Lucy đang trong trạng thái giận dữ. Cô sập rầm cánh cửa lại phía sau lưng mình, thả rơi túi đồ và phi như bay tới hành lang, vụt qua phần khoảng tường trống để lại từ việc cô kê giá đựng đồ ra bên ngoài.
Panda đang trong phòng đón nắng, lưng anh quay về phía cửa sổ còn ánh mắt thì đang dán lên người cô. Cô khó khăn để nhận ra được anh. Mái tóc bờm xờm đã được cắt đi và vuốt lại theo một kiểu khác trang trọng và đứng đắn hơn, dù cô vẫn ngờ rằng nó sẽ chẳng thể vào nếp được như thế lâu nữa. Anh đã cạo râu, sạch sẽ hơn mọi lúc anh thể hiện để cô nhìn thấy, và anh mặc một chiếc sơ mi xám được là lượt phẳng phiu kết hợp với chiếc quần xám đen cũng không có lấy một vết nhăn. Thật bối rối khi thấy anh trong bộ dáng như một người kinh doanh thành đạt như thế này nhưng nó không khiến cô bị lừa. Bên dưới lớp đồ đẹp đẽ kia là một kẻ chơi xe xảo trá, kẻ đã lợi dụng cô rồi chỉ coi cô như một người tình.
Anh liếc mắt qua hình xăm con rồng với hơi thở ra lửa cuốn quanh cổ cô, rồi tới chiếc khuyên giả cô gắn trên lông mày, và hai thứ đó cứ như được anh xóa sạch chỉ bằng ánh mắt vậy. Anh không thích thú khi thấy cô cũng chẳng hơn kém việc cô không muốn thấy anh. Và anh không tới một mình.
Một người phụ nữ đứng cạnh anh, cô ấy quay lưng về phía Lucy, giữ cái nhìn cố định về phía vịnh ngoài xa qua tấm kính cửa sổ. Lucy ném cho Panda một cái nhìn lạnh lẽo. “Patrick.” Anh biết chính xác cô không muốn nhìn thấy mình như thế nào và anh cũng hoàn toàn cảm thấy y hệt như cô vây, chính điều này càng khiến cô cảm thấy tức giận hơn. Anh không có quyền được cư xử như anh là người bị tổn thương vậy.
Dù sao đi nữa thì anh ta cũng chẳng tốt lành gì.
“Tôi đã yêu cầu em không được thay đổi bất cứ thứ gì.” Sự cáu kỉnh của anh rõ ràng như nó không thể rõ ràng hơn được nữa, nhưng cô không quan tâm.
“Xin lỗi nhưng tôi có lịch hẹn kiểm tra sức khỏe.” Cô cởi chiếc mũ xuống, mái tóc xõa tung và để lộ ra vài lọn dread màu tím cô mới nhuộm. Giá sách không còn lộn xộn nữa, những chiếc kệ được sắp xếp gọn gàng và tấm thảm trải sàn bằng lông dày phủ đầy bụi đáng lẽ ra đã nên bị quăng đi từ lâu rồi giờ không còn thấy bóng dáng.
Cô đã thay đổi một đống hỗn tạp những thứ đồ nội thất cũ tồi tàn thành một chiếc tủ để đồ, một vài chiếc bàn, bộ sofa và những chiếc ghế cô cùng Toby chuyển vào từ phòng khách. Ngay cả khi không hề được sơn mới, không gian vẫn trở nên giống “ở nhà” và ấm cúng hơn nhiều.
Người phụ nữ, với tấm lưng ưỡn thẳng, vẫn không hề quay người lại. Cô ấy mặc một chiếc áo tunic rộng màu đen, quần xuông cùng màu và một đôi giày gót nhọn. Mái tóc đen thẳng của cô ấy xõa lưng chừng vai và bàn tay không đeo nhẫn trông có vẻ hơi lớn hơn so với phần cổ tay mảnh khảnh.
“Panda đảm bảo với tôi rằng tôi có thể hoàn toàn được cô cho phép ở đây một cách thoải mái.” Cô ấy nói với giọng thấp, gần như là thì thầm, nhưng thứ gì đó thể hiện cái tôi cá nhân rất lớn trong cách nói khiến Lucy nghĩ cô ấy thích nói lớn hơn.
“Không có vấn đề gì,” Lucy nói. “Tôi đang định rời đi.”
“Cô không thể rời đi.” Nắm tay người phụ nữ siết lại nhưng cô vẫn không có ý định quay người lại.
Lucy ném cho Panda một cái nhìn chết chóc. “Nếu Panda cố làm thứ gì đó không ổn, cô luôn có thể gọi cảnh sát.”
“Phải có một người phụ nữ khác ở đây,” người phụ nữ nói nhưng trọng giọng lại có ý ra lệnh nhiều hơn. “Tôi hiểu rằng cô đã trải qua rất nhiều thứ gần đây, nhưng tôi hứa tôi sẽ khiến cho chúng trở nên xứng đáng.”
Thế có nghĩa là Panda đã nói cho cô ấy biết Lucy là ai. Một dấu hiệu nữa chứng tỏ anh không còn phải nhận bất kỳ mệnh lệnh nào nữa rồi.
“Thường thì tôi sẽ đề nghị trả cho cô một khoản,” cô ấy nói, “nhưng… có vẻ như trong trường hợp này thì như thế có chút khiếm nhã.”
Một chút thôi ư? Người phụ nữ này không hề tỏ vẻ lo lắng khi phải tiếp xúc với một thành viên của gia đình Tổng thống Mỹ, điều này có nghĩa cô ấy đã quen với những người nổi tiếng. Lucy càng trở nên tò mò hơn về việc người phụ nữ này là ai. “Tại sao nó lại quan trọng tới vậy?”
Người phụ nữ nhúc nhích đầu một chút. “Trước khi giải thích, tôi hy vọng cô đồng ý ký vào một bản thỏa thuận bí mật trước đã.”
Cô ấy hẳn là đang nói đùa.
“Lucy từng gây ra rất nhiều rắc rối” – Panda nhấn mạnh từ cuối – “nhưng cô ấy có quá nhiều việc để phải tự lo cho bản thân hơn là đi loanh quanh tám chuyện tiết lộ thân phận một ai đó rồi.”
“Đấy là anh nói như thế.” Người phụ nữ duỗi thẳng lưng. “Tôi e rằng mình phải tin anh thôi, dù rằng đây là điều tôi không giỏi chút nào.” Một con moòng biển bay vụt qua cửa sổ. Và cô ấy quay người lại. Chầm chậm.
… Một cách đột ngột… Như vị nữ hoàng bi thảm đối mặt với chiếc máy chém.
Chiếc kính râm đen lớn che hơn nửa khuôn mặt cô ấy. Cô ấy cao, đẹp như tượng tạc, một chút đẫy đà hơn bên dưới chiếc áo tunic bùng nhùng. Cô ấy không đeo trang sức, không thứ gì khiến cô bị chú ý ngoại trừ một sự bất hợp lý khi mặc đồ đen từ đầu đến chân như thế trong một ngày tháng 6 ấm áp. Đôi tay cô khẽ di chuyển khi cô tháo chiếc kính râm xuống.
Cô ấy gấp gọn nó lại rồi ngẩng cằm lên và nhìn chằm chằm Lucy.
Cô ấy quá hấp dẫn – đôi mắt hình quả hạnh đem sẫm, xương gò má đẹp và sống mũi thẳng – nhưng nếu đôi môi được thoa một lớp son bóng và một chút trang điểm nhẹ thì sẽ hoàn hảo hơn với nước da tai tái của cô ấy. Lucy không phải là một người sẽ đánh giá về cách người khác trang điểm như thế nào khi cô vẫn còn dùng son môi nâu và lớp kẻ mắt dày cả trên và dưới mi mắt.
Người phụ nữ này xuất hiện trước mặt Lucy theo cái cách kỳ lạ như thế nghĩa là cô ấy hi vọng Lucy sẽ nói gì đó nhưng Lucy vẫn không hề có ý định –
Và rồi cô hiểu ra. Ôi chao.
“Lucy, tôi chắc em đã nghe về Temple Renshaw,” Panda nói, hoàn toàn mang tính chất công việc.
Temple Renshaw, Nữ hoàng Ác ma trong những bậc thầy về giảm cân giữ dáng của người nổi tiếng và là ngôi sao trong chương trình Fat Island, một chương trình thực tế kinh khủng đã làm những người tham gia cảm thấy xấu hổ khi đẩy họ tới một chỗ “nơi mà không ai để ý tới bạn cả.” Cô ấy xây dựng sự nghiệp mình nhờ việc khiến người ta cảm thấy xấu hổ với ngoại hình và giúp họ giảm cân, những bức ảnh chụp thân thể đẹp cân đối và khỏe khoắn của cô ở mọi nơi – trên biểu tượng thương hiệu đồ uống giữ dáng của cô, trên thanh năng lượng, trên cả đường viền những bộ đồ cô mặc khi tập. Nhưng những tấm ảnh đó chỉ giống một chút xíu với người phụ nữ đang đứng ở đây trong chiếc áo đen rộng – người phụ nữ với gò má đầy và bọng mỡ nhỏ phía dưới cằm.
“Như cô có thể thấy,” Temple nói, “tôi béo.” Lucy nuốt một ngụm. “Tôi không chắc cô đã đến mức gọi là béo.” Temple trông vẫn đỡ hơn phần lớn những du khách tới đây mỗi ngày ở bến phà chán. Nhưng thế không có nghĩa cô ấy còn là người phụ nữ với dáng chuẩn như công chúng vẫn biết nữa.
“Không cần phải lịch sự đâu,” Temple nói.
Panda chen vào. “Temple gặp phải vài khó khăn khoảng mùa xuân vừa qua, chúng khiến cô ấy có tăng cân một chút –“
“Không cần phải nói kiểu đấy nữa đâu.” Giọng mang vẻ ra lệnh của cô ấy trở thành tiếng cằn nhằn với âm lượng lớn nhất. “Tôi rõ ràng là béo phì mà.” Lucy nhìn Panda. “Anh gặp cô ấy ở đâu vậy?” Cô dừng lại. “Và anh trang bị đầy đủ chưa thế?”
“Temple thuê tôi giúp cô ấy lấy lại vóc dáng,” anh nói. “Và đó không phải việc em cần quan tâm.”
“Anh là huấn luyện viên của cô ấy ư?”
“Không hẳn là như thế.”
“Tôi không cần người huấn luyện,” Temple chen vào. “Tôi cần một người kiểm soát mình.”
“Một người kiểm soát cô?” Một loạt hình ảnh về roi da và dụng cụ dùng để đánh xoẹt qua đầu cô. Môi Panda nhếch lên một nụ cười không thoải mái, cứ như anh có thể đọc được suy nghĩ của cô vậy. Lucy quay lưng lại với anh. “Chính xác thì kiểm soát đó là làm những việc kiểu như nào?”
“Panda và tôi đã lên bài tập sẵn rồi,” Temple nói. “Fat Island sẽ bắt đầu quay vào tháng 9, chính xác là 3 tháng kể từ giờ. Kể từ khi tôi hoàn toàn mất kiểm soát, tôi đã thuê Panda xây dựng lộ trình để tôi lấy lại vóc dáng của mình.” Lucy nhìn qua khóe mắt của mình về phía “người kiểm soát” của Temple khi anh đang nghiên cứu cái giá sách đã được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Với ngón trỏ của mình, anh nhấc bản sao của cuốn Ngọn hải đăng hồ Michigan khỏi vị trí của nó và phá vỡ sự sắp xếp của cô.
“Và hai người định tập ở đây?” Lucy nói.
“Tôi khó có thể đăng kí tới một spa với hình dáng như thế này. Tôi cần một sự bảo mật tuyệt đối.” Và rồi, một cách cay đắng, “Đây là Fat Island của tôi.”
Với cái búng ngón tay và một tia sáng lóe lên phản chiếu từ chiếc đồng hồ bằng thép không gỉ đắt tiền, Panda rút ra cuốn Minh họa về các loài chim Bắc Mỹ. Lucy vẫn không thể quen nổi với hình ảnh ăn mặc bảnh bao này của anh. Nó khiến cô cảm thấy có gì đó không đúng.
“Panda đã từng làm vệ sỹ cho tôi trong quá khứ,” Temple nói. “Khi tôi nhớ ra anh ấy có một ngôi nhà ở đây, tôi đã khăng khăng muốn tới. Nó hoàn toàn giống phim Nhiệm vụ bất khả thi mà. Tôi lên một chiếc máy bay cá nhân. Anh ấy gặp tôi ngay tại nơi máy bay hạ cánh và lén đưa tôi tới đây trên ghế sau ô tô của anh ấy.”
“Tôi hiểu lý do hai người tới đây,” Lucy nói, dù rằng cô hoàn toàn chẳng thể hiểu nổi, “nhưng điều gì khiến cô nghĩ tôi cần ở lại đây?”
“Bởi vì tôi cần cô làm vỏ bọc.”
“Vỏ bọc cho cái gì?”
“Tôi sẽ cần mua một số loại thức ăn đặc biệt,” cô ấy nói. “Panda không hoàn toàn giống một người đàn ông vào thị trấn để mua trà lợi tiêu hóa và cỏ mạch.”
Lucy cũng không thấy bản thân mình nhìn giống một người phụ nữ sẽ đi mua mấy thứ đó, nhưng cô bắt đầu nắm được vấn đề, dù rằng nó có chút buồn cười.
Panda huých chiếc đèn cây khỏi vị trí của nó với chiếc giày của mình, một đôi giày lười được đánh xi bóng không tì vết vô cùng thời thượng mà khi nhìn, cô chỉ muốn giẫm mạnh lên.
“Tôi sẽ ở lại đây vài tuần,” Temple nói. “Có sao không khi tôi yêu cầu một cuốn tạp chí Women’s Health hoặc Vogue? Cả kem dưỡng ẩm và đồ chăm sóc tóc nữa? Và băng vệ sinh Tampax nữa vì chúa.” Chân Panda gác lên một chiếc ghế tựa bằng gỗ anh vừa mới kéo ra từ trong góc.
“Cô có thể đặt chúng ở trên mạng,” Lucy chỉ ra.
“Tôi sẽ làm thế, nhưng có vài thứ tôi sẽ cần ngay lập tức. Và làm sao chúng ta giấu được sự khác biệt giữa rác từ một người và rác từ hai người thải ra? Tôi muốn phơi quần áo tập của mình ngoài trời. Quần áo của phụ nữ đấy. Tôi cũng muốn bơi nữa. Nếu có ai đó chèo thuyền qua đây và thấy một người phụ nữ bơi, sẽ không có ai nghi ngờ gì được nếu cô vẫn đang ở đây. Có hàng trăm cách khiến tôi bị lộ nếu không có một người phụ nữ khác ở trong nhà, và nếu nó xảy ra, sự nghiệp của tôi sẽ ra đi mãi mãi. Giờ thì cô hiểu rồi chứ?”
Lucy tự hỏi tại sao Temple không nhờ cậy một người bạn nào đó của mình. Và rồi một lần nữa, Temple chính xác là nhìn không giống kiểu người có nhiều người bạn thân.
Cô ấy kẹp mắt kính vào cổ chiếc áo tunic của mình. “Lucy, tôi hiểu là cô là một người quan trọng và thực sự cô là một người quan trọng, tôi cũng hiểu đây là khoảng thời gian khó khăn với cô. Tôi càng biết rõ cô muốn được ở một mình tới nhường nào. Sự xuất hiện tôi quá bất ngờ và tôi muốn khiến nó không phiền cô, vì thế…” Cô ấy quét mắt qua những lọn tóc dread tới đôi giày combat của cô. “Tôi sẽ huấn luyện cô miễn phí.”
Lucy kinh ngạc tới không thốt lên nổi một lời nào.
“Tôi huấn luyện một khách hàng cá nhân là 600 đô một giờ. Tôi biết nó hơi quá, nhưng nó thực sự khiến người ta nghiêm túc trong tập luyện.” Lông mày Temple nhíu lại khi cô ấy nhìn bắp tay của Lucy – và không, Lucy ngờ là cái cô ấy nhìn là hình xăm gai máu của cô mới đúng. Từ đó, cô ấy đánh giá bắp đùi của Lucy cứ như chúng không bị che bởi chiếc quần soóc cô mặc vậy – bắp đùi cô chỉ mới bắt đầu trong quá trình trở về kích thước bình thường của nó thôi, nhờ có mấy cái bánh mì mà cô nướng suốt ngày nên mới thế. “Chúng ta sẽ tìm một động lực nào khác cho cô.”
“Không may là Lucy cực kỳ lười,” Panda nói, môi anh nhếch lên. “Tôi nghi ngờ việc cô ấy sẽ sẵn lòng tập chăm chỉ.”
“Đúng là tôi sẽ không làm thế,” Lucy nói vội. “Và tôi xin lỗi nhưng tôi không thể giúp cô được.” Không với Panda ở đây, cô không thể.
“Tôi hiểu rồi.” Temple giữ cho nụ cười của mình tự tin như khi cô thể hiện trước công chúng, nụ cười Lucy nhận ra vì cô đã quá thường xuyên sử dụng nó cho mình. “Tôi tin rằng mình đã hy vọng…” Cô ấy liếm môi. “Nếu có ai đó thấy tôi… Ai đó phát hiện ra lý do tôi ở đây…” Cằm cô ấy nhích lên 1 chút. “Panda đã nói cô có thể sẽ không ở lại.” Lucy ghét cái cách Panda dự đoán về lựa chọn của cô.
Cằm Temple lại nhích thêm một chút nữa. “Tôi thực sự… không nên hy vọng quá nhiều. Tôi…”
Và ngay khi đó cô ấy vỡ vụn. Nữ hoàng Ác ma không còn giữ nổi nụ cười thương mại của mình. Cô ấy cúi đầu, vai chùng xuống và sống lưng không còn được giữ thẳng tắp nữa, những giọt nước lóe lên trong đôi mắt.
Chứng kiến một người phụ nữ độc đoán đau khổ vì bị phá hỏng kế hoạch của mình đáng lẽ ra phải khiến cô cảm thấy một chút thỏa mãn.
Thay vào đó lại là cảm giác đau nhói trong lòng. Temple chắc chắn không hề quen với việc bị sụp đổ như thế này, và cô ấy không luyện tập để hỏi xin giúp đỡ từ người khác.
Bất kể thứ gì khiến cô ấy mất kiểm soát về cân nặng của mình lúc đầu, giờ thì nó hoàn toàn hạ gục cô ấy.
Lucy không muốn rời khỏi đảo. Rời khỏi có nghĩa là bỏ Viper ở lại, thứ này cô vẫn chưa thể nghĩ tới. Nó cũng đồng nghĩa giờ này tuần tới, cô sẽ xỏ đôi giày cao gót và gõ cửa của các công ty trong Fortune 500 (Top 500 công ty lớn nhất Mỹ), tay cô duỗi ra. Thay vào đó, cô có thể chèo thuyền kayak bất cứ lúc nào mình muốn, ngồi xuống viết lách trong căn phòng cô đã dọn dẹp sạch sẽ, quết mật ong tươi ngon lên những chiếc bánh mì cô tự nướng. Cô muốn mang tách cà phê ra bên ngoài bậc thềm và nhìn xa xa về nơi Bree đang làm việc ở quầy bán mật ong. Và cô sẽ rất nhớ cậu nhóc tinh quái Toby.
Không như Temple, Panda vui vẻ hơn nhiều với lựa chọn của Lucy. “Lucy sẽ chỉ làm cô bối rối hơn thôi,” anh nói với người phụ nữ thuê mình. “Đây sẽ là cách tốt hơn.”
Tốt hơn đối với anh thôi.
Lucy không muốn chia sẻ căn nhà của mình với Nữ hoàng Ác ma của Fat Island. Nhưng quan trọng hơn thế, cô không muốn chia sẻ nó với gã vệ sỹ ác ma. Nhưng chỉ là, đây là một ngôi nhà lớn, và Temple trông hoàn toàn sụp đổ, một Lucy biết cảm thông hiểu chuyện này hơn là những gì cô muốn. “Tôi sẽ cố gắng sắp xếp ở lại một ngày hoặc kiểu thế,” cuối cùng cô lên tiếng. “Nhưng tôi không hứa trước được nhiều hơn đâu.” Panda tin là cô sẽ rời đi và giờ anh đang không thoải mái. “Hẳn là em vẫn chưa nghĩ thông chuyện này.”
“Cô sẽ ở lại ư?” Temple thay đổi ngay lập tức. Cô ấy lại đứng thẳng lên. Và đôi mắt lấp lánh. “Tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào cho đủ. Và thực ra là… Cơ thể cô sẽ cảm ơn tôi thôi.” Lucy thực sự nghi ngờ điều này, nhưng cô còn có một điều quan trọng hơn cần phải lên tiếng. Đấu tranh vì chỗ ngủ của cô. “Phòng ngủ lớn trên tầng sẽ hoàn hảo để cô sử dụng làm chỗ tập một khi nó được lau dọn sạch sẽ. Tôi biết cô muốn được ở gần Panda. Tầng hai có 4 phòng ngủ và hai phòng tắm lớn, có rất nhiều phòng để hai người tùy ý lựa chọn.” Lucy không bao giờ từ bỏ phòng ngủ ở tầng 1, với cánh cửa trượt dẫn thẳng ra ngoài, cô có thể đi và về mà không chạm mặt cả hai bọn họ. Nếu tất cả diễn ra trôi chảy, cô sẽ chỉ phải gặp họ trong phòng ăn và cô ngờ rằng Temple sẽ không dành quá nhiều thời gian ở đây đâu.
Cô lờ đi cái quắc mắt của Panda trong khi cô dẫn Temple đi xem loanh quanh. “Tình trạng mấy phòng tầng trên vẫn tệ lắm, nhưng không gì mà vài chiếc xe chở rác và một chiếc máy phun khói diệt côn trùng không thể làm được.” Panda vẫn khăng khăng đi theo phía sau, và anh để ý tới từng thay đổi Lucy làm, ánh mắt anh nhìn cô càng ngày càng âm u hơn.
“Cái gương treo ở đây đâu rồi?”
“Gương nào cơ?”
“Và cái giá treo đồ ở đây nữa?”
“Giá nào?” Cô đã tống cả hai thứ đó vào nhà kho cùng với tất cả những thứ tạp nham bị chất đống ở đây.
Khi họ lên tới tầng trên, cô cảm thấy Temple dần trở thành đồng minh của mình. “Không phải anh nói đã mua chỗ này được hai năm rồi ư?” cô ấy hỏi khi đang đánh giá mấy phòng ngủ. “Tại sao chúng không được quét dọn vậy?”
“Tôi thích chúng nguyên trạng như ban đầu,” anh nghiến răng.
Temple ném cái nhìn chán ghét về phía những chiếc giường tầng lộn xộn. Mỗi chiếc gường đều trải một tấm nệm bông bị cuộn lên ở góc.
Cô ấy đi lang thang dọc theo bức tường dài nhất trong nhà, nơi lắp 3 cửa sổ lớn, cả 3 đều được che bởi một lớp rèm chắn bằng nhựa tổng hợp đã bị bụi phủ bẩn màu. Temple kéo một tấm đầy bụi sang một bên. “Tầm nhìn ở đây thật đáng kinh ngạc. Cô đã đúng Lucy. Đây là sẽ là chỗ tuyệt vời để làm phòng tập.”
Lucy chỉ ra. “Người trông nom chỗ này đã qua đời rồi, vì thế có vẻ như đã một thời gian rồi không có ai quét tước chỗ này, nhưng tôi chắc là Panda sẽ sớm tìm được người thay thế.”
“Tôi không thể để ai khác ở đây được,” Temple nói quả quyết. Cô ấy thả tấm rèm xuống và phủi phủi đôi tay dính đầy bụi của mình.
“Panda và tôi sẽ làm. Tự chăm sóc mình sẽ là một trải nghiệm mới.” Và rồi, với một chút cay đắng, “Tôi không biết liệu mình còn nhớ phải làm như thế nào không nữa.”
Lucy trước đây sẽ tình nguyện giúp nhưng Viper thì không có ý định trở thành trợ lý cá nhân của Temple Renshaw. Cô chỉ cho họ chiếc tủ đựng vật liệu với những chồng khăn lộn xộn trong đó và để họ tự lo liệu lấy phần còn lại.
Panda đang trong phòng đón nắng, lưng anh quay về phía cửa sổ còn ánh mắt thì đang dán lên người cô. Cô khó khăn để nhận ra được anh. Mái tóc bờm xờm đã được cắt đi và vuốt lại theo một kiểu khác trang trọng và đứng đắn hơn, dù cô vẫn ngờ rằng nó sẽ chẳng thể vào nếp được như thế lâu nữa. Anh đã cạo râu, sạch sẽ hơn mọi lúc anh thể hiện để cô nhìn thấy, và anh mặc một chiếc sơ mi xám được là lượt phẳng phiu kết hợp với chiếc quần xám đen cũng không có lấy một vết nhăn. Thật bối rối khi thấy anh trong bộ dáng như một người kinh doanh thành đạt như thế này nhưng nó không khiến cô bị lừa. Bên dưới lớp đồ đẹp đẽ kia là một kẻ chơi xe xảo trá, kẻ đã lợi dụng cô rồi chỉ coi cô như một người tình.
Anh liếc mắt qua hình xăm con rồng với hơi thở ra lửa cuốn quanh cổ cô, rồi tới chiếc khuyên giả cô gắn trên lông mày, và hai thứ đó cứ như được anh xóa sạch chỉ bằng ánh mắt vậy. Anh không thích thú khi thấy cô cũng chẳng hơn kém việc cô không muốn thấy anh. Và anh không tới một mình.
Một người phụ nữ đứng cạnh anh, cô ấy quay lưng về phía Lucy, giữ cái nhìn cố định về phía vịnh ngoài xa qua tấm kính cửa sổ. Lucy ném cho Panda một cái nhìn lạnh lẽo. “Patrick.” Anh biết chính xác cô không muốn nhìn thấy mình như thế nào và anh cũng hoàn toàn cảm thấy y hệt như cô vây, chính điều này càng khiến cô cảm thấy tức giận hơn. Anh không có quyền được cư xử như anh là người bị tổn thương vậy.
Dù sao đi nữa thì anh ta cũng chẳng tốt lành gì.
“Tôi đã yêu cầu em không được thay đổi bất cứ thứ gì.” Sự cáu kỉnh của anh rõ ràng như nó không thể rõ ràng hơn được nữa, nhưng cô không quan tâm.
“Xin lỗi nhưng tôi có lịch hẹn kiểm tra sức khỏe.” Cô cởi chiếc mũ xuống, mái tóc xõa tung và để lộ ra vài lọn dread màu tím cô mới nhuộm. Giá sách không còn lộn xộn nữa, những chiếc kệ được sắp xếp gọn gàng và tấm thảm trải sàn bằng lông dày phủ đầy bụi đáng lẽ ra đã nên bị quăng đi từ lâu rồi giờ không còn thấy bóng dáng.
Cô đã thay đổi một đống hỗn tạp những thứ đồ nội thất cũ tồi tàn thành một chiếc tủ để đồ, một vài chiếc bàn, bộ sofa và những chiếc ghế cô cùng Toby chuyển vào từ phòng khách. Ngay cả khi không hề được sơn mới, không gian vẫn trở nên giống “ở nhà” và ấm cúng hơn nhiều.
Người phụ nữ, với tấm lưng ưỡn thẳng, vẫn không hề quay người lại. Cô ấy mặc một chiếc áo tunic rộng màu đen, quần xuông cùng màu và một đôi giày gót nhọn. Mái tóc đen thẳng của cô ấy xõa lưng chừng vai và bàn tay không đeo nhẫn trông có vẻ hơi lớn hơn so với phần cổ tay mảnh khảnh.
“Panda đảm bảo với tôi rằng tôi có thể hoàn toàn được cô cho phép ở đây một cách thoải mái.” Cô ấy nói với giọng thấp, gần như là thì thầm, nhưng thứ gì đó thể hiện cái tôi cá nhân rất lớn trong cách nói khiến Lucy nghĩ cô ấy thích nói lớn hơn.
“Không có vấn đề gì,” Lucy nói. “Tôi đang định rời đi.”
“Cô không thể rời đi.” Nắm tay người phụ nữ siết lại nhưng cô vẫn không có ý định quay người lại.
Lucy ném cho Panda một cái nhìn chết chóc. “Nếu Panda cố làm thứ gì đó không ổn, cô luôn có thể gọi cảnh sát.”
“Phải có một người phụ nữ khác ở đây,” người phụ nữ nói nhưng trọng giọng lại có ý ra lệnh nhiều hơn. “Tôi hiểu rằng cô đã trải qua rất nhiều thứ gần đây, nhưng tôi hứa tôi sẽ khiến cho chúng trở nên xứng đáng.”
Thế có nghĩa là Panda đã nói cho cô ấy biết Lucy là ai. Một dấu hiệu nữa chứng tỏ anh không còn phải nhận bất kỳ mệnh lệnh nào nữa rồi.
“Thường thì tôi sẽ đề nghị trả cho cô một khoản,” cô ấy nói, “nhưng… có vẻ như trong trường hợp này thì như thế có chút khiếm nhã.”
Một chút thôi ư? Người phụ nữ này không hề tỏ vẻ lo lắng khi phải tiếp xúc với một thành viên của gia đình Tổng thống Mỹ, điều này có nghĩa cô ấy đã quen với những người nổi tiếng. Lucy càng trở nên tò mò hơn về việc người phụ nữ này là ai. “Tại sao nó lại quan trọng tới vậy?”
Người phụ nữ nhúc nhích đầu một chút. “Trước khi giải thích, tôi hy vọng cô đồng ý ký vào một bản thỏa thuận bí mật trước đã.”
Cô ấy hẳn là đang nói đùa.
“Lucy từng gây ra rất nhiều rắc rối” – Panda nhấn mạnh từ cuối – “nhưng cô ấy có quá nhiều việc để phải tự lo cho bản thân hơn là đi loanh quanh tám chuyện tiết lộ thân phận một ai đó rồi.”
“Đấy là anh nói như thế.” Người phụ nữ duỗi thẳng lưng. “Tôi e rằng mình phải tin anh thôi, dù rằng đây là điều tôi không giỏi chút nào.” Một con moòng biển bay vụt qua cửa sổ. Và cô ấy quay người lại. Chầm chậm.
… Một cách đột ngột… Như vị nữ hoàng bi thảm đối mặt với chiếc máy chém.
Chiếc kính râm đen lớn che hơn nửa khuôn mặt cô ấy. Cô ấy cao, đẹp như tượng tạc, một chút đẫy đà hơn bên dưới chiếc áo tunic bùng nhùng. Cô ấy không đeo trang sức, không thứ gì khiến cô bị chú ý ngoại trừ một sự bất hợp lý khi mặc đồ đen từ đầu đến chân như thế trong một ngày tháng 6 ấm áp. Đôi tay cô khẽ di chuyển khi cô tháo chiếc kính râm xuống.
Cô ấy gấp gọn nó lại rồi ngẩng cằm lên và nhìn chằm chằm Lucy.
Cô ấy quá hấp dẫn – đôi mắt hình quả hạnh đem sẫm, xương gò má đẹp và sống mũi thẳng – nhưng nếu đôi môi được thoa một lớp son bóng và một chút trang điểm nhẹ thì sẽ hoàn hảo hơn với nước da tai tái của cô ấy. Lucy không phải là một người sẽ đánh giá về cách người khác trang điểm như thế nào khi cô vẫn còn dùng son môi nâu và lớp kẻ mắt dày cả trên và dưới mi mắt.
Người phụ nữ này xuất hiện trước mặt Lucy theo cái cách kỳ lạ như thế nghĩa là cô ấy hi vọng Lucy sẽ nói gì đó nhưng Lucy vẫn không hề có ý định –
Và rồi cô hiểu ra. Ôi chao.
“Lucy, tôi chắc em đã nghe về Temple Renshaw,” Panda nói, hoàn toàn mang tính chất công việc.
Temple Renshaw, Nữ hoàng Ác ma trong những bậc thầy về giảm cân giữ dáng của người nổi tiếng và là ngôi sao trong chương trình Fat Island, một chương trình thực tế kinh khủng đã làm những người tham gia cảm thấy xấu hổ khi đẩy họ tới một chỗ “nơi mà không ai để ý tới bạn cả.” Cô ấy xây dựng sự nghiệp mình nhờ việc khiến người ta cảm thấy xấu hổ với ngoại hình và giúp họ giảm cân, những bức ảnh chụp thân thể đẹp cân đối và khỏe khoắn của cô ở mọi nơi – trên biểu tượng thương hiệu đồ uống giữ dáng của cô, trên thanh năng lượng, trên cả đường viền những bộ đồ cô mặc khi tập. Nhưng những tấm ảnh đó chỉ giống một chút xíu với người phụ nữ đang đứng ở đây trong chiếc áo đen rộng – người phụ nữ với gò má đầy và bọng mỡ nhỏ phía dưới cằm.
“Như cô có thể thấy,” Temple nói, “tôi béo.” Lucy nuốt một ngụm. “Tôi không chắc cô đã đến mức gọi là béo.” Temple trông vẫn đỡ hơn phần lớn những du khách tới đây mỗi ngày ở bến phà chán. Nhưng thế không có nghĩa cô ấy còn là người phụ nữ với dáng chuẩn như công chúng vẫn biết nữa.
“Không cần phải lịch sự đâu,” Temple nói.
Panda chen vào. “Temple gặp phải vài khó khăn khoảng mùa xuân vừa qua, chúng khiến cô ấy có tăng cân một chút –“
“Không cần phải nói kiểu đấy nữa đâu.” Giọng mang vẻ ra lệnh của cô ấy trở thành tiếng cằn nhằn với âm lượng lớn nhất. “Tôi rõ ràng là béo phì mà.” Lucy nhìn Panda. “Anh gặp cô ấy ở đâu vậy?” Cô dừng lại. “Và anh trang bị đầy đủ chưa thế?”
“Temple thuê tôi giúp cô ấy lấy lại vóc dáng,” anh nói. “Và đó không phải việc em cần quan tâm.”
“Anh là huấn luyện viên của cô ấy ư?”
“Không hẳn là như thế.”
“Tôi không cần người huấn luyện,” Temple chen vào. “Tôi cần một người kiểm soát mình.”
“Một người kiểm soát cô?” Một loạt hình ảnh về roi da và dụng cụ dùng để đánh xoẹt qua đầu cô. Môi Panda nhếch lên một nụ cười không thoải mái, cứ như anh có thể đọc được suy nghĩ của cô vậy. Lucy quay lưng lại với anh. “Chính xác thì kiểm soát đó là làm những việc kiểu như nào?”
“Panda và tôi đã lên bài tập sẵn rồi,” Temple nói. “Fat Island sẽ bắt đầu quay vào tháng 9, chính xác là 3 tháng kể từ giờ. Kể từ khi tôi hoàn toàn mất kiểm soát, tôi đã thuê Panda xây dựng lộ trình để tôi lấy lại vóc dáng của mình.” Lucy nhìn qua khóe mắt của mình về phía “người kiểm soát” của Temple khi anh đang nghiên cứu cái giá sách đã được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Với ngón trỏ của mình, anh nhấc bản sao của cuốn Ngọn hải đăng hồ Michigan khỏi vị trí của nó và phá vỡ sự sắp xếp của cô.
“Và hai người định tập ở đây?” Lucy nói.
“Tôi khó có thể đăng kí tới một spa với hình dáng như thế này. Tôi cần một sự bảo mật tuyệt đối.” Và rồi, một cách cay đắng, “Đây là Fat Island của tôi.”
Với cái búng ngón tay và một tia sáng lóe lên phản chiếu từ chiếc đồng hồ bằng thép không gỉ đắt tiền, Panda rút ra cuốn Minh họa về các loài chim Bắc Mỹ. Lucy vẫn không thể quen nổi với hình ảnh ăn mặc bảnh bao này của anh. Nó khiến cô cảm thấy có gì đó không đúng.
“Panda đã từng làm vệ sỹ cho tôi trong quá khứ,” Temple nói. “Khi tôi nhớ ra anh ấy có một ngôi nhà ở đây, tôi đã khăng khăng muốn tới. Nó hoàn toàn giống phim Nhiệm vụ bất khả thi mà. Tôi lên một chiếc máy bay cá nhân. Anh ấy gặp tôi ngay tại nơi máy bay hạ cánh và lén đưa tôi tới đây trên ghế sau ô tô của anh ấy.”
“Tôi hiểu lý do hai người tới đây,” Lucy nói, dù rằng cô hoàn toàn chẳng thể hiểu nổi, “nhưng điều gì khiến cô nghĩ tôi cần ở lại đây?”
“Bởi vì tôi cần cô làm vỏ bọc.”
“Vỏ bọc cho cái gì?”
“Tôi sẽ cần mua một số loại thức ăn đặc biệt,” cô ấy nói. “Panda không hoàn toàn giống một người đàn ông vào thị trấn để mua trà lợi tiêu hóa và cỏ mạch.”
Lucy cũng không thấy bản thân mình nhìn giống một người phụ nữ sẽ đi mua mấy thứ đó, nhưng cô bắt đầu nắm được vấn đề, dù rằng nó có chút buồn cười.
Panda huých chiếc đèn cây khỏi vị trí của nó với chiếc giày của mình, một đôi giày lười được đánh xi bóng không tì vết vô cùng thời thượng mà khi nhìn, cô chỉ muốn giẫm mạnh lên.
“Tôi sẽ ở lại đây vài tuần,” Temple nói. “Có sao không khi tôi yêu cầu một cuốn tạp chí Women’s Health hoặc Vogue? Cả kem dưỡng ẩm và đồ chăm sóc tóc nữa? Và băng vệ sinh Tampax nữa vì chúa.” Chân Panda gác lên một chiếc ghế tựa bằng gỗ anh vừa mới kéo ra từ trong góc.
“Cô có thể đặt chúng ở trên mạng,” Lucy chỉ ra.
“Tôi sẽ làm thế, nhưng có vài thứ tôi sẽ cần ngay lập tức. Và làm sao chúng ta giấu được sự khác biệt giữa rác từ một người và rác từ hai người thải ra? Tôi muốn phơi quần áo tập của mình ngoài trời. Quần áo của phụ nữ đấy. Tôi cũng muốn bơi nữa. Nếu có ai đó chèo thuyền qua đây và thấy một người phụ nữ bơi, sẽ không có ai nghi ngờ gì được nếu cô vẫn đang ở đây. Có hàng trăm cách khiến tôi bị lộ nếu không có một người phụ nữ khác ở trong nhà, và nếu nó xảy ra, sự nghiệp của tôi sẽ ra đi mãi mãi. Giờ thì cô hiểu rồi chứ?”
Lucy tự hỏi tại sao Temple không nhờ cậy một người bạn nào đó của mình. Và rồi một lần nữa, Temple chính xác là nhìn không giống kiểu người có nhiều người bạn thân.
Cô ấy kẹp mắt kính vào cổ chiếc áo tunic của mình. “Lucy, tôi hiểu là cô là một người quan trọng và thực sự cô là một người quan trọng, tôi cũng hiểu đây là khoảng thời gian khó khăn với cô. Tôi càng biết rõ cô muốn được ở một mình tới nhường nào. Sự xuất hiện tôi quá bất ngờ và tôi muốn khiến nó không phiền cô, vì thế…” Cô ấy quét mắt qua những lọn tóc dread tới đôi giày combat của cô. “Tôi sẽ huấn luyện cô miễn phí.”
Lucy kinh ngạc tới không thốt lên nổi một lời nào.
“Tôi huấn luyện một khách hàng cá nhân là 600 đô một giờ. Tôi biết nó hơi quá, nhưng nó thực sự khiến người ta nghiêm túc trong tập luyện.” Lông mày Temple nhíu lại khi cô ấy nhìn bắp tay của Lucy – và không, Lucy ngờ là cái cô ấy nhìn là hình xăm gai máu của cô mới đúng. Từ đó, cô ấy đánh giá bắp đùi của Lucy cứ như chúng không bị che bởi chiếc quần soóc cô mặc vậy – bắp đùi cô chỉ mới bắt đầu trong quá trình trở về kích thước bình thường của nó thôi, nhờ có mấy cái bánh mì mà cô nướng suốt ngày nên mới thế. “Chúng ta sẽ tìm một động lực nào khác cho cô.”
“Không may là Lucy cực kỳ lười,” Panda nói, môi anh nhếch lên. “Tôi nghi ngờ việc cô ấy sẽ sẵn lòng tập chăm chỉ.”
“Đúng là tôi sẽ không làm thế,” Lucy nói vội. “Và tôi xin lỗi nhưng tôi không thể giúp cô được.” Không với Panda ở đây, cô không thể.
“Tôi hiểu rồi.” Temple giữ cho nụ cười của mình tự tin như khi cô thể hiện trước công chúng, nụ cười Lucy nhận ra vì cô đã quá thường xuyên sử dụng nó cho mình. “Tôi tin rằng mình đã hy vọng…” Cô ấy liếm môi. “Nếu có ai đó thấy tôi… Ai đó phát hiện ra lý do tôi ở đây…” Cằm cô ấy nhích lên 1 chút. “Panda đã nói cô có thể sẽ không ở lại.” Lucy ghét cái cách Panda dự đoán về lựa chọn của cô.
Cằm Temple lại nhích thêm một chút nữa. “Tôi thực sự… không nên hy vọng quá nhiều. Tôi…”
Và ngay khi đó cô ấy vỡ vụn. Nữ hoàng Ác ma không còn giữ nổi nụ cười thương mại của mình. Cô ấy cúi đầu, vai chùng xuống và sống lưng không còn được giữ thẳng tắp nữa, những giọt nước lóe lên trong đôi mắt.
Chứng kiến một người phụ nữ độc đoán đau khổ vì bị phá hỏng kế hoạch của mình đáng lẽ ra phải khiến cô cảm thấy một chút thỏa mãn.
Thay vào đó lại là cảm giác đau nhói trong lòng. Temple chắc chắn không hề quen với việc bị sụp đổ như thế này, và cô ấy không luyện tập để hỏi xin giúp đỡ từ người khác.
Bất kể thứ gì khiến cô ấy mất kiểm soát về cân nặng của mình lúc đầu, giờ thì nó hoàn toàn hạ gục cô ấy.
Lucy không muốn rời khỏi đảo. Rời khỏi có nghĩa là bỏ Viper ở lại, thứ này cô vẫn chưa thể nghĩ tới. Nó cũng đồng nghĩa giờ này tuần tới, cô sẽ xỏ đôi giày cao gót và gõ cửa của các công ty trong Fortune 500 (Top 500 công ty lớn nhất Mỹ), tay cô duỗi ra. Thay vào đó, cô có thể chèo thuyền kayak bất cứ lúc nào mình muốn, ngồi xuống viết lách trong căn phòng cô đã dọn dẹp sạch sẽ, quết mật ong tươi ngon lên những chiếc bánh mì cô tự nướng. Cô muốn mang tách cà phê ra bên ngoài bậc thềm và nhìn xa xa về nơi Bree đang làm việc ở quầy bán mật ong. Và cô sẽ rất nhớ cậu nhóc tinh quái Toby.
Không như Temple, Panda vui vẻ hơn nhiều với lựa chọn của Lucy. “Lucy sẽ chỉ làm cô bối rối hơn thôi,” anh nói với người phụ nữ thuê mình. “Đây sẽ là cách tốt hơn.”
Tốt hơn đối với anh thôi.
Lucy không muốn chia sẻ căn nhà của mình với Nữ hoàng Ác ma của Fat Island. Nhưng quan trọng hơn thế, cô không muốn chia sẻ nó với gã vệ sỹ ác ma. Nhưng chỉ là, đây là một ngôi nhà lớn, và Temple trông hoàn toàn sụp đổ, một Lucy biết cảm thông hiểu chuyện này hơn là những gì cô muốn. “Tôi sẽ cố gắng sắp xếp ở lại một ngày hoặc kiểu thế,” cuối cùng cô lên tiếng. “Nhưng tôi không hứa trước được nhiều hơn đâu.” Panda tin là cô sẽ rời đi và giờ anh đang không thoải mái. “Hẳn là em vẫn chưa nghĩ thông chuyện này.”
“Cô sẽ ở lại ư?” Temple thay đổi ngay lập tức. Cô ấy lại đứng thẳng lên. Và đôi mắt lấp lánh. “Tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào cho đủ. Và thực ra là… Cơ thể cô sẽ cảm ơn tôi thôi.” Lucy thực sự nghi ngờ điều này, nhưng cô còn có một điều quan trọng hơn cần phải lên tiếng. Đấu tranh vì chỗ ngủ của cô. “Phòng ngủ lớn trên tầng sẽ hoàn hảo để cô sử dụng làm chỗ tập một khi nó được lau dọn sạch sẽ. Tôi biết cô muốn được ở gần Panda. Tầng hai có 4 phòng ngủ và hai phòng tắm lớn, có rất nhiều phòng để hai người tùy ý lựa chọn.” Lucy không bao giờ từ bỏ phòng ngủ ở tầng 1, với cánh cửa trượt dẫn thẳng ra ngoài, cô có thể đi và về mà không chạm mặt cả hai bọn họ. Nếu tất cả diễn ra trôi chảy, cô sẽ chỉ phải gặp họ trong phòng ăn và cô ngờ rằng Temple sẽ không dành quá nhiều thời gian ở đây đâu.
Cô lờ đi cái quắc mắt của Panda trong khi cô dẫn Temple đi xem loanh quanh. “Tình trạng mấy phòng tầng trên vẫn tệ lắm, nhưng không gì mà vài chiếc xe chở rác và một chiếc máy phun khói diệt côn trùng không thể làm được.” Panda vẫn khăng khăng đi theo phía sau, và anh để ý tới từng thay đổi Lucy làm, ánh mắt anh nhìn cô càng ngày càng âm u hơn.
“Cái gương treo ở đây đâu rồi?”
“Gương nào cơ?”
“Và cái giá treo đồ ở đây nữa?”
“Giá nào?” Cô đã tống cả hai thứ đó vào nhà kho cùng với tất cả những thứ tạp nham bị chất đống ở đây.
Khi họ lên tới tầng trên, cô cảm thấy Temple dần trở thành đồng minh của mình. “Không phải anh nói đã mua chỗ này được hai năm rồi ư?” cô ấy hỏi khi đang đánh giá mấy phòng ngủ. “Tại sao chúng không được quét dọn vậy?”
“Tôi thích chúng nguyên trạng như ban đầu,” anh nghiến răng.
Temple ném cái nhìn chán ghét về phía những chiếc giường tầng lộn xộn. Mỗi chiếc gường đều trải một tấm nệm bông bị cuộn lên ở góc.
Cô ấy đi lang thang dọc theo bức tường dài nhất trong nhà, nơi lắp 3 cửa sổ lớn, cả 3 đều được che bởi một lớp rèm chắn bằng nhựa tổng hợp đã bị bụi phủ bẩn màu. Temple kéo một tấm đầy bụi sang một bên. “Tầm nhìn ở đây thật đáng kinh ngạc. Cô đã đúng Lucy. Đây là sẽ là chỗ tuyệt vời để làm phòng tập.”
Lucy chỉ ra. “Người trông nom chỗ này đã qua đời rồi, vì thế có vẻ như đã một thời gian rồi không có ai quét tước chỗ này, nhưng tôi chắc là Panda sẽ sớm tìm được người thay thế.”
“Tôi không thể để ai khác ở đây được,” Temple nói quả quyết. Cô ấy thả tấm rèm xuống và phủi phủi đôi tay dính đầy bụi của mình.
“Panda và tôi sẽ làm. Tự chăm sóc mình sẽ là một trải nghiệm mới.” Và rồi, với một chút cay đắng, “Tôi không biết liệu mình còn nhớ phải làm như thế nào không nữa.”
Lucy trước đây sẽ tình nguyện giúp nhưng Viper thì không có ý định trở thành trợ lý cá nhân của Temple Renshaw. Cô chỉ cho họ chiếc tủ đựng vật liệu với những chồng khăn lộn xộn trong đó và để họ tự lo liệu lấy phần còn lại.
Danh sách chương