Khúc Kiều không khỏi xấu hổ nhưng càng nhiều hơn là bất đắc dĩ.Thật là hết cách với hắn mà …
Nàng đang nghĩ như vậy, bỗng chợt ý thức được một việc: Dường như hắn đang biến trở về dáng vẻ hồi mới lên núi … mà có lẽ, nói như thế cũng không thỏa đáng lắm. Hồi mới lên núi, mặc dù trông hắn có vẻ hòa nhã nhưng lúc nào cũng đề phòng. Sau này, hắn mới buông sự đề phòng xuống từng chút một nhưng sự khiêm tốn cung kính, nhã nhặn lúc đầu cũng biến mất tiêu theo, lại còn hay xấu tính trêu chọc nàng nữa. Về sau, khi các sư huynh sư tỷ của hắn tới, nàng mới hiểu được vẻ quật cường và cố chấp ẩn sâu trong hắn. Đến khi nàng muốn hắn rời đi hắn lại trở nên dịu ngoan dễ bảo. Rồi sau đó, nàng trông thấy sự kháng cự, sợ sệt của hắn, trông thấy hắn đau lòng phẫn nộ, trông thấy hắn chán nản suy sụp tinh thần …Giờ, ấy vậy mà lại quay về thủa ban đầu. Tất cả tựa như một vòng luẩn quẩn, hắn xoay một vòng, nàng theo một vòng. Chỉ là không biết sau một vòng này, kết quả là tốt hay xấu …
Khúc Kiều im lặng khiến cho Mục Vũ thoáng cảm thấy lo lắng, hắn buông tay ra, hỏi nàng: “Sao vậy?”
Khúc Kiều sực hồi tỉnh, ngước mắt nhìn hắn. Nàng do dự trong chốc lát, cười nói: “Không có gì, đột nhiên ta cũng thấy hơi choáng …”
Mục Vũ cau mày, giơ tay nhẹ nhàng áp lên trán Khúc Kiều rồi nhìn về phía quả cầu mây trong tay nàng, hỏi: “Chẳng lẽ là bởi vì viên ma chủng này sao? Hay để ta lập đàn trấn áp nó, nhất định sẽ an toàn hơn.”
Thấy hắn căng thẳng như vậy, Khúc Kiều cuống quýt giải thích: “Không sao đâu, không phải là kiểu “choáng” đó đâu. Ta chỉ có thể nhận thức được vài ba phần cảm xúc của con người, ta là đang so với cái cảm thấy giống nhất.”
Sau khi nghe xong, Mục Vũ cụp mắt xuống, cười khẽ: “Đúng vậy, ta lại quên mất …”
Khúc Kiều trông thấy vẻ buồn bã trong đôi mắt hắn chợt nảy sinh ra cảm giác thấp thỏm, nàng chần chừ, lặp lại một lần nữa câu đã nói vừa mới cách đây không lâu: “Ừm, ta là cây.”
“Ta biết rõ mà.” Mục Vũ đáp lại, không tiếp tục đề tài này nữa mà trái lại ngoặt sang chuyện khác, “Ta có hơi đói, trong nhà vẫn còn lương khô chứ?” Hắn vừa dứt lời, không đợi Khúc Kiều trả lời đã tự động đi về phía căn nhà gỗ.
Khúc Kiều trông theo bóng lưng của hắn, không kìm được tiếng thở dài. Mới chỉ một thời gian ngăn thôi mà dường như tâm tình của hắn lại thay đổi rồi … Nàng mang theo lòng cảm khái ngước mắt nhìn về phía cây dâu to lớn bên cạnh. Rốt cuộc thì lòng người cũng quá phức tạp, nàng làm sao có thể hiểu thấu đây? Không có cách nào, ai bảo nàng chỉ là cây thôi…
Đột nhiên, theo dòng suy nghĩ, dường như có thứ gì đó ập vào trong đầu. Như sấm sét tiết Kinh Trập, như ánh sáng lúc bình mình, chỉ trong nháy mắt đã xóa bỏ tất cả hoài nghi, làm cho nàng bỗng chốc tỉnh ngộ.
(tiết Kinh Trập: ngày 5,6 tháng ba)
Đúng vậy, là nàng tự nói bản thân mình là cây mới khiến cho hắn buồn bã tổn thương. Hơn nữa, không chỉ có vậy …
Trong lòng Khúc Kiều chợt sinh ra cảm xúc không nói rõ nên lời, không biết làm sao, nhưng lại không dám nhìn hắn.
“Ặc …” Khúc Kiều cúi thấp đầu, lời muốn nói cứ rối loạn lung tung lên, không thể tìm ra đầu mối, “Cậu …”
Mục Vũ có chút không hiểu, nhưng vẫn chỉ lẳng lặng chờ nàng cất lời.
Khúc Kiều cố gắng bình tĩnh lại, cố can đảm ngước nhìn hắn. Hắn trước mặt, tà áo nửa mở, tóc dài xõa xuống. Để như thế chính là vì câu nói “công tử văn nhã” lung tung của nàng. Nàng càng biết rõ bản thân đã quá đáng biết bao, càng không khỏi đau lòng thêm. Nửa là bồi tồi nửa là lấy lòng, nàng rụt rè cười bảo: “Ặc, thực ra cậu buộc tóc lên trông cũng khá tuấn tú.”
Câu nói không đầu không đuôi này khiến cho Mục Vũ ngơ ngẩn. Hắn nhíu mày suy nghĩ một chút, vừa định nói lại quên trong miệng đang còn miếng lương khô cắn dở. Lương khô loáng cái rơi xuống khiến cho hắn luống cuống đỡ lấy. Hắn tiếp lương khô vào trong tay, thở phào, khôi phục dáng vẻ tươi cười, nói với Khúc Kiều: “Cô đến là để nói cho ta biết cái này?”
“Ừm.” Khúc Kiều thẹn thùng gật đầu.
“Không nói sớm.” Mục Vũ đặt lương khô xuống, sờ soạng người, “Dây buộc tóc … a, sợ là đặt trong đống hộ giáp kia rồi …” Hắn dứt lời, cất bước đi tới bậu cửa.
Khúc Kiều thấy thế, không khỏi kinh sợ. Chỉ vì một câu nói mà hắn lại làm theo? Nàng hối hận không thôi, mắt thấy hắn đã đi tới gần, nàng bất chấp tất cả, duỗi tay ngăn hắn lại.
“Không cần đi!” Khúc Kiều sốt ruột ngắt lời.
Mục Vũ thoáng lo sợ nghi hoặc, cười hỏi: “Không phải là buộc lên trông sẽ tuấn tú hơn sao?”
“Cậu …” Khúc Kiều chỉ cảm thấy giọng nói của mình run run, nàng không biết vì sao mình lại thế, dường như sau khi nàng nghĩ tới những biến hóa của hắn thì rất nhiều những cảm xúc kỳ lạ không biết tên cứ thi nhau ập tới trong lúc nàng không kịp đề phòng. Nàng cố gắng một lúc lâu, cuối cùng cũng hết sức thành thật nói với hắn, “Cậu không cần làm theo, ta chỉ là …”
“Nói đùa?” Mục Vũ tiếp lời, hỏi như vậy.
Lòng Khúc Kiều căng thẳng xen lẫn vài phần luống cuống. Nàng liếc nhìn Mục Vũ, việc làm được chỉ là im lặng.
Lúc này, Mục Vũ nhẹ nhàng đẩy nàng ra, bước ra ngoài cửa. Hắn tìm được đống hộ giáp lúc trước vừa cởi ra, ngồi xổm xuống lật lật tìm kiếm, một lát sau thì tìm thấy một đoạn dây buộc tóc màu xanh.
Lúc Khúc Kiều ngơ ngác quay đầu lại nhìn, hắn đã buộc mái tóc dài lên. Hắn vuốt đuôi tóc, cất bước quay lại, cười nói: “Lần nào cô nói đùa, ta cũng coi là thật, đâu thiếu một lần này.”
Khúc Kiều cảm thấy hơi oan uổng, lại chẳng biết nên giải thích thế nào. Nàng cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ như đang tự thì thào với mình: “Xin lỗi.”
Mục Vũ thấy nàng như vậy, thở dài một tiếng nói: “Không cần xin lỗi đâu. Lời cô từng nói, là thật lòng cũng được, là đùa giỡn cũng chẳng sao, rốt cuộc thì đều không có ác ý. Đều là do ta tự cho là thật, tự tìm phiền não.” Hắn nói đến đây, cười rạng rỡ, “Thực ra đúng là tưởng thật thiệt, cho tới bây giờ, thực ra cũng chẳng có gì. Huống hồ ta đã nghĩ kỹ, rốt cuộc thì lòng cô nghĩ thế nào ta không thể biết được. Cứ suy đoán và hoài nghi, cố gắng làm theo, chi bằng mặc kệ cô, ta cứ làm những gì ta muốn là được rồi.”
“Sao cơ?” Khúc Kiều không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn.
Mục Vũ cười, vui vẻ nói: “Thực ra ta cũng cảm thấy ta buộc tóc lên trông khá tuấn tú.”
Lúc không tự chủ được cười rộ lên theo hắn, Khúc Kiều mãnh liệt ý thức được điều gì. Nụ cười của nàng cứng lại, chỉ còn lại vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt.
Trông thấy vẻ mặt nàng biến hóa như vậy khiến cho Mục Vũ sợ hết hồn, hắn tiến lên trước vài bước, hỏi: “Sao vậy?”
“À, thì ra là như vậy …” Khúc Kiều chợt thốt lên.
“Cái gì cơ?” Mục Vũ không hiểu.
Khúc Kiều nhìn hắn, nhoẻn miệng cười.
Thì ra làm theo mỗi tiếng nói cử chỉ của đối phương không phải chỉ có một mình hắn. Bởi vì sự xuất hiện của hắn mà nàng mới sinh ra đủ loại mâu thuẫn rối rắm. E sợ ở gần nhau nhưng lại không đành lòng ly biệt. Lòng đã yêu mến nhưng lại sợ không xứng đôi. Nàng cố chấp với thân phận cây cỏ của mình, ngốc nghếch u mê, lại chẳng mảy may phát hiện rất nhiều cảm xúc của nàng, đều do hắn tác động …
Đến đây, tất cả hỗn loạn thống khổ đều tan biến, tràn đầy trong lòng chỉ có dịu dàng.
“A Vũ.” Khúc Kiều gọi hắn, cười bảo, “Quãng đời còn lại của cậu, ta nhận.”
Mục Vũ nghi hoặc, đáp lại nàng bằng một nụ cười, hỏi, “Sao lời này nghe có chút quen tai thế nhỉ?”
“Ừm.” Khúc Kiều gật đầu, nắm lấy tay hắn, “Thể xác và hồn phách đều giao hết cho ta đi.”
Mục Vũ cả kinh, không dám chắc vào thứ mình vừa nghe thấy. Hơi lạnh trên tay nàng ấy vậy mà lại khiến cho lòng hắn như có lửa đốt thiêu thân, chỉ trong chớp mắt đã hun đỏ mặt hắn.
Khúc Kiều không còn sợ sệt chút nào nữa, nàng nghiêm túc chăm chú nhìn vào hắn, hỏi: “Không được sao?”
Ánh mắt nàng khiến người ta không thể lẩn tránh. Huống hồ, đâu có gì phải lẩn tránh? Mục Vũ mỉm cười, khẽ đáp lại: “Vốn là dành cho nàng mà …”
Khúc Kiều cười, nghiêng người, tựa đầu vào vai hắn. Nàng nhắm mắt lại, khẽ mỉm cười thổ lộ: “Làm sao bây giờ … thật là muốn nở hoa mà …”
“Hửm?”
Mục Vũ không hiểu, Khúc Kiều cũng không trả lời, chỉ nhoẻn cười.
Hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng nhánh cây cành lá khẽ khàng rung động, vang lên tiếng xào xạc nho nhỏ …
…
Dưới chân núi, Toàn Cung dẫn các đệ tử đi tuần tra, chợt nghe thấy tiếng cành lá đung đưa. Nàng ta quay đầu, ngay lập tức trông thấy cây cối khắp núi đều tỏa ra luồng ánh sáng lấp lánh, đong đưa trong gió, lung linh tỏa sáng. Dường như còn có mùi thơm ngọt của cỏ cây bay tới, thấm vào ruột gan.
Mọi người không khỏi kinh ngạc. Trong hàng ngũ đệ tử có người mở miệng hỏi: “Toàn Cung sư tỷ, đây … chẳng lẽ Khúc cô nương lại muốn tới gây trở ngại tới việc lập đàn của chúng ta?”
Toàn Cung cẩn thận quan sát, không hề phát giác ra ma khí, cũng chẳng nhận thấy bất kỳ nguy hiểm nào. Nàng ta cau mày, bảo: “Ta nghĩ là thuật Sâm la vạn tượng của cô ta xảy ra chuyện …” Nàng ta mang theo vài phần hậm hực, nói tiếp, “Hay là tẩu hỏa nhập ma.”
Lời này vừa nói ra, các đệ tử càng thêm lo lắng. Mạnh Giác đứng bên bật cười, nói: “Sư tỷ, vô duyên vô cớ nói mấy lời dọa người khác sợ thế này làm gì?”
Toàn Cung hừ lạnh một tiếng, cất bước rời đi. Mạnh Giác thật bất đắc dĩ, lắc đầu duổi kịp bước chân sư tỷ.
Mọi người còn chưa đi được mấy bước, đã gặp phải luồng sức mạnh áp bách ập tới.
“Là ma khí! Mọi người cẩn thận!” Toàn Cung hắng giọng hô.
Dòng khí đen như tấm lưới, chỉ thoáng chốc đã bủa vây khiến cho lòng người sợ hãi.
Toàn Cung gọi binh khí ra, lạnh lùng nhìn người đi từ trong đám khí đen kia ra.
Dáng người lả lướt, khuôn mặt quyến rũ. Tuy có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại tàn nhẫn lạnh lùng tựa băng tuyết. Như vậy mới đủ để yêu ma kính sợ. Có thế mới có thể hủy thiên diệt địa.
“Lệnh chủ Cức Thiên …” Toàn Cung mở miệng, đè nén sự khiếp sợ trong lòng, nói, “Kỳ hạn ba ngày còn chưa tới, ngươi đến hơi sớm thì phải.”
Lệnh chủ nghe nàng ta nói, ánh mắt lại rơi vào quầng sáng chói lọi bao phủ ngọn núi.
Dưới tình hình như vậy, Toàn Cung vẫn không thể tìm ra được chút sơ hở nào của ả. Toàn Cung nắm chặt họa kích trong tay, lặng lẽ quay đầu liếc nhìn Mạnh Giác. Mạnh Giác hiểu ý, hơi chỉnh lại tư thế, có ý nghi binh, giúp Toán Cung đánh úp bất ngờ.
Đúng lúc này, lệnh chủ mở miệng nói: “Đúng là bổn tọa đến hơi sớm …”
Toàn Cung và Mạnh Giác nghe vậy, tạm hoãn thế công, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Tại sao lại vậy chứ?” Lệnh chủ thở dài, giọng nói nghe thật bất đắc dĩ, nhưng ẩn trong đó là oán độc, “Bổn tọa đã nói rất rõ rồi, vì sao lại không làm theo nhỉ???”
Lệnh chủ nói, mắt nhìn về phía nhóm Toàn Cung. Toàn Cung trông thấy ánh mắt hiểm độc của ả, chỉ cảm thấy không rét mà run.
“Thật sự là chọc tức người ta mà …” Lệnh chủ nói, “Một kẻ biết rõ đại nạn sắp tới vẫn không chịu nương nhờ bổn tọa. Một kẻ biết rõ người – yêu khác đường ấy thế mà vẫn cam nguyện sống chết cùng nhau. Các người xem, giờ hai kẻ đó vẫn có thể tâm ý tương thông, lưỡng tình tương duyệt … Thế này làm sao có thể khiến cho người ta không tức giận được?” Lệnh chủ nói tới đây, đột nhiên nở nụ cười, “Nhưng mà dẫu sao thì thời gian một ngày quá ngắn ngủi, chỉ e bọn họ không thể nào cam tâm được. Dục do tình sinh, u mê đổi tính, có lẽ chỉ một lát sau thôi là bọn họ sẽ thay đổi suy nghĩ, nguyện ý tiếp nhận ý tốt của bổn tọa cũng chưa biết chừng đâu.”
“Câm miệng! Chớ có nói hươu nói vượn!” Toàn Cung không còn lòng dạ nghe thêm một chữ nào nữa, cứng rắn cầm họa kích phi thân lên.
Nhưng đòn tấn công mau lẹ như vậy lại bị ả nhẹ nhàng tránh thoát. Toàn Cung cắn răng, lúc đang chuẩn bị tiếp tục ra chiêu chợt cảm giác phía hông nhẹ bẫng. Hồ lô màu đỏ chẳng biết tự lúc nào đã ở trong tay lệnh chủ.
“Phải rồi, chính là điểm này khiến cho người ta bực bội lắm mà.” Ngữ điệu của lệnh chủ vô cùng thản nhiên, nói tiếp chuyện vừa rồi, “Không phải là nên sớm tiếp nhận sao? Dù sao thì cũng chỉ có ma chủng mới có thể thành toàn cho bọn họ thôi mà… Aiz, các ngươi cũng thật là, vì sao cứ chậm rề rề, không mau giúp hắn một tay hả?” Ả nâng hồ lô lên, mở nắp, khẽ ngửi, cười nói, “Đúng rồi, có lẽ đứng trước sống chết, bọn họ có thể dễ dàng suy nghĩ kỹ càng hơn?”
Dứt lời, ả ném hồ lô đi, ra lệnh: “Sí liệt!”
(Sí liệt= rực cháy)
Tiếng nói vừa dứt, một thanh bảo kiếm lập tức hiện ra. Kiếm này dài chừng ba thước, đỏ ngầu như máu. Ngọn lửa bập bùng, tựa dây leo vòng quanh lưỡi kiếm, rực rỡ phát sáng. Chi nhìn qua thôi đã thấy đó là vật bất phàm rồi.
Bảo kiếm chém xuống, bổ hồ lô thành hai nửa. Lửa Thận trong hồ lô chỉ trong chớp mắt đã quấn lên thân kiếm, hòa làm một thể với ngọn lửa trên lưỡi kiếm.
Lệnh chủ mỉm cười, từ tốn niệm: “Tôi hỏa hoán kiếm. Thiên viêm phệ.”
( kiếm được tôi luyện (nhúng vào nước lạnh) sáng rực rỡ. Bầu trời bị cắn nuốt tới rực nóng. Lion: @@)
Trong nháy mắt, từ trên thân kiếm bắn ra vô số đốm lửa, tựa như mưa nhằm vào ngọn núi.
~
Tác giả: Chào mọi người, mình lại về rồi đây!
Lần này lại để cho mọi người chờ lâu, thực sự vô cùng ngại ngần …
Thực sự thì, ngay cả chính mình cũng không biết làm thế nào có thể khiến cho nữ chính thấy rõ lòng mình …
Trong lúc đó, có đọc mấy bộ manga shoujo, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi nội dung truyện cho nên dẫn tới việc tình tiết bị phát triền thành ra thế này …_ (:з” ∠)_
Thực ra mình vẫn luôn kiên trì với suy nghĩ trong khi viết văn thì không được đọc tiểu thuyết, truyện tranh, phim truyền hình, bởi vì sẽ rất dễ bị ảnh hưởng …
…
…
…
Khụ khụ, tóm lại, phong cách của chương này có lẽ có hơi kỳ quặc một tẹo, hy vọng mọi người rộng lượng bỏ qua ~
Dưới này, xin tiết lộ cho mọi người suy nghĩ trong lòng của các sư huynh sư tỷ khi sư đệ Mục Vũ quyết định lên núi tự tử vì tình:
Toàn Cung: = 皿 =
Thanh Thương: TAT
Mạnh Giác: = 口 =
Lưu Chủy: =_=
Chính là vậy đó.
[Na Chích: đủ rồi nghe chưa!]
Nàng đang nghĩ như vậy, bỗng chợt ý thức được một việc: Dường như hắn đang biến trở về dáng vẻ hồi mới lên núi … mà có lẽ, nói như thế cũng không thỏa đáng lắm. Hồi mới lên núi, mặc dù trông hắn có vẻ hòa nhã nhưng lúc nào cũng đề phòng. Sau này, hắn mới buông sự đề phòng xuống từng chút một nhưng sự khiêm tốn cung kính, nhã nhặn lúc đầu cũng biến mất tiêu theo, lại còn hay xấu tính trêu chọc nàng nữa. Về sau, khi các sư huynh sư tỷ của hắn tới, nàng mới hiểu được vẻ quật cường và cố chấp ẩn sâu trong hắn. Đến khi nàng muốn hắn rời đi hắn lại trở nên dịu ngoan dễ bảo. Rồi sau đó, nàng trông thấy sự kháng cự, sợ sệt của hắn, trông thấy hắn đau lòng phẫn nộ, trông thấy hắn chán nản suy sụp tinh thần …Giờ, ấy vậy mà lại quay về thủa ban đầu. Tất cả tựa như một vòng luẩn quẩn, hắn xoay một vòng, nàng theo một vòng. Chỉ là không biết sau một vòng này, kết quả là tốt hay xấu …
Khúc Kiều im lặng khiến cho Mục Vũ thoáng cảm thấy lo lắng, hắn buông tay ra, hỏi nàng: “Sao vậy?”
Khúc Kiều sực hồi tỉnh, ngước mắt nhìn hắn. Nàng do dự trong chốc lát, cười nói: “Không có gì, đột nhiên ta cũng thấy hơi choáng …”
Mục Vũ cau mày, giơ tay nhẹ nhàng áp lên trán Khúc Kiều rồi nhìn về phía quả cầu mây trong tay nàng, hỏi: “Chẳng lẽ là bởi vì viên ma chủng này sao? Hay để ta lập đàn trấn áp nó, nhất định sẽ an toàn hơn.”
Thấy hắn căng thẳng như vậy, Khúc Kiều cuống quýt giải thích: “Không sao đâu, không phải là kiểu “choáng” đó đâu. Ta chỉ có thể nhận thức được vài ba phần cảm xúc của con người, ta là đang so với cái cảm thấy giống nhất.”
Sau khi nghe xong, Mục Vũ cụp mắt xuống, cười khẽ: “Đúng vậy, ta lại quên mất …”
Khúc Kiều trông thấy vẻ buồn bã trong đôi mắt hắn chợt nảy sinh ra cảm giác thấp thỏm, nàng chần chừ, lặp lại một lần nữa câu đã nói vừa mới cách đây không lâu: “Ừm, ta là cây.”
“Ta biết rõ mà.” Mục Vũ đáp lại, không tiếp tục đề tài này nữa mà trái lại ngoặt sang chuyện khác, “Ta có hơi đói, trong nhà vẫn còn lương khô chứ?” Hắn vừa dứt lời, không đợi Khúc Kiều trả lời đã tự động đi về phía căn nhà gỗ.
Khúc Kiều trông theo bóng lưng của hắn, không kìm được tiếng thở dài. Mới chỉ một thời gian ngăn thôi mà dường như tâm tình của hắn lại thay đổi rồi … Nàng mang theo lòng cảm khái ngước mắt nhìn về phía cây dâu to lớn bên cạnh. Rốt cuộc thì lòng người cũng quá phức tạp, nàng làm sao có thể hiểu thấu đây? Không có cách nào, ai bảo nàng chỉ là cây thôi…
Đột nhiên, theo dòng suy nghĩ, dường như có thứ gì đó ập vào trong đầu. Như sấm sét tiết Kinh Trập, như ánh sáng lúc bình mình, chỉ trong nháy mắt đã xóa bỏ tất cả hoài nghi, làm cho nàng bỗng chốc tỉnh ngộ.
(tiết Kinh Trập: ngày 5,6 tháng ba)
Đúng vậy, là nàng tự nói bản thân mình là cây mới khiến cho hắn buồn bã tổn thương. Hơn nữa, không chỉ có vậy …
Trong lòng Khúc Kiều chợt sinh ra cảm xúc không nói rõ nên lời, không biết làm sao, nhưng lại không dám nhìn hắn.
“Ặc …” Khúc Kiều cúi thấp đầu, lời muốn nói cứ rối loạn lung tung lên, không thể tìm ra đầu mối, “Cậu …”
Mục Vũ có chút không hiểu, nhưng vẫn chỉ lẳng lặng chờ nàng cất lời.
Khúc Kiều cố gắng bình tĩnh lại, cố can đảm ngước nhìn hắn. Hắn trước mặt, tà áo nửa mở, tóc dài xõa xuống. Để như thế chính là vì câu nói “công tử văn nhã” lung tung của nàng. Nàng càng biết rõ bản thân đã quá đáng biết bao, càng không khỏi đau lòng thêm. Nửa là bồi tồi nửa là lấy lòng, nàng rụt rè cười bảo: “Ặc, thực ra cậu buộc tóc lên trông cũng khá tuấn tú.”
Câu nói không đầu không đuôi này khiến cho Mục Vũ ngơ ngẩn. Hắn nhíu mày suy nghĩ một chút, vừa định nói lại quên trong miệng đang còn miếng lương khô cắn dở. Lương khô loáng cái rơi xuống khiến cho hắn luống cuống đỡ lấy. Hắn tiếp lương khô vào trong tay, thở phào, khôi phục dáng vẻ tươi cười, nói với Khúc Kiều: “Cô đến là để nói cho ta biết cái này?”
“Ừm.” Khúc Kiều thẹn thùng gật đầu.
“Không nói sớm.” Mục Vũ đặt lương khô xuống, sờ soạng người, “Dây buộc tóc … a, sợ là đặt trong đống hộ giáp kia rồi …” Hắn dứt lời, cất bước đi tới bậu cửa.
Khúc Kiều thấy thế, không khỏi kinh sợ. Chỉ vì một câu nói mà hắn lại làm theo? Nàng hối hận không thôi, mắt thấy hắn đã đi tới gần, nàng bất chấp tất cả, duỗi tay ngăn hắn lại.
“Không cần đi!” Khúc Kiều sốt ruột ngắt lời.
Mục Vũ thoáng lo sợ nghi hoặc, cười hỏi: “Không phải là buộc lên trông sẽ tuấn tú hơn sao?”
“Cậu …” Khúc Kiều chỉ cảm thấy giọng nói của mình run run, nàng không biết vì sao mình lại thế, dường như sau khi nàng nghĩ tới những biến hóa của hắn thì rất nhiều những cảm xúc kỳ lạ không biết tên cứ thi nhau ập tới trong lúc nàng không kịp đề phòng. Nàng cố gắng một lúc lâu, cuối cùng cũng hết sức thành thật nói với hắn, “Cậu không cần làm theo, ta chỉ là …”
“Nói đùa?” Mục Vũ tiếp lời, hỏi như vậy.
Lòng Khúc Kiều căng thẳng xen lẫn vài phần luống cuống. Nàng liếc nhìn Mục Vũ, việc làm được chỉ là im lặng.
Lúc này, Mục Vũ nhẹ nhàng đẩy nàng ra, bước ra ngoài cửa. Hắn tìm được đống hộ giáp lúc trước vừa cởi ra, ngồi xổm xuống lật lật tìm kiếm, một lát sau thì tìm thấy một đoạn dây buộc tóc màu xanh.
Lúc Khúc Kiều ngơ ngác quay đầu lại nhìn, hắn đã buộc mái tóc dài lên. Hắn vuốt đuôi tóc, cất bước quay lại, cười nói: “Lần nào cô nói đùa, ta cũng coi là thật, đâu thiếu một lần này.”
Khúc Kiều cảm thấy hơi oan uổng, lại chẳng biết nên giải thích thế nào. Nàng cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ như đang tự thì thào với mình: “Xin lỗi.”
Mục Vũ thấy nàng như vậy, thở dài một tiếng nói: “Không cần xin lỗi đâu. Lời cô từng nói, là thật lòng cũng được, là đùa giỡn cũng chẳng sao, rốt cuộc thì đều không có ác ý. Đều là do ta tự cho là thật, tự tìm phiền não.” Hắn nói đến đây, cười rạng rỡ, “Thực ra đúng là tưởng thật thiệt, cho tới bây giờ, thực ra cũng chẳng có gì. Huống hồ ta đã nghĩ kỹ, rốt cuộc thì lòng cô nghĩ thế nào ta không thể biết được. Cứ suy đoán và hoài nghi, cố gắng làm theo, chi bằng mặc kệ cô, ta cứ làm những gì ta muốn là được rồi.”
“Sao cơ?” Khúc Kiều không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn.
Mục Vũ cười, vui vẻ nói: “Thực ra ta cũng cảm thấy ta buộc tóc lên trông khá tuấn tú.”
Lúc không tự chủ được cười rộ lên theo hắn, Khúc Kiều mãnh liệt ý thức được điều gì. Nụ cười của nàng cứng lại, chỉ còn lại vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt.
Trông thấy vẻ mặt nàng biến hóa như vậy khiến cho Mục Vũ sợ hết hồn, hắn tiến lên trước vài bước, hỏi: “Sao vậy?”
“À, thì ra là như vậy …” Khúc Kiều chợt thốt lên.
“Cái gì cơ?” Mục Vũ không hiểu.
Khúc Kiều nhìn hắn, nhoẻn miệng cười.
Thì ra làm theo mỗi tiếng nói cử chỉ của đối phương không phải chỉ có một mình hắn. Bởi vì sự xuất hiện của hắn mà nàng mới sinh ra đủ loại mâu thuẫn rối rắm. E sợ ở gần nhau nhưng lại không đành lòng ly biệt. Lòng đã yêu mến nhưng lại sợ không xứng đôi. Nàng cố chấp với thân phận cây cỏ của mình, ngốc nghếch u mê, lại chẳng mảy may phát hiện rất nhiều cảm xúc của nàng, đều do hắn tác động …
Đến đây, tất cả hỗn loạn thống khổ đều tan biến, tràn đầy trong lòng chỉ có dịu dàng.
“A Vũ.” Khúc Kiều gọi hắn, cười bảo, “Quãng đời còn lại của cậu, ta nhận.”
Mục Vũ nghi hoặc, đáp lại nàng bằng một nụ cười, hỏi, “Sao lời này nghe có chút quen tai thế nhỉ?”
“Ừm.” Khúc Kiều gật đầu, nắm lấy tay hắn, “Thể xác và hồn phách đều giao hết cho ta đi.”
Mục Vũ cả kinh, không dám chắc vào thứ mình vừa nghe thấy. Hơi lạnh trên tay nàng ấy vậy mà lại khiến cho lòng hắn như có lửa đốt thiêu thân, chỉ trong chớp mắt đã hun đỏ mặt hắn.
Khúc Kiều không còn sợ sệt chút nào nữa, nàng nghiêm túc chăm chú nhìn vào hắn, hỏi: “Không được sao?”
Ánh mắt nàng khiến người ta không thể lẩn tránh. Huống hồ, đâu có gì phải lẩn tránh? Mục Vũ mỉm cười, khẽ đáp lại: “Vốn là dành cho nàng mà …”
Khúc Kiều cười, nghiêng người, tựa đầu vào vai hắn. Nàng nhắm mắt lại, khẽ mỉm cười thổ lộ: “Làm sao bây giờ … thật là muốn nở hoa mà …”
“Hửm?”
Mục Vũ không hiểu, Khúc Kiều cũng không trả lời, chỉ nhoẻn cười.
Hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng nhánh cây cành lá khẽ khàng rung động, vang lên tiếng xào xạc nho nhỏ …
…
Dưới chân núi, Toàn Cung dẫn các đệ tử đi tuần tra, chợt nghe thấy tiếng cành lá đung đưa. Nàng ta quay đầu, ngay lập tức trông thấy cây cối khắp núi đều tỏa ra luồng ánh sáng lấp lánh, đong đưa trong gió, lung linh tỏa sáng. Dường như còn có mùi thơm ngọt của cỏ cây bay tới, thấm vào ruột gan.
Mọi người không khỏi kinh ngạc. Trong hàng ngũ đệ tử có người mở miệng hỏi: “Toàn Cung sư tỷ, đây … chẳng lẽ Khúc cô nương lại muốn tới gây trở ngại tới việc lập đàn của chúng ta?”
Toàn Cung cẩn thận quan sát, không hề phát giác ra ma khí, cũng chẳng nhận thấy bất kỳ nguy hiểm nào. Nàng ta cau mày, bảo: “Ta nghĩ là thuật Sâm la vạn tượng của cô ta xảy ra chuyện …” Nàng ta mang theo vài phần hậm hực, nói tiếp, “Hay là tẩu hỏa nhập ma.”
Lời này vừa nói ra, các đệ tử càng thêm lo lắng. Mạnh Giác đứng bên bật cười, nói: “Sư tỷ, vô duyên vô cớ nói mấy lời dọa người khác sợ thế này làm gì?”
Toàn Cung hừ lạnh một tiếng, cất bước rời đi. Mạnh Giác thật bất đắc dĩ, lắc đầu duổi kịp bước chân sư tỷ.
Mọi người còn chưa đi được mấy bước, đã gặp phải luồng sức mạnh áp bách ập tới.
“Là ma khí! Mọi người cẩn thận!” Toàn Cung hắng giọng hô.
Dòng khí đen như tấm lưới, chỉ thoáng chốc đã bủa vây khiến cho lòng người sợ hãi.
Toàn Cung gọi binh khí ra, lạnh lùng nhìn người đi từ trong đám khí đen kia ra.
Dáng người lả lướt, khuôn mặt quyến rũ. Tuy có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại tàn nhẫn lạnh lùng tựa băng tuyết. Như vậy mới đủ để yêu ma kính sợ. Có thế mới có thể hủy thiên diệt địa.
“Lệnh chủ Cức Thiên …” Toàn Cung mở miệng, đè nén sự khiếp sợ trong lòng, nói, “Kỳ hạn ba ngày còn chưa tới, ngươi đến hơi sớm thì phải.”
Lệnh chủ nghe nàng ta nói, ánh mắt lại rơi vào quầng sáng chói lọi bao phủ ngọn núi.
Dưới tình hình như vậy, Toàn Cung vẫn không thể tìm ra được chút sơ hở nào của ả. Toàn Cung nắm chặt họa kích trong tay, lặng lẽ quay đầu liếc nhìn Mạnh Giác. Mạnh Giác hiểu ý, hơi chỉnh lại tư thế, có ý nghi binh, giúp Toán Cung đánh úp bất ngờ.
Đúng lúc này, lệnh chủ mở miệng nói: “Đúng là bổn tọa đến hơi sớm …”
Toàn Cung và Mạnh Giác nghe vậy, tạm hoãn thế công, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Tại sao lại vậy chứ?” Lệnh chủ thở dài, giọng nói nghe thật bất đắc dĩ, nhưng ẩn trong đó là oán độc, “Bổn tọa đã nói rất rõ rồi, vì sao lại không làm theo nhỉ???”
Lệnh chủ nói, mắt nhìn về phía nhóm Toàn Cung. Toàn Cung trông thấy ánh mắt hiểm độc của ả, chỉ cảm thấy không rét mà run.
“Thật sự là chọc tức người ta mà …” Lệnh chủ nói, “Một kẻ biết rõ đại nạn sắp tới vẫn không chịu nương nhờ bổn tọa. Một kẻ biết rõ người – yêu khác đường ấy thế mà vẫn cam nguyện sống chết cùng nhau. Các người xem, giờ hai kẻ đó vẫn có thể tâm ý tương thông, lưỡng tình tương duyệt … Thế này làm sao có thể khiến cho người ta không tức giận được?” Lệnh chủ nói tới đây, đột nhiên nở nụ cười, “Nhưng mà dẫu sao thì thời gian một ngày quá ngắn ngủi, chỉ e bọn họ không thể nào cam tâm được. Dục do tình sinh, u mê đổi tính, có lẽ chỉ một lát sau thôi là bọn họ sẽ thay đổi suy nghĩ, nguyện ý tiếp nhận ý tốt của bổn tọa cũng chưa biết chừng đâu.”
“Câm miệng! Chớ có nói hươu nói vượn!” Toàn Cung không còn lòng dạ nghe thêm một chữ nào nữa, cứng rắn cầm họa kích phi thân lên.
Nhưng đòn tấn công mau lẹ như vậy lại bị ả nhẹ nhàng tránh thoát. Toàn Cung cắn răng, lúc đang chuẩn bị tiếp tục ra chiêu chợt cảm giác phía hông nhẹ bẫng. Hồ lô màu đỏ chẳng biết tự lúc nào đã ở trong tay lệnh chủ.
“Phải rồi, chính là điểm này khiến cho người ta bực bội lắm mà.” Ngữ điệu của lệnh chủ vô cùng thản nhiên, nói tiếp chuyện vừa rồi, “Không phải là nên sớm tiếp nhận sao? Dù sao thì cũng chỉ có ma chủng mới có thể thành toàn cho bọn họ thôi mà… Aiz, các ngươi cũng thật là, vì sao cứ chậm rề rề, không mau giúp hắn một tay hả?” Ả nâng hồ lô lên, mở nắp, khẽ ngửi, cười nói, “Đúng rồi, có lẽ đứng trước sống chết, bọn họ có thể dễ dàng suy nghĩ kỹ càng hơn?”
Dứt lời, ả ném hồ lô đi, ra lệnh: “Sí liệt!”
(Sí liệt= rực cháy)
Tiếng nói vừa dứt, một thanh bảo kiếm lập tức hiện ra. Kiếm này dài chừng ba thước, đỏ ngầu như máu. Ngọn lửa bập bùng, tựa dây leo vòng quanh lưỡi kiếm, rực rỡ phát sáng. Chi nhìn qua thôi đã thấy đó là vật bất phàm rồi.
Bảo kiếm chém xuống, bổ hồ lô thành hai nửa. Lửa Thận trong hồ lô chỉ trong chớp mắt đã quấn lên thân kiếm, hòa làm một thể với ngọn lửa trên lưỡi kiếm.
Lệnh chủ mỉm cười, từ tốn niệm: “Tôi hỏa hoán kiếm. Thiên viêm phệ.”
( kiếm được tôi luyện (nhúng vào nước lạnh) sáng rực rỡ. Bầu trời bị cắn nuốt tới rực nóng. Lion: @@)
Trong nháy mắt, từ trên thân kiếm bắn ra vô số đốm lửa, tựa như mưa nhằm vào ngọn núi.
~
Tác giả: Chào mọi người, mình lại về rồi đây!
Lần này lại để cho mọi người chờ lâu, thực sự vô cùng ngại ngần …
Thực sự thì, ngay cả chính mình cũng không biết làm thế nào có thể khiến cho nữ chính thấy rõ lòng mình …
Trong lúc đó, có đọc mấy bộ manga shoujo, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi nội dung truyện cho nên dẫn tới việc tình tiết bị phát triền thành ra thế này …_ (:з” ∠)_
Thực ra mình vẫn luôn kiên trì với suy nghĩ trong khi viết văn thì không được đọc tiểu thuyết, truyện tranh, phim truyền hình, bởi vì sẽ rất dễ bị ảnh hưởng …
…
…
…
Khụ khụ, tóm lại, phong cách của chương này có lẽ có hơi kỳ quặc một tẹo, hy vọng mọi người rộng lượng bỏ qua ~
Dưới này, xin tiết lộ cho mọi người suy nghĩ trong lòng của các sư huynh sư tỷ khi sư đệ Mục Vũ quyết định lên núi tự tử vì tình:
Toàn Cung: = 皿 =
Thanh Thương: TAT
Mạnh Giác: = 口 =
Lưu Chủy: =_=
Chính là vậy đó.
[Na Chích: đủ rồi nghe chưa!]
Danh sách chương