Mộ Hàm Chương vào phòng trong thì thấy một thái y đang bắt mạch, Bắc Uy Hầu ngồi ở băng ghế đầu giường, Cát Y đứng ở bên giường hầu hạ.
“Thai nhi không ổn, may mà chưa có dấu hiệu sẩy thai.” Thái y chẩn mạch xong, trầm ngâm một lát mới nói, xong liền đưa một phương thuốc an thai.
Mộ Hàm Chương đến gần, thấy sắc mặt Khâu thị nằm trên giường hơi trắng bệch, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
“Mẹ, người còn khó chịu không?” Mộ Hàm Chương ngồi xuống bên giường, tiếp nhận khăn tay Cát Y đưa qua lau mồ hôi trên trán bà.
“Còn.” Thanh âm Khâu thị có chút suy yếu nhưng vẫn nói được rõ ràng, bàn tay cũng ấm, hẳn là tạm thời không sao.
“Đang êm đẹp vậy sao lại động thai khí?” Mộ Hàm Chương quay đầu hỏi thái y.
Thuốc dưỡng thai là do Khương thái y kê, vẫn luôn do Cát Y tự tay nấu, mà đồ ăn thì càng kĩ càng hơn, vì lúc mới ba tháng Khâu thị ốm nghén rất dữ nên Mộ Hàm Chương cố ý sắp xếp một nữ đầu bếp của Vương phủ tới tiểu trù phòng trong viện Khâu thị, chuyên nấu ăn cho nàng.
Thái y là do Bắc Uy Hầu tìm tới, đối với chuyện xảy ra cũng mơ hồ, “Phu nhân là chịu phải kinh hách, cũng không ăn phải cái gì.”
Kinh hách? Mộ Hàm Chương buông mắt nhìn phụ thân ngồi ở đầu giường.
Bắc Uy Hầu thở dài, “Không có việc gì là tốt rồi, theo thái y bốc thuốc đi.” Lời này là nói với Cát Y, nhưng nàng nhận đơn thuốc xong cũng không ra ngoài mà đưa cho Mộ Hàm Chương.
Mộ Hàm Chương cầm lấy, xem thấy không khác mấy với phương thuốc Khương thái y kê, chỉ có một vài loại dược liệu tính ôn hòa, nói cách khác là vấn đề không quá nghiêm trọng.
Thái y nhận tạ lễ của Bắc Uy Hầu xong thì thi lễ với Mộ Hàm Chương rồi rời đi. Ra tới gian ngoài gặp Cảnh Thiều ngồi ở chủ vị lại hành lễ lần nữa.
“Thế nào?” Cảnh Thiều hỏi.
“Trắc phu nhân không có gì đáng ngại ạ.” Thái y thành thật đáp.
Bắc Uy Hầu phu nhân nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, Cảnh Thiều nhìn bà ta một cái, cứ cảm thấy việc này có chút kì quái.
“Đang yên ổn vậy sao lại chấn kinh chứ?” Mộ Hàm Chương nắm chặt tay mẫu thân, ôn nhu hỏi.
Khâu thị khẽ cười, mới vừa rồi thực nguy hiểm, bây giờ nhi tử đã tới rồi nàng mới cảm thấy tìm được chỗ dựa vững chắc, nỗi lòng cũng an tĩnh lại, cảm thấy đau đớn dưới bụng cũng giảm bớt nhiều. Nhưng nhi tử hỏi như vậy nàng cũng không thể nói, chỉ lắc lắc đầu, “Hài tử không sao là tốt rồi.”
Mộ Hàm Chương nhíu mày, ngẩng đầu ý hỏi Bắc Uy Hầu.
“Mẹ con ở hoa viên tản bộ, suýt chút nữa ngã vào hồ, may mà nha đầu này nhanh nhạy mới không xảy ra chuyện.” Bắc Uy Hầu cũng chỉ nghe vậy chứ chưa kịp hỏi rõ tình hình, chỉ có thể nói hết ra.
“Cát Y, xảy ra chuyện gì?” Mộ Hàm Chương lạnh mặt, “Ta đã nói bao nhiêu lần là không được rời nàng nửa bước!”
Cát Y nghe vậy lập tức quỳ xuống, “Nô tỳ đáng chết, không thể chiếu cố tốt trắc phu nhân, là Đại thiếu gia đột nhiên lao tới, còn đẩy trắc phu nhân một phen, nô tỳ không kịp ngăn lại...”
Trong phòng nhất thời trầm tĩnh, Mộ Hàm Chương im lặng không nói, Bắc Uy Hầu sửng sốt, sao lại liên quan tới Mộ Linh Bảo? Lời này vừa rồi hạ nhân cũng không nói với ông, lúc này nha đầu kia nói ra mới biết.
“Vừa rồi sao nàng không nói?” Bắc Uy Hầu có chút xấu hổ, nói như vậy lại có vẻ như ông cố ý giấu chuyện này vậy.
“Mẹ, người ngủ một lát đi, chờ thuốc nấu xong con sẽ gọi.” Mộ Hàm Chương không nhiều lời, kéo chăn đắp cho Khâu thị, Khâu thị mở to đôi mắt đẹp nhìn y, biết y muốn ra ngoài xử lý chuyện này, tuy rằng nàng cũng không muốn gây hấn nhưng hôm nay thật sự sợ hãi, mấp máy môi cuối cùng lại trầm mặc.
Bắc Uy Hầu cũng an ủi vài câu, lúc này mới mang theo Mộ Hàm Chương cùng Cát Y ra ngoài.
“Việc nhỏ trong nhà còn phiền Vương gia tới rồi. “ Bắc Uy Hầu không đoán được Vương gia cũng tới, bước lên hành lễ.
“Đây cũng chẳng phải việc nhỏ.” Cảnh Thiều ngoài cười nhưng trong không cười, tiếp Vương phi nhà mình lại ngồi cùng hắn.
“Sao lại không thấy đại ca đâu?” Mộ Hàm Chương lạnh mặt đến bên người Cảnh Thiều, ngồi cạnh chủ vị.
“Thân thể Linh Bảo còn chưa khôi phục lại gặp chút kinh hách, ta cho nó về nghỉ ngơi rồi.” Bắc Uy Hầu phu nhân vội nói.
Kinh hách? Mộ Hàm Chương nghe mà chỉ thấy buồn cười, hắn nhào vào người khác mà mình thì chấn kinh, ngược lại còn bao che cho hắn! Tay áo giấu trong y phục nắm lại thành quyền, việc hôm nay không thể cứ để yên như vậy, lấy tính tình không biết thu liễm của đám người này, hài tử trong bụng mẫu thân khó mà có thể an bình sinh ra được.
“Nó vì sao mà chấn kinh?” Bắc Uy Hầu ngồi ở ghế phó chủ vị, nghe vậy thì vỗ bàn, đứa con này ông rất quý trọng, mỗi ngày đều trông mong nó sinh ra, “Gọi Thế tử tới cho ta.”
Hạ nhân lĩnh mệnh đi, Bắc Uy Hầu phu nhân biết việc này không xong, hung hăng trừng Cát Y một cái, đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ cúi đầu đứng sau Mộ Hàm Chương, tỏ rõ ta là nha hoàn của Vương phủ, không có chịu quản chế của bà.
Đỗ thị cảm thấy tình thế thập phần bất lợi cho mẹ con mình, khăn tay bị vò nhàu nhĩ, cẩn thận mở miệng nói, “Hầu gia, Linh Bảo cũng là vô tâm, có lẽ là không để ý mới có va chạm, hài tử đã không có việc gì, cũng nên để nó tới bồi tội với muội muội là được.”
Xạo sự một chút liền trốn tránh trách nhiệm, nói y như mình rất là rộng lượng, để Thế tử vô tội nhận lỗi với một tiểu thiếp nho nhỏ.
Ba người ngồi ở thượng vị cũng không đáp lại, Bắc Uy Hầu không để ý bà ta, hai người kia cũng lười tranh luận.
Mộ Hàm Chương buông mi không nói, nghe nói Mộ Linh Bảo nằm bẹp trên giường hai tháng, bây giờ đã đi lại được rồi. Mộ Hàm Chương gần đây chưa gặp qua hắn, nhưng nghĩ đến việc này khó có khả năng là ngoài ý muốn, Khâu thị rất che chở hài tử này, đi đường cũng cẩn thận không tới chỗ sàn trơn, Cát Y cũng luôn ở bên người, Mộ Linh Bảo chỉ bị phế (cái ấy ấy bị phế đó đó :P) chứ không phải mù, làm sao có thể không nhìn thấy hai người sống sờ sờ ra đó? Cảnh Thiều chậm rãi uống trà, không có chút tự giác tham dự vào nội tình, ngồi im lặng tỏ rõ lập trường làm chỗ dựa cho Vương phi nhà mình.
Đợi hồi lâu cũng không thấy Mộ Linh Bảo đến mà là một vị Thái y khác, chính là Trương thái y do Cảnh Sâm phái người thỉnh tới. Nếu đã đến đây thì không thể từ chối hảo ý của Duệ Vương, Bắc Uy Hầu liền gọi người đưa ông ấy đi xem qua Khâu thị.
Trương thái y vào một lát thì Mộ Linh Bảo mới chậm rì rì đi vào, bộ dáng không chút để ý chọc Bắc Uy Hầu lập tức nổi trận lôi đình, “Nghịch tử! Vi phụ gọi ngươi tới, ngươi chậm chạp cái gì hả?”
Nhìn đến Mộ Linh Bảo thì Mộ Hàm Chương xác thực hoảng sợ, cái kẻ vốn mập mạp phì nộn trước kia bây giờ gầy đến hai má cũng lõm vào, ánh mắt trống rỗng lúc nhìn thấy y thì rất nhanh hiện lên một tia oán độc.
“Mộ Hàm Chương!” Mộ Linh Bảo thấy y thì lập tức tỉnh táo, hai ba bước đã vọt tới trước mặt y vươn tay muốn bóp cổ.
“Ngươi muốn làm gì?” Cảnh Thiều sao có thể để hắn làm bậy, đưa tay nắm chặt cánh tay không có chút lực, xoay một cái vung hắn ra ngoài.
Mộ Linh Bảo té trên đất rất nhanh đã đứng dậy, chỉ vào Mộ Hàm Chương nói, “Là ngươi phải không? Là ngươi cho người ném ta xuống sông, là ngươi!” Thanh âm Mộ Linh Bảo không còn trung khí mười phần như xưa mà có chút bén nhọn.
Cảnh Thiều ôm người vào trong ngực, vỗ vỗ nhẹ sợ y bị dọa.
Mộ Hàm Chương lập tức tránh ra, tức giận liếc hắn mọt cái, nhìn ngược lại Mộ Linh Bảo, “Đại ca là làm sao vậy?”
Bắc Uy Hầu phu nhân vội giữ chặt Mộ Linh Bảo, “Ồn ào cái gì? Ta hỏi ngươi, mới vừa rồi trắc phu nhân trượt chân sao ngươi không đỡ mà còn bỏ chạy?” Vừa nói vừa trộm nhéo thắt lưng Mộ Linh Bảo một cái, ý bảo hắn nói theo mình.
“Mẫu thân (đại phu nhân), nhi tử lại vừa mới nghe được là mẫu thân (trắc phu nhân) không phải tự mình trượt chân.” Mộ Hàm Chương chậm rãi nói, thanh âm không lớn nhưng vẫn đủ cho mọi người đều nghe được.
“Sao, ngươi là muốn nói đại ca ngươi đẩy à?” Bắc Uy Hầu phu nhân trợn mắt quay đầu trừng Mộ Hàm Chương, hiếu lễ còn đó, bà ta không tin Mộ Hàm Chương có thể nói ra lời chỉ trích huynh trưởng.
Mộ Hàm Chương nhếch môi, lời này y thật không nói ra được, nếu tranh luận cùng phụ thân sẽ chỉ thành càng nháo càng loạn mà thôi, hít sâu một hơi rồi ngồi xuống bên người Cảnh Thiều, việc hôm nay mặc kệ bọn họ càn quấy thế nào y cũng phải nói cho rõ.
Đúng lúc này Trương thái y theo nha hoàn đi ra, nói cơ bản tình hình một chút thì cơ bản cũng giống thái y vừa rồi.
Cảnh Thiều lặng lẽ cầm tay Vương phi nhà mình, nhìn nhìn Mộ Linh Bảo sắc mặt có chút trắng xanh, hơi nheo mắt nói, “Vị Trương thái y này là Nhị Hoàng huynh mời đến, y thuật cao minh, cũng vừa nghe Thế tự bị chấn kinh, không bằng thuận tiện xem thử.”
“Không! Ta không bệnh!” Thân thể mình Mộ Linh Bảo vô cùng rõ ràng, tất nhiên không cho thái y nào khám, nghe vậy lập tức lớn tiếng phản bác.
Mộ Hàm Chương hiểu được ý tứ Cảnh Thiều, mở miệng nói, “Đại ca trạch tâm nhân hậu tất nhiên sẽ không làm ra chuyện đẩy người xuống nước, nhưng ban ngày mà không thấy rõ người cũng không phải chuyện nhỏ...” Lời còn chưa dứt thì tỏ vẻ khó xử nhìn Bắc Uy Hầu.
Bắc Uy Hầu cũng hiểu được Mộ Linh Bảo giấu diếm, vừa bước đến vừa gọi, “Làm phiền thái y xem qua giúp Thế tử.”
“Cút ngay, đừng qua đây!” Mộ Linh Bảo la hét, thấy thái y ria mép hoa râm tiến tới thì giãy dụa lui ra sau, nhìn có chút điên cuồng.
Trương thái y nhìn thoáng qua biểu tình Cảnh Thiều thì trầm ngâm, nói, “Thứ cho cựu thần nói thẳng, tình trạng Thái tử nhìn chỉ sợ là yểm chứng.”
Lời này vừa nói ra thì cả phòng đều hít một ngụm khí lạnh, cái gọi là yểm chứng, nói dễ nghe thì là trúng tà, mà nói trắng ra chính là bị điên.
“Không có khả năng.” Bắc Uy Hầu phu nhân lập tức lớn tiếng, kéo Mộ Linh Bảo đến bên người, “Linh Bảo là gặp kinh hách, thái y chỉ cần kê thuốc an thần là được, uống hai ngày là khỏi thôi.”
“Phụ thân, nếu thật sự là yểm chứng thì trước mắt mẫu thân còn mang thai, nghe nói tiểu thiếp phòng của đại ca cũng sắp sinh, lúc này ngoài ý muốn thì không nói, về sau ngộ nhỡ...” Mộ Hàm Chương nhíu mày, nói khẽ với Bắc Uy Hầu.
“Mộ Hàm Chương, ngươi nói bậy bạ gì đó!” sắc mặt Bắc Uy Hầu phu nhân rất khó coi.
“Để thái y xem thử thì sẽ biết liền mà.” Cảnh Thiều nghiêng người nhìn nhìn Vương phi nhà mình, phòng ngừa một trong hai người nổi điên sẽ thương tổn y.
Trương thái y nhận được ám chỉ của Cảnh Thiều thì tiến lên hai bước, vươn tay muốn cầm tay Mộ Linh Bảo, Mộ Linh bảo lập tức la to, “Cút ngay!” sau đó đẩy thái y ra một đường chạy mất.
“Ngăn nó lại!” Bắc Uy Hầu thấy không ổn liền gọi gia đinh ngăn Mộ Linh Bảo lại, bản thân thì chạy đến trong viện, một tay bắt gã lại. Mộ Tấn biết sau khi bị phế Mộ Linh Bảo rất chán nản, thấy người ta nhìn bộ dáng nửa chết nửa sống của mình sẽ tức giận, ông cũng không quản gã, ai ngờ mười này nửa tháng không gặp đứa con này lại biến thành điên cuồng như vậy?
Phủ Bắc Uy Hầu gà bay chó sủa ầm ĩ một lúc lâu, cuối cùng Bắc Uy Hầu làm chủ tạm thời nhốt Thế tử trong viện, trước khi Khâu thị sinh hạ thì không được thả ra, còn gọi thái y kê một mớ đơn thuốc an thần, để chính thê của hắn mỗi ngày cho uống.
Đỗ thị khóc sướt mướt đi cùng nhi tử, Bắc Uy Hầu một thoáng như già đi thật nhiều, lúc hai người Cảnh Thiều rời đi cũng chỉ hữu khí vô lực mà khoát tay áo.
Mộ Hàm Chương cũng không khăng khăng bắt Bắc Uy Hầu phải xử lý Mộ Linh Bảo, chỉ cần bảo đảm cho an nguy của mẫu thân là được, trên đường về vẫn trầm mặc không nói.
“Mệt thì dựa vào ta nghỉ ngơi một chút, một lát nữa là đến nhà rồi.” Cảnh Thiều dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu người nọ.
“Ta không nghĩ tới Mộ Linh Bảo sẽ biến thành như vậy...” Mộ Hàm Chương nói, chuyện lần này xem ra đả kích quá lớn Mộ Linh Bảo rồi.
“Chẳng qua là gieo gió gặt bão thổi.” Cảnh Thiều ôm ôm người trong ngực, “Khi còn bé bị phế gân mạch còn không cam chịu, hắn chẳng qua là mất chút lạc thú, gân mạch tay chân còn kiện toàn lại không tỉnh táo muốn báo thù mà chỉ biết phát giận với người già phụ nữ trẻ con thì mắc chi phải thương hại hắn.” Biết Vương phi nhà mình mềm lòng, nhưng người như Mộ Linh Bảo mà nương tay thì hắn cũng chẳng cảm kích đâu.
Mộ Hàm Chương hơi vuốt cằm, việc đã rồi thì có muốn gì cũng vô dụng, giờ chỉ cần bảo hộ mẫu thân cho tốt là được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : tiểu kịch trường :
Muỗng Nhỏ : Quân Thanh đừng sợ, vi phu làm chỗ dựa cho ngươi.
Hàm Chương : ...Ngươi đừng phiền thêm là được.
Tiểu Hắc : Hí ~ lầm bầm (mấy cái trạch đấu này thật nhàm chán, ta muốn đổi bối cảnh, mau mau ra chiến trường đi, muốn quay chính diện ta a!)
Tiểu Hoàng : Oa ô! Oa nha nha nha! (Sư tử! Ta muốn gặm đầu sư tử nha!)
Đáp ứng Tiểu Hoàng cho nó cảnh manh vào mà chưa có chi hết, ừa, còn tiếng ngựa có vẻ giản lược nhỉ!
“Thai nhi không ổn, may mà chưa có dấu hiệu sẩy thai.” Thái y chẩn mạch xong, trầm ngâm một lát mới nói, xong liền đưa một phương thuốc an thai.
Mộ Hàm Chương đến gần, thấy sắc mặt Khâu thị nằm trên giường hơi trắng bệch, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
“Mẹ, người còn khó chịu không?” Mộ Hàm Chương ngồi xuống bên giường, tiếp nhận khăn tay Cát Y đưa qua lau mồ hôi trên trán bà.
“Còn.” Thanh âm Khâu thị có chút suy yếu nhưng vẫn nói được rõ ràng, bàn tay cũng ấm, hẳn là tạm thời không sao.
“Đang êm đẹp vậy sao lại động thai khí?” Mộ Hàm Chương quay đầu hỏi thái y.
Thuốc dưỡng thai là do Khương thái y kê, vẫn luôn do Cát Y tự tay nấu, mà đồ ăn thì càng kĩ càng hơn, vì lúc mới ba tháng Khâu thị ốm nghén rất dữ nên Mộ Hàm Chương cố ý sắp xếp một nữ đầu bếp của Vương phủ tới tiểu trù phòng trong viện Khâu thị, chuyên nấu ăn cho nàng.
Thái y là do Bắc Uy Hầu tìm tới, đối với chuyện xảy ra cũng mơ hồ, “Phu nhân là chịu phải kinh hách, cũng không ăn phải cái gì.”
Kinh hách? Mộ Hàm Chương buông mắt nhìn phụ thân ngồi ở đầu giường.
Bắc Uy Hầu thở dài, “Không có việc gì là tốt rồi, theo thái y bốc thuốc đi.” Lời này là nói với Cát Y, nhưng nàng nhận đơn thuốc xong cũng không ra ngoài mà đưa cho Mộ Hàm Chương.
Mộ Hàm Chương cầm lấy, xem thấy không khác mấy với phương thuốc Khương thái y kê, chỉ có một vài loại dược liệu tính ôn hòa, nói cách khác là vấn đề không quá nghiêm trọng.
Thái y nhận tạ lễ của Bắc Uy Hầu xong thì thi lễ với Mộ Hàm Chương rồi rời đi. Ra tới gian ngoài gặp Cảnh Thiều ngồi ở chủ vị lại hành lễ lần nữa.
“Thế nào?” Cảnh Thiều hỏi.
“Trắc phu nhân không có gì đáng ngại ạ.” Thái y thành thật đáp.
Bắc Uy Hầu phu nhân nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, Cảnh Thiều nhìn bà ta một cái, cứ cảm thấy việc này có chút kì quái.
“Đang yên ổn vậy sao lại chấn kinh chứ?” Mộ Hàm Chương nắm chặt tay mẫu thân, ôn nhu hỏi.
Khâu thị khẽ cười, mới vừa rồi thực nguy hiểm, bây giờ nhi tử đã tới rồi nàng mới cảm thấy tìm được chỗ dựa vững chắc, nỗi lòng cũng an tĩnh lại, cảm thấy đau đớn dưới bụng cũng giảm bớt nhiều. Nhưng nhi tử hỏi như vậy nàng cũng không thể nói, chỉ lắc lắc đầu, “Hài tử không sao là tốt rồi.”
Mộ Hàm Chương nhíu mày, ngẩng đầu ý hỏi Bắc Uy Hầu.
“Mẹ con ở hoa viên tản bộ, suýt chút nữa ngã vào hồ, may mà nha đầu này nhanh nhạy mới không xảy ra chuyện.” Bắc Uy Hầu cũng chỉ nghe vậy chứ chưa kịp hỏi rõ tình hình, chỉ có thể nói hết ra.
“Cát Y, xảy ra chuyện gì?” Mộ Hàm Chương lạnh mặt, “Ta đã nói bao nhiêu lần là không được rời nàng nửa bước!”
Cát Y nghe vậy lập tức quỳ xuống, “Nô tỳ đáng chết, không thể chiếu cố tốt trắc phu nhân, là Đại thiếu gia đột nhiên lao tới, còn đẩy trắc phu nhân một phen, nô tỳ không kịp ngăn lại...”
Trong phòng nhất thời trầm tĩnh, Mộ Hàm Chương im lặng không nói, Bắc Uy Hầu sửng sốt, sao lại liên quan tới Mộ Linh Bảo? Lời này vừa rồi hạ nhân cũng không nói với ông, lúc này nha đầu kia nói ra mới biết.
“Vừa rồi sao nàng không nói?” Bắc Uy Hầu có chút xấu hổ, nói như vậy lại có vẻ như ông cố ý giấu chuyện này vậy.
“Mẹ, người ngủ một lát đi, chờ thuốc nấu xong con sẽ gọi.” Mộ Hàm Chương không nhiều lời, kéo chăn đắp cho Khâu thị, Khâu thị mở to đôi mắt đẹp nhìn y, biết y muốn ra ngoài xử lý chuyện này, tuy rằng nàng cũng không muốn gây hấn nhưng hôm nay thật sự sợ hãi, mấp máy môi cuối cùng lại trầm mặc.
Bắc Uy Hầu cũng an ủi vài câu, lúc này mới mang theo Mộ Hàm Chương cùng Cát Y ra ngoài.
“Việc nhỏ trong nhà còn phiền Vương gia tới rồi. “ Bắc Uy Hầu không đoán được Vương gia cũng tới, bước lên hành lễ.
“Đây cũng chẳng phải việc nhỏ.” Cảnh Thiều ngoài cười nhưng trong không cười, tiếp Vương phi nhà mình lại ngồi cùng hắn.
“Sao lại không thấy đại ca đâu?” Mộ Hàm Chương lạnh mặt đến bên người Cảnh Thiều, ngồi cạnh chủ vị.
“Thân thể Linh Bảo còn chưa khôi phục lại gặp chút kinh hách, ta cho nó về nghỉ ngơi rồi.” Bắc Uy Hầu phu nhân vội nói.
Kinh hách? Mộ Hàm Chương nghe mà chỉ thấy buồn cười, hắn nhào vào người khác mà mình thì chấn kinh, ngược lại còn bao che cho hắn! Tay áo giấu trong y phục nắm lại thành quyền, việc hôm nay không thể cứ để yên như vậy, lấy tính tình không biết thu liễm của đám người này, hài tử trong bụng mẫu thân khó mà có thể an bình sinh ra được.
“Nó vì sao mà chấn kinh?” Bắc Uy Hầu ngồi ở ghế phó chủ vị, nghe vậy thì vỗ bàn, đứa con này ông rất quý trọng, mỗi ngày đều trông mong nó sinh ra, “Gọi Thế tử tới cho ta.”
Hạ nhân lĩnh mệnh đi, Bắc Uy Hầu phu nhân biết việc này không xong, hung hăng trừng Cát Y một cái, đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ cúi đầu đứng sau Mộ Hàm Chương, tỏ rõ ta là nha hoàn của Vương phủ, không có chịu quản chế của bà.
Đỗ thị cảm thấy tình thế thập phần bất lợi cho mẹ con mình, khăn tay bị vò nhàu nhĩ, cẩn thận mở miệng nói, “Hầu gia, Linh Bảo cũng là vô tâm, có lẽ là không để ý mới có va chạm, hài tử đã không có việc gì, cũng nên để nó tới bồi tội với muội muội là được.”
Xạo sự một chút liền trốn tránh trách nhiệm, nói y như mình rất là rộng lượng, để Thế tử vô tội nhận lỗi với một tiểu thiếp nho nhỏ.
Ba người ngồi ở thượng vị cũng không đáp lại, Bắc Uy Hầu không để ý bà ta, hai người kia cũng lười tranh luận.
Mộ Hàm Chương buông mi không nói, nghe nói Mộ Linh Bảo nằm bẹp trên giường hai tháng, bây giờ đã đi lại được rồi. Mộ Hàm Chương gần đây chưa gặp qua hắn, nhưng nghĩ đến việc này khó có khả năng là ngoài ý muốn, Khâu thị rất che chở hài tử này, đi đường cũng cẩn thận không tới chỗ sàn trơn, Cát Y cũng luôn ở bên người, Mộ Linh Bảo chỉ bị phế (cái ấy ấy bị phế đó đó :P) chứ không phải mù, làm sao có thể không nhìn thấy hai người sống sờ sờ ra đó? Cảnh Thiều chậm rãi uống trà, không có chút tự giác tham dự vào nội tình, ngồi im lặng tỏ rõ lập trường làm chỗ dựa cho Vương phi nhà mình.
Đợi hồi lâu cũng không thấy Mộ Linh Bảo đến mà là một vị Thái y khác, chính là Trương thái y do Cảnh Sâm phái người thỉnh tới. Nếu đã đến đây thì không thể từ chối hảo ý của Duệ Vương, Bắc Uy Hầu liền gọi người đưa ông ấy đi xem qua Khâu thị.
Trương thái y vào một lát thì Mộ Linh Bảo mới chậm rì rì đi vào, bộ dáng không chút để ý chọc Bắc Uy Hầu lập tức nổi trận lôi đình, “Nghịch tử! Vi phụ gọi ngươi tới, ngươi chậm chạp cái gì hả?”
Nhìn đến Mộ Linh Bảo thì Mộ Hàm Chương xác thực hoảng sợ, cái kẻ vốn mập mạp phì nộn trước kia bây giờ gầy đến hai má cũng lõm vào, ánh mắt trống rỗng lúc nhìn thấy y thì rất nhanh hiện lên một tia oán độc.
“Mộ Hàm Chương!” Mộ Linh Bảo thấy y thì lập tức tỉnh táo, hai ba bước đã vọt tới trước mặt y vươn tay muốn bóp cổ.
“Ngươi muốn làm gì?” Cảnh Thiều sao có thể để hắn làm bậy, đưa tay nắm chặt cánh tay không có chút lực, xoay một cái vung hắn ra ngoài.
Mộ Linh Bảo té trên đất rất nhanh đã đứng dậy, chỉ vào Mộ Hàm Chương nói, “Là ngươi phải không? Là ngươi cho người ném ta xuống sông, là ngươi!” Thanh âm Mộ Linh Bảo không còn trung khí mười phần như xưa mà có chút bén nhọn.
Cảnh Thiều ôm người vào trong ngực, vỗ vỗ nhẹ sợ y bị dọa.
Mộ Hàm Chương lập tức tránh ra, tức giận liếc hắn mọt cái, nhìn ngược lại Mộ Linh Bảo, “Đại ca là làm sao vậy?”
Bắc Uy Hầu phu nhân vội giữ chặt Mộ Linh Bảo, “Ồn ào cái gì? Ta hỏi ngươi, mới vừa rồi trắc phu nhân trượt chân sao ngươi không đỡ mà còn bỏ chạy?” Vừa nói vừa trộm nhéo thắt lưng Mộ Linh Bảo một cái, ý bảo hắn nói theo mình.
“Mẫu thân (đại phu nhân), nhi tử lại vừa mới nghe được là mẫu thân (trắc phu nhân) không phải tự mình trượt chân.” Mộ Hàm Chương chậm rãi nói, thanh âm không lớn nhưng vẫn đủ cho mọi người đều nghe được.
“Sao, ngươi là muốn nói đại ca ngươi đẩy à?” Bắc Uy Hầu phu nhân trợn mắt quay đầu trừng Mộ Hàm Chương, hiếu lễ còn đó, bà ta không tin Mộ Hàm Chương có thể nói ra lời chỉ trích huynh trưởng.
Mộ Hàm Chương nhếch môi, lời này y thật không nói ra được, nếu tranh luận cùng phụ thân sẽ chỉ thành càng nháo càng loạn mà thôi, hít sâu một hơi rồi ngồi xuống bên người Cảnh Thiều, việc hôm nay mặc kệ bọn họ càn quấy thế nào y cũng phải nói cho rõ.
Đúng lúc này Trương thái y theo nha hoàn đi ra, nói cơ bản tình hình một chút thì cơ bản cũng giống thái y vừa rồi.
Cảnh Thiều lặng lẽ cầm tay Vương phi nhà mình, nhìn nhìn Mộ Linh Bảo sắc mặt có chút trắng xanh, hơi nheo mắt nói, “Vị Trương thái y này là Nhị Hoàng huynh mời đến, y thuật cao minh, cũng vừa nghe Thế tự bị chấn kinh, không bằng thuận tiện xem thử.”
“Không! Ta không bệnh!” Thân thể mình Mộ Linh Bảo vô cùng rõ ràng, tất nhiên không cho thái y nào khám, nghe vậy lập tức lớn tiếng phản bác.
Mộ Hàm Chương hiểu được ý tứ Cảnh Thiều, mở miệng nói, “Đại ca trạch tâm nhân hậu tất nhiên sẽ không làm ra chuyện đẩy người xuống nước, nhưng ban ngày mà không thấy rõ người cũng không phải chuyện nhỏ...” Lời còn chưa dứt thì tỏ vẻ khó xử nhìn Bắc Uy Hầu.
Bắc Uy Hầu cũng hiểu được Mộ Linh Bảo giấu diếm, vừa bước đến vừa gọi, “Làm phiền thái y xem qua giúp Thế tử.”
“Cút ngay, đừng qua đây!” Mộ Linh Bảo la hét, thấy thái y ria mép hoa râm tiến tới thì giãy dụa lui ra sau, nhìn có chút điên cuồng.
Trương thái y nhìn thoáng qua biểu tình Cảnh Thiều thì trầm ngâm, nói, “Thứ cho cựu thần nói thẳng, tình trạng Thái tử nhìn chỉ sợ là yểm chứng.”
Lời này vừa nói ra thì cả phòng đều hít một ngụm khí lạnh, cái gọi là yểm chứng, nói dễ nghe thì là trúng tà, mà nói trắng ra chính là bị điên.
“Không có khả năng.” Bắc Uy Hầu phu nhân lập tức lớn tiếng, kéo Mộ Linh Bảo đến bên người, “Linh Bảo là gặp kinh hách, thái y chỉ cần kê thuốc an thần là được, uống hai ngày là khỏi thôi.”
“Phụ thân, nếu thật sự là yểm chứng thì trước mắt mẫu thân còn mang thai, nghe nói tiểu thiếp phòng của đại ca cũng sắp sinh, lúc này ngoài ý muốn thì không nói, về sau ngộ nhỡ...” Mộ Hàm Chương nhíu mày, nói khẽ với Bắc Uy Hầu.
“Mộ Hàm Chương, ngươi nói bậy bạ gì đó!” sắc mặt Bắc Uy Hầu phu nhân rất khó coi.
“Để thái y xem thử thì sẽ biết liền mà.” Cảnh Thiều nghiêng người nhìn nhìn Vương phi nhà mình, phòng ngừa một trong hai người nổi điên sẽ thương tổn y.
Trương thái y nhận được ám chỉ của Cảnh Thiều thì tiến lên hai bước, vươn tay muốn cầm tay Mộ Linh Bảo, Mộ Linh bảo lập tức la to, “Cút ngay!” sau đó đẩy thái y ra một đường chạy mất.
“Ngăn nó lại!” Bắc Uy Hầu thấy không ổn liền gọi gia đinh ngăn Mộ Linh Bảo lại, bản thân thì chạy đến trong viện, một tay bắt gã lại. Mộ Tấn biết sau khi bị phế Mộ Linh Bảo rất chán nản, thấy người ta nhìn bộ dáng nửa chết nửa sống của mình sẽ tức giận, ông cũng không quản gã, ai ngờ mười này nửa tháng không gặp đứa con này lại biến thành điên cuồng như vậy?
Phủ Bắc Uy Hầu gà bay chó sủa ầm ĩ một lúc lâu, cuối cùng Bắc Uy Hầu làm chủ tạm thời nhốt Thế tử trong viện, trước khi Khâu thị sinh hạ thì không được thả ra, còn gọi thái y kê một mớ đơn thuốc an thần, để chính thê của hắn mỗi ngày cho uống.
Đỗ thị khóc sướt mướt đi cùng nhi tử, Bắc Uy Hầu một thoáng như già đi thật nhiều, lúc hai người Cảnh Thiều rời đi cũng chỉ hữu khí vô lực mà khoát tay áo.
Mộ Hàm Chương cũng không khăng khăng bắt Bắc Uy Hầu phải xử lý Mộ Linh Bảo, chỉ cần bảo đảm cho an nguy của mẫu thân là được, trên đường về vẫn trầm mặc không nói.
“Mệt thì dựa vào ta nghỉ ngơi một chút, một lát nữa là đến nhà rồi.” Cảnh Thiều dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu người nọ.
“Ta không nghĩ tới Mộ Linh Bảo sẽ biến thành như vậy...” Mộ Hàm Chương nói, chuyện lần này xem ra đả kích quá lớn Mộ Linh Bảo rồi.
“Chẳng qua là gieo gió gặt bão thổi.” Cảnh Thiều ôm ôm người trong ngực, “Khi còn bé bị phế gân mạch còn không cam chịu, hắn chẳng qua là mất chút lạc thú, gân mạch tay chân còn kiện toàn lại không tỉnh táo muốn báo thù mà chỉ biết phát giận với người già phụ nữ trẻ con thì mắc chi phải thương hại hắn.” Biết Vương phi nhà mình mềm lòng, nhưng người như Mộ Linh Bảo mà nương tay thì hắn cũng chẳng cảm kích đâu.
Mộ Hàm Chương hơi vuốt cằm, việc đã rồi thì có muốn gì cũng vô dụng, giờ chỉ cần bảo hộ mẫu thân cho tốt là được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : tiểu kịch trường :
Muỗng Nhỏ : Quân Thanh đừng sợ, vi phu làm chỗ dựa cho ngươi.
Hàm Chương : ...Ngươi đừng phiền thêm là được.
Tiểu Hắc : Hí ~ lầm bầm (mấy cái trạch đấu này thật nhàm chán, ta muốn đổi bối cảnh, mau mau ra chiến trường đi, muốn quay chính diện ta a!)
Tiểu Hoàng : Oa ô! Oa nha nha nha! (Sư tử! Ta muốn gặm đầu sư tử nha!)
Đáp ứng Tiểu Hoàng cho nó cảnh manh vào mà chưa có chi hết, ừa, còn tiếng ngựa có vẻ giản lược nhỉ!
Danh sách chương