Trên đường phố u tối, một nam tử cao lớn nằm trên đất, toàn thân hắn quần áo đã rách bươm, tóc bết lại, máu tươi trên mặt đã khô, thoạt nhìn cực kỳ chật vật, ai cũng đoán không được y là tên hô phong hoán vũ ở Thổ Thần tinh - Dã Báo. Một khắc trước, y còn đang ở bên trong phòng thượng hạng say rượu cùng loạn lạc, vô số người còn quấn trái quấn phải y, hiện tại lại thành chó mất chủ. Thổ Thần tinh - là một hành tinh hỗn loạn, bên trong pha tạp đủ loại thế lực, nơi này nằm ngoài vòng pháp luật, mỗi ngày đều sẽ có tội phạm, mỗi ngày đều có cướp bóc cùng tử vong, đen tối, máu, dơ bẩn.

Quân đoàn độc lập là một lực lượng ẩn núp trong bóng tối, tận sức muốn lật đổ chính quyền Đế Quốc. Quân đoàn độc lập đã phát triển qua hai thế kỷ, mặc dù không có lớn mạnh đủ để lay động chính quyền Đế Quốc, thế nhưng thường xuyên chế ra một ít lời đồn đãi cùng tập kích, giống như con muỗi vậy, mỗi ngày ong ong kêu bên tai Hoàng Đế, khiến cho ngài phiền muộn không thôi. Hoàng đế đã từng mấy lần quyết định muốn triệt để tiêu diệt lực lượng này, thế nhưng vì nguyên nhân khó nói thành lời, tuy rằng hao phí tinh lực rất nhiều, cuối cùng đều không bàn mà chấm dứt.

Mà hiện tại, quân đoàn độc lập trong vòng một tháng cấp tốc bị tiêu diệt, tên nắm quyền cũng trong khoảnh khắc trở thành chó mất chủ. Trên người nam nhân vết thương che kín thân, bị nhốt trong một quả cầu phát ra ánh sáng màu xanh lam, y không có chỗ nào để trốn. Đến giờ này, y còn không rõ lắm đến cùng xảy ra chuyện gì, y không nghĩ tới có người dám đối với y động thủ, cũng không biết là người nào đối với y động thủ.

Bất quá cũng không lâu lắm, y liền biết đến, y thấy được những nam nhân mặc áo đen ngày đó quấn lấy y đang nhường ra một con đường, những người đó trên mặt đều lộ ra biểu tình cung kính, dùng kinh nghiệm nhiều năm của hắn, biết đến người giật dây liền sắp xuất hiện. Y dùng tay chống đất, miễn cưỡng ngồi ngay ngắn lại, trên mặt dính đầy vết máu không chút cảm xúc, toàn thân lộ ra một vẻ cướp đoạt vô lại, đối thủ của y sắp tới, y tuyệt đối không thể bại trước khí thế của đối phương.

Bất quá chốc lát, trước mặt y liền đứng một người, người kia mặc âu phục, tây trang màu đen không nhiễm một hạt bụi. Sau đó, Dã Báo thấy được mặt của hắn. Đó là một gương mặt tuấn tú, chỉ có cặp mắt kia, lạnh lùng khiến cho người ta phát run.

"Quân đoàn độc lập chưa từng đắc tội đến gia tộc Wilson, mày tại sao lại muốn đối phó tao?" Vết sẹo trên mặt Dã Báo theo hắn nói chuyện mà ngọ nguậy, thoạt nhìn vô cùng gớm.

Chính là nam nhân này đã phá huỷ tất cả của y, phá huỷ nỗ lực mấy đời người, phá huỷ thế lực lớn mạnh y nhọc nhằn khổ sở giành lấy, làm cho y biến thành chó mất chủ! Lâm Sắt từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tàn nhẫn, nhìn hắn chẳng khác một kẻ đã chết. Đối với một đôi mắt như vậy, Dã Báo tàn nhẫn ngày xưa đều biến mất, thân thể cũng mềm nhũn xuống, bởi vì y cảm giác được người hắn đang đối mặt so với hắn còn muốn tàn nhẫn hơn.

Dã Báo đột nhiên hộc ra một ngụm máu tươi trên mặt đất: "Tao muốn biết nguyên nhân tao chết! Tao không biết chủ nhân gia tộc lớn nhất Đế Quốc cư nhiên lại ngu xuẩn như vậy, vì hủy diệt quân đoàn độc lập, cư nhiên lại không tiếc lưỡng bại câu thương*."

(Lưỡng bại câu thương*: Không đếm xỉa gì đến sự thiệt hại của bản thân, đánh nhau đến chết thì thôi.)

Vì hủy diệt quân đoàn độc lập, sản nghiệp gia tộc Wilson sa sút một phần ba, trong vòng mười năm cũng khó khôi phục.

Lâm Sắt ánh mắt âm lãnh, không nhúc nhích chút nào.

" Phi thuyền G654 rơi tan." Lâm Sắt bờ môi nhẹ nhàng mà phun ra mấy chữ.

Dã Báo chân mày cau lại, y thực hiện vô số chuyện như vậy, cho nên đối với chuyện này cũng không phải là ký ức gì đáng nhớ. Quân đoàn độc lập nhìn như dã man tàn bạo, thế nhưng mỗi lần trước khi hành động đều sẽ tiến hành điều tra, bảo đảm sẽ không gây ra quá nhiều đả kích. Bọn họ mục đích minh xác, chính là muốn chọc giận hoàng đế, thế nhưng là không có ý trở thành địch nhân cùng những thế lực khác.

"Tao muốn đem quân đoàn độc lập chôn cùng em ấy, trong đó tất nhiên bao gồm cả mày - Nặc Á, trung đoàn trưởng độc lập quân đoàn." Lâm Sắt nói. Ngữ khí của hắn bình thản, tựa hồ hủy diệt toàn bộ quân đoàn độc lập, cũng không coi là chuyện lớn gì.

(Mình nghĩ tên thật của Dã Báo là Nặc Á, Dã Báo chỉ như cái danh hiệu thường gọi thôi a~:"> sẵn chú thích luôn, dã báo nghĩa là con báo hoang:">)

Vẻ mặt Dã Báo trở nên nghiêm túc, hắn biết trên phi thuyền có một người đối với Lâm Sắt cực kỳ quan trọng, người này có thể khiến thương nhân đề cao lợi ích lại từ bỏ ích lợi thật lớn. Dã báo cảm thấy được, y tựa hồ rơi vào một cái bẫy đủ để ép chết y. Người bày mưu không phải Lâm Sắt, mà là cái người ẩn trong bóng tối kia. Lông mày Dã báo dãn ra, chỉ là tỉnh ngộ có chút trễ.

"Giết tao đi."

Lâm Sắt nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, nhẹ nhàng mân mê: "Không đơn giản như vậy."

Một lát sau, Dã Báo liền biết đến hàm nghĩa "Không đơn giản như vậy" trong miệng Lâm Sắt. Lâm Sắt không có làm ra bất cứ hành động gì gây thương tổn thân thể y, thậm chí còn cho y một bộ quần áo sạch, sau đó đem y đẩy vào trong một gian phòng kín, bên trong bày một đống máy móc lớn, trong nháy mắt khi thấy máy móc đó, sắc mặt Dã Báo đột nhiên trắng, mặt dữ tợn kia nhăn đến càng có chút bối rối.

Loại máy móc này, quân đoàn độc lập dùng để đối phó một số quan chức cấp cao ở Đế Quốc, vô luận người kiên định bao nhiêu sau khi tiến vào, kết quả cuối cùng chỉ có một loại, chính là triệt để hóa điên. Y đã từng nhìn qua tình trạng của bọn họ, bọn họ bò trên đất, khóe miệng lưu nước miếng, trên mặt lộ ra nụ cười quái gở. Vào lúc ấy, Dã Báo cảm thấy rất thú vị, chỉ là không nghĩ tới, giờ đây lại dùng tại trên người mình. Đây là một loại tinh thần dằn vặt, cảm giác chết đi cứ lặp đi lặp lại, loại cảm giác sắp chết kia hành hạ thần kinh người ta, mãi đến tận khi tinh thần suy sụp, cuối cùng sẽ làm ra các loại hành động quái dị.

Dã Báo bị bắt đứng ở cửa, thân thể đứng thành thẳng tắp, không có phương hướng cứ tiếp tục đi về phía trước. Lâm Sắt đột nhiên đi vào, nắm chặt áo của y liền kéo về phía trước, sau đó mạnh mẽ đem y đẩy tới cái kia chỗ chết.

Bắt đầu hành hạ.

Lâm Sắt liền đứng ở nơi đó nhìn, khi thấy bộ dáng Dã Báo vặn vẹo cực độ, đôi mắt Lâm Sắt không chớp lấy một lần.

Cách Lỗ Tư đứng ở bên người Lâm Sắt, nhìn đến toàn thân phát lạnh.

"Kỳ thực tôi là một kẻ nhu nhược." Lâm Sắt đột nhiên nói.

Cách Lỗ Tư mắt nhìn thẳng, cậu không hiểu ý tứ Lâm Sắt, Lâm Sắt là kẻ nhu nhược mà có thể làm ra chuyện dằn vặt người như vậy?

Cậu không hiểu ý tứ Lâm Sắt. Lâm Sắt đúng là người nhu nhược, hắn gây ra sai lầm lớn nhất với người kia, hắn lại lựa chọn hành hạ người khác để giảm bớt dằn vặt nội tâm mình. Nếu như ngày đó, A Thụy Tư tỉnh lại, hắn vẫn không rời Y Lai, hắn cứ ở bên cạnh y, cấp Y Lai lưu lại một ấn tượng thật đẹp, như vậy Y Lai liền sẽ không rời đi, cũng sẽ không chôn thây bên trong chiếc phi thuyền vỡ nát. Tất cả những chuyện này đều là hắn tạo thành, Y Lai quên mất hắn, sau đó chết, đều là vì hắn, hắn mới chính là kẻ tội đồ.

Lâm Sắt đứng ở nơi đó nhìn, nhìn tên kia ngày càng thêm điên cuồng, nhìn tên kia chết đi, sau đó mới quay người rời đi. Quá trình này, vẻ mặt của hắn không có biến hoá quá lớn, chỉ có lạnh lùng, sau đó rời đi.

Lâm Sắt sau khi rời khỏi Thổ Thần tinh, không lập tức trở về Đế Quốc, mà đến Phong Thần tinh. Phi thuyền rơi xuống qua tầng tầng khí quyển Phong Thần Tinh rơi tan, hài cốt hẳn đã rơi xuống đại dương. Mấy trăm chiếc thuyền cỡ lớn kiểu mới nhất của Đế Quốc lượn vòng quanh trong vùng biển đó tìm tòi đã được một tháng, bởi vì tính chất phức tạp của vực biển, đến nay không thu hoạch được gì, thậm chí ngay cả xác phi thuyền cũng không tìm thấy một khối.

Chiếc phi thuyền kia giống như hóa thành tro tàn, tan vào biển rộng mênh mông, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nếu không phải Lâm Sắt lấy được băng ghi hình theo dõi quân đoàn độc lập, hắn sẽ không tin chiếc phi thuyền kia biến mất không còn tăm hơi. Dù sao Nặc Mạn Đại Đế không phải lần đầu tiên diễn trò Y Lai biến mất. Hắn rất hi vọng lần này vẫn là Nặc Mạn Đại Đế diễn trò, song khi nhìn thấy đoạn video kia, mắt thấy là thật, hắn thậm chí không còn khả năng lừa gạt mình.

Bên cạnh vực biển xanh biếc, một bóng người cao to đứng ở nơi đó, gương mặt hắn căng thẳng, đường nét sắc bén, ngũ quan cũng trở nên lạnh lẽo cứng rắn, ánh mắt của hắn sâu thẳm, mắt nhìn về phía đường ven biển xa xa. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nam nhân không nhúc nhích, phảng phất đã hóa thành một toà điêu khắc.

Cách Lỗ Tư đứng ở cách đó không xa, nhìn bóng lưng Lâm Sắt. Làm trợ lý bên cạnh Lâm Sắt, tất cả những chuyện Lâm Sắt làm, Cách Lỗ Tư đều biết. Mấy ngày trước lúc xác định Y Lai gặp chuyện, Lâm Sắt rất trấn tĩnh, thế nhưng hành vi của hắn rất điên cuồng, hắn chỉ làm hai việc, một là đem vùng biển này hoàn toàn đào lên, hai là đối hung thủ tiến hành trả thù. Hiện tại, hai việc cũng đã hoàn thành. Đương hai chuyện này sau khi hoàn thành, Lâm Sắt lại giống như trống rỗng, trên người như có thứ gì đó tựa hồ triệt để tiêu tán. Cho dù là Cách Lỗ Tư, đưa mắt về phía Lâm Sắt cũng biến thành nơm nớp lo sợ.

Trời đã tối dần, Lâm Sắt vẫn như trước đứng ở nơi đó không nhúc nhích, phảng phất mất đi tri giác. Y Lai là người cá, biển là quê hương của y, hồn về hải lý, này có lẽ cũng là giấc mộng của Y Lai. Lâm Sắt đứng ở nơi đó, tâm hồn dần dần mà bay xa, theo tiếng sóng biển kia, hắn tựa hồ về tới phủ công tước Niết Phổ Đốn trên hòn đảo nhỏ kia, hắn ngồi bên bờ biển, nhìn thân ảnh xinh đẹp kia trên thoáng hiện mặt biển, chợt lóe lên, cho dù ở trong bóng tối cũng sóng nước lấp loáng.

"Anh tại sao mỗi ngày đều tới nơi này?"

Thanh âm non nớt của thiếu niên tựa hồ tại vang lên bên tai. Hắn như quay trở lại mười năm trước, ngồi bên cạnh hắn là một tiểu thiếu niên. Hắn thấy được gương mặt tiểu thiếu niên, mái tóc màu đỏ, ngũ quan xinh xắn, lam quang trong con ngươi lóng lánh lóe sáng. Ấn tượng của hắn vẫn luôn dừng trên đuôi cá xinh đẹp, cho nên chưa từng đem người bên cạnh cùng thiếu niên đuôi cá ngày ấy liên hệ với nhau. Mãi đến một ngày nọ, hắn gặp được A Thụy Tư ở trong biển hiện ra hình thú, sau đó cùng cậu đi vào gia tộc Niết Phổ Đốn.

Ma xui quỷ khiến. Bọn họ cuối cùng lại đi đến bước đường cùng không thể cứu vãn như vậy.

Lâm Sắt đột nhiên quay người rời đi, Cách Lỗ Tư vội vã đi theo.

"Cách Lỗ Tư, đem vùng biển này mua lại." Lâm Sắt đạo, "Bất kỳ thuyền đánh cá nào cũng không thế tiến vào."

"Vâng, tiên sinh."

Đêm đó, Lâm Sắt liền trở về Đế Quốc.

Trong quãng thời gian này, thân thể Lâm Sắt cấp tốc gầy gò hẳn. Thân thể của hắn vốn thuộc dạng cường tráng, gầy đi, chính là da bọc xương, từ vốn là tuấn mỹ trở nên hơi khủng bố.

Làm trợ lý thân cận của Lâm Sắt, Cách Lỗ Tư tất nhiên biết nguyên nhân tạo thành chuyện này. Lâm Sắt thời gian rất lâu đều dựa vào thuốc dinh dưỡng mà sống, đồng thời lâm vào trạng thái cuồng công việc, thời gian ngủ cũng bị áp đến ngắn nhất. Gia tộc Wilson vì là gia tộc lớn nhất Đế Quốc, chuyện lớn nhỏ tất nhiên rất nhiều, trước đây Lâm Sắt liền biết làm sao để an bài xong xuôi, mà hiện tại, toàn bộ đều một mình hắn làm, kể cả vốn là công việc nên do Cách Lỗ Tư hoàn thành.

Cách Lỗ Tư cảm thấy được, hắn là người phụ tá duy nhất công tác chính là đi theo bên người Lâm Sắt, để ngừa một ngày nào đó hắn quá sức mà ngất đi rồi đem hắn đưa đến bệnh viện. Đương nhiên, chuyện này người máy cũng có thể làm. Cách Lỗ Tư chủ yếu là sợ chính mình thất nghiệp.

Một tháng sau, đương Cách Lỗ Tư một lần nữa xem kỹ bộ dáng Lâm Sắt, chính hắn giật nảy mình. Trên thân nam nhân vốn là mặc âu phục rất hợp giờ lại có vẻ hơi lớn hơn, mặc lên người, lại như máng lên móc áo, tóc của hắn dài rất nhiều, suýt chút nữa che luôn đôi mắt, trong con ngươi màu đen tràn đầy tơ máu, đôi môi tái nhợt, trên cằm mọc đầy râu tua tủa, thoạt nhìn vô cùng chán chường, hoàn toàn không có cách nào cùng vị gia chủ ngày xưa liên hệ với hiện tại. Nhìn bộ dáng này của Lâm Sắt, Cách Lỗ Tư không khỏi sẽ nghĩ tới bộ dáng hắn như của một ông chú, bi thương đến cực điểm, không thể phát tiết, chỉ có dằn vặt chính mình.

Cách Lỗ Tư há miệng, câu khuyên lơn lại không nói ra được. Có chút đau xót, người khác nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chỉ có thể tự mình thông suốt.

Cứ cách một khoảng thời gian, Lâm Sắt đều sẽ đến Phong Thần Tinh. Hắn không hề làm gì, chỉ là lẳng lặng ngồi cạnh biển. Hắn đều sẽ có loại ảo giác, đợi đến có một ngày, hắn đột nhiên quay lại, bên cạnh đã ngồi một người.

Thanh niên tóc đỏ lóng lánh, con ngươi xanh lam hơi nheo lại, mỉm cười nhìn hắn, sau đó đối với hắn nói: "Lâm Sắt, đây chỉ là trừng phạt anh, kỳ thực tôi cũng chưa có chết." Thanh niên trừng mắt nhìn, trong mắt lộ ra một tia xấu xa, "Lâm Sắt, trò chơi này thú vị lắm phải không?"

Chỉ là ngày qua ngày, năm này qua năm khác, tình cảnh như thế đều chưa từng xuất hiện.

Y Lai chết rồi, Lâm Sắt rốt cuộc không còn mơ giấc mộng cạnh biển kia, hắn rất ít nằm mơ. Chỉ là cảm giác đã từng cùng Y Lai sinh tử quấn quýt trên giường, hắn hội có một loại ảo giác, tựa hồ bên cạnh vừa nằm một người, y vừa rời đi không lâu, nơi đó còn lưu lại nhiệt độ thân thể y.

---------

Hiên Dư: Chương này đoạn đầu hơi khó hiểu, nên mình giải thích đơn giản lại nha:">

"Dã báo cảm thấy được, hắn tựa hồ rơi vào một cái bẫy đủ để ép hắn chết bên trong. Người bày mưu không phải Lâm Sắt, mà là cái người ẩn trong bóng tối kia." - Người bày mưu tính kế là chỉ Nặc Mạn Đại Đế, ngài cho làm giả lịch trình của Y Lai, làm Lâm Sắt tưởng Y Lai chết trên chuyến G654 nên mới tìm Dã Báo trả thù. Ngài mượn tay Lâm Sắt tiêu diệt quân đoàn độc lập.:"< Ông vua khôn vcl~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện