Mục báo về bữa tiệc ngoài trời được đăng trên tờ báo địa phương sáng thứ Sáu. Ava thấy khó chịu. Cô đã yêu cầu họ đăng nó vào thứ Bảy bởi sẽ có nhiều người hơn đọc Tin tức Winston Falls vào cuối tuần, không phải trong tuần.

Dòng đầu tiên trong mục báo đó làm Ellie thấy ớn lạnh. Nó nói rằng chị em của Ava – số nhiều – đang dẫn người yêu về. Và điều đó có nghĩa là bất kỳ ai đọc tờ báo này cũng sẽ biết cô đã trở về thị trấn.

Có phải Ava đã cố tình tung tin thế để loại bỏ những gì mà con bé gọi là “tin đồn xấu xa”? Ellie hy vọng không phải bởi vì điều đó càng làm Ava thêm xấu xa.

Cô không thể hỏi nó bởi nó và Annie đã đi làm đẹp ở spa và lo mấy việc vặt.

Ellie đã uống xong ly sữa thứ hai, đang nhìn người thợ sửa chữa và cha cô đang băng qua sân để sửa cái máy điều hòa. Mẹ cô đang phân loại thư từ ở bàn.

“Mẹ đã đọc báo về bữa tiệc đó chưa mẹ?” Ellie hỏi.

“Có, mẹ đọc rồi. Khá hay đó chứ, phải không?”

Rõ ràng là bà đã không chú ý đến từ “chị em” đó, và Ellie quyết định không bàn tới vấn đề đó nữa. Cô sẽ chỉ làm mẹ cô thêm lo lắng.

“Cái sân sẽ rất đẹp,” thay vì trả lời cô đã nói thế.

Bà Claire cười rạng rỡ. “Mẹ nghĩ cái nhà lều sẽ làm cái sân trông nhỏ hơn rất nhiều, nhưng mẹ nghĩ thật ra trông nó lớn hơn bây giờ.”

Max xuất hiện ở ngưỡng cửa. “Em sẵn sàng để đi chưa?”

“Hai con đi đâu?” mẹ cô hỏi, trông lo lắng. “Con sẽ không rời khỏi Winston Falls đấy chứ? Con đã hứa là sẽ ở lại rồi mà, dì Vivien và dì Cecilia sẽ rất thất vọng nếu không gặp con đấy. Họ sẽ đến vào chiều nay.”

“Mẹ, tụi con chỉ đi lo một số việc vặt và sẽ gặp các đặc vụ mà Max đã nhờ trợ giúp.”

“Ăn mặc như vậy sao?”

“Có gì không ổn với cách con ăn mặc sao?”

“Eleanor, con đang mặc cái quần jean te tua và một cái áo thun, còn đôi giày thì…”

“Con nghĩ con muốn chỉ cho Max thấy cái thác nước. Đó là lý do con mang đôi giày tennis cũ này.”

“Ít nhất thì cũng thay đồ đi. Con không muốn làm Max xấu hổ trước mặt bạn bè nó đấy chứ.”

“Cô ấy không bao giờ làm xấu hổ cháu đâu bác ạ,” Max nói. Anh tiến về phía cửa.

Ellie hôn lên má mẹ và thì thầm, “Bọn con sẽ về nhà đúng giờ để giúp mẹ buổi tối.”

Ellie cho là Max chưa đọc mục báo ấy. Cô chờ cho đến khi họ đã trên đường ra khỏi thị trấn mới nói cho anh nghe.

Anh chưa đọc tin đó. “Chết tiê…”

“Có lẽ sẽ không ai để ý.”

Cái nhìn anh bắn ra cho cô làm cô cảm thấy mình thật ngu ngốc. “Được rồi, nhưng chỉ có vài người đọc báo địa phương thôi.”

Các cơ ở má anh co giật. Đó không phải là một dấu hiệu tốt. Hy vọng vào sự thay đổi chủ đề, cô nói, “Anh có muốn đi xem thác nước hôm nay không? Chỉ đi bộ một chút thôi, không tệ lắm đâu.”

Anh bắn thêm một cái nhìn vào cô lần nữa. “Sao?” cô hỏi.

“Chúng ta không phải là đang đi nghỉ, em à. Anh phải giữ cho em sống, nhớ không? Và đi tung tăng trong rừng với một cái giỏ dã ngoại, không phải là một phần của mô tả công việc của anh.”

“Em đâu có nói gì về cái giỏ dã ngoại đâu nhỉ,” cô phản bác lại. “Và thôi gọi em là ‘em yêu’ đi. Đó là một từ để gọi một cách dịu dàng âu yếm. Còn anh thì gầm nó lên.”

Điện thoại anh reo. Cô chọt vào cánh tay anh. “Nếu đó là Simon, anh phải hỏi anh ấy đấy.”

“Ừ,” anh nói.

Không may, đó không phải là Simon. Mà là Ben thông báo thêm về nhân chứng bị mất tích, Greg Roper.

Max kết thúc cuộc gọi và nói, “Đặc vụ Hughes không nghĩ là Roper đã bị giết. Anh ta nghĩ cậu ta đang chạy trốn. Chắc là ai đó đã dọa sợ cậu ta rồi cũng nên.”

“Vậy bây giờ thì sao? Họ có thể bắt giữ Landrys mà không có nhân chứng không?”

Họ thảo luận về khả năng đó trong vài phút và kết thúc trong thất vọng không có câu trả lời. “Ben nói sẽ gọi lại cho anh sau, sau khi anh ta nói chuyện với tất cả các đặc vụ có liên quan.”

“Hughes mong em sẽ làm chứng nếu Landrys bị đưa ra tòa vào một ngày nào đó. Em sẽ phải nói điều em đã thấy, dù em không thể nhận ra họ. Đúng không?” Ellie hỏi.

Anh lắc đầu. “Anh không biết các công tố viên sẽ quyết định gì, nhưng anh sẽ làm mọi thứ để giữ em ra ngoài chuyện này. Giờ chỉ chờ và xem ván cờ này thôi.”

Max tập trung vào đích đến của mình. Anh lái trên đường quốc lộ trong một lúc, sau đó lái ra một con đường phụ vài dặm trước khi trở lại quốc lộ trở lại. Anh nhìn vào dòng xe trước họ và trong gương chiếu hậu khi lái xe. Cô biết anh muốn chắc là không ai đi theo họ.

Anh phát hiện ra một dấu hiệu có một nhà thuốc phía trước. “Có muốn dừng lại ở đó và mua dụng cụ thử thai không?”

“Quá gần nhà,” cô nói.

Anh cũng hỏi câu tương tự ba lần nữa. Cuối cùng, anh nói, “Em sẽ mua nó ngay, hay là em muốn anh lái xe đến Miami đây?”

“Anh có thể dừng lại ở cái kế tiếp,” cô nói.

“Em sẽ làm gì nếu phát hiện ra mình có thai?”

Cô không lưỡng lự. “Em sẽ giữ nó.”

“Đó là những gì Annie đã nói.”

“Em sẽ giúp con bé bất kỳ thứ gì em có thể.”

“Em sẽ cho ba em biết chứ?”

“Vâng, tất nhiên. Em có trách nhiệm để nói cho ông ấy biết. Anh có hỏi Annie câu đó không?”

“Không.”

“Con bé vừa mới thi công chức.”

Anh gật đầu, ngụ ý Anni cũng đã đề cập tới chuyện đó. Họ đã nói chuyện bao lâu nhỉ? Cô tự hỏi.

“Chúng ta sẽ gặp đặc vụ Clark và Hershey ở đâu?”

“Một nhà hàng có tên Hathaways. Khoảng một dặm từ đường quốc lộ này.”

Một bảng hiệu cho một chuỗi nhà thuốc quốc gia hiện ra, và Max bẻ lái vào khu đỗ xe. Ellie mua ba cái, mỗi cái mỗi nhãn hiệu khác nhau.

“Chỉ để cho chắc thôi,” cô nói với Max lúc tính tiền.

Người nhân viên bán hàng đứng phía sau quầy, một phụ nữ mập mạp với đôi má hồng và mái tóc xoăn ngắn, đang thối tiền cho cô, nhìn Max và sau đó nhìn lại Ellie, nói, “Chúc cô may mắn.”

Ellie mỉm cười. “Cám ơn chị. Tôi cũng mong thế.”

Khi họ đã vào xe và lên đường, Max nói, “Em cũng mong thế?”

“Em chỉ không muốn làm thất vọng người phụ nữ đó.”

Anh lắc đầu. “Em thật khác người đấy, em biết không?”

“Em đã mua bánh này,” cô nói và đưa ra một thanh Hershey và một thanh Clark.

Anh bật cười và lắc đầu lần nữa.

Họ tới nhà hàng vài phút sau đó. Họ tới sớm nên đã chọn bàn ngồi. Max chọn một cái ở một góc cho kín đáo. Từ chỗ anh ngồi, anh có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, và lưng họ hướng về phía tường.

“Anh có biết đặc vụ Clark và Hershey không?” cô hỏi.

“Anh có nói chuyện với họ đôi lần, nhưng làm việc thì chưa. Anh nghe nói là họ cũng giỏi lắm,” anh thêm vào.

“Họ sẽ trà trộn vào bằng cách nào?”

“Em sẽ không biết họ ở đó.”

“Max, đây là một cộng đồng nhỏ. Mỗi người lạ đều bị nhận ra.”

“Em đừng lo.”

Cô hầu bàn mang ra hai ly nước và đưa họ thực đơn.

Điện thoại anh reo.

“Nếu đó là Simon…”

“Không phải,” anh nói. “Và thôi ám ảnh tới bóng bầu dục đi.”

Cô trông ngạc nhiên. “Vậy anh không phải người Mỹ rồi.”

Anh trả lời cuộc gọi ở hồi chuông thứ tư. “Đặc vụ Daniels nghe.”

Anh không nói từ nào trong vài phút nhưng cái nhìn trên gương mặt anh cho cô biết tin đó không tốt. Khi anh bỏ điện thoại vào túi trở lại, anh quay sang cô.

“Đó là Spike,” anh bắt đầu. “Cậu ấy nói vừa nhận được một cuộc gọi từ một người bạn có cửa hàng bán súng đạn gần Winston Falls. Anh ta nói với Spike rằng, khoảng năm phút sau khi anh ta mở cửa hàng, Evan Patterson đã bước vào và muốn mua một khẩu súng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện