Hốc mắt hắn đỏ lên, cắn chặt răng, giống như một con sói bị thương, phong lưu bạc tình bạc nghĩa của ngày xưa đã không thấy, hắn không biết nên giữ người trước mặt này như thế nào, nói là chân tay luống cuống nhưng lại mang theo một thân bá đạo, khí thế cường thịnh, cầm tay Mạnh Oánh rất chặt đến mức gân xanh nổi lên.



Đầu ngón tay lại hơi run rẩy.



Người chung quanh ngạc nhiên, nhìn một màn này, vừa đi vừa hóng hớt.



"Tôi bức tử anh?" Mạnh Oánh nhẹ nhàng rút tay lại, nhưng rút không ra, cô gằn giọng, "Ai bức tử ai? Hứa Điện, tôi không tính với anh, thật, hai mươi tuổi thi lên đại học, mặc dù vất vả nhưng tương lai tươi sáng, tôi gặp anh một lần liền không thể quên được, thầm mến anh gần sáu năm, thời gian trôi qua, tình cảm của tôi như quả bóng được bơm hơi cứ ngày một lớn dần, cho đến khi đạt đến đỉnh điểm rồi nổ tung, cùng anh kết giao, tình cảm của tôi dành cho anh không ai sánh được, lúc đó thậm chí ngay cả mạng sống tôi đều có thể cho anh, nhưng anh đáp lại tôi cái gì đây?"



"Đáp lại tôi là sự lừa gạt, anh có thể không yêu tôi, có thể coi tôi là thế thân, có một đoạn thời gian rất dài tôi hoài nghi mình, hoài nghi đời này cứ như vậy, sẽ không có người yêu mình, chỉ có thể làm thế thân, chỉ có thể làm cái thế thân mới có thể chiếm được một vị trí trong tim anh. Anh nói xem là ai bức tử ai?" Những ngày đầu tôi ở núi Phật Đà, vẫn luôn nghi ngờ bản thân. Cô càng nói càng bình tĩnh, đuôi mắt được vẽ thật đậm thật dài, yêu diễm vô cùng, đầu lưỡi Hứa Điện chảy máu, đôi mắt vẫn quật cường nhìn cô.



Hốc mắt đỏ rực.



"Anh. . . . ."



Ngay lúc này, Mạnh Oánh dùng sức rút tay lại, kéo khẩu trang lên, hời hợt nhìn anh rồi xoay người rời đi. Lưu Cần cùng tiểu Manh đuổi theo sát, muốn cản Hứa Điện lại, nhưng anh không phản ứng hai người bọn họ, chỉ là nhìn Giang Dịch vừa đi tới.



Giang Dịch đi qua không biết nói cái gì.



Mạnh Oánh đột nhiên bị kẹt lại, không có cách nào thông qua kiểm an.



Cô xoay người, tay nắm thật chặt hộ chiếu và vé máy bay, lạnh lùng nhìn Hứa Điện, sau đó giẫm lên giày cao gót, quay trở lại, dùng sức nắm lấy áo sơ mi Hứa Điện, sau đó một bàn tay đánh qua, Mạnh Oánh nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh nói: "Làm sao? Còn muốn giữ tôi lại Lê thành? Hoặc là làm một cái phòng rồi nhốt vào?"



Khóe môi Hứa Điện rướm máu, hắn quệt đi, nói: "Anh cũng nghĩ vậy."



Ánh mắt hắn hiện lên vẻ ngoan cố.



"Anh nghĩ? Rất lợi hại, Hứa thiếu gia." Mạnh Oánh nhếch miệng trào phúng, Lưu Cần cùng tiểu Manh nhìn tình huống này, hoảng hốt vô cùng, Lưu Cần nhanh chóng đi vào nói vài câu với nhân viên kiểm an, nhưng là người ta lại không để ý, thời gian không còn kịp rồi. Lưu Cần gấp đến độ đầu đầy là mồ hôi.



Hứa Điện gật đầu, "Ừ, cũng được."



Mạnh Oánh đột nhiên nhón chân, kề bên tai hắn nói: "Anh muốn gian thi sao? Tôi chiều anh."



Hứa Điện biến sắc.



Hắn lại bắt lấy tay Mạnh Oánh, cúi đầu xuống nói, "Trước hết em hãy nghe anh nói, anh. . . Anh yêu em, chúng ta không chia tay, đi. . . ."



"Không được." Mạnh Oánh cũng ngoan cố.



Cô không chịu thỏa hiệp.



Dù cho sắp hết thời gian.



Lúc này, Lưu Cần nhịn không được, từ phía sau đi lên, thấp giọng nói: "Hứa tổng, Hứa thiếu gia, anh không thể ích kỷ mà ngăn cản sự nghiệp của cô ấy một lần nữa, đây gọi là yêu sao?"



Thân thể Hứa Điện chấn động.



Hắn nhìn chằm chằm Mạnh Oánh.



Ánh mắt Mạnh Oánh quật cường, đuôi mắt rất dài, khuyên tai rất đỏ, hắn dùng sức siết tay cô, sau đó, nới lỏng.



Hắn nhẹ buông tay, Mạnh Oánh lúc này không do dự, xoay người rời đi, Giang Dịch thấy thế, lui về sau một bước, gật đầu với người kia, Mạnh Oánh nhanh chóng thông qua được.



Lưu Cần cùng tiểu Manh thở dài một hơi.



Mà người qua đường xem náo nhiệt cũng nhao nhao tán đi, không nhiều, cũng bởi vì có Giang Dịch, không ai dám lưu video, sau khi xử lý xong, Giang Dịch quay trở về.



Nhìn khóe môi rướm máu của Hứa Điện, bởi vì gấp gáp mà ngay cả cửa xe cũng không kịp đóng lại, cà vạt được nới lỏng, cổ áo không được ngay ngắn.



Áo sơ mi cũng không thẳng thớm, xộc xệch nửa trong nửa ngoài quần, cộng với dấu bàn tay trên mặt, có thể nói là chật vật vô cùng.



Bộ dạng này của Hứa Điện.



Là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.



Hắn cũng bị gọi tới vội vàng, Hứa Điện có ý muốn để cô không lên được máy bay.



Nhưng là.



Hứa tổng.



Hứa thiếu gia, vẫn buông tay.



Giang Dịch nhặt chìa khóa xe dưới đất, nói: "Hứa tổng, đi về thôi."



"Tôi nhìn một chút nữa." Ngón tay Hứa Điện lau vệt máu bên khóe môi, đôi mắt còn nhìn cửa kiểm an, chỗ ấy đã sớm đổi một nhóm người, mặc dù cửa kiểm an đã không còn người mà anh muốn thấy..



Lưu Cần và tiểu Manh nhìn Hứa Điện vài lần, sau đó nhanh chóng rời đi.



Nói thật.



Lưu Cần cũng bị làm cho giật mình, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Hứa Điện, không biết là đáng thương hay đáng sợ.



Lại một lát sau.



Hứa Điện cất giọng nhẹ hỏi: "Tôi rất ích kỷ sao?"



Giang Dịch ở bên cạnh hơi sửng sốt, chần chừ một lúc, nói: "Cái này. . . Trong tình yêu sẽ luôn có sự ích kỷ?"



"Tôi thực sự muốn giam cô ấy lại." Hứa Điện nói xong lời này, liền quay người rời đi.



Giang Dịch: "..."



Đừng mà.



Đây là biến thái ích kỷ.



*



Lê thành có chuyến bay thẳng đến Thụy Sĩ, Mạnh Oánh vì thoải mái dễ chịu, lựa chọn khoang thương gia, bởi vì là chuyến bay dài nên sau khi lên máy bay cô không lập tức ngủ, cô thắt dây an toàn, xem bài phỏng vấn Hồ Nghiệp trên tạp chí, đây là tạp chí cao cấp chuyên viết bài về những danh nhân nên không phải ai cũng có thể lên được tạp chí này.



Danh nhân không bao gồm diễn viên mà đều là nhân vật kỳ tài của các lĩnh vực khác nhau, Hồ Nghiệp có thể nói là người đầu tiên lấy thân phận diễn viên lọt vào hàng danh nhân.



Lúc còn trẻ Hồ Nghiệp rất đẹp trai, bây giờ thì thêm một khí chất trầm ổn lão luyện, tuy đẹp trai nhưng người ta vẫn rất công nhận kỹ năng diễn xuất của ông. Là người có thể cân tất cả các thể loại vai diễn.



Bài phỏng vấn trong tạp chí rất dài, cũng rất sâu sắc.



Mạnh Oánh chống cằm, ngón tay lướt màn hình, xem từng câu một.



Nửa giờ sau, cô phát hiện, một tờ cô cũng chưa xem xong, tinh thần không cách nào tập trung, nhất là nhìn thấy chữ yêu.



Yêu.



Chậc.



Cuối cùng cô dứt khoát cất tạp chí, chuẩn bị đi ngủ.



*



Mà hôm nay là thứ bảy.



Là ngày phát sóng tập đầu tiên của « hưu nhàn thời gian », chương trình hết thảy chia làm tám tập, chia ra tám tuần lễ, cũng chính là hai tháng.



Buổi chiều bốn giờ.



Weibo « hưu nhàn thời gian » bắt đầu tuyên truyền, kêu gọi mọi người tám giờ tối không gặp không về, trước khi lên máy bay Mạnh Oánh chia sẻ bài đăng tuyên truyền.



Đám fan hâm mộ ở phía dưới gào tru lên vô cùng chờ mong.



"Wow, chương trình mùa này còn có Oánh của tui nên hóng quá đi thôi."



"Tui xem review rồi, hình như có không ít chuyện tình cảm đâu, chậc chậc chậc."



"A a a a a Oánh của tui thật đẹp, mặc cái gì cũng đẹp."



Đám fan hâm mộ điên cuồng bình luận, nhưng lại không biết cô đã xuất ngoại.



Máy bay còn đang bay trên bầu trời.



Đêm đó tám giờ.



« hưu nhàn thời gian » phát sóng, ca khúc chủ đề vang lên, ngay tiếp theo một mảnh rừng lá phong, flycam bay lượn trên bầu trời thu hết cảnh đẹp non nước hữu tình vào một khung hình nhỏ, quang cảnh của thị trấn nhuộm sắc đỏ rực rỡ của lá phong khiến trấn nhỏ đẹp đến mức trông như vô thực.



Sau đó.



Mạnh Oánh cùng Lý Nguyên Nhi xuống máy bay, ngồi lên xe bảo mẫu, tiến về thị trấn lá phong.



Đám fan hâm mộ bắt đầu bùng nổ bình luận.



"Oánh của tui thật đẹp."



"Lý Nguyên Nhi thật đẹp."



"Hai người đều thật đẹp, được rồi, Lý Nguyên Nhi còn kéo tay Mạnh Oánh, xem ra quan hệ rất tốt nha."



"Mấy người quên rồi sao, trước đó Lý Nguyên Nhi thay Mạnh Oánh lên tiếng đáp trả đôi chị em Dương gia kia mà."



"Với lại lâu rồi không thấy Dương Đồng, không thấy cô ta xuất hiện, thật không quen."



Đây là hiện thực của giới giả trí, có người nổi thì sẽ có người chìm, một năm trước Dương Đồng vẫn là nữ thần, bây giờ nói chìm là chìm, rất nhiều người suy đoán Dương Đồng đắc tội tổng giám đốc Hoa Ảnh, nhưng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ.



Sau đó, cảnh quay Mạnh Oánh không nhiều lắm, Lý Nguyên Nhi hoạt bát nên được lên hình nhiều hơn cô, cho đến khi vào phòng bếp, nhìn Lý Nguyên Nhi luống cuống tay chân so với Mạnh Oánh động tác nhanh nhẹn, khung bình luận lại trở nên náo nhiệt.



"Nếu tui nói tui thích Mạnh Oánh vì trù nghệ của cô ấy thì mọi người có tin không?"



"Rốt cục cũng có cơ hội tận mắt xem nữ thần nấu cơm, nhân sinh không còn gì luyến tiếc."



Lại nói, điều đám fan hâm mộ mong chờ, đó chính là đại mạo hiểm, bởi vì cái này, chỉ nhằm vào khách mời của mỗi mùa, còn những du khách bình thường thì không cần tham gia, fan hâm mộ cùng dân mạng vừa nhìn thấy đoạn này, tất cả đều lót sẵn dép để hóng.



Năm ngoái đào được chồng của Hứa Khuynh.



Lúc đầu Hứa Khuynh cưới bí mật, nếu không phải vì cuộc điện thoại kia, thì chắc cũng còn lâu mới biết được.



Mà sau đó, Cố Tùy còn đến khách sạn đó làm khách.



Sau đó fan hâm mộ tra ra thông tin lý lịch của Cố Tùy.



Mới phát hiện người đàn ông này quả thực. . .



Vừa soái lại có tiền.



Trên màn hình, lúc Đàm Hoan cầm điện thoại Mạnh Oánh, đám fan hâm mộ đang theo dõi cũng hồi hộp, camera quay cận cảnh là dãy số 8888 đuôi. Còn lại thì được làm mờ, có người nói đó là số đăng ký ở Lê thành, thế là fan hâm mộ Lê thành gào lên, ngay sau đó, điện thoại kết nối.



Sau khi giọng của một người đàn ông trầm thấp vang lên.



Đám fan hâm mộ cũng vứt hết liêm sĩ mà hét lên theo.



Cái này. . .



Nghe mà lỗ tai muốn mang thai luôn vậy đó.



Đàm Hoan đặt câu hỏi, mọi người cũng hồi hộp mong đợi.



Ngay sau đó.



Mạnh Oánh trả lời cùng lúc với người kia nhưng đáp án hoàn toàn khác biệt, khiến cho mọi người đều ngây ngẩn cả người.



CLGT?



"Yêu."



"Không yêu."



*



Điện thoại trên bàn 'tinh' một tiếng, đánh gãy bầu không khí nghẹt thở trong phòng họp rộng lớn..



Nhưng chỉ trong giây lát lại trở về trạng thái căng thẳng, chỉ vì người đang tựa ngồi lưng vào ghế, ngón tay gõ trên mặt bàn theo nhịp, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.



Môi mỏng nhếch.



Mặc dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng có thể thấy sự mất kiên nhẫn bên trong ánh mắt của anh.



Sự mất kiên nhẫn này.



Khiến mọi người đều phát run.



"Hứa tổng, là như vậy, tôi lại giải thích một chút, lần trước. . . . ."



Nói còn chưa dứt lời.



Điện thoại Hứa Điện trên mặt bàn lại 'tinh''một tiếng nữa..



Lúc này, hắn ấn mở, nhìn lướt qua.



Triệu Kiều: Mẹ đang xem « hưu nhàn thời gian », con trai, mẹ muốn tặng con hai chữ.



Triệu Kiều: Đáng đời!



Trở tay úp màn hình điện thoại xuống bàn, sau đó hắn lại nhìn người giám đốc kia, ông ta phát hiện ánh mắt của hắn càng lạnh hơn, lại càng trở nên mất kiên nhẫn hơn.



Lập tức nói: "Lần trước chúng tôi đã rà soát lại bộ số liệu kia, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được BUG, đêm nay chúng tôi sẽ tăng ca để hoàn thành công việc sớm nhất."



"Vẫn chưa làm xong?"



"Chúng tôi. . . . Chúng tôi từ chức!" Hắn khó khăn phun ra hai chữ này.



"Được."



Lát sau kết thúc cuộc họp, tất cả mọi người giải tán, ai cũng đầu đầy mồ hôi ra ngoài, có người bắt Giang Dịch hỏi, "Hứa tổng bị làm sao vậy? Trông đáng sợ thế."



Giang Dịch nhìn người kia vẫn đang còn ngồi nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, lắc đầu: "Không có gì, đi thôi."



"Ài, đi đi, nhanh lên." Mười mấy người nối đuôi nhau rời khỏi phòng họp.



Trong phòng họp vẫn sáng đèn, Giang Dịch trở lại, muốn hỏi Hứa Điện có về không, sau đó nhìn thấy người kia đổ người về phía trước, bỏ kính mắt ra, tay ôm lấy cái trán.



Cánh tay đặt trên bàn hiện rõ gân xanh.



Giang Dịch liền không có cách nào mở miệng hỏi.



Hắn thở dài một hơi.



Hứa tổng đủ thảm.



* Chào tháng 10! Nay đăng sớm hơn mọi khi. Ủng hộ editor tại wattbad kopiko74 nha! #1/10/2021

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện