Edited by Gracie

Từ lúc hiểu chuyện, Chu Hề Từ đã không còn khóc như vậy nữa, nước mắt giống như vòi nước bị mất khống chế, làm thế nào cũng không dừng lại được.

Cảm giác áy náy và khổ sở giống như thủy triều đánh ập trong lòng cô.

Cô khóc đến nghẹn suốt một tiếng, hai mắt đỏ như mắt thỏ, Trần Lâm Qua ngồi xổm trước mặt cô, trong lòng bàn tay đều là nước mắt của cô.

'Chu Hề Từ, đừng khóc." Trần Lâm Qua dùng ngón tay phủ lên mí mắt cô, vừa đau lòng vừa sốt ruột, yết hầu không ngừng lăn lộn, "Khóc nữa ngày mai mắt sẽ sưng lên."

"Đã... Đã..." Chu Hề Từ nghẹn ngào, giống như hít thở không thông, cả người đều nghẹn ngào theo, "Sưng lên rồi."

Cô thở ra một hơi thật dài, đè nén những cảm xúc trào dâng kia, cơ thể vẫn không thể khống chế mà run rẩy, thanh âm cũng run run: "Xin lỗi."

"Ừm." Trần Lâm Qua buông tay ra, mắt cô ướt sũng, trên lông mi còn đọng lại nước mắt, anh dùng ngón tay lau sạch, giọng điệu mềm mại không chịu nổi: "Anh không trách em, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ có."

Chu Hề Từ nghe anh nói như vậy, mũi chua xót, lại bắt đầu rơi nước mắt, "Em không cố ý, khi đó em nhận được điện thoại của dì Tưởng, dì ấy nói..."

Nghĩ đến những lời nói khiến người ta đau lòng kia, Chu Hề Từ nghẹn ngào đến không thể nói nên lời.

"Anh biết, anh đều biết." Trần Lâm Qua nắm lấy cổ tay, "Đã qua cả rồi, không phải sao? Nhìn đi, ngay lúc này anh đang ở đây."

Chu Hề Từ nhìn anh, nhìn đôi mắt đỏ bừng của anh, cô cắn chặt răng mới không để tâm tình của mình mất kiểm soát lần nữa.

Cô quay đầu lại, nhắm mắt hít sâu một hơi: "Vâng."

Trần Lâm Qua buông cổ tay cô ra, thay vào đó nắm lấy bàn tay cô, kéo cô từ trên mặt đất đứng lên, lại lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, thấp giọng hỏi: "Về nhà nhé?"

Chu Hề Từ không nghĩ tới mình đã khóc lâu như vậy, nhất thời cảm thấy xấu hổ, cúi đầu sụt sịt, lúc nói chuyện giọng mũi vẫn rất nặng: "Về thôi."

Trần Lâm Qua vẫn không buông tay, kéo Chu Hề Từ vào trong tòa nhà đơn vị.

Đèn cảm ứng âm thanh trên lầu hai, lầu ba bị hỏng, hai người bước đi rất nhẹ, khi lên tới lầu ba, lầu trên lầu dưới đều tối om, một tia ánh trăng bị bóng cây che khuất, sau khi rơi vào cũng không có bao nhiêu sáng.

Trần Lâm Qua đang muốn quay đầu lại nhắc nhở Chu Hề Từ cẩn thận một chút, còn chưa kịp quay lại, cô bỗng nhiên từ phía sau ôm tới, anh có chút bất ngờ không kịp đề phòng, tay nắm lấy lan can phía trước mới có thể ổn định thân người.

Chu Hề Từ ôm rất chặt, siết đến mức Trần Lâm Qua có chút không thoải mái, nhưng anh không nói gì, chỉ gãi gãi lên cánh tay cô, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Cô hơi buông lỏng một chút, áp trán vào lưng anh, giọng nói rầu rĩ: "Anh."

Quần áo mùa hè mỏng, Trần Lâm Qua có thể cảm nhận được sức nóng từ hơi thở của cô phả vào lưng anh khi cô nói chuyện, tay anh sắp bấu nát lan can mới cố nén lại không né tránh.

"Anh..." Chu Hề Từ buông tay ra, nhưng không để Trần Lâm Qua xoay người, cô đứng sau lưng anh, nhìn bóng lưng của anh.

Thật ra cô có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng vừa nghĩ đến giờ phút này Trần Lâm Qua đang đứng ở nơi đây, bọn họ vẫn còn có khoảng thời gian rất dài sau này, vẫn kịp bù đắp cho nhiều điều khó nói và bỏ lỡ trước đó, Chu Hề Từ bỗng nhiên cảm thấy những chuyện trong quá khứ kia đều không đáng quan trọng.

Cô lại ôm lấy Trần Lâm Qua một lần nữa, hai má dính đầy nước mắt dán vào lưng anh, nhỏ giọng nói: "Sau này em sẽ đối xử tốt với anh."

Giọng nói nho nhỏ kia giống như là có móng vuốt, cào một cái thật mạnh vào lòng Trần Lâm Qua, anh buông tay đang nắm lan can ra, cả người cũng theo đó mà thả lỏng.

Trần Lâm Qua cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên cánh tay đang ôm chặt hông mình của cô.



Anh giơ tay lên rồi lại dừng lại giữa không trung, một lúc lâu sau mới buông xuống nắm lấy cổ tay cô, ở nơi không nhìn thấy chậm rãi dùng lực siết chặt.

Trần Lâm Qua nắm chặt cổ tay cô không nhúc nhích, ngón tay vừa vặn dán vào mạch đập của cô, trong khoảng thời gian dài yên lặng, hai nhịp tim trong bóng tối dần dần đập cùng một tần số.

........

Chu Hề Từ cả đêm không ngủ ngon, ngày hôm sau tỉnh dậy với đôi mắt sưng lên như hạch đào, cô sợ bị Từ Từ Anh nhìn thấy, chưa đến 6 giờ đã bò dậy.

Ở trong nhà mình mà giống như một tên trộm, rón ra rón rén rửa mặt xong, vừa xách cặp đi ra khỏi cửa thì cửa nhà đối diện cũng đồng thời từ bên trong đẩy ra.

Khi cơn gió đêm qua thổi qua, những cảm xúc khổ sở kia và những giọt nước mắt cùng nhau bay đi, các khúc mắc trong lòng nhau cũng được giải tỏa, hòa giải cũng chỉ là chuyện của một câu nói, nhưng thật sự đến lúc này, Chu Hề Từ lại có vài phần mất tự nhiên và chút xấu hổ không thể nói ra.

Cô xách cặp sách sững sờ đứng tại chỗ, không biết làm sao để mở miệng, gọi anh trai thì hình như có chút ngượng ngùng, gọi tên thì lại cảm thấy quá xa lạ.

Chu Hề Từ chần chừ nửa ngày, "Cái kia..."

"Chu Hề Từ." Trần Lâm Qua rũ mắt xuống, xem ra tối hôm qua anh cũng không ngủ ngon, giọng nói mang theo mệt mỏi: "Anh không có tên sao?"

Chu Hề Từ đột nhiên nhớ tới lúc mới gặp lại cũng xảy ra đoạn đối thoại tương tự, nhưng giờ phút này tâm trạng của cô hoàn toàn khác với lúc trước, không nhịn được mỉm cười, "Haiz không phải, em chỉ là, chỉ là thế này...ừm..." Cô nhất thời cũng không diễn tả được, đoán tâm trạng anh lúc này chắc là cũng tương tự mình, bèn chớp chớp mắt nhìn anh: "Hẳn là anh hiểu được?"

"Anh không hiểu." Trần Lâm Qua ngáp một cái, không để ý đến những suy nghĩ lộn xộn của cô, hỏi: "Em đi học sớm vậy à?"

"Vâng, anh đi chưa?" Chu Hề Từ nói: "Hay là chúng mình đến nhà Đại Hùng cùng nhau ăn sáng đi?"

"Được." Trần Lâm Qua cũng ngủ không ngon, nếu không phải vừa vặn mở cửa đụng phải cô, anh vốn định xuống lầu chạy hai vòng.

Anh nói, "Anh đi lấy cặp."

Hai người cùng nhau xuống lầu, Trần Lâm Qua đạp xe chở Chu Hề Từ, cô giật lấy áo thun của anh: "Chờ cuối tuần được nghỉ em sẽ dẫn anh đi mua một chiếc xe đạp, cũng không thể cứ đi xe Đại Hùng mãi được."

"Ừm." Trần Lâm Qua cúi đầu nhìn: "Em nắm trúng thịt anh rồi."

"Hả?"

"Tay."

Chu Hề Từ vội vàng buông lỏng: "Như này thì sao?"

Trần Lâm Qua không nói là đã được hay chưa, trực tiếp nắm lấy tay cô kéo về phía trước, vòng tay qua eo anh: "Cổ áo đều bị em kéo giãn."

Chu Hề Từ không phòng bị, mũi đập thẳng vào lưng anh, đau đến mức không nhịn được phải trực tiếp véo bụng anh một cái.

Kết quả không nắm được miếng thịt nào, lại sờ phải một tầng cơ bắp mỏng: "..."

Còn rất có dự liệu ha, Chu Hề Từ oán thầm một câu, tay cũng liền tùy tiện vòng qua eo anh, bỗng nhiên nhớ tới gì đó: "Trần Lâm Qua."

"Ừm?"

"Anh không phải là học sinh năng khiếu bơi lội sao, sao năm nay thi đại học..."

Chu Hề Từ nhớ rõ lúc Trần Lâm Qua vừa mới đến Thượng Hải, anh đã được đặc cách nhận vào trường sơ trung lúc đó với tư cách là một học sinh thể thao."

Giọng điệu Trần Lâm Qua nhàn nhạt: "Anh không bơi nữa."

"Tại sao?"

Trần Lâm Qua cười: "Anh không đi theo con đường thể thao cũng có thể thi đậu đại học."

"..." Lần này Chu Hề Từ đã học được cách thông minh hơn, véo thắt lưng anh một cái.

Trần Lâm Qua nhất thời không để ý, người chuyển động một chút, xe cũng lắc lư theo, thiếu chút nữa bị chiếc xe điện phía sau đang phóng nhanh qua hất ngã, may mà anh phanh lại kịp thời.

Chu Hề Từ cũng bị hoảng sợ, trước khi Trần Lâm Qua mở miệng đã lập tức cúi đầu nhận sai: "Em sai rồi, lần sau không dám nữa."

Trần Lâm Qua không nói gì, một lần nữa đạp bàn đạp chạy về phía trước.

Chu Hề Từ lại nhớ tới gì đó: "Nhưng không đúng, anh Bồ Cận nói thành tích của anh rất tốt, tại sao anh lại không thi đậu kỳ thi năm nay?"

Cô bắt đầu phân tán suy nghĩ: "Không phải là dì Tưởng..."

"Không phải."

Tưởng Ngọc Văn không hề nghĩ đến sẽ động tay chân gì đó tới chuyện thi đại học của anh, nhưng cũng đã gián tiếp khiến cho anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào kỳ thi đại học, bất quá Trần Lâm Qua không muốn nói về những điều này với Chu Hề Từ.

Anh không muốn nhìn thấy cô rơi nước mắt nữa.



"Vậy anh là..." Trong lòng Chu Hề Từ khẽ rơi lộp bộp: "Không phải là anh cố ý thi không tốt chứ?"

"Anh ngu đến mức tự lấy tương lai của mình ra đùa giỡn vậy sao?" Trần Lâm Qua tăng tốc độ, "Có lẽ là anh quá căng thẳng, tâm lý không đủ ổn định."

"Thật vậy ạ?"

"Không thế thì sao? Lớp 12 vừa khổ vừa mệt, anh không cần phải tự tìm việc cho bản thân."

Chu Hề Từ còn muốn hỏi nếu như anh thi đậu, anh vẫn sẽ trở về đây chứ? Nhưng khi cô ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng lưng cao ngất của thiếu niên trước mắt, đột nhiên không muốn hỏi nữa.

Trên đời này có nhiều "nếu" như vậy, hà tất mỗi cái đều phải tìm cho ra kết quả cuối cùng.

Cứ sống cho hiện tại đã là tốt nhất.

"Trần Lâm Qua?"

"Ừm?"

"Trần Lâm Qua?" Cô nở nụ cười.

"Ừm." Anh không chê phiền mà đáp lời: "Làm sao?"

"Không làm sao cả, chỉ là muốn gọi anh thôi." Chu Hề Từ chọc chọc sau lưng anh: "Anh chưa ăn cơm à, sao lại đạp chậm như vậy?"

Trần Lâm Qua vẫn giữ tốc độ không nhanh không chậm của mình, "Có thể là do em quá nặng."

"..." Chu Hề Từ tức giận: "Nếu một ngày nào đó chúng ta có thể có siêu năng lực, vậy siêu năng lực của anh khẳng định chính là có thể làm tăng độ tức giận của người khác trong một giây."

"Cảm ơn."

"Em không có khen anh."

"Ồ."

"..."

Có thể là vì tâm tình quá tốt, Chu Hề Từ cũng lười tranh cãi với Trần Lâm Qua, liền để cho anh đạp chậm rãi lắc lư đến trước cửa hàng ăn sáng nhà Hùng Lực.

"Dì Hứa, buổi sáng tốt lành!" Ngay sau khi xe dừng lại, cô nhảy xuống khỏi yên sau, "Con đến ăn sáng ạ!"

"Chào buổi sáng Tiểu Từ." Hứa Ngọc Liên nhanh chóng gắp một đĩa bánh bao đưa cho cô, "Vào bên trong ngồi đi, muốn ăn cái gì thì tự mình lấy."

Chu Hề Từ nhận lấy: "Đại Hùng đâu dì?"

Hứa Ngọc Liên cười: "Đi giao bánh bao cho người ta, bà nội Lưu trong ngõ chân cẳng không tiện, con trai bà ấy đã đặt bữa sáng ở nhà dì một tháng."

"Ra là vậy."

Chu Hề Từ nói vài câu với Hứa Ngọc Liên, thấy có người đến mua bánh bao, mới lôi kéo Trần Lâm Qua vào trong cửa hàng.

"Anh vẫn dùng sữa đậu nành ạ?" Cô rút hai đôi đũa, đưa cho Trần Lâm Qua một đôi: "Hôm nay anh có muốn thử súp cay Hà Nam hay không, rất ngon đó."

Trần Lâm Qua không kén chọn: "Được."

Chu Hề Từ múc hai chén súp cay Hà Nam, mới vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Hùng Lực từ bên ngoài chạy vào, giơ tay chào hỏi: "Chào buổi sáng, Đại Hùng!"

Bước chân Hùng Lực vào cửa dừng lại một chút, chậm rãi đi tới bên trước bàn ngồi xuống: "Cậu..."

"Cái gì?"

"Không có gì." Hùng Lực chào hỏi Trần Lâm Qua, sau đó đứng dậy tự múc cho mình một chén súp cay Hà Nam.

Ăn sáng xong ba người cùng nhau đi học, trên đường cái xe cũ của Chu Hề Từ bị tuột xích một lần, đợi đến khi tới trường đã sắp bắt đầu giờ tự học buổi sáng.

Cô chạy bước nhỏ vào lớp học, đi tới chỗ ngồi, vỗ Giản Phàm một cái: Chào buổi sáng, Giản Tiểu Phàm."

Giản Phàm đang nhai đầy mồm thiếu chút nữa bị cô vỗ đến nghẹn, nhìn nụ cười không che giấu được trên mặt cô, nuốt xuống hỏi: "Cậu trúng số hả?"

"Cái gì?"

Giản Phàm nhìn chằm chằm cô vài giây: "Quên đi, coi như tớ chưa nói gì."

Chu Hề Từ cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không thèm để ý.



Một đêm không ngủ đủ cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình và tích cực trong bốn tiết học buổi sáng của cô, dù cho là tiết tiếng Anh mà cô không thích nhất thì cô vẫn trải qua một cách đầy thích thú.

Buổi trưa như thường lệ vẫn phải ra ngoài ăn cơm, Trần Lâm Qua bị Lâm Tùng Viện gọi đi nói chuyện, trước khi đi Chu Hề Từ hỏi anh muốn ăn cái gì.

Trần Lâm Qua còn ngồi tại chỗ, quay đầu lại nhìn cô: "Gì cũng được, em xem rồi chọn cho anh."

"Được."

Chờ khi đi xuống dưới lầu, Trần Lâm Qua bỗng nhiên nghiêng người ra khỏi hành lang: "Chu Hề Từ."

Cô dừng lại tại chỗ, ngửa đầu nhìn: "Có chuyện gì vậy?"

"Anh muốn ăn mì."

"Vậy mì bò có được không?"

"Được."

Chu Hề Từ giơ cánh tay lên ra hiệu OK, nhìn bóng dáng anh biến mất ở hành lang mới thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu lại đã thấy đám Giản Phàm đều đang nhìn mình chằm chằm, cô nhịn không được sờ sờ mặt mình: "Trên mặt tớ có tiền sao?"

"Có cái rắm." Giản Phàm ôm bả vai cô: "Chỉ mới một đêm thôi, rốt cuộc cậu đã gặp phải chuyện tốt gì vậy?"

Chu Hề Từ bị cô ấy dẫn đi về phía trước, khó hiểu nói: "Cái gì?"

"Cậu không cảm thấy cảm xúc hôm nay của cậu rất không thích hợp sao?" Khâu Trác Ngọc cân nhắc vài giây, nói: "Bình thường cậu gặp chúng tớ, chưa bao giờ tích cực chào hỏi như vậy, Đại Hùng nói hôm nay cậu đến nhà cậu ấy ăn sáng, vừa nhìn thấy cậu ấy liền chào rất nhiệt tình."

Giản Phàm và Đào Khương đồng loạt nói: "Nhìn thấy chúng tớ cũng vậy."

"Chuyện bọn họ coi như xong đi, cậu nhìn thấy tớ không cho tớ một cái tát đã là không tệ rồi, hôm nay thế nhưng cậu còn chủ động quan tâm tớ vì sao đến trễ như vậy." Khâu Trác Ngọc gãi gãi cằm: "Có phải cậu uống nhầm thuốc rồi không?"

"?" Chu Hề Từ nhấc chân đá về phía cậu ta, "Cậu mới uống nhầm thuốc."

Khâu Trác Ngọc nhảy dựng lên, chạy về phía trước: "Đúng vậy, đúng vậy, lúc này mới giống Chu Hề Từ."

Chu Hề Từ cảm thấy cậu ta thật sự thiếu đòn, lập tức đuổi theo, ba người khác thấy thế cũng đi theo.

Năm người xuyên qua đám đông, tiếng gió bên tai và tiếng còi xe đan xen.

Chu Hề Từ từ từ chạy lên trước, lúc quay đầu lại nhìn bọn họ, trên mặt còn mang theo nụ cười: "Chia sẻ với các cậu một tin tức tốt."

Giản Phàm: "Cái gì?"

Cô cười: "Anh của tớ đã trở lại rồi!'

Giản Phàm khó hiểu: "Trần Lâm Qua à? Không phải anh ấy ở đây lâu rồi sao."

Chu Hề Từ không giải thích, quay đầu lại tiếp tục chạy về phía trước.

Con đường dài rợp bóng cây xanh, tia nắng xuyên qua kẽ hở cành lá rơi xuống, cô giẫm lên ánh mặt trời trên nền đất, đuổi kịp mùa hè này.

Mùa hè có Trần Lâm Qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện