Sau khi Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân nói đền việc hồi kinh cũng không đề cập đến đề tài nào khác, trong sân lập tức trở nên trầm mặc. Cơ Lạc có chút không chịu được bầu không khí như vậy, hắn nhịn kích động muốn xả cổ áo, nói: "Ta sẽ ở sát vách, thời gian hồi kinh vẫn còn, nếu như còn sót vấn đề, chúng ta nhớ được sẽ chậm rãi thương lượng."

Hàn Tư Ân gật gật đầu, khẽ mỉm cười, ôn hòa nói: "Thái tử điện hạ vừa tới Tây Cương, một đường bôn ba mệt nhọc, phải nghỉ ngơi thật tốt mới phải." Biết rõ Hàn Tư Ân đang nói khách sáo, nhưng Cơ Lạc lại cảm thấy, nếu như Hàn Tư Ân thật muốn cho một người mặt mũi, cho dù là mặt mày lãnh ngạo, nhưng dù sao nói ra cũng khiến lòng người thoải mái.

Cơ Lạc nghĩ như vậy, trên hành động lại thuận Hàn Tư Ân nói đứng lên, hướng Bạch Thư đang nhìn mình chằm chằm gật đầu một cái, mặt mày Bạch Thư khẽ nhúc nhích, sắc mặt bình tĩnh. Nói đến chuyện Bạch Tuấn cùng thái hậu tư thông, hại chết phụ phi Cơ Lạc Vương Anh, dựa theo lẽ thường tới nói, Cơ Lạc là phải có chút kích ứng với hai huynh đệ Bạch gia.

Quan hệ giữa Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư với Bạch Tuấn rất tệ, quan hệ đời trước giữa Cơ Lạc cùng Bạch Văn Hãn lại mười phần thân mật, thế nên chút ngăn cách này là không có. Thêm vào hai năm qua Cơ Lạc âm thầm gián tiếp hết mực để tâm đến hai huynh đệ Bạch gia, còn khiến Bạch Văn Hãn đối với hắn có chút trung thành.

Thứ như tạo hóa này, ai cũng không nói chắc được.

Cơ Lạc cảm khái trong lòng, chỉ là bước chân rời đi cũng không có dừng lại. Từ đầu đến cuối, Cơ Lạc đều không nhắc tới lên việc Hàn Tư Ân phong hàn không thể đứng dậy, lúc bọn họ nói chuyện, thái độ của hắn đối với Hàn Tư Ân cũng không giống như là Thái tử đối với thần tử, ngược lại là so với quan hệ quân thần bình thường có thân mật mấy phần.

Hàn Tư Ân thường xuyên không nghe được tiếng lòng của Cơ Lạc, cũng không muốn suy đoán hắn hành động như thế có mấy phần chân tâm. Sau khi Cơ Lạc rời đi, hắn từng ngụm từng ngụm uống nước trà đắng chát.

Lá trà là loại trà bình thường nhất mà thương nhân buôn bán ở Tây Cương, rất thô ráp, sau khi uống xong, có chút mắc lại cổ họng, vị đắng còn lan tràn quanh thân, cũng không ngon bằng những loại trà sau khi uống xong sẽ lưu lại vị ngọt, mà Hàn Tư Ân cũng rất yêu thích loại trà thô như vậy.

Những thứ đắng chát càng khiến người có thể ghi nhớ khắc sâu.

Bạch Thư chờ Hàn Tư Ân uống xong một chén trà, đôi mắt y hơi động, nhìn như hờ hững hỏi: "Hàn Tư Ân, năm đó khi ta và ca ca ta đến Tây Cương, trên thánh chỉ của hoàng thượng có phải là nói, chúng ta không được vào kinh?"

Hàn Tư Ân nhẹ nhàng thả xuống chén trà ừm một tiếng, coi như là cho một câu trả lời khẳng định. Bạch Thư mím môi, có chút quật cường nói: "Vậy nếu như hiện tại ta đồng thời hồi kinh với huynh, bị hoàng thượng biết được có phải là sẽ chết?"

Hàn Tư Ân chớp chớp mí mắt, nheo lại hai con mắt hẹp dài, hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Bạch Thư nở nụ cười khẽ, ngữ khí mang theo mấy phần nhẹ nhàng, hắn nói: "Hàn Tư Ân, ta cảm thấy ta sẽ không chết, bởi vì huynh sẽ che chở ta, Chỉ là ta sẽ không làm huynh khó xử." Nói đến chỗ này, Bạch Thư dừng lại, lại nói: "Hàn Tư Ân, thương thế của ta đã tốt lắm rồi, những ngày qua ca ca của ta khẳng định là rất lo lắng, ta ngày hôm nay trở lại nhìn hắn, chờ hai ngày nữa ta lại trở lại thăm huynh."

Vừa dứt lời, Bạch Thư liền trực tiếp từ trước mặt Hàn Tư Ân nhảy nhót đi ra ngoài. Hàn Tư Ân chỉ cảm thấy bóng người trước mắt lóe lên, chờ hắn chớp mắt hoàn hồn, Bạch Thư trước mắt đã biến mất rồi.

Hàn Tư Ân lẳng lặng ngồi ở đó, tùy ý bóng cây chậm rãi che kín dương quang đầy trời, đánh vào trên người hắn. Sau một hồi Hàn Tư Ân động đậy một chút, hắn đưa tay ra, chậm rãi cầm lấy ấm trà, rót cho mình chén trà.

Chỉ là lúc này nước trà đã nguội, thời điểm uống xong, vị đắng càng thêm nồng nặc, đi vào tim phổi.

Đêm đó, Bạch Thư tất nhiên là không về, Hàn Tư Ân vốn là muốn cho người chuyển cái nhuyễn tháp bên trong phòng đi, thế nhưng nghĩ đến mấy ngày trước, thấy thân thể của y tốt rồi, liền sai người dọn giường, Bạch Thư lại tự mình kéo giường trở về, Hàn Tư Ân liền đem lời muốn dặn dò nuốt xuống.

Ngày thứ hai Bạch Thư vẫn chưa trở về, Cơ Lạc ngược lại là thu thập một phen đi vào quân doanh Tây Cương dò xét. Cơ Lạc ở lại quân doanh Tây Cương mấy ngày, có Liễu Hổ Thành thành tâm thành ý trợ giúp hắn, Cơ Lạc ở trong quân doanh Tây Cương xem như là như cá gặp nước. Trong thời gian này, hắn tự mình gặp Chu Nhiên bị giam, chỉ là đối với Chu Nhiên rêu rao bản thân vô tội liền làm như không nghe thấy.

Cơ Lạc cũng cưỡi ngựa đứng ở nơi cao nhất trên sườn núi Cao Mai Tây Cương, xa xa nhìn sang Tây Nhung, gió thổi qua tóc của hắn, hắn chỉ vào vị trí Tây Nhung, hăng hái nói với Liễu Hổ Thành: "Liễu tướng quân, sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ khiến Tây Nhung biết đến cái gọi là Đại Chu bất khả xâm phạm." Liễu Hổ Thành vội đáp lại lời này, thuận thế tán dương Cơ Lạc có hùng tâm tráng chí một phen.

Cơ Lạc đối với biểu hiện của Liễu Hổ Thành có chút thất vọng, hắn nghĩ nếu là Bạch Văn Hãn ở đây, tất nhiên sẽ không chỉ nói nói suông như vậy.

Ngày này tìm cơ hội, Cơ Lạc đi xem Bạch Văn Hãn. Bạch Văn Hãn đối với hắn rất cung kính, loại cung kính này thế mà lại mang theo xa cách cùng đề phòng. Xa cách là bởi vì hai người chưa quen thuộc, đề phòng là bởi vì quan hệ giữa bậc cha chú của hai người quá mức phức tạp, mà bọn họ một là quân tương lai, một là thần, trong lòng Bạch Văn Hãn, loại quan hệ lúng túng như bọn họ, bảo trì chút khoảng cách sẽ tốt hơn hẳn.

Cơ Lạc nghĩ đến hai người hai đời có vận mệnh bất đồng, đối với Bạch Văn Hãn không biết gì cả, trong lòng hắn có chút co rút. Nhưng hắn cũng không biểu hiện ra, lại không nói với Bạch Văn Hãn về hùng tâm tráng chí trong lòng mình, mà là tận lực ôn hòa hỏi một câu: "Bạch Văn Hãn, những năm này ngươi ở Tây Cương thế nào?"

Bạch Văn Hãn vội đáp: "Tạ ơn Thái tử điện hạ quan tâm, vi thần những năm này vẫn luôn rất tốt." Cơ Lạc gật gật đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía dãy núi uốn lượn phía xa, ngữ khí trầm ổn thẳng thắn nói: "Rất tốt là tốt rồi."

Lựa chọn bất đồng, vận mệnh cũng sẽ bất đồng, an ổn sống qua ngày, thanh thanh thản thản, không có câu tâm đấu giác, như vậy cũng rất tốt.

Bạch Văn Hãn nghe không ra Cơ Lạc nói lời này rốt cuộc là ý gì, hắn để mắt lén lút nhìn Cơ Lạc một cái, luôn cảm thấy nụ cười kia của Cơ Lạc có chút nặng trình trịch, có chút bi thương.

Đáy lòng Bạch Văn Hãn kinh ngạc một chút, không biết hiện tại cuộc sống của người có thể nói là thắng cuộc Hoàng thái tử có chỗ nào bất mãn, lại nghĩ đến chuyện của Bạch Thư, Bạch Văn Hãn chỉ cảm thấy răng cũng đau ê ẩm.

Hắn cắn răng một cái, tiến lên một bước ôm quyền trịnh trọng nói: "Thái tử điện hạ, vi thần có việc muốn nhờ."

Cơ Lạc một mặt thú vị nhìn hắn nói: "Bạch Văn Hãn, ngươi nói xem."

Thời điểm Cơ Lạc từ Tây Cương trở lại trong thành Thiên Môn quan, trực tiếp mang theo Chu Nhiên bị nhốt trong tù. Hắn lần này quan trọng nhất là đến đây tuyên chỉ, tiện đường nhìn tình hình toàn bộ Tây Cương, còn chuyện ứng cử viên của Tổng đốc Tây Cương, những ngày qua hắn đã tiếp xúc với Liễu Hổ Thành, sau khi tổng hợp cân nhắc đã có ứng cử viên, hết thảy đều là tốt đẹp.

Cơ Lạc trở về thành hai ngày, liền tuyên bố hồi kinh. Cơ Hoài bị giam bên trong phòng mình rốt cuộc cũng có thể ra khỏi cửa.

Tinh thần của Cơ Hoài có chút căng thẳng, mấy ngày nay hắn được thử nghiệm tư vị của Hàn Vân bị giam giữ trong cung. Mỗi ngày bên trong phòng chỉ có một mình mình, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, không có tự do, không có người nào cùng ngươi nói chuyện, phạm vi hoạt động chỉ có địa phương lớn bằng bàn tay.

Cơ Hoài nghĩ, nếu mình bị giam cầm mấy năm như thế, không biết có thể phát điên hay không. Nghĩ đến vận mệnh không nói trước được khi hồi kinh, dưới mặt trời rực rõ, Cơ Hoài không khỏi rùng mình một cái, hắn không thấy được tương lai của mình.

Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc đều không đi gặp Cơ Hoài. Sau khi Cơ Lạc quyết định từ Tây Cương xuất phát hồi kinh, hành động là cực kỳ lưu loát.

Đám người Liễu Hổ Thành tới tiễn trước, Cơ Lạc ngoan ngoãn biết điều cùng bọn họ cáo biệt, Hàn Tư Ân thì lại mượn cớ thân thể của mình không khỏe, ngồi ở bên trong kiệu không thèm xuống dưới.

Liễu Hổ Thành nhìn Cơ Hoài cùng Chu Nhiên bị áp giải, tâm trạng hơi xúc động, thời điểm Hàn Tư Ân đến, bên người mang theo một cái hoàng tử, khi đó Tây Cương ngoài mặt vẫn rất ôn hòa. Lúc trở về, Tây Cương thiếu đi một Tổng đốc cùng một phó tướng quân, mà bên cạnh hắn vẫn mang theo một cái hoàng tử, chỉ là cảnh còn người mất, hoàng tử cùng đến đây nay đã thành phạm nhân bị áp giải.

Hành trình hồi kinh có chút chậm, thời điểm Cơ Lạc đến đây, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất mà đến, chỉ là lúc trở về, Hàn Tư Ân ngồi ở bên trong kiệu, lộ trình phải chậm hơn rất nhiều.

Cơ Lạc cũng không có vì vậy mà nóng lòng, thậm chí còn cố ý phân phó, tận lực trì hoãn hành trình, Hàn Tư Ân thờ ơ lạnh nhạt mặc kệ hắn làm tất cả những thứ này.

Sau khi rời khỏi địa giới quản hạt của Tây Cương, ngày này bọn họ trú đóng ở bên trong trạm dịch, cơm tối đầy đủ, Cơ Lạc gõ cửa phòng Hàn Tư Ân.

Hàn Tư Ân lạnh lùng nhìn Cơ Lạc mang Bạch Thư tận lực mặc trang phục thành tiểu tư đến bên trong phòng mình, một mặt ôn nhu hiền lành tự nhủ: "Bạch Thư võ công cao cường, ta có ý để y thành thống lĩnh cấm vệ, chỉ là cùng ta hồi cung tạm thời không quá thích hợp, trước mắt liền để y đi theo bên cạnh ngươi."

Hàn Tư Ân nhàn nhạt nói: "Thái tử có thể biết mình đang làm gì không? Thái tử là trữ quân tương lai, mà cũng chỉ là thái tử thôi, hoàng thượng lời vàng ý ngọc hạ thánh chỉ, ngươi còn im lặng không lên tiếng làm trái lại, bị người phát hiện, vậy thái tử định làm sao?"

"Không làm sao." Cơ Lạc thu hồi cười nói trên mặt, đây là lần đầu tiên Bạch Văn Hãn cầu hắn, để hắn mang Bạch Thư về kinh, hoặc là nói mang cho Hàn Tư Ân, hắn chỉ là đáp ứng, hắn cũng không tin, Hàn Tư Ân sẽ mắt lạnh nhìn Bạch Thư bị hoàng đế chém đầu.

Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư bộ dạng phục tùng rũ mắt một phái dịu ngoan ở bên cạnh, đáy lòng thở ra một hơi. Thời điểm ngày đầu tiên Bạch Thư xuất hiện ở quân doanh, hắn liền biết, dọc theo con đường này Cơ Lạc vẫn luôn chưa hề đem người mang tới bên cạnh mình, cho tới bây giờ rời đi Tây Cương.

Trong kinh thành, người biết mặt Bạch Thư là rất nhiều, Cơ Lạc là Thái tử, nhất cử nhất động của hắn quá chói mắt, Bạch Thư đi theo bên cạnh hắn tự nhiên là dễ dàng bị người phát hiện, cho nên tốt nhất vẫn là đem người đặt bên Hàn Tư Ân thường không ra khỏi cửa là tốt nhất.

Người là Thái tử Cơ Lạc này mang đến, Hàn Tư Ân có thể từ chối, chỉ là Cơ Lạc có câu nói ngược lại là nói đúng, nếu Hàn Tư Ân đã cứu Bạch Thư, sao lại để cho người xử tử y.

Sau một hồi, Hàn Tư Ân thỏa hiệp, hắn nói: "Lưu lại thì lưu lại đi." Đôi mắt Bạch Thư trong nháy mắt sáng lên, y cao hứng nói: "Hàn Tư Ân, ta sẽ bảo vệ huynh."

Cơ Lạc nhìn hai người, nghĩ đến chuyện Bạch Văn Hãn tự nói với mình, ánh mắt hơi tối tăm, tâm trạng có chút than thở, nhưng lại trở về bình tĩnh.

Bạch Thư ở lại bên người Hàn Tư Ân, tình cảnh hai người ở chung ngược lại là có chút tương tự khi ở Tây Cương, bên trong phòng đại đa số là hai người bọn họ, hai người thường xuyên hồi lâu cũng không nói một câu, mà như vậy lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Một đường chậm rì rì như vậy, bọn họ rốt cục cũng lắc lư đến kinh thành. Đoạn đường này, các châu phủ, các quan chức khắp nơi tự nhiên là ven đường bái kiến, cũng có người thuận miệng hỏi Hàn Tư Ân, chỉ là Hàn Tư Ân dùng lý do thân thể mình không khỏe, đối với tất cả mọi người đều tránh không gặp, Cơ Lạc đương nhiên phải thay hắn tiến hành một phen yểm trợ.

Chuyện đầu tiên sau khi hồi kinh, không phải hồi chỗ ở của mình nghỉ ngơi thật tốt, mà là muốn đi vào cung bái kiến hoàng đế.

Thời điểm cỗ kiệu của Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân hạ xuống cửa cung, thủ vệ thị vệ có chút kinh ngạc về nam tử có khuôn mặt tinh xảo bên cạnh, giữa lúc trong lòng mọi người còn đang nghi hoặc quan hệ của hai người là như thế nào, bọn họ nghe được Thái tử gọi người này là Hàn thế tử, đến lúc thủ vệ ở cửa cung phản ứng lại Hàn thế tử rốt cuộc là ai, bọn họ đều sợ đến ngây người.

Người này dĩ nhiên là Hàn Tư Ân, người này làm sao có thể là Hàn Tư Ân được?

Mỹ nhân trong cung rất nhiều, đối với Hoàng quý phi Vương Anh phong quang cực điểm năm đó họ lại không quen biết. Dọc theo đường đi rất nhiều cung nhân không nghe thấy tên Hàn Tư Ân, đều cho là người này được Thái tử đưa vào cung yết kiến hoàng đế, không chắc là quan chức ở đâu.

Ngược lại là Nguyên Bảo canh giữ ở cửa ngự thư phòng, nhìn Hàn Tư Ân cái đầu tiên, đôi mắt trong nháy mắt trợn to, tâm tình khá là vi diệu. Hắn đang nghĩ, Cơ Lạc tìm được người ở đâu, đã vậy còn quá giống Hoàng quý phi năm đó. Chính là không biết Cơ Lạc mang người đến là có ý gì, trong lúc nhất thời, trong đầu Nguyên Bảo tưởng tượng ra rất nhiều âm mưu thủ đoạn của hậu cung.

Hàn Tư Ân cười như không cười liếc xéo hắn một cái, ánh mắt rất lạnh, Nguyên Bảo trong lòng rùng mình, nhưng nụ cười trên mặt lại không thay đổi chút nào.

Cơ Lạc tiến lên một bước, ngữ khí ôn hòa nói với Nguyên Bảo rằng: "Làm phiền Nguyên công công bẩm báo một tiếng, cô cùng Thế tử Hàn Quốc công cầu kiến."

"Sau khi hoàng thượng nhận được tin tức nói Thái tử cùng Hàn thế tử sắp đến kinh thành, vẫn luôn chờ đây..." Nguyên Bảo cười híp mắt nói, sau đó hắn dừng một chút, đôi mắt quét qua quét lại trên người Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân, cả kinh nói: "Hàn thế tử?"

Hắn vốn là muốn hỏi Cơ Lạc Hàn thế tử ở đâu, nhưng khi Cơ Lạc nhìn về phía Hàn Tư Ân, hắn đột nhiên kịp phản ứng, cái người cực kỳ giống Hoàng quý phi năm đó này chính là Hàn Tư Ân, Nguyên Bảo nghĩ đến tính khí chó điên của Hàn Tư Ân, trong nháy mắt có chút nhũn chân.

Hàn Tư Ân lạnh à một tiếng, xẹt qua Nguyên Bảo tay chân cứng đờ, tự mình đẩy ra cửa cung đóng chặt, sau đó đi vào.

Hàn Tư Ân đến trong cung điện, chuyện đầu tiên chính là thỉnh tội với hoàng đế, hướng hoàng đế nói rõ chuyện Cơ Lạc mang Bạch Thư hồi kinh.

Cơ Lạc đi theo phía sau hắn nghe lời này, một mặt không dám tin, Hàn Tư Ân thế mà lại trực tiếp cáo trạng với hoàng đế?

Hàn Tư Ân không hề liếc mắt nhìn Cơ Lạc, Hàn Trác trên danh nghĩa còn là cha hắn, chọc giận hắn mất hứng, hắn còn sẽ cáo trạng, càng không cần nhắc tới người khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện