Anh mím môi thật chặt, đi đến đằng trước ngồi xuống, hai tay giao nhau, chân dài bắt chéo, ánh mắt rơi lên người Mạnh Oánh. 
Trợ lý Nghiêm ở một bên âm thầm kinh hãi, nữ diễn viên này có phải đã đắc tội với Hứa tổng rồi hay không, luôn quen với Hứa tổng không cảm xúc, lúc này hiển nhiên đã tức giận. 
Nghiêm trợ lý khom lưng, thấp giọng nói: "Hứa tổng, hợp đồng hôm nay giao cho người phụ trách hạng mục « song bào thai » này là được rồi, dù cho Vu tổng nhờ vả, anh cũng không cần tự mình đến. . ." 
Ngón tay Hứa Điện gõ lên bàn, mấy giây sau lười nhác cười một tiếng: "Nên thế." 
Nói xong, anh đứng dậy liền đi, rời khỏi phòng họp, trước khi đi, lại nhìn Mạnh Oánh một lần nữa, cô vẫn không ngẩng đầu, cũng không liếc anh một cái. 
Hứa Điện bước nhanh chân ra ngoài. 
Ký xong hợp đồng, Mạnh Oánh cùng Lưu Cần liền đứng dậy tạm biệt, buổi chiều cô còn có một cuộc phỏng vấn, hai người đứng dậy cáo biệt, trở về công ty một chuyến, mở một cuộc họp, thuận tiện ở công ty ăn cơm trưa, sau khi ăn xong thì nghỉ ngơi một chút rồi thay bộ trang phục khác, đi đến nơi phỏng vấn. 
Lần này phỏng vấn Mạnh Oánh là một công ty truyền thông rất nổi danh ở trong nước, từ sau khi Mạnh Oánh tái xuất, bọn họ vẫn luôn quan sát Mạnh Oánh, chuẩn bị tìm cơ hội phỏng vấn, đây là buổi phỏng vấn trực tiếp, Mạnh Oánh ngồi ở giữa, người phỏng vấn được mọi người trong ngành gọi là đại Miêu tỷ, ngồi chếch đối diện. 
Mạnh Oánh mặc váy màu đỏ, nghiêng nghiêng ngồi trên chiếc ghế chân cao, váy bó sát người màu đỏ làm nổi bật lên dáng người thướt tha, tóc xõa khoác lên bả vai trần. 
Đại Miêu tỷ búng tay một cái, trực tiếp bắt đầu, đại Miêu tỷ giơ mic, cười nói: "Mạnh Oánh, hãy gửi lời chào đến những fan hâm mộ của cô đi nào. Hôm nay cô mặc như vậy thật sự rất đẹp, đúng là mỹ nhân mặc gì cũng đẹp. . . ." 
Những bình luận trong buổi phát sóng nhanh chóng nhảy ra. 
"Oa oa, Mạnh Oánh của chúng tôi đương nhiên là đẹp rồi." 
Mạnh Oánh mỉm cười, đối mặt ống kính: "Chào mọi người." 
Lần đầu tiên cô tham gia buổi phỏng vấn trực tiếp này, nhìn những bình luận liên tiếp chạy trên màn hình nên ít nhiều cũng có chút khẩn trương, cô muốn nhìn rõ những bình luận của mọi người, nhưng mà bình luận bị đẩy đi quá nhanh nên thấy không rõ. 
"Đẹp quá, chị mặc màu đỏ gợi cảm quá đi, Oánh Oánh Oánh. . . ." 
"Đại Miêu tỷ hỏi Oánh Oánh chuyện gần đây Cố nam thần theo đuổi cô ấy như thế nào rồi, tụi em muốn biết." 
Đại Miêu tỷ cười với Mạnh Oánh nói: "Em nhìn xem, fan hâm mộ rất quan tâm đến chuyện này nha, như vậy chị cũng muốn hỏi là lúc nào em sẽ nhận lời Cố Viêm đây?" 
Mạnh Oánh dừng trong chốc lát, mỉm cười nói: "Tôi nói là Cố Viêm quá tốt, tôi không xứng với anh ấy thì các bạn có tin không?"
"Phi phi phi, không tin, cô cũng rất tốt."
Đại Miêu tỷ chậc chậc một tiếng: "Đừng khiêm tốn như vậy." 
Nói xong, cô nhìn tablet trong tay mình, tiếp tục hỏi Mạnh Oánh: "Nếu không phải Cố Viêm, vậy thì em thích mẫu người đàn ông như thế nào?"

Mạnh Oánh mỉm cười, suy nghĩ một lúc: "Là người xem em độc nhất vô nhị đi." 
"Chỉ như vậy?" 
Mạnh Oánh gật đầu: "Chỉ như vậy." 
"Trời ạ, em vốn là độc nhất vô nhị." 
"Nghe nói Mạnh Oánh đoạt được nữ chính song bào thai?" Lúc đầu mọi người bình luận rất hài hòa đột nhiên lại nhảy ra những bình luận tiêu cực, nhưng rất nhanh đã bị trôi đi mất, đại Miêu tỷ cúi đầu nhìn bình luận trên màn hình, đang định nói chuyện, đột nhiên nhảy ra một đầu tin tức, cô nhìn mấy lần, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Oánh, Mạnh Oánh mỉm cười nhìn cô, đại Miêu tỷ ho một tiếng, hỏi: "Mạnh Oánh, có phải em cướp bạn trai của biên kịch Dương Nhu không?" (ủa chị mc có ''diên''? =))) )
Nụ cười trên mặt Mạnh Oánh cứng đờ, cô đưa mắt nhìn về phía bình luận đang nhảy ra không ngừng. 
"Chậc chậc, lại còn mặc màu đỏ, xem ra là muốn thông báo cho mọi người cô cướp bạn trai của người ta sao."
"Thật là trơ trẽn, còn lên mặt đánh Dương Nhu một bạt tai nữa chứ." 
Lập tức tất cả bình luận đều thay đổi thái độ, ở trước mặt Mạnh Oánh không ngừng hiện lên, cũng hiện lên ở màn hình người dẫn chương trình, đại Miêu tỷ lập tức có chút áy náy, nhất là nhìn thấy thần sắc Mạnh Oánh vẫn luôn bình tĩnh, cô dừng một chút, nói: "Mạnh Oánh. . . em. . ." 
Mạnh Oánh nhìn đại Miêu tỷ, trên mặt không có cảm xúc bất thường, nhưng ánh mắt lại phủ lên một tầng lạnh lẽo, sau đó cô dời ánh mắt, nhìn về phía ống kính, mỉm cười nói: "Các bạn phải xem toàn bộ video, ngày đó Dương Nhu. . . ." 
Lời còn chưa nói hết, lại một nhóm bình luận hiện lên. 
"Cmn, bộ phận PR của Hoa Ảnh trực tiếp ra tay xé Dương Nhu, bọn họ phát một cái video, tiểu tiên nữ yếu đuối Dương Nhu lại là một ả bạch liên hoa, chính ả đã đánh Mạnh Oánh trước. . . ." 
"Dương Nhu không phải là chị của Dương Đồng sao? Dương Đồng lại là nghệ sĩ Hoa Ảnh, làm sao Hoa Ảnh lại xé Dương Nhu. . . ." 
"Mạnh Oánh, cô biết tại sao không?"
Mạnh Oánh nghĩ thầm, tôi biết cái khỉ gì. 
Cô nhìn về phía đại Miêu tỷ, đại Miêu tỷ xấu hổ muốn chết, cô ta cười nói: "Được rồi, hôm nay phỏng vấn đến đây thôi, Mạnh Oánh hãy đưa lời chúc và tạm biệt đến fan hâm mộ đi nào." 
Lúc này lượt xem của buổi phỏng vấn đã lên đến gần một trăm vạn, trong này một phần là fan của Mạnh Oánh, còn lại đều là  antifan muốn xem náo nhiệt, Mạnh Oánh nghiêm túc đưa ra một lời chúc đến tất cả mọi người, nhìn thấy cô rạng rỡ trong màn hình cùng với lời chúc kia khiến cho những người vừa mới mắng chửi cô cảm thấy có chút chột dạ.
Bình luận lại phát ra  "Mạnh Oánh đừng sợ, Dương Nhu thật là xấu." 
"Hình tượng của Dương Nhu bị sụp đổ rồi." 
"Bị đánh một bạt tai, đương nhiên là phải đánh trả rồi."
"Đúng đấy, lại không phải người ngu, sao có thể đứng yên để cho người ta đánh được ."

Mạnh Oánh lướt qua những bình luận kia, không nói một lời liền đi ra khỏi buổi phỏng vấn.
Đại Miêu tỷ đuổi theo sau, "Mạnh Oánh, ngại quá. . . ." 
Lưu Cần đợi ở bên ngoài đã biết tất cả mọi chuyện, cô cười lạnh một tiếng nói: "Chuyện không biết rõ ràng, lại hỏi ngay giữa buổi phỏng vấn trực tiếp, công ty của các người cố ý đúng không?" 
Đại Miêu tỷ dừng bước, rất xấu hổ. 
Mạnh Oánh kéo Lưu Cần lại, Lưu Cần không nói nữa, che chắn Mạnh Oánh ra ngoài. Ngoài cửa cũng có phóng viên, phóng viên chạy tới hỏi Mạnh Oánh: "Xin hỏi cô và Dương Nhu đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô ta lại đánh cô?" 
Mạnh Oánh mỉm cười: "Đây là chuyện riêng của chúng tôi sao phải nói cho các người?" 
Người phóng viên kia lập tức cứng họng. 
Xe đã nhanh chóng dừng ở cửa, Mạnh Oánh lên xe, Lưu Cần lên theo sau đó, thuận tiện dùng sức đóng cửa xe lại, tiểu Manh nổ máy, lái xe đi. 
Sau khi tiến vào dòng xe cộ, trong xe đã hoàn toàn yên tĩnh. 
Mạnh Oánh mới quay đầu lại hỏi Lưu Cần, "Đã xảy ra chuyện gì?" 
Lưu Cần lướt điện thoại, nói: "Dương Nhu vốn là đang nằm trên hotsearch bởi vì bài đăng weibo có ẩn ý kia, sau đó clip em tát cô ta liền lên hot search, đám fan hâm mộ còn đang xót thương an ủi đủ kiểu, một giây sau nhìn thấy clip đó không cần biết đúng sai liền chỉa mũi nhọn về phía em rồi...." 
Lưu Cần nhíu mày. 
"Nhưng mà Hoa Ảnh. . . Thế mà lại đứng về phía em, tung một clip khác, là cảnh Dương Nhu đánh em trước đó . . . . Thế là dư luận bây giờ đảo ngược, nhanh đến mức công ty của chúng ta không cần phải động tay động chân, hiện tại Dương Nhu đang bị chửi như chó. . . ." 
 * 
Dương Nhu lảo đảo chạy vào văn phòng Hứa Điện, đi vào, bước chân ngừng lại nhìn Lý Dịch và Hứa Điện đứng bên cửa sổ hút thuốc, Lý Dịch nhàn nhạt liếc cô ta một cái. 
Hứa Điện mang kính mắt viền bạc nhìn cô, "Chuyện gì?" 
"Anh. . . Hoa Ảnh." Mắt Dương Nhu đỏ lên, "Hoa Ảnh vì sao lại đối xử với em như vậy, video kia không phải em đưa ra." 
"Không phải cô, nhưng là Dương Đồng tung ra, còn mấy bức tranh mà cô vẽ kia, là đang ám chỉ cái gì vậy?" Hứa Điện đi tới gần, cúi xuống nhìn cô, "Hả?" 
Dương Nhu sợ hãi vô thức bóp lấy bàn tay. 
Nhìn đôi mắt lạnh lẽo kia, bất giác lui về phía sau mấy bước, "Em. . em chỉ là vẽ chơi." 
Hứa Điện cười lạnh. 
Anh vòng qua Dương Nhu, nghiêng người dụi tắt thuốc lá, cất giọng trầm thấp, lần đầu nói: "Các người còn muốn tổn thương cô ấy tới khi nào?"
Anh rất ít khi nói những lời này. 
Dương Nhu kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía anh, ngươi đàn ông cúi đầu, không nhìn được cảm xúc của anh. 
Lý Dịch ở cách đó không xa chậc một tiếng, nói: "Tên khốn Hứa Điện này có được người yêu không dễ dàng, Dương Nhu, cô tốt hơn là nên dừng lại, không thì hậu quả khó lường."

Chồng trước lên tiếng khiến cho sắc mặt Dương Nhu còn trắng hơn. 
"Cút." 
Hứa Điện nhìn cô thẳng thừng nói. Dương Nhu lui lại mấy bước, kiềm nén nét mặt khó xử, chạy trối chết. 
 * 
Trên đường về nhà, Mạnh Oánh xem lại toàn bộ chuyện đã xảy ra, chuyện bắt đầu từ truyện tranh Dương Nhu đăng weibo được lên hot search, sau đó không biết là ai đã tung clip cô tát Dương Nhu một bạt tai, nhưng đây không phải là video hoàn chỉnh mà được cắt nên chỉ có cảnh cô tát Dương Nhu, còn cảnh Dương Nhu ra tay đánh cô trước lại không có, cho nên mọi người mới chỉ trích, chỉa mũi nhọn về cô. 
Sau đó. . . 
Sau đó Hoa Ảnh tung video hoàn chỉnh lên weibo chính thức của công ty. 
Rằng Dương Nhu đánh trước. 
Mạnh Oánh mới đánh lại, ngay lập tức, toàn bộ weibo sôi trào. 
Weibo chính thức của Hoa Ảnh còn viết thêm một dòng caption: Có lẽ là bởi vì Mạnh Oánh xinh đẹp? 
Đám dân mạng ở phía dưới sợ ngây người. 
"Cho nên người ta đẹp hơn cô, cô không phục liền ra tay đánh người ta sao? Trước đây tôi thật sự rất thích cô, cứ tưởng là tiên nữ thoát tục không dính bụi trần, không ngờ lại là cùng một giuộc với em gái cô, tính tình đã không tốt còn có tính đố kỵ mạnh." 
"Tôi lại thấy chuyện này có ẩn tình, nhưng mà động thủ đánh người trước là không đúng, hình tượng tiên nữ đã hoàn toàn sụp đổ."
"Trước đó còn cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông cơ mà, chậc chậc, thì ra là một bạch liên hoa  đội lốt." 
"Không đúng, Dương Nhu không phải là đang làm việc cho công ty Hoa Ảnh sao? Hoa Ảnh lại tự vả nhân viên nhà mình thì cũng hơi quá. . . quá có tinh thần trọng nghĩa." 
Weibo chính thức của Hoa Ảnh lập ra hai năm chỉ đăng tin tức tuyên truyền, ít được sự chú ý, cũng không đăng những nội dung không liên quan, Hoa Ảnh tài lực mười phần, cơ bản cũng không cần cố ý tuyên truyền, càng không cần tương tác của weibo chính thức , không ngờ lần đầu đăng tin không liên quan lại còn là loại video đính chính không dành cho nhân viên nhà mình này. Cảm giác như có boss ra mặt để giúp đỡ.  
Các fan hâm mộ đã nhận ra một điểm không giống với lẽ thường.
"Weibo Hoa Ảnh thầm mến Oánh Oánh nhà chúng ta sao?" 
"Đúng vậy, cứ như thế che chở cho Mạnh Oánh." 
"Vì giúp Mạnh Oánh mà ngay cả nhân viên nhà mình cũng vả không thương tiếc. . . ." 
Xem hết video của Hoa Ảnh đăng lên, Mạnh Oánh thoát ra khỏi weibo, Lưu Cần lại gần, nhỏ giọng nói: "Này là do Hứa tổng sắp xếp đúng không?" 

Không có Hứa tổng phân phó. 
Thì làm sao tài khoản Hoa Ảnh lại đăng loại video như thế này được. Mạnh Oánh vuốt vuốt cái trán, nói: "Không biết." 
Lưu Cần ngậm miệng, không nói nữa, gọi tiểu Manh đưa Mạnh Oánh về nhà, ngày mai bắt đầu khóa huấn luyện, Mạnh Oánh đóng vai nữ chính nên phải tham gia huấn luyện trước. Đến khi chọn được hết diễn viên « song bào thai », lại cho từng người đi sau. Về đến nhà, Mạnh Oánh cởi giày cao gót, hôm nay vì bởi phát sóng trực tiếp nên chọn đôi giày khá cao, mệt chết. Cô để chân trần trong phòng đi lại, mát xa lòng bàn chân một chút, lúc này, chuông cửa vang lên. 
Mạnh Oánh chân trần đi qua, nhìn mắt mèo. 

Hứa Điện ở bên ngoài, cặp mắt đào hoa đằng sau kính mắt nhìn vào giống như là biết được cô đang đứng đó. Mạnh Oánh sửng sốt một chút, đẩy cửa ra, anh nhíu mày, nói: "Anh đến đòi ly nước uống."
"Anh đứng đây." 
Mạnh Oánh nói xong, đóng cửa. 
Hứa Điện: ". . ." 
* tác giả có lời muốn nói: Hứa cặn bã nói với Dương Nhu câu nói kia khiến cho tôi suýt chút nữa rơi lệ.

* editor: thank you for voting ^^! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện