Đợi Hách đại đao đi rồi hai người mới không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
“Ngươi thấy có phải Cát Y đắc thủ không?” Mộ Hàm Chương buông cánh tay Cảnh Thiều ra, lại nhanh chóng bị hắn nắm trở về ngắm nghía.
“Ta thấy có lẽ vậy,” Cảnh Thiều đưa bàn tay mềm mại xinh đẹp đến bên môi, “Cho dù có phải hay không thì đông nam quân đại loạn cũng là cơ hội tốt.”
Mộ Hàm Chương gật gật đầu, “Nếu Đông Nam Vương chết thật thì...mấy nhi tử của hắn có tài cán gì không?” Nếu có một hai đứa con mưu lược lập tức tiếp nhận Vương vị thì Đông Nam quân cùng lắm chỉ loạn hai ngày là có thể chỉnh đốn lại.
Cảnh Thiều lắc đầu, khẽ cười nói, “Đông Nam Vương lúc này cũng đã lớn tuổi, đại nhi tử cũng chẳng đâu vào đâu, vả lại năm đó hắn vì thế tử vị mà hại chết huynh trưởng duy nhất, hiện giờ có thể tiếp nhận Đông Nam Vương vị nửa người cũng không có.”
Đông nam nằm ven biển, mấy năm nay vì có làm ăn và thuế quan trên biển, lại thêm sản vật phong phú tạo thành một Đông Nam Vương đồi bại ngợp trong vàng son đình đài lầu các. Một khi xuất hiện một người con cháu có năng lực đảm nhận vương vị liền có thể áp chế xuống, thế nhưng tới giờ một đứa con như vậy cũng tìm không được.
Mộ Hàm Chương thở dài, thiên đạo luân thường, báo ứng khó tránh, con cháu Đông Nam Vương đi đến bước này hoàn toàn là gieo gió gặt bão.
Suốt đêm phái người đến quân doanh đông nam dò xét, sáng sớm tín binh hồi bẩm, tướng lĩnh đông nam suốt đêm trao đổi trong quân trướng tựa hồ rất lo lắng, số binh lính còn lại đều tỉnh tỉnh mê mê không biết chuyện gì xảy ra.
Cảnh Thiều lúc này lệnh Hách đại đao mang binh đi trước, bản thân thì chỉ huy đại quân còn lại xuất phát sau.
Hách đại đao dẫn quân tấn công đại doanh đông nam, thấy bọn họ muốn lui binh liền cao giọng hô to, “Đông Nam Vương đã chết, bây giờ các ngươi giơ tay chịu trói thì vẫn là con dân Thần triều, ngược lại chính là phản quốc!”
Đông Nam quân nghe vậy nhất thời biến sắc, hôm qua các tướng lĩnh nhận được tin tức liền cho nhổ trại hồi chủ thành ngay sáng nay, hết thảy đều quá mức kì quái, nhóm binh lính bối rối không thôi.
“Hách đại đao, ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ.” Thần tiễn Tướng quân vừa sợ vừa giận, giương cung hướng Hách đại đao tấn công.
Tướng lĩnh đối phương phản ứng mạnh như vậy đã xác thực tin Đông Nam vương đã chết.
“Giết!” Không chờ tên rời cung, Hách đại đao đã phất tay xông lên, thiên quân vạn mã lập tức che tầm mắt, Thần tiễn Tướng quân mất mục tiêu nhất thời không thể xuống tay.
Lúc Cảnh Thiều đuổi tới thì Thần tiễn Tướng quân đã chết dưới Hỗn nguyên đao của Hách đại đao, lại còn đuổi theo số binh lính chạy trốn, đại quân tới nơi chỉ cần tiếp tục đi theo.
Đường núi đông nam gập ghềnh khiến xe ngựa xóc nảy, Cảnh Thiều liền kéo quân sư ra cưỡi ngựa với mình, để lại tiểu lão hổ một mình trong xe lắc qua lắc lại.
Tin Đông Nam Vương chết như ôn dịch mà lan ra, quân tâm tan rã, các tướng lĩnh cũng không mang tâm liều chết mà chống trả nữa, Hách đại đao thuận đường đánh tới chủ thành - Phù Thành.
Cũng không biết là còn con cháu gì trong phủ có lòng tranh Vương vị hay không, trong phủ cao thấp treo đầy vải trắng, chính đường bố trí thành linh đường. Tình hình hiện giờ đúng ra không nên phát tang mà phái người trấn thủ tiền tuyến, ấy mà mấy người này còn tranh nhau thể hiện hiếu tâm, yêu cầu đại quân trở về thủ thành, tin tức phát tán ra ngoài lập tức khiến quân tâm đại loạn, tình hình đã xoay chuyển hoàn toàn.
Đại quân tấn công thành khiến dân chúng bốn phía sợ hãi, Cảnh Thiều đã quán triệt không được nhiễu dân, chỉ mang thân quân vào thành.
Đông Nam Vương phủ không giống Tây Nam đã chuẩn bị trốn đi, cả nhà trên dưới còn hoang mang bên trong đã bị đại quân vây quanh.
Đem gia quyến Đông Nam Vương tập trung trong một tiểu viện xong, Mộ Hàm Chương xem xét nhưng không tìm được tung tích Cát Y trong lòng có chút bất an. Trước khi đi nàng đã đáp ứng nếu có cơ hội sẽ không làm chuyện điên rồ, đợi bọn y đến, thế nhưng hôm nay sợ là đã dữ nhiều lành ít.
“Đại nhân! Đại nhân! Tiểu nữ là bị Đông Nam Vương bắt về phủ a, ta vô tội. Đại nhân, xin ngươi hãy dẫn ta đi, cho dù làm trâu làm ngựa cũng cam nguyện...” Một tố y nữ tử đột nhiên lao tới bổ nhào vào bên nhân Mộ Hàm Chương khóc la, cố ý hất hất tóc hữu ý vô tình lộ ra gương mặt kiều diễm.
Mộ Hàm Chương cúi đầu nhìn, không phải người mình muốn tìm thì không khỏi nhíu mày.
“Cút!” Cảnh Thiều đi theo sau lập tức nổi trận lôi đình, một cước đá nữ nhân đan kéo góc áo Quân Thanh ra.
Nữ nhân thét chói ta ngã sang một bên, nàng thấy hai người khí độ bất phàm không là vương tử hoàn tôn thì chắc cũng là quan to quyền quý, nếu có thể được coi trọng không chừng có thể tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý. Quan sát một lúc lâu cảm thấy khí chất Mộ Hàm Chương ôn hòa hơn một chút, trăm triệu lần không ngờ cái người đứng sau kia lại có phản ứng này.
“Đi thôi, nếu Cát Y ở đây thì đã tới gặp ngươi rồi.” Cảnh Tiều vươn tay kéo Vương phi đang buồn rầu nhà mình ra khỏi tiểu viện, mấy nữ nhân trong này đều xinh đẹp quyến rũ, thấy thế nào cũng không ổn, nhỡ lại có kẻ quấn lấy Quân Thanh sẽ không tốt không tốt nha.
“Gợi ý trong mơ có nói Cát Y bình an hay không?” Mộ Hàm Chương ngẩng đầu nhìn bộ dáng hầm hừ của hắn không khỏi có chút buồn cười, người này cũng là nam tử mà sao gặp một sân oanh oanh yến yến cũng chẳng thấy thương hương tiếc ngọc, ngược lại lại tức giận thế này? Cảnh Thiều dừng cước bộ một chút, trước mắt hắn hiện ra cảnh tượng kiếp trước, cả phòng ồn ào tiếng khóc lóc, chỉ có một nữ tử trong đám người thoải mái mỉm cười, nhi tử Đông Nam Vương xông lên muốn giết nàng bị Cảnh Thiều ngăn lại.
Nàng nói, Vương gia ngài có nguyện ý nghe tiểu nữ kể một câu chuyện, lời nói êm tai kể xong liền rút bội kiếm bên hông Cảnh Thiều tự vẫn.
Mộ Hàm Chương nghe kể mà đôi mắt xinh đẹp không khỏi ảm đạm.
“Kia chẳng qua là cảnh trong mơ, hiện giờ tình hình ra sao còn chưa rõ,” Cảnh Thiều khẽ thở dài ôm Vương phi nhà mình vào lòng. “Tây Nam Vương đến tìm chỗ nương tựa lại gặp Đông Nam Vương bị giết, hiện giờ trân bảo của cả hai vùng đất phong đều ở trong phủ này, chúng ta đi xem đi.”
Trong phủ toàn bộ đều nguyên vẹn, gia phó cũng chưa kịp trốn đi, không có gì ngoài một ít vật trang trí đặt ở mấy chỗ dễ thấy, bảo vật có lẽ đã được cất giấu.
Bảo khố của Đông Nam Vương cũng không giống Tây Nam Vương giấu kĩ mà là một khố phòng độc lập nằm ngay trong chính viện trong rừng trúc.
Xuyên qua rừng trúc tươi tốt, một gian nhà đá lớn đập vào mắt, cửa đá rất nặng, trọng binh xung quanh đã đổi thành thân vệ của Cảnh Thiều, Khương Lãng đứng trước thạch thất thấy hai người đến liền bước lên hành lễ.
“Khởi bẩm Vương gia, bên trong còn một chỗ khóa kín cần phải có người mở ra từ bên trong.” Khương Lãng rất là buồn rầu a, Vương gia phân phó hắn đi bảo vệ bảo khố, hắn nghiên cứu một lúc lâu mới phát hiện bên trong còn có chỗ giấu kín.
“Chắc là có mật đạo từ nơi khác thông đến bên trong.” Mộ Hàm Chương bước lên nhìn một chút rồi quay đầu nói với Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều gật gật đầu, có một mật đạo khác nằm trong phòng ngủ của Đông Nam Vương, hắn đang muốn phái người tới xem nhưng không ngờ 'ầm' một tiếng, đại môn thạch thất lại tự động mở ra!
Khương Lãng vội vàng lui về sao bảo bộ phía trước Vương gia và Vương phi, ánh mặt trời chiến vào trong lộ ra tro bụi, một người từ trong tối chậm rãi đi ra rồi đột ngột quỳ xuống. Một bộ sa y hồng nhạt bao bọc thân hình xinh đẹp, không mang bất kì trang sức gì, gương mặt mộc cũng không chút nào ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng.
“Nô tì Cát Y cung nghênh Vương gia Vương phi!” Thanh âm trong trẻo lại có chút khàn, chắc là do tình trạng thiếu khí bên trong.
“Cát Y!” Mộ Hàm Chương tiến lên nâng nàng dậy, mặc dù có chút tiều tụy nhưng đó chính là Cát Y không thể nghi ngờ.
Nhìn gương mặt tuấn tú tươi cười, Cát Y nhịn không được nước mắt lưng tròng, đáng nhẽ giết được Đông Nam Vương xong nàng cũng không nên sống nữa, lại nhớ tới lời dặn trước kia của Vương phi, nói là nếu thế gian này còn có gì ràng buộc, thực ra cũng chỉ có ân tình Vương gia Vương phi là chưa trả được!
Thấy Vương phi nhà mình cao hứng Cảnh Thiều tự nhiên cũng vui vẻ, cho Khương Lãng đưa Cát Y đi nghỉ ngơi, liền thỏa mãn a thỏa mãn ôm người trong ngực vào thạch thất.
Ánh nến lập lòe được thắp lên, đồ đạc bên trong hoàn toàn hiện lên trước mắt.
Không nói đến những vàng bạc, thúy ngọc mã não, cũng không nói đến trân châu Định Hải, còn một lượng lớn tranh chữ đồ cổ đếm không xuể, danh kiếm bảo đao lóa mắt không kịp nhìn.
“Muỗng Nhỏ...” Mộ Hàm Chương chậm rãi nói, “Chúng ta...phát tài rồi...”
Tuy rằng theo lý thuyết mấy thứ này đều phải nộp vào quốc khố, nhưng vật vô chủ thì sao mà phân cho hết!
Cảnh Thiều bưng đến một cái rương lớn, hưng trí bừng bừng cùng Vương phi nhà mình lựa ra vài thứ tốt.
Mộ Hàm Chương cuối cùng còn có chút lý trí, ngăn hành vi lấy loạn đồ đạc của Cảnh Thiều lại, chỉ lấy một cái rương nhỏ cỡ ba thước, “Cái thùng kia rất lớn, cho dù loại chuyện này là luật bất thành văn nhưng ngươi lần này công lao quá lớn khó tránh người lên án, tốt nhất vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng.” (Hai bé lóa mắt vì bảo vật, xau đó một bé đã tỉnh ngộ mà can ngăn bé còn lại, hô hô)
Tuy Mộ Hàm Chương không có nhiều đồ vật tinh xảo này nọ nhưng mà nhìn thì vẫn có thể biết được giá trị của chúng.
Bảo vật không ở nhiều, mà ở độ tinh túy. Cảnh Thiều giật mình, hắn từ nhỏ sinh trưởng chốn cung đình thì có thứ tốt gì chưa từng thấy qua chứ, tự nhiên hiểu được ảo diệu bên trong.
Tỷ như một cái tỳ hưu lục sắc phỉ thúy nho nhỏ kia so với một cái phật thủ dương chi ngọc cao nửa thước này còn giá trị hơn, còn có chiếc trâm bích nguyệt lưu vân đó nữa, khéo léo tinh xảo hơn vàng bạc lấp lóa nhiều lắm.
Cảnh Thiều lấy qua cây trâm phong cách cổ xưa, đơn giản không có nhiều hoa văn trang trí, chính là thân trâm hơi hơi gấp khúc thành dạng lưu vân trục nguyệt, ngọc chất ôn nhuận, trọng yếu hơn đó là trâm cài tóc cho nam tử, thật thích hợp với Vương phi nhà mình. (Ta nói, hai bé đã tỉnh lại chưa thế =__= vẫn còn ngợp trong đống đồ thế mà)
Nhấc chân qua đem trâm cài tóc nhẹ nhàng gài lên tóc Mộ Hàm Chương, hôm nay y đeo một cái thanh ngọc quan, hai sợi tua rua màu xanh theo sắc tóc rũ xuống thật xứng với một thanh bích nguyệt lưu vân kia, thật là thích hợp nha.
Mộ Hàm Chương quay đầu nhìn hắn, ánh mắt xinh đẹp vì hưng phấn mà trong trẻo, thật giống như cái chén thủy tinh trong tay, trong sáng trông rất đẹp mắt. Cảnh Thiều nhịn không được bước tới hôn hôn đôi mắt y. “Ngươi lấy cái chén này làm chi.”
“Cái chén này là từ hải ngoại đó,' Mộ Hàm Chương bị hắn làm cho ngứa mà cười né tránh, ở Thần triều rất ít người lấy thủy tinh làm chén, cái chén trong tay y cũng khong đặc biệt gì nhưng hình dạng có chút lạ, “Loại đồ vật này nếu bán đi chắc sẽ được giá tốt.”
Cảnh Thiều không khỏi bật cười, Vương phi nhà mình thật là tùy thời tùy chỗ đều có thể buôn bán kiếm tiền a, “Vùng đông nam này thường có tiểu thương nước ngoài tới buôn bán, ngươi nếu thích thì cứ lấy mấy cái này đem đi hết đi, mấy ngày nữa đi Giang Nam là có thể bán rồi.”
“Chúng ta đi Giang Nam?” Mộ Hàm Chương nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn.
Cảnh Thiều gật gật đầu, từ đây về kinh vừa vặn đi ngang Giang Nam, dù sao cũng không về kịp năm mới, chi bằng bồi Vương phi nhà mình ở Giang Nam một thời gian, thuận tiện đi gặp mấy người kia a.
“Ngươi thấy có phải Cát Y đắc thủ không?” Mộ Hàm Chương buông cánh tay Cảnh Thiều ra, lại nhanh chóng bị hắn nắm trở về ngắm nghía.
“Ta thấy có lẽ vậy,” Cảnh Thiều đưa bàn tay mềm mại xinh đẹp đến bên môi, “Cho dù có phải hay không thì đông nam quân đại loạn cũng là cơ hội tốt.”
Mộ Hàm Chương gật gật đầu, “Nếu Đông Nam Vương chết thật thì...mấy nhi tử của hắn có tài cán gì không?” Nếu có một hai đứa con mưu lược lập tức tiếp nhận Vương vị thì Đông Nam quân cùng lắm chỉ loạn hai ngày là có thể chỉnh đốn lại.
Cảnh Thiều lắc đầu, khẽ cười nói, “Đông Nam Vương lúc này cũng đã lớn tuổi, đại nhi tử cũng chẳng đâu vào đâu, vả lại năm đó hắn vì thế tử vị mà hại chết huynh trưởng duy nhất, hiện giờ có thể tiếp nhận Đông Nam Vương vị nửa người cũng không có.”
Đông nam nằm ven biển, mấy năm nay vì có làm ăn và thuế quan trên biển, lại thêm sản vật phong phú tạo thành một Đông Nam Vương đồi bại ngợp trong vàng son đình đài lầu các. Một khi xuất hiện một người con cháu có năng lực đảm nhận vương vị liền có thể áp chế xuống, thế nhưng tới giờ một đứa con như vậy cũng tìm không được.
Mộ Hàm Chương thở dài, thiên đạo luân thường, báo ứng khó tránh, con cháu Đông Nam Vương đi đến bước này hoàn toàn là gieo gió gặt bão.
Suốt đêm phái người đến quân doanh đông nam dò xét, sáng sớm tín binh hồi bẩm, tướng lĩnh đông nam suốt đêm trao đổi trong quân trướng tựa hồ rất lo lắng, số binh lính còn lại đều tỉnh tỉnh mê mê không biết chuyện gì xảy ra.
Cảnh Thiều lúc này lệnh Hách đại đao mang binh đi trước, bản thân thì chỉ huy đại quân còn lại xuất phát sau.
Hách đại đao dẫn quân tấn công đại doanh đông nam, thấy bọn họ muốn lui binh liền cao giọng hô to, “Đông Nam Vương đã chết, bây giờ các ngươi giơ tay chịu trói thì vẫn là con dân Thần triều, ngược lại chính là phản quốc!”
Đông Nam quân nghe vậy nhất thời biến sắc, hôm qua các tướng lĩnh nhận được tin tức liền cho nhổ trại hồi chủ thành ngay sáng nay, hết thảy đều quá mức kì quái, nhóm binh lính bối rối không thôi.
“Hách đại đao, ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ.” Thần tiễn Tướng quân vừa sợ vừa giận, giương cung hướng Hách đại đao tấn công.
Tướng lĩnh đối phương phản ứng mạnh như vậy đã xác thực tin Đông Nam vương đã chết.
“Giết!” Không chờ tên rời cung, Hách đại đao đã phất tay xông lên, thiên quân vạn mã lập tức che tầm mắt, Thần tiễn Tướng quân mất mục tiêu nhất thời không thể xuống tay.
Lúc Cảnh Thiều đuổi tới thì Thần tiễn Tướng quân đã chết dưới Hỗn nguyên đao của Hách đại đao, lại còn đuổi theo số binh lính chạy trốn, đại quân tới nơi chỉ cần tiếp tục đi theo.
Đường núi đông nam gập ghềnh khiến xe ngựa xóc nảy, Cảnh Thiều liền kéo quân sư ra cưỡi ngựa với mình, để lại tiểu lão hổ một mình trong xe lắc qua lắc lại.
Tin Đông Nam Vương chết như ôn dịch mà lan ra, quân tâm tan rã, các tướng lĩnh cũng không mang tâm liều chết mà chống trả nữa, Hách đại đao thuận đường đánh tới chủ thành - Phù Thành.
Cũng không biết là còn con cháu gì trong phủ có lòng tranh Vương vị hay không, trong phủ cao thấp treo đầy vải trắng, chính đường bố trí thành linh đường. Tình hình hiện giờ đúng ra không nên phát tang mà phái người trấn thủ tiền tuyến, ấy mà mấy người này còn tranh nhau thể hiện hiếu tâm, yêu cầu đại quân trở về thủ thành, tin tức phát tán ra ngoài lập tức khiến quân tâm đại loạn, tình hình đã xoay chuyển hoàn toàn.
Đại quân tấn công thành khiến dân chúng bốn phía sợ hãi, Cảnh Thiều đã quán triệt không được nhiễu dân, chỉ mang thân quân vào thành.
Đông Nam Vương phủ không giống Tây Nam đã chuẩn bị trốn đi, cả nhà trên dưới còn hoang mang bên trong đã bị đại quân vây quanh.
Đem gia quyến Đông Nam Vương tập trung trong một tiểu viện xong, Mộ Hàm Chương xem xét nhưng không tìm được tung tích Cát Y trong lòng có chút bất an. Trước khi đi nàng đã đáp ứng nếu có cơ hội sẽ không làm chuyện điên rồ, đợi bọn y đến, thế nhưng hôm nay sợ là đã dữ nhiều lành ít.
“Đại nhân! Đại nhân! Tiểu nữ là bị Đông Nam Vương bắt về phủ a, ta vô tội. Đại nhân, xin ngươi hãy dẫn ta đi, cho dù làm trâu làm ngựa cũng cam nguyện...” Một tố y nữ tử đột nhiên lao tới bổ nhào vào bên nhân Mộ Hàm Chương khóc la, cố ý hất hất tóc hữu ý vô tình lộ ra gương mặt kiều diễm.
Mộ Hàm Chương cúi đầu nhìn, không phải người mình muốn tìm thì không khỏi nhíu mày.
“Cút!” Cảnh Thiều đi theo sau lập tức nổi trận lôi đình, một cước đá nữ nhân đan kéo góc áo Quân Thanh ra.
Nữ nhân thét chói ta ngã sang một bên, nàng thấy hai người khí độ bất phàm không là vương tử hoàn tôn thì chắc cũng là quan to quyền quý, nếu có thể được coi trọng không chừng có thể tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý. Quan sát một lúc lâu cảm thấy khí chất Mộ Hàm Chương ôn hòa hơn một chút, trăm triệu lần không ngờ cái người đứng sau kia lại có phản ứng này.
“Đi thôi, nếu Cát Y ở đây thì đã tới gặp ngươi rồi.” Cảnh Tiều vươn tay kéo Vương phi đang buồn rầu nhà mình ra khỏi tiểu viện, mấy nữ nhân trong này đều xinh đẹp quyến rũ, thấy thế nào cũng không ổn, nhỡ lại có kẻ quấn lấy Quân Thanh sẽ không tốt không tốt nha.
“Gợi ý trong mơ có nói Cát Y bình an hay không?” Mộ Hàm Chương ngẩng đầu nhìn bộ dáng hầm hừ của hắn không khỏi có chút buồn cười, người này cũng là nam tử mà sao gặp một sân oanh oanh yến yến cũng chẳng thấy thương hương tiếc ngọc, ngược lại lại tức giận thế này? Cảnh Thiều dừng cước bộ một chút, trước mắt hắn hiện ra cảnh tượng kiếp trước, cả phòng ồn ào tiếng khóc lóc, chỉ có một nữ tử trong đám người thoải mái mỉm cười, nhi tử Đông Nam Vương xông lên muốn giết nàng bị Cảnh Thiều ngăn lại.
Nàng nói, Vương gia ngài có nguyện ý nghe tiểu nữ kể một câu chuyện, lời nói êm tai kể xong liền rút bội kiếm bên hông Cảnh Thiều tự vẫn.
Mộ Hàm Chương nghe kể mà đôi mắt xinh đẹp không khỏi ảm đạm.
“Kia chẳng qua là cảnh trong mơ, hiện giờ tình hình ra sao còn chưa rõ,” Cảnh Thiều khẽ thở dài ôm Vương phi nhà mình vào lòng. “Tây Nam Vương đến tìm chỗ nương tựa lại gặp Đông Nam Vương bị giết, hiện giờ trân bảo của cả hai vùng đất phong đều ở trong phủ này, chúng ta đi xem đi.”
Trong phủ toàn bộ đều nguyên vẹn, gia phó cũng chưa kịp trốn đi, không có gì ngoài một ít vật trang trí đặt ở mấy chỗ dễ thấy, bảo vật có lẽ đã được cất giấu.
Bảo khố của Đông Nam Vương cũng không giống Tây Nam Vương giấu kĩ mà là một khố phòng độc lập nằm ngay trong chính viện trong rừng trúc.
Xuyên qua rừng trúc tươi tốt, một gian nhà đá lớn đập vào mắt, cửa đá rất nặng, trọng binh xung quanh đã đổi thành thân vệ của Cảnh Thiều, Khương Lãng đứng trước thạch thất thấy hai người đến liền bước lên hành lễ.
“Khởi bẩm Vương gia, bên trong còn một chỗ khóa kín cần phải có người mở ra từ bên trong.” Khương Lãng rất là buồn rầu a, Vương gia phân phó hắn đi bảo vệ bảo khố, hắn nghiên cứu một lúc lâu mới phát hiện bên trong còn có chỗ giấu kín.
“Chắc là có mật đạo từ nơi khác thông đến bên trong.” Mộ Hàm Chương bước lên nhìn một chút rồi quay đầu nói với Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều gật gật đầu, có một mật đạo khác nằm trong phòng ngủ của Đông Nam Vương, hắn đang muốn phái người tới xem nhưng không ngờ 'ầm' một tiếng, đại môn thạch thất lại tự động mở ra!
Khương Lãng vội vàng lui về sao bảo bộ phía trước Vương gia và Vương phi, ánh mặt trời chiến vào trong lộ ra tro bụi, một người từ trong tối chậm rãi đi ra rồi đột ngột quỳ xuống. Một bộ sa y hồng nhạt bao bọc thân hình xinh đẹp, không mang bất kì trang sức gì, gương mặt mộc cũng không chút nào ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng.
“Nô tì Cát Y cung nghênh Vương gia Vương phi!” Thanh âm trong trẻo lại có chút khàn, chắc là do tình trạng thiếu khí bên trong.
“Cát Y!” Mộ Hàm Chương tiến lên nâng nàng dậy, mặc dù có chút tiều tụy nhưng đó chính là Cát Y không thể nghi ngờ.
Nhìn gương mặt tuấn tú tươi cười, Cát Y nhịn không được nước mắt lưng tròng, đáng nhẽ giết được Đông Nam Vương xong nàng cũng không nên sống nữa, lại nhớ tới lời dặn trước kia của Vương phi, nói là nếu thế gian này còn có gì ràng buộc, thực ra cũng chỉ có ân tình Vương gia Vương phi là chưa trả được!
Thấy Vương phi nhà mình cao hứng Cảnh Thiều tự nhiên cũng vui vẻ, cho Khương Lãng đưa Cát Y đi nghỉ ngơi, liền thỏa mãn a thỏa mãn ôm người trong ngực vào thạch thất.
Ánh nến lập lòe được thắp lên, đồ đạc bên trong hoàn toàn hiện lên trước mắt.
Không nói đến những vàng bạc, thúy ngọc mã não, cũng không nói đến trân châu Định Hải, còn một lượng lớn tranh chữ đồ cổ đếm không xuể, danh kiếm bảo đao lóa mắt không kịp nhìn.
“Muỗng Nhỏ...” Mộ Hàm Chương chậm rãi nói, “Chúng ta...phát tài rồi...”
Tuy rằng theo lý thuyết mấy thứ này đều phải nộp vào quốc khố, nhưng vật vô chủ thì sao mà phân cho hết!
Cảnh Thiều bưng đến một cái rương lớn, hưng trí bừng bừng cùng Vương phi nhà mình lựa ra vài thứ tốt.
Mộ Hàm Chương cuối cùng còn có chút lý trí, ngăn hành vi lấy loạn đồ đạc của Cảnh Thiều lại, chỉ lấy một cái rương nhỏ cỡ ba thước, “Cái thùng kia rất lớn, cho dù loại chuyện này là luật bất thành văn nhưng ngươi lần này công lao quá lớn khó tránh người lên án, tốt nhất vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng.” (Hai bé lóa mắt vì bảo vật, xau đó một bé đã tỉnh ngộ mà can ngăn bé còn lại, hô hô)
Tuy Mộ Hàm Chương không có nhiều đồ vật tinh xảo này nọ nhưng mà nhìn thì vẫn có thể biết được giá trị của chúng.
Bảo vật không ở nhiều, mà ở độ tinh túy. Cảnh Thiều giật mình, hắn từ nhỏ sinh trưởng chốn cung đình thì có thứ tốt gì chưa từng thấy qua chứ, tự nhiên hiểu được ảo diệu bên trong.
Tỷ như một cái tỳ hưu lục sắc phỉ thúy nho nhỏ kia so với một cái phật thủ dương chi ngọc cao nửa thước này còn giá trị hơn, còn có chiếc trâm bích nguyệt lưu vân đó nữa, khéo léo tinh xảo hơn vàng bạc lấp lóa nhiều lắm.
Cảnh Thiều lấy qua cây trâm phong cách cổ xưa, đơn giản không có nhiều hoa văn trang trí, chính là thân trâm hơi hơi gấp khúc thành dạng lưu vân trục nguyệt, ngọc chất ôn nhuận, trọng yếu hơn đó là trâm cài tóc cho nam tử, thật thích hợp với Vương phi nhà mình. (Ta nói, hai bé đã tỉnh lại chưa thế =__= vẫn còn ngợp trong đống đồ thế mà)
Nhấc chân qua đem trâm cài tóc nhẹ nhàng gài lên tóc Mộ Hàm Chương, hôm nay y đeo một cái thanh ngọc quan, hai sợi tua rua màu xanh theo sắc tóc rũ xuống thật xứng với một thanh bích nguyệt lưu vân kia, thật là thích hợp nha.
Mộ Hàm Chương quay đầu nhìn hắn, ánh mắt xinh đẹp vì hưng phấn mà trong trẻo, thật giống như cái chén thủy tinh trong tay, trong sáng trông rất đẹp mắt. Cảnh Thiều nhịn không được bước tới hôn hôn đôi mắt y. “Ngươi lấy cái chén này làm chi.”
“Cái chén này là từ hải ngoại đó,' Mộ Hàm Chương bị hắn làm cho ngứa mà cười né tránh, ở Thần triều rất ít người lấy thủy tinh làm chén, cái chén trong tay y cũng khong đặc biệt gì nhưng hình dạng có chút lạ, “Loại đồ vật này nếu bán đi chắc sẽ được giá tốt.”
Cảnh Thiều không khỏi bật cười, Vương phi nhà mình thật là tùy thời tùy chỗ đều có thể buôn bán kiếm tiền a, “Vùng đông nam này thường có tiểu thương nước ngoài tới buôn bán, ngươi nếu thích thì cứ lấy mấy cái này đem đi hết đi, mấy ngày nữa đi Giang Nam là có thể bán rồi.”
“Chúng ta đi Giang Nam?” Mộ Hàm Chương nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn.
Cảnh Thiều gật gật đầu, từ đây về kinh vừa vặn đi ngang Giang Nam, dù sao cũng không về kịp năm mới, chi bằng bồi Vương phi nhà mình ở Giang Nam một thời gian, thuận tiện đi gặp mấy người kia a.
Danh sách chương