“Thần, còn chưa mệt.” Nghe tới hai chữ về phòng, hai tai Mộ Hàm Chương lại đỏ thêm.
Cảnh Thiều cảm thấy hắn như thế này thật sự quá sức đáng yêu, đưa tay đóng quyển sách luật không có gì thú vị lại, kéo hắn lên, “Vừa hay, ta cũng không buồn ngủ, ta dẫn ngươi đến chỗ này.”
“Vương gia…”
Mộ Hàm Chương bị hắn kéo một cái, loạng choạng đứng dậy, thấy hắn hưng phấn bừng bừng, đành phải đi theo ra ngoài, tự an ủi bản thân là không chừng một lát nữa hắn sẽ quên mất chuyện tạ lễ.
Ra khỏi thư phòng, quanh co một lúc, ra đến hoa viên.
“Chờ ta một chút.” Dừng lại sau giả sơn, Cảnh Thiều chui vào hang đá, không lâu sau cầm một cái giỏ nhỏ có nắp ra.
“Đây là thứ gì?” Mộ Hàm Chương hơi tò mò, không ngờ trong hoa viên của vương phủ có giấu đồ, dáng vẻ Cảnh Thiều lại giống như tiểu hài tử lén giấu đồ chơi.
Cảnh Thiều cười hắc hắc, không trả lời, chỉ kéo hắn trèo lên ụ đất cao nhất trong hoa viên, bên trên là một căn đình bát giác rất đẹp.
“Ngươi cầm.” Cảnh Thiều đưa chiếc giỏ cho Mộ Hàm Chương, chờ hắn cầm rồi liền vòng tay ôm người ta lên.
“Vương gia!” Mộ Hàm Chương giật mình kêu một tiếng, chưa kịp phản ứng tiếp thì đã bay lên mái đình.
“Đây là nơi cao nhất trong vương phủ.” Cảnh Thiều cười ngồi xuống trên mái ngói, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Đến đây ngồi.”
Mộ Hàm Chương đành phải bước chậm tới ngồi xuống cạnh hắn, mái đình này hơi nghiêng, cảm giác như sẽ bị trượt xuống bất kì lúc nào.
Cảnh Thiều thấy hắn dè dặt cẩn thận rất thú vị, liền đưa tay ôm lấy eo hắn, “Có ta rồi, không ngã xuống được.”
Bị cánh tay rắn chắc kia kéo dựa vào Cảnh Thiều, Mộ Hàm Chương nhúc nhích thân thể thẳng cứng, thấy bàn tay trên eo không hề có ý buông lỏng, đành phải tùy ý hắn. Dù sao bọn họ cũng đã bái thiên địa, hiện tại xung quanh lại không có người, không cần phải giữ lễ nghi, cho dù Cảnh Thiều làm hơn nữa, hắn cũng không thể phản kháng.
Thấy người bên cạnh không phản đối, Cảnh Thiều hiên ngang ôm tiếp, “Trích Tinh Đình này là nơi ta thích nhất trong vương phủ, những đêm trời trong có thể thấy được bầu trời đầy sao.”
Mộ Hàm Chương ngửa đầu nhìn theo tay hắn, quả thật là sao sáng khắp trời đêm, không có mái hiên mái nhà nào che mắt, bốn phía là trời cao, như đang đắm mình giữa sông ngân, môi không khỏi lộ ý cười, “Thật đẹp, trước đây ta chưa từng nhìn thấy trời sao hoàn chỉnh đến thế.”
Hắn là con thứ, không thể càn quấy như Mộ Linh Bảo, từ nhỏ trong hầu phủ luôn phải giữ lễ, đi nhầm một bước cũng có người chờ cười nhạo, càng không nói đến chuyện trèo mái nhà thế này, nếu bị bắt gặp có lẽ sẽ bị phụ thân đánh một trận.
“Khi còn nhỏ ngươi chưa từng trèo cây sao?” Cảnh Thiều hơi ngạc nhiên, nam hài tử khi còn nhỏ hẳn đều rất nghịch ngợm mới đúng, khi hắn còn nhỏ thường chạy vào Ngự Hoa Viên trèo cây đào hang, nửa đêm cũng trèo lên cây ngắm sao, bị người trong cung phát hiện rồi sẽ bị mẫu hậu đánh mông, nhưng mẫu hậu vẫn luôn không nỡ nặng tay, cho nên ngày hôm sau hắn lại tiếp tục vui vẻ nhảy nhót làm chuyện xấu.
Nghe Cảnh Thiều kể những “thành tích vĩ đại” của mình khi còn nhỏ, Mộ Hàm Chương nhịn không được cười thành tiếng, không ngờ đường đường là hoàng tử mà Cảnh Thiều lúc nhỏ cũng quậy phá như vậy, nhưng rồi lại không khỏi hâm mộ, khi hắn còn nhỏ không được ai dạy, nương thân đọc sách không nhiều, chỉ biết dạy hắn gảy bàn tính, xem sổ sách, sau đó khi phụ thân phát hiện còn nổi giận một trận, nói nương thân dạy hư hắn, đưa hắn vào Tộc Học đọc sách trước tuổi, không cho phép nương thân nói chuyện nhiều với hắn nữa.
“Đọc sách sớm như vậy, khó trách sao ngươi còn nhỏ như vậy đã như lão nhân.” Cảnh Thiều nhịn không được cười hắn.
Mộ Hàm Chương trừng, “Tuổi của Vương gia còn nhỏ hơn thần.”
“Á…” Cảnh Thiều không cẩn thận lỡ mồm, kiếp trước hắn sống tới hơn ba mươi tuổi, đương nhiên cảm thấy Quân Thanh của hiện tại còn nhỏ, không khỏi xấu hổ dụi mũi, cầm lấy cái giỏ nhỏ bên cạnh nói sang chuyện khác, “Đây là đào hoa nhưỡng ta cất giấu, mỗi năm chỉ có một bình nhỏ, ngươi nếm thử xem.”
Trong giỏ là một chiếc bình sứ nhỏ trắng và hai chén nhỏ cùng màu, Cảnh Thiều mở nút rót ra chén, nước rượu trong vắt trong chiếc chén sứ trắng bóng ánh màu hồng nhạt.
“Buổi chiều Vương gia đã uống nhiều như vậy, đừng uống nữa.” Mộ Hàm Chương cầm lấy một chén, đè bàn tay đang cầm chén rượu của Cảnh Thiều lại.
“Ha ha, chút rượu đó đã sớm tiêu rồi, khi ở trong quân doanh loại rượu mạnh nào mà ta chưa uống qua chứ.” Cảnh Thiều chẳng lưu tâm, “Loại thanh tửu này rất nhẹ, uống mười vò cũng không say.”
Mộ Hàm Chương nghe vậy, nhấc tay nếm thử rượu trong chén, hương vị ngọt thanh mang theo mùi hoa nhàn nhạt, nuốt xuống rồi, trong vòm miệng mới thơm nồng mùi hoa đào, nhịn không được uống cạn cả chén.
Thấy hắn thích, Cảnh Thiều liền đưa cả bình cho hắn, dù sao thì một tay của mình còn đang phải đặt trên eo người ta, không có tiện, “Đời đời Bắc Uy Hầu đều là mãnh tướng, sao phụ thân ngươi không dạy ngươi tập võ?”
Cảnh Thiều vẫn luôn thắc mắc chuyện này, trong phủ Bắc Uy Hầu không chia trưởng thứ, ít nhiều đều phải học chút võ công, Quân Thanh thì lại hoàn toàn không biết chút gì.
Mộ Hàm Chương nghe hắn hỏi chuyện này, ánh sáng trong mắt chợt tắt, im lặng tự rót thêm cho mình, “Khi còn nhỏ ta bị cóng một lần, hỏng gân mạch, đại phu nói không thể luyện võ được nữa.”
“Cái gì?” Cảnh Thiều kinh ngạc nhìn hắn, “Sao lại bị cóng?” Đường đường là con của Bắc Uy Hầu, cho dù địa vị không bằng thế tử, cũng không đến nỗi bị người khác ngược đãi chứ? “Tam Cửu Thiên ngã xuống hồ nước…” Mộ Hàm Chương uống cạn rượu trong chén, lại rót đầy, khẽ cười tự giễu. Không thể luyện võ, là nỗi đau trong lòng hắn. Khi còn nhỏ phụ thân nói hắn căn cốt tốt, còn định dạy thương pháp gia truyền cho hắn, sau đó đại phu lại nói hắn không thể luyện võ, từ đó phụ thân rất ít khi hỏi đến hắn, chỉ đến khi thấy hắn ngồi trong phòng gảy bàn tính, mới nổi giận ném bàn tính đi, vứt đứa con mới bốn tuổi vào Tộc Học.
Cảnh Thiều nhíu mày, thấy hắn cứ uống hết chén này đến chén kia, đưa tay cướp chén rượu của hắn, “Đào hoa nhưỡng này phải nhấp nháp, ai lại uống như ngươi?”
“Để Vương gia chê cười rồi.” Mộ Hàm Chương cười miễn cưỡng, dọn chén rượu vào giỏ, “Không còn sớm nữa… A…” Thân thể bị kéo mạnh, lao vào lòng Cảnh Thiều.
“Ai đẩy ngươi xuống?” Ánh mắt Cảnh Thiều u ám hiếm thấy, phảng phất như đang cuộn trào một trận bão dữ, thông thường bờ hồ trong các gia tộc lớn đều có xây thềm đá, hơn nữa một thiếu gia như Mộ Hàm Chương chạy đến cạnh hồ nước chơi, hắn không tin không có hạ nhân đi theo, làm sao có khả năng mở mắt trừng trừng nhìn hắn rơi xuống hồ nước giữa đông!
“Ta tự ngã xuống.” Mộ Hàm Chương rũ mắt, không muốn nói nhiều. Hồ nước năm xưa hiện ra trước mắt, khi đó hắn còn nhỏ không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ được tổ mẫu làm cho hắn một chiếc áo choàng lông thỏ trắng muốt, chỉ nhớ được bàn tay đầy vụn bánh của một hài tử béo mập cao hơn mình hai cái đầu, sau đó là nước hồ lạnh buốt, và bầu trời màu xám đang đổ tuyết.
Cảnh Thiều nhìn người trong lòng, chỉ trái tim đau buốt, chầm chậm cúi đầu, hôn nhẹ lên mi mắt khép, để hắn kinh ngạc mở to mắt, rồi vẫn không dừng lại, hôn từng chút từng chút lên ấn đường, trán, gò má, phảng phất như thế này có thể cứu hắn ra khỏi ác mộng lạnh lẽo kia.
“Vương gia…” Thân thể Mộ Hàm Chương cứng lại, khi Cảnh Thiều hôn đến môi mình thì cuối cùng cũng nhịn không được ra tiếng.
Cảnh Thiều ngồi lên, nhìn cả bầu trời sao phản chiếu trong đôi mắt người trong lòng, bất giác siết chặt hắn vào lòng, “Ta sẽ báo thù cho ngươi!” Một người tốt đẹp như thế này, mình ôm vào lòng còn sợ làm đau, vậy mà lại có kẻ dám làm hại hắn! Quân Thanh nho nhỏ bị đẩy xuống hồ nước giữa Tam Cửu Thiên, đã sợ biết bao nhiêu, lạnh biết bao nhiêu, đau biết bao nhiêu!
Cảm nhận sức mạnh siết chặt lấy mình từ phía sau, Mộ Hàm Chương chầm chậm đưa tay ôm lại, hắn chỉ yếu đuối một chút thôi, chỉ buồn bã một chút thôi, chỉ… tham lam sự ấm áp này một chút thôi…
Ngày hôm sau, Cảnh Thiều dùng điểm tâm xong thì thay thường phục để ra ngoài, “Ta phải ra ngoài một chút, có lẽ sẽ không về dùng bữa trưa.”
“Ưm.” Mộ Hàm Chương đeo ngọc bội lên đai lưng cho hắn, không hỏi hắn đi đâu. Hai người thành hôn, hoàng thượng miễn cho Thành vương không phải tảo triều chín ngày, bây giờ hắn đi chắc chắn không phải thượng triều, chuyện khác thì không tiện hỏi.
“Sẽ về trước bữa chiều, nếu ngươi thấy chán thì dẫn hai thị vệ đi dạo phố cũng được.” Cảnh Thiều thấy hắn không hỏi mình đi đâu, nhịn không được lại lải nhải: “Nghe nói trong khu vườn ở thành nam thường có các nam thê tụ họp, một lát nữa ngươi cũng đến xem thử đi.”
“Vậy sao? Đây là lần đầu thần nghe nói.” Thấy mặt hắn viết rõ “Ngươi không trả lời tử tế ta sẽ nói mãi”, Mộ Hàm Chương nhịn không được cười cười, đáp một câu tạm xem là dài.
Cảnh Thiều vừa lòng đi, đến sân ngoài thì gọi quản gia Vân tiên sinh đến, “Điều tra xem tại sao trước đây con thứ của Bắc Uy Hầu lại rơi xuống hồ nước.”
“Dạ, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.” Vân tiên sinh vuốt râu, dáng vẻ rất tiên phong đạo cốt, “Vương gia ngồi xe hay cưỡi ngựa?”
“Cưỡi ngựa.” Vừa nói xong, tiểu tư Vân Tùng của Cảnh Thiều dẫn một con tuấn mã đen đến.
Cảnh Thiều vuốt cái bờm đen bóng, “Tiểu Hắc, đã lâu không gặp.”
“Phì~” Con ngựa thở phì phì, cọ cọ Cảnh Thiều rất thân mật. Tiểu Hắc là con ngựa hoang hắn thuần phục được trên thảo nguyên, tính hung hãn, cũng không phải loại ngựa quý hiếm thuần chủng gì, nhưng lại hơn xa những con ngựa tài của các tướng lĩnh. Bởi vì nó thông minh hơn những con ngựa bình thường nhiều, biết tự tránh chướng ngại. Ngày trước nếu có Tiểu Hắc, hắn và Quân Thanh sẽ không đến mức bị dồn ép nhảy vực.
Nhưng mà, nếu như vậy, thì hắn sẽ không có cơ hội làm lại từ đầu. Đây chính là cái gọi là họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục, là phúc hay họa, ai nói rõ được?
“Hôm qua Lý đại nhân đến thăm, nói không có chuyện gì quan trọng, nghe nói Vương gia không có trong phủ thì đi ngay.” Vân tiên sinh bẩm báo những chuyện xảy ra hôm qua.
“Lý Duyên Khánh?” Thấy Vân quản gia gật đầu, Cảnh Thiều nhíu mày, đây chính là người được ghi chú bằng màu lam cuối cùng trong sổ sách, “Nếu hắn lại đến, ngươi bảo hắn trưa ngày hôm sau đến Tụ Tiên Lâu chờ.”
“Dạ.” Vân tiên sinh đáp, đưa mắt tiễn Cảnh Thiều thúc ngựa đi.
..
_đào hoa nhưỡng: rượu đào hoa
_bát giác đình: đình tám góc
_Trích Tinh Đình: đình hái sao
_Tộc Học: nơi dạy học cho con cháu trong tộc
_Tam Cửu Thiên: theo nông lịch Trung Quốc, đây là thời gian lạnh nhất trong năm, từ ngày thứ 19 đến ngày thứ 27 sau đông chí
_tổ mẫu: bà nội
_tiên phong đạo cốt: phong thái của người tu tiên
_họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục: họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập
Cảnh Thiều cảm thấy hắn như thế này thật sự quá sức đáng yêu, đưa tay đóng quyển sách luật không có gì thú vị lại, kéo hắn lên, “Vừa hay, ta cũng không buồn ngủ, ta dẫn ngươi đến chỗ này.”
“Vương gia…”
Mộ Hàm Chương bị hắn kéo một cái, loạng choạng đứng dậy, thấy hắn hưng phấn bừng bừng, đành phải đi theo ra ngoài, tự an ủi bản thân là không chừng một lát nữa hắn sẽ quên mất chuyện tạ lễ.
Ra khỏi thư phòng, quanh co một lúc, ra đến hoa viên.
“Chờ ta một chút.” Dừng lại sau giả sơn, Cảnh Thiều chui vào hang đá, không lâu sau cầm một cái giỏ nhỏ có nắp ra.
“Đây là thứ gì?” Mộ Hàm Chương hơi tò mò, không ngờ trong hoa viên của vương phủ có giấu đồ, dáng vẻ Cảnh Thiều lại giống như tiểu hài tử lén giấu đồ chơi.
Cảnh Thiều cười hắc hắc, không trả lời, chỉ kéo hắn trèo lên ụ đất cao nhất trong hoa viên, bên trên là một căn đình bát giác rất đẹp.
“Ngươi cầm.” Cảnh Thiều đưa chiếc giỏ cho Mộ Hàm Chương, chờ hắn cầm rồi liền vòng tay ôm người ta lên.
“Vương gia!” Mộ Hàm Chương giật mình kêu một tiếng, chưa kịp phản ứng tiếp thì đã bay lên mái đình.
“Đây là nơi cao nhất trong vương phủ.” Cảnh Thiều cười ngồi xuống trên mái ngói, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Đến đây ngồi.”
Mộ Hàm Chương đành phải bước chậm tới ngồi xuống cạnh hắn, mái đình này hơi nghiêng, cảm giác như sẽ bị trượt xuống bất kì lúc nào.
Cảnh Thiều thấy hắn dè dặt cẩn thận rất thú vị, liền đưa tay ôm lấy eo hắn, “Có ta rồi, không ngã xuống được.”
Bị cánh tay rắn chắc kia kéo dựa vào Cảnh Thiều, Mộ Hàm Chương nhúc nhích thân thể thẳng cứng, thấy bàn tay trên eo không hề có ý buông lỏng, đành phải tùy ý hắn. Dù sao bọn họ cũng đã bái thiên địa, hiện tại xung quanh lại không có người, không cần phải giữ lễ nghi, cho dù Cảnh Thiều làm hơn nữa, hắn cũng không thể phản kháng.
Thấy người bên cạnh không phản đối, Cảnh Thiều hiên ngang ôm tiếp, “Trích Tinh Đình này là nơi ta thích nhất trong vương phủ, những đêm trời trong có thể thấy được bầu trời đầy sao.”
Mộ Hàm Chương ngửa đầu nhìn theo tay hắn, quả thật là sao sáng khắp trời đêm, không có mái hiên mái nhà nào che mắt, bốn phía là trời cao, như đang đắm mình giữa sông ngân, môi không khỏi lộ ý cười, “Thật đẹp, trước đây ta chưa từng nhìn thấy trời sao hoàn chỉnh đến thế.”
Hắn là con thứ, không thể càn quấy như Mộ Linh Bảo, từ nhỏ trong hầu phủ luôn phải giữ lễ, đi nhầm một bước cũng có người chờ cười nhạo, càng không nói đến chuyện trèo mái nhà thế này, nếu bị bắt gặp có lẽ sẽ bị phụ thân đánh một trận.
“Khi còn nhỏ ngươi chưa từng trèo cây sao?” Cảnh Thiều hơi ngạc nhiên, nam hài tử khi còn nhỏ hẳn đều rất nghịch ngợm mới đúng, khi hắn còn nhỏ thường chạy vào Ngự Hoa Viên trèo cây đào hang, nửa đêm cũng trèo lên cây ngắm sao, bị người trong cung phát hiện rồi sẽ bị mẫu hậu đánh mông, nhưng mẫu hậu vẫn luôn không nỡ nặng tay, cho nên ngày hôm sau hắn lại tiếp tục vui vẻ nhảy nhót làm chuyện xấu.
Nghe Cảnh Thiều kể những “thành tích vĩ đại” của mình khi còn nhỏ, Mộ Hàm Chương nhịn không được cười thành tiếng, không ngờ đường đường là hoàng tử mà Cảnh Thiều lúc nhỏ cũng quậy phá như vậy, nhưng rồi lại không khỏi hâm mộ, khi hắn còn nhỏ không được ai dạy, nương thân đọc sách không nhiều, chỉ biết dạy hắn gảy bàn tính, xem sổ sách, sau đó khi phụ thân phát hiện còn nổi giận một trận, nói nương thân dạy hư hắn, đưa hắn vào Tộc Học đọc sách trước tuổi, không cho phép nương thân nói chuyện nhiều với hắn nữa.
“Đọc sách sớm như vậy, khó trách sao ngươi còn nhỏ như vậy đã như lão nhân.” Cảnh Thiều nhịn không được cười hắn.
Mộ Hàm Chương trừng, “Tuổi của Vương gia còn nhỏ hơn thần.”
“Á…” Cảnh Thiều không cẩn thận lỡ mồm, kiếp trước hắn sống tới hơn ba mươi tuổi, đương nhiên cảm thấy Quân Thanh của hiện tại còn nhỏ, không khỏi xấu hổ dụi mũi, cầm lấy cái giỏ nhỏ bên cạnh nói sang chuyện khác, “Đây là đào hoa nhưỡng ta cất giấu, mỗi năm chỉ có một bình nhỏ, ngươi nếm thử xem.”
Trong giỏ là một chiếc bình sứ nhỏ trắng và hai chén nhỏ cùng màu, Cảnh Thiều mở nút rót ra chén, nước rượu trong vắt trong chiếc chén sứ trắng bóng ánh màu hồng nhạt.
“Buổi chiều Vương gia đã uống nhiều như vậy, đừng uống nữa.” Mộ Hàm Chương cầm lấy một chén, đè bàn tay đang cầm chén rượu của Cảnh Thiều lại.
“Ha ha, chút rượu đó đã sớm tiêu rồi, khi ở trong quân doanh loại rượu mạnh nào mà ta chưa uống qua chứ.” Cảnh Thiều chẳng lưu tâm, “Loại thanh tửu này rất nhẹ, uống mười vò cũng không say.”
Mộ Hàm Chương nghe vậy, nhấc tay nếm thử rượu trong chén, hương vị ngọt thanh mang theo mùi hoa nhàn nhạt, nuốt xuống rồi, trong vòm miệng mới thơm nồng mùi hoa đào, nhịn không được uống cạn cả chén.
Thấy hắn thích, Cảnh Thiều liền đưa cả bình cho hắn, dù sao thì một tay của mình còn đang phải đặt trên eo người ta, không có tiện, “Đời đời Bắc Uy Hầu đều là mãnh tướng, sao phụ thân ngươi không dạy ngươi tập võ?”
Cảnh Thiều vẫn luôn thắc mắc chuyện này, trong phủ Bắc Uy Hầu không chia trưởng thứ, ít nhiều đều phải học chút võ công, Quân Thanh thì lại hoàn toàn không biết chút gì.
Mộ Hàm Chương nghe hắn hỏi chuyện này, ánh sáng trong mắt chợt tắt, im lặng tự rót thêm cho mình, “Khi còn nhỏ ta bị cóng một lần, hỏng gân mạch, đại phu nói không thể luyện võ được nữa.”
“Cái gì?” Cảnh Thiều kinh ngạc nhìn hắn, “Sao lại bị cóng?” Đường đường là con của Bắc Uy Hầu, cho dù địa vị không bằng thế tử, cũng không đến nỗi bị người khác ngược đãi chứ? “Tam Cửu Thiên ngã xuống hồ nước…” Mộ Hàm Chương uống cạn rượu trong chén, lại rót đầy, khẽ cười tự giễu. Không thể luyện võ, là nỗi đau trong lòng hắn. Khi còn nhỏ phụ thân nói hắn căn cốt tốt, còn định dạy thương pháp gia truyền cho hắn, sau đó đại phu lại nói hắn không thể luyện võ, từ đó phụ thân rất ít khi hỏi đến hắn, chỉ đến khi thấy hắn ngồi trong phòng gảy bàn tính, mới nổi giận ném bàn tính đi, vứt đứa con mới bốn tuổi vào Tộc Học.
Cảnh Thiều nhíu mày, thấy hắn cứ uống hết chén này đến chén kia, đưa tay cướp chén rượu của hắn, “Đào hoa nhưỡng này phải nhấp nháp, ai lại uống như ngươi?”
“Để Vương gia chê cười rồi.” Mộ Hàm Chương cười miễn cưỡng, dọn chén rượu vào giỏ, “Không còn sớm nữa… A…” Thân thể bị kéo mạnh, lao vào lòng Cảnh Thiều.
“Ai đẩy ngươi xuống?” Ánh mắt Cảnh Thiều u ám hiếm thấy, phảng phất như đang cuộn trào một trận bão dữ, thông thường bờ hồ trong các gia tộc lớn đều có xây thềm đá, hơn nữa một thiếu gia như Mộ Hàm Chương chạy đến cạnh hồ nước chơi, hắn không tin không có hạ nhân đi theo, làm sao có khả năng mở mắt trừng trừng nhìn hắn rơi xuống hồ nước giữa đông!
“Ta tự ngã xuống.” Mộ Hàm Chương rũ mắt, không muốn nói nhiều. Hồ nước năm xưa hiện ra trước mắt, khi đó hắn còn nhỏ không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ được tổ mẫu làm cho hắn một chiếc áo choàng lông thỏ trắng muốt, chỉ nhớ được bàn tay đầy vụn bánh của một hài tử béo mập cao hơn mình hai cái đầu, sau đó là nước hồ lạnh buốt, và bầu trời màu xám đang đổ tuyết.
Cảnh Thiều nhìn người trong lòng, chỉ trái tim đau buốt, chầm chậm cúi đầu, hôn nhẹ lên mi mắt khép, để hắn kinh ngạc mở to mắt, rồi vẫn không dừng lại, hôn từng chút từng chút lên ấn đường, trán, gò má, phảng phất như thế này có thể cứu hắn ra khỏi ác mộng lạnh lẽo kia.
“Vương gia…” Thân thể Mộ Hàm Chương cứng lại, khi Cảnh Thiều hôn đến môi mình thì cuối cùng cũng nhịn không được ra tiếng.
Cảnh Thiều ngồi lên, nhìn cả bầu trời sao phản chiếu trong đôi mắt người trong lòng, bất giác siết chặt hắn vào lòng, “Ta sẽ báo thù cho ngươi!” Một người tốt đẹp như thế này, mình ôm vào lòng còn sợ làm đau, vậy mà lại có kẻ dám làm hại hắn! Quân Thanh nho nhỏ bị đẩy xuống hồ nước giữa Tam Cửu Thiên, đã sợ biết bao nhiêu, lạnh biết bao nhiêu, đau biết bao nhiêu!
Cảm nhận sức mạnh siết chặt lấy mình từ phía sau, Mộ Hàm Chương chầm chậm đưa tay ôm lại, hắn chỉ yếu đuối một chút thôi, chỉ buồn bã một chút thôi, chỉ… tham lam sự ấm áp này một chút thôi…
Ngày hôm sau, Cảnh Thiều dùng điểm tâm xong thì thay thường phục để ra ngoài, “Ta phải ra ngoài một chút, có lẽ sẽ không về dùng bữa trưa.”
“Ưm.” Mộ Hàm Chương đeo ngọc bội lên đai lưng cho hắn, không hỏi hắn đi đâu. Hai người thành hôn, hoàng thượng miễn cho Thành vương không phải tảo triều chín ngày, bây giờ hắn đi chắc chắn không phải thượng triều, chuyện khác thì không tiện hỏi.
“Sẽ về trước bữa chiều, nếu ngươi thấy chán thì dẫn hai thị vệ đi dạo phố cũng được.” Cảnh Thiều thấy hắn không hỏi mình đi đâu, nhịn không được lại lải nhải: “Nghe nói trong khu vườn ở thành nam thường có các nam thê tụ họp, một lát nữa ngươi cũng đến xem thử đi.”
“Vậy sao? Đây là lần đầu thần nghe nói.” Thấy mặt hắn viết rõ “Ngươi không trả lời tử tế ta sẽ nói mãi”, Mộ Hàm Chương nhịn không được cười cười, đáp một câu tạm xem là dài.
Cảnh Thiều vừa lòng đi, đến sân ngoài thì gọi quản gia Vân tiên sinh đến, “Điều tra xem tại sao trước đây con thứ của Bắc Uy Hầu lại rơi xuống hồ nước.”
“Dạ, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.” Vân tiên sinh vuốt râu, dáng vẻ rất tiên phong đạo cốt, “Vương gia ngồi xe hay cưỡi ngựa?”
“Cưỡi ngựa.” Vừa nói xong, tiểu tư Vân Tùng của Cảnh Thiều dẫn một con tuấn mã đen đến.
Cảnh Thiều vuốt cái bờm đen bóng, “Tiểu Hắc, đã lâu không gặp.”
“Phì~” Con ngựa thở phì phì, cọ cọ Cảnh Thiều rất thân mật. Tiểu Hắc là con ngựa hoang hắn thuần phục được trên thảo nguyên, tính hung hãn, cũng không phải loại ngựa quý hiếm thuần chủng gì, nhưng lại hơn xa những con ngựa tài của các tướng lĩnh. Bởi vì nó thông minh hơn những con ngựa bình thường nhiều, biết tự tránh chướng ngại. Ngày trước nếu có Tiểu Hắc, hắn và Quân Thanh sẽ không đến mức bị dồn ép nhảy vực.
Nhưng mà, nếu như vậy, thì hắn sẽ không có cơ hội làm lại từ đầu. Đây chính là cái gọi là họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục, là phúc hay họa, ai nói rõ được?
“Hôm qua Lý đại nhân đến thăm, nói không có chuyện gì quan trọng, nghe nói Vương gia không có trong phủ thì đi ngay.” Vân tiên sinh bẩm báo những chuyện xảy ra hôm qua.
“Lý Duyên Khánh?” Thấy Vân quản gia gật đầu, Cảnh Thiều nhíu mày, đây chính là người được ghi chú bằng màu lam cuối cùng trong sổ sách, “Nếu hắn lại đến, ngươi bảo hắn trưa ngày hôm sau đến Tụ Tiên Lâu chờ.”
“Dạ.” Vân tiên sinh đáp, đưa mắt tiễn Cảnh Thiều thúc ngựa đi.
..
_đào hoa nhưỡng: rượu đào hoa
_bát giác đình: đình tám góc
_Trích Tinh Đình: đình hái sao
_Tộc Học: nơi dạy học cho con cháu trong tộc
_Tam Cửu Thiên: theo nông lịch Trung Quốc, đây là thời gian lạnh nhất trong năm, từ ngày thứ 19 đến ngày thứ 27 sau đông chí
_tổ mẫu: bà nội
_tiên phong đạo cốt: phong thái của người tu tiên
_họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục: họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập
Danh sách chương