Hoàng đế nói câu nói này ngữ khí tương đối ôn hòa, nhưng dù là ai vào lúc này cũng không dám trả lời mấy chữ này, Hàn Tư Ân trên mặt cũng không ngoại lệ. Chỉ thấy thần sắc hắn hơi mang theo mấy phần sốt ruột thay mình giải thích: "Hoàng thượng thứ tội, vi thần ăn nói vụng về, tuyệt đối không phải ý tứ này. Vi thần gần đây rất được đại thần trong triều kính trọng, cũng mười phần được phụ thân coi trọng, những thứ này đều là hoàng thượng tín nhiệm mới có. Vi thần cảm kích hoàng thượng còn không kịp, sao lại trách cứ hoàng thượng được?"

Hoàng đế nghe Hàn Tư Ân tự nói mình rất được người kính trọng, không thích dưới đáy lòng cũng tản đi, hơn nữa hiếm thấy lỗ tai nóng lớn, nóng hết cả mặt mày.

Hắn yên lặng nhìn chăm chú nhìn Hàn Tư Ân, nghĩ thầm hắn còn thật dám nói lời này, theo hắn biết, văn võ bá quan trong triều này, không mấy người kính trọng hắn. Liền ngay cả các đại thần thanh lưu, mặc dù biết cách làm của hắn có lợi cho triều đình, nhưng đối với hắn tiền trảm hậu tấu không tuân theo quy củ cũng cực kỳ không nhìn nổi, càng không nói tới các lão thần tương đối bảo thủ khác.

Trong triều, người hận Hàn Tư Ân cũng không ít. Nếu như không phải hắn tận lực đè lên, tấu chương tố cáo tội danh của Hàn Tư Ân, có thể xếp đầy ngự án rồi.

Nghĩ đến tình cảnh bây giờ của Hàn Tư Ân cũng là do ý định của mình mới có, tâm tình hoàng đế có điểm phức tạp.

Hàn Tư Ân lại ra vẻ hoàn toàn không biết hoàng đế đang suy nghĩ gì, hắn một mặt lo lắng biểu hiện suy nghĩ cho những thứ khác người, nói: "Chẳng qua là vi thần cảm thấy, bởi vì vi thần được hoàng thượng coi trọng, mới gặp phải việc này, hơn nữa ban đầu Nhàn phi nương nương coi trọng chính là trưởng nữ nhà Nhị thúc phụ, cũng không phải là Minh Châu, đây là chuyện toàn bộ quốc công phủ đều biết. Hơn nữa, hoàng thượng cũng đã đáp ứng hôn sự của Minh Châu không cho phép người khác can thiệp, nếu người trong phủ quả thực sinh ra tâm tư như vậy, sợ là là có chút coi thường hoàng ân rồi, tất khiến hoàng thượng tức giận, đương nhiên những thứ này đều là vi thần suy đoán thôi, nhưng vi thần vẫn tự chủ trương làm ra việc này, thực sự không phải có ý định mạo phạm Ngũ hoàng tử."

Nguyên Bảo ở bên cạnh căn bản đã quen Hàn Tư Ân trắng trợn cáo trạng như vậy rồi, Hàn Tư Ân không nói ra tâm tư của mình, có khi hoàng thượng còn chưa nghĩ nhiều về Hàn Quốc công phủ như thế. Hiện tại bị Hàn Tư Ân nhắc tới, Nguyên Bảo rõ ràng nhìn thấy sắc mặt hoàng thượng theo lời nói của Hàn Tư Ân càng ngày càng đen rồi, Hàn Tư Ân đã thành công khơi lên lửa giận trong lòng hoàng thượng.

Hoàng đế đối với việc Hàn Tư Ân có thể thản nhiên nói ra việc riêng của hậu viện Hàn Quốc công phủ như thế, trong lòng vẫn cực kỳ thưởng thức, việc này biểu thị Hàn Tư Ân ở trước mặt hắn là không che giấu gì cả. So sánh một chút, thì việc Hàn Quốc công phủ không để hắn vào mắt, còn thực khiến hắn trong lòng không quá thoải mái.

Vì vậy sau khi Hàn Tư Ân nói xong lời này, hoàng đế tận lực duy trì tư thái minh quân, thái độ coi như ôn hòa nói: "Những việc ngươi nói trẫm sẽ phái người đi xác nhận, ngươi về trước đi."

Vào tai Hàn Tư Ân, ý tứ của hoàng đế chính là, ngươi trở lại chờ tin tức tốt của trẫm đi. Hắn lĩnh mệnh rời đi, cũng không cùng hoàng đế cò kè mặc cả gì nữa.

Sau khi Hàn Tư Ân rời đi, hoàng đế nhìn Nguyên Bảo, ánh mắt âm âm nói: "Ngươi nói xem, Hàn Tư Ân là cố ý nói như vậy, muốn trẫm tính sổ Hàn Quốc công phủ một chút, hay trong lòng thực sự nghĩ như vậy đây."

Nguyên Bảo thần sắc bất biến, hắn tiếp lời, nói: "Lão nô cũng không biết. Chỉ là lão nô nghĩ, quan hệ giữa Hàn thế tử cùng quốc công phủ không tốt, vạn tuế gia người đã sớm biết, Hàn thế tử ở trước mặt ngài cũng chưa từng che giấu. Hôm nay Hàn thế tử đại khái là cảm thấy thật sự thiệt thòi, sau khi nhìn thấy vạn tuế gia ngài, lại như thường ngày, đem lời tự đáy lòng nói hết ra."

Nguyên Bảo sắc mặt không đổi nói lời này, mười phần thành khẩn. Hoàng đế nở nụ cười, nói: "Ngươi này không phải là đang nói, Hàn Tư Ân đang cáo trạng với trẫm đó sao?" Nguyên Bảo hé miệng nở nụ cười, không nói tiếp.

Hoàng đế cũng không mong hắn tiếp tục nói chuyện, lão nhàn nhạt nói: "Chỉ là hắn kiện cáo này lại khiến trẫm thoả mãn, trẫm sẽ cho Hàn Trác một phần đại lễ, thỏa mãn nguyện vọng nhà bọn họ, cũng thỏa mãn lão ngũ."

Nguyên Bảo nghe hoàng đế lẩm bẩm, cúi thấp đầu, không nói lời nào giúp hoàng đế mài mực.

Hoàng đế ở trên giấy cuộn vàng óng, viết xuống chiếu thư tứ hôn, để phủ nội vụ lập tức đi tới Hàn Quốc công phủ ban chỉ.

Cơ Hoài được hoàng đế nghĩ đến, lúc này đang ở trong cung điện của mẫu phi hắn. Hắn do dự rất lâu, mới nói với Hàn Vân việc bản thân tự mình tới cầu kiến hoàng đế.

Sở dĩ Cơ Hoài tự mình đi vào cầu chỉ, là vì sau khi hắn hồi cung, báo cho Hàn Vân việc chính mình ở quốc công phủ đã làm việc thất lễ, nói ra bản thân muốn định hôn cùng Hàn Thanh Tuyết trước đã, kết quả bị Hàn Vân không hề nghĩ ngợi mà mở miệng bác bỏ.

Cơ Hoài rất kinh ngạc, hỏi Hàn Vân tại sao. Hắn không hiểu, những năm này Hàn Vân vẫn luôn rất hài lòng Hàn Thanh Tuyết, trước đây lúc nào cũng vô tình hoặc cố ý ở trước mặt hắn nhắc đến Hàn Thanh Tuyết, hiện tại sao lại không muốn rồi.

Nhưng mẫu phi hắn thoạt nhìn cực kỳ buồn bực, chỉ nói hắn bị Hàn Thanh Tuyết lừa, lại lạnh lùng nói, mặc dù sự tình đến mức độ này, nàng cũng sẽ không để Hàn Thanh Tuyết vào cung. Liền lẩm bẩm nói sử dụng thủ đoạn như vậy, nàng cũng không tin sẽ không tìm được manh mối.

Sau đó không chờ hắn hỏi nhiều, Hàn Vân liền bảo hắn đi về nghỉ, còn nói hắn mau chóng quên chuyện này đi, cữu cữu hắn cùng người trong nhà sẽ xử lý tốt tất cả những thứ này, tuyệt đối sẽ không để chuyện này truyền đi.

Cơ Hoài bị mẫu phi đột nhiên biến chuyển như vậy không hiểu được gì, nhưng hắn cũng biết, nếu như hắn thật thuận theo ý mẫu phi, thì chính là phá hủy cả đời Hàn Thanh Tuyết.

Vì vậy hắn vừa suy xét trong chốc lát, liền tìm đến phụ hoàng hắn, bẩm rõ chuyện này.

Thật ra Cơ Hoài có điểm sợ sệt phụ hoàng hắn, đây là lần đầu tiên hắn đơn độc tìm hoàng đế cầu xin một chuyện.

Hắn luôn cảm thấy ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn, không phải là yêu thích, mà là lạnh như băng. Nhưng người khác đều nói, Tam ca Cơ Lạc mới là người phụ hoàng hắn không thích nhất, so với Tam ca, hắn cực kỳ được sủng ái.

Hàn Vân vốn đang xem móng tay mình mới sơn xong, đột nhiên nghe được Cơ Hoài nói vậy, nàng cả kinh đứng lên, căm tức nhìn Cơ Hoài nói: "Ngươi sao lại không hiểu chuyện như thế? Chuyện lớn như vậy, ngươi lại đi nói cho hoàng thượng, tại sao không cùng Bổn cung thương lượng một chút?"

Lần đầu tiên Cơ Hoài bị Hàn Vân trách cứ, trong lòng rất nặng nề ngột ngạt, hắn nhìn mẫu phi luôn luôn thương yêu mình, buồn bực nói: "Nhưng mẫu phi căn bản cũng không nói cho nhi thần nguyên nhân."

Hàn Vân tức đến đầu óc đều hóa lỏng rồi, nàng nghe Cơ Hoài nói vậy, buồn bực thất thần một chút, trầm giọng nói: "Bổn cung nói cho ngươi, thân phận Hàn Thanh Tuyết quá thấp, không thích hợp làm phi tử ngươi. Bổn cung đã cùng cữu cữu của ngươi thương lượng xong, qua mấy ngày nữa liền cầu hoàng thượng đem Hàn Minh Châu gả cho ngươi làm phi, ngươi bây giờ không những phá hủy hết rồi, còn có thể chọc giận phụ hoàng ngươi. Không được, Bổn cung hiện tại muốn lập tức đi gặp hoàng thượng, bằng không hết thảy đều lỡ mất."

Hàn Vân có chút hoảng loạn, nếu như hoàng thượng biết được dự định của nàng, vậy coi như xong rồi.

Còn Cơ Hoài nghe thấy Hàn Vân nói câu đầu tiên, liền sợ ngây người, hắn ngơ ngác nhìn Hàn Vân, đột nhiên hiểu được, tại sao Hàn Thanh Tuyết lại nói Hàn Minh Châu đem nàng đẩy vào trong hồ.

Hàn Minh Châu đại khái là đã biết được ý định của Hàn gia, cho nên cố ý làm như vậy. Vậy cũng nói, Hàn Minh Châu căn bản không coi trọng hắn.

Hàn Minh Châu lớn lên xinh đẹp động nhân, thế gian khó tìm, mà Cơ Hoài cũng không nhìn ở trong mắt, trong lòng hắn, Hàn Minh Châu chỉ là một biểu muội xa lạ, dĩ nhiên không quan trọng bằng Hàn Thanh Tuyết mỗi năm đều gặp. Lúc này nghĩ đến Hàn Minh Châu không coi trọng hắn, trong lòng hắn cũng không có gợn sóng quá lớn, ngược lại thấy Hàn Vân như vậy, trong lòng hắn cực kỳ mờ mịt.

Hắn nhìn Hàn Vân có chút không dám tin lắm, hỏi: "Mẫu phi, lẽ nào liền bởi vì như vậy, ngươi liền định phá hủy cả đời của biểu tỷ Thanh Tuyết sao?"

Hàn Vân nhìn Cơ Hoài, lần đầu tiên cảm thấy chính mình đem hắn nuôi thành không hiểu chuyện đời như vậy, nàng xoa xoa não bộ đau đớn, nói: "Chuyện này mẫu phi sẽ giải thích cho ngươi sau, hiện tại ngươi cùng ta lập tức đi gặp phụ hoàng ngươi. Ngươi là hoàng tử, sao lại có chuyện hôn sự tự mình làm chủ được."

Lần đầu tiên Cơ Hoài có ý định phản kháng Hàn Vân, hắn trầm mặt nói: "Hài nhi mới vừa từ chỗ phụ hoàng trở về, bây giờ không dám lại đi đổi ý."

Hàn Vân cũng không rảnh cùng hắn giảng đạo lý, nói câu: "Ta trước đi gặp hoàng thượng, có chuyện gì chờ Bổn cung trở lại hẵng nói." Liền vội vã rời đi.

Cơ Hoài căn bản không có hé răng.

Hàn Vân cầu kiến hoàng thượng, lại bị Nguyên Bảo ngăn cản. Nguyên Bảo nhìn nàng cười híp mắt nói: "Nhàn phi nương nương đến thật không khéo, hoàng thượng mới vừa ngủ, không cho bất luận người nào quấy rối. Chỉ là lão nô phải sớm chúc mừng Nhàn phi nương nương, hoàng thượng vừa nãy đã hạ chỉ, tứ hôn trưởng nữ của quốc công phủ gả cho Ngũ hoàng tử làm phi. Hoàng thượng nói, Ngũ hoàng tử chính trực, mong nhớ niên thiếu, tuy rằng tự mình xin hôn, có chút đường đột, không phù hợp quy củ trong cung, nhưng Nhàn phi nương nương cũng từng nhắc qua nữ tử này, nói là đoan trang tú tuệ, cực kỳ hiếm có. Lại cùng Ngũ hoàng tử là thanh mai trúc mã, cũng là một đôi lương duyên, hoàng thượng liền ban xuống hôn sự rồi, lão nô ở đây muốn chúc mừng nương nương tâm nguyện hoàn thành."

Hàn Vân nghe Nguyên Bảo nói vậy, nét cười trên mặt đều cứng lại, nhưng nàng đành phải tiếp nhận lời chúc của Nguyên Bảo, nói: "Nguyên công công khách khí, không biết thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng đã ra khỏi cửa cung hay chưa?"

Nguyên Bảo tiếp tục cười, "Đã ra khỏi cửa cung, sợ là còn đến sớm hơn Hàn thế tử đây."

"Hàn thế tử?" Hàn Vân sửng sốt một chút, nảy lên mày liễu cong cong, thần sắc mang theo mấy phần hoang mang nói: "Nguyên công công, Thế tử quốc công phủ vừa vào cung sao?"

Nguyên Bảo gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, đối với tứ hôn của hoàng thượng, Thế tử còn là người đầu tiên biết đến đây."

Trong lòng Hàn Vân vừa kinh sợ liền giận dữ, Hàn Tư Ân là cái đứa dám ở trước mặt hoàng thượng nói hưu nói vượn, không biết chuyện tứ hôn cùng hắn có mấy phần quan hệ.

Chỉ là Hàn Vân cũng không dám ở trước mặt Nguyên Bảo hỏi thăm cái gì, nói vài câu hàn huyên, xác định hoàng đế sẽ không gặp nàng, liền trở về cung của mình.

Chuyện ngày hôm nay phát sinh quá nhiều, nàng cần phải suy nghĩ thật kỹ nên xử lý như thế nào.

Sau khi Hàn Vân rời đi, Nguyên Bảo gảy gảy đầu ngón tay, quay người tiến vào ngự thư phòng.

Hoàng đế ngồi ngay ngắn trước ngự án xem tấu chương, nghe đến âm thanh, cũng không ngẩng đầu lên hỏi một câu: "Đuổi được rồi?"

Nguyên Bảo nói: "Hoàng thượng tứ hôn cho Ngũ hoàng tử, đây là chuyện đại hỉ, Nhàn phi nương nương thực vui mừng."

Hoàng thượng rầm rì chút, nói: "Chỉ có ngươi miệng ngọt, không trách toàn bộ hậu cung đều yêu thích nghe ngươi nói chuyện."

Nguyên Bảo vội nói: "Lão nô không dám, lão nô biết rõ các vị chủ tử của hậu cung, đều là nể mặt hoàng thượng mới cùng lão nô nói nhiều vài câu thôi."

Hoàng thượng cúi đầu ừm một tiếng, nói: " Ngày hôm nay Hàn Quốc công phủ có chuyện đại hỉ, Nguyên Bảo ngươi nói, bọn họ có thích thánh chỉ trẫm tứ hôn cho không? Ngôn từ trong thánh chỉ, có phải hơi kịch liệt rồi không?"

Nguyên Bảo nói: "Lôi đình vũ lộ đều là hoàng ân, bọn họ đương nhiên sẽ yêu thích."

Hoàng đế cảm thấy lời này cực kỳ dễ nghe, hắn thở dài nói: "Nói cho cùng, muốn trách thì trách Hàn Tư Ân, trẫm đều là vì hắn mà ngôn từ mới mất chừng mực."

Nguyên Bảo ngoài miệng nói Hàn thế tử chính là trong ngoài đồng nhất, trong lòng thì lại nghĩ, lão gia ngài còn không phải đang cố ý để Thế tử chịu oan ức hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện