Trưởng công chúa giương mắt nhìn Phương Tá cứ như vậy mà bị Hàn Tư Ân nói lung ta lung tung chụp cho cái mũ mưu phản, trưởng công chúa biết, tuy rằng hoàng đế ngữ khí ôn hòa, mà mọi việc liên quan đến vị trí dưới mông hắn, cho dù rõ ràng là Hàn Tư Ân ăn nói linh tinh, tâm tình hắn cũng sẽ không tốt.

Chỉ là đến bước ngoặt này, trái lại trưởng công chúa tỉnh táo lại. Nàng ngược lại muốn xem xem Hàn Tư Ân có thể lấy ra cái bằng chứng gì, chứng minh nhi tử nàng, Phương Tá có ý đồ mưu phản.

Vì vậy trưởng công chúa nhìn Hàn Tư Ân, nhịn xuống đầy mặt nước mắt, gằn từng chữ: "Tuy nói thần là nữ nhân hậu viện, không nên hỏi đến việc triều chính, nhưng cũng biết người làm quan phải làm rõ sai trái. Hàn thế tử rất được hoàng thượng coi trọng, tự phải biết bốn chữ ngậm máu phun người là như thế nào. Hay là nói Hàn thế tử coi tín nhiệm của hoàng thượng là chuyện đương nhiên, căn bản không đặt những người khác vào mắt, cũng căn bản không cần dùng chứng cứ, là có thể há miệng tùy ý vấy bẩn người khác."

Trưởng công chúa đối với hành vi xét nhà dọc đường của Hàn Tư Ân sớm đã nghe thấy, vào lúc này nói như vậy, tự nhiên là muốn ném đá giấu tay ám chỉ Hàn Tư Ân không thèm nhìn đến hoàng đế.

Hoàng đế nghe vậy trong lòng có chút không vui lắm, không quản lúc trước hắn đã cho Hàn Tư Ân những đặc quyền gì, nhưng hắn dù sao vẫn là hoàng đế, ngồi ở vị trí này cũng không dễ dàng, tính cách đa nghi vô cùng.

Thời điểm hoàng đế tin tưởng một người, người kia làm chuyện gì hắn đều cảm thấy vừa mắt, cảm thấy trung thành với hắn. Nếu như hắn bắt đầu hoài nghi một người, thì người dù như trước cung kính cười nói với hắn, hắn đều cảm thấy người này rắp tâm hại người, muốn gây bất lợi cho hắn.

Trưởng công chúa là đang quang minh chính đại gây xích mích ly gián, mặc dù hoàng đế không thể hiện ra, thế nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ, chuyện mấy ngày nay Hàn Tư Ân làm, có phải bởi vì mình quá mức dung túng hay không. Khống chế một người để hắn làm việc cho mình, hoàng đế tin là điểm này mình vẫn có thể làm được, nhưng hắn cũng biết, nuôi lớn lá gan một người là chuyện rất dễ dàng.

Hắn muốn để Hàn Tư Ân thành cây đao trong lòng bàn tay của mình, thế nhưng nếu như cây đao này không nghe sai khiến, hắn cũng sẽ không chút do dự vứt bỏ là được.

Đối với ý nghĩ nguy hiểm trong lòng hoàng đế, Hàn Tư Ân một chút cũng không để tâm. Ở một mức độ nào đó, hắn và hoàng đế chính là lợi dụng lẫn nhau. Đối với hắn mà nói, có hoàng đế làm chỗ dựa, đời này hắn có thể sống tiêu sái một chút, không còn hoàng đế làm chỗ dựa, hắn nên hung hăng vẫn sẽ hung hăng, sống ít đi hai năm là được.

Chỉ là, bây giờ hắn vẫn rất yêu thích cuộc sống như thế, cho nên cái chỗ dựa hoàng đế này hắn không muốn lập tức mất đi. Vì vậy thần sắc Hàn Tư Ân chăm chú nhìn trưởng công chúa nói: "Vi thần nói cái này nói tự nhiên là có căn cứ, vi thần cả gan muốn hỏi trưởng công chúa điện hạ mấy vấn đề, hi vọng điện hạ thành thật trả lời."

Dưới cái nhìn của thái hậu cùng hoàng đế, trưởng công chúa lạnh nhạt nói: "Có thể."

"Vi thần phụng chỉ đi tới Lưỡng Giang giúp nạn thiên tai, hoàng thượng vì để cho vi thần tuỳ cơ ứng biến, cố ý ngự ban Thượng phương bảo kiếm, mà thân là hoàng tộc, trưởng công chúa cùng Phương công tử lại không biết Thượng phương bảo kiếm hoàng thượng ngự ban, việc này có thật không? Việc này có thể coi là mắt không hoàng thượng hay không?" Hàn Tư Ân thần sắc nghiêm túc mở miệng hỏi.

Trưởng công chúa sửng sốt một chút, thần sắc khẽ biến, Hàn Tư Ân lúc đó cố ý ở trước mặt Phương Tá đề cập tới Thượng phương bảo kiếm, mà Phương Tá cùng nàng cũng không để ý. Nếu là bình thường, việc này có lộ ra, nhiều lắm coi như Phương Tá hống hách. Mà vào giờ phút này, ở trước mắt hoàng đế, Hàn Tư Ân nói Phương Tá mắt không hoàng thượng cũng là rất thỏa đáng. Nhưng chuyện này trọng tâm là nàng, Phương Tá không biết Thượng phương bảo kiếm có thể theo lý mà bỏ qua, nhưng nàng không nên không biết, dù sao Thượng phương bảo kiếm cũng là đặc thù của hoàng thất.

Thấy Thượng phương bảo kiếm như thấy hoàng đế đích thân tới, cũng không phải là một câu nói suông.

Mặc dù biết Hàn Tư Ân không nói đạo lý, nhưng trưởng công chúa biết người câm chắc chắn ăn thiệt về mình. Nàng âm thầm cắn răng, sau đó trực tiếp hướng hoàng đế quỳ xuống thỉnh tội, vẫn chưa vội vã giải vây cho Phương Tá. Chỉ nói mình cùng Phương Tá đã nhận ra Thượng phương bảo kiếm, chỉ là không dám tùy ý tiến lên xác nhận, bọn họ vô ý mạo phạm hoàng ân, lại càng không có ý không nhìn đến hoàng thượng.

Hoàng đế nhìn trưởng công chúa quỳ trên mặt đất, lại nhìn thái hậu thần sắc đã bình tĩnh, tâm tình tối tăm tản đi một phần. Liền đặc biệt ôn hòa kêu trưởng công chúa đứng dậy, nói chính mình hiểu tính nàng, biết nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy vân vân, khiến trưởng công chúa cảm động chảy nước mắt, đầy mặt cảm kích hoàng đế đã tín nhiệm.

Hai người ở cung của thái hậu nói lời tin tưởng lẫn nhau, quả thực là một bộ tỷ đệ tình thâm.

Hàn Tư Ân chờ hai người cảm động xong ở bên cạnh lên tiếng: "Lúc đó trưởng công chúa cũng có phủ nhận đâu, bằng không, vi thần cũng sẽ không hiểu lầm, cho nên nhất thời đã phán đoán sai trưởng công chúa điện hạ."

Trưởng công chúa đứng đó rũ mắt không nói, ngược lại là hoàng đế trừng Hàn Tư Ân một cái, nói: "Chỉ vì ngươi suy nghĩ nhiều, liền một chút chuyện nhỏ này liền bị ngươi cho là mưu phản? Ngươi còn thật dám mở miệng nói."

Thần sắc Hàn Tư Ân hơi co lại, nghiêm mặt nói: "Nếu như vậy thì vi thần cũng sẽ không nói gì cả. Chẳng qua là lúc đó vi thần nghĩ nếu như trưởng công chúa cùng Phương công tử không nhận ra Thượng phương bảo kiếm, vậy vi thần cố ý nói rõ cho bọn họ, thế nhưng Phương công tử không thèm để ý, hơn nữa còn trực tiếp uy hiếp vi thần, trước mặt bảo kiếm nói thẳng muốn cho vi thần chờ xem. Nghi trượng của trưởng công chúa cùng cấm vệ quân bên cạnh vi thần đều ở kinh thành, hoàng thượng có thể tự mình dò hỏi tình huống lúc đó, xem có phải vi thần đang nói dối hay không. Từ xưa tới nay thấy bảo kiếm như thấy hoàng thượng, Phương công tử là nhi tử của trưởng công chúa điện hạ, trong ngày thường quen được nuông chiều, cho dù không tiến lên trước thỉnh an, nhưng cũng không nên lớn lối mà không thèm nhìn như thế đi. Vi thần cảm thấy hành vi này của Phương công tử, nhẹ thì coi như là mắt không hoàng thượng thôi, nhưng nói lớn chuyện ra, này không phải là lòng mang dị tâm muốn thay vào đó hay sao?"

Hàn Tư Ân vừa dứt câu cuối, trưởng công chúa liền lần nữa quỳ xuống, nàng lần này còn chưa mở miệng. Hoàng đế đã đứng dậy, hắn híp mắt nhìn chằm chằm Hàn Tư Ân, trầm giọng nói: "Ngươi cũng biết chính mình đang nói cái gì?"

Hàn Tư Ân sắc mặt kiên định, nói: "Trước mặt hoàng thượng vi thần không dám nói dối, nghĩ như nào liền nói như vậy. Lúc đó lại càng không nhịn được tức giận trong lòng, nên mới ra tay tổn thương Phương công tử."

Hoàng đế biết Hàn Tư Ân luôn nghĩ gì nói nấy, lúc trước ở trước mặt hắn cáo trạng cha mình cũng là dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng này. Chỉ là, bây giờ nhìn dáng vẻ ấy của hắn, luôn cảm thấy Hàn Tư Ân có điểm nhận thức lý lẽ cứng nhắc, hơn nữa chỉ dựa vào bản thân suy đoán, liền đem người ta phế đi, chuyện này cũng chỉ có hắn làm được.

Tỷ như hành vi xét nhà ngang nhiên như vậy, nghĩ đến tật xấu của Hàn Tư Ân đều do mình chiều quen mà ra, trong lòng hoàng thượng quả thực là tư vị khôn kể.

Hoàng đế không nói gì, trưởng công chúa len lén liếc mắt nhìn thần sắc hoàng đế, liền biết tâm tình của hắn rất tốt, lại càng không dám dễ dàng lên tiếng, vì vậy nàng không thể làm gì khác đành cầu viện nhìn về phía thái hậu.

Thái hậu liếc mắt nhìn trưởng công chúa một cái, bà biết mình vừa mở miệng, tình cảm hoàng đế đối với trưởng công chúa lập tức sẽ nhạt đi ba phần, mà đây thực đúng ý bà, không còn ân tình của hoàng đế, trưởng công chúa chỉ có thể dựa vào mình, vậy những người sau lưng Phương gia kia, còn không phải gián tiếp bị mình khống chế hay sao.

Vì vậy thái hậu lên tiếng, bà lạnh như băng nói: "Ai gia nghe đến đây xem như là đã rõ, Hàn Quốc công đây là nuôi được đứa con trai tốt, không có bất kỳ chứng cớ nào, chỉ bằng sự tưởng tượng của chính mình, chẳng những có thể chụp lên đầu hoàng thân quốc thích tội danh mưu phản, còn có thể trực tiếp định tội người khác, ngay cả cực hình cũng là tự mình ra tay. Hàn Quốc công phủ này không hổ là nhất đẳng quốc phủ năm đó tổ tiên thân phong, nuôi ra người cũng không như những quý phủ khác."

Trưởng công chúa nghe nói lời này, lập tức nói tiếp: "Hoàng thượng, thái hậu nương nương, thần cả gan, mặc dù là Tá thật phạm vào tội nghiệt, cũng nên do hoàng thượng mệnh Đại lý tự, Hình bộ hỏi cung. Hôm nay Hàn thế tử làm như vậy, có phải cũng có thể được coi là mắt không hoàng thượng, có lòng dạ khác hay không?"

"Trưởng công chúa nói vậy không đúng đâu." Hàn Tư Ân hờ hững trả lời: "Thân thể vi thần từ trước đến giờ suy yếu, trong tay lại không có thực quyền, dị tâm mới vừa lên e rằng đã bị hoàng thượng chặt đứt rồi."

Trưởng công chúa bật người dậy, còn muốn nói nữa, hoàng đế đã đau đầu không muốn lại nghe bọn họ nói nhăng nói cuội. Hắn nhìn Hàn Tư Ân nói: "Chuyện này nói cho cùng là ngươi làm sai, là ngươi nghĩ nhiều."

Hàn Tư Ân nghe vậy, biết nghe lời phải đáp lại, sau đó thuận đường quỳ sang, cực kỳ thành khẩn nói với trưởng công chúa ba chữ, thực xin lỗi.

Trưởng công chúa nhìn Hàn Tư Ân như vậy, nghĩ tới ngày xưa Phương Tá sau khi làm hại người ta, cũng là bộ dạng thành khẩn biểu tình áy náy này, nàng đột nhiên cảm thấy có chút thắt tâm.

Hoàng đế đang suy nghĩ làm sao kết thúc chuyện này, đúng lúc đó, Phương Tá đang được ngự y chữa trị ở Thiên điện chạy vào, hắn tóc tai bù xù, hai mắt đỏ đậm, khi mọi người còn chưa phản ứng được, trong miệng hắn kêu gào ta muốn giết ngươi, còn một mạch chạy về phía Hàn Tư Ân va tới.

Ở chỗ này, ngược lại Nguyên Bảo là linh hoạt nhất, làm tư thế giúp Hàn Tư Ân cản trở công kích của Phương Tá, chính mình bị Phương Tá xô ngã trên mặt đất, cái eo già suýt chút nữa thì đứt mất, sau đó lão còn ôm lấy chân trái của Phương Tá đang muốn tiếp tục cắn Hàn Tư Ân.

Hoàng đế thấy cảnh này, trong lòng nảy sinh tức giận, kêu nội thị ngoài của nhấn Phương Tá xuống. Trưởng công chúa tiến lên cho Phương Tá một bạt tai, một tát này nàng ra tay rất nặng, trên mặt Phương Tá lập tức có một dấu tay, một tát này cũng làm cho Phương Tá đang điên cuồng, ngừng điên, chỉ ngây ngốc trợn mắt nhìn trưởng công chúa.

Hoàng đế vốn có vài phần ân tình với trưởng công chúa, hiện tại một phần cũng không còn.

Hàn Tư Ân vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt lúc này lên tiếng, hắn nói: "Phương công tử đang muốn ở trước mặt hoàng thượng thực hành giết người sao? Trước mặt hoàng thượng còn làm càn như vậy, có thể thấy được phẩm tính ngày trước như nào. Vừa nãy trưởng công chúa nói mình cả gan, vậy vi thần cũng cả gan nói một câu, vi thần mặc dù chưa từng gặp Phương đại tướng quân, nhưng cũng nghe qua không ít chuyện của Phương đại tướng quân. Phương đại tướng quân là người hiền lành, phẩm tính đoan chính, với người giao tâm vi hữu (Với bạn bè thì hết lòng hết dạ). Phương công tử thân làm con, trên người ngược lại là một điểm giống Phương đại tướng quân cũng không có. Cũng không biết Phương đại tướng quân dưới suối vàng có biết, có hối hận hay không."

Hàn Tư Ân nói gắt chọt trúng tâm bệnh của trưởng công chúa, nàng bỗng nhiên nhớ lại năm ấy khi Phương Điền sắp chết, nằm trên giường nhìn nàng, trong con ngươi không đau khổ cũng không vui, mà chính trưởng công chúa chột dạ, luôn cảm thấy đôi mắt trong trẻo của Phương Điền, dường như biết tất cả mọi chuyện.

Phương Điền sắp chết chỉ nói một câu, chăm sóc thật tốt con trai duy nhất của mình Phương Tá, nhất định không để hắn chịu oan ức.

Nghe vậy, trưởng công chúa liền yên tâm, lại cảm thấy chính mình có chút buồn cười, nói cho cùng, từ lúc gả cho Phương Điền, nàng chưa từng coi nam nhân tướng mạo xấu xí này ra gì cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện