“Nhưng mà ta chỉ là một cái cây thôi.”Những lời này khiến cho Mục Vũ giật mình, hắn mang theo vẻ mặt phức tạp nhìn Khúc Kiều, lần lữa không đáp lời.

Khúc Kiều ngượng ngùng cười khẽ, nói tiếp: “Cậu xem, ta tu luyện đã ngàn năm nhưng cũng chỉ có bề ngoài là giống với con người thôi. Cái gọi là “thất tình” của con người, dù cho ta có muốn cũng chỉ học được vài ba phần. Cho nên tình nhi nữ ấy à, thật ra thì ta cũng không hiểu rõ đâu … Là tại ta không tốt, ngay từ đầu không nên đùa giỡn, hại cậu tưởng thật. Lại càng không nên nói những lời đó, khiến cậu hiểu lầm…”

Khúc Kiều vừa nói vừa quan sát nét mặt Mục Vũ. Hắn vẫn trầm lặng như trước, vẻ mặt bộc lộ nét buồn thương. Nàng không khỏi đau lòng, cuống quýt nói tiếp: “Nhưng mà ta thật sự muốn cứu cậu. Lần đầu gặp – phải, lúc trước – phải, giờ cũng phải. Cho nên cậu để ta trị thương cho cậu đã được không?”

“Tại sao…” Mục Vũ khe khẽ hỏi.

“Hả? “Tại sao” gì cơ?’ Khúc Kiều hỏi lại.

“Tại sao lại muốn cứu ta?” Mục Vũ hỏi.

Khúc Kiều nhìn hắn, trông thấy hàng mi của hắn khẽ run, cũng không biết là bởi vì giá lạnh hay bởi vì đau ốm. Lòng của nàng cũng run rẩy theo đó, âm ỉ trào dâng cơn đau. Nhưng cuối cùng nàng cũng không hiểu được những cảm xúc này là do đâu. Nàng nghiêng đầu, do dự đáp: “Để làm người tốt?”

“Cô là người của Cức Thiên phủ.” Mục Vũ đáp.

Khúc Kiều thở dài, “Đúng vậy, cho nên đây sẽ lần cuối cùng ta cứu cậu.”

“Cuối cùng …” Mục Vũ nói, “Cô thật sự muốn gia nhập ma đạo, đối địch với tiên tông?”

“Này không phải đâu.” Khúc Kiều đáp, “Chủ thượng bảo muốn lấy mộc tủy của ta chế kiếm, ba ngày sau sẽ tới lấy. Mộc tủy rời khỏi, ta sẽ chết ngay.” Nàng nói tới đây, nhoẻn miệng cười một tiếng, “Cậu yên tâm, chúng ta sẽ không thể gặp nhau ở chiến trường đâu.”

Mục Vũ vốn đã kinh hãi, trông thấy nàng cười như vậy lại càng thêm bi thương. Hắn nắm chặt lấy tay nàng, nói: “Ma đầu kia muốn lấy tính mạng cô, cô còn …”

“Cô ấy là ân nhân cứu mạng của ta mà.” Khúc Kiều cười đùa, “Cậu cũng chẳng giống vậy sao, còn bảo rằng cả cơ thể và hồn phách của cậu cũng dành cho ta đấy thôi?”

“Đây đâu có giống nhau!” Mục Vũ phản bác.

Khúc Kiều thấy hắn phản ứng như vậy, bất đắc dĩ mỉm cười, “Cũng phải … Nếu đổi lại là cậu, biết cô ấy là lệnh chủ Cức Thiên nhất định sẽ giết cô ấy trước rồi tự sát …”

Những lời này khiến cho Mục Vũ im bặt.

Khúc Kiều thở dài một tiếng, cất lời: “Nhưng không phải ai cũng làm được như vậy … Ta đã từng đề cập đấy thôi, những đạo lý chính tà phân biệt của cậu, ta cũng không hiểu rõ lắm đâu. Đối với ta mà nói, tiên cũng vậy, ma cũng thế, ai thắng ai thua đều giống nhau. Còn về chuyện chế kiếm, nếu ta không tu luyện, có lẽ đã bị người ta chặt làm củi đốt, làm thành đồ gỗ, đều là vật vô cùng tầm thường.” Nàng mỉm cười, “Xét cho cùng, dõi mắt khắp trời đất này, chẳng có chuyện gì là lớn cả. Vạn vật rốt cuộc cũng có giới hạn của nó, cho dù có là thần tiên yêu ma thì cũng có lúc thịnh suy vinh nhục. Vạn vật vô chừng, chính tà thị phi có gì là quan trọng? Chớp mắt đổi thay, sinh tử luân hồi, cớ sao phải níu giữ? Nhân duyên thế sự, có dùng thân ta làm kiếm thì có gì là không tốt đâu?”

Khúc Kiều dứt lời, đáp lại nàng là một khoảng lặng thật lâu. Nàng thấy Mục Vũ ngơ ngẩn, lại cười bảo rằng: “Cậu xem, sự khác biệt giữa cậu và ta, không chỉ có ở hình dạng đâu.”

Mục Vũ thoáng chấn động, lòng muốn phản bác nhưng cơn ho khan không thể kìm nén ập tới khiến hắn chỉ có thể nghẹn lời ở trong cổ. Máu tươi trào ra đã biến thành màu đỏ sậm, bộc lộ rõ điềm xấu. Hắn chỉ cảm thấy hai tai ù đi, lời nàng nói, hơn phân nửa là không nghe rõ …

Trông thấy Mục Vũ trực ngã xuống, Khúc Kiều lo lắng gọi hắn vài tiếng nhưng không hề thấy đáp lại. Quần áo ướt đẫm, cơ thể hắn nóng bỏng tay càng khiến cho nàng lo lắng không thôi. Nàng cởi vạt áo của hắn ra ngay lập tức trông thấy sắc mực đen đậm chiếm giữ ở lồng ngực hắn, chẳng khác nào mạng nhện. Da thịt dần bị ăn mòn, lộ ra những mảng đỏ cháy.

Quả nhiên không thể nào để đó được …

Khúc Kiều cố giữ bình tĩnh, đỡ Mục Vũ dậy, bay trở về núi.



Trong nhất thời, suy nghĩ của hắn lâm vào mơ hồ, rối rắm quấn quýt. Đủ loại suy nghĩ, chỉ vì một ý niệm mà sinh ra lại bởi vì ý niệm đó mà ngừng. Lời nàng nói vẫn còn quẩn quanh trong đầu hắn:

Sự khác biệt giữa cậu và ta, không chỉ có ở hình dạng đâu.

Không chỉ có ở hình dạng …

Người – yêu khác biệt – cho tới giờ, Mục Vũ mới thực sự hiểu được ý nghĩa của lời này. Có lẽ, thật sự là hắn đã nghĩ quá nhiều …

Hắn nhắm mắt, bình ổn tất cả tâm niệm rồi đẩy cửa bước ra. Vừa ra khỏi cửa hắn đã bắt gặp Khúc Kiều đang ngồi xổm trước cây dâu khổng lồ, thở dài không ngớt.

Mục Vũ không hiểu rõ chuyện nên cũng không dám tùy tiện tiến lên lại càng không biết nên nói câu nào cho phải. May mà Khúc Kiều đã sớm phát giác, thấy hắn tới, nàng đứng lên, cười bảo: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh, cậu ngủ một ngày một đêm rồi đó.”

Một ngày một đêm? Mục Vũ nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.

Khúc Kiều bước lên trước vài bước, nói: “Mặc phệ trên người cậu nghiêm trọng hơn nhiều trong tưởng tượng của ta, may mà còn kịp …” Nàng nói được một nửa, vẻ mặt thoắt biến thành lúng túng, ngập ngừng bảo, “Ặc, y phục của cậu ướt hết nên ta đã mang đi giặt, còn đang phơi, chắc cũng đã khô, để ta đi lấy cho cậu!”

Mục Vũ vốn định nói lời cảm tạ nhưng còn chưa kịp mở miệng, Khúc Kiều đã bay lên, thoắt biến mất tiêu. Hắn không thể làm gì khác đành đứng yên đó chờ đợi. Chỉ chốc lát sau, nàng đã ôm y phục hạ xuống đất, cười nói: “Ta phơi ở chỗ cao, đón đúng hướng mặt trời đó.” Nàng vừa nói vừa cầm quần áo đưa cho hắn.

Mục Vũ tiếp lấy, đang định nói cảm ơn, Khúc Kiều lại cướp lời trước: “A, xin lỗi, cậu mặc đi, ta tránh đi đây!”

Thấy nàng nhẹ nhàng chạy đi, Mục Vũ thở dài một tiếng, càng thêm không biết làm sao. Mặc y phục xong, hắn đi theo hướng Khúc Kiều chạy đi liền thấy nàng lại ngồi xổm trong một góc nhỏ, thở dài thật dài.

“Sao vậy?” Mục Vũ đi tới, hỏi thăm.

Khúc Kiều ngẩng đầu lên, ai oán nhìn hắn, “Sư tỷ của cậu đã mắng ta mấy canh giờ rồi …”

“Sao?” Mục Vũ vẫn còn ngơ ngác.

Khúc Kiều thấy thế, thở dài nói: “Ồ, quên mất cậu không nghe được.”

Nàng dứt lời, vỗ nhẹ tay. Nhất thời trong rừng núi nổi lên cơn gió mạnh lay động cành lá, vang lên tiếng xào xạc. Rồi sau đó rất nhiều tiếng vọng từ dưới chân núi lên, cứ vang lên không ngừng.

Chỉ thấy giọng của Toàn Cung cực kỳ rõ ràng, dữ tợn mắng: “Khúc Kiều! Cô là đồ khốn! Cô có gan ngăn ta lập đàn vậy sao không dám gỡ bỏ Sâm la vạn tượng xuống, chúng ta đối mặt đánh nhau một trận! Cô gia nhập vào Cức Thiên phủ, được thôi! Nhưng ma đầu kia muốn lấy mộc tủy của cô chế kiếm, đến lúc đó tính mạng cô còn khó giữ được, cô vẫn còn cam tâm tình nguyện à? Đồ ngu! Ngu xuẩn! …”

Mục Vũ nghe thấy những lời này, nhất thời ngơ ngác.

Khúc Kiều thấy hắn như vậy, thu pháp chặn lại tiếng động, mặt mũi tràn ngập vẻ đau khổ than: “Hay là cậu xuống dưới núi khuyên nhủ cô ấy?”

Mục Vũ nghĩ tới những lời mắng chửi của Toàn Cung, lại nhớ tới những chuyện trước đó đã nghe thấy nên cảm thấy hiểu thêm vài phần, “Sư tỷ của ta vây núi lập đàn là muốn ngăn cản lệnh chủ Cức Thiên …”

Khúc Kiều thở dài, đáp: “Ta biết chứ, nhưng chính vì vậy nên mới không được mà. Sao có thể để chủ thượng thêm phiền toái vậy. Aiz… nói đến thì chủ thượng cũng thật là, đang bình thường tự dưng định ra giới hạn ba ngày, đây không phải giống với câu “Đêm dài lắm mộng” mà thế nhân thường nói hay sao!”

Mục Vũ nghe thế, không biết nói gì, mặt nhuốm vẻ mất mát. Khúc Kiều thấy vậy, cuống quýt dừng lời nói, cười bảo: “Hahaha, ta chỉ đùa chút thôi, cậu chớ để ý …”

“Ừm.” Mục Vũ đáp lại, không nghe ra tâm tình.

Khúc Kiều nhìn hắn lại không khỏi lúng túng. Nàng cố nghĩ xem còn có gì khác nói được không thì chợt thấy Mục Vũ cất bước đi, dường như muốn tiến lại gần hơn. Nhưng mà hắn chưa đi được mấy bước, chân đã mềm nhũn, cả người ngả về trước. Khúc Kiều kinh hãi, vội vã đứng dậy, ôm lấy hắn, giữ lấy cơ thể hắn.

Khúc Kiều vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại cảm thấy bầu không khí yên lặng khiến cho người ta thật lúng túng. Mục Vũ đã đứng vững vậy mà lại chậm chạp không có cử động nào. Trán nàng áp vào vai hắn, hơi thở của hắn kề ngay bên tai nàng, khoảng cách gần sát thế này khiến cho nàng hoảng hốt. Nàng hơi luống cuống, do dự không biết có nên buông tay hay không …

Sau một phen âu sầu rối rắm, nàng cười lớn hỏi hắn rằng: “Có phải cậu thấy hơi choáng không?”

Mục Vũ nghe nàng hỏi, im lặng lắc đầu.

Cử động của hắn tác động tới sợi tóc đưa tới cơn ngứa nhè nhẹ. Nàng không khỏi rụt cổ lại, cơ thể cũng kéo căng thêm mấy phần.

Mục Vũ phát giác, từ từ lùi người ra. Hắn rũ mi mắt, khẽ nói: “Ta xuống núi.”

Giờ Khúc Kiều mới phản ứng lại, gật đầu bảo: “À, được.”

Mục Vũ không có hành động nào nữa, sau một lúc lâu, hắn ngước mắt lên, mỉm cười hỏi nàng: “Còn có điều gì muốn dặn dò nữa không?”

“Ta …” Khúc Kiều thầm muốn hắn sẽ khuyên đồng môn rời đi, không nên giao đấu với Cức Thiên phủ. Nhưng lời đến bên miệng nàng lại nuốt trở về. Lòng nàng cực kỳ buồn bã, ấy vậy mà nàng vẫn cười bảo, “Khuyên nhủ sư tỷ của cậu, đừng mắng ta nữa.”

“Được.” Mục Vũ dứt lời, thi lễ sau đó xoay người rời đi.

Hắn đi rất chậm, bước chân cũng tập tễnh, dường như bất cứ lúc nào cũng chỉ trực ngã xuống. Khúc Kiều thấy vậy, đuổi theo hỏi: “Ta tiễn cậu đi nhé?”

Mục Vũ không đáp lại, cứ thế im lặng đi tiếp.

Một khắc đó, Khúc Kiều chợt nhớ tới Toàn Cung. Cũng là bóng lưng đó, cũng chán nản như vậy … Đúng vậy, nàng đã là người của Cức Thiên phủ, nào còn lí do để gần gũi bọn họ, tiễn hay không tiễn cái gì chứ, chẳng phải sẽ càng làm cho bọn họ khó xử sao …

Nàng nghĩ tới đây, dừng bước chân lại, lẳng lặng dõi mắt nhìn hắn.

Đột nhiên Mục Vũ ngừng lại, quay lưng về phía nàng cất lời: “Khúc Kiều, ta người trần mắt thịt, những điều cảm nhận được và chứng kiến được đều bị giới hạn, đạo lý vạn vật trời đất lớn lao kia của cô, nói cho ta nghe cũng uổng công.”

Khúc Kiều nghe vậy, ngượng ngùng cười đáp lại: “Như vậy à …”

Mục Vũ lại nói tiếp: “Cô là người của Cức Thiên phủ cũng được, là cam tâm tình nguyện hiến thân cũng vậy. Về tư, cô là ân nhân cứu mạng của ta, ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn cô mất mạng. Về công, ma đầu kia luyện thành bảo kiếm như vậy tất sẽ nguy hại tới muôn dân trăm họ. Cho nên, sau khi ta xuống núi sẽ cùng với đồng môn hộ vệ cho cô. Nếu cô có thể thông cảm cho tấm lòng này, vậy xin đừng ngăn cản sư tỷ ta lập đàn.”

Khúc Kiều cũng không biết nên đáp lại thế nào cho ổn thỏa, trong lúc chần chừ, Mục Vũ đã cất bước phi thân, chớp mắt biến mất …

~

Tác giả:

Hị hị hị ~

Xin lỗi mọi người… không thể đăng bài đúng tiến độ…

Thành thật mà nói, mình chợt nhận ra dường như mình thiết hụt năng lực khống chế tính tiết phát triển … T_T

Mặc dù có chút qua loa, mong mọi người tha thứ ~

Đương nhiên, …

Không thể hoàn thành xì poi chương trước mình vẫn thật đau buồn mà …

Vì thuận theo bầu không khí ngày hôm trước, mình không thể không giải thích nghi vấn trong lòng mọi người, đó chính là bạn trẻ Mục Vũ vẫn đang rối rắm không biết cô em Khúc Kiều có thích mình không, tình cảm của bạn Vũ đối với Khúc Kiều là thế nào? Thật ra thì –

Cái gì? Ủy thân bầu bạn? Trở thành người của nàng ư? Này, đây không phải là tình yêu nam nữ à? Làm sao bây giờ, không có kinh nghiệm đâu… Làm bạn thì còn dễ, nàng nói cái gì mình cứ làm theo thế là được. Nhưng nhỡ đâu lại muốn gạo nấu thành cơm thì làm sao bây giờ? Aiz… thật là khó xử mà, lại không thể tìm mấy vị sư huynh thương lượng được …

Khụ khụ, cho nên …

Ngay từ đầu bạn trẻ Mục Vũ đã coi Khúc Kiều thành “đối tượng”, đây là sự thực không cần hoài nghi…

[Mục Vũ: có ích lợi gì đâu?! Người ta không thích ta mà! Vì từ chối ta mà còn lôi ra cả mấy đạo lý thiên địa vạn vật lớn lao nữa, có cần tuyệt tình tới thế không! T_T]

[Khúc Kiều: ….]

Khụ khụ khụ khụ…

Mắt thấy tình tiết truyện của mình lại bắt đầu lan man, không có cách nào khác, đành phải mời tập đoàn Hồng nương ra thêm lần nữa vậy …

Vì vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện