Hàn Tư Ân cầm lấy bánh màn thầu muốn đưa cho Cơ Hoài, đôi tay trắng nõn thon dài cực kỳ đẹp đẽ, cầm bánh màn thầu có chút ố vàng như là đang cầm vật trân quý gì, sau đó hắn chầm chậm xé ra bánh màn thầu này.
Tất nhiên cũng tìm được tờ giấy ẩn núp ở bên trong, cơ mà chuyện giấu thư bên trong bánh màn thầu này cũng không phải chuyện sáng tạo mới mẻ gì.
Hơn nữa Hàn Quốc công phủ làm những chuyện này vẫn là vô cùng cẩn thận, cũng đã sớm trong lúc Cơ Hoài bị giam giữ mà lên sẵn dự mưu, chuẩn bị một đường lui ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Người đưa đồ ăn cho phủ Cơ Hoài mấy ngày nay, đã bị Hàn Trác lén lút mua được, mà ở mặt ngoài điều tra là tuyệt đối sẽ không tra được người này có liên quan gì đến Hàn Quốc công phủ.
Cho tới nay người đưa đồ ăn này đều không có vấn đề gì, hơn nữa để cho an toàn, Hàn Trác còn cố ý để hắn trước tiên đưa tới mấy lần trống không, căn bản không có người phát hiện.
Hiện tại đưa được cái tin vào, nhóm người Hàn Trác cảm thấy đây hẳn là một chuyện cực kỳ thuận lợi mới đúng.
Nhưng cho dù người trong Hàn Quốc công phủ có vạn phần cẩn thận ra sao, gặp phải Hàn Tư Ân được trời cao chăm sóc cho cái bàn tay vàng này, cũng chỉ có thể thua.
Hàn Tư Ân đã sớm biết dự định của Hàn Trác, hắn vẫn cứ lạnh mắt bàng quan, chờ đến khi Hàn Trác cùng Hàn Thù không nhịn được, hắn mới một phát tóm gọn cả người lẫn vật.
Hắn dẫn người đến vừa nhanh chóng vừa trùng hợp, những cấm vệ quân đi theo hắn đều cho là hắn chỉ muồn giám thị Hàn Quốc công phủ cùng phủ Ngũ hoàng tử mà thôi, vẫn chưa suy nghĩ nhiều.
Bọn họ bây giờ nghĩ nhiều nhất là công lao tương lai của mình.
Hàn Tư Ân cầm tờ giấy bên trong bánh màn thầu chậm rãi mở ra, nhìn dòng chữ viết trên mặt giấy, không nằm ngoài dự đoán là nói cho Cơ Hoài, hiện tại Cơ Lạc ở Tây Cương xảy ra vấn đề rồi, thế cuộc kinh thành hỗn loạn tưng bừng, bọn họ có thể âm thầm liên hệ một vài quan chức, dùng lí do Thái tử mất tích, ủng hộ Cơ Hoài thành Thái tử, bảo Cơ Hoài gần đây biểu hiện tốt một chút, tốt nhất là bệnh nặng một hồi, sau đó viết một bức huyết thư cho hoàng đế nói tự mình biết sai rồi. Cuối cùng trên tờ giấy kia còn mịt mờ viết, cho dù Cơ Lạc còn sống, cũng không cần lo lắng, quan chức truyền tin từ Tây Cương, bọn họ cũng có thể khiến người giữa đường biến mất, bịt chặt lỗ tai hoàng đế. Chờ Thái tử từ Tây Cương trở về, hết thảy đều trần ai lạc định.
Sau khi Hàn Tư Ân xem xong mấy câu ngang ngang dọc dọc, gấp tờ giấy lại nắm trong lòng bàn tay, sau đó nhìn về cấm vệ quân phía sau mình, lạnh lùng phân phó: "Dẫn người bao vây Hàn Quốc công phủ, bất luận người nào cũng không thể ra vào, tất cả chờ đợi hoàng thượng xử lý."
Rất nhiều cấm vệ quân theo lời hắn lĩnh mệnh mà đi, có người lơ đãng nhìn thấy hai mắt lạnh lùng của Hàn Tư Ân, đáy lòng không khỏi phát lạnh. Thầm nghĩ Hàn Tư Ân quả nhiên là hạng người lãnh khốc vô tình, rõ ràng đây là chuyện nhà mình làm sai, kinh thành sau đó nói không chừng liền sẽ không còn bốn chữ Hàn Quốc công phủ này nữa, mà hắn cứ tùy ý dặn dò như chuyện của nhà người khác vậy.
Chính là không biết hắn tự tay phá huỷ cơ nghiệp mấy trăm năm của nhà mình, lão tổ tông của Hàn gia nửa đêm có về tìm hắn tính sổ nữa hay không.
Hàn Tư Ân phân phó xong những chuyện này cũng không hề rời đi, hắn cúi mắt xuống nhìn người đang quỳ trên mặt đất, lại nhìn viện tử bị trọng binh canh gác, bên trong là Cơ Hoài cùng thê thiếp của hắn.
Hắn đứng đó một lát, nhìn đồ ăn muốn đưa tới cho Cơ Hoài, chỉ là đồ ăn phổ thông, bánh màn thầu cùng đồ ăn bình thường nhất. Bánh màn thầu là lương thực phụ hòa lẫn mì trắng mà làm thành, rất khô, đồ ăn lại nhìn không thấy tươi mấy.
Từ những thứ này cũng có thể thấy được, hoàng tử bị giam cầm Cơ Hoài này, cuộc sống trôi qua những tháng này cực kỳ không tốt đẹp.
Rất nhiều người đều có loại tâm thái cổ quái, thời điểm Cơ Hoài là hoàng tử, bọn họ nói không chừng là người nịnh bợ nhất, thế nhưng một khi Cơ Hoài gặp nạn, bọn họ chỉ sợ cũng là người giẫm đạp hắn kinh khủng nhất.
Trong lòng thậm chí sẽ có loại hưng phấn không nói ra được, đại để sẽ cảm thấy, cho dù ngươi là hoàng tử, bây giờ còn không phải là dựa vào sắc mặt của ta mà làm hay sao.
Phượng hoàng rơi xuống đất không bằng kê, đại khái là hình dung phù hợp nhất về cảnh ngộ của Cơ Hoài.
Hàn Tư Ân nhìn chằm chằm thủ vệ một hồi lâu, lại nhìn hạ nhân của trù phòng một chút. Những người kia chịu đựng ánh mắt của hắn, không khỏi co rúm cổ lại.
Một hoàng tử đến lúc như thế này, ăn đồ ăn còn phải xem sắc mặt của hạ nhân trù phòng, xác thực có thể nói là sa cơ lỡ vận rồi.
Hàn Tư Ân nói muốn đưa bánh màn thầu cùng cơm nước cho Cơ Hoài, sau đó cất bước đi vào viện tử của Cơ Hoài.
Thủ vệ đứng ở trước cửa hai mặt nhìn nhau, mà người đang quỳ trên mặt đất bị cấm vệ quân áp chặt kia lại là một mặt tử khí.
Thủ vệ trước cửa nhìn thấy Hàn Tư Ân liền lấy trường thương ngăn cản một chút, cẩn thận nói: "Hầu gia, nơi này chính là cấm địa, không có thánh chỉ của hoàng thượng, bất luận người nào cũng không được đi vào."
Hàn Tư Ân nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ: "Hoàng thượng từ lúc nào đã hạ xuống thánh chỉ như vậy?"
Thủ vệ nói không ra lời, hoàng đế không có hạ chỉ, nhưng đây đều là quy củ được ngầm thừa nhận.
Hàn Tư Ân liền ngạo mạn nói: "Ta thay hoàng thượng vấn an Ngũ hoàng tử, xảy ra chuyện cũng không liên quan đến các ngươi, mở cửa."
Thủ vệ nhìn cấm vệ phía sau Hàn Tư Ân một chút, cuối cùng nghĩ một hồi, nếu như Hàn Tư Ân đã làm như vậy trước mắt mọi người, hoàng đế nhất định sẽ biết đến, liền thu lại trường thương, mở ra cửa viện.
Đây là lần đầu tiên Hàn Tư Ân đi vào phủ đệ của Cơ Hoài, phủ đệ phồn hoa đã không còn nữa, lúc này khắp nơi đều có thể thấy được thua thiệt, tro bụi trên đất vô số, mạng nhện trên tường tùy ý cũng có thể thấy được.
Xuyên qua tiền thính, Hàn Tư Ân đi tới hậu viện, xa xa đã nghe được tiếng nữ tử cãi vã.
Âm thanh có chút quen tai, Hàn Tư Ân hé mắt chầm chậm đi tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hàn Thanh Tuyết cùng Hà Ngọc Châu đang cãi nhau.
Cơ Hoài y phục đơn bạc dựa vào cửa nhìn hai người cãi vã, mặt mày tràn đầy uể oải, nhưng là hắn biết đến, vào lúc này không ai sẽ quan tâm chính mình hội nói cái gì.
Hai nữ tử đẹp như tranh vẽ dung mạo mỗi người mỗi vẻ, đã từng là một người được người nhà sủng ái, một người được ngoại tổ mẫu thương tiếc, đều đã trải qua những ngày tháng cơm ngon áo đẹp.
Sau đó một người thành hoàng tử chính phi, một thành trắc phi, phong quang vô hạn.
Bây giờ vận mệnh thay đổi, các nàng cùng Cơ Hoài bị giam lỏng trong nhà này, nô tỳ cùng hạ nhân của quý phủ đều bị phân tán. Chuyện gì đều phải dựa vào chính mình, không nói đến y phục cũng không có hoa mỹ như ngày xưa, mà thậm chí các nàng phải tự mình giặt giũ y phục, tự làm cơm mà ăn.
Nhìn nữ tử ăn mặc bình đạm không có một chút trang sức nào, trên mặt cũng không còn một điểm tinh xảo của ngày xưa, trong ký ức Hàn Tư Ân, hai người còn chưa từng có chán nản cùng chật vật như vậy bao giờ.
Hàn Thanh Tuyết cùng Hà Ngọc Châu là vì ngày hôm nay nên đến ai giặt y phục mà cãi vã.
Các nàng làm người trong hậu viện của Cơ Hoài, lúc mới bị giam lỏng vẫn rất tôn trọng Cơ Hoài, còn có thể nhỏ giọng an ủi hoàng tử gặp nạn này, nghĩ sớm muốn cũng có một ngày có thể đi ra ngoài, cho nên hiện tại có thể biểu hiện tình cảm phu thê lúc hoạn nạn, lập trường kiên định một phen.
Mà thời gian lâu dài, ngón tay của các nàng bắt đầu trở nên thô ráp, cơm canh càng ngày càng kém, vì để ăn no còn phải cầu xin một hạ nhân.
Đây là cuộc sống mà các nàng chưa từng trải qua, vừa nghĩ tới cả đời này cũng không có cách nào ra ngoài, mỗi ngày chỉ có thể ở lại chỗ này, cuộc sống đều phải chật vật như vậy, trong lòng chính là tràn đầy tuyệt vọng.
Hơn nữa, rời đi thân phận hoàng tử, Cơ Hoài cũng chỉ một nam nhân bình thường nhất, trên người hắn thậm chí một miếng đồng cũng không có, còn phải dựa vào của hồi môn tự mình tư tàng mà nuôi sống.
Lâu dần, chút tôn trọng kia cũng là biến mất, đáy lòng cũng bắt đầu lệch lạc.
Tuy rằng không đến nỗi trở mặt mở miệng mắng to Cơ Hoài, thế nhưng nữ tử vốn là nhằm vào danh phận mà đến đây đặc biệt thận trọng cùng nịnh hót, chậm rãi cũng không còn.
Thời điểm Hàn Thanh Tuyết dựa vào thân phận chính phi muốn sai khiến Hà Ngọc Châu, thì sẽ bị Hà Ngọc Châu phản bác, hiện tại đều đến mức độ này, còn bày đặt là chính phi cái gì chứ.
Vì thế mà khi Cơ Hoài đến hòa giải, lời nói trào phúng sắc bén liền không khỏi từ trong miệng buột ra. Ban đầu Cơ Hoài còn không quen, là ngạc nhiên sững sờ, những ngày qua đã chết lặng, cũng quen rồi.
Mâu thuẫn giữa Hàn Thanh Tuyết cùng Hà Ngọc Châu không ngừng bạo phát, hai người từ khi chưa thành thân đã liên tục tranh chấp cãi vã, đến sau khi vào phủ lại vẫn cứ tranh phong ghen tị cùng âm thầm ngáng chân lẫn nhau.
Cơ Hoài ở trong nhà này, chính tai nghe thấy những việc ngấm ngầm xấu xa của hậu viện, trải qua những tháng ngày tăm tối nhất của đời mình.
Trong tiếng chửi đổng chanh chua cãi vã của đàn bà, Cơ Hoài là người đầu tiên nhìn thấy Hàn Tư Ân.
Hắn hơi trợn to mắt, vừa bắt đầu còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi, trừng mắt nhìn mới phát hiện Hàn Tư Ân vần còn ở đó, chính mình cũng không có nhìn lầm.
Lập tức Hàn Thanh Tuyết cùng Hà Ngọc Châu cũng nhìn thấy Hàn Tư Ân, chỉ là các nàng cũng chưa từng thấy dáng vẻ hiện tại của Hàn Tư Ân, cho nên có chút vì dung mạo của Hàn Tư Ân mà kinh ngạc.
Sau đó các nàng lại có chút mừng rỡ, nhân vật như vậy đến nhìn các nàng, vậy có phải nói, Cơ Hoài có thể được thả ra ngoài hay không?
Sau khi Cơ Hoài hô một tiếng Hàn Tư Ân, Hàn Thanh Tuyết cùng Hà Ngọc Châu từ kinh ngạc mừng rỡ đã lập tức biến thành kinh hoảng.
Các nàng đều từng làm khó Hàn Tư Ân, Hàn Thanh Tuyết thậm chí còn liên quan đến việc hãm hại Hàn Minh Châu, Hàn Tư Ân cũng từng đánh gãy cổ tay Hà Ngọc Châu.
Các nàng hoảng hốt về Hàn mục đích Tư Ân đến đây, có phải là đến đây tìm phiền phức cho các nàng hay không.
Cái gọi là phong thuỷ lần lượt luân chuyển, người kiêu ngạo ở trước mặt Hàn Tư Ân năm đó, lúc này lại sợ hãi muốn lộ ra nụ cười lấy lòng cũng không có cách nào.
Mà Hàn Tư Ân không nhìn đến hai người đang lo lắng sợ hãi, hắn nhấc lên đồ ăn, tùy ý thả xuống bề mặt của một pho tượng đã bị phá hỏng, sau đó mặt không cảm xúc nhìn về phía Cơ Hoài.
Cơ Hoài gầy đi rất nhiều, chẳng những là trên thân thể, càng nhiều là về mặt tâm thái.
Cơ Hoài tận lực duy trì bình tĩnh của mình, hắn nhìn Hàn Tư Ân nói: "Hàn thế tử tới nơi này làm gì? Là tới cười nhạo ta sao?"
Hắn vừa mới dứt lời, cấm vệ theo sau Hàn Tư Ân đã tiến lên một bước, mang theo hai phần thất lễ nói: "Ngũ hoàng tử điện hạ, hiện tại Hầu gia đã là Vạn An hầu do hoàng thượng thân phong."
Cơ Hoài không khống chế được mà đỏ bừng mặt, chỉ là hắn cũng không xoắn xuýt về phương diện xưng hô.
Lúc này đối mặt với hoàn cảnh ra sao, hắn cũng có thể làm đến tâm lặng như nước.
Thân phận của hắn ngày hôm nay chính là một hoàng tử bị giam cầm, bị hoàng đế chán ghét, thân là một hoàng tử chán nản đến cực điểm lại không có cơ hội Đông Sơn tái khởi, không có ai nói cho hắn biết những việc này cũng là chuyện đương nhiên.
Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn cấm vệ kia một cái, sau đó nhìn về phía Cơ Hoài, chậm rì rì nói: "Ngũ hoàng tử thứ tội, vi thần cũng không có chế giễu ý tứ, chỉ là trong lúc vô tình đi qua nơi này, đến thăm Ngũ hoàng tử một chút mà thôi."
Cơ Hoài căn bản không cảm thấy Hàn Tư Ân có lòng tốt đến thăm hắn như vậy, mà hắn cũng không nghĩ ra tại sao Hàn Tư Ân lại cố ý đến nhìn hắn.
Không nghĩ ra liền không muốn, Hàn Tư Ân có cái mục đích gì, rồi cũng sẽ lộ ra thôi.
Hàn Tư Ân vốn là muốn nói cho những người này biết,Hàn Quốc công phủ sắp xong đời rồi, nhưng nhìn Hàn Thanh Tuyết cùng Hà Ngọc Châu sợ sệt, Cơ Hoài vô tri, hắn đột nhiên cái gì cũng chẳng thèm nói, cũng không phải là nhân từ, mà là cảm thấy không còn thú vị.
Ngược lại là chuyện của Hàn Quốc công phủ, những người này sớm muộn đều sẽ biết đến, hắn đề không đề cập tới cũng không sao cả.
Nghĩ đến chỗ này, Hàn Tư Ân liền rời đi, thật giống như chỉ là tiện đường đến thăm Cơ Hoài, liếc mắt nhìn một cái mà thôi.
Thời điểm rời khỏi viện tử có đầy trọng binh canh gác, Hàn Tư Ân nhìn thủ vệ trước cửa một chút, nói: "Hoàng thượng không có hạ chỉ phế bỏ Ngũ hoàng tử, đó là vì trong lòng còn thương nhớ, thì hắn cũng vẫn còn là một hoàng tử. Nếu như ngày nào đó hoàng thượng nhớ tới Ngũ hoàng tử, khuất nhục hắn phải chịu ngày hôm nay, chính là bùa đòi mạng tương lai của các ngươi. Các ngươi làm việc tự lo lấy đi."
Hàn Tư Ân nói như vậy cũng không phải giả, tâm tư của hoàng đế còn có ai hiểu rõ hơn hắn đây.
Hoàng đế kia ở thời điểm vạch trần tư tình của thái hậu với Bạch Tuấn mà còn có thể buông tha cho Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư, với đối với nhi tử chưa hẳn đã phản quốc của mình, cho dù trong lòng lúc đó có tức giận ra sao, chờ ngày nào đó hắn chợt nhớ tới, cũng vẫn sẽ có ba phần mềm lòng.
Đây cũng là nguyên nhân Hàn Trác muốn thực hiện cái gọi là cơ hội cuối cùng này. Dù sao nếu như Cơ Lạc thật sự đã chết, vậy thì hoàng thất đại Chu tất nhiên là phải xáo trộn một lần nữa.
Thủ vệ nghe Hàn Tư Ân nói như vậy, trong lòng căng thẳng, vội hoảng hốt đáp lại.
Hàn Tư Ân từ Ngũ hoàng tử phủ trở về, liền đi thẳng đến hoàng cung, báo cho hoàng đế chuyện hắn tra được, rất là đương nhiên lấy được thánh chỉ xử trí Hàn Quốc công phủ dưới cơn thịnh nộ của hoàng đế.
Hắn ra khỏi cửa cung, liền cầm thánh chỉ đi vào Hàn Quốc công phủ.
Mà ngày hôm nay hắn cũng không ngồi kiệu, là cưỡi một chú ngựa trắng nho nhỏ. Tư thế khi mới bắt đầu cưỡi ngựa vẫn còn có chút cứng ngắc, cũng may là ngựa trắng nhỏ rất dịu ngoan, hắn lắc lư qua lại mấy lần, thời điểm đến Hàn Quốc công phủ đã có chút thuần thục.
Khi Hàn Tư Ân đến Hàn Quốc công phủ, tất cả mọi người của Hàn Quốc công phủ đều đang tập trung ở trong sân, có người khóc sướt mướt, mà Hàn Thù là đang ở bên trong chửi ầm lên.
Hàn Thù không có chức quan, bây giờ lại không có thân phận nhạc phụ của Ngũ hoàng tử, cả người cũng chỉ là một thứ sâu mọt dựa vào Hàn Quốc công phủ mà sống thôi.
Hàn Trác thì lại ngồi ở trên ghế, xem dáng vẻ thì hình như đang đợi Hàn Tư Ân.
Sau khi Hàn Thù thấy được Hàn Tư Ân, âm thanh hùng hùng hổ hổ còn cao hơn, nói hắn là cái thứ rắn rết thối tha, lại dám lục soát cơ nghiệp trăm năm do lão tổ tông nhà mình lưu lại, cũng không sợ bị thiên lôi đánh chết, còn nguyền rủa Hàn Tư Ân sớm muộn đều sẽ chết không có chỗ chôn gì gì đó.
Hàn Tư Ân mắt lạnh nhìn hắn mắng, sau khi Hàn Thù rốt cục cũng ngừng mồm, Hàn Tư Ân chầm chập tiến lên một bước, Hàn Thù vốn còn muốn động thủ, bị cấm vệ bên người Hàn Tư Ân bắt được cánh tay.
Hàn Tư Ân tiến lên cho Hàn Thù một cước, trực tiếp đá người đổ ập xuống đất. Cũng không phải là Hàn Tư Ân dùng sức quá lớn, mà là bởi vì Hàn Thù hiện tại suốt ngày uống rượu không có việc gì, thân thể vốn là cái trò mèo, bị Hàn Tư Ân đá một cái đã ngã như thế cũng là chuyện rất bình thường.
Hàn Tư Ân không hề liếc mắt nhìn dáng vẻ uất ức của Hàn Thù, chậm rãi nói: "Nhị thúc đại khái là uống rượu còn chưa tỉnh, bị hồ đồ rồi, dẫn người đi, để người thanh tỉnh một chút."
Cấm vệ quân rất nhanh đã lôi Hàn Thù đi, sau đó rất tự nhiên đẩy đầu hắn vùi vào trong nước, để hắn thanh tỉnh một phen.
Thời điểm trong sân vang lên tiếng kêu rên của Hàn Thù, Hàn Duyệt Trung có chút không đành lòng tiến lên một bước, chỉ là hắn còn chưa mở lời đã bị Trương thị mạnh mẽ bắt được cánh tay.
Người của tam phòng lại càng xem như không nhìn thấy.
Hàn Trác nhìn cuộc nháo kịch này, sau một hồi hắn nhìn chằm chằm Hàn Tư Ân, hỏi một câu: "Tại sao?"
Hàn Tư Ân nhìn hắn, thần sắc khó giải thích được, sau một hồi hắn cúi người nhìn Hàn Trác, nói nhỏ: "Tại quốc công phủ này của các ngươi, thời điểm tất cả các ngươi vẫn luôn muốn lấy mạng ta, thời điểm ngươi cho người hạ độc ta, tùy ý để một hạ nhân đẩy ta vào nước sao ngươi lại không hỏi tại sao, thời điểm ngươi và thái hậu liên hợp lại muốn giết ta, sao ngươi không hỏi tại sao? Ngươi làm như thế nên ta cũng sẽ làm như vậy, trong lòng ngươi cần phải rất rõ ràng, sớm muộn cũng sẽ có một ngày như thế không phải sao? À, đúng, kỳ thực ngươi rất rõ ràng, nhưng là ngươi hết cách rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi."
"Ngươi là đang lấy việc công trả thù riêng." Hàn Trác tức giận nói: "Không còn quốc công phủ, ngươi làm Hầu gia cũng đừng hòng quá an ổn."
Hàn Tư Ân ngồi dậy, ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn lắc lắc đầu, nhìn Hàn Trác thương hại nói: "Ngươi vẫn chưa hiểu, không phải tất cả mọi người đều giống như ngươi, có cái dã tâm một bước lên trời." Nếu không phải Hàn Trác không cam lòng, muốn phải tiếp tục phong quang của quốc công phủ ngày xưa, Hàn Quốc công phủ ngày hôm nay này cũng không thể nhanh chóng bị ngã ngựa như thế.
Chỉ tiếc là dục vọng quá lớn, sự tình lại không như mong muốn, không có cách nào đạt được thỏa mãn, trái lại còn phá hủy đi tất cả.
Hàn Tư Ân nhìn Hàn Trác phẫn nộ, lười cùng một người giả bộ ngủ giảng đạo lý, hắn trực tiếp lấy ra thánh chỉ của hoàng đế, đọc lên xử trí của hoàng đế đối với Hàn Quốc công phủ.
Hoàng đế khi có chứng cứ sẽ không chút lưu tình, trực tiếp tước bỏ danh hào nhất đẳng công phủ của Hàn Quốc công phủ, tất cả mọi người trong Hàn Quốc công phủ, con cháu ba đời không thể làm quan, tỳ nữ hạ nhân trong phủ toàn bộ bán ta ngoài, tịch thu ngân lượng kể cả tài sản riêng của quốc công phủ xung vào quốc khố.
Chủ tử to to nhỏ nhỏ của Hàn Quốc công phủ đều bị tạm giam vào Hình bộ, chờ đợi xử trí.
Đọc xong thánh chỉ, Hàn Tư Ân sai người bắt lại bọn người Hàn Trác, trong sân Hàn Quốc công phủ một mảnh lắp bắp, tiếng khóc vô số.
Hàn Tư Ân bắt Hàn Trác tự mình nhìn môn biển trăm năm của Hàn Quốc công phủ bị người lấy xuống, sau đó đại môn bị niêm phong.
Hàn Tư Ân mặt không cảm xúc làm tất cả những thứ này, nghĩ thầm, cái linh hồn vô tội chết đi kia hiện tại chắc là cảm thấy hài lòng rồi chứ.
Sau khi chuyện Hàn Quốc công phủ sự ở kinh thành hạ màn kết thúc, thế cuộc trong kinh tạm thời an ổn lại. Ngay trong thời khắc căng thẳng này, tin tức có liên quan đến Thái tử Cơ Lạc ở Tây Cương rốt cuộc truyền đến.
Lần này là một đại hỉ báo, Cơ Lạc kể cả Bạch Văn Hãn ẩn giấu ở Tây Nhung, sau khi liên thủ đã dẹp xong hơn nửa thành trì của cảnh nội Tây Nhung, Tây Nhung Tam vương tử thất bại bỏ trốn, không biết tung tích.
Tây Nhung vương lệnh sứ thần biểu thị Tây Nhung nguyện ý nương nhờ Đại Chu, trở thành nước phụ thuộc Đại Chu.
Mà bên trong chuyện đại hỉ này, Cơ Lạc còn viết cho Hàn Tư Ân một lá thư, trong thư nói, Bạch Thư vì cứu hắn, trên ngực trúng tên, tình hình mười phần nguy cấp.
Tất nhiên cũng tìm được tờ giấy ẩn núp ở bên trong, cơ mà chuyện giấu thư bên trong bánh màn thầu này cũng không phải chuyện sáng tạo mới mẻ gì.
Hơn nữa Hàn Quốc công phủ làm những chuyện này vẫn là vô cùng cẩn thận, cũng đã sớm trong lúc Cơ Hoài bị giam giữ mà lên sẵn dự mưu, chuẩn bị một đường lui ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Người đưa đồ ăn cho phủ Cơ Hoài mấy ngày nay, đã bị Hàn Trác lén lút mua được, mà ở mặt ngoài điều tra là tuyệt đối sẽ không tra được người này có liên quan gì đến Hàn Quốc công phủ.
Cho tới nay người đưa đồ ăn này đều không có vấn đề gì, hơn nữa để cho an toàn, Hàn Trác còn cố ý để hắn trước tiên đưa tới mấy lần trống không, căn bản không có người phát hiện.
Hiện tại đưa được cái tin vào, nhóm người Hàn Trác cảm thấy đây hẳn là một chuyện cực kỳ thuận lợi mới đúng.
Nhưng cho dù người trong Hàn Quốc công phủ có vạn phần cẩn thận ra sao, gặp phải Hàn Tư Ân được trời cao chăm sóc cho cái bàn tay vàng này, cũng chỉ có thể thua.
Hàn Tư Ân đã sớm biết dự định của Hàn Trác, hắn vẫn cứ lạnh mắt bàng quan, chờ đến khi Hàn Trác cùng Hàn Thù không nhịn được, hắn mới một phát tóm gọn cả người lẫn vật.
Hắn dẫn người đến vừa nhanh chóng vừa trùng hợp, những cấm vệ quân đi theo hắn đều cho là hắn chỉ muồn giám thị Hàn Quốc công phủ cùng phủ Ngũ hoàng tử mà thôi, vẫn chưa suy nghĩ nhiều.
Bọn họ bây giờ nghĩ nhiều nhất là công lao tương lai của mình.
Hàn Tư Ân cầm tờ giấy bên trong bánh màn thầu chậm rãi mở ra, nhìn dòng chữ viết trên mặt giấy, không nằm ngoài dự đoán là nói cho Cơ Hoài, hiện tại Cơ Lạc ở Tây Cương xảy ra vấn đề rồi, thế cuộc kinh thành hỗn loạn tưng bừng, bọn họ có thể âm thầm liên hệ một vài quan chức, dùng lí do Thái tử mất tích, ủng hộ Cơ Hoài thành Thái tử, bảo Cơ Hoài gần đây biểu hiện tốt một chút, tốt nhất là bệnh nặng một hồi, sau đó viết một bức huyết thư cho hoàng đế nói tự mình biết sai rồi. Cuối cùng trên tờ giấy kia còn mịt mờ viết, cho dù Cơ Lạc còn sống, cũng không cần lo lắng, quan chức truyền tin từ Tây Cương, bọn họ cũng có thể khiến người giữa đường biến mất, bịt chặt lỗ tai hoàng đế. Chờ Thái tử từ Tây Cương trở về, hết thảy đều trần ai lạc định.
Sau khi Hàn Tư Ân xem xong mấy câu ngang ngang dọc dọc, gấp tờ giấy lại nắm trong lòng bàn tay, sau đó nhìn về cấm vệ quân phía sau mình, lạnh lùng phân phó: "Dẫn người bao vây Hàn Quốc công phủ, bất luận người nào cũng không thể ra vào, tất cả chờ đợi hoàng thượng xử lý."
Rất nhiều cấm vệ quân theo lời hắn lĩnh mệnh mà đi, có người lơ đãng nhìn thấy hai mắt lạnh lùng của Hàn Tư Ân, đáy lòng không khỏi phát lạnh. Thầm nghĩ Hàn Tư Ân quả nhiên là hạng người lãnh khốc vô tình, rõ ràng đây là chuyện nhà mình làm sai, kinh thành sau đó nói không chừng liền sẽ không còn bốn chữ Hàn Quốc công phủ này nữa, mà hắn cứ tùy ý dặn dò như chuyện của nhà người khác vậy.
Chính là không biết hắn tự tay phá huỷ cơ nghiệp mấy trăm năm của nhà mình, lão tổ tông của Hàn gia nửa đêm có về tìm hắn tính sổ nữa hay không.
Hàn Tư Ân phân phó xong những chuyện này cũng không hề rời đi, hắn cúi mắt xuống nhìn người đang quỳ trên mặt đất, lại nhìn viện tử bị trọng binh canh gác, bên trong là Cơ Hoài cùng thê thiếp của hắn.
Hắn đứng đó một lát, nhìn đồ ăn muốn đưa tới cho Cơ Hoài, chỉ là đồ ăn phổ thông, bánh màn thầu cùng đồ ăn bình thường nhất. Bánh màn thầu là lương thực phụ hòa lẫn mì trắng mà làm thành, rất khô, đồ ăn lại nhìn không thấy tươi mấy.
Từ những thứ này cũng có thể thấy được, hoàng tử bị giam cầm Cơ Hoài này, cuộc sống trôi qua những tháng này cực kỳ không tốt đẹp.
Rất nhiều người đều có loại tâm thái cổ quái, thời điểm Cơ Hoài là hoàng tử, bọn họ nói không chừng là người nịnh bợ nhất, thế nhưng một khi Cơ Hoài gặp nạn, bọn họ chỉ sợ cũng là người giẫm đạp hắn kinh khủng nhất.
Trong lòng thậm chí sẽ có loại hưng phấn không nói ra được, đại để sẽ cảm thấy, cho dù ngươi là hoàng tử, bây giờ còn không phải là dựa vào sắc mặt của ta mà làm hay sao.
Phượng hoàng rơi xuống đất không bằng kê, đại khái là hình dung phù hợp nhất về cảnh ngộ của Cơ Hoài.
Hàn Tư Ân nhìn chằm chằm thủ vệ một hồi lâu, lại nhìn hạ nhân của trù phòng một chút. Những người kia chịu đựng ánh mắt của hắn, không khỏi co rúm cổ lại.
Một hoàng tử đến lúc như thế này, ăn đồ ăn còn phải xem sắc mặt của hạ nhân trù phòng, xác thực có thể nói là sa cơ lỡ vận rồi.
Hàn Tư Ân nói muốn đưa bánh màn thầu cùng cơm nước cho Cơ Hoài, sau đó cất bước đi vào viện tử của Cơ Hoài.
Thủ vệ đứng ở trước cửa hai mặt nhìn nhau, mà người đang quỳ trên mặt đất bị cấm vệ quân áp chặt kia lại là một mặt tử khí.
Thủ vệ trước cửa nhìn thấy Hàn Tư Ân liền lấy trường thương ngăn cản một chút, cẩn thận nói: "Hầu gia, nơi này chính là cấm địa, không có thánh chỉ của hoàng thượng, bất luận người nào cũng không được đi vào."
Hàn Tư Ân nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ: "Hoàng thượng từ lúc nào đã hạ xuống thánh chỉ như vậy?"
Thủ vệ nói không ra lời, hoàng đế không có hạ chỉ, nhưng đây đều là quy củ được ngầm thừa nhận.
Hàn Tư Ân liền ngạo mạn nói: "Ta thay hoàng thượng vấn an Ngũ hoàng tử, xảy ra chuyện cũng không liên quan đến các ngươi, mở cửa."
Thủ vệ nhìn cấm vệ phía sau Hàn Tư Ân một chút, cuối cùng nghĩ một hồi, nếu như Hàn Tư Ân đã làm như vậy trước mắt mọi người, hoàng đế nhất định sẽ biết đến, liền thu lại trường thương, mở ra cửa viện.
Đây là lần đầu tiên Hàn Tư Ân đi vào phủ đệ của Cơ Hoài, phủ đệ phồn hoa đã không còn nữa, lúc này khắp nơi đều có thể thấy được thua thiệt, tro bụi trên đất vô số, mạng nhện trên tường tùy ý cũng có thể thấy được.
Xuyên qua tiền thính, Hàn Tư Ân đi tới hậu viện, xa xa đã nghe được tiếng nữ tử cãi vã.
Âm thanh có chút quen tai, Hàn Tư Ân hé mắt chầm chậm đi tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hàn Thanh Tuyết cùng Hà Ngọc Châu đang cãi nhau.
Cơ Hoài y phục đơn bạc dựa vào cửa nhìn hai người cãi vã, mặt mày tràn đầy uể oải, nhưng là hắn biết đến, vào lúc này không ai sẽ quan tâm chính mình hội nói cái gì.
Hai nữ tử đẹp như tranh vẽ dung mạo mỗi người mỗi vẻ, đã từng là một người được người nhà sủng ái, một người được ngoại tổ mẫu thương tiếc, đều đã trải qua những ngày tháng cơm ngon áo đẹp.
Sau đó một người thành hoàng tử chính phi, một thành trắc phi, phong quang vô hạn.
Bây giờ vận mệnh thay đổi, các nàng cùng Cơ Hoài bị giam lỏng trong nhà này, nô tỳ cùng hạ nhân của quý phủ đều bị phân tán. Chuyện gì đều phải dựa vào chính mình, không nói đến y phục cũng không có hoa mỹ như ngày xưa, mà thậm chí các nàng phải tự mình giặt giũ y phục, tự làm cơm mà ăn.
Nhìn nữ tử ăn mặc bình đạm không có một chút trang sức nào, trên mặt cũng không còn một điểm tinh xảo của ngày xưa, trong ký ức Hàn Tư Ân, hai người còn chưa từng có chán nản cùng chật vật như vậy bao giờ.
Hàn Thanh Tuyết cùng Hà Ngọc Châu là vì ngày hôm nay nên đến ai giặt y phục mà cãi vã.
Các nàng làm người trong hậu viện của Cơ Hoài, lúc mới bị giam lỏng vẫn rất tôn trọng Cơ Hoài, còn có thể nhỏ giọng an ủi hoàng tử gặp nạn này, nghĩ sớm muốn cũng có một ngày có thể đi ra ngoài, cho nên hiện tại có thể biểu hiện tình cảm phu thê lúc hoạn nạn, lập trường kiên định một phen.
Mà thời gian lâu dài, ngón tay của các nàng bắt đầu trở nên thô ráp, cơm canh càng ngày càng kém, vì để ăn no còn phải cầu xin một hạ nhân.
Đây là cuộc sống mà các nàng chưa từng trải qua, vừa nghĩ tới cả đời này cũng không có cách nào ra ngoài, mỗi ngày chỉ có thể ở lại chỗ này, cuộc sống đều phải chật vật như vậy, trong lòng chính là tràn đầy tuyệt vọng.
Hơn nữa, rời đi thân phận hoàng tử, Cơ Hoài cũng chỉ một nam nhân bình thường nhất, trên người hắn thậm chí một miếng đồng cũng không có, còn phải dựa vào của hồi môn tự mình tư tàng mà nuôi sống.
Lâu dần, chút tôn trọng kia cũng là biến mất, đáy lòng cũng bắt đầu lệch lạc.
Tuy rằng không đến nỗi trở mặt mở miệng mắng to Cơ Hoài, thế nhưng nữ tử vốn là nhằm vào danh phận mà đến đây đặc biệt thận trọng cùng nịnh hót, chậm rãi cũng không còn.
Thời điểm Hàn Thanh Tuyết dựa vào thân phận chính phi muốn sai khiến Hà Ngọc Châu, thì sẽ bị Hà Ngọc Châu phản bác, hiện tại đều đến mức độ này, còn bày đặt là chính phi cái gì chứ.
Vì thế mà khi Cơ Hoài đến hòa giải, lời nói trào phúng sắc bén liền không khỏi từ trong miệng buột ra. Ban đầu Cơ Hoài còn không quen, là ngạc nhiên sững sờ, những ngày qua đã chết lặng, cũng quen rồi.
Mâu thuẫn giữa Hàn Thanh Tuyết cùng Hà Ngọc Châu không ngừng bạo phát, hai người từ khi chưa thành thân đã liên tục tranh chấp cãi vã, đến sau khi vào phủ lại vẫn cứ tranh phong ghen tị cùng âm thầm ngáng chân lẫn nhau.
Cơ Hoài ở trong nhà này, chính tai nghe thấy những việc ngấm ngầm xấu xa của hậu viện, trải qua những tháng ngày tăm tối nhất của đời mình.
Trong tiếng chửi đổng chanh chua cãi vã của đàn bà, Cơ Hoài là người đầu tiên nhìn thấy Hàn Tư Ân.
Hắn hơi trợn to mắt, vừa bắt đầu còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi, trừng mắt nhìn mới phát hiện Hàn Tư Ân vần còn ở đó, chính mình cũng không có nhìn lầm.
Lập tức Hàn Thanh Tuyết cùng Hà Ngọc Châu cũng nhìn thấy Hàn Tư Ân, chỉ là các nàng cũng chưa từng thấy dáng vẻ hiện tại của Hàn Tư Ân, cho nên có chút vì dung mạo của Hàn Tư Ân mà kinh ngạc.
Sau đó các nàng lại có chút mừng rỡ, nhân vật như vậy đến nhìn các nàng, vậy có phải nói, Cơ Hoài có thể được thả ra ngoài hay không?
Sau khi Cơ Hoài hô một tiếng Hàn Tư Ân, Hàn Thanh Tuyết cùng Hà Ngọc Châu từ kinh ngạc mừng rỡ đã lập tức biến thành kinh hoảng.
Các nàng đều từng làm khó Hàn Tư Ân, Hàn Thanh Tuyết thậm chí còn liên quan đến việc hãm hại Hàn Minh Châu, Hàn Tư Ân cũng từng đánh gãy cổ tay Hà Ngọc Châu.
Các nàng hoảng hốt về Hàn mục đích Tư Ân đến đây, có phải là đến đây tìm phiền phức cho các nàng hay không.
Cái gọi là phong thuỷ lần lượt luân chuyển, người kiêu ngạo ở trước mặt Hàn Tư Ân năm đó, lúc này lại sợ hãi muốn lộ ra nụ cười lấy lòng cũng không có cách nào.
Mà Hàn Tư Ân không nhìn đến hai người đang lo lắng sợ hãi, hắn nhấc lên đồ ăn, tùy ý thả xuống bề mặt của một pho tượng đã bị phá hỏng, sau đó mặt không cảm xúc nhìn về phía Cơ Hoài.
Cơ Hoài gầy đi rất nhiều, chẳng những là trên thân thể, càng nhiều là về mặt tâm thái.
Cơ Hoài tận lực duy trì bình tĩnh của mình, hắn nhìn Hàn Tư Ân nói: "Hàn thế tử tới nơi này làm gì? Là tới cười nhạo ta sao?"
Hắn vừa mới dứt lời, cấm vệ theo sau Hàn Tư Ân đã tiến lên một bước, mang theo hai phần thất lễ nói: "Ngũ hoàng tử điện hạ, hiện tại Hầu gia đã là Vạn An hầu do hoàng thượng thân phong."
Cơ Hoài không khống chế được mà đỏ bừng mặt, chỉ là hắn cũng không xoắn xuýt về phương diện xưng hô.
Lúc này đối mặt với hoàn cảnh ra sao, hắn cũng có thể làm đến tâm lặng như nước.
Thân phận của hắn ngày hôm nay chính là một hoàng tử bị giam cầm, bị hoàng đế chán ghét, thân là một hoàng tử chán nản đến cực điểm lại không có cơ hội Đông Sơn tái khởi, không có ai nói cho hắn biết những việc này cũng là chuyện đương nhiên.
Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn cấm vệ kia một cái, sau đó nhìn về phía Cơ Hoài, chậm rì rì nói: "Ngũ hoàng tử thứ tội, vi thần cũng không có chế giễu ý tứ, chỉ là trong lúc vô tình đi qua nơi này, đến thăm Ngũ hoàng tử một chút mà thôi."
Cơ Hoài căn bản không cảm thấy Hàn Tư Ân có lòng tốt đến thăm hắn như vậy, mà hắn cũng không nghĩ ra tại sao Hàn Tư Ân lại cố ý đến nhìn hắn.
Không nghĩ ra liền không muốn, Hàn Tư Ân có cái mục đích gì, rồi cũng sẽ lộ ra thôi.
Hàn Tư Ân vốn là muốn nói cho những người này biết,Hàn Quốc công phủ sắp xong đời rồi, nhưng nhìn Hàn Thanh Tuyết cùng Hà Ngọc Châu sợ sệt, Cơ Hoài vô tri, hắn đột nhiên cái gì cũng chẳng thèm nói, cũng không phải là nhân từ, mà là cảm thấy không còn thú vị.
Ngược lại là chuyện của Hàn Quốc công phủ, những người này sớm muộn đều sẽ biết đến, hắn đề không đề cập tới cũng không sao cả.
Nghĩ đến chỗ này, Hàn Tư Ân liền rời đi, thật giống như chỉ là tiện đường đến thăm Cơ Hoài, liếc mắt nhìn một cái mà thôi.
Thời điểm rời khỏi viện tử có đầy trọng binh canh gác, Hàn Tư Ân nhìn thủ vệ trước cửa một chút, nói: "Hoàng thượng không có hạ chỉ phế bỏ Ngũ hoàng tử, đó là vì trong lòng còn thương nhớ, thì hắn cũng vẫn còn là một hoàng tử. Nếu như ngày nào đó hoàng thượng nhớ tới Ngũ hoàng tử, khuất nhục hắn phải chịu ngày hôm nay, chính là bùa đòi mạng tương lai của các ngươi. Các ngươi làm việc tự lo lấy đi."
Hàn Tư Ân nói như vậy cũng không phải giả, tâm tư của hoàng đế còn có ai hiểu rõ hơn hắn đây.
Hoàng đế kia ở thời điểm vạch trần tư tình của thái hậu với Bạch Tuấn mà còn có thể buông tha cho Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư, với đối với nhi tử chưa hẳn đã phản quốc của mình, cho dù trong lòng lúc đó có tức giận ra sao, chờ ngày nào đó hắn chợt nhớ tới, cũng vẫn sẽ có ba phần mềm lòng.
Đây cũng là nguyên nhân Hàn Trác muốn thực hiện cái gọi là cơ hội cuối cùng này. Dù sao nếu như Cơ Lạc thật sự đã chết, vậy thì hoàng thất đại Chu tất nhiên là phải xáo trộn một lần nữa.
Thủ vệ nghe Hàn Tư Ân nói như vậy, trong lòng căng thẳng, vội hoảng hốt đáp lại.
Hàn Tư Ân từ Ngũ hoàng tử phủ trở về, liền đi thẳng đến hoàng cung, báo cho hoàng đế chuyện hắn tra được, rất là đương nhiên lấy được thánh chỉ xử trí Hàn Quốc công phủ dưới cơn thịnh nộ của hoàng đế.
Hắn ra khỏi cửa cung, liền cầm thánh chỉ đi vào Hàn Quốc công phủ.
Mà ngày hôm nay hắn cũng không ngồi kiệu, là cưỡi một chú ngựa trắng nho nhỏ. Tư thế khi mới bắt đầu cưỡi ngựa vẫn còn có chút cứng ngắc, cũng may là ngựa trắng nhỏ rất dịu ngoan, hắn lắc lư qua lại mấy lần, thời điểm đến Hàn Quốc công phủ đã có chút thuần thục.
Khi Hàn Tư Ân đến Hàn Quốc công phủ, tất cả mọi người của Hàn Quốc công phủ đều đang tập trung ở trong sân, có người khóc sướt mướt, mà Hàn Thù là đang ở bên trong chửi ầm lên.
Hàn Thù không có chức quan, bây giờ lại không có thân phận nhạc phụ của Ngũ hoàng tử, cả người cũng chỉ là một thứ sâu mọt dựa vào Hàn Quốc công phủ mà sống thôi.
Hàn Trác thì lại ngồi ở trên ghế, xem dáng vẻ thì hình như đang đợi Hàn Tư Ân.
Sau khi Hàn Thù thấy được Hàn Tư Ân, âm thanh hùng hùng hổ hổ còn cao hơn, nói hắn là cái thứ rắn rết thối tha, lại dám lục soát cơ nghiệp trăm năm do lão tổ tông nhà mình lưu lại, cũng không sợ bị thiên lôi đánh chết, còn nguyền rủa Hàn Tư Ân sớm muộn đều sẽ chết không có chỗ chôn gì gì đó.
Hàn Tư Ân mắt lạnh nhìn hắn mắng, sau khi Hàn Thù rốt cục cũng ngừng mồm, Hàn Tư Ân chầm chập tiến lên một bước, Hàn Thù vốn còn muốn động thủ, bị cấm vệ bên người Hàn Tư Ân bắt được cánh tay.
Hàn Tư Ân tiến lên cho Hàn Thù một cước, trực tiếp đá người đổ ập xuống đất. Cũng không phải là Hàn Tư Ân dùng sức quá lớn, mà là bởi vì Hàn Thù hiện tại suốt ngày uống rượu không có việc gì, thân thể vốn là cái trò mèo, bị Hàn Tư Ân đá một cái đã ngã như thế cũng là chuyện rất bình thường.
Hàn Tư Ân không hề liếc mắt nhìn dáng vẻ uất ức của Hàn Thù, chậm rãi nói: "Nhị thúc đại khái là uống rượu còn chưa tỉnh, bị hồ đồ rồi, dẫn người đi, để người thanh tỉnh một chút."
Cấm vệ quân rất nhanh đã lôi Hàn Thù đi, sau đó rất tự nhiên đẩy đầu hắn vùi vào trong nước, để hắn thanh tỉnh một phen.
Thời điểm trong sân vang lên tiếng kêu rên của Hàn Thù, Hàn Duyệt Trung có chút không đành lòng tiến lên một bước, chỉ là hắn còn chưa mở lời đã bị Trương thị mạnh mẽ bắt được cánh tay.
Người của tam phòng lại càng xem như không nhìn thấy.
Hàn Trác nhìn cuộc nháo kịch này, sau một hồi hắn nhìn chằm chằm Hàn Tư Ân, hỏi một câu: "Tại sao?"
Hàn Tư Ân nhìn hắn, thần sắc khó giải thích được, sau một hồi hắn cúi người nhìn Hàn Trác, nói nhỏ: "Tại quốc công phủ này của các ngươi, thời điểm tất cả các ngươi vẫn luôn muốn lấy mạng ta, thời điểm ngươi cho người hạ độc ta, tùy ý để một hạ nhân đẩy ta vào nước sao ngươi lại không hỏi tại sao, thời điểm ngươi và thái hậu liên hợp lại muốn giết ta, sao ngươi không hỏi tại sao? Ngươi làm như thế nên ta cũng sẽ làm như vậy, trong lòng ngươi cần phải rất rõ ràng, sớm muộn cũng sẽ có một ngày như thế không phải sao? À, đúng, kỳ thực ngươi rất rõ ràng, nhưng là ngươi hết cách rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi."
"Ngươi là đang lấy việc công trả thù riêng." Hàn Trác tức giận nói: "Không còn quốc công phủ, ngươi làm Hầu gia cũng đừng hòng quá an ổn."
Hàn Tư Ân ngồi dậy, ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn lắc lắc đầu, nhìn Hàn Trác thương hại nói: "Ngươi vẫn chưa hiểu, không phải tất cả mọi người đều giống như ngươi, có cái dã tâm một bước lên trời." Nếu không phải Hàn Trác không cam lòng, muốn phải tiếp tục phong quang của quốc công phủ ngày xưa, Hàn Quốc công phủ ngày hôm nay này cũng không thể nhanh chóng bị ngã ngựa như thế.
Chỉ tiếc là dục vọng quá lớn, sự tình lại không như mong muốn, không có cách nào đạt được thỏa mãn, trái lại còn phá hủy đi tất cả.
Hàn Tư Ân nhìn Hàn Trác phẫn nộ, lười cùng một người giả bộ ngủ giảng đạo lý, hắn trực tiếp lấy ra thánh chỉ của hoàng đế, đọc lên xử trí của hoàng đế đối với Hàn Quốc công phủ.
Hoàng đế khi có chứng cứ sẽ không chút lưu tình, trực tiếp tước bỏ danh hào nhất đẳng công phủ của Hàn Quốc công phủ, tất cả mọi người trong Hàn Quốc công phủ, con cháu ba đời không thể làm quan, tỳ nữ hạ nhân trong phủ toàn bộ bán ta ngoài, tịch thu ngân lượng kể cả tài sản riêng của quốc công phủ xung vào quốc khố.
Chủ tử to to nhỏ nhỏ của Hàn Quốc công phủ đều bị tạm giam vào Hình bộ, chờ đợi xử trí.
Đọc xong thánh chỉ, Hàn Tư Ân sai người bắt lại bọn người Hàn Trác, trong sân Hàn Quốc công phủ một mảnh lắp bắp, tiếng khóc vô số.
Hàn Tư Ân bắt Hàn Trác tự mình nhìn môn biển trăm năm của Hàn Quốc công phủ bị người lấy xuống, sau đó đại môn bị niêm phong.
Hàn Tư Ân mặt không cảm xúc làm tất cả những thứ này, nghĩ thầm, cái linh hồn vô tội chết đi kia hiện tại chắc là cảm thấy hài lòng rồi chứ.
Sau khi chuyện Hàn Quốc công phủ sự ở kinh thành hạ màn kết thúc, thế cuộc trong kinh tạm thời an ổn lại. Ngay trong thời khắc căng thẳng này, tin tức có liên quan đến Thái tử Cơ Lạc ở Tây Cương rốt cuộc truyền đến.
Lần này là một đại hỉ báo, Cơ Lạc kể cả Bạch Văn Hãn ẩn giấu ở Tây Nhung, sau khi liên thủ đã dẹp xong hơn nửa thành trì của cảnh nội Tây Nhung, Tây Nhung Tam vương tử thất bại bỏ trốn, không biết tung tích.
Tây Nhung vương lệnh sứ thần biểu thị Tây Nhung nguyện ý nương nhờ Đại Chu, trở thành nước phụ thuộc Đại Chu.
Mà bên trong chuyện đại hỉ này, Cơ Lạc còn viết cho Hàn Tư Ân một lá thư, trong thư nói, Bạch Thư vì cứu hắn, trên ngực trúng tên, tình hình mười phần nguy cấp.
Danh sách chương