Khâu thị ở phủ Thành Vương tới chạng vạng mới trở về, Cảnh Thiều đem đồ đạc ban cho nữ quyến trong phủ đưa hết cho nhạc mẫu.

“Vương gia, mấy thứ này quá quí giá, ta không dùng được.” Khâu thị nhìn chén đĩa kim phượng trong tay, bất đắc dĩ nói, loại này chỉ có nhị phẩm phu nhân trở lên mới có thể dùng, nàng chỉ là một tam phẩm tiểu thiếp mà thôi.

“Không dùng được thì nhìn, hoặc là đi tặng cũng được, Thành Vương phủ không có nữ quyến giữ lại cũng lãng phí.” Cảnh Thiều không cho là đúng, kì thật có dùng cũng không ai dám nói, dù sao cũng là đồ ngự thưởng, Thành Vương hoàn toàn có thể tặng người khác.

Khâu thị tươi cười lên xe ngựa, Mộ Hàm Chương quay đầu nói với Cảnh Thiều, “Ta đi nói chuyện với phụ thân, ngươi ăn cơm chiều một mình đi.” (phũ quá anh ơi -___-)

Cảnh Thiều đưa tay vén một lọn tóc phất phơ trước mặt y, bất mãn nói, “Ta cũng đi.”

Mộ Hàm Chương bật cười, “Ngươi ở đó thì không tiện nói thẳng với phụ thân.” Dù sao cũng là việc xấu trong nhà mà nói trước mặt Vương gia, Bắc Uy Hầu nói không chừng sẽ thẹn quá hóa giận.

“Vậy được rồi,” Cảnh Thiều đỡ Vương phi nhà mình lên xe ngựa, “Ta đi nhà ca ca ăn cơm ké vậy, trễ một chút sẽ tới đón ngươi.”

Theo lý mà nói thì không nên ở nhà người khác dùng cơm chiều, tuy rằng Cảnh Sâm rất cao hứng việc đệ đệ tới nhà ăn cơm, nhưng mà trên mặt vẫn muốn răn dạy mấy câu, “Tối rồi còn chạy loạn, còn thể thống gì nữa.”

“Con dâu về nhà mẹ đẻ, không ai quản đệ a.” Cảnh Thiều ngồi xuống trước bàn cơm, đúng lý hợp tình mà nói.

Cảnh Sâm bất đắc dĩ, cho người đem thêm một bộ chén đũa.

Duệ Vương phi ở cữ còn chưa đủ tháng, thị thiếp lại không thể ăn chung bàn nên Cảnh Sâm chỉ có thể ăn cơm một mình, có thêm đệ đệ thì náo nhiệt hơn nhiều.

“Hôm nay Vĩnh Xương Bá phu nhân đi Vĩnh Ninh cung.” Cảnh Sâm gọi người mang tới một bầu rượu, cùng đệ đệ uống vài chén.

“Vĩnh Ninh cung?” Cảnh Thiều gặm một miếng chân gà, nghi hoặc ngẩng đầu, “Thái hậu không màng chính sự, bà ấy vào đó làm gì?”

“Khóc nháo, còn nói Thành Vương đánh Vĩnh Xương Bá, quanh co lòng vòng nói Cảnh gia bạc đãi trung lương.” Cảnh Sâm chậm rãi uống rượu.

“Để cho bà ta nháo đi, lời này mà vào tai phụ hoàng thì Vĩnh Xương Bá chịu sao nổi.” Cảnh Thiều cười nhạo một tiếng, người của kế hậu gần đây đều bị bò đá hết sao? Ngu xuẩn.

“Bà ta tất nhiên sẽ không nói thẳng.” Cảnh Sâm lắc lắc đầu, vị Thái hậu này mặc dù không màng chính sự, nhưng thân phận thì vẫn vậy, chuyện Vĩnh Xương Bá phu nhân vào đó khóc nháo sẽ rất nhanh truyền khắp kinh thành. Bà ta nhắc tới chuyện Vĩnh Xương Bá trước kia vì thái tổ giành chính quyền cũng chỉ được phong bá tước, bây giờ Thành Vương đánh trung lương mà Vương phi của hắn còn được phong hầu, thế gian này nào có đạo lý như thế, vân vân vân vân...

“Hừ, nói thẳng ra thì bà ta không chịu được việc phong hầu cho Quân Thanh.” Cảnh Thiều tức giận, ngẫm lại nụ cười thanh thuần của Quân Thanh hôm qua, tước vị này nói thế nào hắn cũng muốn lấy về cho Vương phi nhà mình.

Vĩnh Xương Bá phu nhân đêm nay bám lại trong cung, ngày mai sợ là sẽ nháo tiếp, nếu Thái hậu thực sự can thiệp thì việc phong hầu không chừng sẽ bị hoãn lại, dù sao vì thân phận Thái hậu mà Hoàng Thượng cũng có khi không thật sự muốn trao cho Thành Vương phi tước vị này.

Cảnh Sâm buông chén, trầm ngâm một lát mới nói, “Ta có cách này.”

Hai huynh đệ chụm đầu nhỏ giọng thương lượng nửa ngày, Cảnh Thiều ăn được một bát cơm liền muốn chạy ra ngoài, bị Cảnh Sâm giữ lại, “Gấp cái gì, theo ta đi thăm chất tử của đệ một chút.”

Cảnh Thiều mơ hồ không hiểu bị ca ca giáo huấn một lát, nói chuyện này mà sốt ruột là giúp kẻ địch, hắn cần bày ra tư thái, đảm bảo làm tốt việc này. Hiểu được ý tứ ca ca, Cảnh Thiều chỉ phải thành thành thật thật đi theo ca ca.

Trong phòng nhỏ ấm áp đặt hai cái nôi, Cảnh Thiều qua nhìn, là hai đứa trẻ thì không khỏi nghi hoặc nhìn về phía ca ca. Cảnh Sâm giải thích, hài tử lớn hơn một chút là một do vương cơ sinh, lớn hơn đích thứ tử này nửa tháng.

“Vậy là ca ca có bốn đứa con?” Cảnh Thiều kinh ngạc không thôi, cẩn thận nhìn nhìn, con trai trưởng còn nho nhỏ đo đỏ, làn da nhăn lại một chỗ nhìn rất xấu, hơn nữa hơi thở mỏng manh tựa hồ không quá khỏe mạnh. Mà con của vương cơ kia lại lớn hơn, da dẻ hồng hào, ngũ quan tinh xảo, trắng trắng mềm mềm rất dễ nhìn.

Nhìn hài đứa con nít, lại nói chuyện một lát với ca ca, Cảnh Thiều lúc này mới cưỡi Tiểu Hắc đi phủ Bắc Uy hầu.

“Về sau sẽ không làm chuyện hồ đồ nữa, ngươi về nói với Vương gia, ngựa ở tây bắc đã chuẩn bị tốt, sẽ từ từ vận chuyển về kinh thành.” Bắc Uy Hầu thở dài, Cảnh Thiều lúc trước để ông buôn bán ngựa, nhưng mà loại sinh ý này với vận chuyển muối là cùng một loại, sơ suất một chút là chịu tội chém đầu, ông vẫn luôn kinh doanh cẩn thận, hơn nửa năm qua cũng có chút hiệu quả.

Mộ Hàm Chương cúi mắt, Cảnh Thiều quả thực có đề cập tới việc muốn Bắc Uy Hầu bí mật chuẩn bị ngựa cho hắn, phụ thân vẫn luôn từ chối mà hiện giờ như vậy chính là chuẩn bị lên cùng thuyền với huynh đệ Cảnh Thiều rồi, y rót cho phụ thân một chén trà, “Còn có một chuyện muốn cùng phụ thân thương lượng.”

“Con nói đi.” Bắc Uy Hầu cầm chén trà mà thấy ấm lòng, Mộ Linh Bảo tới giờ vẫn không thể rót được cho phụ thân này nửa chén trà nữa là.

“Thân thể đại ca,” Mộ Hàm Chương dừng một chút, làm như không để ý tới động tác nắm chặt chén trà của phụ thân, “Phụ thân định như thế nào?”

Mộ Tấn nhíu mày, y nói như vậy hiển nhiên là đã biết chuyện rồi, không khỏi thở dài, “Hắn tự làm bậy thì ta có thể làm gì chứ?”

“Việc này phụ hoàng sẽ nhanh chóng biết thôi,” Mộ Hàm Chương không để Bắc Uy Hầu giả ngơ, y làm rõ, “Phụ thân tính làm sao để bảo trụ tước vị Bắc Uy Hầu?” Hoàng thất tuyệt đối sẽ không chấp nhận một phế nhân, nếu chuyện này truyền ra thì sẽ không chỉ có phế Thế tử mà là phế cả tước vị.

Mộ Tấn hít một hơi dài, “Con thấy sao?” Một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Hàm Chương, chuyện này đã bị Tứ Hoàng tử đem ra uy hiếp qua, hiện giờ Thành Vương cũng muốn sao? Mộ Hàm Chương buông chén, lẳng lặng nhin phụ thân y, “Hai đứa con trai của tam thúc cũng bị cóng thành phế rồi, mẫu thân lại để chuyện này cho mọi người đều biết, tất nhiên không thể để tam thúc thừa tước.” Tam đệ của Mộ Tấn là huynh đệ cận huyết duy nhất của ông, những người khác đều không đủ tư cách thừa kế, Bắc Uy Hầu phu nhân cho loan truyền khắp nơi chuyện thương thế hai huynh đệ Hoa Phong chính là phòng ngừa chuyện này.

Bắc Uy Hầu nắm chặt nắm tay, nữ nhân kia thật là chỉ sợ thiên hạ không loạn, “Vậy con thấy nhà chúng ta nên làm gì bây giờ?” Thần sắc hơi hòa hoãn lại, thứ tử nói chuyện này là muốn đề xuất chủ ý cho ông rồi, đề phòng trong lòng buông xuống hơn phân nửa.

“Lập Thế tôn.” Mộ Hàm Chương nói như đinh đóng cột. Trưởng nữ của Mộ Linh Bảo đã sắp ba tuổi, qua hai năm nữa đủ tuổi mụ sáu tuổi là có thể thỉnh chỉ.

Mộ Tấn nhíu mày, “Ta tất nhiên có nghĩ qua, nhưng mà Linh Bảo còn đây, việc này phải làm thế nào?” Thế tử còn sống khỏe mạnh mà muốn lập Thế tôn, người khác nhất định sẽ nói ra nói vào, đến lúc đó Mộ Linh Bảo đã tàn phế thật sự phải lộ diện, kết quả cũng chỉ có một.

“Điểm này phụ thân không cần lo lắng, nhi tử chắc chắn giúp được người.” Giọng nói Mộ Hàm Chương ôn hòa lại mê hoặc, ngữ khí rõ ràng tuyệt đối tự tin, thực dễ dàng làm người tin phục.

“Thành Vương có điều kiện gì?” Mộ Tấn gật gật đầu, hiện giờ ông thập phần tin tưởng đứa con thứ này, dù sao y cũng sắp được phong hầu, sẽ không tham luyến tước vị trong nhà.

“Mẹ con đang mang thai.” Mộ Hàm Chương nhẹ giọng nói.

“Cái gì?” Mộ Tấn đứng lên, “Chuyện khi nào?”

“Nhi tử không cầu gì cả, chỉ cầu phụ thân có thể bảo hộ mẫu tử người bình an,” Mộ Hàm Chương đứng lên theo, nhìn thẳng Bắc Uy Hầu, “Vương gia cũng có ý tứ này.”

Bắc Uy Hầu bình tĩnh nhìn y, trố mắt một lúc lâu, “Con chẳng lẽ không muốn để đệ đệ mình thừa tước?”

Mộ Hàm Chương lắc lắc đầu lộ ra một giọng cười mỉa mai, “Là nam hay nữ còn chưa xác định, con chỉ mong nó có thể an bình lớn lên, không gì hơn.”

Nghe được những lời này, Mộ Tấn nhớ tới những thiếp thất sinh non kia cùng Mộ Hàm Chương cũng suýt nữa chết non, nhất thời không nhịn được suy sụp ngồi xuống, “Là phụ thân vô năng...Độc phụ này!” Có một số việc năm đó không nhìn ra, bây giờ ngẫm lại năm đó nếu không phải Bắc Uy Hầu phu nhân xuống tay thì sao mấy năm nay đều trùng hợp như thế, thứ tử thứ nữ của y đều rất khó sinh ra an bình, lúc sinh hạ Mộ Hàm Chương cũng thiếu chút không sống được.

Không bao lâu sau Cảnh Thiều đã cưỡi ngựa tới đón Vương phi nhà mình hồi phủ.

“Con yên tâm, cho dù không vì Hầu phủ ta cũng chắc chắn làm tốt chuyện này.” Mộ Tấn tự mình tiễn nhi tử đi, cam đoan với y.

Mộ Hàm Chương gật gật đầu, nắm tay Cảnh Thiều mượn lực nhảy lên lưng ngựa.

“Hôm nay có chuyện này.” Cảnh Thiều ôm Vương phi nhà mình vào trong ngực xong, cười nói với Mộ Tấn, “Vĩnh Xương Bá phu nhân chạy bến Vĩnh Ninh cung khóc lóc kể lể, nháo không muốn phong tước cho Quân Thanh.”

Mộ Tấn lập tức khẩn trương, “Có chuyện này sao?”

“Cũng không hẳn, nói là công lao của Vương phi ta không so được với tổ tiên Vĩnh Xương Bá.” Cảnh Thiều cười nhạo nói, “Tổ tiên Quân Thanh có thể sánh với công lao Vĩnh Xương Bá rồi, luận xuất thân cũng không thua ông ta, nhạc phụ đại nhân ngài nói có phải không?”

Sắc mặt Bắc Uy Hầu rất khó coi, cười khan nói, “Đó là đương nhiên.” Nếu việc này mà nháo lớn thì Hoàng Thượng nói không chừng không phong tước nữa mà trực tiếp đem tước vị Bắc Uy Hầu cho Mộ Hàm Chương thì nguy rồi. Mộ Hàm Chương không có con nối dòng, tước vị Bắc Uy Hầu sẽ không có người thừa kế, cả gia tộc này như vậy là xong rồi.

Nói một chút với Bắc Uy Hầu xong, Cảnh Thiều cáo từ mang theo Vương phi nhà mình nghênh ngang rời đi.

Bắc Uy Hầu mang theo một bụng tức giận, đi thẳng tới viện Bắc Uy Hầu phu nhân.

“Không được!” Bắc Uy Hầu phu nhân thét chói tai, “Thân thể Linh Bảo bị phế, ta còn có trưởng tôn, không đến lượt thứ tử đã xuất giá như y thừa tước!” Mấy ngày nay nàng lo lắng rất nhiều, người cũng đã lớn tuổi mà lớn tiếng kêu la như lúc này thật có chút đáng sợ.

“Chỉ cần Hoàng thượng có thể thuận lợi phong tước cho nó thì vị trí Bắc Uy Hầu này sẽ không mất đi.” Bắc Uy Hầu đè lại lửa giận nói.

“Còn muốn phong tước cho y?” Bắc Uy Hầu phu nhân nghe vậy thì giọng càng nói càng cao, y là do tiện thiếp sinh ra, gả cho thân vương đã là cất nhắc lắm rồi, còn muốn phong hầu! Nàng cẩn thận nửa đời mới đưa được con trai mình lên Thế tử vị, Mộ Hàm Chương y vì cái gì mà chẳng tốn sức đã có thể cùng tước vị như con nàng, thậm chí còn có thể đoạt vị chứ!

Bắc Uy Hầu phu nhân đi qua đi lại mấy vòng, đột nhiên nói với Bắc Uy Hầu, “Hầu gia, không thể để việc này xảy ra được, Hoàng Thượng thế này là muốn tước vị chúng ta! Chỉ cần Thành Vương hưu Hàm Chương thì y không còn là người hoàng thất nữa, đến lúc đó...”

“Chát!” Bắc Uy Hầu không thể nhịn được nữa, vung ra một bạt tai khiến nàng ngã trên đất, “Ta nói nửa ngày mà nàng tới một chữ cũng không nghe vào! Độc phụ này, sao lòng dạ lại đen tối như vậy!”

“Hầu gia...Ta đây đều vì bảo trụ Hầu phủ a!” Bắc Uy Hầu phu nhân nhảy dựng lên, giọng the thé.

“Ngươi câm miệng cho ta!” Bắc Uy Hầu hét lớn, “Nàng dựa vào cái gì mà bảo trụ Hầu phủ, chỉ bằng nhi tử tàn phế của nàng ư? Hay là đám tôn tử nàng loan tin tàn phế kia?”

Bắc Uy Hầu phu nhân ngây ngốc nghe trượng phu răn dạy, rốt cuộc ôm mặt khóc đi ra.

“Nàng nghe tử tế cho ta, chúng ta cùng Thành Vương đã ngồi trên một con thuyền rồi, chỉ cần Hàm Chương có thể thuận lợi phong hầu thì Thành Vương có thể bảo hộ chúng ta lập Thế tôn, Hoàng Thượng cũng sẽ không nói gì nữa.” Bắc Uy Hầu nhìn chằm chằm Bắc Uy Hầu phu nhân nói.

Bắc Uy Hầu phu nhân nghe xong hai chữ 'Thế tôn' thì lập tức nín khóc.

“Chỉ có một việc, nàng giải quyết chuyện Vĩnh Xương Bá phu nhân kia đi.” Mộ Tấn trầm giọng nói.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường:

Quân Thanh: Tước vị Thần mã, ta mới không phải của hiếm lạ a

Muỗng Nhỏ: Đúng đúng, ngươi chỉ hiếm lạ với ta thôi nha

Quân Thanh -_-#
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện