Thịnh Nghiêm Minh hất cằm, ý bảo đối phương giải thích tình huống một chút.
"Là... là cô ta đụng trúng..." Dưới cái nhìn chăm chú của Thịnh Nghiêm Minh, gã sửa miệng.
"Là tôi không cẩn thận đụng phải con... cô phục vụ này, tôi sai, tôi sai rồi, tôi sẽ đưa tiền thuốc men và gửi thêm một ít tiền bồi thường có được hay không?"
Nói xong, gã cũng không dám nhìn vẻ mặt của Thịnh Nghiêm Minh, một tay gã sờ soạng người mình, sau khi tìm thấy ví tiền thì lập tức ném hết tiền mặt mà mình đem theo ở trên trên mặt đất. Ở trong mắt ba người kia, hành động của hắn không khác gì đang nhục nhã Lan Tâm.
Nếu cậu ấm biết được bọn họ đang nghĩ gì, gã chắc chắn sẽ kêu oan, đại gia này còn đang ở đây, hắn làm sao dám chứ? Đây không phải là do hắn bị người ta ấn không thể động đậy hay sao? Một xấp tiền mệnh giá một trăm tệ lả tả rơi trên mặt đất, sau đó dừng lại trước mặt cô gái.
Cô dường như vẫn chưa phát giác, chỉ ngồi ở đó im lặng rơi lệ.
Thịnh Nghiêm Minh buông tay gã con nhà giàu ra, đi đến trước mặt Lan Tâm, hành vi dị thường này khiến trái tim trợ lý nhảy dựng.
Nói cách khác, tất cả hành động của Thịnh tổng đêm nay, đều vô cùng bất thường.
Ông chủ của hắn vậy mà lại ngồi xổm xuống dưới, nhìn thẳng vào nhân viên phục vụ kia.
Nhìn một lúc lâu, Thịnh Nghiêm Minh mới chậm rãi mở miệng.
"Hắn trả cô tiền thuốc men, đừng khóc."
Người đàn ông này rất ít khi an ủi người khác, cho nên lời nói có chút cứng nhắc.
Trợ lý nghe những lời này giống như nghe thấy chuyện gì đó vô cùng kỳ lạ.
Cô gái trên mặt đất lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nâng bàn tay máu me đầm đìa lên xoa nước mắt, khiến gương mặt vốn trắng nõn lại nhem nhuốc máu, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Thịnh Nghiêm Minh thấy vậy thì đau lòng cực kì, dù sao đây cũng là một... gương mặt giống cô ấy.
"Cảm.. Cảm ơn ngài."
Cô gái khóc không ngừng, vừa khóc vừa nói lời cảm ơn với hắn.
"Tiền thuốc men, đủ không?" Người đàn ông cũng không biết phải làm sao bây giờ, biện pháp đầu tiên mà hắn nghĩ đến, chính là dùng tiền để giải quyết.
Lại thấy cô gái lắc đầu, "Tôi không cần tiền của anh ta."
Lan Tâm cắn môi dưới đỏ thắm, "Anh ta đụng phải tôi, còn không dám thừa nhận, đã vậy còn mắng tôi, ngài có thể bắt anh ta xin lỗi tôi không?"
"Lan Tâm, cô đang nói bậy gì đó?" Giám đốc nóng nảy, sợ hãi không biết phải giải quyết chuyện sắp xảy ra như thế nào.
Thịnh Nghiêm Minh nhàn nhạt liếc mắt nhìn giám đốc, khiến đối phương im re hệt như ve sầu mùa đông.
Sau đó lại nhìn gã đàn ông kia một cái, ý bảo gã tự mình quyết định.
Cái liếc mắt kia khiến gã ta lạnh hết cả người.
Gã thực sự không hiểu, vì sao đều là bạn bè đồng trang lứa, Thịnh Nghiêm Minh mặc dù ngồi xổm trên mặt đất ngửa đầu nhìn gã, lại có khí thế cường đại như vậy.
"Cái đó... thật xin lỗi." Gã ngập ngừng mở miệng, giọng nói rõ ràng truyền đến trong tai mọi người.
"Đừng nói với tôi."
Gã con nhà giàu lập tức thay đổi phương hướng.
"Thực xin lỗi!"
Thịnh Nghiêm Minh nhìn về phía Lan Tâm, Lan Tâm sợ hãi nhìn hắn nói, "Vậy... vậy không còn việc gì nữa, tiền tôi cũng không cần. Cảm ơn ngài."
Thịnh Nghiêm Minh không hề phản hồi mà chỉ nhìn cô, nhưng lại giống như không phải nhìn cô.
"Giống... quá giống, ngay cả giọng nói cũng giống đến vậy."
Âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được.
Sau đó, hắn vẫy tay phía sau, ý bảo cậu ấm kia có thể đi rồi.
Cậu ấm nhanh chóng rời khỏi hiện trường, giống như sau lưng có ma quỷ đuổi theo.
Những lời này khiến Lan Tâm như chìm vào trong sương mù, nhưng lúc này không có thời gian cho cô nghĩ nhiều.
Bởi vì người đàn ông ngồi ở đối diện đang chuyên chú nhìn cô.
"Cô tên Lan Tâm sao?" Hắn nhìn đôi mắt của thiếu nữ hỏi.
"Dạ." Lan Tâm nhỏ giọng trả lời, giống như đang xấu hổ vì cách một người đàn ông xa lạ quá gần.
Vẻ mặt Thịnh Nghiêm Minh phức tạp, giống như mới vừa tỉnh mộng mà thở dài.
"Tiền này cô cứ cầm lấy, tay cô bị thương rất nghiêm trọng, đừng chậm trễ chữa trị."
Nói xong, hắn lập tức xoay người trở về phòng bao.
Trợ lý đi theo sau, trước khi vào phòng, thoáng nhìn kỹ Lan Tâm một lúc.
"Cô đi xử lý miệng vết thương đi, những chuyện khác một lát nữa hãy nói."
Giám đốc sau khi tiễn vị kia đi rồi thì quay lại, thấy mọi chuyện đã được giải quyết, ông ta từ trên cao nhìn xuống Lan Tâm nói.
Lan Tâm trầm mặc gật đầu, dùng cái tay vẫn còn lành lặn thu dọn xấp tiền trên mặt đất, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt khinh miệt của giám đốc.
Loại ánh mắt này, Lan Tâm đã thấy nhiều.
Một ngày nào đó, cô sẽ khiến những kẻ này, không dám khinh thường mình nữa.
Mà người đàn ông vừa rồi, hiển nhiên chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Tay nóng rát lại đau đớn, trên mặt Lan Tâm vẫn duy trì biểu tình lạnh lẽo, nhưng nội tâm lại bốc lên một ngọn lửa nóng.
Nửa giờ sau, Thịnh Nghiêm Minh tinh thần không ổn cả đêm cuối cùng cũng kết thúc trao đổi, sau khi định ra hợp đồng, hắn lập tức ra về.
Sải bước đi về phía đường lớn, tài xế lái một chiếc Bently màu đen đã chờ ở đây khá lâu.
Trợ lý giúp hắn mở của xe, sau đó cũng tiến vào.
Khi cúi đầu thắt dây an toàn, khoé mắt trợ lý quét tới một góc nào đó trên đường lớn.
Lại nhìn ông chủ đang không biết suy nghĩ chuyện gì, hắn quyết định đánh cuộc một phen.
"Boss, ngài xem." Nói xong thì chỉ về phía bên ngoài cửa sổ.
Thịnh Nghiêm Minh nhàn nhạt nhìn theo phương hướng trợ lý chỉ một cái, đây là lần thứ ba trong đêm hắn nhìn thấy bóng dáng cô gái kia.
Hắn cảnh cáo liếc nhìn trợ lý, nhưng cũng không bảo tài xế lái xe rời đi.
Bảo vệ hội sở tiến lên dò hỏi xem có chuyện gì xảy ra hay không, lại bị trợ lý nói dăm ba câu đuổi đi.
Đừng hỏi tại sao chiếc xe kia cứ đỗ ở trước cửa hội sở mà sao bảo vệ lại không đuổi đi?
Vô nghĩa, bảng số xe 88888! Bảo vệ có mười lá gan cũng không dám xua đuổi chủ của chiếc xe này!!
Trợ lý nhìn thấy từ kính chiếu hậu, trên mặt boss nhà hắn vẫn giữ biểu tình đạm mạc, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào góc nào đó.
Mà Lan Tâm, từ khi người đàn ông lên xe, cô đã phát hiện ra hắn. Lúc này, cô sợ người đàn ông không nghe thấy, cho nên tăng lớn âm lượng.