Cố Liễu không hề có ý đồ như hắn nói, chính hắn mới là người đẩy cô đến tư thế này, mông tròn của cô kiều mị nhô cao lên, nơi hoa huy*t ướt sũng đầm đìa, hắn không do dự mà thẳng lưng đâm đi vào bên trong, sau đó cầm chặt lấy hai bên mông tròn trịa mà đưa đẩy, côn th*t cắm vào rút ra.
"A... Lớn... hư mất... tiểu huyệt sẽ hư mất.."
Cảm nhận được bên dưới cô đang co bóp mãnh liệt, nhục thịt chặt chẽ nuốt lấy hắn, Sở Gia Minh đâm rút côn th*t vào hoa huy*t không ngừng nghỉ, lúc ngày Cố Liễu đã mệt không còn tí ti sức lực nào đành chỉ nằm sấp xuống sofa, miệng không ngừng lên rên: "Không được... đủ rồi... thật sự không chịu nổi... huhu... đừng đi vào nữa..."
"Sắp đến cao trào rồi sao? A... tô... tôi cũng sắp ra rồi... A..."
Sở Gia Minh ra vào như vũ bão, đại nhục bổng hung hăng đụng phải hoa tâm phát ra âm thanh tràn đầy ám muội, quy đầu chen vào bao nhỏ tử cung, cuối cùng hắn bị tiểu huyệt kẹp chặt, thắt lưng tê rần, hắn ngưng việc cử động lại mà hét lớn một tiếng, đem lượng lớn nùng tinh rót đầy vào nơi trong cùng tử cung, bắn đến mức bụng nhỏ của cô phồng lên.
Cố Liễu bị thứ chất dịch nóng bỏng của hắn bắn vfao, tiểu huyệt co rút dữ dội, cao trào xâm chiếm, khoái cảm từ sâu trong tiểu huyệt truyền tới tứ chi, thân thể cô tê dại, từ cửa huyệt non mềm chảy ra mọt dòng xuân thủy dọc theo đường cong hai chân mà chảy xuống.
Sở Gia Minh lúc này mới rút côn th*t ra, vội vàng bắn ra vì biết cô đã đến cao trào nên lúc ra ngoài thì một nửa của hắn vẫn còn cứng ngắc, miệng nhỏ của cô bị rút ra nên trống rỗng, cửa miệng vẫn còn đang giữ há rộng hình chữ "O": "Khép lại, tôi cấm cô để nó chảy ra ngoài."
Hắn muốn cô mang con của hắn.
"Không thể. Tôi... không được..." Cố Liễu nói trong vô lực.
Không được? Tức là sao? Là cô không muốn mang thai đưa con của hai người? Là vì cô yêu người đàn ông Sở Mạch Thần kia nhiều hơn hắn? Sở Gia Minh nghiến răng, nắm tay khẽ siết chặt lại.
mà lúc này tiểu hoa huy*t của cô vì bị làm quá lâu mà dường như đã biến thành cái động không thể khép nổi, thật ra là có thể, nhưng là hiện tại cô không còn sức lực để làm điều thừa thãi đó.
Sở Gia Minh nhếch miệng: "Nếu cô không nghe lời thì tôi lại đành phải dùng chính mình để chặn lại rồi." Nói xong còn dùng đại quy đầu vờn nhẹ xung quanh miệng cung bích, tử cung chứa đầy xuân thủy chảy xuống chất lỏng dính trên đầu tròn lắc lắc đung đưa, Cố Liễu lập tức thét lên: "Không cần... tôi hiểu rồi... Tôi sẽ...
Ánh mắt của hắn chuyển từ nơi đó đang ướt nhẹp của cô sang đôi gò bồng đảo cao ngất, bàn tay khẽ tự cầm lấy gốc thịt mà xoa nắn, nói: "Cô có nghĩ là tôi có thể phá đến đỉnh tử cung của cô không? Hử.. có muốn thử?"
"không... không cần.. A... không cần tới tận đỉng đâu..." Cố Liễu như phát điên lên quẫy đạp, hai mắt chảy ra dòng nước mắt: "Xin anh... không muốn như vậy....huhu..."
Hắn chỉ định trêu đùa cô, lại không ngờ cô khóc đến thương tâm thế, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, hoa lê đái vũ, thật sự khiến hắn đau lòng: "Tôi đùa thôi. Cô nghĩ cô có đủ khả năng để tôi ham muốn? Nằm mơ đi, tôi chỉ là phát tiết nên mới cần cô thôi."
Nói rồi hắn quay người đi vào bên trong.
Lúc này Cố Liễu mới ngưng khóc, cô ngồi dựa lưng vào sofa, hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn vào đáng thương tựa hồ như là kẻ đang phải chịu cảnh khổ đày ai oán.
Cố Liễu cắn môi, hàm răng trắng đều thẳng tắp cắn chặt lấy cánh môi anh đào căng mọng, cắn mạnh đến bật máu.
Tâm cô đau.
Cố Liễu khóc, nước mắt chảy dài. Cô chôn mặt giữa hai đầu gối, cảm nhận từng dòng nóng hổi trào ra hai bên, chảy xuống ướt đẫm cả khuôn mặt lẫn đầu gối.
Sở Mạch Thần... em xin lỗi. Em không xứng với anh. Cho dù hắn là kiếp sau của anh đi nữa... thì em cũng không xứng đáng với anh.
Sở Mạch Thần... em là loại đàn bà rẻ tiền đáng khinh. Không đáng để anh phải cứu em rồi hi sinh chính mình.
Anh đã nói anh sẽ sống cho tới khi em chết đi, tại sao bây giờ anh lại bỏ rơi em. Tại sao?
Cố Liễu khóc òa. Những cất giấu phút chốc lại ùa về ngập tràn trong trí óc. Cô khóc như đây sẽ là lần cuối cùng được khóc trong đời.
Trong phòng tắm, Sở Gia Minh xả nước thật lớn nhưng vẫn không thể át đi được âm thanh thảm thương của cô ngoài kia. Hắn đấm tay vào tường một cái thật mạnh, máu bật ra từ những khớp tay va chạm với tường.
Nước vẫn dội lên người hắn, che lấp đi đôi mắt. Nhưng toàn thân hắn lại thoát ra sự đau đớn đến xé tâm can.
Đồ tồi. Sở Gia Minh mày là tên tồi tệ.
Nếu như mày yêu cô ấy như vậy thì hãy để cô ấy được tự do, được hạnh phúc.
Ai? Sở Gia Minh mở lớn hai mắt, trong tâm trí hắn bỗng nhiên vang lên giọng nói của ai đó, dường như là...
Của chính hắn?
***9/1/2018***
"A... Lớn... hư mất... tiểu huyệt sẽ hư mất.."
Cảm nhận được bên dưới cô đang co bóp mãnh liệt, nhục thịt chặt chẽ nuốt lấy hắn, Sở Gia Minh đâm rút côn th*t vào hoa huy*t không ngừng nghỉ, lúc ngày Cố Liễu đã mệt không còn tí ti sức lực nào đành chỉ nằm sấp xuống sofa, miệng không ngừng lên rên: "Không được... đủ rồi... thật sự không chịu nổi... huhu... đừng đi vào nữa..."
"Sắp đến cao trào rồi sao? A... tô... tôi cũng sắp ra rồi... A..."
Sở Gia Minh ra vào như vũ bão, đại nhục bổng hung hăng đụng phải hoa tâm phát ra âm thanh tràn đầy ám muội, quy đầu chen vào bao nhỏ tử cung, cuối cùng hắn bị tiểu huyệt kẹp chặt, thắt lưng tê rần, hắn ngưng việc cử động lại mà hét lớn một tiếng, đem lượng lớn nùng tinh rót đầy vào nơi trong cùng tử cung, bắn đến mức bụng nhỏ của cô phồng lên.
Cố Liễu bị thứ chất dịch nóng bỏng của hắn bắn vfao, tiểu huyệt co rút dữ dội, cao trào xâm chiếm, khoái cảm từ sâu trong tiểu huyệt truyền tới tứ chi, thân thể cô tê dại, từ cửa huyệt non mềm chảy ra mọt dòng xuân thủy dọc theo đường cong hai chân mà chảy xuống.
Sở Gia Minh lúc này mới rút côn th*t ra, vội vàng bắn ra vì biết cô đã đến cao trào nên lúc ra ngoài thì một nửa của hắn vẫn còn cứng ngắc, miệng nhỏ của cô bị rút ra nên trống rỗng, cửa miệng vẫn còn đang giữ há rộng hình chữ "O": "Khép lại, tôi cấm cô để nó chảy ra ngoài."
Hắn muốn cô mang con của hắn.
"Không thể. Tôi... không được..." Cố Liễu nói trong vô lực.
Không được? Tức là sao? Là cô không muốn mang thai đưa con của hai người? Là vì cô yêu người đàn ông Sở Mạch Thần kia nhiều hơn hắn? Sở Gia Minh nghiến răng, nắm tay khẽ siết chặt lại.
mà lúc này tiểu hoa huy*t của cô vì bị làm quá lâu mà dường như đã biến thành cái động không thể khép nổi, thật ra là có thể, nhưng là hiện tại cô không còn sức lực để làm điều thừa thãi đó.
Sở Gia Minh nhếch miệng: "Nếu cô không nghe lời thì tôi lại đành phải dùng chính mình để chặn lại rồi." Nói xong còn dùng đại quy đầu vờn nhẹ xung quanh miệng cung bích, tử cung chứa đầy xuân thủy chảy xuống chất lỏng dính trên đầu tròn lắc lắc đung đưa, Cố Liễu lập tức thét lên: "Không cần... tôi hiểu rồi... Tôi sẽ...
Ánh mắt của hắn chuyển từ nơi đó đang ướt nhẹp của cô sang đôi gò bồng đảo cao ngất, bàn tay khẽ tự cầm lấy gốc thịt mà xoa nắn, nói: "Cô có nghĩ là tôi có thể phá đến đỉnh tử cung của cô không? Hử.. có muốn thử?"
"không... không cần.. A... không cần tới tận đỉng đâu..." Cố Liễu như phát điên lên quẫy đạp, hai mắt chảy ra dòng nước mắt: "Xin anh... không muốn như vậy....huhu..."
Hắn chỉ định trêu đùa cô, lại không ngờ cô khóc đến thương tâm thế, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, hoa lê đái vũ, thật sự khiến hắn đau lòng: "Tôi đùa thôi. Cô nghĩ cô có đủ khả năng để tôi ham muốn? Nằm mơ đi, tôi chỉ là phát tiết nên mới cần cô thôi."
Nói rồi hắn quay người đi vào bên trong.
Lúc này Cố Liễu mới ngưng khóc, cô ngồi dựa lưng vào sofa, hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn vào đáng thương tựa hồ như là kẻ đang phải chịu cảnh khổ đày ai oán.
Cố Liễu cắn môi, hàm răng trắng đều thẳng tắp cắn chặt lấy cánh môi anh đào căng mọng, cắn mạnh đến bật máu.
Tâm cô đau.
Cố Liễu khóc, nước mắt chảy dài. Cô chôn mặt giữa hai đầu gối, cảm nhận từng dòng nóng hổi trào ra hai bên, chảy xuống ướt đẫm cả khuôn mặt lẫn đầu gối.
Sở Mạch Thần... em xin lỗi. Em không xứng với anh. Cho dù hắn là kiếp sau của anh đi nữa... thì em cũng không xứng đáng với anh.
Sở Mạch Thần... em là loại đàn bà rẻ tiền đáng khinh. Không đáng để anh phải cứu em rồi hi sinh chính mình.
Anh đã nói anh sẽ sống cho tới khi em chết đi, tại sao bây giờ anh lại bỏ rơi em. Tại sao?
Cố Liễu khóc òa. Những cất giấu phút chốc lại ùa về ngập tràn trong trí óc. Cô khóc như đây sẽ là lần cuối cùng được khóc trong đời.
Trong phòng tắm, Sở Gia Minh xả nước thật lớn nhưng vẫn không thể át đi được âm thanh thảm thương của cô ngoài kia. Hắn đấm tay vào tường một cái thật mạnh, máu bật ra từ những khớp tay va chạm với tường.
Nước vẫn dội lên người hắn, che lấp đi đôi mắt. Nhưng toàn thân hắn lại thoát ra sự đau đớn đến xé tâm can.
Đồ tồi. Sở Gia Minh mày là tên tồi tệ.
Nếu như mày yêu cô ấy như vậy thì hãy để cô ấy được tự do, được hạnh phúc.
Ai? Sở Gia Minh mở lớn hai mắt, trong tâm trí hắn bỗng nhiên vang lên giọng nói của ai đó, dường như là...
Của chính hắn?
***9/1/2018***
Danh sách chương