Annie vẫn chưa thử thai khi Ellie đến.

“Sao chị lâu quá vậy?”

“Mới chín giờ mà,” Ellie nói. “Chị phải thu dọn, thay ra giường và giúp đem mọi thứ vào xe.”

“Chị đi với Max à?” cô hỏi.

“Ừ.”

“Nhưng không phải là chị cũng có một chiếc xe thuê sao? Nếu không thì làm sao chị tới đây được chứ?”

“Đặc vụ Clark đã lấy nó tối qua. Anh ấy sẽ trả nó cho công ty cho thuê xe. Giờ thì bắt đầu đi.”

Annie nắm lấy bộ thử thai và đi vào phòng tắm cuối hành lang. Ellie chờ trong phòng ngủ của em gái. Cô có thể nghe thấy tiếng các bà dì chuyện trò bên dưới lầu. Dù cho có sự cố đã xảy ra, họ có vẻ vẫn đang vui vẻ.

Ellie nhìn đồng hồ. Đã năm phút trôi qua, rồi năm phút nữa. Chẳng có cái thử thai nào yêu cầu mười phút cả. Cô biết Annie đang xốc lại tinh thần cho mình, cửa phòng ngủ mở ra, và Annie bước vào. Cô im lặng đóng cửa lại sau lưng.

Khi Ellie nhìn thấy nụ cười trên mặt con bé, cô nói, “Vậy là, em không có thai. Chị biết như thế là ích kỷ, nhưng một phần nào đó trong chị hy vọng em không có thai.”

“Em đã có,” con bé nói, và mỉm cười.

“Em sẽ là một người mẹ tuyệt vời,” cô thì thầm.

“Và chị cũng sẽ là một người dì tuyệt vời. Chị Ellie này, có phải chị đã nói em có thể sống với chị phải không? Và chắc là chỉ trong thời gian ngắn thôi phải không?”

“Tất nhiên, chị đã nói thế, và không chỉ một thời gian ngắn thôi đâu. Chị rất muốn giúp em nuôi dưỡng cháu trai hoặc cháu gái của chị.”

Ellie nói cho con bé biết những loại thuốc trước khi sinh và phải làm sao với những cơn ốm nghén.

“Em sẽ nói cho ba mẹ biết chứ?”

“Tất nhiên ạ,” Annie nói. “Nhưng để sau đám cưới đã.”

“Còn Ava thì sao?”

“Sau tuần trăng mật của chị ấy. Chị ấy chắc cũng sẽ ủng hộ em,” Annie nói.

Ellie không chắc lắm, nhưng cô không nói ra. Sự liên kết giữa các cặp song sinh rất khác với liên kết giữa mối liên hệ chị em thông thường. Ava từng rất tự hào rằng nó với Annie có thần giao cách cảm với nhau, điều mà Ellie đã cho là vô lý, nhưng khi còn nhỏ chúng đúng thật là đã có một sự kết nối kỳ lạ với nhau mà không cần phải nói thành lời. Nhưng nếu thế thì làm thế nào mà khi lớn lên Annie là người rất dễ thương còn Ava thì lại như một con rắn như thế? “Max đang chờ chị,” Ellie nói.

“Anh Max thế nào ạ? Em thật sự thích anh ấy,” Annie nói.

Ellie hiểu điều con bé muốn nói mà không nói toạc ra. “Chị cũng thế, nhưng…”

“Nhưng sao?”

“Anh ấy không tìm kiếm mối quan hệ lâu dài.”

Ellie đang bước ra cửa thì Annie nói, “Cho em hỏi một câu nữa và em sẽ không hạch họe chị về anh ấy nữa đâu.”

“Gì?”

“Có phải chị yêu anh ấy?”

Cô thở dài. “Ừ.”

Ba mẹ cô đi cùng cô với Max tới xe của họ. Ellie có dấu son trên cả hai má từ những cái hôn của các bà dì. Họ nghĩ họ sẽ gặp lại cô ở đám cưới, nhưng cô cũng không nói với họ là cô sẽ không quay lại sớm.

Max đã ngồi vào sau tay lái, và Ellie nhìn vào gương mặt ba mẹ cô khi họ vẫy tay chào tạm biệt.

“Họ trông có vẻ nhẹ nhõm,” cô nói.

Max cũng đồng ý. “Họ không còn phải lo lắng về Patterson nữa.”

“Đúng vậy, và họ cũng không còn phải lo lắng chuyện em phá đám cưới Ava nữa.”

“Giờ thì Patterson đã không còn mắc míu gì nữa, sao em có thể phá hỏng nó được?” anh hỏi. Anh rẽ ở góc đường và hướng đến Quốc Lộ 169.

“Em không biết. Nếu có chuyện xảy ra, nó sẽ đổ lỗi tại em,” cô nói. “Max này, khi chúng ta tới St. Louis, anh sẽ trở về Honolulu à?”

“Ừ. Anh phải trở về ngay. Em sẽ nhớ anh chứ?”

“Không. Em bận lắm.”

Ellie nghĩ cô sẽ ổn thôi. Giọng cô đã không run khi hỏi anh có phải anh sẽ trở về nhà, và cô nghĩ cô đã rất bình tĩnh và tự chủ sau khi anh trả lời. Cô cảm thấy một chút hài lòng vì đã không nói sự thật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện