Bọn họ hồi môn cũng không có ở Hàng Châu bao lâu, qua nửa tháng, liền khởi hành đến kinh thành.

Càng tới gần kinh thành, Tần Vận càng trầm mặc.

Tạ Cảnh suy nghĩ hết biện pháp, mang ra những thứ nàng thích, nhưng Tần Vận cũng không mấy hứng thú.

"Chừng nào thì chàng nhận tổ quy tông? Kiếp trước, chàng chính là bị Nhị hoàng tử tính kế ở trên đường hồi kinh." Lâm Ngạn không phải người có thể buông xuống dã tâm.

Lúc trước không ly gián thành công, về sau nhất định sẽ có thủ đoạn khác.

Huống chi, quân cờ Lâm Tương Ca này đối với hắn thiên y bách thuận[1], hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

[1] trăm y ngàn thuận, nghìn lần theo trăm lần thuận, việc gì cũng thuận theo, cũng đồng ý

Tạ Cảnh vén rèm lên, nhìn thoáng qua bên ngoài: "Qua ba ngày nữa là có thể đến kinh thành."

"Nói như vậy, ba ngày kế tiếp, chúng ta phải chú ý nhiều một chút."

Tạ Cảnh phân phó mọi người dừng lại tu chỉnh.

Mấy ngày liền ngồi xe ngựa, Tần Vận cảm thấy cả người đau nhức, thật vất vả không cần lên đường, vừa chạm giường, nàng liền ngủ đến tối mịt.

Nàng là bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.

Sắc trời bên ngoài đã tối đen, trong phòng thắp một ngọn đèn dầu.

Bán Hạ nghe được tiếng động liền đẩy cửa đi vào: "Cô nương, người tỉnh rồi."

"Tiếng gì ở bên ngoài, sao ầm ĩ như vậy?"

Lúc bọn họ dừng chân cũng không nhiều người như vậy.

Nhắc tới việc này, Bán Hạ hơi nghiêm mặt, đổi đề tài: "Chỉ là dưới lầu có người gây sự, chắc là cô nương đói bụng rồi, phòng bếp đã sớm hầm xong canh, nô tỳ đi bưng tới."

Nói xong, bước chân nhanh chóng muốn rời đi.

"Đứng lại!" Tần Vận lạnh giọng ngăn lại: "Có chuyện gì sao phải gạt ta?"

Vẻ mặt Bán Hạ như đưa đám: "Cô nương, không phải nô tỳ không nói. Cô gia dặn dò, bảo chúng nô tỳ không cần nói với người những chuyện phiền lòng này, cô gia nói ngài ấy có thể giải quyết, người cần nghỉ ngơi thật tốt."

Hơn nữa, loại chuyện dơ bẩn này, loại người không biết xấu hổ này, cô nương cần gì bị lây dính?

Trong lòng Tần Vận đã biết Bán Hạ nói đến cái gì.

Nàng còn đang suy nghĩ vì sao Nhị hoàng tử còn chưa động thủ.

Nếu còn không động thủ, bọn họ sẽ phải vào kinh.

"Lâm Tương Ca." Tạ Cảnh thưởng thức chủy thủ trong tay: "Ta không đủ kiên nhẫn như vậy. Nếu ngươi nói thật, ta liền giúp ngươi có được thứ ngươi muốn."

Lâm Tương Ca búi tóc tán loạn, trên mặt còn có mấy dấu bàn tay đỏ tươi.

"To gan! Ta là Ninh Vương phủ quận chúa, ngươi mau thả ta. Phó Vân, đừng tưởng rằng có Bình Dương Hầu phủ ở sau chống lưng cho ngươi thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm!"

"Ngươi thích Lâm Ngạn, muốn trở thành Nhị hoàng tử phi, đúng không?" Tạ Cảnh ngoảnh mặt làm ngơ đối với uy hiếp của nàng ta, tự mình nói.

Vẻ mặt Lâm Tương Ca cứng đờ, cắn môi: "Lại như thế nào?"

"Nam tử ngươi ái mộ lại để ngươi đi thông đồng với nam nhân khác. Loại người lợi dụng này, ngươi cũng không muốn hồi báo hắn một chút sao?"

"Phó Vân! Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Ta tuyệt đối sẽ không..."

Tạ Cảnh đứng dậy, chủy thủ lạnh lẽo dán lên mặt Lâm Tương Ca, khiến nàng ta đột nhiên im bặt.

Giương mắt thoáng nhìn nam nhân mặt mày vô tình trước mắt, nàng ta càng thêm lo lắng.

"Lâm Ngạn chướng mắt ngươi, hơn nữa muốn thoát khỏi ngươi. Nếu ta đoán không lầm, trong việc này, ngươi cũng là người bị hại. Hắn mê hoặc ngươi, đưa ngươi lên giường ta. Nếu giữa chúng ta có quan hệ, hắn liền có thể lấy chuyện này tới bắt chẹt ta.

Đồng thời, hắn cũng có thể vứt bỏ cái gánh nặng là ngươi đây. Hơn nữa, việc này là ngươi có lỗi với hắn, Ninh Vương phủ càng sẽ không bởi vì ngươi mà lạnh nhạt với hắn. Ta có thể giúp ngươi, để ngươi danh chính ngôn thuận trở thành Nhị hoàng tử phi."

Lâm Tương Ca kích động đứng dậy, cũng bất chấp chủy thủ trên mặt.

Tạ Cảnh nhanh tay lẹ mắt thu hồi chủy thủ.

Trong lòng cười lạnh, đúng là kẻ điên, có được Lâm Ngạn ngay cả mặt mình cũng không bận tâm.

Mới vừa rồi nếu không phải hắn thu tay lại kịp thời, gương mặt này đã có thể bị huỷ.

Hắn còn muốn thấy Lâm Ngạn cưới Lâm Tương Ca đấy, mặt này cũng không thể hủy.

"Ngươi có yêu cầu gì? Chỉ cần có thể khiến ta gả cho hắn, ngươi cần gì ta đều đáp ứng."

Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, mặt mày Tạ Cảnh phút chốc ôn nhu, đứng dậy nói: "Sao nàng lại ra đây? Ngủ ngon không?"

Vừa thấy Tần Vận, sắc mặt Lâm Tương Ca xanh mét.

Tần Vận tự nhiên liếc nhìn một cái đánh giá nàng ta, nói: "Ta đến xem xảy ra chuyện gì. Sự tình nói xong rồi sao? Phòng bếp đã hầm canh, ta uống không tệ, đến kêu chàng cùng uống."

Thần sắc Tạ Cảnh càng thêm ôn nhu, không dấu vết thu hồi chủy thủ: "Vậy đi ăn cơm trước, chuyện không vội."

Mắt thấy hai người muốn rời đi, Lâm Tương Ca vội vàng hô lên: "Ngươi còn chưa nói cho ta, ta phải như thế nào mới có thể gả cho hắn. Ngươi không được đi, ngươi trước nói cho ta biết ta phải làm như thế nào!"

Trong lúc nàng ta nhào tới Tạ Cảnh liền ôm lấy Tần Vận xoay người: "Bán Hạ, chuẩn bị cho nàng chút thức ăn, lại bỏ vào chút thuốc, quá ồn ào."

"Ngươi!" Chưa thấy qua ai hạ độc lại quang minh chính đại như vậy.

Bán Hạ nhận lấy lọ thuốc, đờ đẫn chuồn xuống lầu chuẩn bị thức ăn.

Tần Vận liếc nhìn người phía sau: "Chàng đáp ứng giúp nàng ta?"

"Gậy ông đập lưng ông thôi. Đem nàng ta đưa cho Nhị hoàng tử, ít nhất cũng coi như là một chuyện tốt."

"Nhị hoàng tử sốt ruột đi? Nếu không thì sao lại lúng ta lúng túng xuống tay vào lúc này?"

Chờ ăn cơm xong rồi, Tạ Cảnh liền phân phó người đóng gói Lâm Tương Ca đưa đến trên giường Lâm Ngạn.

Đoàn người Tạ Cảnh bình yên vào kinh thành, không phát sinh thêm chuyện gì khác.

Đứng trước cửa Bình Dương Hầu phủ, cả người Tần Vận căng chặt, theo bản năng siết chặt nắm tay.

Bàn tay bị ấm áp bao bọc lấy, Tần Vận sửng sốt, muốn rút về tay lại bị Tạ Cảnh nắm càng chặt: "Ta và nàng đứng chung một chỗ, cái gì cũng đừng sợ."

"A Cảnh!" Bình Dương Hầu phu nhân nhanh chân bước ra, hai mắt rưng rưng.

Vừa nhìn thấy Tạ Cảnh, liền ôm chặt người vào lòng: "Con đã trở lại, thật tốt, thật tốt. Lần này trở về, sẽ không đi nữa."

Tạ Cảnh cười nói: "Nương, đây là Tần Vận, con dâu của người."

Bình Dương Hầu phu nhân lúc này mới nghiêm túc nhìn Tần Vận.

Ngay từ lúc biết được Tạ Cảnh muốn cưới Tần Vận, bà đã không đồng ý.

Nhưng đứa con trai này của mình lại kiên quyết không phải Tần Vận sẽ không cưới.

Giằng co lâu như vậy, bà cũng chỉ có thể đồng ý.

Giờ phút này nhìn thấy Tần Vận, thần sắc Bình Dương Hầu phu nhân hơi lạnh nhạt, chỉ là cười cười nói: "Mau vào nhà đi."

Nếu là kiếp trước, có lẽ Tần Vận sẽ thương tâm một chút.

Nhưng hôm nay đối mặt với thái độ của Bình Dương Hầu phu nhân, trong lòng nàng không chút gợn sóng.

Một người từ đáy lòng không hề xem trọng mình, mình cần gì phải đi cầu được bà ta chấp nhận?

Sau khi Tạ Cảnh thu thập xong, liền bị Bình Dương Hầu gọi đến thư phòng.

Bình Dương Hầu chỉ vào tin tức đưa tới trên bàn: "Chuyện Nhị hoàng tử và quận chúa, là con làm?"

"Phải!" Tạ Cảnh không chút do dự gật đầu: "Con chỉ là trả lễ cho Nhị hoàng tử."

Sắc mặt Bình Dương Hầu hơi trầm xuống, nhưng lát sau trong mắt hiện lên chút ý cười: "Làm tốt lắm! Nhị hoàng tử luôn cho rằng mình có thể tranh cùng Thái Tử, không nghĩ tới, hắn từ lúc bắt đầu đã thua. Trước nay Hoàng Thượng không đem ý niệm này chuyển đến trên người hắn.

Chuyện lần này con làm cũng coi như là tuyệt chiêu bất ngờ. Quận chúa muốn gả cho Nhị hoàng tử đã lâu, xem như con đã hoàn thành ước muốn của quận chúa. Hôm nay lâm triều, Ninh Vương nháo lớn việc này, hiện giờ Nhị hoàng tử đang đau đầu, không có thời gian quản việc khác nữa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện