Sau lần nói chuyện cùng Hàn Minh Châu, Hàn Tư Ân mỗi ngày đều vùi bên trong viện của mình, lại bắt đầu trở nên lười nhác.

Nhưng tin tức trong Hàn Quốc công phủ hắn đều biết rõ ràng, cũng không phải bởi vì hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của mọi người. Mà chủ yếu là nội viện có Lạc Hà chuyên tìm hiểu tin tức trong phủ, ngoại viện lại có An Thảo chuyên hóng chuyện bát quái.

So với các tiểu tư khác, An Thảo ở trước mặt Hàn Tư Ân gan lớn hơn chút, hắn đời này đã nhận mệnh. Lúc trước Hàn Tư Ân nói ra bí mật sâu thẳm trong lòng hắn, hắn đã quyết định theo Hàn Tư Ân.

Cho nên khi nghe được tin tức gì, đối mặt Hàn Tư Ân lạnh không biểu tình, hắn cũng có thể lầm bầm lầu bầu tựa như gián tiếp nói ra tin tức.

Về phần Lạc Hà, nàng vốn rất sợ sệt Hàn Tư Ân, thế nhưng nàng không muốn mỗi lần đều đem công lao của chính mình dâng cho người khác.

Vừa bắt đầu nàng còn nhịn xuống sợ hãi, tiến hành bẩm báo, lâu dần nàng phát hiện Hàn Tư Ân tuy rằng sẽ không để ý đến tin tức nàng biết được, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà trách tội nàng, điều này làm cho nàng an định hơn rất nhiều, đam mê tìm hiểu tin tức tâm càng thêm tích cực.

Từ miệng Lạc Hà và An Thảo, quốc công phủ gần đây thực khiêm tốn. Người bên ngoài trên mặt không nói gì, sau lưng cũng có chút lời đàm tiếu, âm thầm nhận định Hàn Quốc công phủ tự nhận quy củ chặt chẽ, thật sự lại là phủ đệ không có quy củ.

Về phần Hàn gia, Hàn Tú nhẫn nhịn mất mặt đi gặp lão phu nhân mấy lần, đều bị lão phu nhân dùng lí do không khỏe từ chối.

Hà Ngọc Châu vẫn luôn ở viện của lão phu nhân dưỡng thương, mỗi lần Hàn Tú đi vào, nàng đều trong trạng thái vừa mới uống thuốc, đang ngủ.

Hà Phàm cũng rất ít đi thỉnh an Hàn Tú, trên đầu trên mông hắn đều bị thương, cũng không biết có phải bị dọa sợ hay không, đêm đó hắn sốt cao. Sau khi mời đại phu đến đây xem thì giờ cũng đã ổn, chỉ là thường ngày bị nhức đầu.

Hàn Tú cảm thấy nhi tử nhi nữ đang có khúc mắc với nàng, cố ý giả bộ bệnh không muốn gặp nàng, vì thế còn ở trong phòng khóc rống vài lần, cảm thấy tử nữ thay đổi.

Sau khi tin tức Hàn Tú mỗi ngày khóc lớn truyền đi khắp phủ, Hà Ngọc Châu không xuất hiện, Hà Phàm lại xuất hiện, chỉ là mới vừa khuyên lơn Hàn Tú hai câu, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, đau đầu té xỉu, lão phu nhân biết chuyện liền mạnh mẽ mắng Hàn Tú một trận, bắt nàng ở trong phòng, không có chuyện gì đừng có mà đi ra ngoài.

Hàn Tú thấy Hà Phàm thật sự bị bệnh, ngược lại cũng không giở trò nữa, ngoan ngoãn ở trong viện của mình.

Các tiểu bối khác của Hàn gia, mấy ngày nay đều núp ở trong phòng không ra khỏi cửa.

Chi thứ hai Trương thị nhìn thấy dấu tay trên mặt Hàn Thanh Tuyết, còn có Hàn Duyệt Trung nằm ở trên giường, trong phòng liền nổi điên, mắng Hàn Tú, mắng Hàn Tư Ân.

Hàn Thù vốn còn muốn bênh Hàn Tú, mà vừa nghe Trương thị nói mặt Hàn Thanh Tuyết sợ là sẽ bị hủy, Nhàn phi muốn trách tội. Hàn Thù vừa nghĩ tới thân phận bố vợ tương lai của hoàng tử không còn, nhìn đâu cũng thấy Hàn Tú không vừa mắt, cũng cảm thấy đây là do lão phu nhân bất công gây nên.

Đại nha đầu Bạch Chỉ trong lúc chải tóc cho Hàn Thanh Tuyết, không cẩn thận giựt đứt vài cọng tóc của nàng, bị Hàn Thanh Tuyết đánh mấy bạt tai, phạt quỳ ở ngoài cửa nửa canh giờ.

Tam phòng Hàn Thanh Vân cùng Hàn Duyệt Thanh thuở nhỏ ở Giang Nam, từ trước đến giờ là được người nâng trong lòng bàn tay, từ lúc trở lại kinh thành cảm thấy khắp nơi không hài lòng. Hàn Thanh Vân ở trong viện của mình khóc nháo một hồi, trong lời nói cực kỳ bất mãn với Hàn Tú.

Văn thị lần này ngược lại không ngăn cản, cũng không đi bồi tội với lão phu nhân.

Hàn Duyệt Thanh cũng ăn vài cái tát, hai cái roi, ngược lại cảm thấy mọi việc nên tính lên đầu Hàn Tư Ân. Hắn đối với Hàn Tư Ân, một chút hảo cảm cũng không có, nếu như không phải Hàn Tư Ân đi cáo trạng, sao lại xảy ra chuyện này?

Hàn Duyệt Thanh đem hết thảy tội trạng đổ lên Hàn Tư Ân, lại càng thêm chán ghét hắn, đến đệ đệ cùng cha khác mẹ của Hàn Tư Ân Hàn Duyệt Văn, hắn cũng cảm thấy ghét lây.

Văn thị biết được suy nghĩ của Hàn Duyệt Thanh, cực kỳ nghiêm túc phê bình một trận, ngữ khí nghiêm khắc nói: "Ta biết ngươi từ trước đến giờ quan hệ cùng nhị phòng luôn tốt, cảm thấy đại tỷ ngươi là hoàng tử phi tương lai, muốn nương nhờ. Thế nhưng ta hiện tại nói cho ngươi, chuyện này ngươi thiếu tính toán. Tước vị quốc công phủ là của đại bá ngươi, tương lai là muốn truyền cho con trai ruột của đại bá phụ, cho dù Hàn Tư Ân chết rồi còn có Duyệt Văn. Nhị bá phụ ngươi những năm này bị nương nương trong cung làm cho tâm cũng cao lên, cảm thấy có năng lực tranh đoạt, đừng trách ta nói lời không êm, thủ đoạn của nhị bá phụ ngươi so với đại bá của ngươi kém xa lơ xa lắc. Mà lại nói, vô luận hai người bọn họ ai kế thừa quốc công phủ, đều không tới phiên ngươi ở phía sau quơ tay múa chân. Hàn Tư Ân chính là người điên, hắn hiện tại được hoàng thượng sủng ái, nếu như có ngày ngươi chọc điên hắn, bị hắn nắm được nhược điểm, cũng không có người cứu được ngươi."

Văn thị không phải người không hiểu biết, ngược lại nàng tương đối thông minh, có thể nắm được tâm lão phu nhân, cũng có thể làm cho trượng phu thương yêu mình. Bằng không nàng cũng sẽ không đi theo trượng phu quanh năm ở Giang Nam. Có người nói nàng ngốc, không ở lại trong kinh hưởng phúc. Nhưng nàng thấy rõ, trong kinh phú quý nhiều, cũng không sánh được việc thư thái làm đương mẫu.

Nàng cũng biết tam phòng bọn họ sớm muộn gì cũng chuyển ra ngoài quốc công phủ, trước đây nàng nhìn không lọt con ma ốm Hàn Tư Ân, cũng có ý muốn để Hàn Thanh Vân trông ngóng Hàn Thanh Tuyết, cho nên bảo Hàn Duyệt Thanh cùng Hàn Duyệt Trung lui tới thân thiết một chút cũng không sao. Chỉ là, trước đây dù ai nhìn thấy Hàn Tư Ân cũng biết hắn sống không lâu, cho nên bạc đãi chút, không nhìn chút, cũng chả sao cả, bởi vì người chết không biết tính toán.

Nhưng bây giờ nàng thấy rõ, Hàn Tư Ân có hoàng ân trên người, không nói đến thân phận không đồng đều, đối nhân xử thế còn như thằng điên, đối với bất kỳ người nào, một chút tình người cũng không lưu lại. Ngay cả phụ thân hắn Hàn Trác cũng không dám dễ dàng tìm hắn gây sự.

Văn thị đương nhiên phải tìm cho đứa con út của mình đường lui. Xem xét thời cuộc, thái độ bình thường. Ngược lại chờ lão phu nhân qua đời, tam phòng muốn chuyển ra ngoài quốc công phủ.

Về phần chi thứ hai kia có chút ít dự định, có Hàn Tư Ân ở đây, xem ra là không có hi vọng gì.

Hàn Duyệt Thanh đùng một phát bị Văn thị trách cứ, cả người vừa tức vừa khó chịu, rất không thoải mái. Hắn không phải công tử bột, biết mẫu thân nói có lý, cũng rất rõ ràng Hàn Duyệt Trung đối với hắn cũng không phải mười phần thật ý. Nhưng nghĩ đến Hàn Tư Ân không để ai vào mắt, nhìn bọn họ như thể nhìn giun dế trên mặt đất, ánh mắt cao cao tại thượng, hắn vẫn không nuốt trôi, không nhịn được mà cảm thấy chán ghét.

Chuyện này không có cách nào thay đổi được.

Văn thị biết tính khí đứa con trai này có chút bướng bỉnh, chính mình nói hắn không hẳn sẽ ghi nhớ trong lòng, liền quyết định viết thư cho Hàn Bình đang ở Giang Nam xa cách, đem những chuyện phát sinh trong nhà mấy ngày qua viết hết ra, để Hàn Bình khuyên nhủ Hàn Duyệt Thanh một chút.

Hàn Thanh Vân cùng Hàn Duyệt Thanh ở trước mặt Hàn Bình đều rất thành thật.

Mà bên triều đình, Hàn Trác cùng Hàn Thù bởi vì chuyện đột nhiên phát sinh vượt ra khỏi dự liệu và tầm khống chế của họ, liền một trước một sau xin nghỉ bệnh, Hàn Thù là quan nhỏ, bệnh của hắn căn bản không đến tai hoàng đế, từ cấp trên phê hạ là được rồi. Hàn Trác muốn nghỉ ốm, phải do hoàng đế đích thân phê chuẩn.

Hoàng đế ngược lại rất nhanh liền chấp thuận, mười phần thân thiết hỏi thăm bệnh tình Hàn Trác một phen, còn ban cho chút dược liệu quý báu. Khiến Hàn Trác cảm động thiếu chút nữa ôm chân hoàng đế khóc ròng ròng.

Hàn gia sau khi bình tĩnh lại, Hàn Vân trong cung cho nội giám đến quý phủ một chuyến, mang theo phong thư, nói mình ở trong cung nghe việc này, trong lòng bi thống như nào như nào, ngày không thể ăn, đêm không thể yên, chữ chữ đề huyết.

Thư của Hàn Vân khiến lão phu nhân nghĩ tới Cơ Hoài, lòng áy náy đối với Hàn Tú liền phai nhạt mấy phần. Sâu sắc cảm thấy tiểu nữ của mình thực sự là loại không có đầu óc.

Cũng bởi vậy những ngày qua các viện tử của quốc công phủ yên tĩnh như không có người, nha đầu tiểu tư thiếp thân đều vô cùng cẩn thận, chỉ lo bị chủ tử nhà mình bắt được chuyện gì lại bị xử lý một phen.

Chỉ là Hàn Tư Ân biết những chuyện này, cũng chỉ để ngoài tai. Trong phủ hiện tại có bao nhiêu người đối với hắn nghiến răng nghiến lợi, hắn đương nhiên biết rõ.

Sau khi Hàn Trác cùng Hàn Thù xin nghỉ, hoàng đế gọi Hàn Tư Ân vào cung, lần này hoàng đế triệu kiến, không có bất cứ chuyện gì cần dặn dò. Hắn ở ngự thư phòng phê chỉnh tấu chương, bảo Hàn Tư Ân đứng ở bên cạnh, sau khi đứng nửa ngày, hoàng đế nhấc mí mắt, cho hắn trở về.

Hàn Tư Ân biết trong lòng hoàng đế không thoải mái, cũng có suy tính chính mình có bộ dáng được sủng mà kiêu hay không, đang nghĩ đến hoàng đế giúp mình mấy lần, sau này còn phải tiếp tục giúp nữa cơ, nên hắn cũng là chịu trừng phạt không ra trừng phạt này.

Hoàng đế thấy thời điểm Hàn Tư Ân rời đi, trên mặt không có nửa phần bất mãn, thần sắc vẫn cứ giống như lúc trước, cả người không kiêu không vội, trong lòng rất thoả mãn, liền suy nghĩ đem chuyện gì giao cho Hàn Tư Ân đi làm thì tương đối thích hợp.

Hoàng đế ở phương diện này cũng không phải người thích dằn vặt người khác, ngày sau, cũng là không lại kêu Hàn Tư Ân vào cung đứng nữa.

Thời gian chớp mắt trôi qua, chuyện phát sinh ở Hàn Quốc công phủ, rất nhanh bị chuyện phò mã gia nào đó ở kinh thành nuôi vợ bé còn có cả hài tử đè ép xuống.

Thấy Hàn Trác cùng Hàn Thù xuất hiện ở triều đình, Hàn gia lại bắt đầu cuộc sống ngựa xe lui tới.

Hàn gia đột nhiên bắt đầu bận túi bụi, trong phủ mỗi ngày đều tiến hành quét tước, lại thu mua rất nhiều đồ vật tinh xảo. Người ngoài hỏi thăm mới biết, đây là đang chuẩn bị cho lễ cập kê của Hàn Minh Châu, hơn nữa còn là Liễu thị tự mình an bài.

Điều này làm cho người nghe nói việc này đều ngưỡng mộ Hàn Minh Châu. Không bận tâm ca ca của nàng có phải là người điên cắn người khắp nơi, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, Hàn Minh Châu ở quốc công phủ chính là được sủng ái.

Cũng bởi vậy, rất nhiều phu nhân đưa lễ vật đến lễ cập kê của Hàn Minh Châu cũng dày thêm ba phần.

Trong sự ngưỡng mộ của người ngoài, ngày cập kê của Hàn Minh Châu rất nhanh đã đến.

Ngày tổ chức lễ cập kê cho Hàn Minh Châu, Hàn Quốc công phủ phi thường náo nhiệt, người nhận được thiệp mời căn bản đều tới. Khách nhân cửa trước của quốc công phủ còn chưa tiến vào, mặt sau đã xếp hàng thật dài, nhao nhao ồn ào, khách vãng lai lại càng vô số.

Hàn Tư Ân là thân đại ca của Hàn Minh Châu, trong trường hợp này đương nhiên là phải cùng Hàn Trác đồng thời đón khách.

Hàn Trác cùng Hàn Tư Ân hiện tại xem như là chán ghét lẫn nhau, thế nhưng người ngoài là không nhìn ra hai người có bất kỳ điểm nào không hợp. Đương nhiên chủ yếu là khách mời cơ hồ đều cùng Hàn Trác chào hỏi, đối với Hàn Tư Ân cũng chỉ là mang theo ý cười, vội vã gật đầu mà thôi.

Thời điểm Hàn Tư Ân nghênh đón Bạch Thư, Bạch Văn Hãn cùng Bạch Ân, thần sắc trên mặt hắn mang theo ý cười.

Bạch Thư không cần phải nói, xem như là cùng hắn đã quen thuộc, Bạch Văn Hãn vô cùng cưng chiều Bạch Thư, cũng bởi vậy mà đối với Hàn Tư Ân có chút bất mãn.

Bất cứ chuyện gì Bạch Thư cũng sẽ không gạt Bạch Văn Hãn, cho nên lần trước Hàn Tư Ân mời Bạch Thư đến, tham gia vào việc nội bộ Hàn gia, Bạch Văn Hãn tự nhiên là biết, điều này làm cho Bạch Văn Hãn đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Hắn hiểu Bạch Thư xem xét sự tình thấu đáo, thế nhưng tính tình cũng đơn thuần thẳng thắn, sợ y sẽ bị Hàn Tư Ân làm hư.

Hàn Tư Ân đối với sự không ưa rõ ràng của Bạch Văn Hãn cũng không để tâm, nói cho cùng vẫn là hắn lợi dụng Bạch Thư. Khiến Hàn Tư Ân nhìn chằm chằm lại là Bạch Ân.

Mẫu thân Bạch Ân Vương thị, sau khi trở thành gia mẫu Bạch gia, đại thể cảm thấy thân phận của mình lúng túng, cho nên từ trước đến giờ không ra khỏi cửa xã giao.

Theo lý thuyết, Bạch Ân do thiếp thất sinh, từ nhỏ mang trên lưng cái danh ái thiếp diệt thê của cha mình, mà Bạch Ân lại là một người phi thường có độ khí, hắn dung nhan tuấn tú, ôn văn nhĩ nhã, giơ tay nhấc chân thận trọng quý khí.

So với hắn, Bạch Thư cùng Bạch Văn Hãn ở phương diện lễ tiết có vẻ hơi không ra ngô ra khoai lắm.

Đối diện ánh mắt đánh giá không hề che giấu của Hàn Tư Ân, còn có gương mặt không dễ nhìn của Hàn Tư Ân, lần đầu tiên thấy hắn, thần sắc Bạch Ân không thay đổi chút nào. Hắn hướng Hàn Tư Ân gật gật đầu, trong lòng chỉ cảm thán, đáng tiếc đạo bất đồng bất tương vi mưu, liền rời khỏi đi tìm bằng hữu của chính mình.

Hàn Tư Ân nhìn bóng lưng Bạch Ân, còn không tưởng tượng được mấy năm sau người này sẽ muốn giết chết Cơ Lạc.

Sau đó làm người ta kinh ngạc nhất chính là tam hoàng tử Cơ Lạc đến, Cơ Lạc cùng Hàn Quốc công phủ chưa bao giờ qua lại. Hai lần đến đây, một lần là phụng chỉ trước tới thăm Hàn Tư Ân, còn có lần này chính là đến đây tham gia tiệc rượu này.

Thời điểm Cơ Lạc nhìn thấy Bạch Văn Hãn, sắc mặt bình tĩnh, mà trong lòng thực có chút lúng túng, hắn không nghĩ tới chính mình gặp lại Bạch Văn Hãn lại khóc như thế.

Nhưng Bạch Văn Hãn không chỉ trong lòng lúng túng, trên mặt cũng rất lúng túng.

Bất quá bởi vì Cơ Lạc đến, Hàn Trác liền để Hàn Tư Ân đi bồi nhóm người Cơ Lạc đến trong sân nói chuyện.

Hàn Tư Ân đương nhiên đồng ý, hắn dẫn mấy người đến chỗ tiếp đón nam khách trong viện, tùy ý tìm một cái đình, bốn người ngồi xuống, bầu không khí thật trầm mặc.

Bạch Văn Hãn muốn rời đi, thế nhưng Bạch Thư không muốn, vì để tránh cho Bạch Thư lại bị lợi dụng, hắn chỉ đành nhịn cái bầu không khí này.

Hàn Tư Ân ngồi bên trong đình, nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về phía Bạch Ân, Bạch Thư thấy vậy, nhíu mày. Bạch Văn Hãn thuận theo ánh mắt của Hàn Tư Ân nhìn sang, nhìn thấy ánh mắt Hàn Tư Ân mang theo hứng thú, nhân tiện nói: "Thế tử đang nhìn gì vậy?"

Hàn Tư Ân nghe lời này, bưng chén trà, uống một hớp, cười nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy Bạch tam công tử quanh thân khí độ phi phàm."

"Quả thật là khí độ hiếm thấy." Cơ Lạc nghĩ đến cảnh tượng mình chết đi, đối với Bạch Ân một chút hảo cảm cũng không có, mà cũng không phản bác Hàn Tư Ân, trái lại mười phần tán thành.

Ưu điểm của hắn là chính là điểm này, sẽ không cấm kỵ sai lầm mình đã từng phạm, cũng sẽ không cấm kỵ đàm luận người đánh bại mình.

Ở trước mặt Bạch Thư, Bạch Văn Hãn mà đàm luận Bạch Ân, tuy nói là có chút thất lễ, nhưng cũng làm cho Bạch Văn Hãn nghĩ tới cuộc sống trước kia, có chút không cao hứng.

Thế nhưng Hàn Tư Ân vẫn chưa nhìn đến thần sắc nhẫn nại của Bạch Văn Hãn, còn thuận miệng nói câu: "Ta ngược lại thật ra cảm thấy hẳn là từ nhỏ được giáo dưỡng tốt, không khác gì hoàng thân quốc thích."

Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư nghe lời này vẫn chưa phản ứng gì nhiều, ngược lại Cơ Lạc trong lòng khẽ động, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Bạch Ân, chẳng biết vì sao, hắn luôn có chút lưu ý những lời Hàn Tư Ân vô tình nói ra.

Giống như lần trước Hàn Tư Ân nói tiểu tư trung thành tuyệt đối bên cạnh hắn quá mức càn quấy, hắn trở về liền bất động thanh sắc tra một chút, phát hiện tiểu tư này thế mà do người khác cài vào bên cạnh hắn.

Sau khi hắn tra ra, kinh sợ hãi hùng, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện