Đã thành thói quen, mặc kệ là đang lái xe hay đứng trong phòng làm việc, đến mười hai đêm, Hạ Dịch Dương sẽ mở radio, chỉnh đúng tần số kênh, ôn nhu cười khẽ, lẳng lặng chờ giọng nói của Diệp Phong vang lên.
Cô chủ trì càng ngày càng có phong cách cá nhân của riêng mình, hàm chứa một tia ưu thương trong tiếng nhạc. Mỗi một lời dạo đầu của cô đều đặc biệt phấn khích. Mà cô trò chuyện với thính giả càng thêm thành thạo.
Nâng lên cổ tay nhìn đồng hồ, sắp đến mười hai giờ, anh cúi đầu điều chỉnh kênh, di động đột nhiên reo lên.
Nhìn trên màn hình di động hiện lên ba chữ ‘Diệp của tôi’, anh giật mình.
“Không phải bây giờ đã phải vào phòng thu trực tiếp rồi sao?” Anh thắc mắc hỏi.
“Còn 5 phút nữa, Dịch Dương, giờ anh đang ở nhà s
“Uhm!”
“Hôm nay đi dạo phố đi đến đau chân luôn, anh chút nữa tới đây đón em về đi.” Vì muốn chứng minh lời nói của mình, anh còn nghe được tiếng cô dậm dậm chân.
Đây là Hồi 1: cô mở miệng yêu cầu anh làm một việc gì đó.
Anh ngẩng đầu nhìn lên mái nhà Thành Đô radio đang phát ra nhiều ánh
đèn màu, không nói cho cô biết xe anh đang nằm đối diện đài, chỉ ôn tồn nói: “Được!”
***
Bản nhạc đầu tiên của đêm nay, cô chọn một bản hòa tấu đàn ghita, hòa tấu đàn dương cầm có thể rung động đến tâm hồn, còn hòa tấu đàn ghita khi nghe lại thêm một tia uyển chuyển, thanh linh.
“Xin chào buổi tối các bạn thính giả thân mến, Diệp Tử gặp lại các bạn trong tiết mục ‘Đêm khuya khuynh tình’, tối hôm qua, xem Ngô Quân Như diễn vai chính trong’Kim kê ‘. Bộ phim nhựa này từng dành được giải thưởng, dùng một góc độ đặc biệt để nhìn sự thay đổi và phát triển ở Hongkong. Đây là một bộ phim hài, nhưng mà xem đến cuối cùng cái mũi có chút ê ẩm. Thật ra mặc kệ là những dạng người nào. Sâu bên trong nội tâm của mỗi người đều có lòng khao khát tình yêu, mà tình yêu dù ở trong hoàn cảnh nào, nó mang đến đều là ngọt ngào, ấm áp, còn có tan nát cõi lòng. Nói đến Ngô Quân Như, tự nhiên sẽ nhớ tới cô nhếch môi lên, vẻ mặt vô tội, nhìn bạn cười ngây ngốc, phim điện ảnh của cô tôi xem qua mấy bộ, hầu như là lẽ thường, con người rất khó vượt qua chính mình. Nghe nói những năm mới vào nghề cô ở vòng giải trí cũng rất vất vả, bất kể là dung mạo hay lòng dạ cũng không bằng người khác, cho nên chỉ phải làm lá cây cho hoa hồng. Nhưng đến một ngày, trong ‘Ái quân như mộng ‘diễn chính cùng Lưu Đức Hoa, lá cây thành hoa hồng, có phong hoa tuyệt đại Mai tỷ (Mai Diễm Phương) làm bạn diễn phối hợp, không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung Mai tỷ, của cô phong tình, của cô n rũ đã thành có một không hai. Chỉ có thể nói trời ghét hồng nhan. Nhưng tôi cảm thấy, cùng với có được tuyệt thế phong tình như Mai tỷ, không bằng làm Ngô Quân Như - cô gái ngây ngô. Hiện nay Ngô Quân Như, sự nghiệp thành công, có một cô con gái với đạo diễn Trần Khả Tân, tuy rằng đã đến tuổi trung niên nhưng kịch bản phim không ngừng đưa đến, mà ý thức về Mai tỷ của ngày hôm qua đã trở thành huyền thoại, à, có điện thoại gọi đến rồi.”
“Diệp Tử, xin chào, tôi đang ở bên ngoài, tôi dùng điện thoại công cộng gọi cho cô.” Người gọi đến là một cô gái, đang cố nén nức nở, như là nghẹn ngào.
“Có phải bạn trai đã lỡ hẹn với bạn không?”
“Hắn nói hắn phải tăng ca, nói tôi rủ bạn bè tự đi chơi, tôi mua bánh cuốn nhân thịt mà hắn thích ăn đem đến công ty hắn, rồi tôi nhìn thấy hắn cùng một cô gái tay trong tay lên xe, tôi đi theo sau bọn họ… Bọn họ vào một cái nhà nghỉ, sau đó một cái phòng trên lầu 6 sáng đèn.”
“Bạn chuẩn bị đi lên sao?”
Cô gái khóc thành tiếng. “Không, tôi không dám đi, tôi ở bên dười chờ hắn ta đi xuống. Nhưng mà mỗi một phút mỗi một giây chờ đợi đều như tra tấn tim tôi, tôi sợ tôi sẽ chống đỡ không được, tôi liền gọi điện thoại cho cô.”
“Lý do bạn chờ đợi là gì?” Diệp Phong âm thầm thở dài.
“Tôi phát hiện tôi rất thương hắn, so với tôi tưởng còn nhiều hơn rất nhiều, nếu tôi đi lên, tôi thật sự sẽ mất hắn. Tôi làm bộ hắn đang tăng ca, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy. Như vậy hắn còn có thể trở lại bên cạnh tôi.”
“Nếu lần sau bạn lại nhìn thấy thì sao?”
“Lần sau… Lần sau… Tôi không biết, Diệp Tử, tình yêu không phải vô hạn, nếu không quý trọng, có một ngày, cô sẽ lãng phí hết những điều tốt đẹp hết, có phải hay không?”
“Phải, yêu là vô hạn, chỉ có phản bội và bất trung, bạn gọi điện thoại cho các bạn đi, bảo họ tới đón bạn. Đêm nay có lẽ bạn nên ở cùng một chỗ với bạn bè.”
…
“Ôi, cuối cùng được giải phóng rồi.” Tiểu Vệ đứng vặn vẹo thắt lưng không có chút thục nữ nào, “Vì sao không chuyển tiết mục của chúng ta đến cùng thời gian với’Phát sóng tin tức ‘, như vậy em cũng có thể cùng các bạn đi ra ngoài chơi.”
“Đối với truyền thông mà nói, trước mười một giờ chính là ban ngày ban mặt, loại tiết mục tình cảm này thổ lộ tiếng lòng, đêm khuya mới là thời gian hoàng kim, quen rồi là ổn thôi, Diệp Tử, mua một chiếc xe đi. Trễ như vậy còn ngồi xe công cộng, rất không an toàn.” Tổ trưởng nói với Diệp Phong đang dọn dẹp bản thảo trong phòng thu trực tiếp.
Tiểu Vệ lại ách xì một cái, đem đĩa thu âm cất vào ngăn kéo. Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, nhếch miệng nói, “Có gì mà không an toàn, người ta có bảo tiêu.”
“Ha ha, thì ra là bảo tiêu nhã nhặn như vậy nha!” Mọi người ngẩng đầu lên, đều nở nụ cười.
Diệp Phong từ phòng thu trực tiếp đi ra, nhìn thấy Hạ Dịch Dương, “Sao anh lại tới đây?” Lòng, không hiểu rung động, đoán chừng là vui mừng.
Hạ Dịch Dương đặt xuống hai cái túi to đựng trà sữa và điểm tâm đang xách trong tay, “Đến thăm nơi em làm việc mà!”
“Nơi này cùng với trường quay trực tiếp của CCTV sao có thể so kịp.” Tổ trưởng nói đùa vươn tay.
Hạ Dịch Dương bắt lấy, “Nơi đó là do phương thức truyền bá khác nhau mà thôi.”
Tiểu Vệ ánh mắt mở thật to, nhìn Hạ Dịch Dương nhìn không chuyển mắt, oa, so với trên màn ảnh còn bắt mắt hơn. Lần trước nghe người bên tổ thể dục thêm mắm thêm muối nói ở Thủy Lập Phương gặp được, cô còn bán tín bán nghi.
“Cô chắc là Tiểu Vệ rồi, Diệp Tử nói cô thích ăn bánh bích quy nhân dâu tây, nhìn xem loại này thế nào, cô thích không?”
“A… A… Anh cũng biết tên của em sao?” Tiểu Vệ quả thực là vui mừng đến kinh sợ.
“Bởi vì tên của cô rất dễ nhớ.” Ở trước ánh mắt mọi người, Hạ Dịch Dương tự nhiên nắm tay Diệp Phong, cười nhìn mọi người, “Không ngại tôi mang chiếc lá này đi chứ?”
“Không ngại, đi nhanh đi nhanh!” Mọi người cùng nói.
Hai người đi ra radio, băng qua đường lớn, đến bên cạnh xe, anh mới buông tay cô ra. Kéo mở cửa xe, cô nâng tay chạm vào mặt mình, nóng bỏng tay, lỗ tai cũng vậy.
“Em không có phần ăn sao?” Cô quay đầu hỏi.
“Đương nhiên là có.” Anh lên tiếng. Nhưng không có động tác gì. Chỉ là ẩn ẩn đưa tình nhìn cô, một lát sau, anh vươn tay, cách chỗ ngồi, chòm người sang ôm lấy cô.
“Hôm nay đặc biệt nhớ đến anh! Cho nên… muốn gặp mặt sớm một chút.” Người nói lời này là Diệp Phong, giọng nhỏ như thì thầm.
“Uhm!” Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, cảm giác lo sợ bất an trong lòng suốt một ngày một đêm đột nhiên tan biến.
Có một chiếc ô tô Tây âu vượt qua sát bên chiếc Passat, người lái xe chính là tổ trưởng, bỡn cợt ấn còi xe, hai người thế này mới buông nhau ra, liếc nhìn lẫn nhau, cùng
“Doanh Nguyệt vừa mới làm lúc tối, vẫn còn ấm, nó ca cẩm mãi rằng em ăn quá ít.” Anh đưa cho cô một cái hộp giữ ấm. Vừa mở ra xem, một hương thơm xông vào mũi.
“Ngon quá!” Cô chờ không kịp lấy tay bóc một miếng nhét vào miệng, giòn giòn, dẻo dẻo, còn có hương thơm của đậu phộng, “Đây là món gì?”
“Điểm tâm vùng nông thôn Tứ Xuyên… bánh gạo chiên, tay nghề Doanh Nguyệt cũng bình thường, mẹ anh làm so với cái này còn ngon hơn. Nè, ăn như vậy rất béo, uống chút trà xanh, sẽ ngon miệng hơn.” Anh lại đưa tay lấy cho cô chén trà, xong rồi mới chuyên tâm lái xe.
“Anh đã ăn chưa?” Doanh Nguyệt rất cẩn thận, bánh gạo chiên được cắt ra thành những miếng nhỏ, vừa vặn một ngụm cho vào miệng.
“Anh ăn rồi… Ô…” Trước khi anh khép miệng lại đã bị nhét vào một miếng bánh.
“Hôm nay làm việc thế nào?”
“Làm giám khảo cuộc thi người dẫn chương trình. Sau đó chính là công tác hằng ngày thôi.”
“Tần Phái làm đạo diễn cuộc thi kia phải không?”
“Đúng rồi! Anh lại chạm mặt anh ta.”
“Thí sinh có được mấy người tiềm tàng tố chất ngôi sao tương lai.”
“Nói không tốt, cuộc thi chính là cuộc thi. Làm đủ thứ chuẩn bị, mà tin tức, mỗi một ngày đều là mới mẻ.”
“Nếu em đi tham gia, nói không chừng em cũng có thể chen vào ba thứ hạng đầu, em đây năm xưa cũng là quán quân kể chuyện ở Thanh Đài.”
Anh cười to, “Anh cũng hiểu được em so với bọn họ vĩ đại rồi, vậ tại sao không đi ghi danh?”
“Khi em về nước đã hết hạn ghi danh rồi, bất quá em cũng lớn tuổi, già rồi.”
Phía trước vừa vặn là đèn đỏ, anh bắn cái trán của cô, “Người trẻ tuổi, ít ở trước mặt người già nói chữ già. Biết chưa?”
Cô cười khẽ khịt khịt mũi, “Anh nói như vậy, em thấy tự tin hơn, Dịch Dương, thật ra trước kia em… đã từng tham gia cuộc thi cùng loại như vậy ở CCTV, thành tích cũng vô cùng tốt.”
“Sau đó thế nào?” Anh bất động thanh sắc nhìn cô, anh biết cô nói đến là chuyện trước khi tốt nghiệp tham gia thi tuyển người chủ trì tiết mục’Chào buổi sáng ‘.
“Sau đó em đến Auckland ngắm cầu vồng. Anh biết không, sau cơn mưa, bầu trời sẽ xuất hiện cầu vồng, ở trên đường cầm máy ảnh chụp thật hưng phấn chính là du khách đến từ nơi khác, dân bản xứ chỉ ngó một cái, rồi mỉm cười.”
“Thật sự là đáng tiếc.” Đèn xanh sáng lên, anh nhả thắng, tăng tốc.
Cô lắc đầu, “Không thể tiếc, mỗi một giai đoạn sẽ có một tâm tình, không nên vì chuyện trước kia mà hối hận. Nếu em hiện tại làm tiết mục đó, chúng ta muốn gặp mặt nhau sẽ rất khó. Hiện tại chúng ta đều làm việc vào buổi tối, hầu hết đều khá nhất quán, không tốt sao?”
Ban đêm ánh sáng đầu đường bàng bạc mà lạnh lẽo, bầu trời đêm như bị đèn đuốc bịt kín bởi một tầng vải sa nồng nàng, ánh trăng có chút mờ nhạt như một đống sáp sắp hòa tan.
Anh quay đầu nhìn cô. Trong lòng có một cảm giác không tên hỉ hả không kềm được dâng lên, nhưng anh không thể xác định.
“Biên tập ạ, xin chuyên tâm lái xe.” Cô ôm cái hộp giữ ấm. Nhắc nhở anh.
Vào thang máy, cô cũng ngáp liên tục một cái lại một cái.”Đêm nay không đọc sách, trở về lao vào tắm liền lên giường.” Khuôn mặt thanh lệ lộ ra vẻ mệt mỏi, cô như là đứng không nổi, cả người nửa dựa vào vai anh.
“Đi dạo phố mệt lắm phải không?”
“Phải nha. Da dường như cũng bị cháy nắng, qua hai ngày nữa phải rủ Ngả Lỵ đi chăm sóc da, anh xem, có đen hay không?” Cô ngẩng đầu lên, biểu tình thư thả mà nhu hòa.
Cánh tay ôm quanh thắt lưng cô bỗng dưng xiết lại, cùng lúc đó, môi anh dừng lại ở trên môi cô, trong miệng đều là hương vị của bánh gạo.
Cô ôm lấy vai anh, đáp lại nụ hôn này.
Có phơi nắng đen hay không, đáp án này đã không còn quan trọng.
Cô chủ trì càng ngày càng có phong cách cá nhân của riêng mình, hàm chứa một tia ưu thương trong tiếng nhạc. Mỗi một lời dạo đầu của cô đều đặc biệt phấn khích. Mà cô trò chuyện với thính giả càng thêm thành thạo.
Nâng lên cổ tay nhìn đồng hồ, sắp đến mười hai giờ, anh cúi đầu điều chỉnh kênh, di động đột nhiên reo lên.
Nhìn trên màn hình di động hiện lên ba chữ ‘Diệp của tôi’, anh giật mình.
“Không phải bây giờ đã phải vào phòng thu trực tiếp rồi sao?” Anh thắc mắc hỏi.
“Còn 5 phút nữa, Dịch Dương, giờ anh đang ở nhà s
“Uhm!”
“Hôm nay đi dạo phố đi đến đau chân luôn, anh chút nữa tới đây đón em về đi.” Vì muốn chứng minh lời nói của mình, anh còn nghe được tiếng cô dậm dậm chân.
Đây là Hồi 1: cô mở miệng yêu cầu anh làm một việc gì đó.
Anh ngẩng đầu nhìn lên mái nhà Thành Đô radio đang phát ra nhiều ánh
đèn màu, không nói cho cô biết xe anh đang nằm đối diện đài, chỉ ôn tồn nói: “Được!”
***
Bản nhạc đầu tiên của đêm nay, cô chọn một bản hòa tấu đàn ghita, hòa tấu đàn dương cầm có thể rung động đến tâm hồn, còn hòa tấu đàn ghita khi nghe lại thêm một tia uyển chuyển, thanh linh.
“Xin chào buổi tối các bạn thính giả thân mến, Diệp Tử gặp lại các bạn trong tiết mục ‘Đêm khuya khuynh tình’, tối hôm qua, xem Ngô Quân Như diễn vai chính trong’Kim kê ‘. Bộ phim nhựa này từng dành được giải thưởng, dùng một góc độ đặc biệt để nhìn sự thay đổi và phát triển ở Hongkong. Đây là một bộ phim hài, nhưng mà xem đến cuối cùng cái mũi có chút ê ẩm. Thật ra mặc kệ là những dạng người nào. Sâu bên trong nội tâm của mỗi người đều có lòng khao khát tình yêu, mà tình yêu dù ở trong hoàn cảnh nào, nó mang đến đều là ngọt ngào, ấm áp, còn có tan nát cõi lòng. Nói đến Ngô Quân Như, tự nhiên sẽ nhớ tới cô nhếch môi lên, vẻ mặt vô tội, nhìn bạn cười ngây ngốc, phim điện ảnh của cô tôi xem qua mấy bộ, hầu như là lẽ thường, con người rất khó vượt qua chính mình. Nghe nói những năm mới vào nghề cô ở vòng giải trí cũng rất vất vả, bất kể là dung mạo hay lòng dạ cũng không bằng người khác, cho nên chỉ phải làm lá cây cho hoa hồng. Nhưng đến một ngày, trong ‘Ái quân như mộng ‘diễn chính cùng Lưu Đức Hoa, lá cây thành hoa hồng, có phong hoa tuyệt đại Mai tỷ (Mai Diễm Phương) làm bạn diễn phối hợp, không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung Mai tỷ, của cô phong tình, của cô n rũ đã thành có một không hai. Chỉ có thể nói trời ghét hồng nhan. Nhưng tôi cảm thấy, cùng với có được tuyệt thế phong tình như Mai tỷ, không bằng làm Ngô Quân Như - cô gái ngây ngô. Hiện nay Ngô Quân Như, sự nghiệp thành công, có một cô con gái với đạo diễn Trần Khả Tân, tuy rằng đã đến tuổi trung niên nhưng kịch bản phim không ngừng đưa đến, mà ý thức về Mai tỷ của ngày hôm qua đã trở thành huyền thoại, à, có điện thoại gọi đến rồi.”
“Diệp Tử, xin chào, tôi đang ở bên ngoài, tôi dùng điện thoại công cộng gọi cho cô.” Người gọi đến là một cô gái, đang cố nén nức nở, như là nghẹn ngào.
“Có phải bạn trai đã lỡ hẹn với bạn không?”
“Hắn nói hắn phải tăng ca, nói tôi rủ bạn bè tự đi chơi, tôi mua bánh cuốn nhân thịt mà hắn thích ăn đem đến công ty hắn, rồi tôi nhìn thấy hắn cùng một cô gái tay trong tay lên xe, tôi đi theo sau bọn họ… Bọn họ vào một cái nhà nghỉ, sau đó một cái phòng trên lầu 6 sáng đèn.”
“Bạn chuẩn bị đi lên sao?”
Cô gái khóc thành tiếng. “Không, tôi không dám đi, tôi ở bên dười chờ hắn ta đi xuống. Nhưng mà mỗi một phút mỗi một giây chờ đợi đều như tra tấn tim tôi, tôi sợ tôi sẽ chống đỡ không được, tôi liền gọi điện thoại cho cô.”
“Lý do bạn chờ đợi là gì?” Diệp Phong âm thầm thở dài.
“Tôi phát hiện tôi rất thương hắn, so với tôi tưởng còn nhiều hơn rất nhiều, nếu tôi đi lên, tôi thật sự sẽ mất hắn. Tôi làm bộ hắn đang tăng ca, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy. Như vậy hắn còn có thể trở lại bên cạnh tôi.”
“Nếu lần sau bạn lại nhìn thấy thì sao?”
“Lần sau… Lần sau… Tôi không biết, Diệp Tử, tình yêu không phải vô hạn, nếu không quý trọng, có một ngày, cô sẽ lãng phí hết những điều tốt đẹp hết, có phải hay không?”
“Phải, yêu là vô hạn, chỉ có phản bội và bất trung, bạn gọi điện thoại cho các bạn đi, bảo họ tới đón bạn. Đêm nay có lẽ bạn nên ở cùng một chỗ với bạn bè.”
…
“Ôi, cuối cùng được giải phóng rồi.” Tiểu Vệ đứng vặn vẹo thắt lưng không có chút thục nữ nào, “Vì sao không chuyển tiết mục của chúng ta đến cùng thời gian với’Phát sóng tin tức ‘, như vậy em cũng có thể cùng các bạn đi ra ngoài chơi.”
“Đối với truyền thông mà nói, trước mười một giờ chính là ban ngày ban mặt, loại tiết mục tình cảm này thổ lộ tiếng lòng, đêm khuya mới là thời gian hoàng kim, quen rồi là ổn thôi, Diệp Tử, mua một chiếc xe đi. Trễ như vậy còn ngồi xe công cộng, rất không an toàn.” Tổ trưởng nói với Diệp Phong đang dọn dẹp bản thảo trong phòng thu trực tiếp.
Tiểu Vệ lại ách xì một cái, đem đĩa thu âm cất vào ngăn kéo. Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, nhếch miệng nói, “Có gì mà không an toàn, người ta có bảo tiêu.”
“Ha ha, thì ra là bảo tiêu nhã nhặn như vậy nha!” Mọi người ngẩng đầu lên, đều nở nụ cười.
Diệp Phong từ phòng thu trực tiếp đi ra, nhìn thấy Hạ Dịch Dương, “Sao anh lại tới đây?” Lòng, không hiểu rung động, đoán chừng là vui mừng.
Hạ Dịch Dương đặt xuống hai cái túi to đựng trà sữa và điểm tâm đang xách trong tay, “Đến thăm nơi em làm việc mà!”
“Nơi này cùng với trường quay trực tiếp của CCTV sao có thể so kịp.” Tổ trưởng nói đùa vươn tay.
Hạ Dịch Dương bắt lấy, “Nơi đó là do phương thức truyền bá khác nhau mà thôi.”
Tiểu Vệ ánh mắt mở thật to, nhìn Hạ Dịch Dương nhìn không chuyển mắt, oa, so với trên màn ảnh còn bắt mắt hơn. Lần trước nghe người bên tổ thể dục thêm mắm thêm muối nói ở Thủy Lập Phương gặp được, cô còn bán tín bán nghi.
“Cô chắc là Tiểu Vệ rồi, Diệp Tử nói cô thích ăn bánh bích quy nhân dâu tây, nhìn xem loại này thế nào, cô thích không?”
“A… A… Anh cũng biết tên của em sao?” Tiểu Vệ quả thực là vui mừng đến kinh sợ.
“Bởi vì tên của cô rất dễ nhớ.” Ở trước ánh mắt mọi người, Hạ Dịch Dương tự nhiên nắm tay Diệp Phong, cười nhìn mọi người, “Không ngại tôi mang chiếc lá này đi chứ?”
“Không ngại, đi nhanh đi nhanh!” Mọi người cùng nói.
Hai người đi ra radio, băng qua đường lớn, đến bên cạnh xe, anh mới buông tay cô ra. Kéo mở cửa xe, cô nâng tay chạm vào mặt mình, nóng bỏng tay, lỗ tai cũng vậy.
“Em không có phần ăn sao?” Cô quay đầu hỏi.
“Đương nhiên là có.” Anh lên tiếng. Nhưng không có động tác gì. Chỉ là ẩn ẩn đưa tình nhìn cô, một lát sau, anh vươn tay, cách chỗ ngồi, chòm người sang ôm lấy cô.
“Hôm nay đặc biệt nhớ đến anh! Cho nên… muốn gặp mặt sớm một chút.” Người nói lời này là Diệp Phong, giọng nhỏ như thì thầm.
“Uhm!” Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, cảm giác lo sợ bất an trong lòng suốt một ngày một đêm đột nhiên tan biến.
Có một chiếc ô tô Tây âu vượt qua sát bên chiếc Passat, người lái xe chính là tổ trưởng, bỡn cợt ấn còi xe, hai người thế này mới buông nhau ra, liếc nhìn lẫn nhau, cùng
“Doanh Nguyệt vừa mới làm lúc tối, vẫn còn ấm, nó ca cẩm mãi rằng em ăn quá ít.” Anh đưa cho cô một cái hộp giữ ấm. Vừa mở ra xem, một hương thơm xông vào mũi.
“Ngon quá!” Cô chờ không kịp lấy tay bóc một miếng nhét vào miệng, giòn giòn, dẻo dẻo, còn có hương thơm của đậu phộng, “Đây là món gì?”
“Điểm tâm vùng nông thôn Tứ Xuyên… bánh gạo chiên, tay nghề Doanh Nguyệt cũng bình thường, mẹ anh làm so với cái này còn ngon hơn. Nè, ăn như vậy rất béo, uống chút trà xanh, sẽ ngon miệng hơn.” Anh lại đưa tay lấy cho cô chén trà, xong rồi mới chuyên tâm lái xe.
“Anh đã ăn chưa?” Doanh Nguyệt rất cẩn thận, bánh gạo chiên được cắt ra thành những miếng nhỏ, vừa vặn một ngụm cho vào miệng.
“Anh ăn rồi… Ô…” Trước khi anh khép miệng lại đã bị nhét vào một miếng bánh.
“Hôm nay làm việc thế nào?”
“Làm giám khảo cuộc thi người dẫn chương trình. Sau đó chính là công tác hằng ngày thôi.”
“Tần Phái làm đạo diễn cuộc thi kia phải không?”
“Đúng rồi! Anh lại chạm mặt anh ta.”
“Thí sinh có được mấy người tiềm tàng tố chất ngôi sao tương lai.”
“Nói không tốt, cuộc thi chính là cuộc thi. Làm đủ thứ chuẩn bị, mà tin tức, mỗi một ngày đều là mới mẻ.”
“Nếu em đi tham gia, nói không chừng em cũng có thể chen vào ba thứ hạng đầu, em đây năm xưa cũng là quán quân kể chuyện ở Thanh Đài.”
Anh cười to, “Anh cũng hiểu được em so với bọn họ vĩ đại rồi, vậ tại sao không đi ghi danh?”
“Khi em về nước đã hết hạn ghi danh rồi, bất quá em cũng lớn tuổi, già rồi.”
Phía trước vừa vặn là đèn đỏ, anh bắn cái trán của cô, “Người trẻ tuổi, ít ở trước mặt người già nói chữ già. Biết chưa?”
Cô cười khẽ khịt khịt mũi, “Anh nói như vậy, em thấy tự tin hơn, Dịch Dương, thật ra trước kia em… đã từng tham gia cuộc thi cùng loại như vậy ở CCTV, thành tích cũng vô cùng tốt.”
“Sau đó thế nào?” Anh bất động thanh sắc nhìn cô, anh biết cô nói đến là chuyện trước khi tốt nghiệp tham gia thi tuyển người chủ trì tiết mục’Chào buổi sáng ‘.
“Sau đó em đến Auckland ngắm cầu vồng. Anh biết không, sau cơn mưa, bầu trời sẽ xuất hiện cầu vồng, ở trên đường cầm máy ảnh chụp thật hưng phấn chính là du khách đến từ nơi khác, dân bản xứ chỉ ngó một cái, rồi mỉm cười.”
“Thật sự là đáng tiếc.” Đèn xanh sáng lên, anh nhả thắng, tăng tốc.
Cô lắc đầu, “Không thể tiếc, mỗi một giai đoạn sẽ có một tâm tình, không nên vì chuyện trước kia mà hối hận. Nếu em hiện tại làm tiết mục đó, chúng ta muốn gặp mặt nhau sẽ rất khó. Hiện tại chúng ta đều làm việc vào buổi tối, hầu hết đều khá nhất quán, không tốt sao?”
Ban đêm ánh sáng đầu đường bàng bạc mà lạnh lẽo, bầu trời đêm như bị đèn đuốc bịt kín bởi một tầng vải sa nồng nàng, ánh trăng có chút mờ nhạt như một đống sáp sắp hòa tan.
Anh quay đầu nhìn cô. Trong lòng có một cảm giác không tên hỉ hả không kềm được dâng lên, nhưng anh không thể xác định.
“Biên tập ạ, xin chuyên tâm lái xe.” Cô ôm cái hộp giữ ấm. Nhắc nhở anh.
Vào thang máy, cô cũng ngáp liên tục một cái lại một cái.”Đêm nay không đọc sách, trở về lao vào tắm liền lên giường.” Khuôn mặt thanh lệ lộ ra vẻ mệt mỏi, cô như là đứng không nổi, cả người nửa dựa vào vai anh.
“Đi dạo phố mệt lắm phải không?”
“Phải nha. Da dường như cũng bị cháy nắng, qua hai ngày nữa phải rủ Ngả Lỵ đi chăm sóc da, anh xem, có đen hay không?” Cô ngẩng đầu lên, biểu tình thư thả mà nhu hòa.
Cánh tay ôm quanh thắt lưng cô bỗng dưng xiết lại, cùng lúc đó, môi anh dừng lại ở trên môi cô, trong miệng đều là hương vị của bánh gạo.
Cô ôm lấy vai anh, đáp lại nụ hôn này.
Có phơi nắng đen hay không, đáp án này đã không còn quan trọng.
Danh sách chương