Các phủ quan chức của đế kinh đối với Hàn Tư Ân vừa không hô không hoán ra tay như thế, liền phế bỏ luôn trưởng công chúa vẫn được hoàng thượng thương yêu, trong lòng không khả năng không kinh sợ. Mà vừa nghe nói việc này có liên quan tới Hàn Tư Ân, những người kia lại cảm thấy cũng không quá kinh ngạc như vậy.
Hiện tại, các phủ quan chức của đế kinh đối động thái ở kinh thành, đại khái là đều chuẩn bị sẵn tâm thái như thế.
Giống như việc của trưởng công chúa lần này, sau khi truyền ra tin tức, phản ứng đầu tiên của bọn họ vốn dĩ nên là: Cái gì? Trưởng công chúa bị hoàng thượng tước phong hào? Phương Tá bị nhốt? Tại sao, địa vị của nàng ta ở trong lòng hoàng đế cực cao, nhất định phải điều tra rõ ràng, xem xem rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì. Xem phủ ta có thân thích nào dính dáng đến phủ của trưởng công chúa hay không, có thể liên lụy đến chúng ta hay không. Ngày hôm qua vẫn còn tốt, sao nói biến liền biến cơ chứ?
Sau đó, vừa nghe nói chuyện của trưởng công chúa có liên quan đến Hàn Tư Ân, các phủ quan chức liền quỷ dị bình tĩnh. Ở trong mắt bọn họ, chỉ cần là cái Hàn Tư Ân Hàn thế tử này ra tay, không quan tâm địa vị của ngươi trong lòng hoàng thượng quan trọng đến đâu, không có người hắn không dám đắc tội, cũng không có người hắn phát cơm hộp lại không đi, cho nên hoàn toàn không cần thiết kinh hoảng, cũng không cần nghe ngóng, hắn duỗi tay về phía ngươi, ngươi chỉ có thể không ngừng kêu bồ Tát phù hộ ngươi, những chuyện khác phó mặc cho số phận chính là lựa chọn tốt nhất.
Trong mắt những quan chức của kinh thành, Hàn Tư Ân chính là con chó điên, không nói đến việc vớ được ai liền cắn, mà mấu chốt là những người bị hắn cắn, một mình tử thương đã là nhẹ, còn nếu không chính là xét nhà mang tội diệt tộc.
Cho nên, ở trong mắt bọn họ, sự việc của trưởng công chúa, không quản nàng đến cùng đã làm chuyện gì khiến người người oán trách, khiến hoàng đế nổi trận lôi đình như thế, cuối cùng vẫn là nàng xui xẻo, đụng phải Hàn Tư Ân.
Bằng không, lớn lối nhiều năm như vậy cũng không có vấn đề gì, hiện tại chỉ vừa mới hồi kinh, mới đối đầu với Hàn Tư Ân, liền nhà tan cửa nát.
Chỉ là sau đó, Phương Tá ở trong thiên lao hóa điên, mỗi ngày đều lớn tiếng kêu gào cứu mạng, nói là có người ở bên cạnh hắn, đi theo hắn, muốn giết hắn. Người biết chuyện đều biết, những tên gọi từ trong miệng Phương Tá, đều là người hắn đã từng hại qua.
Cuối cùng, vào một sáng sớm Phương Tá chết ở đại lao, là tự mình đâm chết, mà trưởng công chúa sau khi nghe được tin tức này, đêm khuya không cẩn thận chết đuối.
Sau khi hoàng đế biết tin trưởng công chúa chết đuối, rất rất tức giận. Hắn biết trưởng công chúa còn che giấu hắn một số chuyện, hắn mấy ngày nay một mực chờ đợi trưởng công chúa thừa nhận với hắn, thậm chí như trưởng công chúa ám chỉ qua, chỉ cần nàng nói, Phương Tá có thể miễn tội chết.
Mắt thấy trưởng công chúa vì Phương Tá có dấu hiệu buông lỏng, kết quả lại xảy ra chuyện như này. Người còn tốt thật, đồng thời chết luôn rồi, tối tăm trong lòng hoàng thượng có thể tưởng tượng được. Chỉ là hoàng đế cũng không có lộ ra, mà là lặng lẽ cho người chuyển lời cho Hàn Tư Ân, bảo hắn cần phải điều tra kĩ càng việc này.
Hàn Tư Ân hiểu ý tứ sâu xa của hoàng đế, thời điểm tiếp nhận khẩu dụ, đầy mặt nghiêm túc, mười phần trang trọng, nội thị truyền tin rất hài lòng, sau khi hoàng đế biết cũng rất hài lòng.
Mà trải qua chuyện của trưởng công chúa, danh tiếng của Hàn Tư Ân tại đế kinh, thậm chí là toàn bộ Đại Chu đều được đề cao một tầng, danh hiệu hung thần ác sát thậm chí còn lưu truyền đến biên giới khác, ngược lại là triệt để trở thành gương mặt đại diện của người âm ngoan.(Tàn nhẫn, ngoan độc)
Đối với hư danh này đó, Hàn Tư Ân cũng chỉ tùy ý nghe vào một bên tai.
Mà sau khi xảy ra chuyện của trưởng công chúa, ở trong mắt người ngoài, Hàn Tư Ân liền vùi ở quốc công phủ không ra khỏi cửa, thế nhưng những quan viên kia vẫn luôn phái người theo dõi biết được, Hàn Tư Ân thường thường xuất môn.
Chỉ là những người bọn họ phái đi căn bản không biết hắn xuất môn lúc nào, làm sao xuất môn. Những người theo dõi này thường cho là hắn vẫn luôn ở quốc công phủ, mà chỉ chớp mắt liền thấy bóng dáng của Hàn Tư Ân từ trên đường cái về nhà, tâm tình cực kỳ quái dị.
Đây rõ ràng là có cao thủ bảo vệ bên người.
Không chỉ người theo dõi nghĩ như vậy, mà đám người Hàn Trác ở quốc công phủ cũng cho là như vậy. Chỉ là bọn hắn không có cách nào tra rõ ràng, cho nên không ai biết được Hàn Tư Ân trong thời gian này làm những gì, lại tra được những gì.
Đương nhiên, vẫn luôn có một vài người chột dạ ngày ngày nôn nóng, đêm đêm ngủ không yên, bởi vì lo lắng thanh đao Hàn Tư Ân này không biết lúc nào liền rơi xuống đầu mình.
Ngày này, Hàn Tư Ân lần thứ hai từ bên ngoài không chút hoang mang trở lại Phương Lan viện, một khắc khi nhìn thấy Bích Hoa, tâm tình của hắn nhất thời có chút không tốt.
Vết thương của hắn bởi gì mấy ngày qua bôn ba qua lại, có chút đau, liền ngồi ở cửa phòng kêu người băng bó lại cho hắn lần nữa.
Theo lí, băng bó vết thương tốt nhất nên ở trong phòng tránh bị gió lùa, chỉ là Hàn Tư Ân muốn ngồi ở cửa, Phương Lan viện này không ai dám có ý kiến phản đối là được rồi.
Khi Trầm Hương cùng Bích Hoa thay thuốc cho vết thương trên vai của hắn, Hàn Tư Ân híp lại mắt, thần sắc thản nhiên, sau đó, hắn như là nhớ ra gì đó, liền thuận miệng phân phó một câu: "Cầm bức chân dung kia ra đây."
Bức chân dung trong miệng hắn, đương nhiên là chỉ bức tranh Bạch Thư vẽ cho hắn kia.
Vân Chi đứng cạnh vội nhỏ giọng đáp lại, mà cùng lúc đó, Bích Hoa đang băng bó vết thương cho Hàn Tư Ân, ra tay bỗng nhiên nặng một chút, vết thương vốn đã không còn chảy máu, bị nàng nhấn mạnh như vậy, liền chảy ra một ít máu, Hàn Tư Ân vì nàng nhấn tay quá mạnh mà bỗng nhiên mở mắt ra.
Trên mặt hắn cũng không có bất kỳ thái độ bất mãn nào, chỉ là bình tĩnh quét mắt nhìn Bích Hoa một cái.
Sắc mặt Bích Hoa tái nhợt, cả người run lên, quỳ trên mặt đất. Chỉ là những lời xin thứ tội không có cách nào ra khỏi đôi môi run rẩy kia.
Trầm Hương cúi đầu, không dám nhìn Bích Hoa, tay mình chỉ khẽ run thay Hàn Tư Ân cẩn thận băng bó lại vết thương một lần nữa, sau đó nàng quỳ gối bên cạnh Bích Hoa, thấp giọng nói: "Thế tử thứ tội."
Vân Chi cùng Lạc Hà nhìn thấy tình huống như thế, có chút hai mặt nhìn nhau, chỉ là Vân Chi phản ứng cũng nhanh, nàng vội vàng cúi đầu vào phòng của Hàn Tư Ân lấy ra bức tranh kia.
Vật riêng tư của Hàn Tư Ân rất ít, trong ngày thường đều đặt ở một chỗ cố định trong phòng mình, bức tranh kia cũng vậy, rất dễ dàng có thể tìm được.
Hàn Tư Ân ngồi trên nhuyễn tháp, khẽ nâng tay để Trầm Hương cùng Bích Hoa đứng dậy, Trầm Hương bình tĩnh đứng lên, Bích Hoa giật giật, chân lại có chút như nhũn ra, không đứng lên được.
Cuối cùng, Bích Hoa liền lẳng lặng quỳ ở đó.
Trên mặt Hàn Tư Ân không rõ vì sao nhìn nàng một cái, Bích Hoa cảm nhận được tầm mắt của hắn, càng cúi đầu thấp xuống.
Lúc này, Hàn Tư Ân cuối cùng cũng đem ánh mắt hứng thú nhìn lên người nàng, hắn nhíu mày.
Lạc Hà ở bên cạnh không biết đã xảy ra chuyện gì, có chút mờ mịt, nàng vốn muốn vì Bích Hoa cầu xin, lúc này cũng cảm giác được sự tình có gì đó quái lạ.
Nghĩ đến thủ đoạn của Hàn Tư Ân, trong lòng nàng chỉ có thể không ngừng cầu khẩn Bích Hoa đứng có mà lén lút làm chuyện gì phạm vào kiêng kỵ của Thế tử.
Sau khi Vân Chi mang bức tranh tới, Hàn Tư Ân vươn tay nhận lấy, tùy ý cầm ở trong tay, sau đó hắn nhàn nhạt nói: "Bích Hoa ở lại, tất cả các ngươi đi xuống."
Nhóm người Trầm Hương rất nhanh liền rời đi.
Hàn Tư Ân không nói gì, cũng không nhìn Bích Hoa đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt hắn còn đang hướng về gian phòng của mình.
Nhớ tới thời điểm khi mình ba đời vừa mời trở thành Hàn Tư Ân, những người trong viện này đối với chủ nhân của thân thể này, là không có đến một người để tâm.
Trên bàn tro bụi dày nặng, bên trong rương bạc trống rỗng, ngay cả bát thuốc hắn uống hết cũng chỉ là tùy tiện đặt một nơi.
Mà Bích Hoa là một người thông minh lại biết thay đổi, nàng cũng là người đầu tiên sau khi Hàn Tư Ân biến đổi, quy hàng với Hàn Tư Ân.
Nghĩ tới chuyện đời này hắn vừa mới tỉnh lại đã ra tay với Đổng ma ma, Hàn Tư Ân không khỏi khẽ cười một tiếng, cảm giác đây đều là chuyện rất lâu lúc trước.
Bích Hoa nghe thấy tiếng cười của Hàn Tư Ân, đột nhiên dập đầu lạy ba cái, nói: "Thế tử thứ tội, nô tỳ có tội." Sau đó không chờ Hàn Tư Ân hỏi nàng, đến cùng đã phạm sai cái gì, Bích Hoa liền đem những lời bị đè nén trong lòng nói hết ra.
Nói cho cùng vẫn là vì phụ thân, huynh trưởng của nàng, bởi vì có người cố ý nhằm vào nhà nàng, những ngày qua nàng vẫn luôn buồn rầu. Sau đó đại nha đầu Minh Diễm của phòng Liễu thị âm thầm liên hệ với nàng.
Minh Diễm ám chỉ nàng, chỉ cần nàng làm theo dặn dò, người nhà của nàng sẽ không sao. Hơn nữa, phu nhân cũng không bắt nàng làm gì cả, chỉ cần nàng theo dõi hành trình của Hàn Tư Ân, trong ngày thường liên hệ với ai, Phương Lan viện có nơi nào khác thường hay không.
Trong lòng Bích Hoa vẫn luôn đắn đo, nàng không dám liên hệ với Minh Diễm, mà cũng không dám cắt liên hệ, chỉ mơ hồ lộ ra là trong tay Hàn Tư Ân có một bức tranh người khác vẽ cho hắn. Mà người này, nàng cũng không dám nói ra là Bạch Thư, chỉ hàm hồ nói mình cũng không dám ngẩng đầu nhìn diện mạo người kia.
Ngày hôm nay Minh Diễm vô tình gặp nàng, ám chỉ nàng nhất định muốn phải cho Liễu thị một món quà an tâm, cũng chính là muốn lấy cho Liễu thị một đồ vật mà Hàn Tư Ân tương đối coi trọng, coi như là chứng minh thành ý của nàng, nàng liền nghĩ tới bức tranh Bạch Thư đưa cho Hàn Tư Ân kia.
Nàng lén lút mở bức tranh đó ra, thế nhưng cuối cùng do dự rất lâu vẫn cuộn tranh lại rồi cất vào chỗ cũ.
Cũng bởi vậy, nên lúc nãy đột nhiên nghe thấy Hàn Tư Ân nhắc đến bức tranh kia, nàng nhất thời hoảng sợ, không tự chủ được mà chột dạ, nghĩ đến nếu như Hàn Tư Ân phát hiện chân dung không đúng thì kết cục của mình sẽ ra sao, trong lòng Bích Hoa không thể không sợ sệt. Nàng cũng biết việc mình thất thố không gạt được Hàn Tư Ân, liền quyết tâm, nói hết mọi chuyện ra.
Hàn Tư Ân nghe Bích Hoa nói, liền giơ tay nhẹ vuốt bức chân dung. Nếu như hắn không có năng lực đặc thù, đại khái là cả đời cũng không nghĩ ra, người bên cạnh mình rốt cuộc có tâm tư gì.
Bích Hoa mấy ngày nay lo lắng hoang mang, hắn đương nhiên biết được. Thế nhưng nàng không nói với mình, mở miệng vẫn cứ khẳng định đây là việc riêng, không nên làm phiền mình, mà nói cho cùng vẫn là không tin mình.
Nhưng Bích Hoa thật sự là một nữ tử rất thông minh, chẳng qua là ban đầu tại Giang Nam, nàng hầu hạ Nhan Tịch, nổi lên tâm tư, đối với việc Hàn Tư Ân ban đầu đối xử với Nhan Tịch thấy chết mà không cứu, nên mới loạn tâm mà thôi.
Bởi vì dù sao nàng cũng không làm gì có lỗi với mình, cho nên sau khi Hàn Tư Ân hồi kinh cũng chỉ để Trầm Hương thay thế vị trí của Bích Hoa mà thôi.
Điều này khiến Bích Hoa có chút không dễ chịu, thêm vào chuyện trong nhà, nên Bích Hoa bắt đầu không kiên định được nữa.
Bằng không, dùng sự thông minh của nàng nên nghĩ đến, lúc trước khi Hàn Tư Ân thanh danh mới hiển, từng vì để tránh cho các nàng ở trong phủ phải chịu khổ, đã có tâm mang ba người bọn họ cũng đi.
E rằng, ở phương diện khác, Hàn Tư Ân giống như Bạch Thư nói vậy, hắn thật ra là người rất mềm lòng.
Chuyện này Hàn Tư Ân không thừa nhận, đương nhiên hắn cũng không thèm để ý, hắn nghĩ nếu như ngày hôm nay mình không tận lực nhắc đến, chắc chắn không quá mấy ngày, Bích Hoa sẽ đến ôm chân Liễu thị.
Hàn Tư Ân thừa nhận chính mình là một người tính tình lãnh đạm, người ở bên cạnh phản bội hay không phản bội, chỉ cần không chạm đến giới hạn của hắn, hắn sẽ bảo vệ một chút, cũng không đáng kể gì.
Chỉ là hắn ngược lại muốn biết, Hàn Trác thông qua Liễu thị, muốn lấy chân dung của hắn làm gì.
Hắn cũng không trực tiếp xử lý Bích Hoa, thế nhưng cũng không để nàng hầu hạ trước mặt nữa.
Nửa tháng sau, quốc công phủ xuất hiện một việc vui không lớn không nhỏ, Hàn Trác, đương triều Hàn Quốc công nhiều năm không nạp thêm người mới, thời điểm đi dạo trong hậu hoa viên của mình, nghe được tiếng khóc. Sau đó hắn ở một góc quanh hẻo lánh, nhìn thấy một nha đầu đang ôm lấy cánh tay bị người đánh đến đỏ ửng, nhỏ giọng khóc.
Nha đầu này lớn lên xinh đẹp động nhân, khóc lên mười phần khiến người thương yêu, sau khi nhìn thấy Hàn Trác liền kinh hãi mà chạy, hai ngày sau nha đầu này liền trở thành người trong phòng của Hàn Trác.
Nhắc đến, nha đầu này còn là người quen cũ của Phương Lan viện, chính là Đào Yêu.
Sau khi Đào Yêu trở thành người bên cạnh Hàn Trác, trong lòng rất đắc ý, mấy ngày nay Hàn Trác đều nghỉ ngơi ở chỗ nàng. Ánh mắt Liễu thị nhìn nàng cực kỳ ác độc, thế nhưng Đào Yêu cảm thấy so với những đau khổ, những khinh thường nàng phải chịu mấy ngày qua, thì cái này không tính là gì cả.
Mẫu thân nàng cũng là người nông cạn, thấy nàng không được sủng ái trước mặt lão phu nhân, nghĩ nàng không có tiền đồ, liền muốn đem nàng tùy ý gả đi. May là, ngày đó tại hậu hoa viên, nàng trong lúc vô tình nghe thấy Hàn Tư Ân nhắc đến Hàn Trác, nói Hàn Trác mặt ngoài chính trực nhưng cũng lén lút tìm người mới, mà muốn đánh động hắn cũng không dễ dàng, hắn làm quan nhiều năm, ở trước mặt hắn biểu hiện tự nhiên chút, sợ sệt chút là tốt nhất. Sau đó lại nghe được Hàn Tư Ân nói Hàn Trác yêu thích đi dạo hậu hoa viên, nói tìm một nha đầu mỗi ngày ở nơi vắng vẻ của hậu hoa viên khóc lóc, nói không chừng chính là chuyện tốt.
Đào Yêu nghe vậy, tâm tư liền chuyển động, tâm động liền hành động, nên mới thành công.
Có liên quan đến việc Hàn Trác thu vào một nha đầu, ngoại trừ Liễu thị, những người khác cũng không để ý. Mà Hàn Trác mới mẻ với Đào Yêu được mấy ngày, hậu cung lại có sự kiện, Hàn Trác không thể không bắt đầu cuộc sống mỗi ngày vừa bận rộn vừa sầu khổ.
Liễu thị nhân cơ hội chỉnh Đào Yêu vài lần, Đào Yêu biết Hàn Trác là chỗ dựa cuối cùng của nàng, ngược lại cũng không hung hăng như lúc trước ở trước mặt Hàn Tư Ân nữa.
Sau khi nhận được tin gần đây hoàng đế coi trọng một mỹ nhân, Hàn Tư Ân liền vào cung một chuyến.
Mà lần này hoàng đế cũng không gặp hắn, dựa theo Nguyên Bảo nói, hoàng đế đang bận, không rảnh gặp hắn.
Sau khi tin tức Hàn Tư Ân ở trong cung ăn phải cái bế môn canh truyền ra, rất nhiều người cảm thấy hắn đây là đang bị thất sủng.
Hiện tại, các phủ quan chức của đế kinh đối động thái ở kinh thành, đại khái là đều chuẩn bị sẵn tâm thái như thế.
Giống như việc của trưởng công chúa lần này, sau khi truyền ra tin tức, phản ứng đầu tiên của bọn họ vốn dĩ nên là: Cái gì? Trưởng công chúa bị hoàng thượng tước phong hào? Phương Tá bị nhốt? Tại sao, địa vị của nàng ta ở trong lòng hoàng đế cực cao, nhất định phải điều tra rõ ràng, xem xem rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì. Xem phủ ta có thân thích nào dính dáng đến phủ của trưởng công chúa hay không, có thể liên lụy đến chúng ta hay không. Ngày hôm qua vẫn còn tốt, sao nói biến liền biến cơ chứ?
Sau đó, vừa nghe nói chuyện của trưởng công chúa có liên quan đến Hàn Tư Ân, các phủ quan chức liền quỷ dị bình tĩnh. Ở trong mắt bọn họ, chỉ cần là cái Hàn Tư Ân Hàn thế tử này ra tay, không quan tâm địa vị của ngươi trong lòng hoàng thượng quan trọng đến đâu, không có người hắn không dám đắc tội, cũng không có người hắn phát cơm hộp lại không đi, cho nên hoàn toàn không cần thiết kinh hoảng, cũng không cần nghe ngóng, hắn duỗi tay về phía ngươi, ngươi chỉ có thể không ngừng kêu bồ Tát phù hộ ngươi, những chuyện khác phó mặc cho số phận chính là lựa chọn tốt nhất.
Trong mắt những quan chức của kinh thành, Hàn Tư Ân chính là con chó điên, không nói đến việc vớ được ai liền cắn, mà mấu chốt là những người bị hắn cắn, một mình tử thương đã là nhẹ, còn nếu không chính là xét nhà mang tội diệt tộc.
Cho nên, ở trong mắt bọn họ, sự việc của trưởng công chúa, không quản nàng đến cùng đã làm chuyện gì khiến người người oán trách, khiến hoàng đế nổi trận lôi đình như thế, cuối cùng vẫn là nàng xui xẻo, đụng phải Hàn Tư Ân.
Bằng không, lớn lối nhiều năm như vậy cũng không có vấn đề gì, hiện tại chỉ vừa mới hồi kinh, mới đối đầu với Hàn Tư Ân, liền nhà tan cửa nát.
Chỉ là sau đó, Phương Tá ở trong thiên lao hóa điên, mỗi ngày đều lớn tiếng kêu gào cứu mạng, nói là có người ở bên cạnh hắn, đi theo hắn, muốn giết hắn. Người biết chuyện đều biết, những tên gọi từ trong miệng Phương Tá, đều là người hắn đã từng hại qua.
Cuối cùng, vào một sáng sớm Phương Tá chết ở đại lao, là tự mình đâm chết, mà trưởng công chúa sau khi nghe được tin tức này, đêm khuya không cẩn thận chết đuối.
Sau khi hoàng đế biết tin trưởng công chúa chết đuối, rất rất tức giận. Hắn biết trưởng công chúa còn che giấu hắn một số chuyện, hắn mấy ngày nay một mực chờ đợi trưởng công chúa thừa nhận với hắn, thậm chí như trưởng công chúa ám chỉ qua, chỉ cần nàng nói, Phương Tá có thể miễn tội chết.
Mắt thấy trưởng công chúa vì Phương Tá có dấu hiệu buông lỏng, kết quả lại xảy ra chuyện như này. Người còn tốt thật, đồng thời chết luôn rồi, tối tăm trong lòng hoàng thượng có thể tưởng tượng được. Chỉ là hoàng đế cũng không có lộ ra, mà là lặng lẽ cho người chuyển lời cho Hàn Tư Ân, bảo hắn cần phải điều tra kĩ càng việc này.
Hàn Tư Ân hiểu ý tứ sâu xa của hoàng đế, thời điểm tiếp nhận khẩu dụ, đầy mặt nghiêm túc, mười phần trang trọng, nội thị truyền tin rất hài lòng, sau khi hoàng đế biết cũng rất hài lòng.
Mà trải qua chuyện của trưởng công chúa, danh tiếng của Hàn Tư Ân tại đế kinh, thậm chí là toàn bộ Đại Chu đều được đề cao một tầng, danh hiệu hung thần ác sát thậm chí còn lưu truyền đến biên giới khác, ngược lại là triệt để trở thành gương mặt đại diện của người âm ngoan.(Tàn nhẫn, ngoan độc)
Đối với hư danh này đó, Hàn Tư Ân cũng chỉ tùy ý nghe vào một bên tai.
Mà sau khi xảy ra chuyện của trưởng công chúa, ở trong mắt người ngoài, Hàn Tư Ân liền vùi ở quốc công phủ không ra khỏi cửa, thế nhưng những quan viên kia vẫn luôn phái người theo dõi biết được, Hàn Tư Ân thường thường xuất môn.
Chỉ là những người bọn họ phái đi căn bản không biết hắn xuất môn lúc nào, làm sao xuất môn. Những người theo dõi này thường cho là hắn vẫn luôn ở quốc công phủ, mà chỉ chớp mắt liền thấy bóng dáng của Hàn Tư Ân từ trên đường cái về nhà, tâm tình cực kỳ quái dị.
Đây rõ ràng là có cao thủ bảo vệ bên người.
Không chỉ người theo dõi nghĩ như vậy, mà đám người Hàn Trác ở quốc công phủ cũng cho là như vậy. Chỉ là bọn hắn không có cách nào tra rõ ràng, cho nên không ai biết được Hàn Tư Ân trong thời gian này làm những gì, lại tra được những gì.
Đương nhiên, vẫn luôn có một vài người chột dạ ngày ngày nôn nóng, đêm đêm ngủ không yên, bởi vì lo lắng thanh đao Hàn Tư Ân này không biết lúc nào liền rơi xuống đầu mình.
Ngày này, Hàn Tư Ân lần thứ hai từ bên ngoài không chút hoang mang trở lại Phương Lan viện, một khắc khi nhìn thấy Bích Hoa, tâm tình của hắn nhất thời có chút không tốt.
Vết thương của hắn bởi gì mấy ngày qua bôn ba qua lại, có chút đau, liền ngồi ở cửa phòng kêu người băng bó lại cho hắn lần nữa.
Theo lí, băng bó vết thương tốt nhất nên ở trong phòng tránh bị gió lùa, chỉ là Hàn Tư Ân muốn ngồi ở cửa, Phương Lan viện này không ai dám có ý kiến phản đối là được rồi.
Khi Trầm Hương cùng Bích Hoa thay thuốc cho vết thương trên vai của hắn, Hàn Tư Ân híp lại mắt, thần sắc thản nhiên, sau đó, hắn như là nhớ ra gì đó, liền thuận miệng phân phó một câu: "Cầm bức chân dung kia ra đây."
Bức chân dung trong miệng hắn, đương nhiên là chỉ bức tranh Bạch Thư vẽ cho hắn kia.
Vân Chi đứng cạnh vội nhỏ giọng đáp lại, mà cùng lúc đó, Bích Hoa đang băng bó vết thương cho Hàn Tư Ân, ra tay bỗng nhiên nặng một chút, vết thương vốn đã không còn chảy máu, bị nàng nhấn mạnh như vậy, liền chảy ra một ít máu, Hàn Tư Ân vì nàng nhấn tay quá mạnh mà bỗng nhiên mở mắt ra.
Trên mặt hắn cũng không có bất kỳ thái độ bất mãn nào, chỉ là bình tĩnh quét mắt nhìn Bích Hoa một cái.
Sắc mặt Bích Hoa tái nhợt, cả người run lên, quỳ trên mặt đất. Chỉ là những lời xin thứ tội không có cách nào ra khỏi đôi môi run rẩy kia.
Trầm Hương cúi đầu, không dám nhìn Bích Hoa, tay mình chỉ khẽ run thay Hàn Tư Ân cẩn thận băng bó lại vết thương một lần nữa, sau đó nàng quỳ gối bên cạnh Bích Hoa, thấp giọng nói: "Thế tử thứ tội."
Vân Chi cùng Lạc Hà nhìn thấy tình huống như thế, có chút hai mặt nhìn nhau, chỉ là Vân Chi phản ứng cũng nhanh, nàng vội vàng cúi đầu vào phòng của Hàn Tư Ân lấy ra bức tranh kia.
Vật riêng tư của Hàn Tư Ân rất ít, trong ngày thường đều đặt ở một chỗ cố định trong phòng mình, bức tranh kia cũng vậy, rất dễ dàng có thể tìm được.
Hàn Tư Ân ngồi trên nhuyễn tháp, khẽ nâng tay để Trầm Hương cùng Bích Hoa đứng dậy, Trầm Hương bình tĩnh đứng lên, Bích Hoa giật giật, chân lại có chút như nhũn ra, không đứng lên được.
Cuối cùng, Bích Hoa liền lẳng lặng quỳ ở đó.
Trên mặt Hàn Tư Ân không rõ vì sao nhìn nàng một cái, Bích Hoa cảm nhận được tầm mắt của hắn, càng cúi đầu thấp xuống.
Lúc này, Hàn Tư Ân cuối cùng cũng đem ánh mắt hứng thú nhìn lên người nàng, hắn nhíu mày.
Lạc Hà ở bên cạnh không biết đã xảy ra chuyện gì, có chút mờ mịt, nàng vốn muốn vì Bích Hoa cầu xin, lúc này cũng cảm giác được sự tình có gì đó quái lạ.
Nghĩ đến thủ đoạn của Hàn Tư Ân, trong lòng nàng chỉ có thể không ngừng cầu khẩn Bích Hoa đứng có mà lén lút làm chuyện gì phạm vào kiêng kỵ của Thế tử.
Sau khi Vân Chi mang bức tranh tới, Hàn Tư Ân vươn tay nhận lấy, tùy ý cầm ở trong tay, sau đó hắn nhàn nhạt nói: "Bích Hoa ở lại, tất cả các ngươi đi xuống."
Nhóm người Trầm Hương rất nhanh liền rời đi.
Hàn Tư Ân không nói gì, cũng không nhìn Bích Hoa đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt hắn còn đang hướng về gian phòng của mình.
Nhớ tới thời điểm khi mình ba đời vừa mời trở thành Hàn Tư Ân, những người trong viện này đối với chủ nhân của thân thể này, là không có đến một người để tâm.
Trên bàn tro bụi dày nặng, bên trong rương bạc trống rỗng, ngay cả bát thuốc hắn uống hết cũng chỉ là tùy tiện đặt một nơi.
Mà Bích Hoa là một người thông minh lại biết thay đổi, nàng cũng là người đầu tiên sau khi Hàn Tư Ân biến đổi, quy hàng với Hàn Tư Ân.
Nghĩ tới chuyện đời này hắn vừa mới tỉnh lại đã ra tay với Đổng ma ma, Hàn Tư Ân không khỏi khẽ cười một tiếng, cảm giác đây đều là chuyện rất lâu lúc trước.
Bích Hoa nghe thấy tiếng cười của Hàn Tư Ân, đột nhiên dập đầu lạy ba cái, nói: "Thế tử thứ tội, nô tỳ có tội." Sau đó không chờ Hàn Tư Ân hỏi nàng, đến cùng đã phạm sai cái gì, Bích Hoa liền đem những lời bị đè nén trong lòng nói hết ra.
Nói cho cùng vẫn là vì phụ thân, huynh trưởng của nàng, bởi vì có người cố ý nhằm vào nhà nàng, những ngày qua nàng vẫn luôn buồn rầu. Sau đó đại nha đầu Minh Diễm của phòng Liễu thị âm thầm liên hệ với nàng.
Minh Diễm ám chỉ nàng, chỉ cần nàng làm theo dặn dò, người nhà của nàng sẽ không sao. Hơn nữa, phu nhân cũng không bắt nàng làm gì cả, chỉ cần nàng theo dõi hành trình của Hàn Tư Ân, trong ngày thường liên hệ với ai, Phương Lan viện có nơi nào khác thường hay không.
Trong lòng Bích Hoa vẫn luôn đắn đo, nàng không dám liên hệ với Minh Diễm, mà cũng không dám cắt liên hệ, chỉ mơ hồ lộ ra là trong tay Hàn Tư Ân có một bức tranh người khác vẽ cho hắn. Mà người này, nàng cũng không dám nói ra là Bạch Thư, chỉ hàm hồ nói mình cũng không dám ngẩng đầu nhìn diện mạo người kia.
Ngày hôm nay Minh Diễm vô tình gặp nàng, ám chỉ nàng nhất định muốn phải cho Liễu thị một món quà an tâm, cũng chính là muốn lấy cho Liễu thị một đồ vật mà Hàn Tư Ân tương đối coi trọng, coi như là chứng minh thành ý của nàng, nàng liền nghĩ tới bức tranh Bạch Thư đưa cho Hàn Tư Ân kia.
Nàng lén lút mở bức tranh đó ra, thế nhưng cuối cùng do dự rất lâu vẫn cuộn tranh lại rồi cất vào chỗ cũ.
Cũng bởi vậy, nên lúc nãy đột nhiên nghe thấy Hàn Tư Ân nhắc đến bức tranh kia, nàng nhất thời hoảng sợ, không tự chủ được mà chột dạ, nghĩ đến nếu như Hàn Tư Ân phát hiện chân dung không đúng thì kết cục của mình sẽ ra sao, trong lòng Bích Hoa không thể không sợ sệt. Nàng cũng biết việc mình thất thố không gạt được Hàn Tư Ân, liền quyết tâm, nói hết mọi chuyện ra.
Hàn Tư Ân nghe Bích Hoa nói, liền giơ tay nhẹ vuốt bức chân dung. Nếu như hắn không có năng lực đặc thù, đại khái là cả đời cũng không nghĩ ra, người bên cạnh mình rốt cuộc có tâm tư gì.
Bích Hoa mấy ngày nay lo lắng hoang mang, hắn đương nhiên biết được. Thế nhưng nàng không nói với mình, mở miệng vẫn cứ khẳng định đây là việc riêng, không nên làm phiền mình, mà nói cho cùng vẫn là không tin mình.
Nhưng Bích Hoa thật sự là một nữ tử rất thông minh, chẳng qua là ban đầu tại Giang Nam, nàng hầu hạ Nhan Tịch, nổi lên tâm tư, đối với việc Hàn Tư Ân ban đầu đối xử với Nhan Tịch thấy chết mà không cứu, nên mới loạn tâm mà thôi.
Bởi vì dù sao nàng cũng không làm gì có lỗi với mình, cho nên sau khi Hàn Tư Ân hồi kinh cũng chỉ để Trầm Hương thay thế vị trí của Bích Hoa mà thôi.
Điều này khiến Bích Hoa có chút không dễ chịu, thêm vào chuyện trong nhà, nên Bích Hoa bắt đầu không kiên định được nữa.
Bằng không, dùng sự thông minh của nàng nên nghĩ đến, lúc trước khi Hàn Tư Ân thanh danh mới hiển, từng vì để tránh cho các nàng ở trong phủ phải chịu khổ, đã có tâm mang ba người bọn họ cũng đi.
E rằng, ở phương diện khác, Hàn Tư Ân giống như Bạch Thư nói vậy, hắn thật ra là người rất mềm lòng.
Chuyện này Hàn Tư Ân không thừa nhận, đương nhiên hắn cũng không thèm để ý, hắn nghĩ nếu như ngày hôm nay mình không tận lực nhắc đến, chắc chắn không quá mấy ngày, Bích Hoa sẽ đến ôm chân Liễu thị.
Hàn Tư Ân thừa nhận chính mình là một người tính tình lãnh đạm, người ở bên cạnh phản bội hay không phản bội, chỉ cần không chạm đến giới hạn của hắn, hắn sẽ bảo vệ một chút, cũng không đáng kể gì.
Chỉ là hắn ngược lại muốn biết, Hàn Trác thông qua Liễu thị, muốn lấy chân dung của hắn làm gì.
Hắn cũng không trực tiếp xử lý Bích Hoa, thế nhưng cũng không để nàng hầu hạ trước mặt nữa.
Nửa tháng sau, quốc công phủ xuất hiện một việc vui không lớn không nhỏ, Hàn Trác, đương triều Hàn Quốc công nhiều năm không nạp thêm người mới, thời điểm đi dạo trong hậu hoa viên của mình, nghe được tiếng khóc. Sau đó hắn ở một góc quanh hẻo lánh, nhìn thấy một nha đầu đang ôm lấy cánh tay bị người đánh đến đỏ ửng, nhỏ giọng khóc.
Nha đầu này lớn lên xinh đẹp động nhân, khóc lên mười phần khiến người thương yêu, sau khi nhìn thấy Hàn Trác liền kinh hãi mà chạy, hai ngày sau nha đầu này liền trở thành người trong phòng của Hàn Trác.
Nhắc đến, nha đầu này còn là người quen cũ của Phương Lan viện, chính là Đào Yêu.
Sau khi Đào Yêu trở thành người bên cạnh Hàn Trác, trong lòng rất đắc ý, mấy ngày nay Hàn Trác đều nghỉ ngơi ở chỗ nàng. Ánh mắt Liễu thị nhìn nàng cực kỳ ác độc, thế nhưng Đào Yêu cảm thấy so với những đau khổ, những khinh thường nàng phải chịu mấy ngày qua, thì cái này không tính là gì cả.
Mẫu thân nàng cũng là người nông cạn, thấy nàng không được sủng ái trước mặt lão phu nhân, nghĩ nàng không có tiền đồ, liền muốn đem nàng tùy ý gả đi. May là, ngày đó tại hậu hoa viên, nàng trong lúc vô tình nghe thấy Hàn Tư Ân nhắc đến Hàn Trác, nói Hàn Trác mặt ngoài chính trực nhưng cũng lén lút tìm người mới, mà muốn đánh động hắn cũng không dễ dàng, hắn làm quan nhiều năm, ở trước mặt hắn biểu hiện tự nhiên chút, sợ sệt chút là tốt nhất. Sau đó lại nghe được Hàn Tư Ân nói Hàn Trác yêu thích đi dạo hậu hoa viên, nói tìm một nha đầu mỗi ngày ở nơi vắng vẻ của hậu hoa viên khóc lóc, nói không chừng chính là chuyện tốt.
Đào Yêu nghe vậy, tâm tư liền chuyển động, tâm động liền hành động, nên mới thành công.
Có liên quan đến việc Hàn Trác thu vào một nha đầu, ngoại trừ Liễu thị, những người khác cũng không để ý. Mà Hàn Trác mới mẻ với Đào Yêu được mấy ngày, hậu cung lại có sự kiện, Hàn Trác không thể không bắt đầu cuộc sống mỗi ngày vừa bận rộn vừa sầu khổ.
Liễu thị nhân cơ hội chỉnh Đào Yêu vài lần, Đào Yêu biết Hàn Trác là chỗ dựa cuối cùng của nàng, ngược lại cũng không hung hăng như lúc trước ở trước mặt Hàn Tư Ân nữa.
Sau khi nhận được tin gần đây hoàng đế coi trọng một mỹ nhân, Hàn Tư Ân liền vào cung một chuyến.
Mà lần này hoàng đế cũng không gặp hắn, dựa theo Nguyên Bảo nói, hoàng đế đang bận, không rảnh gặp hắn.
Sau khi tin tức Hàn Tư Ân ở trong cung ăn phải cái bế môn canh truyền ra, rất nhiều người cảm thấy hắn đây là đang bị thất sủng.
Danh sách chương