vạn nhân mã đang hùng hổ tiến đếnđây, xem qua dáng vẻ của họ, dường như chín phần là muốn tấn công chúngta.
Người nam nhân hốt hoảng báo cáo hết những gì mình biết,trong lúc nói hắn cũng không kiềm lòng được mà run rẩy, mặt mài táixanh, mồ hôi hột chảy đầy mặt.
Nghe xong, Ô Lãng cũng xém chúthồn kinh vía bạt, mặc dù y đã trải qua khá nhiều trận chiến nhưng con số kẻ thù còn lâu mới khổng lồ như hiện tại.
Cho nên, Ô Lãng khôngtránh khỏi có một chút sợ hãi, đổi lại là người khác cũng không có aidám tự vỗ ngực hét lớn rằng mình không sợ.
- Được rồi! Ngươi lui ra đi.
Ô Lãng lạnh nhạt hạ lệnh, gương mặt căng cứng đang kiềm nén đi những cảm xúc không nên xuất hiện.
Không gian xung quanh bắt đầu trở nên ngột ngạt, bầu không khí ngày càng căng thẳng, gió lạnh thổi qua từng kẻ lá dưới mấy tán cây rậm rạp như thểtrêu đùa trái tím sắt đá của những chiến binh nơi đây.
Bây giờ, Ô Lãng đang rơi vào trong ngõ cục, y thật không thể nghĩ ra được đối sách gì cả, nếu kẻ thù chỉ có một đến hai ngàn, y có thể cùng với đồng độiliều một phen tử chiến.
Tuy nhiên kẻ thù lại có đến năm vạn, muốn liều cũng không liều được, nếu nhắm mắt nhắm mũi lao vào, khác nào đưathây ra cho người ta băm.
- Toàn bộ Ngưu Sát binh nhanh chóng didời dân làng lẩn tránh vào trong rừng, chờ cho đến khi thủ lĩnh về tới,chúng ta sẽ tính tiếp.
Trầm ngâm một lúc, Ô Lãng mới lớn giọng truyền đạt mệnh lệnh xuống.
Sau khi nhận lệnh, toàn bộ Ngưu Sát binh đã tức tốc di chuyển vào làng, làm những việc mà mình cần phải làm.
- Lục tướng quân, ngươi chờ mọi người di tản xong, sau đó phải ngay lậptức điều quân bảo vệ ngọn núi kia bằng mọi giá, cho dù còn có một ngườicuối cùng cũng phải liều thân giữ lấy nơi đó.
Ô Lãng nghiêm giọng nói ra, từng lời nói mang theo sức nặng ngàn cân khiến cho hạ cấp nào cũng phải nghe theo.
- Đã rõ!
Lục Thiết mở miệng đáp lời.
Thấm thoát hai giờ đã trôi qua, ngôi làng vốn nhộn nhịp người qua lại, giờđây đã vắng lặng như tờ, không khí âm u của rừng rậm nhanh chóng thừa cơ xâm nhập vào toàn bộ ngóc ngách nơi đây.
Ở trước cổng chính của ngôi làng có một người nam nhân dáng người cao lớn, tục tằng đang hiên ngang đứng chắn giữa đường.
Người này thân mang giáp bạc sáng óng, tay cầm thanh đao sắc bén đang tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo, hắn chính là Ô Lãng.
Ô Lãng mặt lạnh tanh, hai hàng lông mày xô chặt vào nhau, đôi mắt mởtrừng nhìn về phía trước giống như muốn ăn tươi nuốt sống bất cứ kẻ nàodám xâm phạm vào nơi đây.
Cộp, cộp, cộp,....
Tiếng chânngựa bắt đầu vang lên dồn dập từ phía trước, ước chừng cách ngôi làngcũng không xa, dựa vào tiếng động chói tai này chắc không dưới hàng vạnngười ngựa.
Hí... hí....
- Phía trước là kẻ nào, sao dám chặn đường bổn tướng quân đây?
Một tên nam nhân mặc giáp kín người, tay cầm một cây hắc thương đang giơra, ngồi trên lưng ngựa hét lớn về phía Ô Lãng đang đứng.
Ô Lãngkhông trả lời ngay, mà dùng ánh mắt như lưỡi dao bén nhìn về phía đámngười đông như kiến cỏ đang hung hăng dẫm nát mặt đường dưới chân.
Trong tíc tắc, mặt trước ngôi làng đã bị vây kín bởi một đội quân hùng hậuđược trang bị tận răng, với số lượng nhân mã khủng bố như vậy, cho dù là con ruồi cũng khó mà bay qua.
- Ta và ngươi không hề quen biết,cần gì phải xưng danh gọi tên ra làm gì? Nơi đây vốn là lãnh địa của lão tử, ta muốn đứng đâu thì có liên can gì đến ngươi? Người phải giải bàymọi thứ chính là ngươi mới đúng.
Ô Lãng lạnh nhạt trả lời, y cũng không quên thêm một ít gia vị giễu cợt vào bên trong lời nói.
- Khặc khặc khặc. Có bản lĩnh, ta thích!
Tên tướng quân cầm thương thẹn quá hóa cười, sau đó nói vài lời âm lãnh như từ địa ngục vọng về.
- Nói nhiều làm gì? Trong đám ô hợp các ngươi, có kẻ nào dám đứng ra đơnđả độc đấu với lão tử không? Hay chỉ là một đám rùa rục cổ chỉ biết dựavào bầy đàn.
Ô Lãng không vì đối phương đông người mà hạ thấpkhiêm nhường, mặc khác y còn cao ngạo đứng thẳng trêu đùa bọn ngườitrước mặt, xem bọn chúng như là món đồ tiêu khiển của mình.
- Mạc tướng xin xuất trận!
Một tên phó tướng bên cạnh tên tướng quân cầm thương lên tiếng, dáng vẻ của hắn giống như là núi lửa sắp bùng nổ, cặp mắt bắn ra lửa đang nhìn chằm chằm vào người Ô Lãng.
- Lấy được thủ cấp của hắn, công đầu thuộc về ngươi.
Tên tướng quân cầm thương lớn giọng nói ra, miệng cũng không quên ném một nụ cười khinh bỉ về phía Ô Lãng.
Sau khi nhận được lệnh, tên phó tướng đã nhanh chóng nắm chắc song kiếm, phi ngựa rời khỏi đội hình.
Tiếng vó ngựa rít rào, hai thanh kiếm bén nhọn cứ như vậy mà xông tới trước người Ô Lãng.
Khi tên phó tướng còn cách mình ba thước, Ô Lãng đã ngay tức khắc hạ thấpngười trượt thẳng về phía trước, đồng thời cả cơ thể của y cũng ngã vềsau.
Đến khi toàn bộ thân hình đã nằm trọn dưới thân ngựa, Ô Lãng mới nâng thanh đao đang khát máu của mình rạch một đường dài dưới bụngcon ngựa chiến.
Trong vài cái chớp mắt, tên phó tướng đã cùng với ngựa của mình ngã sõng soài trên mặt đất, con ngựa nhanh chóng nằm yênmột chỗ, vô lực cử động.
Còn tên phó tướng phải cực khổ lắm mớicó thể cựa quậy đứng lên, với một cú ngã trời giáng như lúc nãy, tên phó tướng ít nhiều gì cũng đã bị thương.
- Ăn của ta một đao!
Ô Lãng hét lớn rồi nhảy lên cao ba thước, nâng thanh đao của mình lên, nhắm thẳng đỉnh đầu tên phó tướng mà chém xuống.
Tên phó tướng giật bắn mình, tức tốc đưa hai thanh kiếm của mình lên đỡ nhưng hắn không ngờ đó lại là sự lựa chọn sai lầm.
Keng!
Mặc cho hai thanh kiếm đang chống cự quyết liệt nhưng thanh đao của Ô Lãngvẫn dựa thế mà vạch đường lao tới, mãi cho đến khi chạm vào đỉnh đầu của tên phó tướng.
Xẹt!
Rất nhanh, một đao của Ô Lãng đã chia đôi thân người tên phó tướng thành hai phần, mỗi phần đều tuần tư ngãvề một bên. Máu tươi cũng theo sau đó mà tuôn trào ra như lu nước bị vỡ, làm ướt đẫm cả mặt đất bao quanh cái xác.
Phía bên kia đội hình, tên tướng quân cầm hắc thương bất ngờ đến nổi mồm mở to như cái hangđộng nhỏ, hắn không ngờ phó tướng của mình lại chết nhanh và thê thảmnhư vậy.
- Kẻ nào lấy được đầu tên đó, thưởng một vạn Thượng Bạc.
Tên tướng quân cầm thương rít gào trong tức giận, cơn tức này chỉ có thể chấm dứt khi tắm rửa bằng máu tươi.
Lệnh vừa hạ xuống, ngay lập tức có một tên phó tướng khác cưỡi ngựa xông ra, tên này cầm trên tay một cây đại đao mang khí thế bổ đá xẻ núi, khiếncho kẻ địch phải chùn chân khi đối mặt.
Danh sách chương