Không cần nghĩ cũng biết, Tiêu Ngọc Chi cũng hiểu được một khi gả vào Quách gia, thì sẽ bị lão thái bà kia ngược đãi.
Lúc này Liễu thị muốn nàng ta thử áo tân nương, nhưng Tiêu Ngọc Chi vẫn cứ ôm lấy cột giường, nàng ta phản ứng kịch liệt nói: "Cầm đi cầm đi! Ta không thử, người nào thích mặc người đó mặc!"
Nha hoàn bưng khay để áo tân nương hơi khó xử nhìn lấy Liễu thị.
Liễu thị tức giận đến nỗi ngực cứ phập phồng, bà ta liền đưa tay đi túm lấy Tiêu Ngọc Chi: "Đừng làm loạn."
Hai mắt Tiêu Ngọc Chi hơi ngân ngấn nước mắt nói: "Mẫu thân..." nàng ta cứ kóc sướt mướt mà nói, "Người cũng biết, lúc trước lão thái bà kia đã đánh ta, nếu nữ nhi vào Quách gia, chỉ sợ ngày sau người sẽ không gặp được ta. Người suy nghĩ một chút biện pháp đi nhất định sẽ được mà?"
Cái gì gọi là "Biện pháp?", Quách An Thái cố ý xin thánh chỉ để Đế Vương ngự tứ lương duyên, có lý nào lại không gả? Tuy Liễu thị có chút lo lắng, nhưng mấy ngày này Quách gia rất có thành ý, ở trong cung hay ở nơi khác khi Quách An Thái thấy mấy vị trưởng bối của Quách gia cũng đều khiêm tốn. Chính nhị phẩm Thượng Thư đại nhân, con rể của phủ Hộ Quốc Công, Tiêu gia bọn hắn còn có cái gì để bất mãn?
Liễu thị nói: "Mẫu thân đã giúp con lựa chọn người đắc lực nhất để làm của hồi môn rồi họ sẽ giúp con bày mưu tính kế. Con đó, chỉ cần nắm chặt lấy lòng của Quách đại nhân, thì Quách lão phu nhân kia còn có thể ăn thịt con nữa không... Đúng rồi, ngày sau Quách lão phu nhân kia là bà bà của con, con đừng không có quy củ như vậy mà nói bà ta."
Tiêu Ngọc Chi ôm cột giường nói: "Ta không, ta sẽ không."
Nàng ta bĩu môi nói tiếp, "Ta vẫn gọi, lão thái bà, lão thái bà, lão thái bà..."
Liễu thị đi đến nhéo lỗ tai của Tiêu Ngọc Chi đến nỗi đầu Tiêu Ngọc Chi co rụt lại, ủy khuất nói: "Mẫu thân."
Liễu thị than nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng không hạ thủ được. Dù sao mấy ngày nữa là phải lập gia đình rồi.
Nghĩ tới đây bà mềm lòng. Bà ta nhẹ nhàng nói: "Được rồi con nghe lời một chút. Lúc đến nhà chồng, đừng có như vậy mà không biết lớn nhỏ, nếu vậy sẽ không ai nuông chiều ngươi."
"... Ngọc chi, con phải tin tưởng mẫu thân, Quách đại nhân sẽ đối tốt với con. Còn Quách lão phu nhân, còn chớ đối nghịch với bà ta, nhưng nếu như bà ta quá phận, con cũng không cần phải chịu đựng phải để cho bà ta biết con cũng không phải là người dễ bị ăn hiếp. Nhưng quan trọng nhất, là Quách đại nhân sẽ đứng về phía ai. Quách lão phu nhân là mẫu thân của hắn, đã nuôi hắn lớn lên từ nhỏ cũng giữ chức vị cao, trước mắt ngươi đã thua... Nhưng là phu thê với nhau, không có cái gì so được với quan hệ thân mật của phu thê. Phụ mẫu, nhi nữ, cũng không sánh nổi, ngươi cũng biết chứ?"
Một chút Tiêu Ngọc Chi đều không muốn biết, cũng không muốn gả cho Quách An Thái.
Mà lúc này, Tiêu Ngọc Chi nhìn ánh mắt của mẫu thân mình, bỗng nhiên chóp mũi hơi chua xót sau đó nhào tới trong ngực mẫu thân mình nói: "Mẫu thân..."
Dù Tiêu Ngọc Chi có sống chết cũng không muốn xuất giá nhưng đến mùng một tháng tám vẫn được đưa lên kiệu hoa đến Quách gia.
Ngày hôm đó Tiêu Ngư và Tiết Chiến cũng có mặt đi đến Quách gia uống rượu mừng.
Mặc dù lúc trước Tiêu Ngư và Tiêu Ngọc Chi hay cãi nhau cho nên quan hệ cũng không được tốt. Nhưng dù sao cũng là chuyện khuê phòng. Nàng gả cho Tiết Chiến, Tiêu Ngọc Chi gả cho Quách An Thái, quan hệ phủ hộ quốc công và tân triều càng thêm chặt chẽ hơn.
Lại nghĩ tới Quách lão phu nhân Trương Thị... Tiêu Ngư liền nhăn mày lại.
Nguyên ma ma ở bên cạnh nói với nàng: "Tính tình Ngũ tiểu thư này nếu như đối đầu với Quách lão phu nhân, sợ là về sau Quách gia sẽ không được yên bình rồi."
Đúng vậy. Tính khí Tiêu Ngọc Chi như vậy, luôn luôn muốn mình chiếm chút tiện nghi, mà Trương thị lại là cực kỳ hà khắc. Trương thị luôn muốn Tiêu Ngọc Chi biết thân biết phận, đừng có quá phận mới tốt,…. Nhưng mà sợ Trương thị sẽ không biết cái gì gọi là chủ nặng nhẹ.
Lúc trước ở trước mặt nàng, có thể làm cho Hoàng Thượng vì nàng mà làm chủ, lão bà tử này, đoán chừng trong lòng cũng không sợ ai cả.
Tiêu Ngư thay xong thường phục của hoàng hậu.
Ngọc nữ hiến thọ Vân Long văn hai đầu gối lan mã diện váy, váy thêu lấy hươu sao, hoa cỏ, mây văn mấy người hình vẽ, rất là tinh mỹ, đi trên đường, từng bước lộng lẫy.
Xuân Hiểu ở bên cạnh giúp nàng xem cây trâm ngọc rồi hỏi: "Nương nương, Hoàng Thượng không nói lúc nào mới trở về sao?"
Đều không khác mấy với thời điểm xuất cung.
Xuân hiểu cẩn thận cài trâm và nói tiếp,: "Lúc này chắc là đang còn ở Dưỡng Tâm điện bận bịu. Nương nương người biết đó, Hoàng Thượng bận rộn liền quên mất thời gian rồi, hay người đi qua đó thúc giục đi."
Nói muốn đi Quách gia uống rượu mừng, lại nói Quách An Thái kia không có gì ngoài thân phận Lại bộ Thượng thư, cũng là huynh đệ ngày xưa vào sinh ra tử với Tiết Chiến. Tiêu Ngư gật đầu, dặn dò Xuân Minh: "Ngươi cầm theo thường phục của hoàng thượng rồi đi đến Dưỡng Tâm điện."
Xuân Minh liền gật đầu rồi đi đến tủ quần áo bên cạnh cẩn thận lấy ra một bộ thường phục của đế vương rồi đặt ở trên khay mạ vàng.
Sau đó đi theo sau Tiêu Ngư, đi xử lý công việc của Đế Vương đi triệu kiến đại thần Dưỡng Tâm điện.
Đế Vương đang Tây Noãn Các, canh giữ ở bên ngoài có Hà Triều Ân, mắt thấy Hoàng hậu nương nương tới tất nhiên là bước đến thỉnh an. Tiêu Ngư cũng có chừng mực, cho dù tình cảm phu thê của mình với tên thô bạo ngang ngược kia có tốt nàng cũng sẽ không can dự chính sự của hắn.
Muốn chờ ở Tây Noãn Các một lát thì nghe được Hà Triều Ân nói: "Lô đại nhân đi vào cũng được một lúc rồi, xem chừng rất nhanh sẽ xong thôi, hay nương nương đi vào trước đợi đi."
Tiêu Ngư cau mày lại rồi nhìn về Hà Triều Ân: "Lô đại nhân?"
Hà Triều Ân gật đầu, quan tâm nói: "Chính là Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, Lô Hi Trung Lô đại nhân."
Lô Hi Trung. Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ chính là thủ lĩnh Cẩm Y Vệ, quan hàm chính tam phẩm.
Nàng đi vào cũng không tốt, nghe ý tứ của Hà Triều Ân, người bình thường cũng đã bẩm báo xong hết rồi. Nhớ kỹ mấy ngày này nàng ở chung cùng với Tiết Chiến, đúng như phu thê bình thường, cũng không có bao nhiêu do dự, nàng liền gật đầu đi vào.
Mới vừa đi tới bên trong thì nghe được giọng nói lạnh như băng đầy uy nghiêm của tên Đế Vương kia, "Hắn còn dám trở về?"
Hình là cái gì không nên trở về, hình như người nào còn trở vể.
Tiếp đó lại ra lệnh: "... Nếu bắt sống không được, chết cũng phải tìm cách lôi về cho trẫm."
Sau đó là một giọng nói khác, chính là giọng nói lĩnh chỉ của Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ Lô đại nhân mạnh mẽ hung hồn.
Tiêu Ngư dừng chân lại đứng tại chỗ. Nghe bên trong có tiếng bước chân truyền ra thì thấy có một nam tử cao lớn toàn thân mặc một bộ ngư phục đi ra.
Mà tuổi chắc cũng đã hơn có một đôi mày rậm mắt to, tướng mạo rất đoan chính. Nhìn thấy vị hoàng hậu trẻ tuổi trước mặt này, ánh mắt có chút thất thần, sau đó hành lễ rồi đi ra ngoài.
Nàng cũng không vội vã đi vào. Tiêu Ngư nghiêng đầu nhìn Lô đại nhân kia một chút, nhìn lấy bóng dáng thẳng tắp đi xa của hắn có chút đăm chiêu. Vẫn là Xuân Hiểu nhẹ nhàng nhắc nhở ở bên tai nàng một tiếng: "Nương nương."
Sau đó nàng mới hồi phục tinh thần lại, từ từ đi vào Tây Noãn Các.
Tiêu Ngư đi vào, sau khi hành lễ xong thì để Xuân Minh gác thường phục Đế Vương qua một bên, rồi nàng tự mình giúp hắn thấy quần áo. Tiết Chiến cúi đầu nhìn nàng một cái, nói: "Nàng tới bao lâu?"
Đột nhiên hỏi cái này? Với câu hỏi này nàng có chút mẫn cảm, nàng nói thật: "Vừa mới tới." Nàng giương mắt lên nhìn Tiết Chiến nói: "Nếu là Hoàng Thượng không thích, lần sau thần thiếp chú ý một chút là được."
"Trẫm không sợ nàng nghe thấy." Tiết Chiến gằn từng chữ.
Nếu quả thật không sợ nàng nghe thấy thì tại sao lại hỏi. Tiêu Ngư còn tiếp tục nói: "Chính xác Thần thiếp vừa mới tới, Hà công công cũng thấy, sau đó thì nghe thấy Hoàng Thượng muốn bắt người nào..." Nghĩ tới điều gì đó nàng liền hỏi: “Là thích khách lần trước hành thích hoàng thượng sao? Bắt được rồi hả?"
Tiết Chiến dừng một chút rồi bước đi nói: "Không có."
Tiêu Ngư nhẹ nhàng ừ một chút nàng cũng không có hỏi nhiều nữa, tiếp tục giúp hắn thay quần áo.
Cũng đã thành thói quen, giặt quần áo nấu cơm việc nặng thì không làm được, nhưng hầu hạ phu quân một số việc nhỏ thường ngày nàng cũng rất thuận tay. Tiết Chiến dơ tay lên để nàng tùy tiện giúp hắn thay, hắn cúi đầu nhìn lấy cử chỉ quen thuộc của nàng, hai bàn tay nhỏ xinh đẹp mà linh hoạt... Mỗi một chỗ ở trên người nàng đều được trời ưu ái rất là thuần chất thông minh. Giống như sinh ra là được nâng niu trong lòng bàn tay để nuông chiều.
Lẳng lặng nhìn chăm chú mặt mày của nàng, bỗng nhiên Tiết Chiến nói: "Long bào rất là rườm rà, trẫm không sợ nàng chê cười, bản thân trẫm lần đầu mặc vào cũng không biết nên mặc làm sao..."
Tiêu Ngư khẽ nhếch môi nàng cảm thấy có chút buồn cười, nàng tưởng tượng chắc bộ dáng lúc ấy của hắn thú vị lắm, khẳng định tay bên cạnh sẽ rối mất. Vốn là không giống Đế Vương nhưng lại giống như khỉ làm xiếc. Bất quá bây giờ... Sợ là không có người nào dám nói hắn không có phong độ của một đế vương rồi. Toàn thân trên dưới đều rắn chắc uy nghiêm.
Nàng giúp hắn buộc lại đai lưng, rồi nhẹ nhàng lấy tay trải bằng nếp nhăn áo trước ngực của hắn từng cử chỉ đều cẩn thận. Nàng nghĩ lúc làm Đế Vương, không cần mình tự mặc long bào cũng có người tự hầu hạ hắn mặc.
Lại nghe hắn nói tiếp: "Trẫm nhớ, lần đầu nàng hầu hạ trẫm mặc long bào, ngược lại rất nhuần nhuyễn, thuần thục."
Tay nhỏ của nàng dừng ở trước ngực của hắn.
Lúc nàng mười tuổi đã định ra việc hôn nhân với Thái Tử Triệu Dục, bốn năm về sau, vì làm một hoàng hậu tốt nàng đều cố gắng. Cô mẫu phái rất nhiều ma ma trong cung dạy nàng. Phải thay quần áo cho Đế Vương như thế nào, hằng ngày nàng đều tập luyện những nội dung đó.
Lúc này Liễu thị muốn nàng ta thử áo tân nương, nhưng Tiêu Ngọc Chi vẫn cứ ôm lấy cột giường, nàng ta phản ứng kịch liệt nói: "Cầm đi cầm đi! Ta không thử, người nào thích mặc người đó mặc!"
Nha hoàn bưng khay để áo tân nương hơi khó xử nhìn lấy Liễu thị.
Liễu thị tức giận đến nỗi ngực cứ phập phồng, bà ta liền đưa tay đi túm lấy Tiêu Ngọc Chi: "Đừng làm loạn."
Hai mắt Tiêu Ngọc Chi hơi ngân ngấn nước mắt nói: "Mẫu thân..." nàng ta cứ kóc sướt mướt mà nói, "Người cũng biết, lúc trước lão thái bà kia đã đánh ta, nếu nữ nhi vào Quách gia, chỉ sợ ngày sau người sẽ không gặp được ta. Người suy nghĩ một chút biện pháp đi nhất định sẽ được mà?"
Cái gì gọi là "Biện pháp?", Quách An Thái cố ý xin thánh chỉ để Đế Vương ngự tứ lương duyên, có lý nào lại không gả? Tuy Liễu thị có chút lo lắng, nhưng mấy ngày này Quách gia rất có thành ý, ở trong cung hay ở nơi khác khi Quách An Thái thấy mấy vị trưởng bối của Quách gia cũng đều khiêm tốn. Chính nhị phẩm Thượng Thư đại nhân, con rể của phủ Hộ Quốc Công, Tiêu gia bọn hắn còn có cái gì để bất mãn?
Liễu thị nói: "Mẫu thân đã giúp con lựa chọn người đắc lực nhất để làm của hồi môn rồi họ sẽ giúp con bày mưu tính kế. Con đó, chỉ cần nắm chặt lấy lòng của Quách đại nhân, thì Quách lão phu nhân kia còn có thể ăn thịt con nữa không... Đúng rồi, ngày sau Quách lão phu nhân kia là bà bà của con, con đừng không có quy củ như vậy mà nói bà ta."
Tiêu Ngọc Chi ôm cột giường nói: "Ta không, ta sẽ không."
Nàng ta bĩu môi nói tiếp, "Ta vẫn gọi, lão thái bà, lão thái bà, lão thái bà..."
Liễu thị đi đến nhéo lỗ tai của Tiêu Ngọc Chi đến nỗi đầu Tiêu Ngọc Chi co rụt lại, ủy khuất nói: "Mẫu thân."
Liễu thị than nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng không hạ thủ được. Dù sao mấy ngày nữa là phải lập gia đình rồi.
Nghĩ tới đây bà mềm lòng. Bà ta nhẹ nhàng nói: "Được rồi con nghe lời một chút. Lúc đến nhà chồng, đừng có như vậy mà không biết lớn nhỏ, nếu vậy sẽ không ai nuông chiều ngươi."
"... Ngọc chi, con phải tin tưởng mẫu thân, Quách đại nhân sẽ đối tốt với con. Còn Quách lão phu nhân, còn chớ đối nghịch với bà ta, nhưng nếu như bà ta quá phận, con cũng không cần phải chịu đựng phải để cho bà ta biết con cũng không phải là người dễ bị ăn hiếp. Nhưng quan trọng nhất, là Quách đại nhân sẽ đứng về phía ai. Quách lão phu nhân là mẫu thân của hắn, đã nuôi hắn lớn lên từ nhỏ cũng giữ chức vị cao, trước mắt ngươi đã thua... Nhưng là phu thê với nhau, không có cái gì so được với quan hệ thân mật của phu thê. Phụ mẫu, nhi nữ, cũng không sánh nổi, ngươi cũng biết chứ?"
Một chút Tiêu Ngọc Chi đều không muốn biết, cũng không muốn gả cho Quách An Thái.
Mà lúc này, Tiêu Ngọc Chi nhìn ánh mắt của mẫu thân mình, bỗng nhiên chóp mũi hơi chua xót sau đó nhào tới trong ngực mẫu thân mình nói: "Mẫu thân..."
Dù Tiêu Ngọc Chi có sống chết cũng không muốn xuất giá nhưng đến mùng một tháng tám vẫn được đưa lên kiệu hoa đến Quách gia.
Ngày hôm đó Tiêu Ngư và Tiết Chiến cũng có mặt đi đến Quách gia uống rượu mừng.
Mặc dù lúc trước Tiêu Ngư và Tiêu Ngọc Chi hay cãi nhau cho nên quan hệ cũng không được tốt. Nhưng dù sao cũng là chuyện khuê phòng. Nàng gả cho Tiết Chiến, Tiêu Ngọc Chi gả cho Quách An Thái, quan hệ phủ hộ quốc công và tân triều càng thêm chặt chẽ hơn.
Lại nghĩ tới Quách lão phu nhân Trương Thị... Tiêu Ngư liền nhăn mày lại.
Nguyên ma ma ở bên cạnh nói với nàng: "Tính tình Ngũ tiểu thư này nếu như đối đầu với Quách lão phu nhân, sợ là về sau Quách gia sẽ không được yên bình rồi."
Đúng vậy. Tính khí Tiêu Ngọc Chi như vậy, luôn luôn muốn mình chiếm chút tiện nghi, mà Trương thị lại là cực kỳ hà khắc. Trương thị luôn muốn Tiêu Ngọc Chi biết thân biết phận, đừng có quá phận mới tốt,…. Nhưng mà sợ Trương thị sẽ không biết cái gì gọi là chủ nặng nhẹ.
Lúc trước ở trước mặt nàng, có thể làm cho Hoàng Thượng vì nàng mà làm chủ, lão bà tử này, đoán chừng trong lòng cũng không sợ ai cả.
Tiêu Ngư thay xong thường phục của hoàng hậu.
Ngọc nữ hiến thọ Vân Long văn hai đầu gối lan mã diện váy, váy thêu lấy hươu sao, hoa cỏ, mây văn mấy người hình vẽ, rất là tinh mỹ, đi trên đường, từng bước lộng lẫy.
Xuân Hiểu ở bên cạnh giúp nàng xem cây trâm ngọc rồi hỏi: "Nương nương, Hoàng Thượng không nói lúc nào mới trở về sao?"
Đều không khác mấy với thời điểm xuất cung.
Xuân hiểu cẩn thận cài trâm và nói tiếp,: "Lúc này chắc là đang còn ở Dưỡng Tâm điện bận bịu. Nương nương người biết đó, Hoàng Thượng bận rộn liền quên mất thời gian rồi, hay người đi qua đó thúc giục đi."
Nói muốn đi Quách gia uống rượu mừng, lại nói Quách An Thái kia không có gì ngoài thân phận Lại bộ Thượng thư, cũng là huynh đệ ngày xưa vào sinh ra tử với Tiết Chiến. Tiêu Ngư gật đầu, dặn dò Xuân Minh: "Ngươi cầm theo thường phục của hoàng thượng rồi đi đến Dưỡng Tâm điện."
Xuân Minh liền gật đầu rồi đi đến tủ quần áo bên cạnh cẩn thận lấy ra một bộ thường phục của đế vương rồi đặt ở trên khay mạ vàng.
Sau đó đi theo sau Tiêu Ngư, đi xử lý công việc của Đế Vương đi triệu kiến đại thần Dưỡng Tâm điện.
Đế Vương đang Tây Noãn Các, canh giữ ở bên ngoài có Hà Triều Ân, mắt thấy Hoàng hậu nương nương tới tất nhiên là bước đến thỉnh an. Tiêu Ngư cũng có chừng mực, cho dù tình cảm phu thê của mình với tên thô bạo ngang ngược kia có tốt nàng cũng sẽ không can dự chính sự của hắn.
Muốn chờ ở Tây Noãn Các một lát thì nghe được Hà Triều Ân nói: "Lô đại nhân đi vào cũng được một lúc rồi, xem chừng rất nhanh sẽ xong thôi, hay nương nương đi vào trước đợi đi."
Tiêu Ngư cau mày lại rồi nhìn về Hà Triều Ân: "Lô đại nhân?"
Hà Triều Ân gật đầu, quan tâm nói: "Chính là Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, Lô Hi Trung Lô đại nhân."
Lô Hi Trung. Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ chính là thủ lĩnh Cẩm Y Vệ, quan hàm chính tam phẩm.
Nàng đi vào cũng không tốt, nghe ý tứ của Hà Triều Ân, người bình thường cũng đã bẩm báo xong hết rồi. Nhớ kỹ mấy ngày này nàng ở chung cùng với Tiết Chiến, đúng như phu thê bình thường, cũng không có bao nhiêu do dự, nàng liền gật đầu đi vào.
Mới vừa đi tới bên trong thì nghe được giọng nói lạnh như băng đầy uy nghiêm của tên Đế Vương kia, "Hắn còn dám trở về?"
Hình là cái gì không nên trở về, hình như người nào còn trở vể.
Tiếp đó lại ra lệnh: "... Nếu bắt sống không được, chết cũng phải tìm cách lôi về cho trẫm."
Sau đó là một giọng nói khác, chính là giọng nói lĩnh chỉ của Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ Lô đại nhân mạnh mẽ hung hồn.
Tiêu Ngư dừng chân lại đứng tại chỗ. Nghe bên trong có tiếng bước chân truyền ra thì thấy có một nam tử cao lớn toàn thân mặc một bộ ngư phục đi ra.
Mà tuổi chắc cũng đã hơn có một đôi mày rậm mắt to, tướng mạo rất đoan chính. Nhìn thấy vị hoàng hậu trẻ tuổi trước mặt này, ánh mắt có chút thất thần, sau đó hành lễ rồi đi ra ngoài.
Nàng cũng không vội vã đi vào. Tiêu Ngư nghiêng đầu nhìn Lô đại nhân kia một chút, nhìn lấy bóng dáng thẳng tắp đi xa của hắn có chút đăm chiêu. Vẫn là Xuân Hiểu nhẹ nhàng nhắc nhở ở bên tai nàng một tiếng: "Nương nương."
Sau đó nàng mới hồi phục tinh thần lại, từ từ đi vào Tây Noãn Các.
Tiêu Ngư đi vào, sau khi hành lễ xong thì để Xuân Minh gác thường phục Đế Vương qua một bên, rồi nàng tự mình giúp hắn thấy quần áo. Tiết Chiến cúi đầu nhìn nàng một cái, nói: "Nàng tới bao lâu?"
Đột nhiên hỏi cái này? Với câu hỏi này nàng có chút mẫn cảm, nàng nói thật: "Vừa mới tới." Nàng giương mắt lên nhìn Tiết Chiến nói: "Nếu là Hoàng Thượng không thích, lần sau thần thiếp chú ý một chút là được."
"Trẫm không sợ nàng nghe thấy." Tiết Chiến gằn từng chữ.
Nếu quả thật không sợ nàng nghe thấy thì tại sao lại hỏi. Tiêu Ngư còn tiếp tục nói: "Chính xác Thần thiếp vừa mới tới, Hà công công cũng thấy, sau đó thì nghe thấy Hoàng Thượng muốn bắt người nào..." Nghĩ tới điều gì đó nàng liền hỏi: “Là thích khách lần trước hành thích hoàng thượng sao? Bắt được rồi hả?"
Tiết Chiến dừng một chút rồi bước đi nói: "Không có."
Tiêu Ngư nhẹ nhàng ừ một chút nàng cũng không có hỏi nhiều nữa, tiếp tục giúp hắn thay quần áo.
Cũng đã thành thói quen, giặt quần áo nấu cơm việc nặng thì không làm được, nhưng hầu hạ phu quân một số việc nhỏ thường ngày nàng cũng rất thuận tay. Tiết Chiến dơ tay lên để nàng tùy tiện giúp hắn thay, hắn cúi đầu nhìn lấy cử chỉ quen thuộc của nàng, hai bàn tay nhỏ xinh đẹp mà linh hoạt... Mỗi một chỗ ở trên người nàng đều được trời ưu ái rất là thuần chất thông minh. Giống như sinh ra là được nâng niu trong lòng bàn tay để nuông chiều.
Lẳng lặng nhìn chăm chú mặt mày của nàng, bỗng nhiên Tiết Chiến nói: "Long bào rất là rườm rà, trẫm không sợ nàng chê cười, bản thân trẫm lần đầu mặc vào cũng không biết nên mặc làm sao..."
Tiêu Ngư khẽ nhếch môi nàng cảm thấy có chút buồn cười, nàng tưởng tượng chắc bộ dáng lúc ấy của hắn thú vị lắm, khẳng định tay bên cạnh sẽ rối mất. Vốn là không giống Đế Vương nhưng lại giống như khỉ làm xiếc. Bất quá bây giờ... Sợ là không có người nào dám nói hắn không có phong độ của một đế vương rồi. Toàn thân trên dưới đều rắn chắc uy nghiêm.
Nàng giúp hắn buộc lại đai lưng, rồi nhẹ nhàng lấy tay trải bằng nếp nhăn áo trước ngực của hắn từng cử chỉ đều cẩn thận. Nàng nghĩ lúc làm Đế Vương, không cần mình tự mặc long bào cũng có người tự hầu hạ hắn mặc.
Lại nghe hắn nói tiếp: "Trẫm nhớ, lần đầu nàng hầu hạ trẫm mặc long bào, ngược lại rất nhuần nhuyễn, thuần thục."
Tay nhỏ của nàng dừng ở trước ngực của hắn.
Lúc nàng mười tuổi đã định ra việc hôn nhân với Thái Tử Triệu Dục, bốn năm về sau, vì làm một hoàng hậu tốt nàng đều cố gắng. Cô mẫu phái rất nhiều ma ma trong cung dạy nàng. Phải thay quần áo cho Đế Vương như thế nào, hằng ngày nàng đều tập luyện những nội dung đó.
Danh sách chương