Sau khi Chu Mã An bị bắt, Hàn Tư Ân đương nhiên là muốn đi xem xem. Cơ Lạc bắt được người, liền trực tiếp dẫn đến tiền thính nơi họ đang ở, xung quanh đều là cấm vệ quân.

Thời điểm Hàn Tư Ân đi vào, Chu Mã An bị trói đang xanh mặt chất vấn Cơ Lạc: "Tam hoàng tử điện hạ, Thế tử Ung quận vương, các ngươi có ý gì? Bản quan là quan nhất phẩm, ngươi cũng biết tự ý bắt Tổng đốc Lưỡng Giang trong mắt hoàng thượng là cái tội gì? Ngươi nếu thân là hoàng tử, nên rõ ràng đạo lý này không phải sao? Bản quan cho dù phạm vào trọng tội, cũng nên là hoàng thượng hạ chỉ vây bắt, càng không phải Tam hoàng tử cùng Thế tử Ung quận vương ngươi có thể tùy ý xử trí."

Cao Phong đi đầu cấm vệ quân nghe lời này, thần sắc bất biến. Sắc mặt Cơ Việt có chút nghiêm nghị, hắn biết những cấm vệ quân này từ xưa tới nay chỉ nghe theo hoàng đế dặn dò, chuyện bọn họ làm hôm nay làm, trong mắt những người hữu tâm quả thật là không hợp tình hợp lý.

Hoàng thượng nếu vì vậy mà trách tội bọn họ, muốn trị tội bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng. Vào lúc này hắn có chút buồn bực, thời điểm Hàn Tư Ân đề ra kế hoạch này, rõ ràng là hắn phản đối cơ mà, tại sao đến cuối cùng, lại biến thành hắn và Cơ Lạc đi vào lục soát nhà Chu Mã An, còn Hàn Tư Ân lại chỗ này chờ sát thủ đến cơ chứ.

Hơn nữa, ban đầu bọn họ chỉ là tùy miệng nói ngày hôm nay khí trời quái lạ, là thời cơ tốt để giết người phóng hỏa. Nếu như Chu Mã An động sát tâm, ngày hôm nay quả thật là cơ hội tốt. Sau đó không biết làm sao, dưới sự phân phó của Hàn Tư Ân, bọn họ liền bắt đầu làm chuẩn bị từ hai bên.

Lúc đó Hàn Tư Ân nói, nếu quả thật sát thủ vào trong sân của bọn họ, trong sân nhất định sẽ đột nhiên sáng lên đèn đuốc. Bọn họ thấy được, thì lập tức đi tới phủ của Chu Mã An bắt người trói lại rồi nói tiếp.

Hắn vốn cảm thấy làm như vậy quá nguy hiểm, thế nhưng Cơ Lạc lại tràn đầy phấn khởi mà đồng ý, hắn cũng chỉ đành đồng ý theo thôi. Kết quả, bọn họ tại nơi cách đó không xa chờ không tới nửa canh giờ, trong sân này thật sự thắp sáng đèn đuốc.

Cơ Lạc kịp thời quyết đoán, mang theo cấm vệ quân trực tiếp đuổi tới phủ tổng đốc. Phủ tổng đốc kia tuy là phủ nha cao nhất thành Liễu Châu, thế nhưng thị vệ hộ viện bên trong cũng không coi là nhiều. Hơn nữa, cấm vệ quân đều trực thuộc quân của hoàng đế, năng lực vẫn có, cho nên rất dễ dàng đã bắt được Chu Mã An.

Chỉ là bây giờ bắt được rồi, trong mắt Cơ Việt, Chu Mã An này là một củ khoai lang bỏng tay, đặt ở trong tay ai, người đó sẽ bị bị bỏng. Cơ Việt vừa nghĩ tới chính mình sẽ bởi vậy mà bị hoàng đế triệu kiến, chất vấn, da đầu liền nổi lên từng trận ngứa ngáy.

Hắn không biết Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc đến cùng muốn làm cái gì, thế nhưng trong lòng đã quyết định, Ung quận vương phủ bọn họ bối cảnh không sâu, không chịu nổi những lần đấu đá này.

Sau này hắn tuyệt đối sẽ không cùng Hàn Tư Ân đi tra án nữa, cho dù hoàng thượng lần nữa hạ chỉ, hắn cũng sẽ coi như giả bộ bệnh không đi được.

Hàn Tư Ân nghe được suy nghĩ trong lòng Cơ Việt, đột nhiên cảm thấy sau này hoàng đế có bắt mình làm nhiệm vụ gì nữa, vậy hắn nhất định phải mang theo Cơ Việt, đối với Cơ Việt mà nói, đây là một loại rèn luyện, dù sao cũng là cần có người chống đỡ Ung quận vương phủ.

Hơn nữa với tâm tư của Cơ Lạc, nếu như Cơ Việt cùng Cơ Lạc hợp tác tốt, chưa biết chừng ngày sau quận vương phủ lại có thể biến thành vương phủ đây.

Nghĩ tới đây, khi Hàn Tư Ân đi qua Cơ Việt, liếc mắt nhìn hắn. Cơ Việt bị ánh mắt Hàn Tư Ân nhìn cho tê cả lưng, cả người không khỏi run lên, trong lòng luôn có cỗ dự cảm không tốt.

Hàn Tư Ân hiện tại không rảnh phản ứng hắn, hắn đi tới trước mặt Chu Mã An, tiện tay với cái ghế ngồi xuống. Chu Mã An vốn đang chất vấn Cơ Lạc lập tức chuyển hướng về phía Hàn Tư Ân.

Hắn cười lạnh nói: "Hàn thế tử, không, khâm sai đại nhân, ngươi cũng biết ngươi bây giờ phạm vào tội gì rồi? Bản quan chỉ cần không chết ở trên tay ngươi, chính là đến ngự tiền, bản quan cũng nhất định muốn cáo trạng ngươi mang trong lòng tà niệm, không tuân thủ luật pháp Đại Chu ta, muốn ỷ vào quyền hành mà trả thù tư, tùy ý xử trí mệnh quan triều đình Đại Chu ta."

Hàn Tư Ân chờ hắn đại nghĩa lẫm nhiên nói xong, mới không nhanh không chậm mở miệng nói: "Chu đại nhân sao lại nói lời này thế? Chính ngươi làm cái gì, trong lòng ngươi hiểu rõ, ta làm khâm sai thanh tra tịch thu nhà ngươi vậy dĩ nhiên là có bằng cớ cụ thể. Còn nữa, ta có Thượng phương bảo kiếm hoàng thượng ngự ban trong tay, thượng có thể giết hoàng thân, hạ có thể trảm thường dân. Làm sao, Chu đại nhân là đang nhìn không lọt Thượng phương bảo kiếm này sao? Nếu như vậy, chờ ta hồi kinh, nhất định sẽ hướng Hoàng thượng báo cáo thật tình."

Chu Mã An bị Hàn Tư Ân nói cho tức đến bật cười, hắn nói: "Phủ ta trước không có đồ vật tham ô, sau lại chưa từng làm việc gì phụ phó thác của hoàng thượng, ngươi lấy được bằng chứng cụ thể ở đâu ra? Trước mặt hoàng thượng, bản quan nhất định sẽ không để ngươi tùy tiện nói hưu nói vượn."

Hàn Tư Ân nói: "Chỗ ở của ngươi không có đồ vật tham ô, không có nghĩa là thành Liễu Châu này không có, kể cả thành Liễu Châu này không có, cũng không có nghĩa quê cũ của ngươi không có. Còn nữa, ta cũng không phải là bởi vì việc này mà để Tam hoàng tử cùng Thế tử Ung quận vương tự mình đi vào bắt ngươi. Chỉ là có người hướng ta kiện cáo Chu đại nhân ngươi vì tham vọng của bản thân, tham lam mỏ vàng trong thôn Phúc Lộc, còn vô cớ giết người. Việc này đến tai ta, ta đại diện thiên tử tuần án, cũng không thể làm như không thấy."

Chu Mã An nghe vậy bắt đầu cười ha hả, hắn nói: "Ngươi nói cái người làm chứng kia không phải là Nhan Tịch đi? Hắn nói mình là người của thôn Phúc Lộc, có thể có bằng chứng không? Ngươi bây giờ cùng Tam hoàng tử bắt lại nhất phẩm Tổng đốc ta, đây chính là chứng cứ chân thật. Bản quan ở trước mặt hoàng thượng cho dù nói ngươi cùng Tam hoàng tử muốn làm phản cũng không quá đáng đi."

"Vậy thì ngươi nói ngươi, ta nói ta là được, hoàng thượng nguyện ý tin ai, đều là long ân." Hàn Tư Ân không hề bị lay động nói: "Ta đã cho người điều tra, mỏ vàng trong thôn Phúc Lộc bị người lén lút khai thác đã được một thời gian. Vậy Chu đại nhân không bằng suy nghĩ thật kỹ, vàng bị khai thác hiện tại đang ở nơi nào? Xem dáng vẻ vừa nãy của ngài, quý phủ của ngài sợ là không có, chính là không biết Chu đại nhân đem vàng ròng này đó đưa cho ai rồi? Nếu người sau lưng biết ngươi bị ta bắt được, không biết có đến đây giết người diệt khẩu giống như ngươi làm hay không đây?"

Trong lòng Chu Mã An chính là đang e sợ chuyện này, chỉ có hắn biết được, vàng bị hắn lén khai thác đã bị thái hậu phái người lấy đi, còn công dụng, trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác.

Nhưng hắn có nhược điểm rơi vào tay thái hậu, chỉ có thể làm như không biết, cũng không đi hỏi thăm, chỉ vùi đầu làm việc, hơn nữa vàng đào ra hắn cũng lén lút lấy đi một phần. Hắn cũng bởi vì nguyên nhân này, mới muốn phái người ám sát Hàn Tư Ân, khiến cho hắn không bao giờ còn cơ hội tìm hắn gây sự nữa.

Hiện tại hắn biết Hàn Tư Ân không có chứng cứ, nói như vậy chẳng qua là muốn cậy miệng hắn, nhưng dù trong lòng hắn kinh hoảng ra sao, hắn cũng không dám tùy ý mở miệng khai ra thái hậu.

"Xem dáng vẻ của Chu đại nhân, hẳn là biết người giật dây chứ." Hàn Tư Ân thở dài nói: "Nếu là như thế, vậy những thư từ đi lại ổn thỏa nhân tâm giữa hai người từ trước đến nay, Chu đại nhân sợ là sẽ lưu lại một ít làm đường lui đi. Chỉ là không biết người đứng sau cũng có thể nghĩ đến điểm này hay không. Mà thôi, nếu như Chu đại nhân đã không thừa nhận mình liên quan đến mỏ vàng trong thôn Phúc Lộc, vậy chúng ta hãy nói chuyện khác đi."

Nói đến đây, thần sắc Hàn Tư Ân trở nên cực kỳ nghiêm túc, hắn nói: "Bản quan phụng hoàng mệnh đến đây giúp nạn thiên tai tra án, Giang Nam lũ lụt nghiêm trọng, nhưng mà bản quan thấy sao Chu đại nhân mỗi ngày đều có vẻ rất nhàn hạ vậy? Đại phu bản quan mang đến chữa bệnh là do hoàng thượng dán hoàng bảng chiêu vào, ở chỗ của Chu đại nhân sao lại không được trọng dụng? Lũ lụt đã nghiêm trọng như vậy, tại sao mấy ngày nay Chu đại nhân vẫn không đề nghị bản quan đi xem xem nơi vỡ đê? Còn có, nếu như đã thiếu ngân lượng, bản quan mang đến hẳn mấy triệu lượng, Chu đại nhân làm sao lại không gấp gáp đây?"

Chu Mã An bị hắn hỏi cho trong lòng chỉ muốn thổ huyết, ở trong mắt hắn Hàn Tư Ân chính là người điên, chưa có chứng cứ đã lục soát nhà người ta. Đã nhìn thấy còn vét sạch cả gốc rễ, hắn nào dám dễ dàng để hắn đến nơi đại đê bị vỡ trước thành Liễu Châu khảo sát đây. Hắn tin là, nếu như hắn thật buông ra, quan chức có thể bị Hàn Tư Ân soát cho không còn một mống.

Còn nữa, đại phu từ kinh thành đến đây chữa bệnh, ở trong thành Liễu Châu căn bản không có nhiều tác dụng. Hắn quản lý trong thành Liễu Châu cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ cần phát hiện có một chút dấu hiệu nhiễm dịch, hắn liền lập tức phái người ném ra khỏi thành. Còn nữa bệnh nhân đều lắm mồm, sơ ý một chút nói ra chút gì không nên nói, vậy hắn càng không phải tự tìm phiền phức sao?

Mấu chốt nhất chính là trong lòng Chu Mã An vẫn luôn không muốn để Hàn Tư Ân sống, cho nên những chuyện kia hắn căn bản không có để trong lòng.

Chỉ là hắn làm sao cũng không nghĩ ra, kế hoạch của mình rõ ràng cực kỳ hoàn thiện, sao còn chưa tiến hành đã bị người khác phát hiện? Còn bắt được mình, hắn thật không biết rốt cuộc là phân đoạn nào xảy ra sơ suất?

Cơ quan ở sơn giả chỉ có thể từ ngoài mở ra, người biết được kế hoạch đều là tâm phúc của hắn, tổng cộng cũng không vượt quá ba người, chẳng lẽ trong này có người phản bội mình?

Nghĩ tới đây, Chu Mã An liền liên tục phủ quyết, những người kia đều có quan hệ mật thiết với hắn. Chính mình gánh tội, bọn họ cũng phải chịu liên lụy, đều là tội lớn mất đầu, hắn không tin những người kia lại không muốn sống.

Còn về Nhan Tịch được hắn để lại trong phút suy nghĩ lơ là, hắn căn bản không lo lắng, không có chứng cứ, coi như là đến trước mặt hoàng thượng, hắn cũng có thể phản cáo Hàn Tư Ân vu oan.

Chỉ là, hắn hiện tại cần cân nhắc mình có thể chưa thấy mặt hoàng thượng, đã bị thái hậu giữa đường diệt khẩu hay không đây.

Hàn Tư Ân thấy Chu Mã An hiện tại không có ý định nói thật, liền đứng lên nói: "Chu đại nhân cần phải suy nghĩ kĩ mấy ngày, mấy ngày này liền đem Chu đại nhân nhốt cạnh những người bị bắt hôm nay đi. Một là quan, một là cướp, cũng tốt lắm."

Cao Phong bây giờ chỉ nghe mệnh lệnh của Hàn Tư Ân, vì vậy liền đem Chu Mã An dẫn đi.

Sau khi tất cả những người khác đi xuống, Cơ Lạc đi tới Trước mặt Hàn Tư Ân nghiêm túc nói: "Chuyện của Chu Mã An, là chúng ta nóng vội. Hiện tại lại không có chứng cứ, lát nữa ta quay về viết tấu chương bẩm báo rõ với phụ hoàng việc này, về kinh thỉnh tội trước."

Hàn Tư Ân liếc nhìn Cơ Việt thần sắc đang không dễ nhìn lắm một cái, cười khanh khách nói: "Tấu chương nói về chuyện bắt Chu Mã An, hai ngày trước ta đã cho người dùng Khoái Mã Gia Tiên đưa đến kinh thành rồi, vấn đề bây giờ là làm sao an toàn đưa bọn họ về kinh thành."

Cơ Việt bị hắn nhìn mà thấy rờn rợn trong lòng, không khỏi hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Hàn Tư Ân nói: "Ta đang suy nghĩ, sau khi hoàng thượng nhìn thấy tấu chương, nhất định sẽ nổi nóng, không bằng có người trước tiên đem những người này mang về kinh thành, ta ở đây chờ thánh chỉ của hoàng thượng là được."

Ánh mắt Cơ Việt quỷ dị nhìn Hàn Tư Ân nói: "Ý của ngươi là để ta đi đầu dẫn người về kinh?"

Hàn Tư Ân chỉ cười không lên tiếng, Cơ Việt nghĩ đến con đường dài dằng dặc phía trước, chỉ cảm thấy đầu cũng đau từng trận.

Mấy ngày sau ở kinh thành, hoàng đế nhận được tấu chương từ Giang Nam của Hàn Tư Ân, trong lòng đã chuẩn bị kỹ càng. Bởi vì mỗi lần nhận được tấu chương của Hàn Tư Ân, hắn nhất định sẽ tức giận.

Mà sau khi xem xong tấu chương, hoàng đế cảm thấy chính mình đã đánh giá thấp năng lực khiêu khích hắn của Hàn Tư Ân rồi.

Hoàng đế ném tầng tầng tấu chương xuống đất, cao giọng nói: "Người đâu, bày sẵn bút mực."

Nguyên Bảo vội vàng tiến lên thoa mực cho hoàng đế, hoàng đế ở trên một tấm giấy trắng cát tuyên chỉ, viết bốn chữ: Lập tức hồi kinh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện