Chuông gió lay động nhẹ nhàng tạo âm thanh đinh đinh đang đang như góp vào câu chuyện. Lương Kiều đứng dậy đi lấy ít đồ thì trông thấy một chiếc xe màu đen dừng bên ngoài trước cửa thủy tinh cách đó không xa, cửa sổ xe không đóng, có thể thấy được ánh sáng màu quýt trong xe, còn có khuôn mặt nghiêng mơ hồ của một chàng trai.



Buổi tối ở thị trấn lá phong vô cùng yên tĩnh, người ở thưa thớt. Dù cho có người dạo chơi, cũng chỉ là đi dạo ở bên hồ, có rất ít xe như vậy, giống như một cá thể lạc loài.



Hắn nhìn lướt qua rồi xoay người lại, ngồi xuống ghế sa lon, xé gói khăn giấy đưa cho Mạnh Oánh.



Vốn cho rằng chuyện tình cảm của Đàm Hoan là đã khiến người ta cảm thương, không ngờ câu chuyện của Mạnh Oánh càng khiến cho người ta đau lòng hơn, ống kính bao quát một khung cảnh tĩnh lặng, Triệu Kiều thân là người lớn, ôm vai Mạnh Oánh, "Không sao cả rồi, mọi chuyện đều đã qua."



Vừa uống rượu rồi khơi lại vết thương lòng khiến hốc mắt Mạnh Oánh có hơi đỏ, nhưng cô cố nén nước mắt, cứ như vậy ôm đầu gối, cười lắc đầu.



Chắc chắn là rất khổ tâm.



Từ khoảng thời gian đơn phương, rồi được đáp lại tình cảm nhưng không thể công khai, bởi vì không hề biết mình là thế thân nên cứ tự mình đa tình, cuối cùng phát hiện ra mọi chuyện, cảm thấy bản thân cứ như một con ngốc tự nhảy nhót một mình.



Cuối cùng, Mạnh Oánh nói một câu: "Thật ra đau khổ nhất, không phải làm thế thân, mà là cho dù nỗ lực bao nhiêu cũng không được đáp lại."



"Hắn không yêu em, đó mới chính là lỗi lớn nhất."



Lý Nguyên Nhi hít một hơi thật mạnh: "Không sai! Đây mới là lỗi lớn nhất, hắn không có tâm! Hắn không xứng!"



"Chị hiểu ý em." Đàm Hoan nói, "Không yêu thật là đáng sợ."



Trong tình yêu, lo được lo mất, cuối cùng bởi vì một chữ yêu, kết quả hắn không chỉ xem cô là thế thân, còn không yêu cô, khiến cô vô cùng tổn thương tự tôn.



Lương Kiều không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa khăn tay cho Mạnh Oánh, cô vẫn đẹp, tóc dài xõa vai, làn da dưới ánh đèn vừa trắng lại mỏng như tờ giấy, bởi vì uống rượu nên mặt có chút ửng hồng, cô gái như vậy, lại có người không yêu!



"Thật ra. . . . Có thể không phải là không yêu thì sao? Có lẽ là yêu mà không biết?" Triệu Kiều chần chừ một lúc, hỏi, vừa nói xong, lại khoát tay, "Không phải, chính xác là cặn bã."



Bà nói rất nhỏ.



Nhìn Mạnh Oánh với ánh mắt vô cùng áy náy, bà đẩy Hứa Diệc một cái.



Hứa Diệc cầm điện thoại, soạn tin.



Hứa Diệc: Thật không phải con người!



Hứa Điện: Hai người ở « hưu nhàn thời gian »?



Hứa Diệc: Đừng hòng tôi nói cho anh.



Hứa Điện: Con thấy rồi.



Hứa Diệc: Mẹ anh bảo anh cút.



Hứa Điện: Đã nói cái gì rồi?



Hứa Diệc: Đừng hòng lôi kéo tôi.



Hứa Điện: Hai người phải nghe con nói đã chứ.



Nói xong, Hứa Điện vươn tay ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay cầm điếu thuốc, làn khói phiêu tán.



Trời có hơi lạnh, cánh tay của hắn cũng nhiễm một chút hơi lạnh, hắn quay đầu, nhìn chiếc chuông gió đang đung đưa của khách sạn, bởi vì cách khá xa, vẫn là thấy không rõ.



Càng không nhìn thấy Mạnh Oánh.



Còn có cha mẹ của hắn.



Chiếc xe đen đậu một hồi, sau đó anh thu cánh tay về, cầm tay lái, khởi động chạy vòng theo bờ hồ tình nhân rồi khuất dạng.



Những tán dương liễu bên hồ bởi vì hắn rời đi, mà nhẹ nhàng lay động một cái.



Đêm đã khuya.



Tâm sự chuyện tình cảm đã xong.



Mạnh Oánh đã hơi tỉnh rượu, cũng thoát khỏi cảm xúc hỗn độn, Đàm Hoan nhìn thời gian nói, "Muộn rồi, đi ngủ thôi, ngày mai còn phải tiếp khách mới đó."



"Vâng." Lý Nguyên Nhi muốn đỡ Mạnh Oánh, Triệu Kiều bĩu môi, "Đi ra, tôi đỡ."



"Chị!" Lý Nguyên Nhi bất mãn, kháng nghị.



Triệu Kiều mặc kệ, vịn Mạnh Oánh lên, cô cười nói, "Em không sao, tỉnh rượu rồi."



"Sao lại xưng em nữa rồi? Phải gọi dì xưng con. . . ." Triệu Kiều dịu giọng nói, con trai là do bà sinh, cũng là một tay bà nuôi lớn, thế nhưng bà chưa bao giờ nghĩ sẽ nuôi ra một đứa trời đánh như vậy.



Không nghĩ ra.



Hứa Điện từ nhỏ đã được con gái vây quanh, nhưng cũng không thể là lý do để hắn cặn bã tới mức như vậy được.



"Không, phải gọi chị."



Triệu Kiều thở dài, "Đi. . Đi."



Mạnh Oánh cảm thấy tỉnh rượu, cho nên không muốn Triệu Kiều đỡ, cùng Lý Nguyên Nhi cười cười nói nói, đi về phòng, Triệu Kiều và Hứa Diệc nhìn bóng dáng Mạnh Oánh rời đi, qua một hồi lâu, mới rời khỏi. Trong phòng khách, camera cố định chuyển động qua lại, mọi người trong đoàn quay cũng thu dọn, đi nghỉ ngơi.



Không ai hỏi Mạnh Oánh rằng người kia là ai.



Hắn bây giờ như thế nào.



Không một ai hỏi.



Trở về phòng, hai người lần lượt đi tắm, Lý Nguyên Nhi săn sóc, nhường Mạnh Oánh tắm trước, còn nói sẽ ở bên ngoài chờ cô, bảo cô nếu bị choáng đầu không thoải mái nhất định phải nói, làm cho Mạnh Oánh cảm giác mình giống một đứa trẻ con, cô nở nụ cười, xoa nhẹ tóc Lý Nguyên Nhi, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.



Nước nóng xả xuống rào rào.



Lý Nguyên Nhi suy nghĩ, hỏi: "Mạnh Oánh, vậy hiện giờ chị với Hứa tổng chỉ là quan hệ bạn giường thôi sao? Hắn có biết chỉ đã từng có tình cảm với hắn không??"



"Khó trách chị không yêu hắn, đã trải qua những chuyện như vậy, sao mà yêu lại được."



Tiếng nước không lớn.



Nghe được lời Lý Nguyên Nhi nói, Mạnh Oánh cúi thấp đầu, nước nóng xả lên trên tóc, trượt theo mái tóc dài rồi chảy róc rách xuống sàn.



Cô không đáp.



Chỉ nghe Lý Nguyên Nhi ở phía ngoài nói: "Hứa tổng thật đáng thương."



"A."



Mạnh Oánh nhếch môi.



Hắn thật đáng thương.



*



Không biết có phải vì được trải lòng hay không mà đêm đó Mạnh Oánh được một giấc yên ổn không mộng mị, ngày hôm sau còn suýt ngủ quên, sau khi thức dậy thì vào phòng bếp, lại ngửi được mùi thơm, cô liền thấy dì Hứa đã mặc tạp dề ở trong bếp bận rộn, bà nhìn lại, "Ai nha, Mạnh Oánh, con đã tỉnh."



"Chị dậy sớm để nấu cơm sao?" Mạnh Oánh đi vào xem thì thấy có sữa đậu nành, trứng tráng, bánh mì, bánh bao hấp, rất phong phú.



"Đúng thế, tối nay phải đi rồi, dì không nỡ nên tự tay làm cho con bữa sáng bất ngờ." Triệu Kiều lau nước trên tay rồi chỉnh lại cổ áo Mạnh Oánh.



Cô hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn đầu ngón tay bà.



Ngay cả mẹ cô cũng chưa từng chăm sóc cô đến như thế.



Mạnh Oánh nhìn Triệu Kiều, bà mỉm cười, ý cười lan đến đáy mắt, có thể thấy sự yêu thích tràn ngập trong ánh mắt của bà.



Thì ra đây chính là cảm giác được trưởng bối thích, Mạnh Oánh thấp giọng nói: "Tay nghề của chị thật tốt."



"Vẫn là của con tốt."



"Của chị tốt." Mạnh Oánh đi qua, dùng đũa kẹp bánh bao hấp ăn một miếng, wow, rất ngon.



"Chậm một chút, cẩn thận bỏng."



Triệu Kiều dặn dò.



Mạnh Oánh ngẩng đầu một cái, nhìn đôi mắt đào hoa của bà.



Mắt đào hoa, một khi chất chứa tình cảm, thật sự ấm áp.



Chỉ chốc lát sau, mọi người lần lượt vào phòng bếp, thấy Triệu Kiều làm điểm tâm thì đều ngạc nhiên, bởi vì ai cũng cho rằng bà là người không cần phải động đến một cái móng tay vào chuyện bếp núc, ngón tay tinh tế xinh đẹp, da thịt nhẵn mịn, nhìn là biết được chăm sóc dưỡng da hằng ngày, ai ngờ còn có thể làm được một bàn thức ăn ngon.



Sau khi đã yên vị trên bàn ăn, Triệu Kiều dựa vào bờ vai ông Hứa nói: "Hối đó lúc chưa có gả cho ông này, dì cũng là trụ cột trong nhà đó, những việc này đương nhiên sẽ làm."



"Thật sao? Trụ cột cái gì?"



Triệu Kiều cười cười không nói lời nào.



Triệu gia cũng là danh môn đại gia tộc, bà nói trụ cột là năm mười lăm tuổi bị đưa ra nước ngoài du học, nhưng là bởi vì nhớ thương đồ ăn Trung Quốc, thế là tự mình ra tay làm, sau khi học thành về nước, liền trực tiếp ngồi vào ghế chủ tịch của công ty nhà mình, về sau khi em trai bà đã trưởng thành có thể đảm đương công việc, bà mới lui về, gả cho Hứa Diệc.



Mà những người còn lại, bao gồm Mạnh Oánh lại đều coi trụ cột là phải kiếm tiền nuôi gia đình, tuổi còn nhỏ phải gánh vác trách nhiệm cho cả nhà.



Mạnh Oánh có thể nhìn thấy hình dáng của mình trong bà.



Nói đến mới thấy, cô trở thành trụ cột kinh tế trong nhà, cũng đã hơn năm năm rồi.



Ăn sáng xong, chú Hứa dì Hứa không đi ra ngoài chơi mà ở ngay trong khách sạn xem tivi, dì Hứa một hai lôi kéo Mạnh Oánh đến tâm sự, so với hôm qua còn thân thiết hơn, còn muốn trao đổi Wechat với Mạnh Oánh, cô chiều theo ý của dì Hứa, kết bạn với bà. Làm xong, Mạnh Oánh thuận tay bấm xem trang cá nhân của dì Hứa.



Dì Hứa đăng bài rất nhiều, nhưng cũng chỉ là chia sẻ sinh hoạt thường ngày.



Xem tầm mười bài đăng mới nhất, Mạnh Oánh không xem nữa nhấn nút thoát, mà Triệu Kiều ở bên cạnh lại cực nhanh tay xóa bỏ những bài đăng có liên quan tới Hứa Điện.



Vừa xóa vừa trộm đổ mồ hôi.



Sau đó.



Triệu Kiều nhắn tin: Đều là do anh.



Hứa Điện: Làm sao?



Triệu Kiều: Sau này đừng hòng xuất hiện trên trang cá nhân của tôi nữa.



Hứa Điện: ...



Hứa Điện: Tốt.



Triệu Kiều: A.



Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi chiều Lương Kiều đi đón một nhóm khách khác, lần này có bốn người, hai nam hai nữ, đều là sinh viên, nhưng không phải cặp đôi, chỉ là một nhóm bạn. Thị trấn lá phong thật sự không có nhiều chỗ để giải trí, chủ yếu là phong cảnh đẹp, « hưu nhàn thời gian » chuyên chọn những địa điểm như này để ghi hình.



Mà chú Hứa dì Hứa đi chuyến bay lúc bảy giờ rưỡi, bởi vì máy bay có cung cấp bữa ăn nên hai người cũng không ở lại ăn cơm. Lần này do Mạnh Oánh cùng Lương Kiều đưa bọn họ đến sân bay, sau khi xuống xe, Triệu Kiều cầm chặt tay Mạnh Oánh, nói: "Khi nào về Lê thành nhớ liên lạc với dì nha."



"Vâng." Mạnh Oánh cũng nắm lại tay bà, tay của dì Hứa thật ấm áp.



Triệu Kiều nhìn đứa nhỏ này.



Lúc đầu là bởi vì con trai nên mới thích.



Về sau thì thay đổi, bà đơn thuần thích Mạnh Oánh giống như con của mình vậy.



Bà nhìn lướt qua Hứa Diệc.



Hứa Diệc kéo hành lý, nhìn Mạnh Oánh nói: "Về sau có cái gì khó khăn, có thể nói với chú dì đây nói, chúng ta sẽ giúp con."



"Cám ơn chú Hứa."



Một lời hứa của Hứa gia, đáng giá ngàn vàng.



Đáng tiếc Mạnh Oánh không biết.



Sau khi tiễn hai người đi, cô cùng Lương Kiều lên xe chuẩn bị trở về khách sạn, lúc này lại nhận được cuộc gọi từ siêu thị hôm qua, là cô bé thu ngân.



"Mạnh tiểu thư, hàng đã bán xong, mời cô đến lấy tiền."



"Không thể chuyển khoản sao?" Mạnh Oánh nhìn khung cảnh bên ngoài xe, hỏi.



"Nhưng bọn nhỏ trên núi Phong Diệp không dùng di động." Cô bé thu ngân nói, xem ra cô ấy rất hiểu tình cảnh trên núi Diệp Phong.



Lương Kiều nói: "Năm ngoái cũng là tiền mặt, nhưng khi đó là thôn trưởng đưa cho bọn anh."



"Được, vậy bây giờ chúng tôi sẽ quay lại, mà bán cũng nhanh đấy chứ?" Hôm qua mới vừa mang đến, hôm nay liền bán xong?



Cô bé ở quầy thu ngân cười, không trả lời.



Sau khi cúp điện thoại, xe đổi hướng đến siêu thị, Mạnh Oánh cũng không sợ lại gặp Hứa Điện, đến siêu thị, liền phát hiện siêu thị có hơi khác so với ngày hôm qua.



Hình như có một số kệ hàng rỗng, mà bảng giảm giá có ở khắp các mặt hàng.



Chỗ bày bán món lưu niệm hôm qua, cũng đã trống trơn.



Cô bé thu ngân nói: "Mạnh tiểu thư, mọi người phải vào trong phòng tài vụ để lấy."



"Vâng, cảm ơn." Mạnh Oánh đi vào con đường ngày hôm qua đã đi, quẹo vào, hôm nay không có ai, chỉ có một cánh cửa nhỏ thông ra phía sau.



Bên cạnh là cửa phòng làm việc đóng hờ, đề bảng "phòng tài vụ".



Mạnh Oánh đi vào, liền thấy Hứa Điện đứng bên cạnh bàn, cúi đầu xem bảng báo cáo, hắn ngẩng đầu, nhìn qua, nói: "Tới?"



Người quay phim đứng sau cùng nhìn thấy người đàn ông khí thế cường thịnh kia liền vô thức bỏ camera xuống. Hôm nay Hứa Điện không đeo kính, Lương Kiều phát hiện người này cứ một mực nhìn chằm chằm Mạnh Oánh, trên mặt dù không có biểu hiện gì là, nhưng bên trong đôi mắt lại có chất chứa tình cảm.



Người này.



Khẳng định thích Mạnh Oánh.



Lương Kiều nghĩ đến.



Hắn có chút khẩn trương.



Không biết là khẩn trương cái gì, dù sao cũng là khẩn trương, hắn nhìn Mạnh Oánh rồi vô thức đi lên phía trước, cản trước mặt cô, nói: "Anh này, tiền bán hàng của chúng tôi đâu?"



Hứa Điện bị cản tầm nhìn, tay anh cắm ở trong túi, nhíu mắt nhìn Lương Kiều, sau đó trầm giọng hỏi: "Tôi đã nói với anh sao?"



Khí thế bức người.



Ánh mắt giống như đang nhìn một con kiến.



Lập tức, Lương Kiều liền cảm thấy xấu hổ.



Mạnh Oánh nhìn ra cảm xúc của Lương Kiều, cô vượt lên trước hắn, nói: "Lấy ra."



Ngữ khí không khách khí.



Sắc mặt cũng không khách khí, nhìn thẳng vào người ở đối diện, thậm chí mang vẻ lạnh lùng.



Hứa Điện: "..."



Hầu kết trượt lên xuống, sau đó, đưa tay kéo ngăn tủ, lấy ra một cái phong bì rất lớn để lên bàn.



Mạnh Oánh không để ý tới hắn, đi tới cầm lên, mở phong bì, đứng tại chỗ đếm tiền, tất cả đều là tiền giấy có mệnh giá lớn nhất. Sau khi đếm xong thì thấy nhiều gấp đôi so với dự tính.



Cô nhìn Hứa Điện.



Hứa Điện nói: "Anh có thêm vào một chút."



"Ngày mai anh muốn về. . . . ."



"Tốt, cám ơn." Mạnh Oánh nhìn tiền, không có khách khí với anh, nói xong, xoay người rời đi.



Về Lê thành.



Ba chữ, nghẹn lại trong cổ họng.



*hom nay toi vui qua mn oi ^^ 20/09/2021. ủng hộ editor tại quattpad kopiko74 nha !!!:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện