Hàn Tư Ân là người có cái bệnh trì hoãn, tuy rằng lý trí cảm thấy cần phải nhanh chóng đến gặp Cơ Lạc một chút, nhanh giải quyết mấy chuyện phiền lòng một chút, mà trên thực tế hắn chỉ là nghĩ như vậy thôi, cũng không lập tức hành động.

Sau khi hắn từ hoàng cung trở lại liền vùi người trong tiểu viện của mình, cả người lười biếng cực độ, mỗi ngày ăn mặc dày dặn nằm co ro trên ghế nằm dưới cửa sổ, nhắm mắt lại hít thở không khí lạnh lẽo, như là đang thưởng thức đồ vật tốt đẹp gì đó.

Chỉ là, không quản hắn là ngủ thật hay vờ ngủ, cũng không ai dám đi đắp thêm y phục cho hắn. May là Hàn Tư Ân biết thân thể mình không quá khỏe mạnh, mỗi khi cảm thấy lạnh lẽo, cũng sẽ không chà đạp thân thể mình.

An Thảo nhìn thấy tình huống này, thỉnh thoảng vẫn nói thầm với Vân Chi, nói người ta dễ buồn ngủ vào mùa xuân, Thế tử nhà bọn họ lại không giống những người khác, thường xuyên buồn ngủ là vào mùa đông.

Từ lúc Bích Hoa có chuyện, cả ngày An Thảo đều có chút cúi đầu ủ rũ. Tuy rằng không đến nỗi ảnh hưởng đến hành động hằng ngày của hắn, mà cứ hoảng hoảng hốt hốt như thế cũng không phải biện pháp. Còn những tỳ nữ khác của Phương Lan viện lại càng thêm yên tĩnh làm việc.

Lén nghịch ngợm chơi đùa sau lưng Hàn Tư Ân cũng không còn.

Hiện tại An Thảo hiếm thấy mới khôi phục được trạng thái bát quái ngày trước, Vân Chi liền thuận hắn, thuận miệng nói: "Nói không chừng là Thế tử đang có chuyện phiền lòng gì đó chưa giải quyết được."

An Thảo đối với Vân Chi nói qua quýt như vậy cũng không để trong lòng, hắn tẻ nhạt nghĩ, Thế tử làm người, nói thật dễ nghe chính là thanh lãnh kiêu ngạo, mà nói khó nghe một chút đó chính là không tim không phổi, thiên tính lương bạc, người như vậy thì có chuyện gì phiền lòng chứ?

Nghe thế mấy hạ nhân nói trong lòng như vậy, Hàn Tư Ân thổi thổi gió lạnh, nghĩ thầm, An Thảo nghĩ đúng lắm, chính mình thiên tính lương bạc, tim cũng dùng tuyết miếng mà làm thành, sao lại có chuyện phiền lòng được đây?

Người khác sống trên thế giới này, vô luận giàu nghèo đều là đang cố gắng mà sống, còn hắn sống ở thế giới này, chỉ là đang sống mà thôi. Cõi đời này, cũng chỉ có hắn, coi việc sống sót ở thế giới này là một nhiệm vụ đang phải hoàn thành mà thôi.

Hắn đã sống ba đời ở cái triều đại đại Chu này rồi, lần này vừa mở mắt ra, hắn liền suy nghĩ, mỗi lần sống lại đều cùng một triều đại, cùng một cơ thể.

Tại sao ba lần ở cái triều đại này đều mang theo ký ức mà sống, nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy có lẽ là hai đời trước, chính mình đã sống quá mức tùy ý, quá mức tự ngã rồi.

Hắn chỉ lo báo thù cho chủ nhân của thân thể này, không có bận tâm người khác, rõ ràng trên đời này có nhiều chuyện chưa giải khai như vậy, chính mình cũng biết được vẫn cứ thờ ơ lạnh nhạt, cuối cùng còn đều là tự sát mà chết.

Cho nên lão thiên gia không nhìn nổi, liền để hắn ở thế giới này mang theo ký ức mà lâm vào luân hồi.

Cho nên đời này hắn đã sớm quyết định, gặp phải vấn đề phải ra tay, đụng tới bí mật sâu kín liền mở ra, đem chân tướng sự thật phơi bày cho tất cả mọi người đều biết, không cần biết bên trong sẽ liên lụy đến ai.

Mấu chốt nhất chính là, hắn đời này tuyệt đối sẽ không đi tự sát, muốn tiêu tiêu sái sái oanh oanh liệt liệt mà sống, cho đến khi tự chết đi.

Hắn là muốn như vậy, cũng là làm như vậy. Hắn dùng năng lực trời sinh của mình, giải quyết rất nhiều u nhọt của triều đại này, tuy rằng bị người kiêng kỵ nguyền rủa, nhưng hắn hắn sống rất tự tại.

Mà hiện tại, sự tình hắn phải giải quyết, không phải âm mưu rất lớn, thế nhưng bên trong lại liên lụy đến rất nhiều người. Còn liên lụy đến Bạch gia, mà thực ra sống chết của những người này hắn cũng không bận tâm.

Nhưng là, Bạch gia có Bạch Thư, là chủ nợ của hắn. Ơn cứu mạng hắn vẫn chưa trả được, nói không chừng còn mạnh mẽ đâm Bạch gia một đao.

Bạch gia có chuyện, Bạch Thư là con trai ruột của Bạch Tuấn, không thể không bị liên lụy.

Hàn Tư Ân không sợ điều gì khác, chỉ sợ ơn cứu mạng nợ càng lâu, chính mình càng trả không nổi, đổi thành lợi tức tính toán, đời sau vừa mở mắt ra, vẫn sẽ là cái thế giới đáng ghét này.

Cho nên, cái này cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao hắn cứ núp mãi trong viện của mình. Chỉ là Hàn Tư Ân cuối cùng vẫn là quyết định thu hồi lười nhác, mau chóng tìm Cơ Lạc, sự tình xử lý cho xong.

Chỉ là khiến Hàn Tư Ân phiền muộn chính là, khó khăn lắm hắn mới chủ động liên hệ Cơ Lạc một lần, Cơ Lạc lại không gặp hắn, ngược lại là thần thần bí bí để tiểu tư trong phủ đến truyền lời, nói là gần đây đang điều tra một vụ án cực kỳ quan trọng, không tiện liên lạc với người khác.

Mà trong lòng tiểu tư đến truyền lời đang phùn tào, Tam hoàng tử rõ ràng mỗi ngày đều núp trong thư phòng, tóc tai không buộc, y phục nhăn nheo cũng không đổi, thế này sao mà giống tra án quan trọng được, rõ ràng là tâm tình chán chường đến cực điểm thì có.

Tiểu tư này là người trung thành, trong lòng phùn tào thì cứ phùn tào, trên mặt lại nửa phần không hiện ra, một mặt đơn thuần biểu hiện chủ nhân không ở nhà, ngươi nếu cần ngày khác lại đến.

Hàn Tư Ân đối với chuyện này chỉ xì cười một tiếng, nghĩ thầm, trên thế giới này người trong lòng nghĩ cái gì, miệng nói cái nấy, trên mặt cũng biểu hiện ra giống như Bạch Thư, đại khái đã tuyệt chủng hết rồi.

Trong đầu lóe lên ý niệm, Hàn Tư Ân cũng không làm khó dễ tiểu tư này nữa, nếu Cơ Lạc không muốn gặp hắn, chuyện đó xử lý chậm hai ngày cũng được, cho nên liền bảo An Thảo đánh xe ngựa rời đi.

An Thảo hỏi có muốn trực tiếp về quốc công phủ không, Hàn Tư Ân căn bản không quan tâm Hàn Quốc công phủ, tùy ý nói: "Đi dạo chung quanh đi."

Đây là lần đầu tiên hắn đề yêu cầu, An Thảo rất kinh ngạc, công việc trên tay không dừng lại, lôi ngựa chạy tung trên đường cái.

Thời điểm đi qua phủ tướng quân của Bạch Văn Hãn, An Thảo nghĩ tới ơn cứu mạng lúc trước của Bạch Thư và Bạch Văn Hãn, không biết trong lòng rút cái gân gì, vui mừng mở miệng nói: "Thế tử gia, trước cửa phủ nhà khác đều để hai con sư tử đá, trước cửa phủ của Bạch đại tướng quân lại không giống nhau, chỉ có hai cái bệ đá."

Nói xong mấy lời tựa như bâng quơ này, An Thảo bỗng nhiên im miệng, khô cằn ho khan hai tiếng.

Mà trong xe ngựa, Hàn Tư Ân vén rèm lên, nhìn phủ ba chữ tướng quân, đột nhiên nói câu dừng xe, An Thảo mờ mịt dừng xe ngựa.

Chỉ thấy Hàn Tư Ân từ trong xe ngựa đi xuống, từ từ đi đến cửa phủ tướng quân. An Thảo theo ở phía sau, có chút chột dạ nghĩ, sở thích này của Thế tử thật kỳ quái, thế mà lại thích xem bệ đá ư?

Hàn Tư Ân đứng trước cửa phủ một lát, thời điểm đang chuẩn bị quay người rời đi, Bạch Văn Hãn từ bên trong đi ra. Bạch Văn Hãn nhìn thấy Hàn Tư Ân liền sợ hết hồn, lại nhìn phía sau hắn không có cấm vệ quân xét nhà, mới âm thầm thở một hơi, sau đó liếc mắt quan sát Hàn Tư Ân một cái, nói: "Thế tử là tới tìm Bạch Thư sao?"

Bạch Văn Hãn ngoài miệng hỏi như vậy, mà trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện khác.

Mỹ nhân bên cạnh hoàng đế, gần đây ở trong cung độc lĩnh phong tao, vững vàng áp đảo hầu hết các phi tử của hậu cung, trong cung mơ hồ truyền ra lời đồn, nói là mỹ nhân này cực kỳ giống Hoàng quý phi được hoàng đế sủng ái nhất năm đó.

Những cung nữ thái giám trong hậu cung từng gặp qua Hoàng quý phi gần như đã chết hết, nhưng cung nữ thái giám mới tới này đều không biết diện mạo của Vương Anh, lời đồn này tất nhiên là từ trong cung của vị phi tử nào đó truyền ra rồi.

Thái hậu cùng những người gặp qua Hoàng quý phi đều bảo trì trầm mặc, lúc này Bạch Văn Hãn bỗng nhiên nhìn thấy Hàn Tư Ân, đột nhiên nghĩ đến Hàn Tư Ân dưới ngòi bút của Bạch Thư cùng Hoàng quý phi mà phụ thân hắn vẽ năm đó.

Nghĩ thầm, cho dù mỹ nhân này giống Hoàng quý phi ra cỡ nào đi nữa, sao có thể giống Hàn Tư Ân trong mắt Bạch Thư được chứ? Còn may là, trong mắt mọi người Hàn Tư Ân và mỹ nhân kia một chút cũng không giống, càng không cần nhắc tới giống Hoàng quý phi năm đó.

Hàn Tư Ân vì ý nghĩ trong lòng Bạch Văn Hãn mà trầm mặc một chút, hắn nói: "Ta là đến đây cảm ơn y bức tranh kia."

Bạch Văn Hãn "À" lên một tiếng, nhưng trong lòng không tin, Bạch Thư đã đưa bức tranh đó rất lâu rồi, nếu như thật sự muốn cảm ơn, đã sớm cảm ơn, không cần chờ tới bây giờ? Hàn Tư Ân đây là biết không ai dám cùng hắn lui tới, biết Bạch Thư có gu thẩm mỹ dị thường, lại dựa dẫm hắn. Cho nên muốn tóm chặt lấy người bạn Bạch Thư này, hiện tại rõ ràng là kiếm cớ đến móc nối tình cảm.

Hàn Tư Ân đối với tiếng lòng của Bạch Văn Hãn coi như không nghe thấy, hắn tiếp tục nói: "Bạch Thư vẽ cực kỳ tốt, không biết là bái vị danh sư nào?"

Bạch Văn Hãn cười híp mắt trả lời: "Không có bái sư, y từ nhỏ đã yêu thích vẽ vời. Bạch Thư không có ở nhà, ngươi có muốn vào phủ ngồi một lát chờ hắn trở về hay không?" Trong miệng hắn tuy rằng nói như vậy, nhưng là một chút tư thế đón khách cũng không có.

Hàn Tư Ân thì lại như có điều suy nghĩ nói: "Nguyên lai là di truyền."

Tự lẩm bẩm chốc lát, hắn nhìn về phía Bạch Văn Hãn nói: "Nếu Bạch Thư đã không ở nhà, vậy ta về phủ trước."

Dứt lời này, Hàn Tư Ân cũng không quay đầu lại mà rời đi. Bạch Văn Hãn vì hắn thẳng thắn dứt khoát như thế mà sửng sốt một chút, rõ ràng không nghĩ tới Hàn Tư Ân thật sự chỉ đến đây vì hai chữ cảm ơn như vậy.

Chỉ là sau khi Hàn Tư Ân rời đi, Bạch Văn Hãn nghĩ tới câu hỏi của Hàn Tư Ân, lông mày hơi nhíu xuống. Cùng Hàn Tư Ân giao thiệp với không nhiều, nhưng hắn cũng biết, người này không bao giờ tùy tiện mở miệng nói cái gì.

Hắn bỗng nhiên nhắc đến tranh của Bạch Thư, có ý gì khác? Thực sự là cổ quái.

Sau khi Hàn Tư Ân từ phủ tướng quân rời đi, tâm tình coi như ôn hòa. Hắn nghĩ, nên nhắc nhở hắn đã nhắc nhở, nếu như Bạch Văn Hãn vẫn nghĩ không ra, vậy ơn cứu mạng của Bạch Thư, sau này tìm cơ hội trả lại là được.

Hôm sau Cơ Lạc tự mình đến bái kiến Hàn Tư Ân, thời điểm hắn đến, sắc mặt không hiện, trong lòng có chút lúng túng. Hàn Tư Ân ngược lại là như thường tiếp đãi hắn.

Nếu như không phải mọi chuyện đều có nguyên nhân, Cơ Lạc cũng không muốn đến đây gặp Hàn Tư Ân. Chỉ là ngày hôm qua hắn đi vào Tĩnh Quốc hầu phủ vốn là muôn cùng cữu cữu thương nghị, kết quả, lại bị Vương lão phu nhân kéo qua tán ngẫu việc nhà, Vương lão phu nhân ám chỉ với hắn về Hàn Minh Châu.

Điều này làm cho hắn cực kỳ lúng túng, hắn đối với Hàn Minh Châu một tẹo ý nghĩ cũng không có, hoặc là nói, hắn đối với việc hôn sự một chút cũng không có, cũng không muốn làm lỡ Hàn Minh Châu, chỉ là ngoại tổ mẫu của hắn tuyệt đối sẽ không tán thành cách nghĩ không thành thân này của hắn.

Cho nên hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đến đây gặp Hàn Tư Ân, ám chỉ một chút, Cơ Lạc cũng không muốn ở chỗ này trì hoãn thời gian, vì vậy mí mắt chớp xuống, nói: "Trước đó vài ngày Cơ Việt có than vãn với ta, nói là gần đây Ung quận vương phi đang bắt hắn đi xem mắt, còn muốn xem hết các khuê nữ ở kinh thành một lượt."

Lúc đó Cơ Việt phùn tào với hắn, hắn liền cảm thấy Cơ Việt cùng Hàn Minh Châu cũng xứng đôi, chính mình còn ám chỉ một chút, Cơ Việt cũng chỉ đỏ mặt tí rồi chạy, cũng không có thái độ phản đối gì.

Ung quận vương phủ nhìn như loạn, mà hậu viện kỳ thực rất vững vàng trong tay Ung quận vương phi, những thiếp thất này đó không một ai dám quá phận. Tuy rằng danh tiếng của Ung quận vương không tốt, nhưng vẫn biết trái phải rõ ràng.

Biểu muội kia của hắn, nếu như vẫn gả sai người như đời trước, vậy thì thực sự quá đáng tiếc.

Mà quan trọng nhất là Cơ Việt là người ôn hòa, tiền đồ cũng cực tốt đẹp. Hai ngày trước Cơ Việt vẫn cùng hắn nói tới thái độ của Ung quận vương phi, chỉ là hôn sự của Hàn Minh Châu không do mình làm chủ, cho nên phải đi cái cửa ải Hàn Tư Ân này.

Tuy Hàn Tư Ân không nghe được trong lòng Cơ Lạc nói cái gì, thế nhưng Cơ Lạc vừa mở miệng như thế, hắn liền hiểu được suy nghĩ trong lòng Cơ Lạc. Hàn Minh Châu là nữ tử lớn lên ở triều đại này, phương diện lấy chồng Hàn gia sẽ không quá mức bận tâm, mà thanh danh không tốt của hắn cũng sẽ ảnh hưởng đến.

Cơ Lạc nhắc đến Cơ Việt, Hàn Tư Ân không phản đối cũng không có quá nhiều ý nghĩ khác, liền ồ một tiếng.

Cơ Lạc nói rõ lý do mình đến, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, liền bảo rời đi, nửa câu cũng không nhắc đến chuyện Hàn Tư Ân tìm hắn.

Hàn Tư Ân cũng không thèm giữ hắn lại.

Lúc đó Hàn Tư Ân chỉ đang suy nghĩ, tuy rằng Cơ Lạc không muốn liên lụy hắn, chỉ là việc này, bọn họ sớm muộn cũng phải đụng vào nhau, cho nên hòa hoãn mấy ngày là được.

Chỉ là Hàn Tư Ân không ngờ tới, ngày hôm sau quý phủ của Nhị hoàng tử Cơ Dung đã bắt được một tặc nhân nhòm ngó phủ Nhị hoàng tử, chỉ là thân phận của người này rất đặc thù, là người trong phủ Cơ Lạc.

Hai hoàng tử vì việc này mà chạy đến trước mặt hoàng thượng, Cơ Dung muốn hỏi Cơ Lạc tại sao lại giám thị mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện