↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
"Chị Hiểu Tuyết, chị Tiểu Thảo, hai người đi rồi cũng đừng quên em nha!" Ở sân trước, Hoa Hoa và Hiểu Tuyết hai mắt đẫm lệ, còn Lan Tâm vẫn duy trì tính cách trầm mặc như cũ, chỉ khẽ gật đầu.
Ở bên cạnh, mấy đứa trẻ cũng đứng thành tốp ba tốp năm đưa tiễn.
Có lẽ là do nguyên chủ quá mức quái gở, cho nên mấy ngày nay, cũng không ai phát hiện ra sự khác thường của Lan Tâm.
Mặc dù trời sinh tính tình lạnh nhạt như Lan Tâm, cũng không khỏi cảm thấy đáng buồn thay cho nguyên chủ.
Mười bảy năm sống ở trên đời, lại không có nổi một người có thể hiểu được cô ấy.
Tiểu Thảo, không sao cả, thế gian này không có ai yêu chúng ta, chúng ta đây cũng không cần phải yêu thế nhân.
Hôm nay, chính là ngày mà Lan Tâm trốn thoát khỏi chiếc lồng giam này.
"Được rồi, đừng khóc, chuyện tốt mà khóc lóc cái gì? Về sau mấy đứa cũng là người trưởng thành, tương lai tốt đẹp đang chờ đợi mấy đứa đó, lên xe, lên xe nào!"
Ở cổng lớn, dì Nguỵ vui mừng tiễn mọi người lên xe, thoạt nhìn giống như đang cưới chồng cho con gái.
Sớm biết được âm mưu của bọn họ, sắc mặt Lan Tâm bình tĩnh, nhưng trong lòng lại âm thầm khinh thường.
Dì Nguỵ trừng mắt nhìn cô một cái, tiểu tiện nhân, mấy ngày sau này cho mày ăn đủ.
Đó là một chiếc xe tải, tuy rằng lúc ấy Lan Tâm cũng không biết nó kêu là gì.
Đây là lần đầu tiên Lan Tâm ngồi xe.
Nhìn thấy tài xế ngồi ở đầu xe, Lan Tâm vô cùng kinh ngạc, nơi này chẳng lẽ không cần động vật kéo xe hay sao? Kiếp trước cô đã từng đọc sách, nhưng chưa từng thấy qua thứ này.
Tới đây mấy ngày, Lan Tâm phát hiện phương tiện di chuyển của nơi này vô cùng mau lẹ, rốt cuộc cô cũng ý thức được, thời đại này tiên tiến hơn so với kiếp trước rất nhiều.
Công cụ sinh hoạt được cải thiện cũng đồng thời thúc đẩy thời đại phát triển, điều này Lan Tâm có thể hiểu được. Mặc dù vẫn chưa thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn lúc này, nhưng cô không khỏi dấy lên chờ mong đối với thế giới bên ngoài.
Trước mắt tối sầm, tất cả ánh sáng đều bị một tấm bạt thật lớn che lại, bên trong thùng xe tối đen như mực.
Nhưng tất cả mọi người dường như đều không hề bị doạ sợ, ngược lại, dưới tiếng gầm rú của động cơ, bọn họ càng thêm hưng phấn thảo luận sinh hoạt tốt đẹp trong tương lai.
Lan Tâm có chút thương hại nhìn bọn họ, nhưng cô không hề lên tiếng.
Cô không phải chúa cứu thế, người mà cô có thể cứu, vĩnh viễn chỉ có thể là bản thân mình mà thôi.
Lan Tâm lên kế hoạch chạy trốn vào ngày thứ ba.
Hiện tại cô đang tập trung tinh thần cao độ để quan sát hoàn cảnh bên trong xe, lúc này, cô phát hiện bên trái mình có chút ánh sáng le lói.
Nhưng cô chưa dám hành động thiếu suy nghĩ mà lựa chọn nhớ kỹ vị trí đó, sau đó chờ đến ban đêm để hành động.
Rất nhanh đã đến buổi tối, trong lúc này, bọn họ hệt như một lũ gia súc, ăn uống tiểu tiện đều gói gọn ở trong thùng xe.
Một chai nước, một cái bánh bao, đó là tất cả đồ ăn trên đường của bọn họ.
Cố tình, trong lòng tất cả mọi người đều vô cùng vui sướng chờ đợi tương lai tốt đẹp, cho nên cũng không ai để ý những chi tiết nhỏ như thế này.
Thật đáng buồn.
Lan Tâm không biết bây giờ là lúc nào, cô chỉ có thể thông qua cái lỗ nhỏ kia mới biết được hiện tại là ngày hay là đêm.
Tối nay, tất cả đều vô cùng hưng phấn, nhưng khi đồng hồ sinh học vang lên, từng người đều chìm sâu vào giấc ngủ.
Lan Tâm không ngủ, cô đang đợi.
Chiếc xe vẫn tiếp tục di chuyển một cách lung lay, không biết sẽ đưa họ đi tới nơi nào.
Lan Tâm cẩn thận lướt qua vài người, đi tới cái lỗ nhỏ kia, sau đó nhìn xuyên qua lỗ nhỏ để quan sát thế giới bên ngoài.
Bên ngoài tối đen như mực, chỉ có vài ánh đèn le lói ở ven đường, xung quanh không có gì cả, chỉ có từng hàng cây thoắt ẩn thoắt hiện.
Thời điểm lên xe, Lan Tâm chú ý thì thấy tấm bạt chắn ở trên thùng xe cũng không được gia cố cho chắc, dường như vô cùng yên tâm với bọn họ.
Cũng phải, tương lai tươi đẹp đang chờ đón ở phía trước, ai lại ngu ngốc chủ động nhảy xe cơ chứ?
Đây đúng là chỗ cao minh nhất của bọn người này.
Dù sao, người đưa bọn họ lên chiếc xe này cũng là viện trưởng và các dì giúp việc đã nuôi lớn bọn họ.
Khoé môi Lan Tâm nhếch lên một độ cung châm chọc.
Lan Tâm tiếp tục chờ, cô quan sát thì phát hiện xe sẽ dừng lại ở trên đường một vài lần. Tuy Lan Tâm không rõ tại sao lại dừng, cũng không biết nguyên lý hoạt động của chiếc xe, nhưng điều này đủ để chứng minh, tài xế sẽ dừng xe lại trên đường để tu chỉnh động cơ, thậm chí tài xế cũng cần phải nghỉ ngơi, lúc đó chính là cơ hội của cô.
Lan Tâm nhắm mắt dưỡng thần, tìm kiếm thời cơ thích hợp.
Sự thật chứng minh, cơ hội vĩnh viễn để lại cho người có chuẩn bị.
Không biết qua bao lâu, động cơ xe bắt đầu tắt, xe chậm rãi dừng lại.
Lan Tâm đột nhiên ngồi dậy, cẩn thận đi lại lỗ nhỏ kia để quan sát tình hình bên ngoài.
Phạm vi quan sát của lỗ nhỏ có hạn, cho nên cô chỉ thấy bên ngoài tối đen một mảnh.
Nhưng cô có thể nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, ngoại trừ tiếng ve kêu thì không còn âm thanh nào khác nữa.
Lan Tâm lấy hết can đảm, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào góc bạt ở chỗ đuôi xe, từ lúc lên xe cô đã nhớ kĩ vị trí này.
Quả nhiên, hệt như cô nghĩ, bên ngoài cũng không có nhiều trói buộc, cô ghé vào bên cạnh nhìn xuống, tính toán khoảng cách mà mình có thể nhảy xuống.
Trái tim vì kinh hoàng mà đập "thình thịch", chuyện nhảy xe bỏ trốn như thế này, dù là cô hay là nguyên chủ, đều cần rất nhiều dũng khí.
Nhìn những người ngủ say như lợn chết, tiếng ngáy như sấm ở phía sau, trong lòng Lan Tâm mặc niệm.
Chúc mọi người may mắn.
Cũng chúc bản thân thành công.