“ Leng keng! Leng keng!”

Tiếng chuông gió vang lên từng đợt, lại có khác đến. Dường như hôm nay, quán lại đông khách hơn ngày thường.

Hoàng Thiên Vũ bước chân vào quán, vẫn là không khí ấm áp đó. Nhưng sao… cậu lại không cảm thấy thoải mái chút nào. Lòng cậu nặng trịch giống như có một hòn đá đè lên vậy. Cậu chọn một bàn ở trong góc, ngay sát bức tường màu trắng. Cậu cứ ngồi thất thần ở đó hồi lâu, người cứ qua lại nườm nượp. Cậu lại hoàn toàn không đẻ ý. Mọi sự chú ý của cậu chỉ đổ dồn về bức tường trắng kia. Trên đó, còn có tấm ảnh của cậu và cô. Cậu vẫn còn nhớ, cậu đã từng nói với cô rằng.

“ Chỉ cần hai người bạn cùng nhau chụp một bức ảnh và dán lên tường đó thì họ sẽ mãi mãi là bạn thân.”

Hai người thật sự sẽ chỉ là bạn thôi sao? Đây không phải giống như một quả báo giành cho lời nói dối của cậu sao?

Từ thời khắc cậu nhìn thấy hắn ta ôm cô, cậu đã cảm giác dường như mình đã lạc hướng trong chính con đường mà mình lựa chọn. Cái đích đến với cậu ngày càng trở nên xa với, giống như một đường chân trời mà cậu không thể chạm đến. Trái tim cậu đau, thế nhưng cậu vẫn chỉ có thể đứng nhìn. Từ xa mà đứng nhìn hai bọn họ. Bởi vì cậu biết, ánh mắt của cô hướng về ai.

Cậu đã đôi lúc tự lừa dối bản thân mình rằng, tất cả đều không phải là sự thật. Từ lần đầu nhìn thấy hắn, cậu đã cảm thấy cậu và hắn sẽ phải dây dưa cả đời, không ngờ lại vì một người con gái. Rồi những lần cô ở bên cạnh hắn, cậu đều cảm thấy bất an. Ánh mắt cô nhìn hắn có phần nào đó giống như khi cậu nhìn cô. Không hẳn là yêu thương nhưng lại không phải là chán ghét. Cậu… thậm chí còn không hiểu nổi tâm tư cô. Nói cô là một người quá đơn giản, hay là một người quá phức tạp đây?

“ Em đi một mình sao?” Một giọng nói bất chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Cậu ngẩng đầu lên. Lưu An Vũ đứng trước mặt cậu, kéo ghế ra, ngồi xuống. Anh quan sát cậu từ nãy đến giờ, anh cảm nhận được rằng cậu đang có tâm sự.

Cậu khẽ cười nhạt, nụ cười tràn ngập chua xót. Lớp mặt nạ của cậu đã vỡ tan rồi, cậu không còn mạnh mẽ được nữa. Giờ đây cậu chỉ là một con người yếu đuối, thâm chí cậu rất mệt mỏi. Cậu đột nhiên chỉ muốn nói hết mọi phiền muộn trong lòng ra. Chí ít như thế cậu sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.

“ Em… đã nói dối.”

Lưu An Vũ ngồi dựa lưng vào ghế, yên lặng lắng nghe cậu nói.

“ Em đã từng nói với một người rằng đây là bức tường tình bạn. Và nếu em cùng cô ấy dán bức ảnh chụp chung của cả hai lên thì chúng em mãi mãi sẽ là bạn thân.” Cậu cười, đôi mắt nhìn về phía bức ảnh của chính mình trên kia. Trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh của cô. Thế nhưng… lại là một hình ảnh xa vời. Như thể rằng cậu không bao giờ có thể với tới được.

“ Em biết ý nghĩa thật sự của nó mà.” Lưu An Vũ nhìn theo hướng nhìn của cậu. Anh nhìn thấy bức ảnh đó. Người con trai trong bức ảnh đang cười, bên cạnh là một cô gái có mái tóc ngắn. Anh lại nhìn cậu, dường như lại cảm nhận thấy chính bản thân mình bên trong cậu.

“ Em đã từng có suy nghĩ, liệu nó có thật sự trở thành bức tường tình yêu như tên gọi của nó không?” Cậu nói như đang tự giễu. Cậu giễu chính bản thân. Cậu luôn hy vọng rằng tình yêu của mình có thể được đáp trả. Thế nhưng cậu càng tiến gần câu trả lời, cậu lại càng không muốn biết đáp án của nó. Cậu rất sợ, sợ trái tim sẽ phải đau.

Trong tình yêu, bất cứ con người nào cũng sẽ giống như một cái la bàn mất phương hướng.

Đứng giữa một màn sương mù, không biết nên dừng lại, hay nên tiếp tục…

“ Em thích cô gái đó sao?” Anh còn nhớ, anh cũng từng như vậy. Yêu một người không biết có nên yêu hay không. Để rồi phải kết thúc trong đau khổ.

“ Không.” Cậu lắc đầu, rồi lại tiếp lời: “ Thật sự em đã yêu cô ấy rồi.”

“ Cô gái đó có yêu em không?”

“ Em thật sự không rõ. Em không biết trong trái tim cô ấy em đứng ở vị trí nào. Thế nhưng dường như em phải thất vọng rồi.” Cậu khẽ cụp mắt xuống, bàn tay cầm chặt lấy hình tháng giá trên chiếc vòng mà cậu luôn đeo trên cổ. Hóa ra vật này thuộc về cậu là một định mệnh. Định mệnh đó đưa cậu đến gặp cô. Thế nhưng lại không chỉ có một mình cô, mà còn có hắn.

Lưu An Vũ im lặng. Anh nhìn cậu, anh biết bây giờ, cậu cần có thời gian để suy nghĩ. Suy nghĩ về những việc mà mình sẽ phải làm sắp tới. Quyết định đôi khi cũng thật khó khăn.

Một lúc sau, cậu mới lên tiếng.

“ Em phải làm sao?”

“ Không ai có thể lựa chọn thay em được.”

“ Em thật sự không biết mình có nên bóc tấm ảnh đó xuống không nữa.” Cậu nhìn về phía tấm ảnh kia, ánh mắt đầy vẻ lưỡng lự. Cậu nên từ bỏ, hay là nên tiếp tục đi đến hết con đường, dù cho là đích đến có là gì đi chăng nữa.

“ Vậy hãy suy nghĩ đi. Suy nghĩ về tình cảm thật sự của em và cả của cô bé đó nữa.”

“ Đôi lúc nên níu kéo, cũng có đôi lúc nên buông tay.” Lưu An Vũ thở dài. Anh cũng từng là người phải đứng giữa hai sự lựa chọn.Và cuối cùng anh chọn níu kéo. Nhưng cuối cùng anh nhận lại được gì? Phản bội? Đau khổ?

Anh tin tưởng vào tình yêu của mình, tin tưởng vào sự lựa chọn của mình. Anh tin tình yêu của mình có thể khiến cô gái đó yêu anh. Vậy mà đến cuối anh vẫn là người thất bại.

“ Em không nên như anh. Suy nghĩ cho thật kỹ.” Anh nhìn cậu vẫn đang im lặng, khẽ nói.

“ Thôi đi. Không nói đến chuyện này nữa. Chuyện của anh sao rồi?” Cậu lắc lắc đầu, cố gắng tỏ ra vui vẻ. Cậu không muốn vì cậu mà người khác phải lo lắng. Cậu dù sao cũng không thể sống cả ngày trong cái mớ hỗn độn này.

“ Anh sao? Vẫn vậy thôi.”

“ Không phải anh sắp làm đám cưới rồi sao?” Cậu vẫn còn nhớ, cô gái đó tên Lâm Nhã Nhã.

“ Sẽ không có đám cưới nào nữa hết. Hủy rồi.” Anh cười, ánh mắt không nhìn cậu mà lại nhìn ra phía cửa sổ. Ánh mắt thoáng buồn. Tình yêu đó, vẫn là quyết định sai lầm của anh.

“ Anh… em xin lỗi…” Cậu cảm thấy mình đã nói ra điều không nên nói.

“ Không có gì. Mọi người cũng đều biết rồi. Thế nên anh mới nói với em. Tình yêu không đơn giản chỉ là ván bạc của ý trí mà còn là sự đánh cược của lý trí. Không nên quá mù quáng vào tình yêu. Nó giống như một con dao hai lưỡi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thương.”

***

“ Cộc! Cộc! Cộc!”

“ Vào đi.” Bên trong phòng truyền ra tiếng người, một giọng nam trầm ổn.

“ Cạch!”

Quản gia Kim mở cửa, bước vào trong phòng. Vũ Diệp Lương đang ngồi trên ghế sofa, dường như đang đợi vị quản gia này.

“ Ông gọi tôi?”

“ Quản gia Kim, ông ngồi đi.” Vũ Diệp Lương chỉ vào cái ghế đối diện mình, từ tốn nói.

“ Tôi gọi ông lên đây là có chuyện muốn nói.” Vũ Diệp Lương khẽ thở dài, đôi lông mày hơi chau lại. Là một con người từng trải, những phong ba bão táp bên ngoài đã tôi luyện được cho người đàn ông này một tinh thần bình tĩnh. Trên mặt ông hiện lên đầy những vết nhăn của tuổi tác.

“ Ông…” Quản gia Kim đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng về điều mà người đàn ông kia sắp nó. Tình hình công ty dạo gần đây không được tốt.

“ Tối nay tôi và Linh Nhi sẽ ăn tối cùng nhà họ Hoàng.”

“ Không… không lẽ…” Ông quản gia sửng sốt nhìn người kia. Cuối cùng chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến.

“ Ông chuẩn bị đi.”

Vũ Diệp Lương nhắm mắt lại. cả người ngả ra ghế sofa đằng sau, Ông đột nhiên cảm thấy đầu đau nhức, rất mệt mỏi. Ông thật sự không muốn đứa con còn lại duy nhất của mình phải đau khổ. Ông thật sự rất mâu thuẫn. Thế nhưng ông đã quyết định rồi.

(hết chap 102)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện