Hàn Tư Ân cùng người trước mặt giương mắt nhìn nhau, người này kéo xuống khăn che mặt, lộ ra Bạch Thư hai má bánh bao mềm mại.

Bạch Thư nhìn Hàn Tư Ân, nhấp nhấp miệng, trong mắt hiện ra kinh ngạc không hề che giấu. Lại nói, y mới vừa từ cửa sổ bên kia tiến vào, đi được hai bước tới đầu giường Hàn Tư Ân, sau đó nghĩ đến chính mình lần này hành động có chút đường đột, đang chuẩn bị quay người rời đi, kết quả y còn chưa làm, Hàn Tư Ân đã mở mắt ra ngồi dậy.

Trong lòng Bạch Thư hơi kinh ngạc, y tự nhận võ công của chính mình ở kinh thành này không phải hàng đầu, thì cũng rất khó tìm được đối thủ, động tác y đến đây người thường hoàn toàn không cảm nhận được.

Bên trong phòng Hàn Tư Ân đèn đuốc cháy sáng, hắn nghe Bạch Thư nói trong lòng, sắc mặt giống như ngày trước, trong lòng lại có chút buồn bực lại hơi hơi phẫn nộ. Những ngày tháng ở phòng thí nghiệm, bắt đầu mấy năm hắn cũng ngủ không được, sau đó những người kia vì để cho hắn sống lâu một chút liền cho hắn dùng thuốc ngủ.

Nhưng sau đó, có lẽ là dược vật dùng nhiều hơn, mặc dù đã dùng thuốc ngủ, đầu của hắn chỉ là có chút mê mang, cũng sẽ không khiến hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ sâu.

Lúc đó hắn đã bắt đầu ngủ rất nông, cho dù bây giờ đã đến đây, tật xấu này cũng không có cách nào bỏ được, cho nên ở trong mộng chỉ cần có động tác nhẹ thôi, hắn đều sẽ tỉnh lại, huống chi hắn còn có thể nghe được tiếng nói trong lòng của người khác.

Cơ mà giữa đêm người ta đang ngủ, thấy có người ở đầu giường nhìn chăm chú vào chính mình, vui vẻ được mới lạ.

Hàn Tư Ân mở mắt ra lẳng lặng nhìn người trước mặt, hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt Bạch Thư, mím môi không nói một lời.

Ở một vài khoảnh khắc, Bạch Thư vẫn tương đối mẫn cảm, tuy rằng Hàn Tư Ân không biểu lộ ra, nhưng y vẫn cảm nhận được người này tản ra có chút không thích. Bạch Thư đột nhiên có chút hoảng hốt, có chút quẫn bách nhỏ giọng mở miệng nói: "Ta không phải cố ý, ta chỉ là có chút lo lắng cho huynh, cho nên mới tới nhìn thôi."

Sau khi về đến nhà, Bạch Thư bị Bạch Văn Hãn dạy dỗ một trận, Bạch Văn Hãn căn bản cũng nghe được chuyện giữa hắn và Phương Tá. Bạch Văn Hãn phát hỏa cũng không phải là bởi vì chuyện này, những ngày này hắn ở kinh thành vẫn luôn nghe được tin tức từ Giang Nam truyền đến, trong lòng vừa kinh sợ vừa hối hận.

Kinh sợ chính là Hàn Tư Ân cả gan làm loạn, lại sợ Bạch Thư sẽ cùng Hàn Tư Ân ở Giang Nam làm không chuyện nên làm, hối hận chính mình ở thời điểm Bạch Thư tới Giang Nam, không có cật lực ngăn cản hắn. Lúc đó hắn nghĩ, kinh thành có Bạch gia, sẽ có một đống phiền phức, nhân cơ hội để Bạch Thư ra ngoài xem xem cũng tốt, võ công của y cao, không ai có thể bắt y được, nói không chừng còn có thể giúp đỡ được gì đó.

Nếu như hắn sớm biết Hàn Tư Ân ở chỗ khác cũng lớn lối ương ngạnh như vậy, thì dù Bạch Văn Hãn tự mình đánh gãy một chân cũng sẽ không để Bạch Thư đi cùng hắn.

Thêm vào chuyện của trưởng công chúa, Bạch Văn Hãn liền nhân cơ hội này mạnh mẽ trách mắng Bạch Thư một trận, bắt y không được đi gặp Hàn Tư Ân nữa.

Dĩ nhiên Bạch Thư không đồng ý, y vẫn còn muốn tự mình vẽ Hàn Tư Ân một bức đây. Thế nhưng lần này Bạch Văn Hãn thật sự sợ rồi, cũng quyết tâm, nói cho Bạch Thư, nếu như y dám rời phủ tướng quân đi tìm Hàn Tư Ân, liền coi như hắn không có đệ đệ này.

Trong mắt Bạch Thư, người bạn Hàn Tư Ân rất quan trọng, mà ca ca mình cũng quan trọng. Vì để tránh ca ca càng thêm tức giận, y liền thành thật ngoan ngoãn ở phủ tướng quân một thời gian.

Sở dĩ nửa đêm hôm nay đến đây tìm Hàn Tư Ân, là vì y tối nay vốn muốn ở trên cây nhìn một chút, không ngờ lại nghe được Bạch Văn Hãn cùng thuộc hạ của mình nói chuyện.

Ban đầu hai người nói chuyện rất nghiêm túc, hai người đàm luận sự tình ở biên quan, còn có sau khi Tĩnh Quốc hầu phủ hồi kinh, thế cuộc trong kinh biến hóa. Nói đến Tĩnh Quốc hầu phủ, Bạch Văn Hãn liền nghĩ đến Hàn Tư Ân, nghĩ đến Hàn Tư Ân, liền nghĩ đến đệ đệ trong nhà nhất định đòi làm bạn với người ta.

Sau đó Bạch Văn Hãn không nhịn được thuộc hạ trung thành tuyệt đối với mình nói bậy nói bạ như vậy, nói: " Hàn thế tử này làm việc quá lớn gan, Hàn Quốc công phủ hiện tại từ trên xuống dưới đều đối với hắn hận thấu xương, lại càng không nói tới người khác. Hoàng thượng hiện tại cần hắn, đương nhiên khắp nơi đều che chở hắn. Chờ hoàng thượng không cần tới hắn nữa, không cần hoàng thượng mở miệng, Hàn Quốc công nhất định để hắn chết. Hiện tại hắn không để lại đường lui cho mình như vậy, những người bị hắn xét nhà kia, có ai là không có người đứng sau? Nếu ta là người sau lưng kia, hiện tại Hàn Tư Ân bị hoàng thượng giam lỏng ở trong phủ như vậy, ta liền liên hợp với Hàn Quốc công, tìm một cơ hội khiến hắn biến mất. Bằng không, ai biết được sau này hắn có đến bắt mình luôn không."

Trước mặt thuộc hạ, Bạch Văn Hãn rất ít khi bàn luận về người trong triều đình, hắn nói như vậy cũng là có chút giận chó đánh mèo. Mấy ngày nay hắn thấy Bạch Thư bình an hồi kinh, tức giận đối với Hàn Tư Ân cũng đã phai nhạt đi mấy phần, Bạch Thư là người, không phải con rối. Y nguyện ý cùng người nào lui tới, là chuyện riêng của y, Bạch Văn Hãn hiểu rõ đạo lý này, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

Kỳ thực nếu không dính đến Bạch Thư, trong lòng Bạch Văn Hãn vẫn rất kính nể Hàn Tư Ân. Tuy rằng thủ đoạn làm việc làm của người này quang minh chính đại đến mức khiến người ta cảm thấy có chút ngu xuẩn, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại đến hâm mộ trong lòng Bạch Văn Hãn.

Cùng là trong nhà không yên, nhưng hắn không làm được như Hàn Tư Ân, khiến Hàn Quốc công ngậm miệng như vậy, tuy rằng đây chỉ là tạm thời, cơ mà nghĩ lại vẫn thật sảng khoái.

Bạch Văn Hãn vì thế còn có chút than thở, nếu như đệ đệ mình không ngóng tâm ngóng phổi muốn cùng Hàn Tư Ân kết bạn là tốt rồi.

Chỉ là Bạch Văn Hãn không biết, thời điểm Bạch Thư được hắn hết sức quan ngại nghe thấy câu này, trong lòng có chút bận tâm Hàn Quốc công sẽ giống như Bạch Văn Hãn nói vậy, ở quốc công phủ lặng yên không một tiếng động giết chết Hàn Tư Ân. Vì vậy liền lén lút rời khỏi phủ tướng quân, một đường đạp nóc nhà người ta mà qua, dễ dàng đi tới gian phòng của Hàn Tư Ân.

Chỉ là trong lòng y sốt ruột đến thăm, cũng không nghĩ tới bây giờ đã là nửa đêm.

Hàn Tư Ân khi nghe được đáy lòng Bạch Thư nói gì, u ám trong lòng tản đi hai phần. Trên đời này, người chán ghét thù hận hắn không ít, người có mục đích muốn giao du cùng hắn lại càng nhiều, móc tim móc phổi đối với hắn người tựa hồ chỉ có một mình Bạch Thư.

Nghĩ tới đây, Hàn Tư Ân không tự chủ ôm lấy y sam, hắn rũ mắt mở miệng giải vây cho Bạch Thư: "Ngươi đêm khuya tới nơi này, có việc gì à?"

Bạch Thư cảm thấy hình như Hàn Tư Ân không có tức giận như vậy, vội vàng tiến lên một bước nói: "Ta nghe ca ca ta phân tích, cảm thấy phụ thân huynh có thể sẽ xuống tay với huynh, bên cạnh huynh không có ai bảo vệ, ta sợ huynh bị bọn họ tính kế."

Hàn Tư Ân một mặt thần sắc trịnh trọng gật gật đầu, một mặt mất tập trung nghĩ, Bạch Văn Hãn nghĩ rất đúng, lòng người khó đoán, lời này đặt ở trên người thân sinh phụ tử cũng không sai.

Nếu như hắn không có khả năng đọc tâm thuật, nói không chừng hắn đã sớm giống như Thế tử chân chính kia, lặng lẽ chết rồi. Chuyện trên đời này nhiều như vậy, sau khi mọi người biết được tin tức, cũng chỉ là cảm thán một đời Thế tử Hàn Quốc công vận mệnh không tốt, ai sẽ đem một một con ma ốm chả mấy khi xuất hiện, chân chính để trong lòng, đàm luận vì sao hắn lại chết đi?

Bạch Thư nhìn sắc mặt Hàn Tư Ân, cho là hắn không tin mình, vì vậy liền tiến lên hai bước, ngữ khí lo lắng nói: "Ta cảm thấy ca ca ta nói cũng có đúng, huynh vì chuyện ở Giang Nam mà đắc tội rất nhiều người, lòng dạ người ở phủ này không giống huynh, huynh không có võ công, muốn để huynh xảy ra chuyện, dựa vào mấy người trong viện của huynh hoàn toàn vô dụng. Ta võ công cao cường, hoàn toàn có thể bảo vệ huynh."

Hàn Tư Ân ngửa đầu nhìn Bạch Thư, khoảng cách của hai người rất gần, dưới đèn đuốc sáng trưng, hắn có thể thấy được lông mi Bạch Thư thật dài cùng thực tâm lo lắng trong mắt y.

Hàn Tư Ân kéo kéo miệng, xì cười một tiếng, nói: "Yên tâm, Hàn Quốc công rất yêu danh tiếng của mình, cho dù trong lòng hắn có cái ý nghĩ gì, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không ở quốc công phủ này động thủ, hắn cần danh tiếng."

Bạch Văn Hãn nghĩ không sai, chỉ là hắn chỉ đứng trên lập trường của bản thân mà đánh giá tất cả những thứ này, đứng trên lập trường của Hàn Trác, lại không giống như vậy. Vì thanh danh, hắn có thể nuôi nhi tử hơn mười năm, làm sao sẽ ở thời điểm căng thẳng này mà ra tay đây?

Hiện tại hoàng đế đang để tâm đến mình, cho nên Hàn Trác vì Ngũ hoàng tử Cơ Hoài cùng Nhàn phi Hàn Vân, cũng không dám ở trong phủ động thủ.

Trong lòng Bạch Thư cũng không vì Hàn Tư Ân nói mà yên tâm được, y đã quyết định sẽ âm thầm bảo vệ Hàn Tư Ân thật tốt, chỉ là điều này y sẽ không nói.

Y thấy thần sắc Hàn Tư Ân an tường, gật đầu nói: "Huynh chắc chắn là tốt rồi, vậy ta về trước đây." Nói xong lời này, y không chờ Hàn Tư Ân phản ứng lại, đã từ trên cửa sổ nhảy đi.

Sau khi Bạch Thư rời đi, Hàn Tư Ân hơi híp mắt lại, giống như bị gió từ trong cửa sổ chui qua thổi vào mắt.

Ngày tới, thời điểm Trầm Hương cùng Bích Hoa chuẩn bị gõ cửa phòng Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân ăn mặc chỉnh tề đã mở cửa. Một khắc Hàn Tư Ân xuất hiện kia, Bích Hoa liền cúi đầu xuống, nhưng nàng vẫn thấy được sắc mặt Hàn Tư Ân có chút tiều tụy, giống như cả đêm không ngủ.

Chỉ là vào lúc này Bích Hoa không dám lắm miệng, nàng cẩn thận cùng Trầm Hương đem nước bưng vào trong phòng, tùy theo Hàn Tư Ân tự mình rửa mặt chải tóc.

Ngày đó Hàn Quốc công phủ nhất định không yên bình, bởi vì Ngũ hoàng tử Cơ Hoài đến.

Hôm nay Ngũ hoàng tử Cơ Hoài tới đây ngoại trừ thăm hỏi lão phu nhân thân thể không khỏe, còn mang cho lão phu nhân một phong thư của mẫu phi hắn. Trước khi đi, mẫu phi hắn thiên ninh vạn dặn, muốn hắn đem thư này tự tay giao cho lão phu nhân, chỉ đưa cho lão phu nhân, đừng để những người khác nhìn thấy.

Cơ Hoài có lòng hiếu kỳ, trên đường vô số lần muốn mở phong thư này ra nhìn một chút, thế nhưng nhớ đến vẻ trịnh trọng của mẫu phi hắn, vẫn không làm được.

Sau khi lão phu nhân nhận thư, ngược lại là ở trước mặt Cơ Hoài trực tiếp mở ra, trong phút chốc nhìn thấy thư, thần sắc lão phu nhân bỗng nhiên hơi đổi một chút, lập tức nâng mắt nhìn về phía Cơ Hoài, ánh mắt hết sức phức tạp.

Cơ Hoài bị ánh mắt ngoại tổ mẫu nhìn đến căng thẳng, hắn nhăn lại anh khí mi phong, thư này hắn cũng nhìn thấy, chỉ có gạch ngang cùng bốn nét chấm, hắn còn thật không nhìn ra được mẫu phi hắn cùng ngoại tổ mẫu trao đổi bí mật gì.

Lão phu nhân nhìn Cơ Hoài, sau một hồi thở dài, nói: "Ngươi trở lại nói cho Nhàn phi, việc này ta sẽ suy nghĩ thật kỹ."

Cơ Hoài thấy lão phu nhân thực sự không vui lắm, liền rời khỏi viện của lão phu nhân. Đích tử đại phòng Hàn Duyệt Trung thì lại chờ hắn ở bên ngoài, hai người cười cười nói nói đi tới rừng đào.

Đêm đó, sau khi Hàn Trác cùng Hàn Thù từ trên triều đình hồi phủ, lão phu nhân liền đơn độc gọi Hàn Trác vào trong viện tử của mình, còn khiến Hàn Thù nghĩ đông nghĩ tây.

Sau khi để tất cả mọi người lui ra, lão phu nhân đem thư của Hàn Vân đưa cho Hàn Trác, thần sắc có chút lạnh nhạt, nói: "Ngươi xem một chút, cảm thấy như thế nào."

Hàn Trác mở thư ra, trầm tư một lúc, nói: "Nhàn phi nương nương là muốn cho Minh Châu nhập cung?"

Lão phu nhân nghe lời này, cười lạnh nhìn về phía Hàn Trác, nói: "Đối với chuyện này, ngươi thật không biết sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện