Chiếc xe BMW màu đen bóng loáng đỗ ngay trước cổng trường, Vũ Linh Nhi từ trên xe bước xuống.
Cô ngẩng đầu lên nhìn trời. Bầu trời vẫn giống như mọi ngày, trong xanh. Nhưng đối với cô, dường như nói lại đẹp hơn.
“ Cô chủ đi học vui vẻ.” Tài xế ló đầu ra khỏi xe, cười với cô rồi lái xe rời khỏi.
Cô nhìn theo chiếc xe màu đen dần trở thành một chấm nhỏ rồi đến khi không còn thấy nữa. Cô khẽ quay người, bước vào trong trường.
Trong trường như mọi khi vẫn ồn ào, không mấy ai để ý đến cô. Nhưng cô lại cảm giác không ghét cái ồn ào đó nữa. Cuộc sống bên ngoài luôn luôn náo nhiệt, nó trái ngược với cuộc sống của cô. Cô như là tò mò, càng tò mò lại càng muốn bước ra ngoài. Cô nghĩ đôi khi ồn ào cũng là cái gì đó khiến con người vui vẻ.
“ Brừm!!! Brừm!! Brừm!!!!”
Tiếng xe động cơ vang lên sau lưng cô. Một chiếc mô tô chạy ngang qua cô. Vũ Linh Nhi cả người chấn động, đứng yên tại chỗ.
Đến lúc cô định thần lại, cô thấy Trần Hà Duy đứng trước mặt cô. Hắn ta nhìn cô, đôi lông mày hơi nhíu lại. Đôi mắt dài lạnh lẽo ánh lên tia khó hiểu.
Cô cứ như vậy đứng ngẩn ra nhìn hắn ta, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào hắn ta. Trong đôi mắt nâu có phủ một tầng khói mỏng thoáng hiện lên vài tia sợ hãi.
“ Cô bị câm sao?” Một lúc lâu sau, hắn ta mới lên tiếng.
Cô im lặng, không lên tiếng. Con người này khiến cô khó hiểu, lại luôn khiến cô phải sợ hãi.
“ Linh Nhi.” Một giọng nói từ sau lưng cô truyền đến.
“ Chuyện gì vậy?” Hoàng Thiên Vũ chạy đến bên cạnh cô. Khó hiểu nhìn Trần Hà Duy đứng trước mặt.
Vũ Linh Nhi không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
“ Đi thôi.” Cậu nhìn hắn ta, đôi lông mày nhíu chặt lại. Cậu cầm lấy tay Vũ Linh Nhi, kéo cô đi. Không hiểu tại sao cậu luôn cảm thấy bất an khi nhìn thấy hắn ta ở cạnh cô. Cậu nhìn thấy hắn ta không đơn giản.
Trần Hà Duy không lên tiếng, cũng không ngăn cản bọn họ. Hai người họ đi lướt qua hắn ta rồi nhanh bước vào trong lớp. Hắn đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, chỉ là một thứ cảm chợt thoáng qua.
***
“ Hai người… đi cùng nhau sao?” Lưu Anh Phương nhìn Hoàng Thiên Vũ và Vũ Linh Nhi cùng nhau đi vào lớp, không khỏi cảm thấy tò mò.
“ Không! Gặp nhau ở ngoài thôi.” Vũ vứt cặp lên bàn, ngồi vào chỗ của mình, lắc đầu nói.
“ Không tin được đâu.” Lưu Anh Phương cười gian một tiếng, liếc mắt nhìn sang Vũ Linh Nhi không có một chút để ý đến kẻ hóng chuyện kia.
“ Tùy cậu. Mà dạo này không thấy anh Kyo đâu nhỉ.” Hoàng Thiên Vũ cũng không thèm nhiều lời với cô bạn kia, nhìn Hà Vi Băng hỏi. Từ lúc cậu từ Mĩ về đã không thấy anh ấy đâu cả.
Hàn Vi Băng đang ngồi yên lặng khẽ giật mình một cái, cũng không lên tiếng.
“ Anh ấy sang Hàn rồi.” Chan Jung Gyu nhìn Hà Vi Băng khẽ nhíu mày. Rốt cuộc là có chuyện gì?
“ Reng! Reng! Reng!”
“ Vào học rồi đấy.”
***
Năm tiết học nhanh chóng trôi qua, sau khi giáo viê chủ nhiệm đi ra khỏi lớp. Lưu Anh Phương quay xuống bàn của Vũ, mặt tươi như hoa nở nói.
“ Vũ, đi chơi không? Tớ mới kiếm được một chỗ rất hay.”
“ Đi chơi sao? Tớ bận rồi.” Cậu nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời. Hôm nay cậu định dẫn Vũ Linh Nhi đi chơi.
“ Vậy sao? Việc gì?” Anh Phương đang hứng trí thì bị tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt.
“ Không nói được.” Cậu lắc lắc đầu, làm ra vẻ bí mật.
“ Không phải cậu trọng sắc khinh bạn đấy chứ?” Lưu Anh Phương lay lay hai vai cậu, bộ dạng rất chi là khoa trương, lại nói trúng tim đen của ai kia.
“ Vậy thì sao? Cho cậu này.” Hoàng Thiên Vũ thản nhiên nói. Cậu còn tốt bụng dúi vào t ay Lưu Anh Phương một cái kéo mút, coi như là bồi thường đi.
“ Không đi thì thôi.” Lưu Anh Phương lè lưỡi với cậu một cái, bóc kẹo ra ăn, quay lên nói với hai người kia. “ Ba người chúng ta đi.”
“ Tớ có việc rồi. Hai người đi đi.” Hà Vi Băng thu dọn xong ách vở liền bước ra khỏi lớp. Cô dạo gần đây thực sự không có tâm trạng mà đi chơi.
“ Cậu ấy sau vậy chứ?” Lưu Anh Phương ngơ ngác nhìn Hà Vi Băng bước ra khỏi lớp. Trong đầu hiện lên hàng loạt những dấu hỏi lớn nhỏ. Không chỉ có Chan Jung Gyu, cô cũng thấy cô bạn này rất lạ.
***
Hai tháng sau,
Tôi cảm thấy mình đang thay đổi. Chí ít là tôi nói nhiều hơn trước, hay bộc lộ cảm xúc nhiều hơn trước. Tôi đã bắt đầu có thể cười, có thể cảm nhận được chính bản thân mình đang mỉm cười, chính bản thân mình đang vui vẻ. Trong suốt hai tháng qua, tôi đã thay đổi rất nhiều.
Tôi nhìn thấy ánh mắt vui vẻ ở quản gia Kim. Nhưng tôi lại nhìn rõ hơn sự thờ ơ từ người mà tôi gọi là ba. Mỗi lần như vậy tôi vẫn cảm thấy đau xót.
Một người nữa, anh ta như tình cờ xuất hiện trong cuộc sống tôi. Anh ta tình cờ đi ngang qua tôi, tình cờ nhìn lại. Nhưng mỗi lần chạm phải ánh mắt lạnh lẽo đó, tôi lại cảm thấy có chút sợ hãi, có chút lo lắng, lại có chút kỳ lạ. Ánh mắt đó như luôn thu hút ánh nhìn của tôi. Khiến tôi phải nhìn vào mắt anh ta. Tôi luôn không hiểu anh ta nghĩ gì. Mà đúng hơn thì hình như tôi chưa từng hiểu người khác đang nghĩ gì. Dường như tôi là con người quá đơn giản, còn anh ta là con người quá phức tạp. Tôi không hiểu nổi, nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác sự cô đơn tồn tại trong con người anh ta.
Hoàng Thiên Vũ, cậu ta đã làm thay đổi cuộc sống nhàm chán của tôi. Cậu ta giờ đây như là một phần trong cuộc sống của tôi. Không biết từ lúc nào mà cậu ta lại bước vào cuộc đời tôi. Cậu ta bước vào bằng cách nào chứ? – Đôi lúc tôi luôn tự hỏi mình như vậy. Nhưng tôi vẫn chưa có câu trả lời. Từ lúc nào? Có thể là từ 9 năm trước – lần đầu tiên cậu ta gặp tôi, cũng có thể là từ lúc cậu ta đưa lại cho tôi hy vọng đó. Tôi không rõ nữa. Tôi chỉ biết là mình vô hình dung đã quen với sự có mặt của cậu ta hằng ngày. Cậu ta luôn xuất hiện trước mặt tôi với một nụ cười, nhưng tôi biết ẩn sau đó là một nỗi bi thương. Cậu ta lại chỉ để lộ điều đó một lần duy nhất với tôi.
Cậu ta dường như đã trở thành bạn của tôi, người bạn đầu tiên của tôi. Cậu ta đưa tôi bước ra cuộc sống bên ngoài, giúp tôi cảm nhận cuộc sống theo một cách riêng của cậu, giúp tôi nhìn thấy những điều mà trước đây tôi chưa từng thấy. Thậm chí, cậu ta khiến tôi cản thấy như mình thật sự đang sống, đang hít thở. Tôi không còn là một cái xác vô hồn như trước đây. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được mình thật sự tồn tại trong cái thế giới này, giống như một hại cát giữa đại dương rộng lớn.
Nến như có một hạt cát trong đại dương,
Bạn sẽ không bao giờ tìm thấy nó.
Nhưng,
Nó mãi mãi sẽ không biến mất.
Nến như nhỏ bé thì hãy ẩn mình thật sâu, không ai biết đến sự tồn tại ấy. Và cứ như vậy trôi qua những ngày tháng bình yên. Tôi chỉ cậu mong một cuộc sống như thế thôi, thầm lặng và yên ả.
Ngày 14/12/2014. Vũ Linh Nhi
Thời tiết: Hôm nay trời mưa phùn.
Vũ Linh Nhi kết thúc dòng cuối cùng trong cuốn nhật ký. Cô gấp quyển sổ bìa màu nâu lại, cất nó vào một góc trong hộc tủ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa.
“ Cộc! Cộc! Cộc!”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Giọng nói của quản gia Kim vang lên.
“ Cô chủ! Xuống ăn sáng!”
Vũ Linh Nhi im lặng một lúc rồi lên tiếng.
“ Cháu biết rồi.”
Dạo gần đây cô đã quen dần với việc nói chuyện, mặc dù mỗi ngày đều nói không nhiều nhưng lời nói vẫn thoát ra dễ dàng hơn trước.
(hết chap 69)
Cô ngẩng đầu lên nhìn trời. Bầu trời vẫn giống như mọi ngày, trong xanh. Nhưng đối với cô, dường như nói lại đẹp hơn.
“ Cô chủ đi học vui vẻ.” Tài xế ló đầu ra khỏi xe, cười với cô rồi lái xe rời khỏi.
Cô nhìn theo chiếc xe màu đen dần trở thành một chấm nhỏ rồi đến khi không còn thấy nữa. Cô khẽ quay người, bước vào trong trường.
Trong trường như mọi khi vẫn ồn ào, không mấy ai để ý đến cô. Nhưng cô lại cảm giác không ghét cái ồn ào đó nữa. Cuộc sống bên ngoài luôn luôn náo nhiệt, nó trái ngược với cuộc sống của cô. Cô như là tò mò, càng tò mò lại càng muốn bước ra ngoài. Cô nghĩ đôi khi ồn ào cũng là cái gì đó khiến con người vui vẻ.
“ Brừm!!! Brừm!! Brừm!!!!”
Tiếng xe động cơ vang lên sau lưng cô. Một chiếc mô tô chạy ngang qua cô. Vũ Linh Nhi cả người chấn động, đứng yên tại chỗ.
Đến lúc cô định thần lại, cô thấy Trần Hà Duy đứng trước mặt cô. Hắn ta nhìn cô, đôi lông mày hơi nhíu lại. Đôi mắt dài lạnh lẽo ánh lên tia khó hiểu.
Cô cứ như vậy đứng ngẩn ra nhìn hắn ta, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào hắn ta. Trong đôi mắt nâu có phủ một tầng khói mỏng thoáng hiện lên vài tia sợ hãi.
“ Cô bị câm sao?” Một lúc lâu sau, hắn ta mới lên tiếng.
Cô im lặng, không lên tiếng. Con người này khiến cô khó hiểu, lại luôn khiến cô phải sợ hãi.
“ Linh Nhi.” Một giọng nói từ sau lưng cô truyền đến.
“ Chuyện gì vậy?” Hoàng Thiên Vũ chạy đến bên cạnh cô. Khó hiểu nhìn Trần Hà Duy đứng trước mặt.
Vũ Linh Nhi không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
“ Đi thôi.” Cậu nhìn hắn ta, đôi lông mày nhíu chặt lại. Cậu cầm lấy tay Vũ Linh Nhi, kéo cô đi. Không hiểu tại sao cậu luôn cảm thấy bất an khi nhìn thấy hắn ta ở cạnh cô. Cậu nhìn thấy hắn ta không đơn giản.
Trần Hà Duy không lên tiếng, cũng không ngăn cản bọn họ. Hai người họ đi lướt qua hắn ta rồi nhanh bước vào trong lớp. Hắn đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, chỉ là một thứ cảm chợt thoáng qua.
***
“ Hai người… đi cùng nhau sao?” Lưu Anh Phương nhìn Hoàng Thiên Vũ và Vũ Linh Nhi cùng nhau đi vào lớp, không khỏi cảm thấy tò mò.
“ Không! Gặp nhau ở ngoài thôi.” Vũ vứt cặp lên bàn, ngồi vào chỗ của mình, lắc đầu nói.
“ Không tin được đâu.” Lưu Anh Phương cười gian một tiếng, liếc mắt nhìn sang Vũ Linh Nhi không có một chút để ý đến kẻ hóng chuyện kia.
“ Tùy cậu. Mà dạo này không thấy anh Kyo đâu nhỉ.” Hoàng Thiên Vũ cũng không thèm nhiều lời với cô bạn kia, nhìn Hà Vi Băng hỏi. Từ lúc cậu từ Mĩ về đã không thấy anh ấy đâu cả.
Hàn Vi Băng đang ngồi yên lặng khẽ giật mình một cái, cũng không lên tiếng.
“ Anh ấy sang Hàn rồi.” Chan Jung Gyu nhìn Hà Vi Băng khẽ nhíu mày. Rốt cuộc là có chuyện gì?
“ Reng! Reng! Reng!”
“ Vào học rồi đấy.”
***
Năm tiết học nhanh chóng trôi qua, sau khi giáo viê chủ nhiệm đi ra khỏi lớp. Lưu Anh Phương quay xuống bàn của Vũ, mặt tươi như hoa nở nói.
“ Vũ, đi chơi không? Tớ mới kiếm được một chỗ rất hay.”
“ Đi chơi sao? Tớ bận rồi.” Cậu nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời. Hôm nay cậu định dẫn Vũ Linh Nhi đi chơi.
“ Vậy sao? Việc gì?” Anh Phương đang hứng trí thì bị tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt.
“ Không nói được.” Cậu lắc lắc đầu, làm ra vẻ bí mật.
“ Không phải cậu trọng sắc khinh bạn đấy chứ?” Lưu Anh Phương lay lay hai vai cậu, bộ dạng rất chi là khoa trương, lại nói trúng tim đen của ai kia.
“ Vậy thì sao? Cho cậu này.” Hoàng Thiên Vũ thản nhiên nói. Cậu còn tốt bụng dúi vào t ay Lưu Anh Phương một cái kéo mút, coi như là bồi thường đi.
“ Không đi thì thôi.” Lưu Anh Phương lè lưỡi với cậu một cái, bóc kẹo ra ăn, quay lên nói với hai người kia. “ Ba người chúng ta đi.”
“ Tớ có việc rồi. Hai người đi đi.” Hà Vi Băng thu dọn xong ách vở liền bước ra khỏi lớp. Cô dạo gần đây thực sự không có tâm trạng mà đi chơi.
“ Cậu ấy sau vậy chứ?” Lưu Anh Phương ngơ ngác nhìn Hà Vi Băng bước ra khỏi lớp. Trong đầu hiện lên hàng loạt những dấu hỏi lớn nhỏ. Không chỉ có Chan Jung Gyu, cô cũng thấy cô bạn này rất lạ.
***
Hai tháng sau,
Tôi cảm thấy mình đang thay đổi. Chí ít là tôi nói nhiều hơn trước, hay bộc lộ cảm xúc nhiều hơn trước. Tôi đã bắt đầu có thể cười, có thể cảm nhận được chính bản thân mình đang mỉm cười, chính bản thân mình đang vui vẻ. Trong suốt hai tháng qua, tôi đã thay đổi rất nhiều.
Tôi nhìn thấy ánh mắt vui vẻ ở quản gia Kim. Nhưng tôi lại nhìn rõ hơn sự thờ ơ từ người mà tôi gọi là ba. Mỗi lần như vậy tôi vẫn cảm thấy đau xót.
Một người nữa, anh ta như tình cờ xuất hiện trong cuộc sống tôi. Anh ta tình cờ đi ngang qua tôi, tình cờ nhìn lại. Nhưng mỗi lần chạm phải ánh mắt lạnh lẽo đó, tôi lại cảm thấy có chút sợ hãi, có chút lo lắng, lại có chút kỳ lạ. Ánh mắt đó như luôn thu hút ánh nhìn của tôi. Khiến tôi phải nhìn vào mắt anh ta. Tôi luôn không hiểu anh ta nghĩ gì. Mà đúng hơn thì hình như tôi chưa từng hiểu người khác đang nghĩ gì. Dường như tôi là con người quá đơn giản, còn anh ta là con người quá phức tạp. Tôi không hiểu nổi, nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác sự cô đơn tồn tại trong con người anh ta.
Hoàng Thiên Vũ, cậu ta đã làm thay đổi cuộc sống nhàm chán của tôi. Cậu ta giờ đây như là một phần trong cuộc sống của tôi. Không biết từ lúc nào mà cậu ta lại bước vào cuộc đời tôi. Cậu ta bước vào bằng cách nào chứ? – Đôi lúc tôi luôn tự hỏi mình như vậy. Nhưng tôi vẫn chưa có câu trả lời. Từ lúc nào? Có thể là từ 9 năm trước – lần đầu tiên cậu ta gặp tôi, cũng có thể là từ lúc cậu ta đưa lại cho tôi hy vọng đó. Tôi không rõ nữa. Tôi chỉ biết là mình vô hình dung đã quen với sự có mặt của cậu ta hằng ngày. Cậu ta luôn xuất hiện trước mặt tôi với một nụ cười, nhưng tôi biết ẩn sau đó là một nỗi bi thương. Cậu ta lại chỉ để lộ điều đó một lần duy nhất với tôi.
Cậu ta dường như đã trở thành bạn của tôi, người bạn đầu tiên của tôi. Cậu ta đưa tôi bước ra cuộc sống bên ngoài, giúp tôi cảm nhận cuộc sống theo một cách riêng của cậu, giúp tôi nhìn thấy những điều mà trước đây tôi chưa từng thấy. Thậm chí, cậu ta khiến tôi cản thấy như mình thật sự đang sống, đang hít thở. Tôi không còn là một cái xác vô hồn như trước đây. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được mình thật sự tồn tại trong cái thế giới này, giống như một hại cát giữa đại dương rộng lớn.
Nến như có một hạt cát trong đại dương,
Bạn sẽ không bao giờ tìm thấy nó.
Nhưng,
Nó mãi mãi sẽ không biến mất.
Nến như nhỏ bé thì hãy ẩn mình thật sâu, không ai biết đến sự tồn tại ấy. Và cứ như vậy trôi qua những ngày tháng bình yên. Tôi chỉ cậu mong một cuộc sống như thế thôi, thầm lặng và yên ả.
Ngày 14/12/2014. Vũ Linh Nhi
Thời tiết: Hôm nay trời mưa phùn.
Vũ Linh Nhi kết thúc dòng cuối cùng trong cuốn nhật ký. Cô gấp quyển sổ bìa màu nâu lại, cất nó vào một góc trong hộc tủ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa.
“ Cộc! Cộc! Cộc!”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Giọng nói của quản gia Kim vang lên.
“ Cô chủ! Xuống ăn sáng!”
Vũ Linh Nhi im lặng một lúc rồi lên tiếng.
“ Cháu biết rồi.”
Dạo gần đây cô đã quen dần với việc nói chuyện, mặc dù mỗi ngày đều nói không nhiều nhưng lời nói vẫn thoát ra dễ dàng hơn trước.
(hết chap 69)
Danh sách chương