Lần này Hàn Tư Ân vào cung cũng không gặp được hoàng đế ngay, thần sắc trên mặt Nguyên Bảo vẫn cứ cười híp mắt như trước, thế nhưng đáy mắt hắn còn có chút sốt ruột.

Căn cứ vào nội tâm của Nguyên Bảo, Hàn Tư Ân biết được hoàng đế đang bị bệnh. Là phong hàn bình thường, thế nhưng chẳng biết vì sao lần này lại hung hăng đến vậy. Chỉ là hoàng đế là người sĩ diện, cho dù là choáng váng hoa mắt sắp ngồi không yên, trên người vẫn làm như không có chuyện gì, chính mình bình thường vào triều phê tấu chương, cũng không để người đến đây thị tật.

Hàn Tư Ân ở bên ngoài tẩm cung của hoàng đế đợi một hồi, hoàng đế đã tỉnh, để hắn đi vào. Sắc mặt của hoàng đế có chút ửng hồng, sau khi nhìn thấy Hàn Tư Ân thì ho khan một tiếng, râu mép trên cằm theo động tác của hắn mà giật giật mấy lần, khiến hoàng đế lại giống dáng vẻ của người bình thường mấy phần.

Hoàng đế vốn muốn nhu nhu cái mũi đang ngứa ngáy, chỉ là tay mới vừa giật giật liền buông xuống, hắn nhìn Hàn Tư Ân, ngữ khí có chút không quen hỏi: "Ngươi cũng gặp phải chuyện khó gì à?"

Hàn Tư Ân rũ mắt nói: "Vi thần muốn thỉnh hoàng thượng thu hồi thân phận Thế tử Hàn Quốc công của vi thần."

Hoàng đế nghe lời này liền hé mắt, cảm thấy ảm đạm trong đầu tốt lên không ít, hắn rất hứng thú hỏi: "Đây là vì sao? Thân phận Thế tử của Quốc công phủ, người khác ước ao còn ước không được đây, làm sao đến lượt ngươi lại giống như củ khoai nóng bỏng tay như vậy, làm Thế tử khó lắm à?"

Hàn Tư Ân ngược lại cũng thành thật, nói chuyện rất thành khẩn: "Hoàng thượng, đời này vi thần từng trải quá nhiều, cũng nhìn thấy rất nhiều người phức tạp vì quyền thế, huynh đệ phản bội, phụ tử thành thù đều có như vậy. Đời này vi thần không có ý định muốn thành thân, thế nhưng Hàn Quốc công cũng không hề từ bỏ ý nghĩ này, luôn muốn bức bách vi thần làm một ít chuyện không vui, còn nữa, vi thần cũng biết mình đắc tội rất nhiều người, hiện tại có hoàng thượng che chở, những người kia không dám làm gì vi thần. Thế nhưng mấy chục năm qua đi, ai có thể che chở con cháu hậu bối của vi thần đây? Cho nên"

Nói tới chỗ này, Hàn Tư Ân tựa như khẽ cười, "Hoàng thượng cũng biết, thân thể của vi thần từ nhỏ đã bị người hạ độc, hỏng mất nội thể, nếu như nói Hàn Quốc công không biết, vi thần là không tin. Hơn nữa từ sau khi vi thần khôi phục gương mặt, Hàn Quốc công rất e ngại khuôn mặt này của vi thần, nghĩ đến đáy lòng vẫn còn có chút chột dạ. Hàn Quốc công phủ này vì quan hệ với thái tổ cũng đã tồn tại nhiều năm như vậy, mà hậu bối con cháu đều bất hiếu, làm bẩn danh tiếng của lão quốc công, còn không bằng thu hồi lại danh hào của quốc công phủ này."

Hoàng đế nghe lời quái dị này, liếc mắt nhìn Hàn Tư Ân một cái: "Hàn Tư Ân, ngươi rốt cuộc là không muốn làm Thế tử Hàn Quốc công phủ, hay là muốn xóa sổ Hàn Quốc công phủ đây?"

Hàn Tư Ân nhìn hoàng đế một cái, nói: "Trong lòng hoàng thượng đều rõ ràng, vi thần là vừa không muốn làm cái Thế tử này, cũng vừa không muốn quốc công phủ này tồn tại." Loại đại nghịch bất đạo như này, trước đây Hàn Tư Ân là không nói ra.

Hoàng đế là một người cổ đại điển hình, hắn một mặt chú trọng hiếu pháp, cảm thấy người hẳn là nên hiếu thuận, nhưng ở phương diện khác lại muốn tuyệt đối khống chế quyền lực trong tay. Hắn cần Hàn Tư Ân trở thành thanh đao trong tay hắn, điều khiển hắn làm bất cứ chuyện gì. Nhưng hắn đồng dạng cũng cần dùng Hàn Quốc công phủ để khống chế được Hàn Tư Ân, hắn muốn cảm nhận được Hàn Tư Ân có yếu điểm, tỷ như nhất định phải khống chế được Hàn Quốc công phủ, lại tỷ như hắn vì phản kháng Hàn Trác mà không thể không nghe theo hoàng đế.

Trước đây Hàn Tư Ân ở trước mặt hoàng thượng cũng đều có biểu hiện như vậy, hắn bắt được chừng mực trong lòng hoàng thượng, làm chuyện có lợi nhất cho mình. Cho nên, đây cũng là nguyên nhân Hàn Tư Ân những năm này rõ ràng có rất nhiều cơ hội chỉnh Hàn Quốc công phủ mà hắn vẫn không ra tay.

Hiện tại hơi có chút bất đồng, hoàng đế bị bệnh, có Cơ Lạc ở trên triều đình, hoàng đế mỗi giờ mỗi phút đều cảm nhận được sự suy yếu của mình cùng sự lớn mạnh của Cơ Lạc, cho dù không chấp nhận mình già đi mà còn kiên trì vào triều mỗi ngày, loại cảm giác vô lực kia chỉ sẽ càng ngày càng rõ ràng, sinh lão bệnh tử không ai có thể tránh khỏi, sự thực chính là sự thực.

Lại nói Hàn Trác, Hàn Tư Ân căn bản không có quan tâm qua Hàn Quốc công phủ, phá huỷ hoặc là phế bỏ, hắn đều có thể thản nhiên tiếp thu. Chỉ là Hàn Tư Ân chân chính dù sao cũng chết ở trên tay tất cả mọi người của Hàn Quốc công phủ này, hắn đương nhiên phải báo thù cho hắn, động viên linh hồn hắn còn đang không biết dừng lại ở nơi nào.

Cho nên phá huỷ Hàn Quốc công phủ này, khiến quyền thế tâm tâm niệm niệm bên trong đều thất bại, cần phải phù hợp với nguyện vọng của Hàn Tư Ân chân chính.

Mà hiện tại vì chính mình có gương mặt cực kỳ giống Vương Anh, hoàng đế không quản nội tâm có muốn hay không, hắn cũng đã không muốn để cho mình trở thành cây đao kia, cho nên lúc này yêu cầu của hắn hơi hơi quá giới một ít, cũng không có vấn đề gì.

Hoàng đế cảm thấy chính mình đại khái là bệnh đến đầu óc có chút không rõ lắm, hắn nghe Hàn Tư Ân nói lời này cũng không cảm thấy mười phần phẫn nộ, cũng không cảm thấy sự tình vượt qua khỏi khống chế của mình. Hắn xoa xoa đầu óc hơi đau đâu, đột nhiên nói câu: "Trước tiên không nói đến lời này của ngươi là thật hay giả, trẫm hỏi ngươi, sở dĩ ngươi không muốn thành thân, là bởi vì thật sự không muốn kết hôn, hay là bởi vì Bạch Thư?"

Lời đồn đại có liên quan đến Bạch Thư cùng Hàn Tư Ân, ở kinh thành đều đã nói bóng nói gió khắp nơi, bên tai hoàng đế tự nhiên cũng rơi xuống hai câu, lúc này hắn nhìn Hàn Tư Ân, tâm tình khá là quái lạ hỏi lời này.

Hàn Tư Ân quá giống Vương Anh, hoàng đế luôn cảm thấy nếu như Hàn Tư Ân kết hôn, đó chính là Vương Anh rời khỏi hắn và đi kết hôn với người khác, ý tưởng này khiến trong lòng hoàng thượng cực kỳ không thoải mái.

Nhưng nếu như Hàn Tư Ân không kết hôn, vậy thì giống như lời đồn đại là hắn và Bạch Thư đang ở bên nhau, trong lòng hoàng thượng cũng không thoải mái. Hắn biết Hàn Tư Ân chỉ là có khuôn mặt giống Vương Anh, tính cách đối nhân xử thế lại hoàn toàn bất đồng, bản thân mình cũng không vì khuôn mặt này mà động tới tâm tư bức bách, nhưng ở sâu trong nội tâm hoàng đế, hắn rất xoắn xuýt cảm thấy, Hàn Tư Ân đời này một thân một mình là tốt nhất.

Hàn Tư Ân là biết được ý nghĩ trong lòng hoàng đế, nếu như hắn thuận ý nghĩ trong lòng hoàng đế, nói mình cùng Bạch Thư không có bất kỳ quan hệ đặc thù, mà sau này cũng sẽ không có quan hệ đặc thù gì, hắn chỉ là không muốn kết hôn, vậy khẳng định là rất tốt đẹp.

Thế nhưng nghĩ đến dáng vẻ Bạch Thư vô cùng đáng thương ở trước mặt mình đá đá cục đá, Hàn Tư Ân ở trong lòng tự cười nhạo một tiếng. Trước mắt hắn xác thực đối với Bạch Thư không có quá nhiều ý nghĩ, nhưng hắn cũng đã cho Bạch Thư quá nhiều đặc quyền. Bạch Thư cũng là một người thuận cái đòn trèo lên trên, cực kỳ yêu thích được voi đòi tiên.

Vì vậy Hàn Tư Ân nhàn nhạt đáp ba chữ: "Đều có đi." Tuy rằng đây không phải là sự thực, mà hắn vẫn mở miệng như vậy.

Hoàng đế cực kỳ kinh ngạc về câu trả lời của Hàn Tư Ân, hắn cho là Hàn Tư Ân sẽ phủ nhận quan hệ với Bạch Thư, không nghĩ tới hắn lại dĩ nhiên thừa nhận, thời khắc này trong lòng hoàng thượng dị thường xoắn xuýt, rất muốn tùy ý tìm cái lý do trị tội Hàn Tư Ân.

Chỉ là Hàn Tư Ân đối với chuyện này căn bản không bận tâm, thời điểm hắn không muốn thuận người khác, cho dù người kia là hoàng đế, hắn vẫn như thường không muốn thuận. Người lớn lối được như Hàn Tư Ân, trên đời này đích xác cũng không nhiều.

Cũng đúng, trong mắt Hàn Tư Ân, hoàng đế chỉ là người có quyền to nhất nắm sinh tử của tất cả mọi người trong đất nước này, mà sinh tử chính là thứ Hàn Tư Ân đời này xem thường nhất, càng không cần nhắc tới vinh hoa phú quý hư vô này đó.

Hoàng đế gắt gao trừng Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân nhìn như thuận theo kỳ thực lại dị thường quật cường trầm mặc. Cuối cùng, hoàng đế cảm thấy chính mình đau đầu đến tàn nhẫn, hắn chậm rãi nằm xuống, hít một hơi thật sâu, nghĩ thầm, chính mình vẫn không thể cứ như vậy mà chém Hàn Tư Ân được, vì vậy hắn yếu ớt nói: "Hàn Tư Ân, ngươi ở Tây Cương lập được công lao, trẫm vẫn chưa ban thưởng cho ngươi, hôm nay trẫm là nên đáp ứng thỉnh cầu này của ngươi. Ngươi trở về đi thôi, trẫm lập tức hạ chỉ tước danh hiệu Thế tử quốc công phủ của ngươi."

Lời này cũng không phải uy hiếp, hoàng đế nói như vậy chỉ là muốn tùy hứng một chút. Hàn Tư Ân cung kính cảm ơn hoàng đế, sau đó hắn lại nói: "Hoàng thượng, vi thần còn có việc chưa nói xong."

Hoàng đế rầu rĩ nhấc mắt nhìn về phía hắn: "Ngươi còn có chuyện gì?"

Hàn Tư Ân khẽ mỉm cười, nói: "Nếu Hàn Quốc công có tâm đem song nhi nhà Thị Lang bộ Hộ gả cho Thế tử của Hàn Quốc công, vậy nếu như vi thần sắp không còn là Thế tử, liền thỉnh hoàng thượng hạ chỉ, gả song nhi này cho Thế tử của Hàn Quốc công phủ đi."

Song nhi nhà Thị Lang bộ Hộ là ai, lớn lên là như nào, tên gọi là gì, theo lí hoàng đế là không rõ ràng. Mà không chịu đựng nổi Thị Lang bộ Hộ này ở trên triều đình là người không biết xấu hổ, để trèo lên trên mà luôn luôn luồn cúi, mới ở trên triều đình lọt vào mắt hoàng đế. Thêm vào song nhi này nhà hắn lại có tiếng khắc phu, hoàng đế mơ hồ nhớ tới song nhi nhà Thị Lang bộ Hộ gia gọi là Triệu Dịch, còn phẩm tính ra làm sao, hắn đương nhiên không biết.

Hoàng đế cũng không biết Hàn Quốc công định chọn cho Hàn Tư Ân người như vậy, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ Hàn Tư Ân cười híp mắt xem trò vui, đáy lòng hoàng đế rùng mình một trận, hắn hơi không kiên nhẫn chỉ vào cửa nói: "Cút cho trẫm."

Hàn Tư Ân lần này thật biết nghe lời cút luôn. Hoàng đế nhìn thấy hắn đi ra, tâm tình rất phức tạp, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút những lời Hàn Tư Ân nói, nghĩ đến hắn nói Hàn Trác tựa hồ rất không thích gương mặt của hắn, hoàng đế mạnh mẽ nhíu mày, không nhịn được cầm cốc trà trống không nện xuống đất.

Hoàng đế rất tức giận, Hàn Trác không ưa khuôn mặt này của Hàn Tư Ân, không phải là không ưa Vương Anh hay sao?

Nghĩ đến cái chết của Vương Anh có liên quan rất lớn đến Hàn gia, thù mới hận cũ đột nhiên đến, hoàng đế nhất thời tức giận cực kỳ.

Đồng thời hoàng đế cảm thấy Hàn Tư Ân thật sự là cái người đáng ghét, trước đây cái miệng của hắn nói cái gì cũng đều có thể khiến mình cảm thấy tâm tình khoái trá, bây giờ lại nói cái gì cũng không nghe lọt vô cùng.

Thế nhưng hoàng đế lại không muốn giết hắn, càng ngày càng cảm thấy tâm tình tích tụ.

Hàn Tư Ân tâm tình thoải mái mới vừa trở lại Hàn Quốc công phủ, hắn chân trước vừa tới, chân sau thánh chỉ của hoàng đế liền hạ. Thánh chỉ là Nguyên Bảo tự mình đến tuyên đọc, ý chỉ rất đơn giản, đơn giản nói rõ ràng tóm tắt Hàn Tư Ân ngự tiền vô lễ, tước đoạt danh hiệu Thế tử Hàn Quốc công phủ của hắn.

Thánh chỉ này vừa ra, toàn bộ chủ nhân to to nhỏ nhỏ của Hàn Quốc công phủ đều chấn động, đến ngay cả Hàn Trác cũng không nhịn được nhìn về phía Hàn Tư Ân thần sắc bất biến. Thời điểm Hàn Tư Ân xuất phủ vào cung, trong lòng hắn luôn tính toán xem Hàn Tư Ân sẽ ở trong cung làm yêu như thế nào, sẽ mang đến cho Hàn Quốc công phủ cái nguy hại gì.

Hắn suy nghĩ rất nhiều, thậm chí ngay cả Hàn Quốc công phủ bị hoàng đế hạ chỉ bao vây cũng đã nghĩ qua, thế nhưng hắn vẫn thật không nghĩ tới Hàn Tư Ân vào cung lần này, dĩ nhiên là để phế bỏ vị trí Thế tử của mình.

Nguyên Bảo nhìn thần sắc của mọi người trong Hàn Quốc công phủ, lại cầm một phần thánh chỉ lên, phần này thánh chỉ là tuyên bố Hàn Duyệt Văn trở thành Thế tử của Hàn Quốc công phủ.

Khi truyền đạt thánh chỉ đầu tiên, trong lòng Liễu thị chỉ là có chút cao hứng, mà phần thánh chỉ hiện tại này, nàng quả thực không phải cao hứng, mà là không thể tin được chính mình cứ như vậy mà mơ thành sự thực được.

Chỉ là còn không chờ Liễu thị lôi kéo Hàn Duyệt Văn đang mê man tạ ân, Nguyên Bảo đã từ tốn nhẹ nhàng cầm một phần thánh chỉ khác, đây là thánh chỉ tứ hôn cho Hàn Duyệt Văn, ban xuống chính là song nhi nhà Thị Lang bộ Hộ, Triệu Dịch.

Liễu thị còn chưa cao hứng xong, vừa nghe nội dung tứ hôn này, thân thể nàng đã mềm nhũn tại chỗ, đầu váng mắt hoa, sau đó cực kỳ thất lễ hô lên, sao có khả năng.

Triệu Dịch kia là nàng ngàn chọn vạn tuyển mới chọn được cho Hàn Tư Ân, nhưng là người có tiếng khắc phu, hoàng đế sao lại ban người này cho nhi tử nàng được. Đây căn bản cũng không phải là việc vui, hôn sự này chính là đang đe dọa tính mạng của nhi tử nàng, nghĩ tới đây, Liễu thị đến nước mắt cũng chảy ra, một điểm dáng vẻ cao hứng cũng không có.

Nguyên Bảo liếc mắt nhìn Liễu thị thất thố, cười híp mắt nói: "Phu nhân đây là cao hứng, Thế tử mới vừa được phong hào, hoàng thượng lại tứ hôn, quả thực là song hỷ lâm môn."

Liễu thị há mồm muốn nói gì đó, Hàn Trác đã tiến lên một bước, giơ lên cánh tay không mấy linh hoạt, nói: "Quả thật là song hỷ lâm môn, vi thần tạ ân."

Nói tới chỗ này, hắn chuẩn bị đứng lên lấy bạc cho Nguyên Bảo, Nguyên Bảo vội ngăn trở hắn, cười híp mắt nói: "Quốc công gia thứ tội, còn có đạo thánh chỉ lão nô chưa tuyên đọc đây."

Hàn Trác bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, hoàng đế một lần liền hạ bốn đạo thánh chỉ đến Hàn Quốc công phủ, vốn đã là một chuyện rất lạ, mà trong lòng Hàn Trác với đạo thánh chỉ cuối cùng kia, có chút hoảng hốt không giải thích được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện