Max đang đi tới lui ở tiền sảnh trong khi chờ Ellie. Sean nói cô ấy sẽ xuống lúc một giờ, và giờ là một giờ mười lăm rồi.
Đây là lần khó khăn nhất mà anh từng làm trong cuộc đời mình. Anh đang cố gắng hình dung ra những điều mình sẽ nói với cô ấy. Dùng điện thoại thì khỏi phải nói tới nữa vì anh đã nghĩ tới giải pháp này khi đang nằm mai phục với Ben, anh không muốn nói chuyện này trên điện thoại với cô ấy chút nào. Anh muốn một cuộc gặp mặt đối mặt mà anh tin đó sẽ là một cuộc “đối đầu” khổ sở.
Ellie chắc sẽ không thích chuyện anh sẽ nói với cô, mà thực tế là có khả năng sẽ rất tức giận với anh, nhưng việc đó không quan trọng. Cho dù nếu như cô có không hiểu, thì anh cũng biết điều gì là tốt nhất cho cô – sự bướng bỉnh cũng ngang bằng với lòng kiêu hãnh.
Anh ghét phải làm cô khó chịu. Cô đã phải chịu đựng đủ rồi, nhưng anh cần giải thích cho cô hiểu anh nghĩ gì bởi đó là điều phải làm.
Max quay người lại và đi tới các bậc tam cấp dẫn xuống hồ bơi. Tâm trí anh đang chạy đua.
Ellie bước ra khỏi thang máy và đang đi trên sàn hành lang bằng cẩm thạch thì đột ngột dừng lại. Max đang đứng trước mặt cô. Anh đang nhét hai tay vào túi chiếc quần u và lưng quay lại cô, đó là Max, chắc chắn, bởi vì tim cô đang đập như điên, như tiếng trống nện.
Chúa ơi, làm sao cô vượt qua được chuyện này đây? Rất vui được gặp anh. Phải, cô nhớ đó là câu cô đã quyết định sẽ nói. Thật vô duyên, nhưng như vậy sẽ tốt cho cô. Rất vui được gặp anh. Cố quên đi nhé, cô quyết định.
“Max.”
Anh từ từ quay lại. “Ellie.”
Họ đứng cách nhau chưa tới hai mét và đang nhìn chằm chằm vào nhau. Cô nghĩ trông anh có vẻ mệt mỏi; còn anh thì đang nghĩ cô trông đẹp quá. Không ai trong hai người họ nói lời nào trong khoảng thời gian có vẻ như rất lâu ấy.
Cái nhìn trừng trừng của anh vào cô đã quá rõ ràng rồi. Cô cũng đang trả đũa bằng cách làm y chang như thế. Chỉ thiếu một cặp súng lục đấu tay đôi nữa là xong chuyện.
“Em cần phải biết điều anh sắp nói với em,” anh nói.
Ôi không, không phải anh cố tình chọn nơi công cộng thế này, để cô không thể bày tỏ cảm xúc của mình khi anh nói lời chia tay đấy chứ. Cô chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất. “Anh nói đi.”
Anh tiến một bước về phía cô. “Anh yêu em. Chúng ta sẽ cưới nhau, chuyện gì tới sẽ phải tới. Em sẽ quen thôi.”
“Chờ đã…cái gì cơ?”
Anh nắm lấy bàn tay cô và cố kéo cô vào mình. “Thôi nào, chúng ta bị muộn mất.”
“Nhưng mà… ý anh là sao…”
Anh dẫn cô vào một góc phòng thụt vào và lặp lại từng từ anh vừa mới nói. Lưng cô dựa vào bức tường đá cẩm thạch, còn anh chống hai tay hai bên cô. Cô sẽ không thể bỏ đi đâu cho đến khi anh cho phép cô làm thế. Cô trông có vẻ bị sốc.
“Anh nói, anh yêu em. Chúng ta sẽ kết hôn, và đó là chuyện gì đến sẽ phải đến.”
“Anh yêu em ư.” Đó không phải là một câu hỏi. Cô đang có vấn đề với nhận thức thì phải.
“Phải, anh yêu em, và em cũng yêu anh. Anh không muốn nghe em nói những câu vô nghĩa kiểu như ‘Không được gắn bó’ hay ‘Không được yêu em’. Anh sẽ cưới em, Ellie Sullivan.”
Nước mặt ậng lên trong đôi mắt cô. “Em đã không nghe được một từ nào từ anh trong cả tháng nay,” cô nói, “và bây giờ anh nghĩ anh có thể-“
“Phải, anh nghĩ vậy đó.” Anh cúi xuống và hôn cô. “Môi em rất mềm. Em yêu anh mà. Anh đã rất nhớ em.”
Cô cố đẩy anh ra. Anh như một tảng đá không nhúc nhích. “Anh không được nói với ai đó là anh sẽ cưới cô ấy. Mà anh phải hỏi.”
Anh cố hôn cô lần nữa, nhưng cô quay một bên má qua, nên anh đã hôn vào dái tai cô. “Anh hỏi ba em rồi.”
“Hả?” Nghe có vẻ như cô không thở được. “Ông ấy nói sao?”
“Chính xác à? ‘Ôi Chúa ơi, lại thêm một đám cưới nữa.’ ”
Hai lòng bàn tay của cô áp vào ngực anh. “Ông ấy có phê duyệt không?”
“Có, ông ấy đồng ý rồi. Anh đã đề nghị ông ấy một thỏa thuận mà ông ấy không thể từ chối.”
“Loại thỏa thuận gì vậy?” cô thì thầm, choáng váng bởi những gì đang xảy ra. Max yêu cô. Sao một điều tuyệt vời như thế nào lại có thể xảy ra với cô được nhỉ? Cô đã làm gì mà được một điều tuyệt vời như vậy nhỉ?
“Anh hứa anh sẽ yêu em, bảo vệ em và sẽ hết sức cố gắng để làm em hạnh phúc.”
“Max, quá sớm để biết anh có yêu em hay không. Chúng ta chưa biết nhiều về nhau-“
“Anh yêu em.”
“Chúng ta nên suy nghĩ-“
“Anh yêu em. Cố mà quen đi.”
“Như tiểu thuyết ấy,” cô thì thầm.
Đôi môi anh lướt qua đôi môi cô. “Anh cần nghe em nói em cũng yêu anh.”
Cô có thể nhìn thấy vẻ bị tổn thương của anhn. Cô choàng tay quanh cổ anh. “Em đã yêu anh ngay từ lúc mới gặp anh.”
“Anh biết mình có thể hơi cục cằn và thô lỗ lúc đó,” anh thú nhận. “Và anh cũng thừa nhận anh có hơi bảo thủ. Nhưng không phải lúc nào anh cũng bị tác động như thế…”
Cô đặt ngón tay lên môi anh để không cho anh nói nữa. “Anh cũng rất chu đáo, chân thật, tử tế, dịu dàng…”
Sự kiêu ngạo của anh chắc là đã trở về vị trí của mình.
“Vì vậy, anh là người không thể cưỡng lại, đúng không?” anh nói với một nụ cười toe toét.
Cô bật cười. “Anh là người đàn ông lý tưởng.”
Đây là lần khó khăn nhất mà anh từng làm trong cuộc đời mình. Anh đang cố gắng hình dung ra những điều mình sẽ nói với cô ấy. Dùng điện thoại thì khỏi phải nói tới nữa vì anh đã nghĩ tới giải pháp này khi đang nằm mai phục với Ben, anh không muốn nói chuyện này trên điện thoại với cô ấy chút nào. Anh muốn một cuộc gặp mặt đối mặt mà anh tin đó sẽ là một cuộc “đối đầu” khổ sở.
Ellie chắc sẽ không thích chuyện anh sẽ nói với cô, mà thực tế là có khả năng sẽ rất tức giận với anh, nhưng việc đó không quan trọng. Cho dù nếu như cô có không hiểu, thì anh cũng biết điều gì là tốt nhất cho cô – sự bướng bỉnh cũng ngang bằng với lòng kiêu hãnh.
Anh ghét phải làm cô khó chịu. Cô đã phải chịu đựng đủ rồi, nhưng anh cần giải thích cho cô hiểu anh nghĩ gì bởi đó là điều phải làm.
Max quay người lại và đi tới các bậc tam cấp dẫn xuống hồ bơi. Tâm trí anh đang chạy đua.
Ellie bước ra khỏi thang máy và đang đi trên sàn hành lang bằng cẩm thạch thì đột ngột dừng lại. Max đang đứng trước mặt cô. Anh đang nhét hai tay vào túi chiếc quần u và lưng quay lại cô, đó là Max, chắc chắn, bởi vì tim cô đang đập như điên, như tiếng trống nện.
Chúa ơi, làm sao cô vượt qua được chuyện này đây? Rất vui được gặp anh. Phải, cô nhớ đó là câu cô đã quyết định sẽ nói. Thật vô duyên, nhưng như vậy sẽ tốt cho cô. Rất vui được gặp anh. Cố quên đi nhé, cô quyết định.
“Max.”
Anh từ từ quay lại. “Ellie.”
Họ đứng cách nhau chưa tới hai mét và đang nhìn chằm chằm vào nhau. Cô nghĩ trông anh có vẻ mệt mỏi; còn anh thì đang nghĩ cô trông đẹp quá. Không ai trong hai người họ nói lời nào trong khoảng thời gian có vẻ như rất lâu ấy.
Cái nhìn trừng trừng của anh vào cô đã quá rõ ràng rồi. Cô cũng đang trả đũa bằng cách làm y chang như thế. Chỉ thiếu một cặp súng lục đấu tay đôi nữa là xong chuyện.
“Em cần phải biết điều anh sắp nói với em,” anh nói.
Ôi không, không phải anh cố tình chọn nơi công cộng thế này, để cô không thể bày tỏ cảm xúc của mình khi anh nói lời chia tay đấy chứ. Cô chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất. “Anh nói đi.”
Anh tiến một bước về phía cô. “Anh yêu em. Chúng ta sẽ cưới nhau, chuyện gì tới sẽ phải tới. Em sẽ quen thôi.”
“Chờ đã…cái gì cơ?”
Anh nắm lấy bàn tay cô và cố kéo cô vào mình. “Thôi nào, chúng ta bị muộn mất.”
“Nhưng mà… ý anh là sao…”
Anh dẫn cô vào một góc phòng thụt vào và lặp lại từng từ anh vừa mới nói. Lưng cô dựa vào bức tường đá cẩm thạch, còn anh chống hai tay hai bên cô. Cô sẽ không thể bỏ đi đâu cho đến khi anh cho phép cô làm thế. Cô trông có vẻ bị sốc.
“Anh nói, anh yêu em. Chúng ta sẽ kết hôn, và đó là chuyện gì đến sẽ phải đến.”
“Anh yêu em ư.” Đó không phải là một câu hỏi. Cô đang có vấn đề với nhận thức thì phải.
“Phải, anh yêu em, và em cũng yêu anh. Anh không muốn nghe em nói những câu vô nghĩa kiểu như ‘Không được gắn bó’ hay ‘Không được yêu em’. Anh sẽ cưới em, Ellie Sullivan.”
Nước mặt ậng lên trong đôi mắt cô. “Em đã không nghe được một từ nào từ anh trong cả tháng nay,” cô nói, “và bây giờ anh nghĩ anh có thể-“
“Phải, anh nghĩ vậy đó.” Anh cúi xuống và hôn cô. “Môi em rất mềm. Em yêu anh mà. Anh đã rất nhớ em.”
Cô cố đẩy anh ra. Anh như một tảng đá không nhúc nhích. “Anh không được nói với ai đó là anh sẽ cưới cô ấy. Mà anh phải hỏi.”
Anh cố hôn cô lần nữa, nhưng cô quay một bên má qua, nên anh đã hôn vào dái tai cô. “Anh hỏi ba em rồi.”
“Hả?” Nghe có vẻ như cô không thở được. “Ông ấy nói sao?”
“Chính xác à? ‘Ôi Chúa ơi, lại thêm một đám cưới nữa.’ ”
Hai lòng bàn tay của cô áp vào ngực anh. “Ông ấy có phê duyệt không?”
“Có, ông ấy đồng ý rồi. Anh đã đề nghị ông ấy một thỏa thuận mà ông ấy không thể từ chối.”
“Loại thỏa thuận gì vậy?” cô thì thầm, choáng váng bởi những gì đang xảy ra. Max yêu cô. Sao một điều tuyệt vời như thế nào lại có thể xảy ra với cô được nhỉ? Cô đã làm gì mà được một điều tuyệt vời như vậy nhỉ?
“Anh hứa anh sẽ yêu em, bảo vệ em và sẽ hết sức cố gắng để làm em hạnh phúc.”
“Max, quá sớm để biết anh có yêu em hay không. Chúng ta chưa biết nhiều về nhau-“
“Anh yêu em.”
“Chúng ta nên suy nghĩ-“
“Anh yêu em. Cố mà quen đi.”
“Như tiểu thuyết ấy,” cô thì thầm.
Đôi môi anh lướt qua đôi môi cô. “Anh cần nghe em nói em cũng yêu anh.”
Cô có thể nhìn thấy vẻ bị tổn thương của anhn. Cô choàng tay quanh cổ anh. “Em đã yêu anh ngay từ lúc mới gặp anh.”
“Anh biết mình có thể hơi cục cằn và thô lỗ lúc đó,” anh thú nhận. “Và anh cũng thừa nhận anh có hơi bảo thủ. Nhưng không phải lúc nào anh cũng bị tác động như thế…”
Cô đặt ngón tay lên môi anh để không cho anh nói nữa. “Anh cũng rất chu đáo, chân thật, tử tế, dịu dàng…”
Sự kiêu ngạo của anh chắc là đã trở về vị trí của mình.
“Vì vậy, anh là người không thể cưỡng lại, đúng không?” anh nói với một nụ cười toe toét.
Cô bật cười. “Anh là người đàn ông lý tưởng.”
Danh sách chương