Quân doanh vào đêm rất yên tĩnh, các binh sĩ đi tuần tra cũng không nói câu nào, cho nên tiếng ba vị đại tướng chơi hoa quyền nhốn nháo trong lều chính khá rõ. Ba người này đều từng cùng đánh Hung Nô với hắn, đã quen các sống phóng túng không gò bó khuôn phép trong sa mạc, bây giờ ở kinh thành cũng không biết tiết chế, sau này phải xử lý bọn họ mới được. Cảnh Thiều lắc đầu, chầm chậm đi xa.

Nay ngày tiến công đánh Tây Nam sớm hơn đời trước tròn ba năm, những ưu thế hắn có được cực kì rõ ràng. Chinh Đông tướng quân vốn thường đối đầu với hắn đã bị phái đi tiếp viện cho đại hoàng tử, phụ hoàng cũng không phái người nào đến quản thúc, vậy thì những chuyện hắn có thể làm nhiều lên rất nhiều. Chỉ là nhất thời thiên đầu vạn tự, không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Phì~” Tiểu Hắc đang nhai cỏ trong chuồng ngựa thấy chủ nhân nhà mình thì ngẩng đầu lên chào hỏi.

Cảnh Thiều hoàn hồn lại, bất tri bất giác đã đi đến chuồng ngựa rồi, đứng trước máng ăn của Tiểu Hắc, xoa xoa cái đầu to đã gần như hòa vào bóng đêm xung quanh.

Tiểu Hắc lắc đầu bất mãn, bước bước qua một bên, tiếp tục ăn cỏ.

Bị Vương phi vứt ra khỏi lều đã đủ thê thảm rồi, sao cả con ngựa cũng ghét bỏ mình? Cảnh Thiều túm hai tai Tiểu Hắc, “Không cho ăn nữa, bổn vương bây giờ không có chỗ ngủ mà mày còn tâm trạng ăn khuya sao!”

Tiểu Hắc ngẩng đầu, vừa nhai cọng cỏ trong miệng, vừa mở to đôi mắt đen nhìn chủ nhân nhà mìn. Tiểu Hắc thân là ngựa yêu của Vương gia, cho nên ngày nào người chăn ngựa cũng đặc biệt chuẩn bị thêm cỏ tươi cho nó, được ưu đãi hơn những con ngựa bình thường chỉ được ăn cỏ khô rất nhiều.

Đối với hành vi hỡ chút lại kéo tai mình của Cảnh Thiều, Tiểu Hắc đã sớm quen, tiếp tục nhai nhóp nhép nhóp nhép.

Cảnh Thiều trừng Tiểu Hắc một lúc lâu, nhưng thật sự không trừng lại đôi mắt ngựa của người ta, đành phải thôi. Bám vào cây cột nghiêng người ngồi lên song chuồng, bứt một nhánh cỏ ngậm vào, ngọn cỏ hơi đắng, chỉ có phần màu trắng mới có vị ngọt, không biết sao Tiểu Hắc lại thích ăn như vậy.

“Tiểu Hắc, chờ đánh xong trận này rồi, bổn vương sẽ tìm thê tử cho mày.” Cảnh Thiều ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao, trăng ở ngoại thành dường như vắng lặng hơn nhiều, đời trước mình chưa từng được thanh thản ngắm trăng thế này, ngày nào cũng suy tính trận pháp, luyện binh, luyện võ, tranh quyền đoạt vị, sống đến ba mươi tuổi còn vất vả như vậy, đúng là không đáng, đút nhánh cỏ trong tay cho Tiểu Hắc, “Mày nói xem, mày muốn ngựa đực hay ngựa cái?”

“Phì~” Tiểu Hắc nhìn cọng cỏ lẻ loi trơ trọi trong tay Cảnh Thiều, phì hơi lên tay hắn một cái rồi đi vào trong chuồng ngủ.

Cảnh Thiều bị tọa kỵ khinh miệt triệt để chỉ đành rời khỏi chuồng ngựa, rón ra rón rén chui vào lều lớn. Người trên giường đã nằm xoay vào trong, một tay khoác ngoài chăn, nết ngủ rất ngoan, dường như từ khi hắn đi vẫn chưa đổi tư thế.

Cảnh Thiều lặng lẽ cởi áo ngoài, vén chăn lên chui vào.

Mộ Hàm Chương nhúc nhích, có lẽ đã quen có Cảnh Thiều bên cạnh nên không bị giật mình.

Cảnh Thiều cong cong môi, cẩn thận cho cánh tay khoác bên ngoài của hắn vào chăn, rồi chầm chậm thò tay sang, ôm người ta vào lòng thăm dò.

“Ưm…” Người trong lòng kêu khẽ, làm Cảnh Thiều giật thót, dừng lại một lát thấy hắn kot ỉnh lại mới yên tâm kéo chăn lên, sau đó thỏa mãn vùi mặt vào cổ Vương phi nhà mình, hít sâu mùi hương nhàn nhạt trên người Quân Thanh, cọ cọ rồi sung sướng nhắm mắt lại.

Cảnh Thiều sức khỏe tốt, trước nay nằm xuống là ngủ, cho nên không thấy được, đôi môi khẽ cong lên của người trong lòng.

Sáng sớm hôm sau, vì hôm qua Mộ Hàm Chương ngủ sớm, cho nên cũng dậy sớm. Ánh mặt trời chiếu lên mái lều trắng, thấy rõ được từng hoa văn trên đó, ngẩn người một lúc mới ngờ ra bây giờ mình không còn tron vương phủ mà đã đến quân doanh rồi. Người bên cạnh vẫn còn ngủ rất say, thỏa mãn ngáy nhỏ, hơi thở phả vào cổ mình, làm những sợi tóc mảnh lay động, hơi nhột một chút.

Mộ Hàm Chương nhúc nhích, xoay người nắm đối mặt với Cảnh Thiều, ngắm hắn. Cứ nghĩ là sắp phải chia xa vài tháng thậm chí vài năm, nói không khó chịu là nói dối, thậm chí đã tính toán sẵn, nếu hắn mấy năm không về, thì mình đến vùng gần chiến trường mở tiệm buôn bán, không ngờ tiểu tử này đã có âm mưu từ trước.

Đưa một ngón tay lên gõ gõ vào sống mũi cao thẳng của Cảnh Thiều, hai mắt Mộ Hàm Chương cong lại, với chút thủ đoạn nho nhỏ của Cảnh Thiều, hắn đã hết giận từ lâu, chỉ có điều không thể chiều cho hắn thành tật.

Cảnh Thiều cảm thấy mũi nhồn nhột, mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy một ngón tay thon dài như ngọc, liền há mồm cắn, liếm liếm phần thịt mềm non mịn.

Mộ Hàm Chương rụt tay lại, im lặng nhìn Cảnh Thiều hoàn toàn mở mắt.

“Ha ha, Quân Thanh, ngươi dậy rồi.” Cảnh Thiều quyết định chọn quên hình phạt phải đến ngủ cùng tên tướng quân vừa hôi vừa xấu nào đó, rướn tới hôn lên đôi môi mềm của Vương phi nhà mình một cái, “Vẫn còn sớm, ta đi luyện binh, luyện tập buổi sáng xong sẽ về ăn điểm tâm với ngươi.”

Cảnh Thiều không chờ người trong lòng kịp gặng hỏi đã nhảy dậy thay y phục, đổi sang trang phục màu xanh nhạt, rửa mặt rồi chạy ra ngoài.

Mộ Hàm Chương thong thả ngồi dậy, nhìn Cảnh Thiều chạy như trốn, không khỏi bật cười thành tiếng.

Dù sao cũng không ngủ được, Mộ Hàm Chương xuống giường mặc quần áo, trong lều có một cái rương gỗ rất đẹp, mang xuống từ xe ngựa hôm qua, bên trong đa số là y phục và vật dụng của hắn, xem ra Cảnh Thiều đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi.

“Công tử dậy rồi.” Vân Tùng vào dâng trà nước, thấy Mộ Hàm Chương đã ăn mặc chỉnh tề vội bưng nước rửa mặt vào. Ở bên ngoài không thể để lộ thân phận của Vương phi, nó không phải người trong quân không thể gọi là quân sư, nên gọi công tử.

“Ngươi cũng cùng xuất chinh?” Mộ Hàm Chương cầm lấy khăn vải Vân Tùng đưa lau mặt, theo lý thì một gia nhân trong vương phủ như Vân Tùng không thể mang theo được.

“Tiểu nhân chỉ làm sai vặt cho Vương gia và công tử nửa tháng này, khi nào đại quân nhổ trại tiểu nhân sẽ về vương phủ.” Vân Tùng cười cười, “Hôm qua Vân Trúc la hét đòi theo, nhưng Vương gia không cho.”

“Ngươi có quen đường trong quân doanh không?” Mộ Hàm Chương gật nhẹ đầu, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm.

“Quân doanh này là quân cận vệ của Vương gia, tiểu nhân đã từng đến mấy lần.” Vân Tùng thành thật đáp.

Mộ Hàm Chương nghe vậy, hơi nhíu mày, đưa tay vén màn cửa lên, mùi đất sớm mai ùa đến, làm tinh thần tỉnh táo lên, “Nếu đã vậy, ngươi theo ta đi xem quân doanh một chút đi.”

Thời điểm này, gần như tất cả binh sĩ đều đã đến thao trường luyện tập rồi, chỉ có một ít binh sĩ tạp dịch đang làm việc, lửa trong bồn sắt đã tắt, khói nhẹ bốc lên từng lọn.

Vân Tùng nói, quân doanh này có khoảng hơn năm nghìn người, đều là binh mã trực thuộc Cảnh Thiều, bình thường không ở đây mà đóng ở huyện Kỳ cách đây hơn trăm dặm. Những người này đều là tinh duệ hàng đầu Cảnh Thiều bồi dưỡng ra khi đánh Hung Nô, khi trở về từ Tây Bắc đã giao trả binh quyền, hoàng thượng phá lệ khai ân thưởng năm nghìn người này và cả huyện Kỳ rộng lớn cho một mình Thành Vương.

Nói đến huyện Kỳ, Mộ Hàm Chương lại nhớ đến trăm mẫu ruộng tốt Cảnh Thiều định dùng để đổi mảnh rừng hoang với hắn, nghe hạ nhân đi xem đất nói, nơi đó thật sự rất tốt, cực kì màu mỡ, còn có cả binh sĩ đang giúp trồng trọt, không ngờ là nơi trước đây quân của Cảnh Thiều đóng.

“Vương Nhị ca, sao cháo càng lúc càng loãng vậy?” Hai binh sĩ hì hục khiêng một chiếc thùng gỗ to đến khoảng đất trống giữa bốn lều.

“Không phải còn có màn thầu sao? Có canh là được rồi.” Người được gọi là Vương nhị ca khiêng một giỏ màn thầu to đặt cạnh thùng gỗ.

Mộ Hàm Chương tò mò đi đến xem, ba người dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, đưa mắt nhìn nhau, hôm qua cả quân doanh đều bàn tán, Vương gia mang một quân sư rất đẹp đến, còn ngủ cùng một lều, không cần phải nói, chắc chắn là vị này rồi.

“Quân sư dậy sớm vậy sao.” Vương Nhị thấy có gia nhân của Vương gia theo sau, không thể giả vờ như không thấy, liền đánh tiếng chào hỏi.

Mộ Hàm Chương gật đầu, dịu giọng nói, “Điểm tâm mỗi sáng đều thế này sao? Sao không có thức ăn?” Hiện tại hắn chỉ là quân sư Cảnh Thiều phong bằng miệng, cũng chính là quân sư tế tửu thường được nói, chỉ được xem như một tham mưu, không có quan chức, cho nên không thể quá thể hiện với các binh sĩ.

“Ai, có thể ăn no là được rồi, làm binh còn kén chọn gì chứ.” Vương Nhị đưa mắt ra hiệu với hai binh sĩ sau lưng, “Bọn ta còn phải đi đưa cơm, quân sư tự đi xem đi.”

Binh sĩ khiêng thùng định nói gì đó nhưng đối diện với quân sư ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề dường như hơi xấu hổ, lau lau lên cái tạp dề to đang đeo, chạy theo Vương Nhị.

“Suỵt… Giữa ban ngày đừng nói lung tung.” Vương Nhị bịt miệng hắn.

Khi Mộ Hàm Chương về lại lều lớn, Cảnh Thiều đã tắm rửa xong, đang ngồi trước bàn ăn chờ hắn. Điểm tâm của Vương gia cũng không hơn binh sĩ bình thường là bao, chỉ có một đĩa rau xào và một đĩa đậu phộng.

Thấy Mộ Hàm Chương nhíu mày, lúc này Cảnh Thiều mới ý thức được có thể Quân Thanh không quen ăn những thứ này, hơi áy náy, nói: “Cuộc sống trong quân doanh hơi kham khổ, nếu ngươi không thích ăn, ta bảo đầu bếp trong vương phủ đi theo…”

“Ăn như tướng sĩ vốn là việc nên làm.” Mộ Hàm Chương ngồi xuống, bưng chén cơm lên, “Ta chỉ thấy lạ, lần này Hộ bộ cấp không ít bạc, sao trong quân doanh vẫn kham khổ như thế.”

“Bạc?” Cảnh Thiều gặm màn thầu, “Trong quân nhiều người như vậy, bao nhiêu bạc cũng không đủ.”

Sợ hắn vừa ăn vừa nói sẽ cắn trúng lưỡi, Mộ Hàm Chương mím môi, không nói gì nữa, trong lòng thì lại nghĩ mấy ngày nữa phải dò lại sổ sách trong quân doanh này. Các tướng sĩ ăn không ngon là thứ yếu, nếu có người tham ô quân lương, đến lúc nhổ trại Hộ bộ phái người đến xem sổ sách ra vấn đề thì sẽ phiền phức.

“Vương gia! Vương gia, không hay rồi!” Một binh sĩ đột nhiên chạy tới trước lều kêu to, “Dường như Tiểu Hắc bệnh rồi!”

.

_hoa quyền: khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà

_thiên đầu vạn tự: bối rối ngổn ngang

_quân sư tế tửu: tên một cấp quan, do Tào Tháo thiết lập vào cuối thời Đông Hán, chức là tham mưu quân sự cao cấp, nhưng thuộc hàng quan, về sau chức này chuyển thành quan chức nhiều chức năng, chẳng hạn như cúng tế, truy điệu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện