Edited by Gracie
Nhà của Đào Khương nằm ở cực nam thôn, xuống cầu dây còn phải đi bộ thêm tám, chín trăm mét nữa, cả thôn được xây dựng vây quanh núi, cũng là một địa phương có phong cảnh đẹp như tranh vẽ, nhưng bởi vì giao thông và trình độ kinh tế còn lạc hậu, thành ra không được nổi danh như Giản Gia Cương bên kia sông.
Chạng vạng, khắp nơi trong thôn đều có thể nhìn thấy hình ảnh các cụ già vác cuốc, tay xách theo giỏ tre, những đứa trẻ để chân trần vui đùa, chạy nhảy trên con đường nhỏ và làn khói bếp lượn lờ trên từng mái nhà.
Trong sáu người chỉ có mình Chu Hề Từ từng đến nhà Đào Khương một lần, qua cầu xong cô liền dẫn một đám người đi quanh thôn một vòng, cuối cùng lại về tới đầu thôn.
Cô gãi đầu nhìn xung quanh, có chút ngốc: "Lần trước là tớ từ bên kia ngồi xe đến, nhưng cũng là từ chỗ này đi vào, tớ nhớ là đi như vậy mà, sao giờ lại không đúng nữa ta."
"Lần trước mà cậu nói, là vào năm lớp 10 đó sao, vậy cũng đã qua bao lâu rồi." Giản Phàm nói: "Bằng không mình cứ gọi điện thoại cho Khương Khương, bảo cậu ấy đến đón chúng ta. Ngọc Tử, cậu gọi đi."
Khâu Trác Ngọc bấm gọi, nhưng không có ai nghe máy.
Bồ Cận đề nghị nói: "Nếu không mở chỉ đường ra xem đi."
Trần Lâm Qua có chút cạn lời: "Cậu bị ngốc à, còn không biết vị trí đó ở đâu, xem chỉ đường như thế nào?"
Bồ Cận làm ra động tác ngậm miệng lại, "Hay là tìm người hỏi một chút, thôn chỉ lớn có bây nhiêu, chắc là mọi người đều biết tận gốc rễ nhau đi."
"Để em đi hỏi." Chu Hề Từ chạy về phía trước, vào nhà một hộ gia đình, không lâu sau đã chạy ra: "Hỏi được rồi, đi thôi."
Chu Hề Từ không nhớ nhầm đường, chỉ là nhà Đào Khương năm nay đã xây lại, không còn ở vị trí cũ.
Sáu người theo con đường nhỏ rẽ trái, rẽ phải, nhìn thấy trên một sườn dốc nhỏ có mấy gian nhà trệt liền kề, quần áo được phơi trên khoảng đất trống trước cửa.
Chỉ là không thấy ai.
Nhóm người dừng bước ở dưới chân dốc, Chu Hề Từ nói: "Em cùng Giản Phàm đi xem một chút, các anh không cần đi theo, nếu nhàm chán thì mọi người có thể đi dạo quanh đây."
Bồ Cận gật đầu: "Được, các em cứ đi đi."
Chu Hề Từ nhìn vào mắt Trần Lâm Qua, rồi kéo Giản Phàm chạy chậm lên dốc, khi hai người đến gần hơn thì thấy tả lót em bé được phơi trong sân, đủ màu sắc sặc sỡ.
Giản Phàm sững sờ: "Sẽ không phải là Khương Khương kết hôn chứ..."
"Không thể nào, cậu ấy chưa đủ 18 tuổi, làm sao kết hôn được." Chu Hề Từ đang định hô lên một tiếng xem thử trong nhà có người không, còn chưa kịp mở miệng, trong nhà đột nhiên truyền ra tiếng đồ vật đổ vỡ.
Ngay sau đó là giọng nói của Đào Khương: "...Là con muốn các người sinh ra sao? Các người có từng nghĩ đến cảm nhận của con và Khương Đào chưa? Con nỗ lực tập luyện, nỗ lực thi đấu lấy giải thưởng, rốt cuộc là vì cái gì, chẳng lẽ các người không biết sao? Dựa vào đâu mà cuộc đời của con và nó phải cột chặt lại với nhau? Nó cũng không phải là con trai của con."
"Nhưng nó là em trai con!"
"Vậy con tình nguyện không có đứa em trai này!"
"Chát..."
Có người động thủ.
Ngoài nhà, Chu Hề Từ và Giản Phàm liếc nhìn nhau, đang do dự có nên đi vào hay không thì đột nhiên Đào Khương từ trong nhà lao ra.
Cô nàng như là không nhìn thấy hai người bọn họ, chạy về phía trước với tốc độ rất nhanh, bộ quần áo màu đen trên người giống như vạch nên một đường thẳng.
"Khương Khương!" Chu Hề Từ la lên, thấy cô bạn không dừng lại, cô và Giản Phàm cất bước đuổi theo: "Khương Khương! Chờ chúng tớ với!"
Đào Khương là một vận động viên chạy đường dài, sức chịu đựng và sức bật đều rất tốt, chờ Chu Hề Từ và Giản Phàm đuổi tới dưới chân dốc, đã không còn thấy bóng dáng cô ấy nữa.
Nhóm người Trần Lâm Qua cũng không có ở đó.
Một ông lão đang hóng mát, phe phẩy quạt chỉ lên núi: "Đứa nhỏ nhà họ Đào chạy về hướng đó."
"Cảm ơn ông ạ!" Chu Hề Từ thở hổn hển, vừa chạy vừa nói: Tiểu Phàm! Cậu gọi điện báo cho mấy người bọn họ, tớ đuổi theo Khương Khương."
"Được! Nhớ chú ý an toàn!"
"Ừm!"
Đường núi nhấp nhô không bằng phẳng, Chu Hề Từ vừa chạy vừa phải bận tâm tìm kiếm bốn phía xem có bóng dáng Đào Khương hay không, không để ý dưới chân, bị tảng đá nhô lên trên mặt đất vấp ngã.
Vết thương cũ trên cánh tay còn chưa kịp lành, lại thêm vết thương mới, lần này ngay cả đầu gối cũng bị tróc da.
"Ui da..." Chu Hề Từ cau mày nhe răng, đứng lên thử động động, trộm vía cũng may là không bị trẹo cổ chân.
"Khương Khương!" Cô dựa vào cây tùng ven đường, rừng cây xanh um, hoàng hôn bao phủ khắp núi rừng, tiếng gió cùng tiếng chim hót đều rất rõ ràng.
Sáng nay khi ra cửa Chu Hề Từ không cầm theo di động, lúc này không liên lạc được với bọn họ, nhặt một hòn đá trên mặt đất, vẽ ra một cái ký hiệu mũi tên đơn giản.
Cô vừa đi lên trên, vừa gọi tên Đào Khương, nhân tiện còn tranh thủ "bán thảm": "Khương Khương...Tớ bị té ngã, cậu mà không ra là tớ đau đến chết luôn đó."
Bất quá bán thảm thật đúng là có tác dụng mà.
"Đừng kêu nữa, tớ ở chỗ này." Chu Hề Từ đi đến một ngã rẽ, Đào Khương không biết từ đâu ném tới một viên đá, "Con đường nhỏ bên trái."
"Tớ đến đây!" Chu Hề Từ vội vàng làm một dấu mũi tên không ra hình ra dạng ở ven đường, khập khiễng bước vào con đường nhỏ, đi vòng qua là đến một mảnh đất nhỏ bằng phẳng, cạnh mép vực.
Đào Khương ôm đầu gối ngồi dưới đất, má trái hơi sưng, ngẩng đầu nhìn Chu Hề Từ một cái, hỏi: "Chân của cậu không bị làm sao chứ?"
"Không sao, chỉ lừa cậu chút thôi." Chu Hề Từ đi tới ngồi bên cạnh cô ấy, "Mấy ngày không gặp, sao cậu có thể tăng tốc nhanh đến như vậy hả?"
"Chạy nhanh hơn nữa cũng đâu có ích lợi gì." Đào Khương lại hỏi: "Sao các cậu lại tới đây?"
"Lão Vương bảo chúng tớ tới, thầy nói không liên lạc được với cậu, bản thân thầy lại không có thời gian đến đây, mà dù thầy ấy không nói thì qua vài ngày nữa tớ và Giản Phàm, còn có Đại Hùng với Ngọc Tử đều sẽ đến tìm cậu." Chu Hề Từ chạm vào cánh tay bạn mình: "Dạo này cậu thế nào?"
"Như cậu thấy rồi đó". Đào Khương nắm lấy ngọn cỏ nhỏ trên mặt đất, "Tớ có một đứa em trai."
Chu Hề Từ mím môi, không biết nên nói cái gì.
"Họ sinh cũng không nói cho tớ biết, còn muốn tớ thôi học đi làm công." Đào Khương tự giễu: "Hẳn là cậu chưa thấy qua ba mẹ nào như vậy nhỉ?"
Chu Hề Từ không lên tiếng, nghe Đào Khương kể chuyện. Nhà Đào Khương cách trường học rất xa, mỗi lần về nhà đều không thuận tiện, bình thường ngoại trừ kì nghỉ đông và nghỉ hè thì trên cơ bản cô bạn luôn ở lại trường.
Lần trở về vào kỳ nghỉ đông năm nay, mẹ Đào đã mang thai, trông cũng có vẻ mập ra nhưng cô ấy chỉ tưởng là do mùa đông nên phải mặc nhiều quần áo hơn, bố Đào lại giấu kín, vì vậy Đào Khương vẫn luôn chẳng hay biết gì, chờ đến lúc về nghỉ hè, đứa nhỏ đã được sinh ra.
Là một bé trai, gọi là Đào Kỳ.
Đào Khương còn có một cô em gái, tên là Khương Đào.
Trong nhà vừa mới xây nhà mới, một mình ba Đào lăn lộn bên ngoài nuôi cả gia đình không dễ dàng gì, bèn cùng Đào Khương thương lượng qua kỳ nghỉ hè sẽ mang theo cô cùng xuống phía nam đi làm công.
"Khi còn bé, tớ biết nhà mình nghèo, sáng ra chỉ dám uống chút nước giếng lấp bụng, bữa trưa cắn một miếng bánh bao là uống một miếng nước, chỉ vì để có thể no bụng nhanh hơn. Tớ cố gắng học tập, nghiêm túc nghe bài giảng, nhưng chúng tớ ở nơi này cái gì cũng đều không theo kịp. Về sau trường học bị phá hủy, tớ đến trấn trên đọc sách, luôn đếm ngược chờ đến kì thi, bị bạn bè cùng lớp chê cười vì lúc nào cũng mặc quần áo có mảnh vá. Lúc nhặt ve chai ven đường phải cùng tranh vỏ chai với người khác, tớ liền biết chỉ có chạy nhanh mới có thể giúp tớ nhặt được nhiều chai hơn. Sau đó trường học tổ chức đại hội thể thao, tớ biết giành giải nhất sẽ có tiền thưởng, nên tớ tham gia 50m, 200m, 400m, thậm chí 800m, tất cả các hạng mục liên quan đến chạy tớ đều đăng ký hết." Đào Khương quay đầu hỏi Chu Hề Từ: "Nhưng cậu có biết không, trong lớp có quy định, một học sinh chỉ có thể tham gia hai hạng mục điền kinh, bởi vì tớ không có bạn bè, không có ai ngăn cản cũng không có ai nói cho tớ việc đó cả."
Chu Hề Từ yên lặng nắm tay Đào Khương.
"Rồi tớ giành được tất cả giải nhất, nhưng khi lên nhận giải vì quá đói, tớ trực tiếp ngã xuống trên bục trao thưởng, tuy vậy vẫn rất may mắn, tớ đã được huấn luyện viên Vương nhìn trúng, từ trường học trên thị trấn được đến học ở Cửu Trung, Khê Thành. Tớ luôn cố gắng giành giải nhất, giành chức vô địch, nỗ lực phá kỷ lục như vậy, chỉ vì mong có thể có được cơ hội xuất đầu lộ diện, mong mỗi lần tớ tiếp nhận phỏng vấn, đều sẽ kiêu ngạo nói với mọi người rằng tớ đến từ thôn Đào gia ở Khê Thành, tớ muốn cho nơi này được mọi người biết đến, tớ muốn họ biết đến cảnh sắc nơi đây, biết đến từng ngọn núi con sông dù cho nơi này còn rất nghèo, tớ không muốn những đứa trẻ sinh ra ở đây sau này cũng sẽ giống tớ, ăn không đủ no, mặc quần áo rách nát, mỗi ngày tỉnh giấc đều phải lo lắng ngày hôm nay nên sống như thế nào." Đào Khương lau mặt: " Nhưng chính là nguyện vọng đơn giản như vậy, tớ cũng đã không còn cách nào thực hiện được nữa, nhiều năm qua, vô luận tớ có thể giành được bao nhiêu cái hạng nhất, cũng không đáng giá bằng việc sinh ra một đứa con trai để bọn họ kiêu ngạo, tớ còn có thể làm thế nào bây giờ, tớ đã cố gắng đến như vậy rồi..."
Đào Khương nghẹn ngào, ngay cả tiếng khóc cũng bị cô ấy khắc chế lại.
"Khương Khương, nói cho cậu một bí mật." Một hồi lâu, Chu Hề Từ buông tay Đào Khương ra, đứng dậy đi đến bên mép núi, nhìn vực thẳm vô tận, hít sâu vài lần mới nói: "Thật ra... tớ là một đứa trẻ mồ côi."
Đào Khương có chút sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt, nhìn thân hình cao gầy của cô, trên mặt Đào Khương có nét kinh ngạc, cũng có tia không đành lòng.
"Tớ... không biết ba mẹ tớ là ai, trước năm 2 tuổi tớ đều lớn lên ở cô nhi viện, trong viện bà nội nói với tớ rằng vì ba mẹ mất sớm nên tớ được người ta đưa đến cô nhi viện, nhưng tớ biết là tớ bị bỏ rơi, bọn họ...không cần tớ." Chu Hề Từ dùng những dùng giọng điệu bình tĩnh vạch ra miệng vết thương cũ đã phủ bụi thời gian: "Tớ được nhận nuôi, cũng không phải vì gia đình hiện tại có bao nhiêu yêu thích với tớ, mà chỉ là lúc ấy con gái bọn họ chết non, bọn họ cần một sự an ủi mới."
"Tớ cũng từng nghĩ tới, vì cái gì người bị người khác cố tình vứt bỏ lại là tớ, nhưng cho dù có nghĩ thông suốt thì cũng có thể làm gì bây giờ, đây đã được định là sự thật, bất kể bọn họ có bao nhiêu đau khổ, thì tớ vẫn là đứa bé bị bỏ rơi kia. Nhưng bị vứt bỏ cũng không phải là lỗi sai của tớ, tớ không có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra, ai chẳng ước muốn mình được sinh ra trong một gia đình hòa thuận, ấm áp, lớn lên thật vui vẻ, hạnh phúc." Chu Hề Từ nhẹ nhàng thở dài: "Nhưng tớ vẫn muốn cảm ơn bọn họ không có đem tớ bán đi, ép khô giá trị cuối cùng của tớ, ở cô nhi viện tớ cũng có một tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc, gia đình nhận nuôi cũng không đối xử tệ với tớ, tất cả mọi thứ không vui trước kia chỉ là quá khứ mà tớ không còn để tâm đến nữa. Cho nên Khương Khương này, so sánh với rất nhiều người trên thế giới, chúng ta thực sự không may mắn sao? Chúng ta có đủ tay đủ chân, còn sợ gì mà không tự mình cố gắng?"
Chu Hề Từ nhìn lên trời xanh núi cao, cảm xúc trong lòng ngực dâng trào, tựa hồ không kiềm chế được, hướng về phía vực sâu không thấy đáy kia hét lớn một tiếng: "Aaa...!"
Sau khi hét lên xong, cô cảm nhận được một cảm giác thoải mái khó tả, cô quay sang nhìn Đào Khương, "Khương Khương, cậu còn nhớ một bài văn chúng ta đã từng học ở trường tiểu học không? Sau khi vị kiến trúc sư nổi tiếng thế giới thiết kế xong Disneyland, đã gặp phải vấn đề nan giải khi thiết kế đường đi, ông ấy đã sửa đổi hơn 50 lần bản thiết kế con đường trong công viên, nhưng không có một lần nào làm cho ông hài lòng. Cuối cùng ông ta được truyền cảm hứng từ một bà già bán nho ở miền nam nước Pháp, lựa chọn không thiết kế tuyến đường cố định để mở cửa công viên trước thời hạn với công chúng, và để du khách tự mình định ra một con đường riêng cho bản thân họ."
"Khương Khương, cuộc sống của cậu cũng vậy, việc đi bao xa, đi bao lâu hay đi như thế nào trên con đường này là do cậu định đoạt." Chu Hề Từ nhìn cô bạn với ánh mắt kiên định: "Mặc dù tiền đồ rất xa, cũng rất tối, nhưng cậu không cần sợ, người không sợ mới có đường."(1)
"Người không sợ mới có đường..." Đào Khương bình tĩnh nhìn cô, trong miệng lẩm bẩm lặp lại những lời này, đứng dậy đi đến bên cạnh Chu Hề Từ.
"Lại đây hét lên đi." Chu Hề Từ cầm tay bạn mình, hét lớn, sơn cốc vang vọng lại tiếng cô hò hét, giống như tương lai đang đáp lời với cô.
Đào Khương được khuyến khích, đầu tiên là hét lên theo, sau đó mới bộc bạch: "Cuộc đời của tôi là do tôi định đoạt! Con đường của tôi, chính tôi sẽ tự đi!"
"Tôi! Đào Khương- muốn giành chức vô địch thế giới! Trong tương lai- tôi muốn cho toàn thế giới đều biết đến Đào! Gia! Thôn!!"
Bỗng nhiên...
"Tôi! Khâu Trác Ngọc! Phải trở thành người giàu có nhất thế giới!"
Chu Hề Từ và Đào Khương đều bị một tiếng hét bất thình lình này làm hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, thì ra là bọn người Trần Lâm Qua đã đuổi theo đến đây.
Ánh mắt Trần Lâm Qua lẳng lặng rơi lên người Chu Hề Từ, lại thoáng nhìn xuống, mày anh nhíu lại: "Chân bị sao vậy?"
"Hả?" Chu Hề Từ cúi đầu vỗ vỗ bụi bặm trên quần: "Không có việc gì, không cẩn thận bị té một cái. Khương Khương, tớ giới thiệu với cậu một chút, đây là Trần Lâm Qua, còn anh chàng đẹp trai bên cạnh kia là bạn học của anh ấy, Bồ Cận. Mấy ngày nay chúng tớ đều đi hái dưa hấu hỗ trợ nhà Tiểu Phàm."
"Xin chào các anh." Đào Khương gật đầu chào, coi như đáp lại.
Vì không muốn mọi người đều đem sự chú ý đặt hết trên người Đào Khương, sau khi ba người tự giới thiệu xong, Giản Phàm cũng muốn la hét vài câu.
Cô ấy đến bên vách đá, đối diện là những ngọn núi cao, hai tay chụm lại như một chiếc loa để lên miệng: "Tôi! Giản Phàm! Tương lai- muốn, mẹ nó, tương lai tớ muốn làm gì nhỉ?"
Bồ Cận không nhịn được tiếng cười, khoác vai Trần Lâm Qua đứng phía sau đám người.
Hùng Lực nói: "Không phải cậu muốn làm giáo viên thể dục sao?"
"À, đúng rồi." Giản Phàm nhẹ giọng: "Tôi! Giản Phàm! Tương lai phải trở thành giáo viên thể dục đẹp nhất trường Cửu Trung!!! Đại Hùng, cậu cũng nói một câu đi."
Hùng Lực không sang sảng giống bọn họ, tính cách có vài phần khép kín, đứng ở đó nghẹn một hồi lâu mới hét lên: "Tôi! Đại Hùng! Trong tương lai phải là một người anh hùng giống như ba!"
Lời này vừa thốt ra, bốn người còn lại của tiểu đội Gió Xoáy nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, rồi lại nhìn về phía Hùng Lực, dáng người thiếu niên cao lớn, thẳng tắp, mang cả gió trăng và sông núi.
Khâu Trác Ngọc đẩy nhẹ Chu Hề Từ: "Cậu cũng nói gì đi."
Chu Hề Từ lừa dối: "Tớ nói xong rồi."
"Xùy, chúng tớ ở phía dưới nghe được rành mạch, rõ ràng cậu chỉ gân cổ lên gào một cái."
"...." Chu Hề Từ không trâu bắt chó đi cày, "Tôi! Chu Hề Từ! Tương lai...phải làm một người có ích cho xã hội!"
"Đậu xanh, không phải chứ, chơi vậy mà coi được" Giản Phàm nói: "Cậu như vậy đâm ra tụi tớ thành suy nghĩ quá nhiều à."
"Tớ đây gọi là gì nhỉ... À, là lòng nghĩ gì thì miệng nói nấy." Chu Hề Từ chậc lưỡi: "Bất quá cũng không sao, giáo viên thể dục đẹp nhất cũng không tính là suy nghĩ nhiều gì đâu."
"Biến đi." Giản Phàm quay đầu lại nhìn: "Các anh có muốn đến hét to một tiếng không, rất thoải mái đó."
Bồ Cận sảng khoái đi qua, hơi trầm tư vài giây, nói to: "Tôi! Bồ Cận! Hy vọng thế giới hòa bình, tổ quốc phồn vinh thịnh vượng! Giản Phàm kinh hãi: "Lần này anh nâng bố cục chúng ta lên quá cao rồi!"
"Phải không?" Bồ Cận nhướng mày nở nụ cười: "Anh cũng là lòng nghĩ gì thì miệng nói đó thôi."
"Này ai dám nói là không phải." Giản Phàm lại hỏi Trần Lâm Qua: "Anh không tới sao?"
Bọn họ đang đứng rất gần vách núi, Chu Hề Từ liếc nhìn Trần Lâm Qua, giải vây thay anh: "Cậu không sợ anh ấy nâng bố cục chúng ta lên đến tầng khí quyển luôn sao?"
"Đậu! Mấy người thật phiền aaaaa!" Giản Phàm hướng về phía dãy núi hét lên, theo sau là Khâu Trác Ngọc, cậu ấy khoác vai Hùng Lực: "Hét lên đi!"
Đại Hùng: "A!!!"
Khâu Trác Ngọc cách cậu ấy quá gần, muốn banh cái lỗ tai, nhảy dựng ra xa.
Chu Hề Từ và Giản Phàm vui vẻ không chịu nổi, hai người bọn họ lớn tiếng nói với Khâu Trác Ngọc: "Hét lên!"
Khâu Trác Ngọc: "Phiền chết rồi!!!"
Năm người đứng bên vách núi, hướng về phía hoàng hôn, đối diện với dãy núi trùng điệp, cất tiếng hò hét.
Bồ Cận bịt lỗ tai lui về sau vài bước, đứng sóng vai với Trần Lâm Qua.
Nắng chiều đẹp vô hạn, tiếc đã gần hoàng hôn. (2)
Nhưng may mắn chính là,
Giờ phút này bọn họ vẫn là thiếu niên, vẫn đang độ thanh xuân.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Lâm Qua trình bày: "Tuy cũng muốn nắm tay vợ mình lắm, nhưng tôi, thực, sự, sợ, độ, cao! T.T
(1) Nguyên gốc (tự dịch): "Tiền đồ rất xa, cũng rất tối. Nhưng không cần sợ. Người không sợ mới có đường" – Lỗ Tấn.
(2) Nguyên gốc: "Tịch dương vô hạn hảo, chỉ thị cận hoàng hôn"- Trích từ bài Đăng Lạc Du Nguyên của nhà thơ Lý Thương Ẩn.
*Gracie muốn chúc các bạn độc giả: "Mong bạn trải qua giông bão, quay về vẫn là thiếu niên". Con trưởng thành xa xôi mờ mịt, chúc các bạn có được những người bạn tốt như nhóm bạn Chu Hề Từ, không phải bước đi trong cô độc!
Nhà của Đào Khương nằm ở cực nam thôn, xuống cầu dây còn phải đi bộ thêm tám, chín trăm mét nữa, cả thôn được xây dựng vây quanh núi, cũng là một địa phương có phong cảnh đẹp như tranh vẽ, nhưng bởi vì giao thông và trình độ kinh tế còn lạc hậu, thành ra không được nổi danh như Giản Gia Cương bên kia sông.
Chạng vạng, khắp nơi trong thôn đều có thể nhìn thấy hình ảnh các cụ già vác cuốc, tay xách theo giỏ tre, những đứa trẻ để chân trần vui đùa, chạy nhảy trên con đường nhỏ và làn khói bếp lượn lờ trên từng mái nhà.
Trong sáu người chỉ có mình Chu Hề Từ từng đến nhà Đào Khương một lần, qua cầu xong cô liền dẫn một đám người đi quanh thôn một vòng, cuối cùng lại về tới đầu thôn.
Cô gãi đầu nhìn xung quanh, có chút ngốc: "Lần trước là tớ từ bên kia ngồi xe đến, nhưng cũng là từ chỗ này đi vào, tớ nhớ là đi như vậy mà, sao giờ lại không đúng nữa ta."
"Lần trước mà cậu nói, là vào năm lớp 10 đó sao, vậy cũng đã qua bao lâu rồi." Giản Phàm nói: "Bằng không mình cứ gọi điện thoại cho Khương Khương, bảo cậu ấy đến đón chúng ta. Ngọc Tử, cậu gọi đi."
Khâu Trác Ngọc bấm gọi, nhưng không có ai nghe máy.
Bồ Cận đề nghị nói: "Nếu không mở chỉ đường ra xem đi."
Trần Lâm Qua có chút cạn lời: "Cậu bị ngốc à, còn không biết vị trí đó ở đâu, xem chỉ đường như thế nào?"
Bồ Cận làm ra động tác ngậm miệng lại, "Hay là tìm người hỏi một chút, thôn chỉ lớn có bây nhiêu, chắc là mọi người đều biết tận gốc rễ nhau đi."
"Để em đi hỏi." Chu Hề Từ chạy về phía trước, vào nhà một hộ gia đình, không lâu sau đã chạy ra: "Hỏi được rồi, đi thôi."
Chu Hề Từ không nhớ nhầm đường, chỉ là nhà Đào Khương năm nay đã xây lại, không còn ở vị trí cũ.
Sáu người theo con đường nhỏ rẽ trái, rẽ phải, nhìn thấy trên một sườn dốc nhỏ có mấy gian nhà trệt liền kề, quần áo được phơi trên khoảng đất trống trước cửa.
Chỉ là không thấy ai.
Nhóm người dừng bước ở dưới chân dốc, Chu Hề Từ nói: "Em cùng Giản Phàm đi xem một chút, các anh không cần đi theo, nếu nhàm chán thì mọi người có thể đi dạo quanh đây."
Bồ Cận gật đầu: "Được, các em cứ đi đi."
Chu Hề Từ nhìn vào mắt Trần Lâm Qua, rồi kéo Giản Phàm chạy chậm lên dốc, khi hai người đến gần hơn thì thấy tả lót em bé được phơi trong sân, đủ màu sắc sặc sỡ.
Giản Phàm sững sờ: "Sẽ không phải là Khương Khương kết hôn chứ..."
"Không thể nào, cậu ấy chưa đủ 18 tuổi, làm sao kết hôn được." Chu Hề Từ đang định hô lên một tiếng xem thử trong nhà có người không, còn chưa kịp mở miệng, trong nhà đột nhiên truyền ra tiếng đồ vật đổ vỡ.
Ngay sau đó là giọng nói của Đào Khương: "...Là con muốn các người sinh ra sao? Các người có từng nghĩ đến cảm nhận của con và Khương Đào chưa? Con nỗ lực tập luyện, nỗ lực thi đấu lấy giải thưởng, rốt cuộc là vì cái gì, chẳng lẽ các người không biết sao? Dựa vào đâu mà cuộc đời của con và nó phải cột chặt lại với nhau? Nó cũng không phải là con trai của con."
"Nhưng nó là em trai con!"
"Vậy con tình nguyện không có đứa em trai này!"
"Chát..."
Có người động thủ.
Ngoài nhà, Chu Hề Từ và Giản Phàm liếc nhìn nhau, đang do dự có nên đi vào hay không thì đột nhiên Đào Khương từ trong nhà lao ra.
Cô nàng như là không nhìn thấy hai người bọn họ, chạy về phía trước với tốc độ rất nhanh, bộ quần áo màu đen trên người giống như vạch nên một đường thẳng.
"Khương Khương!" Chu Hề Từ la lên, thấy cô bạn không dừng lại, cô và Giản Phàm cất bước đuổi theo: "Khương Khương! Chờ chúng tớ với!"
Đào Khương là một vận động viên chạy đường dài, sức chịu đựng và sức bật đều rất tốt, chờ Chu Hề Từ và Giản Phàm đuổi tới dưới chân dốc, đã không còn thấy bóng dáng cô ấy nữa.
Nhóm người Trần Lâm Qua cũng không có ở đó.
Một ông lão đang hóng mát, phe phẩy quạt chỉ lên núi: "Đứa nhỏ nhà họ Đào chạy về hướng đó."
"Cảm ơn ông ạ!" Chu Hề Từ thở hổn hển, vừa chạy vừa nói: Tiểu Phàm! Cậu gọi điện báo cho mấy người bọn họ, tớ đuổi theo Khương Khương."
"Được! Nhớ chú ý an toàn!"
"Ừm!"
Đường núi nhấp nhô không bằng phẳng, Chu Hề Từ vừa chạy vừa phải bận tâm tìm kiếm bốn phía xem có bóng dáng Đào Khương hay không, không để ý dưới chân, bị tảng đá nhô lên trên mặt đất vấp ngã.
Vết thương cũ trên cánh tay còn chưa kịp lành, lại thêm vết thương mới, lần này ngay cả đầu gối cũng bị tróc da.
"Ui da..." Chu Hề Từ cau mày nhe răng, đứng lên thử động động, trộm vía cũng may là không bị trẹo cổ chân.
"Khương Khương!" Cô dựa vào cây tùng ven đường, rừng cây xanh um, hoàng hôn bao phủ khắp núi rừng, tiếng gió cùng tiếng chim hót đều rất rõ ràng.
Sáng nay khi ra cửa Chu Hề Từ không cầm theo di động, lúc này không liên lạc được với bọn họ, nhặt một hòn đá trên mặt đất, vẽ ra một cái ký hiệu mũi tên đơn giản.
Cô vừa đi lên trên, vừa gọi tên Đào Khương, nhân tiện còn tranh thủ "bán thảm": "Khương Khương...Tớ bị té ngã, cậu mà không ra là tớ đau đến chết luôn đó."
Bất quá bán thảm thật đúng là có tác dụng mà.
"Đừng kêu nữa, tớ ở chỗ này." Chu Hề Từ đi đến một ngã rẽ, Đào Khương không biết từ đâu ném tới một viên đá, "Con đường nhỏ bên trái."
"Tớ đến đây!" Chu Hề Từ vội vàng làm một dấu mũi tên không ra hình ra dạng ở ven đường, khập khiễng bước vào con đường nhỏ, đi vòng qua là đến một mảnh đất nhỏ bằng phẳng, cạnh mép vực.
Đào Khương ôm đầu gối ngồi dưới đất, má trái hơi sưng, ngẩng đầu nhìn Chu Hề Từ một cái, hỏi: "Chân của cậu không bị làm sao chứ?"
"Không sao, chỉ lừa cậu chút thôi." Chu Hề Từ đi tới ngồi bên cạnh cô ấy, "Mấy ngày không gặp, sao cậu có thể tăng tốc nhanh đến như vậy hả?"
"Chạy nhanh hơn nữa cũng đâu có ích lợi gì." Đào Khương lại hỏi: "Sao các cậu lại tới đây?"
"Lão Vương bảo chúng tớ tới, thầy nói không liên lạc được với cậu, bản thân thầy lại không có thời gian đến đây, mà dù thầy ấy không nói thì qua vài ngày nữa tớ và Giản Phàm, còn có Đại Hùng với Ngọc Tử đều sẽ đến tìm cậu." Chu Hề Từ chạm vào cánh tay bạn mình: "Dạo này cậu thế nào?"
"Như cậu thấy rồi đó". Đào Khương nắm lấy ngọn cỏ nhỏ trên mặt đất, "Tớ có một đứa em trai."
Chu Hề Từ mím môi, không biết nên nói cái gì.
"Họ sinh cũng không nói cho tớ biết, còn muốn tớ thôi học đi làm công." Đào Khương tự giễu: "Hẳn là cậu chưa thấy qua ba mẹ nào như vậy nhỉ?"
Chu Hề Từ không lên tiếng, nghe Đào Khương kể chuyện. Nhà Đào Khương cách trường học rất xa, mỗi lần về nhà đều không thuận tiện, bình thường ngoại trừ kì nghỉ đông và nghỉ hè thì trên cơ bản cô bạn luôn ở lại trường.
Lần trở về vào kỳ nghỉ đông năm nay, mẹ Đào đã mang thai, trông cũng có vẻ mập ra nhưng cô ấy chỉ tưởng là do mùa đông nên phải mặc nhiều quần áo hơn, bố Đào lại giấu kín, vì vậy Đào Khương vẫn luôn chẳng hay biết gì, chờ đến lúc về nghỉ hè, đứa nhỏ đã được sinh ra.
Là một bé trai, gọi là Đào Kỳ.
Đào Khương còn có một cô em gái, tên là Khương Đào.
Trong nhà vừa mới xây nhà mới, một mình ba Đào lăn lộn bên ngoài nuôi cả gia đình không dễ dàng gì, bèn cùng Đào Khương thương lượng qua kỳ nghỉ hè sẽ mang theo cô cùng xuống phía nam đi làm công.
"Khi còn bé, tớ biết nhà mình nghèo, sáng ra chỉ dám uống chút nước giếng lấp bụng, bữa trưa cắn một miếng bánh bao là uống một miếng nước, chỉ vì để có thể no bụng nhanh hơn. Tớ cố gắng học tập, nghiêm túc nghe bài giảng, nhưng chúng tớ ở nơi này cái gì cũng đều không theo kịp. Về sau trường học bị phá hủy, tớ đến trấn trên đọc sách, luôn đếm ngược chờ đến kì thi, bị bạn bè cùng lớp chê cười vì lúc nào cũng mặc quần áo có mảnh vá. Lúc nhặt ve chai ven đường phải cùng tranh vỏ chai với người khác, tớ liền biết chỉ có chạy nhanh mới có thể giúp tớ nhặt được nhiều chai hơn. Sau đó trường học tổ chức đại hội thể thao, tớ biết giành giải nhất sẽ có tiền thưởng, nên tớ tham gia 50m, 200m, 400m, thậm chí 800m, tất cả các hạng mục liên quan đến chạy tớ đều đăng ký hết." Đào Khương quay đầu hỏi Chu Hề Từ: "Nhưng cậu có biết không, trong lớp có quy định, một học sinh chỉ có thể tham gia hai hạng mục điền kinh, bởi vì tớ không có bạn bè, không có ai ngăn cản cũng không có ai nói cho tớ việc đó cả."
Chu Hề Từ yên lặng nắm tay Đào Khương.
"Rồi tớ giành được tất cả giải nhất, nhưng khi lên nhận giải vì quá đói, tớ trực tiếp ngã xuống trên bục trao thưởng, tuy vậy vẫn rất may mắn, tớ đã được huấn luyện viên Vương nhìn trúng, từ trường học trên thị trấn được đến học ở Cửu Trung, Khê Thành. Tớ luôn cố gắng giành giải nhất, giành chức vô địch, nỗ lực phá kỷ lục như vậy, chỉ vì mong có thể có được cơ hội xuất đầu lộ diện, mong mỗi lần tớ tiếp nhận phỏng vấn, đều sẽ kiêu ngạo nói với mọi người rằng tớ đến từ thôn Đào gia ở Khê Thành, tớ muốn cho nơi này được mọi người biết đến, tớ muốn họ biết đến cảnh sắc nơi đây, biết đến từng ngọn núi con sông dù cho nơi này còn rất nghèo, tớ không muốn những đứa trẻ sinh ra ở đây sau này cũng sẽ giống tớ, ăn không đủ no, mặc quần áo rách nát, mỗi ngày tỉnh giấc đều phải lo lắng ngày hôm nay nên sống như thế nào." Đào Khương lau mặt: " Nhưng chính là nguyện vọng đơn giản như vậy, tớ cũng đã không còn cách nào thực hiện được nữa, nhiều năm qua, vô luận tớ có thể giành được bao nhiêu cái hạng nhất, cũng không đáng giá bằng việc sinh ra một đứa con trai để bọn họ kiêu ngạo, tớ còn có thể làm thế nào bây giờ, tớ đã cố gắng đến như vậy rồi..."
Đào Khương nghẹn ngào, ngay cả tiếng khóc cũng bị cô ấy khắc chế lại.
"Khương Khương, nói cho cậu một bí mật." Một hồi lâu, Chu Hề Từ buông tay Đào Khương ra, đứng dậy đi đến bên mép núi, nhìn vực thẳm vô tận, hít sâu vài lần mới nói: "Thật ra... tớ là một đứa trẻ mồ côi."
Đào Khương có chút sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt, nhìn thân hình cao gầy của cô, trên mặt Đào Khương có nét kinh ngạc, cũng có tia không đành lòng.
"Tớ... không biết ba mẹ tớ là ai, trước năm 2 tuổi tớ đều lớn lên ở cô nhi viện, trong viện bà nội nói với tớ rằng vì ba mẹ mất sớm nên tớ được người ta đưa đến cô nhi viện, nhưng tớ biết là tớ bị bỏ rơi, bọn họ...không cần tớ." Chu Hề Từ dùng những dùng giọng điệu bình tĩnh vạch ra miệng vết thương cũ đã phủ bụi thời gian: "Tớ được nhận nuôi, cũng không phải vì gia đình hiện tại có bao nhiêu yêu thích với tớ, mà chỉ là lúc ấy con gái bọn họ chết non, bọn họ cần một sự an ủi mới."
"Tớ cũng từng nghĩ tới, vì cái gì người bị người khác cố tình vứt bỏ lại là tớ, nhưng cho dù có nghĩ thông suốt thì cũng có thể làm gì bây giờ, đây đã được định là sự thật, bất kể bọn họ có bao nhiêu đau khổ, thì tớ vẫn là đứa bé bị bỏ rơi kia. Nhưng bị vứt bỏ cũng không phải là lỗi sai của tớ, tớ không có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra, ai chẳng ước muốn mình được sinh ra trong một gia đình hòa thuận, ấm áp, lớn lên thật vui vẻ, hạnh phúc." Chu Hề Từ nhẹ nhàng thở dài: "Nhưng tớ vẫn muốn cảm ơn bọn họ không có đem tớ bán đi, ép khô giá trị cuối cùng của tớ, ở cô nhi viện tớ cũng có một tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc, gia đình nhận nuôi cũng không đối xử tệ với tớ, tất cả mọi thứ không vui trước kia chỉ là quá khứ mà tớ không còn để tâm đến nữa. Cho nên Khương Khương này, so sánh với rất nhiều người trên thế giới, chúng ta thực sự không may mắn sao? Chúng ta có đủ tay đủ chân, còn sợ gì mà không tự mình cố gắng?"
Chu Hề Từ nhìn lên trời xanh núi cao, cảm xúc trong lòng ngực dâng trào, tựa hồ không kiềm chế được, hướng về phía vực sâu không thấy đáy kia hét lớn một tiếng: "Aaa...!"
Sau khi hét lên xong, cô cảm nhận được một cảm giác thoải mái khó tả, cô quay sang nhìn Đào Khương, "Khương Khương, cậu còn nhớ một bài văn chúng ta đã từng học ở trường tiểu học không? Sau khi vị kiến trúc sư nổi tiếng thế giới thiết kế xong Disneyland, đã gặp phải vấn đề nan giải khi thiết kế đường đi, ông ấy đã sửa đổi hơn 50 lần bản thiết kế con đường trong công viên, nhưng không có một lần nào làm cho ông hài lòng. Cuối cùng ông ta được truyền cảm hứng từ một bà già bán nho ở miền nam nước Pháp, lựa chọn không thiết kế tuyến đường cố định để mở cửa công viên trước thời hạn với công chúng, và để du khách tự mình định ra một con đường riêng cho bản thân họ."
"Khương Khương, cuộc sống của cậu cũng vậy, việc đi bao xa, đi bao lâu hay đi như thế nào trên con đường này là do cậu định đoạt." Chu Hề Từ nhìn cô bạn với ánh mắt kiên định: "Mặc dù tiền đồ rất xa, cũng rất tối, nhưng cậu không cần sợ, người không sợ mới có đường."(1)
"Người không sợ mới có đường..." Đào Khương bình tĩnh nhìn cô, trong miệng lẩm bẩm lặp lại những lời này, đứng dậy đi đến bên cạnh Chu Hề Từ.
"Lại đây hét lên đi." Chu Hề Từ cầm tay bạn mình, hét lớn, sơn cốc vang vọng lại tiếng cô hò hét, giống như tương lai đang đáp lời với cô.
Đào Khương được khuyến khích, đầu tiên là hét lên theo, sau đó mới bộc bạch: "Cuộc đời của tôi là do tôi định đoạt! Con đường của tôi, chính tôi sẽ tự đi!"
"Tôi! Đào Khương- muốn giành chức vô địch thế giới! Trong tương lai- tôi muốn cho toàn thế giới đều biết đến Đào! Gia! Thôn!!"
Bỗng nhiên...
"Tôi! Khâu Trác Ngọc! Phải trở thành người giàu có nhất thế giới!"
Chu Hề Từ và Đào Khương đều bị một tiếng hét bất thình lình này làm hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, thì ra là bọn người Trần Lâm Qua đã đuổi theo đến đây.
Ánh mắt Trần Lâm Qua lẳng lặng rơi lên người Chu Hề Từ, lại thoáng nhìn xuống, mày anh nhíu lại: "Chân bị sao vậy?"
"Hả?" Chu Hề Từ cúi đầu vỗ vỗ bụi bặm trên quần: "Không có việc gì, không cẩn thận bị té một cái. Khương Khương, tớ giới thiệu với cậu một chút, đây là Trần Lâm Qua, còn anh chàng đẹp trai bên cạnh kia là bạn học của anh ấy, Bồ Cận. Mấy ngày nay chúng tớ đều đi hái dưa hấu hỗ trợ nhà Tiểu Phàm."
"Xin chào các anh." Đào Khương gật đầu chào, coi như đáp lại.
Vì không muốn mọi người đều đem sự chú ý đặt hết trên người Đào Khương, sau khi ba người tự giới thiệu xong, Giản Phàm cũng muốn la hét vài câu.
Cô ấy đến bên vách đá, đối diện là những ngọn núi cao, hai tay chụm lại như một chiếc loa để lên miệng: "Tôi! Giản Phàm! Tương lai- muốn, mẹ nó, tương lai tớ muốn làm gì nhỉ?"
Bồ Cận không nhịn được tiếng cười, khoác vai Trần Lâm Qua đứng phía sau đám người.
Hùng Lực nói: "Không phải cậu muốn làm giáo viên thể dục sao?"
"À, đúng rồi." Giản Phàm nhẹ giọng: "Tôi! Giản Phàm! Tương lai phải trở thành giáo viên thể dục đẹp nhất trường Cửu Trung!!! Đại Hùng, cậu cũng nói một câu đi."
Hùng Lực không sang sảng giống bọn họ, tính cách có vài phần khép kín, đứng ở đó nghẹn một hồi lâu mới hét lên: "Tôi! Đại Hùng! Trong tương lai phải là một người anh hùng giống như ba!"
Lời này vừa thốt ra, bốn người còn lại của tiểu đội Gió Xoáy nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, rồi lại nhìn về phía Hùng Lực, dáng người thiếu niên cao lớn, thẳng tắp, mang cả gió trăng và sông núi.
Khâu Trác Ngọc đẩy nhẹ Chu Hề Từ: "Cậu cũng nói gì đi."
Chu Hề Từ lừa dối: "Tớ nói xong rồi."
"Xùy, chúng tớ ở phía dưới nghe được rành mạch, rõ ràng cậu chỉ gân cổ lên gào một cái."
"...." Chu Hề Từ không trâu bắt chó đi cày, "Tôi! Chu Hề Từ! Tương lai...phải làm một người có ích cho xã hội!"
"Đậu xanh, không phải chứ, chơi vậy mà coi được" Giản Phàm nói: "Cậu như vậy đâm ra tụi tớ thành suy nghĩ quá nhiều à."
"Tớ đây gọi là gì nhỉ... À, là lòng nghĩ gì thì miệng nói nấy." Chu Hề Từ chậc lưỡi: "Bất quá cũng không sao, giáo viên thể dục đẹp nhất cũng không tính là suy nghĩ nhiều gì đâu."
"Biến đi." Giản Phàm quay đầu lại nhìn: "Các anh có muốn đến hét to một tiếng không, rất thoải mái đó."
Bồ Cận sảng khoái đi qua, hơi trầm tư vài giây, nói to: "Tôi! Bồ Cận! Hy vọng thế giới hòa bình, tổ quốc phồn vinh thịnh vượng! Giản Phàm kinh hãi: "Lần này anh nâng bố cục chúng ta lên quá cao rồi!"
"Phải không?" Bồ Cận nhướng mày nở nụ cười: "Anh cũng là lòng nghĩ gì thì miệng nói đó thôi."
"Này ai dám nói là không phải." Giản Phàm lại hỏi Trần Lâm Qua: "Anh không tới sao?"
Bọn họ đang đứng rất gần vách núi, Chu Hề Từ liếc nhìn Trần Lâm Qua, giải vây thay anh: "Cậu không sợ anh ấy nâng bố cục chúng ta lên đến tầng khí quyển luôn sao?"
"Đậu! Mấy người thật phiền aaaaa!" Giản Phàm hướng về phía dãy núi hét lên, theo sau là Khâu Trác Ngọc, cậu ấy khoác vai Hùng Lực: "Hét lên đi!"
Đại Hùng: "A!!!"
Khâu Trác Ngọc cách cậu ấy quá gần, muốn banh cái lỗ tai, nhảy dựng ra xa.
Chu Hề Từ và Giản Phàm vui vẻ không chịu nổi, hai người bọn họ lớn tiếng nói với Khâu Trác Ngọc: "Hét lên!"
Khâu Trác Ngọc: "Phiền chết rồi!!!"
Năm người đứng bên vách núi, hướng về phía hoàng hôn, đối diện với dãy núi trùng điệp, cất tiếng hò hét.
Bồ Cận bịt lỗ tai lui về sau vài bước, đứng sóng vai với Trần Lâm Qua.
Nắng chiều đẹp vô hạn, tiếc đã gần hoàng hôn. (2)
Nhưng may mắn chính là,
Giờ phút này bọn họ vẫn là thiếu niên, vẫn đang độ thanh xuân.
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Lâm Qua trình bày: "Tuy cũng muốn nắm tay vợ mình lắm, nhưng tôi, thực, sự, sợ, độ, cao! T.T
(1) Nguyên gốc (tự dịch): "Tiền đồ rất xa, cũng rất tối. Nhưng không cần sợ. Người không sợ mới có đường" – Lỗ Tấn.
(2) Nguyên gốc: "Tịch dương vô hạn hảo, chỉ thị cận hoàng hôn"- Trích từ bài Đăng Lạc Du Nguyên của nhà thơ Lý Thương Ẩn.
*Gracie muốn chúc các bạn độc giả: "Mong bạn trải qua giông bão, quay về vẫn là thiếu niên". Con trưởng thành xa xôi mờ mịt, chúc các bạn có được những người bạn tốt như nhóm bạn Chu Hề Từ, không phải bước đi trong cô độc!
Danh sách chương