Hắn là một người giữ chữ tín, nếu đã đồng ý bôn ba vì nàng, nhất định sẽ không nuốt lời. Hắn sẽ trở lại, có thể sớm có thể muộn, mang theo
tranh thơ và truyện đọc. Đây chính là những điều khiến cho người ta cực
kỳ sung sướng.
Khúc Kiều nghĩ tới đây, lòng nhẹ nhõm xen lẫn vui vẻ, quay lại dưới tán cây dâu.
Nếu hắn còn trở lại vậy thì không nên phá nhà gỗ đi.
Khúc Kiều gật đầu cười, rồi nàng đi tới trước cây dâu, lẳng lặng nhắm hai mắt lại. Nàng không cắt đứt mối liên hệ của bản thể với kim nhụy, nhưng ở một khoảng cách xa, mối liên hệ sẽ yếu đi rồi mất hẳn. Bây giờ, nàng vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập của kim nhụy, hẳn hắn còn chưa đi xa đâu.
Không biết bọn họ sẽ đi tới đâu … mà Hỏa Thần giáo kia tọa lạc ở phương nào? Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, nhịp đập kia càng lúc càng yếu ớt. Chẳng biết đã qua bao lâu, rốt cuộc cũng biến mất tăm hơi…
Nàng mở mắt, chỉ thấy ánh trăng sáng trong trẻo lạnh lùng, xuyên qua khe hở nơi cành lá, như dải lụa sáng phủ lên vạn vật. Nàng giơ tay hứng lấy ánh trăng, trong lòng tràn ngập cảm giác trìu mến. Lúc này, đám nấm sinh trưởng vào ban đêm đang liên tiếp nhô ra từ trong bùn đất, ánh huỳnh quang điểm xuyết trong đêm. Nàng nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác vui vẻ dịu dàng lan truyền.
“Trông các em kìa, thật là dễ thương!”
Khúc Kiều đứng nói chuyện với đám nấm, chợt có một cơn gió thổi tới, lay động nhánh cây cành lá, làm ánh trăng tan đi. Nàng ủ ê nhìn lòng bàn tay mình, không khỏi buồn bã. Lúc này, một cơn chấn động từ cây dâu truyền ra, rung chuyển dễ mạch của nàng. Nàng hoảng sợ, sửng sốt nhìn về phía cây dâu.
Loại chấn động này, dường như rất quen thuộc, cứ như xuất phát từ kim nhụy …
Nàng không dám khinh suất, nhắm mắt cẩn thận tra kỹ.
Không sai, chính xác là nhịp đập của kim nhụy, hơn nữa càng ngày càng mạnh …
Chẳng lẽ là Mục Vũ?
Ý nghĩ đó khiến cho Khúc Kiều thoáng vui mừng, sau đó không khỏi hoài nghi. Đợi tới khi nhịp đập của kim nhụy càng ngày càng gần, thậm chí đến cả tiếng bước chân cũng nghe rõ, nàng mỉm cười ngẩng đầu bảo: “Quên đồ gì s…”.
Những lời sau, đến khi nhìn thấy người tới, đã bị chính nàng nuốt xuống.
Người trước mắt, không phải Mục Vũ, mà là một cô nương xinh đẹp quyến rũ. Khuôn mặt kia, đẹp như hải đường. Thần thái kia, cao ngạo tựa thu cúc. Ánh trăng lay động, chiếu vào đôi con ngươi của cô ấy. Nét vui vẻ lan tràn trong mắt cô nương đó, ánh sáng trong mắt lấp lánh.
Khúc Kiều thoáng kinh ngạc, xen lẫn chút khó xử, không biết nên nói với cô gái xa lạ này cái gì cho phải. Nàng nhìn đám nấm bên cạnh, lòng thầm than: nhìn trông thế nào cũng rất giống yêu tinh … nên làm sao bây giờ?
Nàng đang hết sức rối rắm, cô nương kia chợt tiến lên mấy bước. Cô ta càng tới gần, nhịp đập của kim nhụy lại càng mạnh thêm mấy phần, khiến cho cả gốc cây dâu to lớn cũng rung động theo.
“Sao vậy?” Khúc Kiều ngơ ngác nhìn cô nương đó, do dự không biết có nên hỏi hay không.
Lúc này, cô nương ấy mở miệng, cười bảo: “Thì ra là như vậy …” Giọng nói của cô ta tràn đầy sự vui vẻ nhẹ nhõm, nhưng hơn cả là vẻ cao ngạo. Cô nương đó ngẩng đầu nhìn cây dâu cao lớn che trời rồi bảo, “Hẳn là ngươi rồi. Thế này mới thú vị chứ.”
Lời này nghe thật kỳ lạ, dường như đã từng nghe thấy rồi.
Khúc Kiều ngơ ngác, đang lúc định hỏi, chợt nghe cô nương kia mỉm cười, gọi nàng một tiếng: “Khúc Kiều.”
Một tiếng này, vừa thân mật mà lại vừa ngông cuồng, tựa như giọt nước mưa mùa xuân bất chợt thấm ướt cơ thể, không cho chống cự không cho từ chối. Trí nhớ của Khúc Kiều bị tiếng gọi này xới tung, trong hoảng hốt, trước mắt như có ngọn lửa dữ dội bùng lên, phỏng rát.
Cho dù dung mạo có thay đổi, cho dù giọng nói có thay đổi nhưng nàng vẫn nhận ra người này: cho nàng cuộc sống yên ổn, ban cho nàng tên họ, là người nàng vẫn luôn chờ đợi …
Trong lòng Khúc Kiều hỗn loạn trống rỗng, nét cười như hoa lộ ra trên khuôn mặt, đang chuẩn bị mở miệng, chợt nghe có người nói: “Chủ thượng, nơi đây vô cùng quỷ dị, xin chớ coi thường.”
Khúc Kiều theo tiếng nói nhìn tới, chỉ thấy người vừa nói là một thiếu niên gầy còm, bộ quần áo đen càng khiến cho da thịt của cậu ta thêm tái nhợt, còn lộ ra hơi thở chết chóc xám xịt. Cậu ta đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn Khúc Kiều, trong ánh mắt đều là địch ý.
“Haha, Dạ Điệt, ngươi quá nhỏ nhen rồi đấy.” Một giọng nói khác vang lên, trong giọng nói là vẻ giễu cợt rõ ràng.
Thiếu niên tên Dạ Diệt kia cười lạnh một tiếng nói: “Thực Anh, mấy tháng trước, ta và ngươi cũng đã tới nơi này, nhưng chưa từng gặp qua cái cây trên núi này. Có thể bày ra loại thuật che mắt như thế, dõi mắt khắp thiên hạ trông xem có được mấy người? Ta khuyên chủ thượng cẩn thận, có gì là không thỏa?”
Từ nơi sâu trong rừng cây có một thiếu niên khác đang chậm rãi bước tới, cũng chỉ tầm 14, 15 tuổi. Mặc dù trông bề ngoài cậu ta khá tuấn tú, nhưng ẩn chứa trong vẻ mặt là sự tàn nhẫn, khiến cho người ta kinh sợ. Cậu ta nhìn Dạ Diệt, giọng nói vẫn tràn đầy vẻ khinh miệt như cũ: “Cần gì tìm những thứ này làm cớ? Ta thấy rõ ràng là mấy ngày hôm trước ngươi chiến bại, bị hù cho rách gan rồi hả? Haha, may mà người của Hỏa Thần giáo đã đi xa, nếu không không biết ngươi còn sợ thành thế nào nữa …”
Cô nương kia nghe thấy những lời này, thở dài bảo: “Được rồi, đừng ồn ào nữa. Cẩn thận xác minh rõ là đúng nhưng không cần phải cẩn thận quá mức. Vị này là người quen cũ đấy …” Cô gái vừa nói vừa cất bước đi tới trước mặt Khúc Kiều, giơ tay vuốt qua gò má của nàng, cười hỏi, “Ngươi nói có phải không?”
Móng tay dài mảnh của cô gái xẹt qua má nàng đưa tới cơn đau nhói. Khúc Kiều thoáng sợ sệt, nhưng vẫn không tránh né, chỉ mỉm cười nhìn người trước mắt, cất lời: “Phải.”
Cô gái cười hài lòng, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Khúc Kiều lên, trong giọng nói ẩn chứa vẻ trách cứ, hỏi: “Nếu còn nhớ rõ bổn tọa, hẳn cũng chưa quên ân tình của bổn tọa chứ?”
“Vâng.” Khúc Kiều khẽ khàng đáp lại, “Ta vẫn chờ báo ân.”
“Ồ …” Cô gái cười như không cười đáp lại một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chấm lên đôi môi Khúc Kiều, “Đã là như vậy, tại sao còn đem tinh nguyên tu luyện được giao cho người khác?”
“Hả?” Khúc Kiều suy nghĩ một lát, “Ngài đang nói tới Thần Tang Kim Nhụy?”
“Thần Tang Kim Nhụy …” Cô gái thầm nhắc lại mấy lần, lại ngước mắt nhìn lên cây dâu sau lưng Khúc Kiều. Đột nhiên cô ta cười to thành tiếng, cực độ ngông cuồng, khiến cho đám nấm sợ tới mức rối rít trốn sau lưng Khúc Kiều. “Hahahaha … Năm đó bổn tọa thế mà lại không nhận ra chân thân của ngươi, thật thú vị … Đúng rồi, chính là Thần Tang Kim Nhụy. Vật này có khả năng của tạo hóa, có thể khôi phục tứ chi, là bảo vật quý hiếm …”
Khúc Kiều nghe lời của cô gái, lòng tràn đầy hoài nghi. Nàng lại nghĩ tới những chấn động vừa rồi, nghi ngờ ngày càng sâu thêm. Dường như trong cơ thể của cô gái này có Thần Tang Kim Nhụy, nhưng như thế này vẫn chưa hợp lý lắm …
Khúc Kiều đang suy nghĩ, tiếng cười của cô gái tắt đi, giọng nói bỗng chuyển sang lạnh lẽo, “… Ngươi là người của bổn tọa, đương nhiên tất cả vật của ngươi cũng đều thuộc về bổn tọa, ai cho phép ngươi giao kim nhụy cho người khác?”
Khúc Kiều khiếp sợ, không biết nên trả lời như thế nào.
“Hơn nữa, ngươi còn không chỉ cho đi một viên …” Giọng nói của cô gái cực kỳ lạnh lùng, lộ ra vẻ nguy hiểm, “Là sáu viên. Thế này thì không tốt đâu.”
Khúc Kiều sửng sốt, quên cả nỗi sợ, bật hỏi: “Làm sao ngài biết?”
Cô gái cười một tiếng, đáp: “Cũng không biết là cách đây bao lâu, cơ thể ban đầu bổn tọa sử dụng đã không thể chịu nổi nữa, nhưng lại không thể tìm được cơ thể hợp ý. Lần lữa lâu ngày, lúc bổn tọa cũng cảm thấy chán ghét, chợt gặp người này …” Lúc cô ta nói chuyện, giơ tay vuốt ve gò má mình, “Mặc dù chẳng có chút đạo hạnh nào, dáng vẻ trông cũng chẳng đáng yêu nhưng điều quan trọng là nàng ta có một loại năng lực kỳ lạ _” cô ta dừng một chút, nhấn mạnh từng chữ, “Cho dù có bị thương tới nhường nào cũng đều có thể hồi phục cực nhanh như cũ. Rất thích hợp để đoạt xá.”
(đoạt xá = cướp lấy cơ thể)
“Đoạt xá?” Khúc Kiều nghe thấy từ này, không khỏi hoảng sợ.
“Đúng vậy, đoạt xá …” Cô gái nhìn chăm chú, mỉm cười một tiếng, trong đó tràn ngập vui vẻ, “Sau khi đoạt xá, bổn tọa liền biết “năng lực” kia từ đâu mà tới.” Cô ta nói tiếp, “Trong cơ thể của nàng ta có một viên tinh nguyên của cỏ cây, hợp nhất với máu thịt trong cơ thể, giúp nàng ta sinh tồn. Vì vậy, cơ thể này mới có sức chịu đựng mạnh mẽ tới vậy, dùng rất bền. Bổn tọa thầm nghĩ, viên tinh nguyên huyền diệu như vậy, nếu có thể có nhiều thêm mấy viên chẳng phải sẽ tốt lắm sao? Vì vậy, bổn tọa liền lưu tâm tìm kiếm, không ngờ, còn có thật. Nhưng những viên tinh nguyên kia đều đã bị người khác dùng, khiến cho bổn tọa phải mất một chút thời gian mới tìm được tới đây …”
Cô ta nói rất nhẹ nhàng, Khúc Kiều nghe mà rợn cả tóc gáy.
“Tính toán cẩn thận, cũng tốn mất năm, sáu trăm năm tìm kiếm của bổn tọa rồi …” Cô gái nói, “Sớm biết những viên tinh nguyên này là do ngươi luyện thành, bổn tọa cần gì khổ cực như vậy. Thế mà bây giờ, ngươi lại cho thêm một viên tinh nguyên đi, như thế, nào có được?”
Khúc Kiều biết cô ta đang nói tới Mục Vũ, trái tim thắt lại, cuống quýt lên tiếng: “Cái đó … đó là …”
“Đó là kẻ địch của bổn tọa.” Cô gái tiếp lời nàng, “Cho ai không cho lại cho đệ tử của lão già Thượng Dương. Còn vì vậy mà làm Kiếm thị của bổn tọa bị thương, gây rắc rối cho bổn tọa.”
Kẻ địch? Khúc Kiều ngẫm nghĩ rồi không nén nổi kinh hãi. Đối địch với Thượng Dương chân quân, chỉ có …
“Chủ thượng không cần khó xử, cứ để cho thuộc hạ chặt yêu cây này đi, cho nàng ta biết phản bội Cức Thiên Phủ chúng ta sẽ nhận lấy kết quả thế nào!” Thực Anh đứng bên mở miệng, giọng nói vẫn là vẻ ngông cuồng đó.
Cức Thiên Phủ?!
Khúc Kiều hết sức kinh hoàng, cô gái kia vẫn cứ mỉm cười, dỗ dành nàng: “Đừng sợ đừng sợ … người không biết không có tội, từ nay về sau ngoan ngoãn hầu hạ bổn tọa là được. Nhưng mà viên kim nhụy kia, bổn tọa vẫn phải lấy về mới được.”
Lời nói của cô gái còn chưa dứt, Thực Anh đã tự đề cử: “Thuộc hạ nguyện phân ưu vì chủ thượng!” Cậu ta vừa nói vừa nhìn Dạ Điệt với vẻ khiêu khích, nói tiếp, “Lần này ta đi chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi, yên tâm đi.”
Dạ Điệt nghe vậy, lạnh lùng cười đáp: “Phiền hà rồi.”
Thực Anh cười đắc ý, thi lễ với cô gái, bỗng nhiên biến mất.
Cô gái thở dài, cất lời: “Dạ, theo sau.”
Dạ Điệt không đáp, gật đầu một cái, lùi người ẩn vào trong bóng đêm.
“Đợi đã!” Khúc Kiều thấy mọi chuyện phát triển như vậy, lòng hốt hoảng vô cùng, không khỏi mở miệng kêu lên. Thế nhưng hai người kia đã rời đi, chẳng còn ai đáp lại. Nàng cực kỳ sốt ruột, nhưng lại e ngại cô gái kia mà không dám đuổi theo.
Cô gái thấy nàng như vậy, không hài lòng hỏi: “Sao, ngươi không phục mệnh lệnh của bổn tọa?”
“Không phải vậy.” Khúc Kiều vội giải thích, “Chỉ là viên này … viên này coi như bỏ đi được không, ta sẽ luyện chế thêm kim nhụy cho ngài, bao nhiêu cũng được!”
“Lo cho hắn sao?” Cô gái cười nói, “Bổn tọa nghe Dạ nói, người nọ là đệ tử Hỏa Thần giáo, âm Vũ trong Ngũ âm, mấy tháng trước, chính là lúc bị tinh nhuệ của Cức Thiên phủ ta giết chết. Là ngươi cứu hắn?”
“Phải …” Khúc Kiều thành thật gật đầu.
Cô gái hỏi: “Ngươi có biết bổn tọa đã bị giết mất bao nhiêu binh tướng không?”
Vấn đề này, Khúc Kiều không trả lời được.
“Niệm tình ngươi, bổn tọa không truy cứu chuyện này. Nhưng giờ ngươi vẫn muốn bổn tọa bỏ qua cho hắn?” Cô gái lạnh nhạt cất tiếng, “Buồn cười! Hắn đã được cho không mấy tháng tuổi thọ, nên tự thỏa mãn rồi!”
“Ta …” Khúc Kiều nghĩ một lát, quyết định nói ra, “Hắn là người của ta.”
Lời này vừa nói ra, cô gái kia thế mà lại ngơ ngẩn. Sau đó, cô ta bật cười, nói: “Hahaha, đường đường là đệ tử Hỏa Thần giáo, há có thể ủy thân nơi ngươi?”
“Lúc ta cứu hắn, đã bắt hắn phải dùng quãng đời còn lại báo đáp cho nên hắn thật sự là người của ta! Cầu xin ngài gọi hai người kia trở lại, đừng tổn thương hắn!” Khúc Kiều đáp lại.
“Dùng quãng đời còn lại để báo đáp? Hắn thế mà lại đồng ý?” Vẻ mặt cô gái sinh ra nét hứng thú, “Nếu là thế thật, vì sao hắn lại không ở bên cạnh ngươi?”
“Là ta để hắn đi xa thay cho ta…” Khúc Kiều giải thích.
Cô gái hơi nheo mắt lại, tiếp tục cười nói: “Thú vị … Được, bổn tọa sẽ tự mình đi xem xem, có thật là như ngươi nói không.” Dứt lời, cô ta phi thân bay lên không.
Khúc Kiều vội vàng đuổi theo, mới ra khỏi núi đã không thấy bóng dáng cô gái kia đâu. Giờ, nàng không cho rằng mình có thể đuổi kịp được, chỉ đành cố gắng tập trung tìm kiếm nhịp đập yếu ớt của Kim Nhụy, theo dấu …
Khúc Kiều nghĩ tới đây, lòng nhẹ nhõm xen lẫn vui vẻ, quay lại dưới tán cây dâu.
Nếu hắn còn trở lại vậy thì không nên phá nhà gỗ đi.
Khúc Kiều gật đầu cười, rồi nàng đi tới trước cây dâu, lẳng lặng nhắm hai mắt lại. Nàng không cắt đứt mối liên hệ của bản thể với kim nhụy, nhưng ở một khoảng cách xa, mối liên hệ sẽ yếu đi rồi mất hẳn. Bây giờ, nàng vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập của kim nhụy, hẳn hắn còn chưa đi xa đâu.
Không biết bọn họ sẽ đi tới đâu … mà Hỏa Thần giáo kia tọa lạc ở phương nào? Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, nhịp đập kia càng lúc càng yếu ớt. Chẳng biết đã qua bao lâu, rốt cuộc cũng biến mất tăm hơi…
Nàng mở mắt, chỉ thấy ánh trăng sáng trong trẻo lạnh lùng, xuyên qua khe hở nơi cành lá, như dải lụa sáng phủ lên vạn vật. Nàng giơ tay hứng lấy ánh trăng, trong lòng tràn ngập cảm giác trìu mến. Lúc này, đám nấm sinh trưởng vào ban đêm đang liên tiếp nhô ra từ trong bùn đất, ánh huỳnh quang điểm xuyết trong đêm. Nàng nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác vui vẻ dịu dàng lan truyền.
“Trông các em kìa, thật là dễ thương!”
Khúc Kiều đứng nói chuyện với đám nấm, chợt có một cơn gió thổi tới, lay động nhánh cây cành lá, làm ánh trăng tan đi. Nàng ủ ê nhìn lòng bàn tay mình, không khỏi buồn bã. Lúc này, một cơn chấn động từ cây dâu truyền ra, rung chuyển dễ mạch của nàng. Nàng hoảng sợ, sửng sốt nhìn về phía cây dâu.
Loại chấn động này, dường như rất quen thuộc, cứ như xuất phát từ kim nhụy …
Nàng không dám khinh suất, nhắm mắt cẩn thận tra kỹ.
Không sai, chính xác là nhịp đập của kim nhụy, hơn nữa càng ngày càng mạnh …
Chẳng lẽ là Mục Vũ?
Ý nghĩ đó khiến cho Khúc Kiều thoáng vui mừng, sau đó không khỏi hoài nghi. Đợi tới khi nhịp đập của kim nhụy càng ngày càng gần, thậm chí đến cả tiếng bước chân cũng nghe rõ, nàng mỉm cười ngẩng đầu bảo: “Quên đồ gì s…”.
Những lời sau, đến khi nhìn thấy người tới, đã bị chính nàng nuốt xuống.
Người trước mắt, không phải Mục Vũ, mà là một cô nương xinh đẹp quyến rũ. Khuôn mặt kia, đẹp như hải đường. Thần thái kia, cao ngạo tựa thu cúc. Ánh trăng lay động, chiếu vào đôi con ngươi của cô ấy. Nét vui vẻ lan tràn trong mắt cô nương đó, ánh sáng trong mắt lấp lánh.
Khúc Kiều thoáng kinh ngạc, xen lẫn chút khó xử, không biết nên nói với cô gái xa lạ này cái gì cho phải. Nàng nhìn đám nấm bên cạnh, lòng thầm than: nhìn trông thế nào cũng rất giống yêu tinh … nên làm sao bây giờ?
Nàng đang hết sức rối rắm, cô nương kia chợt tiến lên mấy bước. Cô ta càng tới gần, nhịp đập của kim nhụy lại càng mạnh thêm mấy phần, khiến cho cả gốc cây dâu to lớn cũng rung động theo.
“Sao vậy?” Khúc Kiều ngơ ngác nhìn cô nương đó, do dự không biết có nên hỏi hay không.
Lúc này, cô nương ấy mở miệng, cười bảo: “Thì ra là như vậy …” Giọng nói của cô ta tràn đầy sự vui vẻ nhẹ nhõm, nhưng hơn cả là vẻ cao ngạo. Cô nương đó ngẩng đầu nhìn cây dâu cao lớn che trời rồi bảo, “Hẳn là ngươi rồi. Thế này mới thú vị chứ.”
Lời này nghe thật kỳ lạ, dường như đã từng nghe thấy rồi.
Khúc Kiều ngơ ngác, đang lúc định hỏi, chợt nghe cô nương kia mỉm cười, gọi nàng một tiếng: “Khúc Kiều.”
Một tiếng này, vừa thân mật mà lại vừa ngông cuồng, tựa như giọt nước mưa mùa xuân bất chợt thấm ướt cơ thể, không cho chống cự không cho từ chối. Trí nhớ của Khúc Kiều bị tiếng gọi này xới tung, trong hoảng hốt, trước mắt như có ngọn lửa dữ dội bùng lên, phỏng rát.
Cho dù dung mạo có thay đổi, cho dù giọng nói có thay đổi nhưng nàng vẫn nhận ra người này: cho nàng cuộc sống yên ổn, ban cho nàng tên họ, là người nàng vẫn luôn chờ đợi …
Trong lòng Khúc Kiều hỗn loạn trống rỗng, nét cười như hoa lộ ra trên khuôn mặt, đang chuẩn bị mở miệng, chợt nghe có người nói: “Chủ thượng, nơi đây vô cùng quỷ dị, xin chớ coi thường.”
Khúc Kiều theo tiếng nói nhìn tới, chỉ thấy người vừa nói là một thiếu niên gầy còm, bộ quần áo đen càng khiến cho da thịt của cậu ta thêm tái nhợt, còn lộ ra hơi thở chết chóc xám xịt. Cậu ta đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn Khúc Kiều, trong ánh mắt đều là địch ý.
“Haha, Dạ Điệt, ngươi quá nhỏ nhen rồi đấy.” Một giọng nói khác vang lên, trong giọng nói là vẻ giễu cợt rõ ràng.
Thiếu niên tên Dạ Diệt kia cười lạnh một tiếng nói: “Thực Anh, mấy tháng trước, ta và ngươi cũng đã tới nơi này, nhưng chưa từng gặp qua cái cây trên núi này. Có thể bày ra loại thuật che mắt như thế, dõi mắt khắp thiên hạ trông xem có được mấy người? Ta khuyên chủ thượng cẩn thận, có gì là không thỏa?”
Từ nơi sâu trong rừng cây có một thiếu niên khác đang chậm rãi bước tới, cũng chỉ tầm 14, 15 tuổi. Mặc dù trông bề ngoài cậu ta khá tuấn tú, nhưng ẩn chứa trong vẻ mặt là sự tàn nhẫn, khiến cho người ta kinh sợ. Cậu ta nhìn Dạ Diệt, giọng nói vẫn tràn đầy vẻ khinh miệt như cũ: “Cần gì tìm những thứ này làm cớ? Ta thấy rõ ràng là mấy ngày hôm trước ngươi chiến bại, bị hù cho rách gan rồi hả? Haha, may mà người của Hỏa Thần giáo đã đi xa, nếu không không biết ngươi còn sợ thành thế nào nữa …”
Cô nương kia nghe thấy những lời này, thở dài bảo: “Được rồi, đừng ồn ào nữa. Cẩn thận xác minh rõ là đúng nhưng không cần phải cẩn thận quá mức. Vị này là người quen cũ đấy …” Cô gái vừa nói vừa cất bước đi tới trước mặt Khúc Kiều, giơ tay vuốt qua gò má của nàng, cười hỏi, “Ngươi nói có phải không?”
Móng tay dài mảnh của cô gái xẹt qua má nàng đưa tới cơn đau nhói. Khúc Kiều thoáng sợ sệt, nhưng vẫn không tránh né, chỉ mỉm cười nhìn người trước mắt, cất lời: “Phải.”
Cô gái cười hài lòng, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Khúc Kiều lên, trong giọng nói ẩn chứa vẻ trách cứ, hỏi: “Nếu còn nhớ rõ bổn tọa, hẳn cũng chưa quên ân tình của bổn tọa chứ?”
“Vâng.” Khúc Kiều khẽ khàng đáp lại, “Ta vẫn chờ báo ân.”
“Ồ …” Cô gái cười như không cười đáp lại một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chấm lên đôi môi Khúc Kiều, “Đã là như vậy, tại sao còn đem tinh nguyên tu luyện được giao cho người khác?”
“Hả?” Khúc Kiều suy nghĩ một lát, “Ngài đang nói tới Thần Tang Kim Nhụy?”
“Thần Tang Kim Nhụy …” Cô gái thầm nhắc lại mấy lần, lại ngước mắt nhìn lên cây dâu sau lưng Khúc Kiều. Đột nhiên cô ta cười to thành tiếng, cực độ ngông cuồng, khiến cho đám nấm sợ tới mức rối rít trốn sau lưng Khúc Kiều. “Hahahaha … Năm đó bổn tọa thế mà lại không nhận ra chân thân của ngươi, thật thú vị … Đúng rồi, chính là Thần Tang Kim Nhụy. Vật này có khả năng của tạo hóa, có thể khôi phục tứ chi, là bảo vật quý hiếm …”
Khúc Kiều nghe lời của cô gái, lòng tràn đầy hoài nghi. Nàng lại nghĩ tới những chấn động vừa rồi, nghi ngờ ngày càng sâu thêm. Dường như trong cơ thể của cô gái này có Thần Tang Kim Nhụy, nhưng như thế này vẫn chưa hợp lý lắm …
Khúc Kiều đang suy nghĩ, tiếng cười của cô gái tắt đi, giọng nói bỗng chuyển sang lạnh lẽo, “… Ngươi là người của bổn tọa, đương nhiên tất cả vật của ngươi cũng đều thuộc về bổn tọa, ai cho phép ngươi giao kim nhụy cho người khác?”
Khúc Kiều khiếp sợ, không biết nên trả lời như thế nào.
“Hơn nữa, ngươi còn không chỉ cho đi một viên …” Giọng nói của cô gái cực kỳ lạnh lùng, lộ ra vẻ nguy hiểm, “Là sáu viên. Thế này thì không tốt đâu.”
Khúc Kiều sửng sốt, quên cả nỗi sợ, bật hỏi: “Làm sao ngài biết?”
Cô gái cười một tiếng, đáp: “Cũng không biết là cách đây bao lâu, cơ thể ban đầu bổn tọa sử dụng đã không thể chịu nổi nữa, nhưng lại không thể tìm được cơ thể hợp ý. Lần lữa lâu ngày, lúc bổn tọa cũng cảm thấy chán ghét, chợt gặp người này …” Lúc cô ta nói chuyện, giơ tay vuốt ve gò má mình, “Mặc dù chẳng có chút đạo hạnh nào, dáng vẻ trông cũng chẳng đáng yêu nhưng điều quan trọng là nàng ta có một loại năng lực kỳ lạ _” cô ta dừng một chút, nhấn mạnh từng chữ, “Cho dù có bị thương tới nhường nào cũng đều có thể hồi phục cực nhanh như cũ. Rất thích hợp để đoạt xá.”
(đoạt xá = cướp lấy cơ thể)
“Đoạt xá?” Khúc Kiều nghe thấy từ này, không khỏi hoảng sợ.
“Đúng vậy, đoạt xá …” Cô gái nhìn chăm chú, mỉm cười một tiếng, trong đó tràn ngập vui vẻ, “Sau khi đoạt xá, bổn tọa liền biết “năng lực” kia từ đâu mà tới.” Cô ta nói tiếp, “Trong cơ thể của nàng ta có một viên tinh nguyên của cỏ cây, hợp nhất với máu thịt trong cơ thể, giúp nàng ta sinh tồn. Vì vậy, cơ thể này mới có sức chịu đựng mạnh mẽ tới vậy, dùng rất bền. Bổn tọa thầm nghĩ, viên tinh nguyên huyền diệu như vậy, nếu có thể có nhiều thêm mấy viên chẳng phải sẽ tốt lắm sao? Vì vậy, bổn tọa liền lưu tâm tìm kiếm, không ngờ, còn có thật. Nhưng những viên tinh nguyên kia đều đã bị người khác dùng, khiến cho bổn tọa phải mất một chút thời gian mới tìm được tới đây …”
Cô ta nói rất nhẹ nhàng, Khúc Kiều nghe mà rợn cả tóc gáy.
“Tính toán cẩn thận, cũng tốn mất năm, sáu trăm năm tìm kiếm của bổn tọa rồi …” Cô gái nói, “Sớm biết những viên tinh nguyên này là do ngươi luyện thành, bổn tọa cần gì khổ cực như vậy. Thế mà bây giờ, ngươi lại cho thêm một viên tinh nguyên đi, như thế, nào có được?”
Khúc Kiều biết cô ta đang nói tới Mục Vũ, trái tim thắt lại, cuống quýt lên tiếng: “Cái đó … đó là …”
“Đó là kẻ địch của bổn tọa.” Cô gái tiếp lời nàng, “Cho ai không cho lại cho đệ tử của lão già Thượng Dương. Còn vì vậy mà làm Kiếm thị của bổn tọa bị thương, gây rắc rối cho bổn tọa.”
Kẻ địch? Khúc Kiều ngẫm nghĩ rồi không nén nổi kinh hãi. Đối địch với Thượng Dương chân quân, chỉ có …
“Chủ thượng không cần khó xử, cứ để cho thuộc hạ chặt yêu cây này đi, cho nàng ta biết phản bội Cức Thiên Phủ chúng ta sẽ nhận lấy kết quả thế nào!” Thực Anh đứng bên mở miệng, giọng nói vẫn là vẻ ngông cuồng đó.
Cức Thiên Phủ?!
Khúc Kiều hết sức kinh hoàng, cô gái kia vẫn cứ mỉm cười, dỗ dành nàng: “Đừng sợ đừng sợ … người không biết không có tội, từ nay về sau ngoan ngoãn hầu hạ bổn tọa là được. Nhưng mà viên kim nhụy kia, bổn tọa vẫn phải lấy về mới được.”
Lời nói của cô gái còn chưa dứt, Thực Anh đã tự đề cử: “Thuộc hạ nguyện phân ưu vì chủ thượng!” Cậu ta vừa nói vừa nhìn Dạ Điệt với vẻ khiêu khích, nói tiếp, “Lần này ta đi chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi, yên tâm đi.”
Dạ Điệt nghe vậy, lạnh lùng cười đáp: “Phiền hà rồi.”
Thực Anh cười đắc ý, thi lễ với cô gái, bỗng nhiên biến mất.
Cô gái thở dài, cất lời: “Dạ, theo sau.”
Dạ Điệt không đáp, gật đầu một cái, lùi người ẩn vào trong bóng đêm.
“Đợi đã!” Khúc Kiều thấy mọi chuyện phát triển như vậy, lòng hốt hoảng vô cùng, không khỏi mở miệng kêu lên. Thế nhưng hai người kia đã rời đi, chẳng còn ai đáp lại. Nàng cực kỳ sốt ruột, nhưng lại e ngại cô gái kia mà không dám đuổi theo.
Cô gái thấy nàng như vậy, không hài lòng hỏi: “Sao, ngươi không phục mệnh lệnh của bổn tọa?”
“Không phải vậy.” Khúc Kiều vội giải thích, “Chỉ là viên này … viên này coi như bỏ đi được không, ta sẽ luyện chế thêm kim nhụy cho ngài, bao nhiêu cũng được!”
“Lo cho hắn sao?” Cô gái cười nói, “Bổn tọa nghe Dạ nói, người nọ là đệ tử Hỏa Thần giáo, âm Vũ trong Ngũ âm, mấy tháng trước, chính là lúc bị tinh nhuệ của Cức Thiên phủ ta giết chết. Là ngươi cứu hắn?”
“Phải …” Khúc Kiều thành thật gật đầu.
Cô gái hỏi: “Ngươi có biết bổn tọa đã bị giết mất bao nhiêu binh tướng không?”
Vấn đề này, Khúc Kiều không trả lời được.
“Niệm tình ngươi, bổn tọa không truy cứu chuyện này. Nhưng giờ ngươi vẫn muốn bổn tọa bỏ qua cho hắn?” Cô gái lạnh nhạt cất tiếng, “Buồn cười! Hắn đã được cho không mấy tháng tuổi thọ, nên tự thỏa mãn rồi!”
“Ta …” Khúc Kiều nghĩ một lát, quyết định nói ra, “Hắn là người của ta.”
Lời này vừa nói ra, cô gái kia thế mà lại ngơ ngẩn. Sau đó, cô ta bật cười, nói: “Hahaha, đường đường là đệ tử Hỏa Thần giáo, há có thể ủy thân nơi ngươi?”
“Lúc ta cứu hắn, đã bắt hắn phải dùng quãng đời còn lại báo đáp cho nên hắn thật sự là người của ta! Cầu xin ngài gọi hai người kia trở lại, đừng tổn thương hắn!” Khúc Kiều đáp lại.
“Dùng quãng đời còn lại để báo đáp? Hắn thế mà lại đồng ý?” Vẻ mặt cô gái sinh ra nét hứng thú, “Nếu là thế thật, vì sao hắn lại không ở bên cạnh ngươi?”
“Là ta để hắn đi xa thay cho ta…” Khúc Kiều giải thích.
Cô gái hơi nheo mắt lại, tiếp tục cười nói: “Thú vị … Được, bổn tọa sẽ tự mình đi xem xem, có thật là như ngươi nói không.” Dứt lời, cô ta phi thân bay lên không.
Khúc Kiều vội vàng đuổi theo, mới ra khỏi núi đã không thấy bóng dáng cô gái kia đâu. Giờ, nàng không cho rằng mình có thể đuổi kịp được, chỉ đành cố gắng tập trung tìm kiếm nhịp đập yếu ớt của Kim Nhụy, theo dấu …
Danh sách chương