Đối mặt với lời thừa nhận thẳng thắn của Lý Trung, Nguyên Thanh đang dùng khăn mùi soa lau tay liền dừng lại. Hắn thu hồi khăn mùi soa cất vào trong ngực, đứng dậy đi tới trước mặt Lý Trung, cau cau mày, ngữ khí mang theo vài phần bất mãn nói: "Lý đại nhân thừa nhận? Không phải nói thư sinh từ trong xương cốt đều rất ngang ngạnh sao?"

Lý Trung thấp giọng cười nhẹ hai tiếng nhìn Nguyên Thanh nói: "Tuy rằng Ti lễ giám từ trước đến giờ dùng hình nổi danh, nhưng ta cũng không sợ. Ta vốn dĩ cũng không muốn thừa nhận, nhưng nhìn thấy người hại ta rơi vào cảnh như vậy, ta đột nhiên nghĩ thông suốt rồi. Cảm thấy không còn lý do gì che chở tam hoàng tử, ai bảo hắn và Hàn thế tử là biểu huynh đệ, ta tội gì vì tam hoàng tử mà lần nữa chịu hình của Ti lễ giám?"

Nguyên Thanh bị Lý Trung đại nghĩa lẫm nhiên thẳng thắn nói cho ngơ cả người, hắn nhìn về phía Hàn Tư Ân ngồi nghiêng ở bàn trước, nghĩ đến địa vị người này trong lòng hoàng đế, mở miệng có chút cung kính nói: "Thế tử cảm thấy có cần dụng hình nữa không?"

Hàn Tư Ân nghe vậy da mặt cũng không động, nói: "Nếu thừa nhận, vậy thì tỉ mỉ viết ra cách thức liên lạc cùng những giao dịch đã làm với tam hoàng tử, sau đó ký tên đồng ý đi."

Nguyên Thanh nghe Hàn Tư Ân nói, trong lòng có chút than thở các loại thủ đoạn chính mình học được cũng không có dùng được trên người Lý Trung. Hắn hướng về Lý Trung nói câu: "Nếu như vậy, Lý đại nhân, vậy chúng ta bắt đầu đi." Nói xong lời này, hắn quay người về chỗ ngồi.

Lý Trung nhìn thấy sự tình không giống kịch bản mà hắn tưởng tượng, cực kỳ không cam lòng, liền đối với Hàn Tư Ân tức miệng mắng to: "Ngươi là tên ma ốm, không sống hơn thành niên, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể làm gì ta?"

Hàn Tư Ân lần này rốt cục cũng để mắt nhìn hắn, con ngươi có chút hứng thú, hắn chậm rãi đứng lên đi tới bên người Lý Trung, ngồi xổm xuống, nhìn Lý Trung cười nói: "Ngươi chửi ta như vậy là muốn chọc giận ta, khiến ta không nhịn được mà dụng hình, sau đó chính ngươi sẽ tự sát, đem mọi chuyện đều đẩy lên đầu ta đúng không?"

Lý Trung trên mặt bất biến, mím môi nhìn chòng chọc vào hắn.

Hàn Tư Ân tiếp tục ôn hòa nói: "Ngươi nguyện ý khai, thì bắt đầu nói đi, đừng lãng phí thời gian lẫn nhau, nếu không nguyện ý, ngươi cứ tiếp tục thụ hình, chúng ta ngày mai sẽ trở lại. Chỉ là tính khí hoàng thượng chắc ngươi cũng biết, Lý phủ của ngươi nhất định là xong đời. Thế nhưng lỡ như ngươi nói ra việc khiến hoàng thượng không cao hứng, dòng dõi Lý gia các ngươi sẽ phải chịu khổ, sợ là đàn ông đời đời kiếp kiếp làm người hầu, nữ tử đời đời kiếp kiếp làm nô, người hầu nô tỳ chỉ có thể tùy ý bị người xử trí mua đi bán lại, sống chết không do mình nắm giữ. Nếu ta là ngươi, nhất định sẽ thành thật khai ra, nói không chừng còn có thể đi đày ba ngàn dặm, tuy rằng vẫn là mang tội trên mình, nhưng người của Lý gia các ngươi vẫn mang họ Lý, tiết thanh minh còn có thể đốt cho ngươi ít vàng mã."

Lý Trung nghe vậy, sắc mặt rốt cục cũng thay đổi. Hàn Tư Ân đứng lên chớp mắt, Lý Trung bỗng nhiên ói ra máu, nếu không phải Hàn Tư Ân đứng lên nhanh, máu này nhất định đều phun lên y phục của hắn. Lý Trung thấy tình huống như thế liền nghĩ đến cảnh tượng mật thất bị mở ra, thầm nghĩ, lẽ nào đây là ý trời?

Chỉ là, hắn cũng không thèm để tâm ý trời, hung tợn nhìn Hàn Tư Ân, nói: "Ngươi ác độc như vậy, sớm muộn cũng có báo ứng." Lý Trung trong lòng quả thực cũng sợ sệt, thế nhưng hắn không dám nhắc tới nhị hoàng tử, hắn không nói thật, sẽ chết, hắn nói thật, thái hậu cũng sẽ không bỏ qua Lý gia một nhà già trẻ.

Tục truyền cái chết của tiên hoàng năm đó có liên quan đến thái hậu, nghe đâu đương triều hoàng thượng từng tận mắt nhìn mẫu phi mình hại chết phụ hoàng, cho nên mới bắt đầu đăng cơ tính cách có chút nhu nhược, trong tay cũng không có bao nhiêu quyền hành. Tuy rằng đều là đồn đại, nhưng Lý Trung biết, có một số việc từ trước đến giờ nếu không có lửa làm sao có khói.

Nếu như Lý gia bọn họ thật sự lưu vong ba ngàn dặm, trên đường người chết vô cớ sẽ rất nhiều. Nói cho cùng, hài cốt vẫn bị chôn vùi nơi núi rừng hoang dã, bị sài lang thú hoang gặm nuốt. Nếu như hắn gắt gao bảo vệ bí mật trong lòng, hoàng đế thực sự sẽ khoan dung hơn thái hậu một chút, nói không chừng còn cho hắn mỏm đất trống.

Hàn Tư Ân sau khi xác định vị hoàng tử Lý Trung nói trong lòng là ai, lạnh nhạt nói: "Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm. Không nói đến số ngân lượng ngươi tham ô, nửa rương quạt xếp kia, có cái nào không dính máu của người vô tội? Nghĩ tới nghĩ lui, ngươi gặp phải ta, là trời cao muốn diệt ngươi, không oán được người khác."

Hắn nói xong những lời đâm trúng tâm Lý Trung, liền đứng lên đi về chỗ ngồi, tiếp tục ngồi trên ghế nghiêng, một bộ khoan thai không bận tâm. Chương Hàn Bình nhìn Nguyên Thanh cùng Hàn Tư Ân, kêu người đem bút mực đưa cho Lý Trung.

Lý Trung cầm bút run run giật giật, mực nước nhỏ lên giấy trắng như tuyết, nhưng mới vừa viết được một chữ, thể lực không chống đỡ nổi ngất đi.

Chương Hàn Bình cho người giội mấy chậu nước lạnh, cũng không giội được tỉnh. Hàn Tư Ân thấy thế đứng lên nói: "Nếu ngày hôm nay thẩm tra không ra kết quả, ta trước hết hồi cung phục mệnh."

Chương Hàn Bình nghe lời này vội hỏi: "Thế tử yên tâm, này thủ đoạn hỏi cung của đại lý tự còn nhiều nữa, không cần biết hắn ngất thật hay giả ngất, hạ quan luôn có thể làm cho hắn tỉnh lại."

Hàn Tư Ân lành lạnh nhìn Chương Hàn Bình một cái, nói: "Chương đại nhân, nếu hắn còn không mở miệng, ngươi ngày hôm nay dự định đem người trực tiếp giết chết à?"

Chương Hàn Bình từ trước đến giờ luôn được hoàng đế sủng ái, lần đầu tiên bị người nói như vậy, trong lòng thực có chút không vui. Lúc này, Nguyên Thanh bên kia đứng lên cười nói: "Chương đại nhân, tuy rằng thời gian cấp bách, nhưng hoàng thượng khoan dung vẫn chưa đưa ra kỳ hạn hỏi cung, hôm nay vẫn nên lôi người trở về thôi, từ từ làm việc, chúng ta cùng Thế tử trước hết về cung phục mệnh đi."

Chương Hàn Bình cuối cùng vẫn là trà trộn nhiều năm chốn quan trường, không thích Hàn Tư Ân cũng không biểu lộ ở trên mặt, trong lòng mặc dù cáu giận Hàn Tư Ân không tôn trọng, vẫn mang theo ý cười đáp lại nói: "Thế tử cùng Nguyên công công cân nhắc chu đáo, vẫn nên để Lý đại nhân nghĩ rõ, hạ quan sẽ cho người chăm nom Lý đại nhân."

Nguyên Thanh hướng Chương Hàn Bình gật gật đầu, Hàn Tư Ân không hề liếc mắt nhìn hắn một cái quay người ly khai.

Trở lại trong cung, Nguyên Thanh đem kết quả hỏi cung rõ ràng mười mươi nói cho hoàng đế nghe, bao gồm đoạn đối thoại của Hàn Tư Ân với Lý Trung, mặc dù đang ở trước mặt Hàn Tư Ân, Nguyên Thanh tự thuật cũng không lệch một chữ.

Hoàng đế nghe xong, ria mép vểnh lên, hắn nhìn Hàn Tư Ân nói: "Trẫm bảo ngươi đi hiệp trợ thẩm tra tra án, ngươi ngược lại thì hay nhỉ, đây còn không phải đi uy hiếp người sao? Cuối cùng, không uy hiếp khiến hắn nói ra kết quả còn làm cho người ta tức hộc máu té xỉu?"

Hàn Tư Ân nói: "Bẩm hoàng thượng, vi thần chẳng qua cảm thấy, thần ở đó Lý Trung tặc tử kia nhất định sẽ không mở miệng nói thật, cho nên muốn hù dọa hắn một chút, ai biết được hắn bị dọa đến như thế, xem ra hẳn là chột dạ."

Hoàng đế động động khóe miệng, hắn thật sự có ý định đem nam tử Lý gia đời đời giáng thành người hầu, nữ tử làm nô. Hiện tại bị Hàn Tư Ân nói trắng ra như thế, ý nghĩ này ngược lại đã phai nhạt đi nhiều. Luôn cảm thấy chuyện mình muốn làm đều bị Hàn Tư Ân thuận miệng nói trúng rồi, có chút mất mặt.

Nghĩ tới đây, hoàng đế nhìn Hàn Tư Ân nói: "Lý Trung khai người liên lạc với hắn là tam hoàng tử?"

Hàn Tư Ân ừ một tiếng, hoàng đế sắc mặt lạnh dần nói: "Nếu như vậy, vậy để cho tam hoàng tử ở nhà đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm đi."

Hoàng đế không ưa tam hoàng tử Cơ Lạc, nhưng cho tới nay chưa từng muốn để hắn chết. Cho nên chuyện Lý gia do Cơ Lạc thượng tấu chương, chỉ có hoàng đế, Nguyên Bảo cùng Hàn Tư Ân ba người bọn họ biết.

Hiện tại hoàng đế để Cơ Lạc đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, ngoại trừ có một tia nhắc nhở bên ngoài, mặt khác cũng xem như bảo vệ Cơ Lạc, ẩn giấu ngoài tầm mắt mọi người.

Nói xong những câu này, hoàng đế liền để Hàn Tư Ân cùng Nguyên Thanh lui xuống, trước khi đi hoàng đế nói: "Ngươi ngày mai cũng đừng đi đại lý tự, ngươi cái miệng này quá lợi hại, đi thêm mấy ngày sợ là trực tiếp đem người tức chết rồi."

Hàn Tư Ân tự nhiên là lĩnh mệnh. Sau khi hắn và Nguyên Thanh rời khỏi ngự thư phòng, Nguyên Thanh nhìn Hàn Tư Ân cười nói: "Thế tử rốt cuộc là thiện tâm, nếu không phải Thế tử nhắc nhở, chắc chắn Lý đại nhân còn muốn gắt gao cắn chặt tam hoàng tử, chọc vạn tuế gia không vui, hậu nhân Lý gia kết cục sợ là so với làm nô hầu càng khổ sở hơn."

Hàn Tư Ân nhìn về phía Nguyên Thanh, nói: "Nguyên Thanh công công lời này nên bỏ đi, ta cùng Lý gia xem như đã kết tử thù, ta nhắc nhở hắn làm gì?"

Nguyên Thanh khẽ mỉm cười nói: "Lý Trung cắn loạn, Thế tử rốt cuộc là tâm hướng tam hoàng tử." Ở tình huống kia, Hàn Tư Ân nói cái gì đều sẽ bị truyền tới tai hoàng đế, như vậy xem như là kết quả tốt nhất.

Hàn Tư Ân nghe Nguyên Thanh nói xì cười một tiếng, lười nhác nói: "Nguyên Thanh công công, trong cung này quá lớn, người người ít nhiều đều có thế lực, hắn víu cắn tam hoàng tử, tam hoàng tử cũng có bản lãnh kia mà phải không? Nhưng dù thế nào, còn phải khiến hoàng đế tin, ngươi xem, tam hoàng tử không phải bị hoàng thượng hạ chỉ đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm rồi sao?"

Hàn Tư Ân cảm thấy chính mình có chút oan uổng, hắn ngày hôm nay thật sự không phải vì Cơ Lạc mở miệng nói những câu nói kia, hắn chẳng qua là cảm thấy sự tình đến đây, đã thành công khơi dậy hứng thú của hắn.

Hoàng đế bây giờ muốn lợi dụng hắn quét sạch u nhọt trong triều đình, thuận tiện điều tra chuyện cũ năm xưa, nguyên nhân những chuyện này hắn gần như đều đã biết rõ, nhưng chuyện gì cũng cần nhân chứng vật chứng, Lý gia thôi thì coi như nhân chứng, hắn hiện tại thu thập chút, chuẩn bị kĩ lưỡng, không có gì sơ suất mới được.

Nguyên Thanh thấy Hàn Tư Ân không thừa nhận, liền cười cười, ngược lại cũng không nói gì. Bọn họ đều sinh tồn bên trong vách hẹp thôi, tình cờ nói chút chuyện trong lòng, người khác không tiếp, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục bám lấy.

Sau khi Hàn Tư Ân cáo từ với Nguyên Thanh, liền trở về Hàn gia. Mới vừa tới cửa, tiểu tư của Hàn Trác đã ở đó chờ hắn, nói quốc công gia bảo hắn đến thư phòng.

Hàn Tư Ân trước đây còn có tâm tình cùng Hàn Trác diễn kịch, hiện tại hắn đã tìm được việc làm cho hắn càng cảm thấy hứng thú, không rảnh tiếp Hàn Trác, vì vậy trực tiếp dùng lý do thân thể không thoải mái từ chối tới thư phòng gặp Hàn Trác.

Tiểu tư đối với từ chối của Hàn Tư Ân quả thực là sợ ngây người. Thấy bóng lưng Hàn Tư Ân rời đi, tiểu tư quay người bước nhanh tới thư phòng của Hàn Trác.

Hàn Tư Ân không rảnh để ý hắn, thẳng tắp về Phương Lan viện, Hàn Trác bên kia vì tức giận đánh nát mấy chén trà, hắn đương nhiên không biết.

Hàn Tư Ân hiện tại đang suy nghĩ, chính mình nên làm sao giải quyết khó khăn cho hoàng đế, hoặc là nói nên làm sao đem những người nhìn như không liên quan móc nối lại, người sắp tới nên ra trận là ai?

Hàn Tư Ân suy nghĩ rất lâu, dùng bút viết lên tờ giấy trắng mấy chữ Bạch xiêu xiêu vẹo vẹo. Sau đó hắn thoả mãn gật gật đầu, trước mắt thái hậu còn ở vị trí mình khó động được, vẫn nên từ một vài nhân vật nhỏ mà bắt đầu đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện