Nghe tiếng khóc bất lực của Thư Lan, Tiêu Lang chợt ý thức được mình đã làm cái gì, vội vàng ngồi dậy, dùng áo của hắn bọc thân thể nàng lại, để nàng tựa vào trong ngực hắn: “A Lan đừng khóc, là ca ca không tốt, không nên đối xử với ngươi như vậy, ngươi đánh ta đi!” Lửa giận lúc trước đều hóa thành sợ hãi, sợ nàng hoàn toàn sợ hắn, hận hắn, sẽ không baogiờ tin tưởng hắn nữa.

Thư Lan vừa ở trong ngực hắn, ô ô khóc, nước mắt nhỏ giọt trên ngực hắn, thành hàng chảy xuống.

Hắn không biết an ủi nàng như thế nào, không biết làm gì hơn đành ôm nàng thật chặt, nhè nhẹ vỗ lưng nàng, “A Lan, A Lan. . . . . .”

Khi nãy khủng hoảng cùng đau đớn bỗng nhiên ùa về, sợ hãi của Thư Lan cũng dần theo nước mắt thối lui, cảm nhận được động tác dịu dàng của Tiêu Lang, nang run rẩy ngẩng đầu, vừa chạm tới ánh mắt của hắn, áy náy bên trong cũng nhanh chóng tràn ra.

“Lang ca ca, ngươi lại biến trở lại rồi sao?” Nàng thấp thỏm hỏi. Hôm nay nàng mới biết, trong cơ thể hắn có hai Tiêu Lang, một thương nàng như bảo vật, một hận nàng tận xương, thương nàng sẽ sợ nàng khóc mà dỗ dành nàng, hận nàng chỉ muốn giết nàng ăn luôn nàng đi.

Lệ tràn ướt mi giống như nai con bị kinh sợ, ướt nhẹp, Tiêu Lang đau lòng hôn lên, ngậm giọt lệ nơi khóe mắt chưa lăn xuống của nàng, cái trán chống đỡ đỉnh đầu nàng nhè nhẹ vuốt ve, “Trở lại rồi, đừng sợ, ca ca sẽ không bao giờ đối với ngươi như vậy nữa, vừa nãy có đau không?” Thật may là không có. . . . . . Nếu không nàng cũng hôn mê như Ngọc Hà, không tức giận chút nào, hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình.

Đau, nhưng không thể bằng mất mát sợ hãi trong lòng, sợ một Tiêu Lang cưng chiều nàng thương nàng cũng không trở về nữa!

“Lang ca ca, về sau ta tất cả đều nghe lời ngươi nói, ngươi cũng đừng hung ta nữa có được không? Dáng vẽ vừa nãy của ngươi rất dọa người, ta sợ, ta thích một Lang ca ca đối tốt với ta, ô ô, ngươi đừng làm ta sợ nữa!” Dang cánh tay ra, ôm thật chặt hông của hắn.

Mắt Tiêu Lang có chút cay cay, nếu không phải bị nàng yêu cầu, cảm giác nghe nàng nói thích thật tốt, hắn sợ sẽ không thể kiềm chế được. . . . . .

“A Lan, ngươi thật yêu thích ta sao?” Nàng là ngu sao, biết thích là cái gì? “Thích, thích hơn bất kỳ ai khác!” Thư Lan dính sát ngực hắn, như muốn chứng minh lời mình nói, trả lời ngay lập tức.

Trái tim cuồng loạn, Tiêu Lang hôn nhẹ lên trán nàng: “Trước kia ta phá rối ngươi như vậy, tại sao ngươi còn thích ta?”

Thư Lan ngẩn người, ngay sau đó lắc lắc đầu, tóc đen tản ra cọ xát trên ngực hắn, “Ngươi là phá rối ta, nhưng ngươi tốt hơn so với những người khác.”

Hắn đối rất tốt với nàng, từng chuyện nhỏ nhất cũng không xem nhẹ, nếu không để ý kỹ, căn bản cũng không phát hiện, nhưng hắn ngày ngày đều tốt với nàng, cái loại tốt đó dần dần thành một loại thói quen, quen tới nỗi nửa ngày nàng không thấy hắn liền cảm thấy sợ, quen tới nỗi hắn hơi phá nàng một chút cũng cảm thấy uất ức, quen đến nỗi hắn trở nên xấu nàng còn sợ hơn cả sợ hắn ăn mình. Ăn, chẳng qua chỉ đau chốc lát, sau khi chết không khéo còn có thể đầu thai, nhưng nếu hắn biến thành người xấu, về sau ai còn liên tiếp mỗi ngày mỗi ngày đối tốt với nàng?

Vui sướng tựa như dòng nước trong núi, từng chút từng chút lan tràn lồng ngực hắn.

Tiêu Lang ôm thật chặt Thư Lan, hôn mặt của nàng, môi của nàng: “A Lan, ngươi yên tâm, về sau ta tuyệt đối sẽ không hù dọa ngươi nữa, nếu lại hù dọa ngươi, sẽ để cho ta. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, hai người đồng thời dừng lại.

Thư Lan từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, trên mặt rõ ràng còn vương nước mắt, lại cười híp mắt lại: “Lang ca ca, hôm nay có tính hay không ngươi lại bắt nạt ta rồi hả?”

Nàng lại không biết, mới vừa đưa cánh tay ra thì chiếc áo Tiêu Lang đắp trên người nàng liền tuột xuống, lúc này nàng lại ngẩng đầu lên, hai luồng đẫy đà của thiếu nữ hoàn toàn lộ ra.

Tiêu Lang kìm lòng không được nhìn chằm chằm nàng bởi vì khi nãy hắn thô bạo mà càng lộ vẻ mượt mà trêu ngươi, âm thanh khàn khàn nói: “Tính, ta bắt nạt ngươi.” Hắn biết nàng muốn nói gì, hắn vui vẻ chịu đựng.

“Vậy ngươi bắt chước chó sủa cho ta nghe đi!” Thư Lan hưng phấn ngồi thẳng lên, nhìn ánh mắt của hắn nói.

Tiêu Lang ôm chặt hông của nàng, để nàng đối diện với mình, chợt chui ở trước ngực nàng.

Thư Lan thất kinh, cho là hắn lại muốn giống như vừa rồi, định đẩy hắn, nơi ngực liền truyền đến một tiếng buồn buồn “UôngUông”.

Nàng sửng sốt, ngay sau đó cười vui vẻ ra ngoài, “Kêu hai tiếng nữa!” Vui mừng như đứa bé được ăn đường.

Hai luồng trắng nõn mềm mại dao động trước mặt hắn, Tiêu Lang nhìn thôi cũng say, đôi tay nâng hai viên ngọc không an phận của nàng, lửa nóng từ môi theo khe rãnh sâu hướng bên dốc trằn trọc di động, vừa như nàng mong muốn khẽ kêu, một tiếng cuối cùng thoát ra khỏi miệng, hắn đã đi tới đỉnh, thuận thế ngậm quả anh đào đứng thẳng, dịu dàng nhả ra nuốt vào hút-mút.

“Ưhm. . . . . .”

Không giống với đau đớn hắn mang đến lúc trước, khoái cảm tê dại một lần hơn một lần, Thư Lan giống như mất đi tất cả khí lực, nếu không kịp ôm lấy đầu của hắn, nàng đã nhanh ngã xuống dưới.

“Lang ca ca, ừ, đừng liếm nơi đó, ngươi nói là muốn liếm ngón chân ta đấy!” Nàng vô lực kháng cự nói, thật ra thì nàng không muốn lại trêu chọc hắn, nhưng nếu không nói như vậy, sợ rằng hắn sẽ liếm luôn xuống dưới mất?

“Được!” Hắn cứ như vậy ôm nàng đứng lên, đi tới nơi phát ra tiếng nước chảy, như cũ vẫn chui dưới ngực nàng.

Thư Lan khó chịu uốn éo người, trong miệng phát ra tiếng thở khẽ mê người, hai bắp chân trắng mịn từ thanh sam lộ ra, cọ vào nhau, trên không trung nhẹ nhàng dao động.

Con ngươi nàng tò mò nhìn về phía trước, không phải liếm ngón chân sao, hắn muốn đi nơi nào?

Quẹo khúc quanh, trước mặt rộng mở, hiện ra một hồ nước trong veo, trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn, chung quanh bờ hồ là một dải cát trắng, nắng ấm mùa thu chiếu xuống,sáng hơi chói mắt.

Nơi này thật đẹp, Thư Lan rơi vào dục vọng mờ mịt thở hổn hển nghĩ.

Tiêu Lang thích dáng vẻ nhu thuận của Thư Lan, hắn ôm nàng đi tới bờ hồ, ngồi xổm xuống,một tay ôm eo thon của nàng, một tay tạt nước rửa chân cho nàng. Bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp từng ngón chân như châu như ngọc, từng chút từng chút, cực kỳ nghiêm túc.

Nước hồ cũng không lạnh, khiến cho Thư Lan tỉnh táo hơn một chút, nàng nhìn tới chân mình bị hắn cầm rửa, nhìn lại một chút gò má nghiêm túc của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Lang ca ca, sao ngươi lại rửa chân cho ta?”

“Bởi vì ta muốn liếm chúng, không lẽ ngươi để ta liếm chân thối của ngươi sao?” Tiêu Lang hôn một cái trên mặt nàng, âm thanh khàn khàn trêu đùa nói.

Nỗi lòng bị hắn nhìn thấu, Thư Lan có chút ngại ngùng, rúc lại trên vai hắn, mắt to xấu hổ khép hờ lén nhìn hắn, tiểu dáng vẻ muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu.

Lòng Tiêu Lang dịu dàng, hận không được dụi vào ngực nàng.

Rửa xong, Tiêu Lang rút xuống chiếc áo trên người Thư Lan, đặt nàng ngồi trên cát mịn, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “A Lan, ta sẽ liếm đầu ngón chân của ngươi, ngươi nhắm mắt lại được không?”

“Được, có thể để ta mặc quần áo trước không?” Thư Lan lặng lẽ nhìn phía dưới của hắn một chút, thấy nơi nào đó của hắn còn thẳng đứng, mơ hồ có chút sợ.

Tiêu Lang hôn môi nàng, dụ dỗ nói: “A Lan, ngươi chỉ cần nhắm mắt lại là được rồi, ta tuyệt đối sẽ không làm đau ngươi, nếu khiến ngươi đau, ta sẽ để ngươi ngày ngày cắn ta, ngoan, nhắm mắt lại. . . . . .”

Sâu trong mắt hắn tất cả đều là dịu dàng, đột nhiên Thư Lan cảm thấy rất an tâm, ngoan ngoãn nhắm nghiền hai mắt. Đây là Lang ca ca đối tốt với nàng, nàng tin hắn.

Tiêu Lang hôn lên khuôn mặt đỏ lựng của nàng, sau đó ngồi xuống cạnh nàng, nâng chân nàng đặt lên chân mình, cuối cùng cầm một ngón chân nhỏ, nhẹ nhàng hôn, từ đầu ngón chân mượt mà xinh xắn một đường thẳng đến giữa hai đùi, mỗi nơi đều trằn trọc trở mình, bên này hôn đủ rồi, đổi sang bên kia, làm không biết mệt.

Chỉ cần là nàng, nơi nào hắn cũng yêu.

Thư Lan đặc biệt sợ buồn, lúc nàng cười, dù là người khác chỉ vuốt nhẹ mu bàn tay nàng cũng có thể làm cho nàng buồn cực ký, chỉ sợ tránh không kịp, nàng không cười, người bên cạnh sờ nhẹ sẽ mang đến cho nàng rung động khác thường, toàn thân như nhũn ra. Cùng Tiêu Lang ngủ chung lâu như vậy, nàng biết tay của hắn trên người nàng mang đế run rẩy như thế nào, chỉ là nàng lại không biết, ngay cả chân của nàng, cũng nhạy cảm như vậy.

Bàn tay thô ráp vuốt ve nhẹ nhàng dọc bên chân nàng, lửa nóng môi lưỡi hắn đi tới đi lui lưu luyến trên da thịt nhạy cảm của nàng, đặc biệt lúc đi tới bên đùi lại mãnh liệt khiến nàng kìm lòng không được uốn éo người, muốn khép lại hai chân, lại nị hắn dịu dàng mà bá đạo đè lại.

Từ từ, nàng phát hiện thời gian Tiêu Lang ở bên chân nàng dừng lại càng ngày càng dài, hô hấp hắn ấm áp phả vào da thịt, đưa tới nàng từng trận run rẩy.

“Lang ca ca. . . . . .” Một loại cảm giác trống rỗng từ giữa hai chân bay lên, Thư Lan khó chịu kêu lên.

Tiêu Lang thở hổn hển đáp một tiếng, ngước mắt thấy nụ cười hồng nộn của nàng, đầu như giãy dụa nhẹ nhàng, hai khỏa anh đào màu đỏ trước ngực đứng sừng sững giữa tảng tuyết lớn, càng thấy trong lòng yêu hơn, lặng kẽ tách hai chân của nàng ra, cúi đầu hôn môi nhỏ mềm mại phía dưới của nàng.

Non nớt trơn bóng, đầu lưỡi nhẹ nhàng uốn lên, liền nuốt xuống hoa lộ ngọt ngào đặc biệt thuộc về nàng.

“Ư, Lang ca ca, thật thoải mái. . . . . .” Kích thích mạnh mẽ mãnh liệt đánh tới, tay nhỏ bé của Thư Lan nắm chặt cát mịn dưới thân, hai chân chụm lại, kẹp đầu của hắn không cho hắn đi.

Tiêu Lang yên lòng, kiên nhẫn dọc theo môi nhỏ đầy đặn liếm lấy, thử thăm dò xâm nhập cái kia, khẽ đẩy khẽ lùi lại, chậm vào chậm ra. Nghe tiếng kêu của nàng càng lúc càng lớn, trong miệng ngâm ra tất cả đều là vui thích, liền nổi lên can đảm, đầu lưỡi tiến vào càng sâu, tốc độ càng ngày càng nhanh, nơi ấy chặt khít chống lại hắn, cũng vô lực ngăn trở hắn tiến vào, mà khi hắn thối lui lại cùng nhau ngăn trở, không để cho hắn rời đi.

Huyết dịch toàn thân ầm ầm hướng dưới lưng vọt tới, Tiêu Lang khó khăn ngẩng đầu lên, từ từ che ở trên người Thư Lan, một tay đỡ đỉnh dâng trào của hắn vào hai mảnh môi nhỏ của nàng, mài vòng quanh nơi cửa động ướt át, một tay đặt dưới eo nàng, để thân thể nàng khẽ nâng cao, nuốt lấy anh đào hồng diễm của nàng vào miệng.

“Lang ca ca, đừng đâm ta. . . . . .” Nơi ấy quen thuộc lại to lớn xa lạ chống đỡ, Thư Lan tình triều rút xuống, thanh âm run rẩy cầu xin.

“A Lan đừng sợ, ca ca sẽ không làm đau ngươi!” Tiêu Lang gia tăng lực độ trong miệng, ngậm sâu liếm nặng, làm cho Thư Lan kìm lòng không được ưỡn người, đem ngực chủ động đưa vào trong miệng hắn, dưới lưng cũng nhẹ nhàng lắc lư, thử thăm dò dời xuống, nơi đó có chút nhột, hắn cố tình chọc vào lại rất thoải mái.

Tiêu Lang nhịn không được rên lên một tiếng, thiếu chút nữa thì không quan tâm đến kháng cự mà đi vào.

Hắn vội vã lui ra bên ngoài một chút, không ngờ ma sát ngắn ngủi này lại làm cho Thư Lan phát ra một tiếng than nhẹ mị hoặc, tô tô mị mị, phát ra xung quanh rơi vào tai hắn. Mồ hôi thành giọt lăn từ trên trán xuống, Tiêu Lang dùng một tay chống thân, một tay đỡ nơi đó thăm dò vào trong, mắt chăm chú nhìn mặt của Thư Lan, chỉ cần nàng cau mày, hắn liền lui ra ngoài, sau đó sẽ chậm rãi tiến vào, mặc dù không thể thỏa mãn, nhưng ma sát ngắn ngủi này cũng đủ khiến hắn vui vẻ.

Ma sát ra ra vào vào như vậy khoái cảm khiến Thư Lan có quy luật hừ nhẹ, dần dần, mỗi khi Tiêu Lang rất đúng lúc, nàng đều sẽ hạ eo nghênh đón hắn, khi hắn thối lui thì nàng lại đi theo nâng eo lên, chuẩn bị nghênh đón một lần đẩy vào, từng đợt sảng khoái truyền tới, Thủy Nhi chảy càng ngày càng nhiều.

Nàng chủ động cổ vũ Tiêu Lang, hắn kiên nhẫn từng chút từng chút tiến vào, vừa cảm thụ khít khao trơn trượt của nàng từ từ bị to lớn của hắn mở rộng, vừa si mê nhìn nàng thở gấp hừ nhẹ quyến rũ, thì ra hắn yêu thích nha đầu lười, khi hắn yêu nàng tiến vào nàng thì thật không ngờ lại xinh đẹp như vậy, tựa như hoa nở rộ trong núi, chập chờn trong gió mát, chỉ có một mình hắn mới có thể nhìn thấy, chỉ một mình hắn mới có thể yêu thương!

“A Lan, mở mắt ra đi!”

Rốt cuộc đợi khi tất cả ở trong nàng, hai tay Tiêu Lang chống hai bên Thư Lan, ánh mắt đượm dục tình mỉm cười nhìn nàng, “A Lan, ta tiến vào, ngươi đau không?”

Miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, phát ra một tiếng thở gấp Thư Lan mở mắt, nhìn tới gương mặt tuấn tú của Tiêu Lang gần ngay trước mắt, hắn dịu dàng nhìn nàng, khuôn mặt tươi cười theo động tác phía dưới rung nhẹ, lâu không thấy đáp lại, hắn chợt làm chuyện xấu, hung hăng đi vào, hại nàng “A” lên một tiếng.

Hắn thật chọc vào rồi!

Thư Lan vừa không kiềm chế được nghênh đón hắn, vừa khiếp sợ cùng kinh ngạc nghĩ, thì ra hắn chọc vào cũng không có đau, ngược lại còn thoải mái muốn chết!

“A, Lang ca ca, ngươi chậm một chút!” Cũng tại Tiêu Lang thấy nàng mất hồn, tốc độ nhanh hơn.

Hắn siết chặt lấy eo nhỏ của nàng, từng đợt từng đợt hung hăng động, của nàng khít chặt trơn trượt khiến cho hắn vô cùng thỏa mãn, chỉ cảm thấy nhẫn nhịn trước đây đều đáng giá.

“A Lan, thoải mái không?” Hắn hung hăng vận động, lại chợt thối lui, lần lượt lặp lại động tác ấy.

“Ừ, thoải mái, a. . . . . .” Hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu, âm thanh Thư Lan vừa ra khỏi miệng, liền bị hắn đụng vào phá thành từng mảnh nhỏ, dần dần, nàng chỉ có thể vòng quanh cổ hắn đung đưa theo hắn, a ừ trong miệng kêu lên không ngừng.

Tiêu Lang yêu bộ dáng này của nàng yêu đến tận xương tủy, nàng chịu được, hắn sẽ như mưa to gió lớn, nàng không chịu nổi, hắn sẽ chậm lại, chậm vào chậm ra, hắn muốn nàng vui vẻ, vui vẻ từ đầu đến cuối!

Gió thu hơi lạnh theo mặt hồ thổi qua, tiếng nước chảy ào ào, che đi tiếng ái muội lúc hai người va chạm.

Không biết đã trải qua bao lâu, Thư Lan cũng không chịu nổi nữa, khẽ gọi một tiếng, run rẩy đem lần đầu tiên dâng hiến cho hắn.

Nơi ấy của nàng đột nhiên thắt chặt lại, Tiêu Lang rên lên một tiếng, liên tiếp động hai cái, mới nâng mông nàng lên, đi vào khe giưa hai mông, bừa bãi phun trào.

Sung sướng ngập tràn, hắn thỏa mãn nghĩ, nàng là nha đầu lười của hắn, vẫn luôn là vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện