Thật lâu sau Tiêu Ngư cũng không nói gì, chẳng qua là cảm thấy tay đang để ở bên dưới chén nhỏ bị xiết chặt, sau đó nhẹ nhàng nói câu: “Thật sao?”
Đừng nói là Đế vương, thân là nam tử, tam thê tứ thiếp không thể bình thường hơn. Thân phận của y tôn quý, muốn sủng hạnh một cung tỳ, cũng vô cùng bình thường. Nam tử hoàng thất, mười ba mười bốn tuổi “khai trai” có khối người, cho dù là Triệu Dục lúc trước, cũng không phải trước khi thành thân với nàng, cùng với một cung tỳ sinh hạ Triệu Hoằng sao.
Cô mẫu cũng dạy bảo nàng từ nhỏ, thân là hoàng hậu phải rộng lượng, nữ nhi Tiêu gia bọn họ, tuyệt đối không thể như nữ tử vì nam nhân tranh giành tình nhân, chỉ có rộng lượng tha thứ, nam nhân mới sẽ tôn kính nàng. Bà ấy chính là ví dụ tốt nhất, được tiên đế thịnh sủng hơn mười năm.
Khi đó Tiêu Ngư cảm thấy chuyện này thật dễ dàng, nàng hoàn toàn có thể làm được.
Nhưng bây giờ, giống như nàng có chút làm không được. Tiêu Ngư cúi đầu uống nước, uống sạch nước quả mơ bên trong chén nhỏ, trong miệng là hương vị chua ngọt của quả mơ, uống nhiều quá, trong dạ dày vô cùng không thoải mái.
Nguyên ma ma sớm đổi sắc mặt, trừng Xuân Trà: “Không bằng không chứng, nói cái này làm gì?”
Xuân Trà cắn môi thì thào: “Thế nhưng...”
“Được rồi, các ngươi đều ra ngoài đi.” Nguyên ma ma sợ Xuân Trà lại nói loạn, cho dù là thật, lúc này, cũng không thể để nương nương nghe thấy. Thân thể của nàng sẽ không chịu nổi những chuyện này.
Lúc này Xuân Trà mới phát giác được có chút hối hận, thế nhưng nghe nói lời này xuất phát từ trong miệng cung tỳ tên gọi là Kiêm Gia, có lẽ cũng sẽ không thêu dệt vô cớ. Đã là như thế, nương nương cần phải biết. Nàng quỳ gối hành lễ, rồi cùng Xuân Hiểu lui ra.
Trong điện yên tĩnh, Nguyên ma ma hoảng hốt nhìn về phía Tiêu Ngư, nói: “Nương nương, nha đầu Xuân Trà kia...”
“Không có việc gì.” Tiêu Ngư hơi cười nói một câu, sau đó đưa chén nhỏ cho Nguyên ma ma, “Trà quả mơ này uống rất ngon, bà cho người đi rót thêm một chén đi.”
Nguyên ma ma do dự nói: “Nương nương, trà này chua, uống nhiều quá không tốt lắm.”
“Ta thích uống.” Tiêu Ngư nói rất nhanh.
Nguyên ma ma gật đầu: “Vậy được, ngài chờ lão nô, lão nô đi lấy cho ngài.”
Bình năm màu Sứ Thanh Hoa là vừa đổi hoa quế, rất mới mẻ, mùi thơm khắp nơi. Tấm bình phong song giao bốn oản lăng hoa* dần dần xuyên vào một chút tia nắng ban mai, chiếu vào trong điện ấm áp. Tiêu Ngư vô ý thức hé mắt, chờ Nguyên ma ma mang trà quả mơ đến cho nàng, mới nắm lấy, tiếp tục cúi đầu uống. (* sẽ có hình)
Nàng uống rất gấp.
Tim của Nguyên ma ma bỗng co lại, sợ nàng bị nghẹn: “Nương nương, ngài uống chậm một chút.”
...
Một ngày này, Tiêu Ngư nghe Xuân Hiểu tra được sự tình: “... Nghe Chu đại nhân điều tra tin tức nói, đoạn thời gian kia trong phủ cũng không có dị thường, ngoại trừ An vương, cũng không có người nào đến phủ. Chỉ là, hôm An vương mất tích, trong phủ mời một gánh ca hát tạp kỹ, hình như An vương thấy thật cao hứng, còn thưởng chút nén vàng.”
Vậy được rồi. Tiêu Ngư nhìn về phía Xuân Hiểu: “Tiếp tục tra gánh ca hát tạp kỹ kia, kiểu gì cũng sẽ tra được một chút. Nếu có chuyện gì, trước tiên đến nói cho ta biết.”
Xuân Hiểu gật đầu.
Tiêu Ngư suy nghĩ thật lâu, trong óc bỗng hiện một dung nhan đẹp đẽ tuấn mỹ. Ánh mắt của nàng trầm xuống, nhìn Xuân Hiểu, không nhanh không chậm nói: “Tiếp tục đi điều tra phủ An vương.”
Kỳ vương? Xuân Hiểu kinh ngạc, nói: “Kỳ vương ở Tấn Thành không quyền không thế, ngày bình thường luôn chăm sóc An vương, nương nương ngài... Cảm thấy hắn có vấn đề gì ạ?”
Tiêu Ngư lắc đầu: “Ta không biết, thế nhưng luôn cảm thấy không thích hợp. Lúc trước ta sẽ không hoài nghi gì, nhưng hôm nay Triệu Hoằng xảy ra chuyện, nếu muốn tính toán ra, hắn là người đi gần Triệu Hoằng nhất. Nếu không có liên quan gì với hắn, tất nhiên là tốt nhất, nhưng vạn nhất... Nếu có liên quan hệ đến hắn, chỉ sợ việc này sẽ không đơn giản như thế.”
Lúc này Xuân Hiểu mới hành lễ lui ra.
Sau đó Nguyên ma ma đi đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Nương nương, đám người Tam phu nhân đã đến, người xem, ở nơi nào gặp các nàng?”
Liễu thị và Tiêu Ngọc Chi. Hôm qua nói muốn gặp nàng, Tiêu Ngư không biết đám người Liễu thị gặp nàng làm cái gì, thế nhưng là Tiêu Ngọc Chi đã trở về nhà mẹ đẻ, đại khái là lại cãi nhau với người Quách gia. Khả năng Quách An Thái bắt nạt nàng ta không lớn, chọc giận nàng ta, có lẽ là hai nữ quyến của Quách phủ.
Tiêu Ngư cũng may mắn, Tiết Chiến không có mẫu thân và muội muội như Trương Thị, lần trước di mẫu Thích thị ở trong cung không mấy ngày cũng đã làm nàng rất đau đầu.
Tiêu Ngư căn dặn, an bài Liễu thị và Tiêu Ngọc Chi ở đình Bích Phù Ngự Hoa Viên.
Chờ nàng đi qua, từ rất xa, chỉ thấy Tiêu Ngọc Chi đứng ở bên cạnh Liễu thị đi tới đi lui, một bộ dạng không kiên nhẫn. Hai mẹ con thấy nàng, mới xoay người hành lễ.
Mấy ngày trước đây Tiêu Ngư vừa bị bệnh, thêm thời tiết chuyển mát, Nguyên ma ma phá lệ chú ý, nhất định phải bắt nàng mặc đủ ấm, lúc chưa đến Ngự Hoa Viên, đã phủ áo choàng lên.
Mùa thu vàng óng ánh, màu sắc nổi bật lên này càng thêm chói mắt trong đình. Nàng xinh đẹp mà đứng, trên người là cao quý của nữ nhân hoàng thất, cùng với sáng rỡ chỉ thuộc về nữ tử trẻ tuổi, thân thể tinh tế linh lung được bao phía dưới cung trang hoa lệ, từng chút từng chút ôn nhu toát ra từ bên trong gương mặt. Đôi mắt của Tiêu Ngư trong trẻo, nói với Liễu thị: “Nơi này không có người ngoài, tam thẩm thẩm có chuyện gì, cứ việc nói thẳng.”
Tiêu Ngọc Chi cũng đang nhìn Tiêu Ngư.
Trước kia nàng ta còn tưởng rằng, Tiêu Ngư này và Hoàng thượng phát sinh mâu thuẫn, lấy tính tình của Đế vương kia, sợ là thật lâu mới có thể hòa thuận. Bây giờ nhìn dáng dấp của nàng, giống như không có chuyện gì. Lại nghĩ đến đống chuyện cần quan tâm kia của Quách gia, trong lòng Tiêu Ngọc Chi có chút không phục... Dựa vào cái gì, mỗi lần vận may của Tiêu Ngư đều tốt như vậy, mà nàng ta luôn đụng tới những người đáng ghét kia... Nếu đổi lại tân đế này cũng có mẫu thân, muội muội và nhân tình đến, vậy thì đặc sắc rồi.
Xem kịch vui bực này, bây giờ nàng ta không dám nói, Liễu thị còn chưa mở miệng, nàng ta đã đoạt trước mặt mẫu thân nói: “Còn không phải người Quách gia kia, quá bắt nạt người. Người không biết đấy thôi, Quách An Thái muốn nạp thiếp, thiếp thất kia còn không phải người bên ngoài, là thê tử lúc trước hắn hòa ly, người nói có tức hay không?”
Liễu thị quay đầu trừng nàng ta: “Nói chuyện chớ có không lớn không nhỏ.”
Tiêu Ngọc Chi khẽ “a” một tiếng, không phục nói: “Con quá tức giận thôi ạ.”
Thế thì thật sự là rất tức giận đấy. Tiêu Ngư cũng kinh ngạc, lúc đầu cho rằng, bình thường ầm ĩ nhỏ tránh không được, nhưng với chuyện như thế này, Quách An Thái vẫn có nguyên tắc. Chỉ là lời nói của Tiêu Ngọc Chi luôn khuếch đại, Tiêu Ngư nhìn về phía Liễu thị: “Việc này là thật?”
Liễu thị cũng không nghĩ tới, Quách gia kia lại ức hiếp người như vậy.
Bà gật đầu, nói: “Vốn ta đang nói chuyện thật tốt với bà thông gia, nhưng bà ta lại nói Vưu thị kia ngày xưa vì Quách gia nỗ lực rất nhiều, xem như theo Quách đại nhân vượt qua mấy năm khó qua nhất kia, dưới mắt Quách An Thái làm đại quan, trong nhà Vưu thị kia lại gặp nạn, loại thời điểm này, nếu không cứu giúp, sẽ ảnh hưởng danh dự của Quách đại nhân. Mà lại chỉ nói là nâng làm thiếp thất, cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của Ngọc Chi trong phủ... Nếu không giữ nàng ta trong phủ, vợ cả ngày xưa của Thượng Thư đại nhân, cũng không người nào dám cưới.”
Tiêu Ngư nghe thế nói: “Ngược lại không ngờ, Trương thị này còn có thể nói ra những lời ấy?” Nàng còn tưởng rằng, Trương thị sẽ ỷ vào thế của Quách An Thái diễu võ giương oai, ngay cả hoàng thất cũng không để vào mắt.
Cũng không biết lời này là ai dạy bà ta.
Tiêu Ngọc Chi phụ họa theo: “Còn không phải sao, tú bà già kia quá mức...”
...
Đứng thẳng ngoài Diên Hòa Môn là một đôi đồng hạc, sinh động như thật. Đế vương và Thượng Thư đại nhân, đang đi ra từ Diên Hòa Môn, đi đến phía Ngự Hoa Viên.
Quân thần hai người đàm luận chính vụ trên đường đi. Tư thế của Đế vương oai hùng bừng bừng, cường tráng, giữa lông mày là uy nghiêm của thiên tử. Thượng Thư đại nhân nhã nhặn nho nhã, có chút cúi đầu, biểu lộ kính cẩn nghe theo mà tôn kính.
Đi tới đường mòn lát đá cuội, có lá vàng óng ánh rụng xoáy rơi trên mặt đất, nghe được tiếng nói hùng hậu của Đế vương, nói: “Đỗ Lương Bình kia từ trước đến nay không thích cựu thần tiền triều, hôm nay ngược lại mới lạ, lại đề cử Tiêu Khởi Châu với trẫm.”
Đỗ Lương Bình là Binh bộ Thượng thư, mà Tiêu Khởi Châu thì là thủ hạ của ông ta. Mấy ngày nay Binh bộ có chỗ trống, không nghĩ tới Đỗ Lương Bình lại đề cử Tiêu Khởi Châu.
Quách An Thái mỉm cười nói: “Lâu ngày mới rõ lòng người, vị Tiêu đại nhân này thần cũng tiếp xúc qua mấy lần, đích thật là một nhân tài.”
Giày gấm của Đế vương đột nhiên dừng lại, dưới mày kiếm, đôi mắt nhìn về phía Quách An Thái.
Người ngồi hoàng vị rốt cuộc không giống nhau, chỉ nhẹ nhàng một cái, Quách An Thái đã cảm thấy uy nghiêm mà e ngại. Quách An Thái rũ mắt xuống, không nói gì.
Sau đó nghe được Đế vương trước mặt nói: “Khanh cũng giả bộ đến hồ đồ cùng với trẫm rồi nhỉ? Đỗ Lương Bình kia là lão già bảo thủ, sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã thay đổi cách nhìn với Tiêu Khởi Châu rồi...”
Đương nhiên Quách An Thái biết. Trước kia không nói, hiện tại... Tiêu Khởi Châu kia, dù sao cũng là thân huynh trưởng của hoàng hậu.
Sao Đỗ Lương Bình lại đề bạt Tiêu Khởi Châu, tại Binh bộ, thủy chung cũng là thủ hạ của ông ta, nhất cử nhất động của Tiêu Khởi Châu, đều ở dưới mí mắt của ông ta, mà cùng lúc đó, muốn để Tiêu Khởi Châu một bước lên mây, tất nhiên là uyển chuyển khuyên Đế vương, thế hệ trước kia của Tiêu gia, đều an hưởng tuổi già rồi. Đỗ Lương Bình không đối phó được Tiêu Hoài, muốn bắt chẹt nhi tử của Tiêu Hoài, là dư để xài đấy.
Tiết Chiến đưa tay, nhẹ nhàng vỗ một cái trên vai hắn, cũng không nói gì thêm.
Lúc này, đã nghe cách đó không xa, có giọng nói chuyện.
Là giọng nói của Tiêu Ngọc Chi, Quách An Thái lập tức phản ứng.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đình Bích Phù kia, mẹ con Liễu thị, đang nói chuyện cùng Hoàng hậu nương nương. Chỉ là nghe không rõ ràng, Quách An Thái cũng biết lúc này tiến cung, Tiêu Ngọc Chi là tới nói chuyện gì với Hoàng hậu nương nương.
Quách An Thái nhướng mày, nói với Đế vương: “Hoàng Thượng... Thần...”
Tiết Chiến hoàn toàn không có chú ý đến Liễu thị và Tiêu Ngọc Chi, trong nháy mắt ánh mắt đưa qua, là dính ở phía trên bóng dáng khoác áo choàng tinh tế kia. Nghe Quách An Thái nói, mới chú ý tới Liễu thị và Tiêu Ngọc Chi đối diện nàng.
Từ biểu lộ của Quách An Thái đang cúi đầu, là biết tất nhiên là Tiêu Ngọc Chi và hắn náo loạn có mâu thuẫn gì đó... Chuyện nhà của người ngoài, đến phiền nàng làm cái gì? Không biết bệnh của nàng mới vừa khỏi sao?
Đừng nói là Đế vương, thân là nam tử, tam thê tứ thiếp không thể bình thường hơn. Thân phận của y tôn quý, muốn sủng hạnh một cung tỳ, cũng vô cùng bình thường. Nam tử hoàng thất, mười ba mười bốn tuổi “khai trai” có khối người, cho dù là Triệu Dục lúc trước, cũng không phải trước khi thành thân với nàng, cùng với một cung tỳ sinh hạ Triệu Hoằng sao.
Cô mẫu cũng dạy bảo nàng từ nhỏ, thân là hoàng hậu phải rộng lượng, nữ nhi Tiêu gia bọn họ, tuyệt đối không thể như nữ tử vì nam nhân tranh giành tình nhân, chỉ có rộng lượng tha thứ, nam nhân mới sẽ tôn kính nàng. Bà ấy chính là ví dụ tốt nhất, được tiên đế thịnh sủng hơn mười năm.
Khi đó Tiêu Ngư cảm thấy chuyện này thật dễ dàng, nàng hoàn toàn có thể làm được.
Nhưng bây giờ, giống như nàng có chút làm không được. Tiêu Ngư cúi đầu uống nước, uống sạch nước quả mơ bên trong chén nhỏ, trong miệng là hương vị chua ngọt của quả mơ, uống nhiều quá, trong dạ dày vô cùng không thoải mái.
Nguyên ma ma sớm đổi sắc mặt, trừng Xuân Trà: “Không bằng không chứng, nói cái này làm gì?”
Xuân Trà cắn môi thì thào: “Thế nhưng...”
“Được rồi, các ngươi đều ra ngoài đi.” Nguyên ma ma sợ Xuân Trà lại nói loạn, cho dù là thật, lúc này, cũng không thể để nương nương nghe thấy. Thân thể của nàng sẽ không chịu nổi những chuyện này.
Lúc này Xuân Trà mới phát giác được có chút hối hận, thế nhưng nghe nói lời này xuất phát từ trong miệng cung tỳ tên gọi là Kiêm Gia, có lẽ cũng sẽ không thêu dệt vô cớ. Đã là như thế, nương nương cần phải biết. Nàng quỳ gối hành lễ, rồi cùng Xuân Hiểu lui ra.
Trong điện yên tĩnh, Nguyên ma ma hoảng hốt nhìn về phía Tiêu Ngư, nói: “Nương nương, nha đầu Xuân Trà kia...”
“Không có việc gì.” Tiêu Ngư hơi cười nói một câu, sau đó đưa chén nhỏ cho Nguyên ma ma, “Trà quả mơ này uống rất ngon, bà cho người đi rót thêm một chén đi.”
Nguyên ma ma do dự nói: “Nương nương, trà này chua, uống nhiều quá không tốt lắm.”
“Ta thích uống.” Tiêu Ngư nói rất nhanh.
Nguyên ma ma gật đầu: “Vậy được, ngài chờ lão nô, lão nô đi lấy cho ngài.”
Bình năm màu Sứ Thanh Hoa là vừa đổi hoa quế, rất mới mẻ, mùi thơm khắp nơi. Tấm bình phong song giao bốn oản lăng hoa* dần dần xuyên vào một chút tia nắng ban mai, chiếu vào trong điện ấm áp. Tiêu Ngư vô ý thức hé mắt, chờ Nguyên ma ma mang trà quả mơ đến cho nàng, mới nắm lấy, tiếp tục cúi đầu uống. (* sẽ có hình)
Nàng uống rất gấp.
Tim của Nguyên ma ma bỗng co lại, sợ nàng bị nghẹn: “Nương nương, ngài uống chậm một chút.”
...
Một ngày này, Tiêu Ngư nghe Xuân Hiểu tra được sự tình: “... Nghe Chu đại nhân điều tra tin tức nói, đoạn thời gian kia trong phủ cũng không có dị thường, ngoại trừ An vương, cũng không có người nào đến phủ. Chỉ là, hôm An vương mất tích, trong phủ mời một gánh ca hát tạp kỹ, hình như An vương thấy thật cao hứng, còn thưởng chút nén vàng.”
Vậy được rồi. Tiêu Ngư nhìn về phía Xuân Hiểu: “Tiếp tục tra gánh ca hát tạp kỹ kia, kiểu gì cũng sẽ tra được một chút. Nếu có chuyện gì, trước tiên đến nói cho ta biết.”
Xuân Hiểu gật đầu.
Tiêu Ngư suy nghĩ thật lâu, trong óc bỗng hiện một dung nhan đẹp đẽ tuấn mỹ. Ánh mắt của nàng trầm xuống, nhìn Xuân Hiểu, không nhanh không chậm nói: “Tiếp tục đi điều tra phủ An vương.”
Kỳ vương? Xuân Hiểu kinh ngạc, nói: “Kỳ vương ở Tấn Thành không quyền không thế, ngày bình thường luôn chăm sóc An vương, nương nương ngài... Cảm thấy hắn có vấn đề gì ạ?”
Tiêu Ngư lắc đầu: “Ta không biết, thế nhưng luôn cảm thấy không thích hợp. Lúc trước ta sẽ không hoài nghi gì, nhưng hôm nay Triệu Hoằng xảy ra chuyện, nếu muốn tính toán ra, hắn là người đi gần Triệu Hoằng nhất. Nếu không có liên quan gì với hắn, tất nhiên là tốt nhất, nhưng vạn nhất... Nếu có liên quan hệ đến hắn, chỉ sợ việc này sẽ không đơn giản như thế.”
Lúc này Xuân Hiểu mới hành lễ lui ra.
Sau đó Nguyên ma ma đi đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Nương nương, đám người Tam phu nhân đã đến, người xem, ở nơi nào gặp các nàng?”
Liễu thị và Tiêu Ngọc Chi. Hôm qua nói muốn gặp nàng, Tiêu Ngư không biết đám người Liễu thị gặp nàng làm cái gì, thế nhưng là Tiêu Ngọc Chi đã trở về nhà mẹ đẻ, đại khái là lại cãi nhau với người Quách gia. Khả năng Quách An Thái bắt nạt nàng ta không lớn, chọc giận nàng ta, có lẽ là hai nữ quyến của Quách phủ.
Tiêu Ngư cũng may mắn, Tiết Chiến không có mẫu thân và muội muội như Trương Thị, lần trước di mẫu Thích thị ở trong cung không mấy ngày cũng đã làm nàng rất đau đầu.
Tiêu Ngư căn dặn, an bài Liễu thị và Tiêu Ngọc Chi ở đình Bích Phù Ngự Hoa Viên.
Chờ nàng đi qua, từ rất xa, chỉ thấy Tiêu Ngọc Chi đứng ở bên cạnh Liễu thị đi tới đi lui, một bộ dạng không kiên nhẫn. Hai mẹ con thấy nàng, mới xoay người hành lễ.
Mấy ngày trước đây Tiêu Ngư vừa bị bệnh, thêm thời tiết chuyển mát, Nguyên ma ma phá lệ chú ý, nhất định phải bắt nàng mặc đủ ấm, lúc chưa đến Ngự Hoa Viên, đã phủ áo choàng lên.
Mùa thu vàng óng ánh, màu sắc nổi bật lên này càng thêm chói mắt trong đình. Nàng xinh đẹp mà đứng, trên người là cao quý của nữ nhân hoàng thất, cùng với sáng rỡ chỉ thuộc về nữ tử trẻ tuổi, thân thể tinh tế linh lung được bao phía dưới cung trang hoa lệ, từng chút từng chút ôn nhu toát ra từ bên trong gương mặt. Đôi mắt của Tiêu Ngư trong trẻo, nói với Liễu thị: “Nơi này không có người ngoài, tam thẩm thẩm có chuyện gì, cứ việc nói thẳng.”
Tiêu Ngọc Chi cũng đang nhìn Tiêu Ngư.
Trước kia nàng ta còn tưởng rằng, Tiêu Ngư này và Hoàng thượng phát sinh mâu thuẫn, lấy tính tình của Đế vương kia, sợ là thật lâu mới có thể hòa thuận. Bây giờ nhìn dáng dấp của nàng, giống như không có chuyện gì. Lại nghĩ đến đống chuyện cần quan tâm kia của Quách gia, trong lòng Tiêu Ngọc Chi có chút không phục... Dựa vào cái gì, mỗi lần vận may của Tiêu Ngư đều tốt như vậy, mà nàng ta luôn đụng tới những người đáng ghét kia... Nếu đổi lại tân đế này cũng có mẫu thân, muội muội và nhân tình đến, vậy thì đặc sắc rồi.
Xem kịch vui bực này, bây giờ nàng ta không dám nói, Liễu thị còn chưa mở miệng, nàng ta đã đoạt trước mặt mẫu thân nói: “Còn không phải người Quách gia kia, quá bắt nạt người. Người không biết đấy thôi, Quách An Thái muốn nạp thiếp, thiếp thất kia còn không phải người bên ngoài, là thê tử lúc trước hắn hòa ly, người nói có tức hay không?”
Liễu thị quay đầu trừng nàng ta: “Nói chuyện chớ có không lớn không nhỏ.”
Tiêu Ngọc Chi khẽ “a” một tiếng, không phục nói: “Con quá tức giận thôi ạ.”
Thế thì thật sự là rất tức giận đấy. Tiêu Ngư cũng kinh ngạc, lúc đầu cho rằng, bình thường ầm ĩ nhỏ tránh không được, nhưng với chuyện như thế này, Quách An Thái vẫn có nguyên tắc. Chỉ là lời nói của Tiêu Ngọc Chi luôn khuếch đại, Tiêu Ngư nhìn về phía Liễu thị: “Việc này là thật?”
Liễu thị cũng không nghĩ tới, Quách gia kia lại ức hiếp người như vậy.
Bà gật đầu, nói: “Vốn ta đang nói chuyện thật tốt với bà thông gia, nhưng bà ta lại nói Vưu thị kia ngày xưa vì Quách gia nỗ lực rất nhiều, xem như theo Quách đại nhân vượt qua mấy năm khó qua nhất kia, dưới mắt Quách An Thái làm đại quan, trong nhà Vưu thị kia lại gặp nạn, loại thời điểm này, nếu không cứu giúp, sẽ ảnh hưởng danh dự của Quách đại nhân. Mà lại chỉ nói là nâng làm thiếp thất, cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của Ngọc Chi trong phủ... Nếu không giữ nàng ta trong phủ, vợ cả ngày xưa của Thượng Thư đại nhân, cũng không người nào dám cưới.”
Tiêu Ngư nghe thế nói: “Ngược lại không ngờ, Trương thị này còn có thể nói ra những lời ấy?” Nàng còn tưởng rằng, Trương thị sẽ ỷ vào thế của Quách An Thái diễu võ giương oai, ngay cả hoàng thất cũng không để vào mắt.
Cũng không biết lời này là ai dạy bà ta.
Tiêu Ngọc Chi phụ họa theo: “Còn không phải sao, tú bà già kia quá mức...”
...
Đứng thẳng ngoài Diên Hòa Môn là một đôi đồng hạc, sinh động như thật. Đế vương và Thượng Thư đại nhân, đang đi ra từ Diên Hòa Môn, đi đến phía Ngự Hoa Viên.
Quân thần hai người đàm luận chính vụ trên đường đi. Tư thế của Đế vương oai hùng bừng bừng, cường tráng, giữa lông mày là uy nghiêm của thiên tử. Thượng Thư đại nhân nhã nhặn nho nhã, có chút cúi đầu, biểu lộ kính cẩn nghe theo mà tôn kính.
Đi tới đường mòn lát đá cuội, có lá vàng óng ánh rụng xoáy rơi trên mặt đất, nghe được tiếng nói hùng hậu của Đế vương, nói: “Đỗ Lương Bình kia từ trước đến nay không thích cựu thần tiền triều, hôm nay ngược lại mới lạ, lại đề cử Tiêu Khởi Châu với trẫm.”
Đỗ Lương Bình là Binh bộ Thượng thư, mà Tiêu Khởi Châu thì là thủ hạ của ông ta. Mấy ngày nay Binh bộ có chỗ trống, không nghĩ tới Đỗ Lương Bình lại đề cử Tiêu Khởi Châu.
Quách An Thái mỉm cười nói: “Lâu ngày mới rõ lòng người, vị Tiêu đại nhân này thần cũng tiếp xúc qua mấy lần, đích thật là một nhân tài.”
Giày gấm của Đế vương đột nhiên dừng lại, dưới mày kiếm, đôi mắt nhìn về phía Quách An Thái.
Người ngồi hoàng vị rốt cuộc không giống nhau, chỉ nhẹ nhàng một cái, Quách An Thái đã cảm thấy uy nghiêm mà e ngại. Quách An Thái rũ mắt xuống, không nói gì.
Sau đó nghe được Đế vương trước mặt nói: “Khanh cũng giả bộ đến hồ đồ cùng với trẫm rồi nhỉ? Đỗ Lương Bình kia là lão già bảo thủ, sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã thay đổi cách nhìn với Tiêu Khởi Châu rồi...”
Đương nhiên Quách An Thái biết. Trước kia không nói, hiện tại... Tiêu Khởi Châu kia, dù sao cũng là thân huynh trưởng của hoàng hậu.
Sao Đỗ Lương Bình lại đề bạt Tiêu Khởi Châu, tại Binh bộ, thủy chung cũng là thủ hạ của ông ta, nhất cử nhất động của Tiêu Khởi Châu, đều ở dưới mí mắt của ông ta, mà cùng lúc đó, muốn để Tiêu Khởi Châu một bước lên mây, tất nhiên là uyển chuyển khuyên Đế vương, thế hệ trước kia của Tiêu gia, đều an hưởng tuổi già rồi. Đỗ Lương Bình không đối phó được Tiêu Hoài, muốn bắt chẹt nhi tử của Tiêu Hoài, là dư để xài đấy.
Tiết Chiến đưa tay, nhẹ nhàng vỗ một cái trên vai hắn, cũng không nói gì thêm.
Lúc này, đã nghe cách đó không xa, có giọng nói chuyện.
Là giọng nói của Tiêu Ngọc Chi, Quách An Thái lập tức phản ứng.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đình Bích Phù kia, mẹ con Liễu thị, đang nói chuyện cùng Hoàng hậu nương nương. Chỉ là nghe không rõ ràng, Quách An Thái cũng biết lúc này tiến cung, Tiêu Ngọc Chi là tới nói chuyện gì với Hoàng hậu nương nương.
Quách An Thái nhướng mày, nói với Đế vương: “Hoàng Thượng... Thần...”
Tiết Chiến hoàn toàn không có chú ý đến Liễu thị và Tiêu Ngọc Chi, trong nháy mắt ánh mắt đưa qua, là dính ở phía trên bóng dáng khoác áo choàng tinh tế kia. Nghe Quách An Thái nói, mới chú ý tới Liễu thị và Tiêu Ngọc Chi đối diện nàng.
Từ biểu lộ của Quách An Thái đang cúi đầu, là biết tất nhiên là Tiêu Ngọc Chi và hắn náo loạn có mâu thuẫn gì đó... Chuyện nhà của người ngoài, đến phiền nàng làm cái gì? Không biết bệnh của nàng mới vừa khỏi sao?
Danh sách chương