↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜───
Ban đêm, ở phố đèn đỏ.
Thời gian này vốn là giờ giới nghiêm, ấy vậy mà nơi đây lại đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào.
"Khách quan, mời vào trong."
"Hoan nghênh công tử đến Xuân Hoa Lâu của chúng ta."
"Nha Trương tú tài, lâu rồi không thấy ngài."
"Mời Lý công tử đi vào bên trong, Xuân Yến đang nhớ mong ngài đó."
"Ôi chao, ta còn tính mời Vương thị lang tới chơi! Hôm nay là đêm bán đấu giá lần đầu tiên của Lan Tâm nhà ta, còn đang chờ ngài thôi đó."
"Ôi, còn không phải sao, Lan Tâm nhà ta là do một tay ta dạy dỗ, cầm kỳ thi hoạ cũng đừng nói tới, ngài cứ yên tâm mà ra giá."
Xuân Hoa Lâu, đệ nhất kinh thành ôn nhu hương (1), bên trong vàng son lộng lẫy, âm thanh huyên náo.
Lúc này, ở sương phòng lầu hai, một giai nhân yểu điệu khuynh quốc khuynh thành đang đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn xuống dưới lầu.
Nàng tên Lan Tâm, là hoa khôi của kinh thành năm nay.
Mẹ mất sớm, không rõ cha là ai.
Nàng lớn lên ở kĩ viện, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, bản lĩnh hầu hạ người khác cũng học được không ít.
Cái gọi là mánh khoé của hoa khôi, đơn giản là để tú bà có thể bán nàng nhiều bạc hơn một chút mà thôi.
Tối nay là buổi đấu giá đêm đầu tiên của nàng, vị khách đầu tiên chắc cũng đã ngồi vào bàn, người đó có lẽ là một trong số muôn vàn những người ngồi dưới lầu.
Một người xa lạ chưa từng gặp mặt sẽ phá thân nàng, trở thành nam nhân đầu tiên của nàng.
Lan Tâm thật sự không cam lòng, nàng tình nguyện trở thành ngoại thất của một vị quan lớn, hay được nạp vào trong phủ làm tiểu thiếp, còn hơn là trải qua cuộc sống "một đôi tay ngọc vạn người gối, nửa vành môi đỏ vạn khách nếm".
Tựa hồ đang oán than nàng cũng không thể chạy thoát vận mệnh giống như mẫu thân của mình.
"Ôi chao tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi còn sững sờ ở đây làm gì? Còn không nhanh chuẩn bị đi thôi, mọi người dưới đài đều đang chờ để gặp ngươi đó."
"Đã trang điểm xong chưa? Quần áo đã thay chưa? Có muốn luyện lại khúc nhạc kia không? Xuân Đào đâu? Nha đầu chết tiệt kia không chịu ở bên cạnh hầu hạ mà chết ở chỗ nào rồi?"
Người còn chưa đến, giọng nói đã tới trước.
Một nữ nhân nói chuyện bóp giọng hấp ta hấp tấp đẩy cửa khuê phòng đi tới. Lan Tâm không dấu vết khẽ nhíu mày một cái, nhưng vẫn ra đón tiếp.
"Ngô ma ma." Tiếng nói của thiếu nữ giống như chim hoàng oanh thanh thuý dễ nghe, vừa thấy người tới thì đã uốn gối hành lễ.
"Tốt tốt tốt!" Tú bà Ngô ma ma của Xuân Hoa Lâu khi nhìn thấy dáng người thướt tha hệt như cây rụng tiền của nàng thì vô cùng vừa lòng, cười đến mức không thể khép được miệng.
"Xuân Đào đâu! Thời điểm quan trọng như vậy mà còn chạy đi đâu rồi?"
"Ma ma, ta ở chỗ này!" Ngoài cửa truyền đến giọng nói hồn hậu của một nữ tử.
Tú bà nhìn thấy nàng lập tức giận sôi máu, làm bộ muốn đánh nhưng bị Lan Tâm ngăn cản.
"Ngô ma ma, bên người ta không thể thiếu Xuân Đào hầu hạ, ngài đánh nàng bị thương sẽ làm hỏng đại sự đêm nay."
"Được rồi được rồi, ta không đánh ta không đánh."
"Đã chuẩn bị tốt chưa? Tỳ bà đã kiểm tra rồi ư? Hôm nay là ngày vui của Lan Tâm, không thể xảy ra sai lầm! Nếu có vấn đề gì, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!" Nói xong, bà ta hung hăng trừng mắt liếc nhìn Xuân Đào.
Lan Tâm hiểu rõ, những lời này tuy nói với Xuân Đào, nhưng thực tế là muốn nói cho nàng nghe.
Xuân Đào liên tục đáp ứng, cúi đầu, đáy mắt lại hiện lên một tia ác độc.
"Ngô ma ma yên tâm, Xuân Đào theo ta nhiều năm như vậy, tuy không giỏi nói chuyện nhưng ai cũng biết nàng là người thành thật, luôn làm tốt bổn phận của mình. Nàng cũng là đứa bé lớn lên dưới mí mắt của ngài, ngài còn không yên tâm hay sao?" Lan Tâm khẽ cười một tiếng, cố gắng giảng hoà, sau đó đuổi khéo Ngô ma ma ra ngoài.
Lời này, là đang nói Xuân Đào, cũng là nói chính mình.
Xuân Đào là con gái nha do nha hoàn thiếp thân của mẫu thân nàng sinh ra. Có lẽ là do cùng gặp phải cảnh ngộ tương tự, nên Lan Tâm luôn coi nàng giống như tỷ muội, cả hai vẫn luôn nương tựa nhau mà sống.
Chỉ khác nhau ở chỗ, mẫu thân nàng bị một tên tú tài vào kinh đi thi dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, sau khi sinh nàng ra thì bị hắn ta ghét bỏ.
Mẫu thân Xuân Đào thì bị khách rượu ở trong hoa lâu uống say cưỡng bức, xong chuyện lại không dám nói, ngây thơ mờ mịt, cũng không biết uống thuốc tránh thai.
Thở dài, đều là người đáng thương.
Sau khi tiễn tú bà đi, nàng giương mắt nhìn dòng người ồn ào dưới lầu, cảnh tượng ngợp trong vàng son này khiến trong lòng nàng ai thán một tiếng, nữ tử trong toà lâu này, có ai mà không phải là người mệnh khổ? Giống như lục bình, phất phơ trong gió, không cội nguồn, không gia đình.
Nàng nghĩ rằng đêm nay mình có thể gặp được một nam tử sẽ cho nàng hứa hẹn cả đời, mặc kệ làm thiếp hay là ngoại thất, nổi danh hay bất minh, đều tốt hơn là ở lại toà lâu này gấp trăm ngàn lần.
Đáng tiếc.
Nàng cười tự giễu, khi còn nhỏ nàng từng nghe mọi người nói sau lưng rằng mẹ của nàng là một kẻ ngốc, bị một tên thư sinh nghèo lừa gạt, cuối cùng xám xịt mang một thân hoa tàn ít bướm tới thanh lâu tiếp khách.
Nàng cũng từng nghĩ như thế.
Cho tới bây giờ, khi nhìn đám người đông đúc dưới lầu, không biết tương lai thế nào, nhưng nàng vô cùng chờ mong có một người như vậy xuất hiện.
Ngay lúc Lan Tâm tự mình ai oán, nàng lại không biết, sau lưng có một đôi mắt ác độc đang nhìn chằm chằm nàng.
"Keng", một tiếng chiêng trống vang lên đánh thức Lan Tâm từ trong hồi ức.
Dưới lầu, tú bà đã đứng trên sân khấu.
"Các vị đại nhân và nhóm công tử, hôm nay các vị đại giá quang lâm Xuân Hoa Lâu, đúng là bồng tất sinh huy (2)."
"Ngô ma ma đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, mấy vị đại gia cũng rõ ràng vở kịch lớn đêm nay rồi, mau mời hoa khôi của kinh thành năm nay, Lan Tâm cô nương lên đài hiến nghệ đi."
****(1) Ôn nhu hương: người xưa có xâu "Ôn nhu hương, anh hùng trũng." Có nghĩa là "Tổ ẩm dịu dành là mồ chôn của anh hùng."(2) Bồng tất sinh huy: nhà tranh rực rỡ (lời khách sáo). Thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa. Gần nghĩa: Rồng đến nhà tôm; khách quý đến nhà...