“Hồng Nhi, kiểm tra xem chúng ta có bao nhiêu bạc?’ Cơ Cửu Nhi vừa uống dược xong liền hỏi.
“Có nhiều hơn hai trăm lượng, tiểu thư muốn làm gì sao?” Hồng Nhi nhìn Cơ Cửu Nhi, tuy khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt như cũ, nhưng đôi môi đã hé ra một chút huyết sắc rồi, cả người nàng nhìn cũng tỏa sáng hơn rất nhiều nữa, điều này làm Hồng Nhi có chút cao hứng.
“Ngươi không phải nói muốn ra ngoài mua đồ sao, lấy cho ta một bộ nam trang đến đây!” Cơ Cửu Nhi nhếch miệng, nhìn bộ dáng chần chờ của Hồng Nhi liền cười khẽ một tiếng, xoay người ra cửa.
Cơ Cửu Nhi đến phòng của Không Tuệ đại sư, hắn đang ngồi nhập định, nàng không muốn quấy rầy hắn nên tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn chăm chú vào lão hòa thượng trước mắt mình, lão ta lúc này cả người tiên phong đạo cốt, tỏa ra một cỗ khí chất tiêu sái vô cùng, làm cho người khác cảm giác hắn sắp phi thăng thành tiên.
Ánh mắt Cơ Cửu Nhi nhìn vào pho tượng phật Di Lặc mạ vàng phía sau hắn, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, nàng nhẹ nhàng đi đến phía trước nhìn trái nhìn phải, sau đó đem lư hương trước tượng phật rời đi, vươn tay lên cầm vành tai rất to của phật Di Lặc, trong mắt lóe ra một loại ánh sáng hứng thú.
Tuy rằng pho tượng phật này chỉ là vật chết, nhưng trong lòng Cơ Cửu Nhi lại có một cảm giác rất thân thuộc.
“Khụ khụ khụ! Nha đầu kia, tượng phật này rất vất vả mới mạ được như vậy, ngươi mà chà xát làm rơi rớt cái gì, lão nạp không bồi thường nổi đâu!”
Không Tuệ đại sư mở to mắt, nhìn bộ dáng Cơ Cửu Nhi bướng bỉnh cười cười liền lên tiếng nhắc nhở.
Cơ Cửu Nhi nghe vậy liền dừng tay lại, bĩu môi nhìn phật Di Lặc, “Keo kiệt!”
Sau đó nàng chuyển lư hương về lại chỗ cũ, quay đầu nhìn lão hòa thượng: “Xong việc rồi?”
Không Tuệ đại sư hừ lạnh một tiếng, đặt tràng hạt trong tay sang một bên, chính mình rời khỏi tháp thượng đi đến cái bàn CƠ Cửu Nhi đang dựa vào, thân thủ sờ sờ mấy cái liền lấy ra một cái đùi gà đưa cho Cơ Cửu Nhi, “Cho ngươi.”
Nhìn hai mắt hòa thượng nhìn đùi gà này gát gao không rời, Cơ Cửu Nhi cố sức nắm lấy nhưng hắn không chịu buông tay.
“A, Minh Nguyên, ngươi đã đến rồi!” Cơ Cửu Nhi bỗng nhiên kinh ngạc nhìn cửa, lão hòa thượng vừa nghe lập tức nhảy dựng lên, quay phắt người lại.
Làm gì có người? “Ân, không sai, đùi gà thơm quá, cảm tạ!” Cơ Cửu Nhi ngồi trên ghế, đem từng ngụm từng ngụm thịt gà nuốt vào trong bụng, vừa ăn vừa không ngừng khen ngon.
Lão hòa thượng vài lần nuốt nuốt nước miếng, sờ cái bụng của mình vẻ mặt ai oán, “Nha đầu, ngươi sao có thể vô tình như vậy! Bần tăng cố ý để phần cho ngươi, ngươi lại không chút cảm kích!” Thần sắc lão hòa thượng tràn đầy bi thương.
“Ta mới không cần nghĩ đâu!” Cơ Cửu Nhi cố ý vươn mấy đầu ngón tay dinh đầy dầu mỡ của mình chỉ chỉ, ý nói nàng mới là một oa tử không cần phải nghĩ đến hắn. Sau đó nàng cười cười, nhổ ra một khối xương gà, thỏa mãn hít sâu một hơi.
“Lão hòa thượng, chuyện hôm qua bỏ dở hôm nay làm xong rồi, ta phải đi ra ngoài đây!” Cơ Cửu Nhi nói.
Hai hàng lông mày của Không Tuệ đại sư nhíu chặt, “Nha đầu, ngươi nghĩ ra à? Ngươi chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối…”
“Rút lại những lời thoái thác của ngươi đi!” Cơ Cửu Nhi gắt hắn một tiếng, khinh bỉ liếc nhìn.
“Hừ! Ngươi khi dễ bần tăng lớn tuổi!” Không Tuệ đại sư một bộ than thở, “Nha đầu ngươi trước khi trời tối phải trở về đấy, bên ngoài nhiều người xấu không giống như chỗ này của bần tăng, nếu ngươi gặp phải cái gì..”
Cơ Cửu Nhi ôm đầu cau mày, bỗng nhiên vươn ra cánh tay, “Ngừng! Ngươi là đại sư, chắc có nhiều việc cần làm, ta sẽ không quấy rầy nữa.’ Dứt lời nàng liền chạy nhanh rời đi.
Không Tuệ đại sư nhìn bóng dáng chạy trốn của Cơ Cửu Nhi, lắc đầu mỉm cười, hắn quay đầu bĩu môi với tượng phật Di Lặc, sau đó lại cầm lên tràng hạt nhập định.
Cơ Cửu Nhi từ chỗ của lão hòa thượng lấy ra một bộ y phục, nhanh chóng thay ra cho mình, một thân nam trang hé ra sắc mặt bệnh trạng, cả người càng nhìn càng thấy suy yếu, lại dùng tro bôi bôi nhàn nhạt lên mặt, sau đó cầm bạc ở trên bàn xoay người rời đi.
Đi theo đường mà lão hòa thượng chỉ dẫn, Cơ Cửu Nhi tìm thấy một đường tắt đi ra đường lớn, nơi nơi người đến người đi, đông đúc vô cùng. Nghe âm thanh ồn ào náo động này Cơ Cửu Nhi âm thầm hít một hơi thật sâu. Nàng cảm giác cả người lúc này nhẹ nhàng khoan khoái, một loại vui sướng trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng.
Cơ Cửu Nhi ước lượng số bạc trong lòng bàn tay, chiếu theo chỉ dẫn của lão hòa thượng đi đến một con ngõ nhỏ, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn thấy một bài tử lung lay sắp đổ ở phía xa xa.
Sắc mặt Cơ Cửu Nhi lập tức vui vẻ, vừa muốn đi lên phía trước, đột nhiên cả người bị thứ gì va phải, Cơ Cửu Nhi phản ứng rất nhanh lập tức vịn vào vách tường bên cạnh, thế này mới ngăn mình không bị ngã ngồi trên mặt đất.
“Ngươi, không có việc gì chứ?” Bên tai truyền đến một thanh âm ôn hòa.
Cơ Cửu Nhi xoa xoa cánh tay của mình, ngẩng đầu lên nhìn người vừa tới, vừa vặn chạm vào một đôi mỉm cười. Âm thầm nhíu mi, nàng cảm thấy người trước mặt này có chút quen mắt.
Đối diện một đôi mắt hoa đào lạnh nhạt, đối phương dường như sửng sốt một chút, sau đó liền có phản ứng, “Tiểu huynh đệ, đây là bạc của ngươi đánh rơi!” Đối phương đem thỏi bạc ở dưới đất nhặt lên đưa cho Cơ Cửu Nhi.
Cơ Cửu Nhi không khách khí nhận lấy, xoay người rời đi.
“Tiểu huynh đệ bị đụng như vậy không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Hay chúng ta đi tìm y quán xem xét một cái?” Người nọ cẩn thận đi theo phía sau Cơ Cửu Nhi, không ngừng mở miệng nói chuyện.
Cơ Cửu Nhi không thèm để ý tới hắn, nàng đi đến chỗ bài tử quán rượu lung lay sắp đổ lúc trước, xuất ra bạc vụn đưa cho trưởng quầy, yêu cầu hắn đưa cho nàng một bình rượu.
Rất nhanh trong tay Cơ Cửu Nhi đã có một hồ lô rượu.
Đi ra ngoài lại thấy người kia vẫn chưa chịu rời đi, hắn có chút ngượng ngùng nhìn Cơ Cửu Nhi, “Thực xin lỗi tiểu huynh đệ, ta không biết ngươi không thể nói chuyện.” Hắn giống như thực áy náy.
Cơ Cửu Nhi dừng lại, quay đầu nhìn tiểu nam nhân bất quá cao hơn nàng nửa cái đầu một cách quái dị__Người này đầu óc có vấn đề sao?
Nhìn thấy ánh mắt Cơ Cửu Nhi, đối phương ảo não tự mắng chính mình, “Cái kia, thực ra ta lần đầu trốn nhà ra ngoài, ngươi là người đầu tiên ta gặp đấy, chúng ta kết giao bằng hữu đi!”
Cơ Cửu Nhi vừa nghe sắc mặt lập tức đen lại, nàng xoay người đánh giá nam nhân cứ thích đi theo mình từ nãy tới giờ, y phục trên người đều là gấm vóc thượng hạng, trên người không có gì quý giá lắm nhưng để ý ban chỉ (nhẫn) trên ngón tay hắn kia liền biết được gia thế không nhỏ, tuy hắn cỗ gắng che dấu chính mình nhưng cử chỉ vô hình chung vẫn toát ra phòng thái quý phái tao nhã.
“hắc hắc, ngươi không phản đối ta liền coi như ngươi đáp ứng nha!” Đối phương nhếch miệng cười, “Tên của ta có một chữ Tuyên, đứng thứ ba ở trong nhà, ngươi tên là gì…ách, thực xin lỗi, ta lại quên.” Hắn cúi đầu, làm ra bộ dáng làm sai biết nhận lỗi.
Cơ Cửu Nhi cầm hồ lô rượu, cúi đầu đánh giá chính mình, nàng đã cải trang thành như vậy rồi mà hắn vẫn muốn đến gần, đầu óc hắn thật sự bình thường?
“Ta lúc trước từng thề qua, nếu ta xuất môn thành công, người đầu tiên ta gặp sẽ xác định người đó là bằng hữu!” Tựa hồ nhìn ra phản ứng của Cơ Cửu Nhi, Tuyên không khách khí nói, “Ngươi thực may mắn nga!”
Cơ Cửu Nhi gật đầu, như đáp lại hắn, rồi sau đó nàng chỉ tay về phía trước, vẫy tay với người xa lạ trước mặt này.
Tuyên cười cười nhìn Cơ Cửu Nhi rời đi, trên mặt lộ nụ cười ấm áp___Hy vọng lần sau có thể nghe tên của ngươi! Bất quá rõ ràng nàng là nữ hài tử, vì sao biến mình thành bộ dáng thế kia? Thực là khiến hắn khó hiểu.
“Có nhiều hơn hai trăm lượng, tiểu thư muốn làm gì sao?” Hồng Nhi nhìn Cơ Cửu Nhi, tuy khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt như cũ, nhưng đôi môi đã hé ra một chút huyết sắc rồi, cả người nàng nhìn cũng tỏa sáng hơn rất nhiều nữa, điều này làm Hồng Nhi có chút cao hứng.
“Ngươi không phải nói muốn ra ngoài mua đồ sao, lấy cho ta một bộ nam trang đến đây!” Cơ Cửu Nhi nhếch miệng, nhìn bộ dáng chần chờ của Hồng Nhi liền cười khẽ một tiếng, xoay người ra cửa.
Cơ Cửu Nhi đến phòng của Không Tuệ đại sư, hắn đang ngồi nhập định, nàng không muốn quấy rầy hắn nên tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn chăm chú vào lão hòa thượng trước mắt mình, lão ta lúc này cả người tiên phong đạo cốt, tỏa ra một cỗ khí chất tiêu sái vô cùng, làm cho người khác cảm giác hắn sắp phi thăng thành tiên.
Ánh mắt Cơ Cửu Nhi nhìn vào pho tượng phật Di Lặc mạ vàng phía sau hắn, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, nàng nhẹ nhàng đi đến phía trước nhìn trái nhìn phải, sau đó đem lư hương trước tượng phật rời đi, vươn tay lên cầm vành tai rất to của phật Di Lặc, trong mắt lóe ra một loại ánh sáng hứng thú.
Tuy rằng pho tượng phật này chỉ là vật chết, nhưng trong lòng Cơ Cửu Nhi lại có một cảm giác rất thân thuộc.
“Khụ khụ khụ! Nha đầu kia, tượng phật này rất vất vả mới mạ được như vậy, ngươi mà chà xát làm rơi rớt cái gì, lão nạp không bồi thường nổi đâu!”
Không Tuệ đại sư mở to mắt, nhìn bộ dáng Cơ Cửu Nhi bướng bỉnh cười cười liền lên tiếng nhắc nhở.
Cơ Cửu Nhi nghe vậy liền dừng tay lại, bĩu môi nhìn phật Di Lặc, “Keo kiệt!”
Sau đó nàng chuyển lư hương về lại chỗ cũ, quay đầu nhìn lão hòa thượng: “Xong việc rồi?”
Không Tuệ đại sư hừ lạnh một tiếng, đặt tràng hạt trong tay sang một bên, chính mình rời khỏi tháp thượng đi đến cái bàn CƠ Cửu Nhi đang dựa vào, thân thủ sờ sờ mấy cái liền lấy ra một cái đùi gà đưa cho Cơ Cửu Nhi, “Cho ngươi.”
Nhìn hai mắt hòa thượng nhìn đùi gà này gát gao không rời, Cơ Cửu Nhi cố sức nắm lấy nhưng hắn không chịu buông tay.
“A, Minh Nguyên, ngươi đã đến rồi!” Cơ Cửu Nhi bỗng nhiên kinh ngạc nhìn cửa, lão hòa thượng vừa nghe lập tức nhảy dựng lên, quay phắt người lại.
Làm gì có người? “Ân, không sai, đùi gà thơm quá, cảm tạ!” Cơ Cửu Nhi ngồi trên ghế, đem từng ngụm từng ngụm thịt gà nuốt vào trong bụng, vừa ăn vừa không ngừng khen ngon.
Lão hòa thượng vài lần nuốt nuốt nước miếng, sờ cái bụng của mình vẻ mặt ai oán, “Nha đầu, ngươi sao có thể vô tình như vậy! Bần tăng cố ý để phần cho ngươi, ngươi lại không chút cảm kích!” Thần sắc lão hòa thượng tràn đầy bi thương.
“Ta mới không cần nghĩ đâu!” Cơ Cửu Nhi cố ý vươn mấy đầu ngón tay dinh đầy dầu mỡ của mình chỉ chỉ, ý nói nàng mới là một oa tử không cần phải nghĩ đến hắn. Sau đó nàng cười cười, nhổ ra một khối xương gà, thỏa mãn hít sâu một hơi.
“Lão hòa thượng, chuyện hôm qua bỏ dở hôm nay làm xong rồi, ta phải đi ra ngoài đây!” Cơ Cửu Nhi nói.
Hai hàng lông mày của Không Tuệ đại sư nhíu chặt, “Nha đầu, ngươi nghĩ ra à? Ngươi chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối…”
“Rút lại những lời thoái thác của ngươi đi!” Cơ Cửu Nhi gắt hắn một tiếng, khinh bỉ liếc nhìn.
“Hừ! Ngươi khi dễ bần tăng lớn tuổi!” Không Tuệ đại sư một bộ than thở, “Nha đầu ngươi trước khi trời tối phải trở về đấy, bên ngoài nhiều người xấu không giống như chỗ này của bần tăng, nếu ngươi gặp phải cái gì..”
Cơ Cửu Nhi ôm đầu cau mày, bỗng nhiên vươn ra cánh tay, “Ngừng! Ngươi là đại sư, chắc có nhiều việc cần làm, ta sẽ không quấy rầy nữa.’ Dứt lời nàng liền chạy nhanh rời đi.
Không Tuệ đại sư nhìn bóng dáng chạy trốn của Cơ Cửu Nhi, lắc đầu mỉm cười, hắn quay đầu bĩu môi với tượng phật Di Lặc, sau đó lại cầm lên tràng hạt nhập định.
Cơ Cửu Nhi từ chỗ của lão hòa thượng lấy ra một bộ y phục, nhanh chóng thay ra cho mình, một thân nam trang hé ra sắc mặt bệnh trạng, cả người càng nhìn càng thấy suy yếu, lại dùng tro bôi bôi nhàn nhạt lên mặt, sau đó cầm bạc ở trên bàn xoay người rời đi.
Đi theo đường mà lão hòa thượng chỉ dẫn, Cơ Cửu Nhi tìm thấy một đường tắt đi ra đường lớn, nơi nơi người đến người đi, đông đúc vô cùng. Nghe âm thanh ồn ào náo động này Cơ Cửu Nhi âm thầm hít một hơi thật sâu. Nàng cảm giác cả người lúc này nhẹ nhàng khoan khoái, một loại vui sướng trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng.
Cơ Cửu Nhi ước lượng số bạc trong lòng bàn tay, chiếu theo chỉ dẫn của lão hòa thượng đi đến một con ngõ nhỏ, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn thấy một bài tử lung lay sắp đổ ở phía xa xa.
Sắc mặt Cơ Cửu Nhi lập tức vui vẻ, vừa muốn đi lên phía trước, đột nhiên cả người bị thứ gì va phải, Cơ Cửu Nhi phản ứng rất nhanh lập tức vịn vào vách tường bên cạnh, thế này mới ngăn mình không bị ngã ngồi trên mặt đất.
“Ngươi, không có việc gì chứ?” Bên tai truyền đến một thanh âm ôn hòa.
Cơ Cửu Nhi xoa xoa cánh tay của mình, ngẩng đầu lên nhìn người vừa tới, vừa vặn chạm vào một đôi mỉm cười. Âm thầm nhíu mi, nàng cảm thấy người trước mặt này có chút quen mắt.
Đối diện một đôi mắt hoa đào lạnh nhạt, đối phương dường như sửng sốt một chút, sau đó liền có phản ứng, “Tiểu huynh đệ, đây là bạc của ngươi đánh rơi!” Đối phương đem thỏi bạc ở dưới đất nhặt lên đưa cho Cơ Cửu Nhi.
Cơ Cửu Nhi không khách khí nhận lấy, xoay người rời đi.
“Tiểu huynh đệ bị đụng như vậy không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Hay chúng ta đi tìm y quán xem xét một cái?” Người nọ cẩn thận đi theo phía sau Cơ Cửu Nhi, không ngừng mở miệng nói chuyện.
Cơ Cửu Nhi không thèm để ý tới hắn, nàng đi đến chỗ bài tử quán rượu lung lay sắp đổ lúc trước, xuất ra bạc vụn đưa cho trưởng quầy, yêu cầu hắn đưa cho nàng một bình rượu.
Rất nhanh trong tay Cơ Cửu Nhi đã có một hồ lô rượu.
Đi ra ngoài lại thấy người kia vẫn chưa chịu rời đi, hắn có chút ngượng ngùng nhìn Cơ Cửu Nhi, “Thực xin lỗi tiểu huynh đệ, ta không biết ngươi không thể nói chuyện.” Hắn giống như thực áy náy.
Cơ Cửu Nhi dừng lại, quay đầu nhìn tiểu nam nhân bất quá cao hơn nàng nửa cái đầu một cách quái dị__Người này đầu óc có vấn đề sao?
Nhìn thấy ánh mắt Cơ Cửu Nhi, đối phương ảo não tự mắng chính mình, “Cái kia, thực ra ta lần đầu trốn nhà ra ngoài, ngươi là người đầu tiên ta gặp đấy, chúng ta kết giao bằng hữu đi!”
Cơ Cửu Nhi vừa nghe sắc mặt lập tức đen lại, nàng xoay người đánh giá nam nhân cứ thích đi theo mình từ nãy tới giờ, y phục trên người đều là gấm vóc thượng hạng, trên người không có gì quý giá lắm nhưng để ý ban chỉ (nhẫn) trên ngón tay hắn kia liền biết được gia thế không nhỏ, tuy hắn cỗ gắng che dấu chính mình nhưng cử chỉ vô hình chung vẫn toát ra phòng thái quý phái tao nhã.
“hắc hắc, ngươi không phản đối ta liền coi như ngươi đáp ứng nha!” Đối phương nhếch miệng cười, “Tên của ta có một chữ Tuyên, đứng thứ ba ở trong nhà, ngươi tên là gì…ách, thực xin lỗi, ta lại quên.” Hắn cúi đầu, làm ra bộ dáng làm sai biết nhận lỗi.
Cơ Cửu Nhi cầm hồ lô rượu, cúi đầu đánh giá chính mình, nàng đã cải trang thành như vậy rồi mà hắn vẫn muốn đến gần, đầu óc hắn thật sự bình thường?
“Ta lúc trước từng thề qua, nếu ta xuất môn thành công, người đầu tiên ta gặp sẽ xác định người đó là bằng hữu!” Tựa hồ nhìn ra phản ứng của Cơ Cửu Nhi, Tuyên không khách khí nói, “Ngươi thực may mắn nga!”
Cơ Cửu Nhi gật đầu, như đáp lại hắn, rồi sau đó nàng chỉ tay về phía trước, vẫy tay với người xa lạ trước mặt này.
Tuyên cười cười nhìn Cơ Cửu Nhi rời đi, trên mặt lộ nụ cười ấm áp___Hy vọng lần sau có thể nghe tên của ngươi! Bất quá rõ ràng nàng là nữ hài tử, vì sao biến mình thành bộ dáng thế kia? Thực là khiến hắn khó hiểu.
Danh sách chương