Thật ra thì từ lần Tần Tống tổ chức họp mặt trước An Tiểu Ly đã loáng thoáng cảm giác được Trần Ngộ Bạch rất tức giận. Trước đây, mỗi ngày không cần biết sớm hay muộn gì cũng ít nhất sẽ làm với cô một lần. Nhưng hiện nay lại vô cùng ngược đãi cô, mỗi lần đều hạnh hạ cô đến khóc lóc ngất đi mới chịu bỏ qua. Cô cho rằng là do thái độ của mnh trong chuyện kết hôn chọc anh không được vui. Nhưng cô thử dò xét anh mấy lần anh cũng chỉ khịt mũi lạnh lùng chẳng chịu nói gì cả. Chỉ ném cho cô ánh mắt như muốn nói còn hỏi nữa sẽ quăng lên giường ngay khiến cô không còn dám nghĩ gì nữa hết mới thôi.

"Còn nữa, còn nữa." An Tiểu Ly kéo tay của Tần Tang vội vàng kể khổ "Mình nói dẫn anh ấy về gặp cô Trần thầy An thì anh ấy chỉ lạnh lùng nhìn mình cười, cũng chẳng nói đồng ý hay từ chối..."

"Không phải cậu muốn ngoan cố chứ!" Tần Tang lấy một ly nước trái cây cho An Tiểu Ly uống lấy hơi, rồi chỉnh lại chiếc váy màu xanh biếc trên người cô "Trần Ngộ Bạch chọn cho cậu à?"

An Tiểu Ly gật đầu, híp mắt uống nước trái cây, rồi cười cười mơ màng. Tiểu Bạch trên giường rất bạo lực nhưng xuống giường lại rất chu đáo.

Ánh mắt Tần Tang dịu dàng nhìn An Tiểu Ly khá lâu rồi mới khẽ hỏi thăm bạn mình: "Tiểu Ly, cậu không cảm thấy từ lúc cậu quen Trần Ngộ Bạch đến giờ cậu đã thay đổi rất nhiều sao?" Cô kéo mặt Tiểu Ly nhìn vào cửa kính, trong đó mờ mờ hiện ra hình ảnh hai cô gái yểu điệu thục nữ. "Cậu nhìn đi, cậu đẹp hơn, mặc dù vẫn không nhanh nhạy sự đời, nhưng khá hơn lúc trước nhiều. Còn nữa, cậu cũng hiểu chuyện hơn, cũng biết chủ động lo lắng đến cuộc sống của mình. Cậu nghĩ xem tại sao anh ta lại tức giận, nghĩ xem tương lai của hai người phải làm gì?"

Tiểu Ly bị lời nói của Tần Tang làm sững sờ, đầu mũi hơi chua xót, cúi đầu ấp úng hỏi "Vậy... mình không nên so đo với anh ấy hả?"

"Cậu nói thử xem?" Tần Tang thân mật vỗ vỗ mặt Tiểu Ly. Nụ cười của Tần Tang rất ôn hòa nhưng khi phát hiện thấy một đôi nam nữ đi qua trong cửa kính thì cô lập tức xoay người đi theo. An Tiểu Ly vẫn hồn nhiên không biết, chỉ đứng đó khẽ chau mày ngẩn ngơ nhìn mình trong gương.

Tiệc trưa vẫn chưa bắt đầu thì khách khứa đã đến không ít. Cố Yên không thích những nơi đông người nên Lương Phi Phàm vẫn không đến như thường lệ. Dung Nham và Trần Ngộ Bạch đại diện cho Lương thị đã đến từ sớm.

Cố Minh Châu kéo Lý Vi Nhiên yểu điệu cười nói. Hai người sánh vai đi qua hành lang, đang muốn đến đại sảnh chào hỏi mọi người thì lại chạm mặt một cô bé xinh đẹp mặc váy lễ phục màu trắng. Cố Minh Châu cảm thấy hơi quen mắt, còn Tiểu Ngũ bên cạnh đã rõ ràng sững người.

"Chào." Tần Tang thoải mái bước đến chào hỏi với bọn họ. Chiếc khuyên tai thật to trên tai cô lay động theo bước chân.

Cố Minh Châu cảm thấy thú vị cũng cười gật đầu chào lại. Cô nhìn thấy Tiểu Ngũ thật như là bay mất hồn rồi.

"Chị đi qua bên kia chào hỏi, hai người từ từ tâm sự nhé!" Cố Minh Châu nhìn cảnh vui đã đủ liền tách ra. Lý Vi Nhiên gian nan mỉm cười gật đầu với cô.

"Trình Hạo ra nước ngoài tịnh dưỡng nên công ty nhà anh ta đã rút vốn về, những hạng mục hợp tác khó mà thi công tiếp. Tần Dương nói không phải là không có người thích hạng mục này, nhưng bởi vì Tần Liễu bị Dung Nham đá còn em thì lại khiến cho Thành Tây và Lương thị xích mích nên họ chỉ có thể giữ thái độ chờ xem. Xét với Tần Liễu si tình và Dung Nham vô tình, em cảm thấy em vẫn nên ra ngoài giải quyết vấn đề thì hơn. Cho nên trong khoảng thời gian này em và Tần Tống khá thân thiết với nhau. Nhưng em cũng chỉ tuân theo nguyên tắc thuận nước đẩy thuyền chứ không có quan hệ gì với anh ta cả." Tần Tang xinh đẹp nở nụ cười nhìn Lý Vi Nhiên đang nhức nhối trong lòng.

"Em không phải giải thích với anh." Một hồi lâu sau anh mới khó khăn lên tiếng.

"Tại sao không?" Tần Tang nghiêng đầu cười vô cùng đáng yêu "Anh lạc lối là anh không đúng, nhưng em cũng không dự định sẽ ăn miếng trả miếng. Nên đương nhiên em phải nói rõ ràng." Vẻ mặt cô dần dần nghiêm chỉnh, đôi mắt lấp lánh "Lý Vi Nhiên, lần này là anh không tốt."

"Tang Tang..." Lý Vi Nhiên cúi đầu cau mày sợ nhìn vào vẻ mặt đau buồn của Tần Tang "... là anh không tốt."

Tần Tang thật như đang chờ nghe những lời này của anh. Cô vui vẻ hơn, nâng ly rượu khẽ nhấm nháp, nghiêng đầu về phía người qua lại trong đại sảnh.

Lý Vi Nhiên đổi ly nước khác cho cô. Trong khoảng thời gian gần đây mỗi lần gặp cô đều thấy cô uống rượu, anh nhớ được tửu lượng của Tần Tang lại không được khá.

"Vi Nhiên, bây giờ anh hối hận sao?" Tần Tang nhìn vào ly nước có màu sắc xinh đẹp trong tay hồi lâu rồi quay mặt lại hỏi anh. Trong tiếng người ồn ào đông đúc, giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng đi vào lòng anh, siết chặt lấy trái tim anh, khiến cho anh đau đến mức không thở nổi.

Ngày đó, hình ảnh Tiểu Lục cúi đầu mờ ảo, gương mặt tuấn tú uất ức "Em thật sự rất yêu Tần Tang, anh năm, em xin anh."

Trong lòng anh rất đau đớn, đầu càng lúc càng nặng nhưng thân thể lại càng ngày càng nhẹ. Sau đó trong lúc mơ màng anh thấy Tang Tang trở về, nhiệt tình lao vào lòng anh, gọi tên của anh, hôn anh say đắm...

Đợi đến lúc anh tỉnh táo lại thấy được gương mặt của người phụ nữ xa lạ bên dưới vô cùng thỏa mãn, còn trước mặt anh là Tần Tang đang tái mặt đứng đó. Còn thằng em họ từ nhỏ đến lớn anh yêu thương nhất và luôn chở che chặn dao chặn súng thậm chí là roi ngựa cho nó lại đứng phía sau Tần Tang. Trong mắt Tiểu Lục vô cùng áy náy, trên gương mặt cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.

Anh phải làm thế nào? Chẳng lẽ thật sự liều mình đâm Tiểu Lục một dao để giải thích với Tang Tang sao? Giải thích thế nào đây? Cô đã bắt gian tại giường, ván đã đóng thuyền rồi.

Mấy ngày nay anh thu dọn cục diện hỗn loạn của Tiểu Lục, bận rộn chuyện của Lương thị, bận rộn thọ yến của ông ngoại.... Anh cho rằng như thế mình sẽ chịu đựng được, mãi cho đến khi bản thân mình cũng không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng trong mỗi khe hở của sự bận rộn đều có một cảm xúc đau nát tâm can bóp lấy trái tim của anh. Anh cho rằng đó là nhớ nhung. Nhưng cho đến khi Tang Tang hỏi, anh mới biết không phải... không phải là nhớ nhung, mà là hối hận.

Đúng vậy, anh hối hận.

"Tang Tang!" Lúc này Tần Tống vội vàng lách đám người chạy đến, nhanh chóng ôm lấy bả vai của Tần Tang lui về sau theo bản năng để cách xa Lý Vi Nhiên một chút. Trên gương mặt niên thiếu của Tần Tống tràn đầy sợ hãi "Em và anh năm đang nói gì vậy?" Anh hỏi không được tự nhiên nhưng vẫn cố giữ nụ cười.

Tần Tang không trả lời anh, đôi mắt đẹp của cô vẫn lưu luyến quấn anh Vi Nhiên của mình. Khóe môi Lý Vi Nhiên nhếch lên không nói một lời. Trong lòng Tần Tống rất sợ, vẫn ôm chặt lấy Tần Tang đang mỉm cười.

----------

Món ăn ngọt khai vị rất tinh xảo, khách khứa đến đây đều là những kẻ không phú cũng quý, phần lớn đều bắt chuyện để tạo mối quan hệ. Cho nên An Tiểu Ly cực kỳ may mắn ăn uống tưng bừng từ đầu bàn đến cuối bàn.

Lương thị là trụ cột vững vàng trong giới kinh doanh nên Trần Ngộ Bạch và Dung Nham gần như bị đám đông vây kín. Nghe vô số những lời nịnh hót bợ đỡ, Trần Ngộ Bạch càng ngày càng bực mình, kéo cà vạt, anh chửi bậy một câu cực kỳ nhỏ.

Dung Nham vẫn duy trì nụ cười quyến rũ, hơi ngửa người ra sau khẽ "Hử?" một tiếng.

"Mất kiên nhẫn rồi hả?" Dung Nham ám chỉ, "Tiểu Tam nhà ta cũng có ngày hôm nay. . . . . ."

Trần Ngộ Bạch mặt lạnh làm bộ như xoay người đi lấy rượu, khuỷu tay huých mạnh vào sườn Dung Nham, Dung Nham bị đau vội vàng chống tay lên bàn.

"Em đi hóng mát đây." Trần Ngộ Bạch khẽ nói bên tai Dung Nham đã rơm rớm nước mắt, liếc nhìn đám người xung quanh, mặt nhăn mày nhó, "Đừng để họ tới làm phiền em."

Dung Nham không dám chế nhạo anh nữa, gật đầu lia lịa.

Bên kia An Tiểu Ly đang ăn uống vui vẻ thì bỗng dưng bị ôm từ đằng sau. Cô nghiêng đầu nhìn thấy Trần Ngộ Bạch, vội vàng lấy lòng dâng đồ uống trong tay. Trần Ngộ Bạch dựa sát vào tay cô uống một hớp, ôm cô chặt hơn, cúi đầu nhẹ nhàng tinh tế hôn lên cổ cô.

"Anh làm sao vậy?" Tiểu Ly thấy hơi lạ. Anh có tính tình lạnh lùng, ở nơi công cộng sẽ không thân mật kề sát cô như thế. Hôm nay làm sao bỗng nhiên dịu dàng như nước vậy chứ?

"Sáng nay có làm em đau không?" Trần Ngộ Bạch cúi đầu chà mũi lên tóc cô, khẽ hỏi.

An Tiểu Ly đỏ mặt, chột dạ nhìn ngó xung quanh, rụt đầu lại nhích tới sát tai anh nói khẽ khàng: "Ừm, bây giờ bước đi còn hơi khó chịu. . . . . ."

Trần Ngộ Bạch hít sâu một hơi, cọ lung tung trên cổ cô. Dường như anh hơi bất an, An Tiểu Ly có trực giác mơ hồ nhưng lại không rõ người như anh sẽ có lúc bất an sao? Ít nhất cô chưa từng thấy.

"Hôm nay em ngoan chút, buổi tối anh sẽ nhẹ nhàng hơn, không làm đau em nữa, có được không?" Anh tự tay lấy cho cô một miếng bánh nhỏ, tiện tay đút cho cô. Ngón tay hơi đưa vào miệng cô rồi đặt lên miệng mình, mút vào rất mờ ám.

An Tiểu Ly bị sự dịu dàng bất chợt của anh làm cho choáng váng, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, anh nói gì cũng được. Hai người tiếp tục làm trò buồn nôn ngọt ngào đó trong ánh mắt kinh hoàng của người xung quanh.

. . . . . .

Đến giờ, Trương tư lệnh và Trương phu nhân cười híp mắt xuất hiện trong tiếng ủng hộ của đám tiểu bối. Lầu trên lầu dưới vỗ tay như sấm, tiệc trưa chính thức bắt đầu.

Bữa trưa dài đằng đẵng theo tiêu chuẩn tiệc quốc gia do Lý Vi Nhiên và Tần Tống đích thân sắp xếp. Nhân viên chuyên nghiệp của "Phi" dày công thiết kế, ca múa không ngừng, vô cùng ấm áp.

Đến thời gian tự biên tự diễn, đám tiểu bối đi tới biểu diễn tiết mục. Đến phiên Lý Di Nhiên, cô thay bộ lễ phục, mặc bộ đồ PU tràn đầy sức sống, ca múa hết mình. Thật ra cũng không ra thể thống gì nhưng Trương tư lệnh dẫn đầu trầm trồ khen ngợi, tất cả mọi người cũng vỗ tay, không khí trong đại sảnh nhất thời nóng lên rất nhiều.

Lý Di Nhiên vui vẻ nhảy khỏi sân khấu. An Tiểu Ly tha hương gặp bạn cũ, không ngừng ra sức đứng lên hô to "An Khả". Trần Ngộ Bạch thấy ánh mắt bất mãn của cha mẹ không ngừng quét tới thì nhức đầu không thôi, càng giữ tay cô chặt hơn.

Cuối cùng một nhân viên đi tới ngồi cạnh Lý Vi Nhiên ở cái bàn phía trước, cúi người nói mấy câu gì đó. Lý Vi Nhiên gật đầu, lướt qua đám người, ra hiệu với Trần Ngộ Bạch.

Trần Ngộ Bạch thở dài, gật đầu ý bảo biết rồi. Anh đứng lên, đẩy cái ghế đứng cạnh An Tiểu Ly, xoa đầu dặn dò cô: "Anh ra đây một lúc. Em biết điều chút, đừng ngọ nguậy lung tung!"

An Tiểu Ly gật đầu, anh vẫn không yên lòng, liếc nhìn xung quanh rồi kề sát cô, "Không được rời khỏi chỗ ngồi, nếu không sau này trừng trị em ba bữa, còn thêm trà chiều và bữa ăn khuya nữa. Có nghe không đó?!"

An Tiểu Ly co rúm lại, vội vàng gật đầu lia lịa. Lúc này anh mới hơi yên tâm.

Rèm cửa dày cộm nặng nề bao phủ khắp nơi trong Trương trạch dần dần được kéo xuống. Đại sảnh tối dần, sau đó tất cả đèn điện đều bị tắt, đèn chùm pha lê trên trần nhà cũng bị tắt, khắp nơi đều tối om.

Mọi người cúi đầu xì xào, giục mau bật đèn lên. Trên sân khấu trong đại sảnh, ban nhạc không biết đã rút đi từ lúc nào bây giờ trống không, chỉ còn một chiếc piano màu đen. Một chàng trai ngồi trên chiếc ghế trước đàn, nghiêng góc bảy mươi lăm độ về phía khán giả, mặt mày tuấn tú, đường nét tuấn lãng. Từ vị trí của An Tiểu Ly nhìn sang, lông mi dài của anh ta khẽ rung, là dáng vẻ mà cô quen thuộc.

Tần Tang khom người, trong bóng tối lặng lẽ kéo váy chạy tới, mạo hiểm mà chạy vội về bên cạnh cô ấy, bấm mạnh vào chân Tiểu Ly. Giọng nói cực kỳ nhỏ, vừa mừng vừa sợ vừa hận sắt không rèn được thành thép: "Người ta đang chụp ảnh đấy! Ngậm miệng lại với thu hồi nước bọt của cậu đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện