Edit: Muỗi



Quân hạm ở trên bầu trời cao xa xôi.

Lưng Mộ rất mềm, Ly Đường ngồi lên mới phát hiện, để tiện cho cánh chim mở ra, quân trang của Trùng tộc được thiết kế lộ lưng. Làn da trơn mịn với đường cong uyển chuyển và đôi cánh rực rỡ tạo thành một vẻ đẹp kỳ lạ.

Hai tay Ly Đường đột nhiên không biết phải đặt ở đâu.

Cậu cứ ngồi ngây ra ở phía trên, mãi đến khi giọng nói trầm thấp của Mộ vang lên: "Vương, nắm chặt."

Tốc độ bay của Trùng tộc có thể nhanh tương đương với tên lửa, Ly Đường cũng biết mình phải ôm chặt lấy Mộ, chẳng qua khi cậu chạm vào hắn, cơ thể hắn cứ luôn run rẩy, giống như bản năng sinh lý khi hưng phấn vậy.

Ly Đường rất bối rối.

Hi vốn bay trước bọn họ, nhưng bay được nửa đường mà mãi không thấy có bóng ai nên anh ta vòng trở lại.

Khi anh ta thấy Ly Đường vẫn duy trì một khoảng cách với Mộ, sắc mặt đột nhiên biến đổi, anh ta và Mộ nhìn nhau, vẻ mặt hắn đã rất buồn. Hi do dự tới trước mặt Ly Đường, quỳ xuống nhìn thẳng vào cậu, cẩn thận hỏi: "Vương, cơ thể Mộ khiến ngài không hài lòng sao?"

Trở thành tọa kỵ của Vương là vinh dự rất lớn của Trùng tộc, Vương có thể thử ngồi bất kỳ một trùng nhân nào, cũng có thể loại bỏ bất kỳ một trùng nhân nào.

Nếu như thỏa mãn với tọa kỵ của mình, Vương sẽ cắn một cái vào cổ của tọa kỵ, hình thành dấu ấn tin tức tố.

Bây giờ Ly Đường vẫn không nhúc nhích, theo Hi, điều này rõ ràng là không hài lòng về Mộ. Đây là chuyện trước đó Hi và Mộ không ngờ tới, từ khi sinh ra, lưng của Mộ đã được giám định là một trong "mười tấm lưng đẹp nhất" của Trùng tộc, nhất định sẽ trở thành tọa kỵ được tuyển chọn sau này của Vương.

Vấn đề của Hi có phần quá sâu sắc làm mặt Ly Đường đỏ tới mang tai: "... Không phải vậy."

"Vậy vì sao ngài không ôm cổ Mộ?" Hi cả gan hỏi. Lưng của Mộ còn đẹp hơn lưng anh ta. Nếu như Mộ không được Ly Đường công nhận, chứng tỏ anh ta cũng không có cơ hội trở thành tọa kỵ của Vương.

So với ôm lưng, ôm cổ đúng là một lựa chọn tốt hơn.

Rõ ràng nhận thức của Ly Đường không cùng một kênh với Hi và Mộ, nhưng vào giờ phút này lại không ngăn cản bọn họ đạt được sự nhất trí.

Ly Đường dần dần ôm cổ của Mộ, cảm nhận được sức sống mạnh mẽ khi vui mừng của hắn.

Một giây tiếp theo, Mộ nhanh chóng bay lên với tốc độ rất nhanh giống như sợ Ly Đường sẽ hối hận vậy, trong quá trình bay liệng hắn còn cố gắng khống chế không vỗ cánh quá mạnh, bao bọc lấy Ly Đường, khiến cậu cảm thấy an toàn hơn.

Bọn họ bay vào cửa khoang có thiết lập cảm ứng tự động đóng mở của quân hạm.

Mộ đáp xuống trên sàn quân hạm, dần dần thu lại đôi cánh chim sặc sỡ, biến thành hai xương bả vai có hình cánh lồi ra. Ly Đường vẫn chưa từ trên lưng hắn bước xuống, cậu thực sự kinh ngạc trước cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt.

Rãnh xương sống sâu, có thể thấy được rõ ràng hai mảnh xương mỏng ở dưới da, giống như một con bướm nâng hai cánh lên, quá đẹp mắt.

Ly Đường vội vàng nhảy xuống.

Cả gương mặt của cậu đều đỏ bừng, lại thấy Mộ nửa quỳ ở trên sàn quân hạm, đôi mắt thâm thúy nhìn cậu không hề chớp mắt, vẻ mặt giống như đang chờ đợi gì đó.

Ly Đường không biết một chữ nào về quy định của Trùng tộc, chỉ có thể mờ mịt nhìn lại hắn.

Qua một lúc lâu, Mộ thấy Ly Đường mãi không có động tác gì thì hình như có chút cay đắng và khó xử: "Vương không định đánh dấu tôi sao?"

Tọa kỵ đã được Vương dùng qua, nếu như không được Vương đánh dấu sẽ trực tiếp bị hoàng thất loại bỏ cơ hội thị tẩm, cũng sẽ trở thành một sự sỉ nhục được ghi lại trong sử sách của Trùng tộc.

... Đánh dấu là gì?

Ly Đường càng mơ hồ không hiểu.

Thấy vẻ mặt Mộ khổ sở giống như không còn mặt mũi nào để sống nữa, Ly Đường có phần không đành lòng, hỏi dò: "Tôi cần phải làm những gì?"

Nhưng Trùng tộc đưa ra yêu cầu với Vương chính là tội chết.

Vương đại biểu cho tồn tại tối cao.

Chỉ có lúc Vương đủ oán giận trùng nhân mới muốn hỏi ngược lại trùng nhân muốn gì, coi như món quà tiễn đưa cuối cùng.

Trong nháy mắt, gương mặt Mộ liền tái xanh, hắn không ngờ mình lại bị Vương chán ghét như thế. Hắn khẽ cắn môi, kiên quyết nói: "Vậy thì mong Vương đánh dấu tôi một lần, sau khi tôi trở lại Trùng tộc sẽ tự mình tới đài treo cổ nhận hình phạt xử tử."

"..."

Nói hồi lâu, Ly Đường vẫn chưa hiểu đánh dấu là gì.

Trong lòng cậu thấy rất mệt mỏi đấy.

Lúc này, giọng nói của Hi mới vang lên: "Vương, Mộ muốn ngài cắn lên tuyến thể trên cổ hắn."

Từ khi còn nhỏ, trên cổ của Trùng tộc sẽ có một tuyến thể nổi lên, Vương có thể cắn vào nó để hình thành đánh dấu tin tức tố ngắn ngủi cho Trùng tộc, đánh dấu này có thể giảm bớt sự trống rỗng và lo lắng của Trùng tộc ở trong thời kỳ phát tình, là ban ơn vinh dự nhất của Trùng tộc.

Bây giờ là tháng sáu.

Tháng sáu là thời kỳ đầu phát tình của Trùng tộc, tâm trạng vẫn tính là có thể khống chế được.

Đợi đến cuối tháng sáu, tiến vào đầu tháng bảy chính là thời kỳ Trùng tộc điên cuồng phát tình, cơ thể sẽ trống rỗng và rối loạn vô cùng, sẽ lấn át đi tất cả lý trí của Trùng tộc, trong đầu của bọn họ chỉ còn lại có một ý nghĩ, chiếm giữ lấy Vương.

Nhưng Vương có muốn bọn họ hay không lại là chuyện khác.

Ở trình độ nào đó, Trùng tộc tính là sinh vật đặc biệt đáng yêu.

Bọn họ có khả năng bao dung vô hạn với những gì mình say mê, Vương là một lực lượng yếu nhất trong chủng tộc của bọn họ, bọn họ hoàn toàn có năng lực ép buộc và đòi hỏi, nhưng không có trùng nhân nào muốn làm như thế, bọn họ cam tâm tình nguyện đặt Vương ở trên thần đàn, tôn trọng hắn, yêu mến hắn, lúc cần thiết kính dâng tất cả cho hắn, bao gồm cả sinh mạng của mình.

Đó là sự dung túng một cách vô tư nhất.

Ly Đường cuối cùng đã hiểu rõ.

Mặc dù không rõ tác dụng của đánh dấu, nhưng ít ra có thể phá tan cục diện bế tắc này, Ly Đường do dự đặt hai tay lên cổ của Mộ.

"Cắn ở chỗ nào?"

Tâm trạng Mộ đang sa sút, vừa nghe vậy thì ánh mắt lập tức sáng lên. Ly Đường dường như có thể cảm nhận được nhịp đập của mạch máu ở gáy hắn đang tăng nhanh.

Mộ chỉ cho Ly Đường thấy một chỗ hơi nổi lên ở phía bên phải cổ.

Chỗ đó rất nhỏ, dùng mắt thường khó có thể nhận ra được, chỉ khi Ly Đường dùng đầu ngón tay chạm vào mới khả năng cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt ở chỗ này. Khi đầu ngón tay của Ly Đường dừng ở trên đó, cơ thể Mộ lập tức run rẩy mạnh.

Thần kinh chỗ cổ này của Trùng tộc nối liền với nơi nào đó, động vào nó cũng chẳng khác nào động vào nơi đó.

Chỉ có điều Ly Đường không biết, cậu rất đơn thuần cắn xuống.

Trong nháy mắt, tiếng hít thở của Mộ trở nên nặng nề, những tiếng thở dốc khó có thể kìm nén tràn ra khỏi xoang mũi của hắn, toàn thân hắn co quắp lại giống như bị điện giật, chỉ có một nơi là cứng như đá.

... Muốn nhiều hơn nữa.

Nhiều hơn nữa.

Trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý tưởng điên cuồng, mắt cũng biến thành màu đỏ nguyên thủy, cơ bắp và gân xanh đều nổi lên.

Lúc này, Ly Đường vẫn không hề phát hiện ra, cậu thả cổ của Mộ ra, vẻ mặt vô tội hỏi: "Như vậy được chưa?"

Hi ở bên cạnh có phản ứng nhanh hơn Mộ, anh ta vội kéo Ly Đường ra xa.

"Vương, tạm thời không nên tới gần Mộ."

"...?"

"Buổi tối đầu tiên khi bị đánh dấu, bọn họ dễ dàng trở nên đói khát."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện