Edited by Gracie
Cuối cùng cái ly đó được Khâu Trác Ngọc vặn ra, lúc đi trên đường, cậu ta bóp véo những đường nét cơ bắp trên cánh tay Trần Lâm Qua, khó hiểu nói: "Anh, anh đây là giả vờ sao?"
"Bị trượt tay." Trần Lâm Qua không giải thích nhiều, nhìn về phía xe buýt cách đó không xa đang chậm rãi chạy tới: "Xe đến rồi."
Sau khi lên xe, mấy người họ bị chỗ ngồi rải rác trên xe tách ra, tối hôm qua Chu Hề Từ không ngủ ngon, dựa vào cửa sổ xe lắc lư thiếp đi.
Chỉ ngủ qua vài trạm, cô lại mơ thấy một giấc mơ rất ngắn và vô lý.
Ở trong giấc mơ, Trang Vi tỏ tình thành công với Trần Lâm Qua, Trần Lâm Qua nắm tay cô ấy đi đến trước mặt Chu Hề Từ, kêu Chu Hề Từ gọi cô ấy là chị dâu.
Chỉ lác đác vài hình ảnh, lại dọa Chu Hề Từ giật mình tỉnh giấc.
Ánh mặt trời đầu thu cách một lớp kính chiếu vào trong xe, cô hoảng hốt nắm lấy cổ tay Trần Lâm Qua đang chống lên lưng ghế phía trước.
Lòng bàn tay nắm được một mảnh ấm áp cùng với mạch đập, trái tim cô mới chậm rãi buông xuống.
Trần Lâm Qua để mặc cô nắm chặt cổ tay mình đến hơi quá sức, nhìn bộ dạng bả vai xụi xuống, rõ ràng là đang thở phào nhẹ nhõm của cô, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Gặp ác mộng." Chu Hề Từ rũ đầu, thanh âm cũng rất thấp: "Mơ thấy người trên chiếc xe này đều biến thành cương thi, cánh tay của anh còn bị cắn đứt."
Trần Lâm Qua không nói gì thêm, Chu Hề Từ cũng thu tay lại, cúi đầu nhìn cái bóng hai người giao nhau dưới chân.
Xe buýt lắc lư chạy giữa phố lớn ngõ nhỏ, bóng cây ngoài cửa sổ vụt qua, bóng hai bọn họ khi thì chồng lên nhau, khi thì bị che khuất, nhưng thủy chung vẫn không hề rời xa.
Không biết cô nghĩ đến điều gì đó, hàng mi run rẩy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Lâm Qua nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô nửa ngày, không rõ rốt cuộc cô đã mơ thấy giấc mơ kỳ quái gì, mà có thể dọa đến nỗi lỗ tai cũng đỏ lên. Dưới ánh mặt trời, dấu vết nhỏ kia đặc biệt rõ ràng.
Anh nhịn không được muốn chạm vào một chút, thấy vẻ mặt kinh hãi của cô, tay anh vừa tính động, xe buýt đã đi tới trạm.
Chu Hề Từ lấy lại tinh thần, nghe thấy âm thanh thông báo đến trạm, vịn lưng ghế đứng lên: "Chúng ta đến rồi, xuống xe thôi."
Trong nháy mắt khi đi lướt qua, Chu Hề Từ mơ hồ nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ, giống như là tiếc nuối, cũng giống như là bất đắc dĩ, nhưng người xuống xe quá nhiều, làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
Cô quay đầu lại túm lấy tay áo Trần Lâm Qua: "Đi thôi."
Vừa đi tới cửa tiểu khu, Chu Hề Từ nhìn thấy ba Giản Phàm mang vẻ mặt vội vàng từ trong tiểu khu đi ra, còn chưa kịp chào hỏi, ông ấy đã đi thẳng lên một chiếc taxi đậu bên đường.
"Có chuyện gì vậy? Sao trông chú Giản lại sốt ruột như thế nhỉ? Khâu Trác Ngọc vừa dứt lời, tinh mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng khác, cậu ta đập mạnh vào bả vai Chu Hề Từ: "Giản Tiểu Phàm, Giản Tiểu Phàm!"
Xem ra Giản Phàm dường như đang đi theo ba Giản ra khỏi tiểu khu, cũng rất nhanh lên một chiếc taxi ở bên đường, lúc bọn họ chạy tới, hai chiếc xe một trước một sau đã lái ra ngoài.
"Chết tiệt! Cái này là đang làm gì vậy?" Khâu Trác Ngọc vội vàng cũng bắt một chiếc xe ở ven đường, đẩy Chu Hề Từ ngồi vào hàng ghế sau: "Đi thôi, bác tài mau đuổi theo chiếc xe phía trước."
Cậu ta hạ cửa sổ xe xuống vươn đầu ra, theo tốc độ di chuyển nhanh của xe mà hét: "Tớ và Chu Tiểu Từ đuổi theo trước, các cậu lại bắt xe..."
Hùng Lực và Đào Khương vẫn còn sửng sờ tại chỗ, Trần Lâm Qua đã đi tới ven đường bắt xe, anh quay đầu lại hô một tiếng: "Đi thôi."
Hai pho tượng lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng ngồi vào hàng ghế sau.
Hùng Lực ôm lưng ghế lái phụ: "Xe của bọn họ cũng đã chạy mất dạng, làm sao chúng ta đuổi theo kịp?"
"Khâu Trác Ngọc đã mở chia sẻ vị trí." Trần Lâm Qua đưa biểu tượng trên tay cho tài xế xem: "Đi theo chấm xanh phía trước này ạ."
Định vị của Khâu Trác Ngọc ngừng di chuyển sau 20 phút, sau đó cậu ta tắt chia sẻ, gửi tin nhắn cho Trần Lâm Qua.
- Khâu Trác Ngọc: Bệnh viện nhân dân số 1, đến đây, em ở cửa chờ bọn anh, Chu Tiểu Từ đuổi theo Giản Phàm rồi.
- Anh: Được.
Trần Lâm Qua cất điện thoại di động, bảo tài xế tăng tốc độ, đến bệnh viện tụ hội với Khâu Trác Ngọc, cậu ta lại dẫn ba người đi vào trong bệnh viện: "Chu Tiểu Từ đã đuổi theo Giản Phàm, hiện tại các cậu ấy đang ở tòa nhà khoa phụ sản, tình huống cụ thể vẫn phải đợi gặp mặt mới biết được."
"Khoa phụ sản?" Đào Khương cau mày hỏi.
"Ừm, Tiểu Từ nói trên Wechat như vậy." Khâu Trác Ngọc tăng nhanh tốc độ: "Nhanh nào, chạy đi, chạy đi."
Khi bốn người chạy tới, Chu Hề Từ và Giản Phàm đang ngồi xổm bên bồn hoa ngoài tòa nhà, nhìn bóng lưng họ lén la lén lút, Trần Lâm Qua đi tới vỗ vai Chu Hề Từ: "Các em..."
"A!"
"Ôi mẹ ơi!"
Cả hai cô gái đều giật mình.
Trần Lâm Qua cũng bị hoảng sợ theo, còn chưa kịp phản ứng đã bị Chu Hề Từ kéo ngồi xổm xuống, sáu người vây thành một vòng tròn nhỏ, vẻ mặt có nghiêm túc có khó hiểu.
Chu Hề Từ mấy lần muốn mở miệng nhưng lại không biết nói như thế nào, "Quên đi, Tiểu Phàm, cậu tự mình nói đi."
Cô quay lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đám đông qua lại ở cổng.
Giản Phàm đang ngồi xổm bên cạnh cô, qua hơn nửa ngày mới mở miệng: "Tớ nghi ngờ ba tớ ngoại tình..."
Vừa nghe lời này, Khâu Trác Ngọc, Hùng Lực và Đào Khương đều kinh hãi ra mặt, ngay cả người luôn ổn trọng như Trần Lâm Qua cũng không khống chế được biểu tình, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy kinh ngạc.
Khâu Trác Ngọc gãi gãi đầu lại gãi gãi cánh tay, nói năng lộn xộn: "Vậy bây giờ là cậu, à, là chúng ta, đến đây, làm gì vậy? Bắt gian sao?"
Giản Phàm cúi đầu: "Ừm... Ba tớ nghĩ rằng tớ đã đi học, tớ nghe thấy ông ấy gọi điện thoại ở trong phòng, nói đứa bé hình như không được ổn định, cho nên tớ theo ông ấy tới đây."
Khâu Trác Ngọc gần như vò đầu bứt tai, "Vậy là, cậu nhìn thấy ba cậu với... Thế người đó là ai?"
"Không nhìn thấy rõ, chỉ thấy ông ấy ôm một người phụ nữ đi vào, tớ cách rất xa, khi đuổi theo đã tìm không thấy bọn họ." Giản Phàm nói: "Tớ đã đi hỏi, vào ban ngày tòa nhà này chỉ có một lối ra vào."
Một đám người chưa từng trải qua loại chuyện này, muốn nói lời an ủi cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể ngồi xổm ở đó phơi nắng cùng Giản Phàm hơn nửa tiếng đồng hồ.
Hùng Lực không nhịn được hỏi: "Họ có thể ở luôn trong đó hay không?"
Chu Hề Từ liếc nhìn Giản Phàm: "Chờ chút đi, nếu như họ không ra thì chúng ta sẽ vào trong tòa nhà tìm, chúng ta mặc đồng phục học sinh, người khác sẽ không coi chúng ta là người xấu."
Cứ ngồi xổm như vậy hơn nửa tiếng đồng hồ.
Giản Phàm nói: "Nếu không các cậu quay về đi, lát nữa là đến giờ lên lớp rồi."
"Không có việc gì, chúng ta trốn tiết còn ít sao?" Khâu Trác Ngọc lấy từ trong túi ra một nắm kẹo bạc hà: "Đến ăn chút gì đó bù sức đi."
"Đừng bù sức nữa." Chu Hề Từ đột nhiên đứng lên, "Chú Giản đi ra cùng ai kìa."
Giản Phàm ngồi xổm quá lâu, lúc đứng lên cơ thể có chút lắc lư, Đào Khương nhanh tay lẹ mắt vội đỡ lấy, rồi bỏ vào trong miệng cô ấy một viên kẹo đã được bóc vỏ: "Ngậm một chút."
"Cảm ơn Khương Khương." Giản Phàm nắm lấy tay cô bạn, lại bắt gặp Chu Hề Từ đang quay đầu nhìn mình, trong lòng vì những sự quan tâm này mà vô cùng cảm kích.
Chu Hề Từ chớp chớp mắt, cho cô ấy một nụ cười trấn an, Giản Phàm ngậm kẹo cũng chớp chớp mắt lại.
Những mâu thuẫn và khoảng cách không đáng nhắc tới kia, vào thời khắc này, tất cả đều bị tiêu tan hết.
Lúc Giản Phàm dẫn mọi người xông tới, Chu Hề Từ thật sự sinh ra loại cảm giác thay mặt chính nghĩa trừ gian diệt ác, nếu không phải nghe được Giản Phàm hô lên "Ba", thì thiếu chút nữa cô đã muốn gọi con yêu quái đang chạy trốn ở nơi nào ra rồi.
Giản Nghĩa Bình nghe được giọng nói kia liền ôm vợ xoay người, nhìn thấy mấy người Giản Phàm cùng Chu Hề Từ, vẻ mặt ông sửng sốt mất một lúc: "Tiểu Phàm, Tiểu Từ, các con..."
Tiểu đội "bắt gian" cũng sững sờ tại chỗ, Trần Lâm Qua không rõ nguyên nhân, nghiêng đầu khẽ nhíu mày với Khâu Trác Ngọc, tình huống gì đây? Khâu Trác Ngọc nghiêng đầu tới gần một chút, nhỏ giọng nói: "Đó là ba Giản Phàm."
Trần Lâm Qua: "..."
"Người mà chú ấy ôm là mẹ Giản Phàm."
Trần Lâm Qua: "..."
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Giản Nghĩa Bình và vợ Quý Dung nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía con gái họ, "Tiểu Phàm, ba mẹ không phải cố ý muốn giấu con, con hãy nghe chúng ta giải thích."
Vừa nghe Giản Nghĩa Bình nói như vậy, cảm xúc căng thẳng bấy lâu nay của Giản Phàm vào giờ khắc này hoàn toàn không chịu được nữa, "Oa" một tiếng bật khóc, có dỗ thế nào cũng không dỗ được.
Quý Dung vội vàng buông tay chồng ra, đi về phía con gái: "Tiểu Phàm, con nghe mẹ nói, chúng ta không hề muốn giấu giếm con, chủ yếu là đứa nhỏ này đến quá đột ngột, mẹ và ba con đều chưa chuẩn bị sẵn sàng..."
"Làm chi, chuẩn bị cái gì chứ, hai người không phải đều muốn ly hôn sao..." Giản Phàm khóc đến thương tâm, "Hai người còn muốn giấu con đến bao giờ?"
"Ly hôn?" Quý Dung quay đầu lại nhìn chồng một cái: "Mẹ nói với ba con là sẽ ly hôn khi nào?"
Giản Phàm cũng nín một chút, "Không phải là hai người vì đứa nhỏ này mà ly hôn sao, mẹ cũng đã chuyển đến nhà bà ngoại ở."
"Ai nói vậy? Mẹ chuyển đến nhà bà ngoại ở, chủ yếu là sợ con tạm thời không tiếp nhận được chuyện mẹ mang thai, hơn nữa..."
"Dạ?" Giản Phàm lau mắt, khàn giọng nói: "Chờ một chút, ai mang thai cơ?"
Giản Nghĩa Bình lúc này mới mở miệng nói: "Mẹ con, mang thai hơn một tháng rồi, bởi vì tuổi có hơi lớn, hơn nữa con lại đã lớn như vậy, sợ con sẽ không tiếp nhận được sự xuất hiện của đứa nhỏ, vì thế chúng ta đang thương lượng có nên giữ lại đứa nhỏ này hay không."
Giản Phàm chớp chớp mắt, giống như giờ mới hiểu ra: "Cho nên cuộc gọi vào đêm ngày 30, còn có vào trưa hôm nay nữa, đều là đang gọi điện thoại cho mẹ sao?"
Đúng vậy, con đều nghe thấy hết rồi à?" Giản Nghĩa Bình nhìn bộ dạng này của con gái, lại nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa xấu hổ của năm người phía sau, trong nháy mắt chợt hiểu được cái gì đó: "Con sẽ không cho rằng ba..."
"Không! Con không nghĩ như vậy." Giản Phàm kiên quyết phủ nhận suy đoán của Giản Nghĩa Bình, còn "ngược lại" nói: "Mang thai thì mang thai, giấu con làm gì chứ, nó là con của hai người, cũng đâu phải là của con."
Quý Dung lau nước mắt cho con gái, cười nói: "Chúng ta không phải là đang sợ con sẽ ghen tị với đứa nhỏ này sao."
"Con mà là người nhỏ mọn như thế à." Giản Phàm sụt sịt mũi: "Giữ lại đi, nhiều năm như vậy con vẫn luôn muốn có em trai, em gái, đâu phải hai người không biết."
"Được rồi, được rồi, đừng có khóc nữa. Vậy thì nghe lời con mà giữ lại." Quý Dung cười, gãi nhẹ vào chóp mũi cô ấy, lại nhìn về phía mấy người phía sau: "Vậy các con đây là..."
"Đi ngang qua!" Chu Hề Từ cười ha ha: "Chúng con ra ngoài ăn cơm, vừa vặn đi ngang qua nơi này, ôi, sắp đến giờ vào lớp rồi, tạm biệt chú thím Giản, chúng con đi trước."
Cô nắm chặt tay Trần Lâm Qua, rồi nói với Giản Phàm: "Tiểu Phàm, cậu nghỉ ngơi cho thật tốt, hẹn gặp lại ở trường."
Giản Phàm lúc này cũng lúng túng không chịu nổi, sợ ba mẹ truy hỏi, cũng vội vàng nói: "Ba đưa mẹ về nghỉ ngơi cho khỏe, con còn có việc ở trường, con đi trước đây ạ."
Cô ấy không cho ba mẹ có cơ hội giữ mình lại, nhanh như chớp đuổi theo bọn họ.
Sáu người vừa diễn một màn kịch Ô Long(*) chạy một hơi đến bệnh viện, Chu Hề Từ không nhịn được bật cười trước: "Cái này gọi là gì đây?"
(*)Ô Long: diễn tả những sai lầm trong báo cáo tin tức, như báo cáo sai sự thật, thông tin sai lệch,...
Giản Phàm dở khóc dở cười, đỏ mặt: "Thực xin lỗi, hại mọi người lãng phí nhiều thời gian với tớ như vậy."
"Haiz." Khâu Trác Ngọc nói: "Lãng phí thì lãng phí thôi, cũng may không phải thật, bằng không hôm nay chúng ta phải thực sự tắm máu bệnh viện phụ sản rồi."
"Xin cậu đừng nói nữa." Giản Phàm vội vàng đi tới che miệng cậu ta, đè bả vai cậu ta xuống, cô ấy đã quay lại làm một Giản Phàm ung dung, tự tại như trước kia: "Buổi tối tớ mời các cậu ăn cơm, để chúc mừng... tớ sắp có em trai hoặc em gái!"
Chu Hề Từ nhướng mày: "Vậy thì tớ phải chọn đồ đắt hơn một chút mới được!"
"Không thành vấn đề!" Giản Phàm buông tay ra: "Đi nào! Về trường thôi!"
Một đám người cười đùa đi về phía trạm xe, Trần Lâm Qua và Chu Hề Từ đi cuối cùng, dưới bóng cây loang lổ ánh sáng, cơn gió nhẹ thổi qua.
"Hòa giải rồi?" Anh hỏi.
"Đúng vậy, làm hòa rồi." Chu Hề Từ đi về phía trước hai bước, đột nhiên nhìn về phía Trần Lâm Qua đang chậm hơn cô một bước chân, không biết có phải vừa vặn có ánh sáng lướt qua hay không, lúc anh nhìn cô, trong mắt anh dường như cũng có ánh sáng.
Chu Hề Từ nhìn anh, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Giản Phàm vì chuyện cô và Đào Khương bí mật bàn bạc với nhau mà cảm thấy mình bị cho ra rìa, nên mới chọn chiến tranh lạnh với cô, mà ba mẹ Giản cũng bởi vì sợ sự xuất hiện của thành viên mới trong gia đình sẽ khiến con gái ghen tị mà lựa chọn giấu giếm.
Còn cô và Trần Lâm Qua thì sao?
Cô bởi vì Trần Lâm Qua che giấu việc anh cho Trang Vi mượn áo đồng phục, cũng bởi vì Trang Vi thường xuyên xuất hiện, mà cảm thấy muộn phiền vô cớ, đó là hương vị của tình bạn, hay là sự bất mãn khi bị người thứ ba chen vào của tình thân.
Hoặc.
Là loại tình cảm thứ ba mà cô chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.
"Trần Lâm Qua." Chu Hề Từ nhìn anh đi đến gần, trên gương mặt anh tuấn đó, cô nhìn thấy được ánh sáng trong mắt anh, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao anh không thích Trang Vi?"
Trần Lâm Qua nhíu mày, "Tại sao anh phải thích cậu ấy?"
"Nhưng cậu ấy là hoa khôi của trường đó, lớn lên xinh đẹp, dáng dấp tốt, lại còn học giỏi nữa, rất nhiều nam sinh trong trường chúng ta đều thích cậu ấy."
"Cậu ấy là hoa khôi trường, thì anh phải thích cậu ấy sao, vậy nếu..."
Chu Hề Từ nhìn chằm chằm anh, "Nếu cái gì..."
Vậy nếu em là hoa khôi trường, anh cũng sẽ thích em sao?
Anh đã không nói ra mấy lời này, bởi vì giả định đó là không đúng.
Cho dù Chu Hề Từ có phải hay không, Trần Lâm Qua đều sẽ thích cô, không liên quan đến danh hiệu hoa khôi trường, cũng không liên quan đến ngoài hình hay điểm số.
Mà chỉ vì cô là Chu Hề Từ.
"Không có gì." Trần Lâm Qua nghiêng đầu nhìn về phương xa, cố chấp mà kiên định nói:
"Anh không thích cậu ấy."
"Vậy anh thích ai?" Chu Hề Từ hỏi xong cảm thấy vấn đề này có vẻ quá thẳng thừng, vội sửa lời lại: "Anh thích kiểu con gái nào? Cao hay thấp, béo hay gầy? Cũng phải có hình mẫu chứ?"
Trần Lâm Qua quay lại nhìn cô, vẻ thản nhiên trên gương mặt đã biến mất, ánh mắt đen nhánh tập trung vào cô.
Trong sự im lặng kéo dài, Chu Hề Từ dường như nghe thấy được tiếng tim đập của chính mình, giống như là đang mơ hồ chờ mong, lại như có chút bối rối.
Chờ mong anh nói cụ thể hơn, nhưng cũng sợ anh lại nói cụ thể quá.
Không đợi Trần Lâm Qua trả lời, từ xa đột nhiên vang lên một tiếng còi chói tai bén nhọn, đánh thức hai con người ở trong mộng.
Lúc âm thanh biến mất, anh bỗng nhiên mở miệng nói: "Chu Hề Từ."
Chu Hề Từ ngơ ngác nhìn anh: "Cái gì?"
Trần Lâm Qua lại chăm chú nhìn cô thêm vài giây, sau đó đột nhiên lại dời tầm mắt đi, rũ mi mắt xuống, hời hợt nói: "Không có gì."
- -
Trở lại trường học, Ủy ban Thể dục Dương Nguy vừa nhìn thấy sáu người bọn họ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm lấy cánh tay Khâu Trác Ngọc bước đến chỗ ngồi: "Mau mau mau, phía bên trường đang thúc giục nộp tờ đăng ký, chỉ còn lại sáu người các cậu là chưa báo danh cho tớ thôi đấy."
Chu Hề Từ kéo ghế qua, ngồi xuống: "Ngày đó tớ đã nói với cậu rồi, ngoại trừ đẩy tạ, các hạng mục khác cậu cứ tùy tiện điền vào."
Dương Nguy đang điền tên vào tờ đơn ngẩng đầu lên: "Đẩy tạ không được, vậy ném lao có được không?"
Chu Hề Từ không nhịn được mà trợn trắng mắt: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Quên đi, không điền mấy cái khác cho cậu, vậy 200, 50, 4x100 cộng thêm một hạng mục nhảy xa nhé." Dương Nguy điền xong cho năm người Chu Hề Từ, nhìn mấy khoảng trống còn lại trên tờ đơn, chọt chọt cánh tay Chu Hề Từ: "Anh cậu đăng ký cái gì?"
"Cậu tự đi hỏi anh ấy đi."
Dương Nguy lúng túng cười: "Đó không phải là do không quen với anh ấy sao?"
Chu Hề Từ nhướng mày: "Học cùng lớp gần hai tháng rồi, mà còn không quen á?"
"Anh trai cậu và chúng tớ không giống nhau, anh ấy suốt ngày đều ngồi tại chỗ học tập, ăn cơm hay làm gì cũng đều cùng với mấy người các cậu, chúng tớ còn chưa nói chuyện được mấy câu đâu."
Chu Hề Từ nhìn Trần Lâm Qua đang làm đề thi, thở dài một tiếng: "Quên đi, còn lại cái gì thì cậu cứ tùy tiện điền vào cho anh ấy, trước kia anh ấy cũng là học sinh thể thao, tố chất thân thể không tồi."
"Được rồi."
Đại hội thể thao dự kiến tổ chức vào nửa cuối tháng 10, mấy lớp trên lầu bốn đã sớm bắt đầu đến sân vận động rèn luyện từ nửa tháng trước, bọn họ đã không chiếm được ưu thế gì trong thi cử, nên nếu đại hội thể thao bọn họ còn không tranh giành chút thể diện, phỏng chừng mặt mũi của mấy chục người mỗi lớp cũng không có chỗ mà giấu.
Học sinh thể thao lớp 12 trên cơ bản đều được phân bố ở tầng bốn, đại hội thể thao đối với bọn họ mà nói chính là một trận đại chiến.
Người nào đứng cuối cùng, người đó sẽ bị mất mặt.
Đến buổi huẩn luyện tối Chu Hề Từ mới biết được Dương Nguy nhét Trần Lâm Qua vào hạng mục chạy hai người hai chân và chạy vượt rào, là những hạng mục không có ai tham gia.
Đồng đội hai người hai chân của Trần Lâm Qua chính là Lý Đại Xuyên, trong một đêm, Chu Hề Từ nhìn thấy cậu ta và Trần Lâm Qua vấp té lên nhau không biết bao nhiêu lần.
Cô nhìn mà nhíu mày, khi bọn họ lại một lần nữa té ngã trên đường băng, cô không nhịn được mà chạy tới: "Các anh có được không đấy?"
Chu Hề Từ đưa tay về phía Trần Lâm Qua, anh cầm lấy, nhưng dường như anh không mượn lực, tự mình bật đứng lên, "Sao em lại ở đây?"
"Em ở bên kia." Cô quay đầu lại chỉ một phương hướng, "Nhìn thấy hai người cứ ngã lên ngã xuống hết lần này đến lần khác, có được không vậy? Nếu không được thì để em bảo Dương Nguy đổi hạng mục cho anh nhé."
Trần Lâm Qua vỗ vỗ bụi bặm không cẩn thận bị dính trên tay áo, "Không có việc gì, luyện tập nhiều sẽ quen thôi."
Lý Đại Xuyên ở bên cạnh cũng nói: "Ây da Chu Tiểu Từ, cậu không có lòng tin với tớ thì cũng phải có lòng tin với anh trai mình một chút chứ, người ta tốt xấu gì cũng là học bá đó."
"Cậu còn không biết xấu hổ mà nói à, lần nào cũng là cậu ngã trước hết á." Chu Hề Từ cho cậu ta một đá: "Học bá cũng không chịu nổi với người hay ngã như cậu đâu."
Lý Đại Xuyên né tránh, lại tiến lại gần khoác vai Trần Lâm Qua: "Anh trai cậu còn chưa nói gì, cậu kích động như vậy làm gì chứ?"
Trần Lâm Qua nhìn cậu ta một cái, nghiêm túc nói: "Ngã nhiều, cũng rất đau."
"Anh! Vừa rồi anh đâu có nói với em như vậy." Lý Đại Xuyên kêu lên: "Rõ ràng anh đã an ủi em, nói mình không đau cơ mà."
"Lúc đầu không đau." Trần Lâm Qua cười nói: "Cũng không nghĩ tới cậu lại ngã nhiều như vậy."
Lời này cũng chọc cười các bạn học khác đang huấn luyện bên cạnh, Thiệu Vũ Bình nhìn đầu Lý Đại Xuyên không chớp mắt, Lý Đại Xuyên không dám động đậy, hỏi: "Anh Vũ, cậu làm gì vậy?"
Thiệu Vũ Bình nói: "Tớ xem thử não trái và não phải của cậu có phải phát triển không cân bằng hay không?"
Lý Đại Xuyên tủi thân muốn chết, "Mẹ kiếp, ông đây không chạy nữa!"
Dương Nguy dùng dây buộc chân trói cậu ta lại, uy hiếp: "Cậu dám không chạy? Cậu có tin tôi sẽ đánh cậu gãy chân ngay bây giờ không?"
Rồi đẩy người về phía Trần Lâm Qua: "Trần Lâm Qua, anh coi chừng cậu ấy, cậu ấy mà chạy mất thì ngay cả anh, em cũng xử luôn."
Trần Lâm Qua trịnh trọng gật đầu: "Sẽ không."
Mọi người đều cười.
Chu Hề Từ nhìn Trần Lâm Qua bị đám người vây quanh, đang định lặng lẽ rời đi, xa xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: "Chu Hề Từ!"
Âm thanh này xuyên qua hơn phân nửa sân thể dục, khiến mọi người nhao nhao nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Nam sinh mặc một bộ đồ chơi bóng đen trắng rộng thùng thình, dáng người rất cao, đang chạy đến đây, tóc mái lòa xòa trước trán bay bay theo cơn gió.
Trong lòng Chu Hề Từ thầm nghĩ không tốt rồi, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, Trần Lâm Qua và bọn người Thiệu Vũ Bình đều đang đứng ở đó không nhúc nhích.
Cô không biết tại sao đột nhiên có chút chột dạ, đang muốn chuồn đi trước, Vệ Dương giống như nhìn ra ý đồ của cô, hét lên: "Chu Hề Từ! Cậu đừng có chạy, lâu như vậy rồi không gặp nhau, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không được sao?"
Chu Hề Từ không còn cách nào khác, chỉ có thể vội vàng đi về phía trước vài bước, kéo Vệ Dương đi theo hướng ngược lại với đám người.
Những người vây xem tản ra.
Trần Lâm Qua và Lý Đại Xuyên ngồi xổm cùng nhau buộc dây lên chân, anh thắt nút xong, lại nhìn về phía Chu Hề Từ rời đi.
Lý Đại Xuyên chú ý đến tầm mắt của anh, hiểu ý giải thích: "Đó là Vệ Dương lớp 23, đồng thời cũng là đội trưởng đội bóng rổ trường chúng ta, mấy tháng nay đều ở bên ngoài dẫn đội đi thi đấu."
Cậu ta nói xong còn nhiều chuyện bổ sung một câu: "Cũng là bạn trai tin đồn của Chu Hề Từ."
Cuối cùng cái ly đó được Khâu Trác Ngọc vặn ra, lúc đi trên đường, cậu ta bóp véo những đường nét cơ bắp trên cánh tay Trần Lâm Qua, khó hiểu nói: "Anh, anh đây là giả vờ sao?"
"Bị trượt tay." Trần Lâm Qua không giải thích nhiều, nhìn về phía xe buýt cách đó không xa đang chậm rãi chạy tới: "Xe đến rồi."
Sau khi lên xe, mấy người họ bị chỗ ngồi rải rác trên xe tách ra, tối hôm qua Chu Hề Từ không ngủ ngon, dựa vào cửa sổ xe lắc lư thiếp đi.
Chỉ ngủ qua vài trạm, cô lại mơ thấy một giấc mơ rất ngắn và vô lý.
Ở trong giấc mơ, Trang Vi tỏ tình thành công với Trần Lâm Qua, Trần Lâm Qua nắm tay cô ấy đi đến trước mặt Chu Hề Từ, kêu Chu Hề Từ gọi cô ấy là chị dâu.
Chỉ lác đác vài hình ảnh, lại dọa Chu Hề Từ giật mình tỉnh giấc.
Ánh mặt trời đầu thu cách một lớp kính chiếu vào trong xe, cô hoảng hốt nắm lấy cổ tay Trần Lâm Qua đang chống lên lưng ghế phía trước.
Lòng bàn tay nắm được một mảnh ấm áp cùng với mạch đập, trái tim cô mới chậm rãi buông xuống.
Trần Lâm Qua để mặc cô nắm chặt cổ tay mình đến hơi quá sức, nhìn bộ dạng bả vai xụi xuống, rõ ràng là đang thở phào nhẹ nhõm của cô, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Gặp ác mộng." Chu Hề Từ rũ đầu, thanh âm cũng rất thấp: "Mơ thấy người trên chiếc xe này đều biến thành cương thi, cánh tay của anh còn bị cắn đứt."
Trần Lâm Qua không nói gì thêm, Chu Hề Từ cũng thu tay lại, cúi đầu nhìn cái bóng hai người giao nhau dưới chân.
Xe buýt lắc lư chạy giữa phố lớn ngõ nhỏ, bóng cây ngoài cửa sổ vụt qua, bóng hai bọn họ khi thì chồng lên nhau, khi thì bị che khuất, nhưng thủy chung vẫn không hề rời xa.
Không biết cô nghĩ đến điều gì đó, hàng mi run rẩy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Lâm Qua nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô nửa ngày, không rõ rốt cuộc cô đã mơ thấy giấc mơ kỳ quái gì, mà có thể dọa đến nỗi lỗ tai cũng đỏ lên. Dưới ánh mặt trời, dấu vết nhỏ kia đặc biệt rõ ràng.
Anh nhịn không được muốn chạm vào một chút, thấy vẻ mặt kinh hãi của cô, tay anh vừa tính động, xe buýt đã đi tới trạm.
Chu Hề Từ lấy lại tinh thần, nghe thấy âm thanh thông báo đến trạm, vịn lưng ghế đứng lên: "Chúng ta đến rồi, xuống xe thôi."
Trong nháy mắt khi đi lướt qua, Chu Hề Từ mơ hồ nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ, giống như là tiếc nuối, cũng giống như là bất đắc dĩ, nhưng người xuống xe quá nhiều, làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
Cô quay đầu lại túm lấy tay áo Trần Lâm Qua: "Đi thôi."
Vừa đi tới cửa tiểu khu, Chu Hề Từ nhìn thấy ba Giản Phàm mang vẻ mặt vội vàng từ trong tiểu khu đi ra, còn chưa kịp chào hỏi, ông ấy đã đi thẳng lên một chiếc taxi đậu bên đường.
"Có chuyện gì vậy? Sao trông chú Giản lại sốt ruột như thế nhỉ? Khâu Trác Ngọc vừa dứt lời, tinh mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng khác, cậu ta đập mạnh vào bả vai Chu Hề Từ: "Giản Tiểu Phàm, Giản Tiểu Phàm!"
Xem ra Giản Phàm dường như đang đi theo ba Giản ra khỏi tiểu khu, cũng rất nhanh lên một chiếc taxi ở bên đường, lúc bọn họ chạy tới, hai chiếc xe một trước một sau đã lái ra ngoài.
"Chết tiệt! Cái này là đang làm gì vậy?" Khâu Trác Ngọc vội vàng cũng bắt một chiếc xe ở ven đường, đẩy Chu Hề Từ ngồi vào hàng ghế sau: "Đi thôi, bác tài mau đuổi theo chiếc xe phía trước."
Cậu ta hạ cửa sổ xe xuống vươn đầu ra, theo tốc độ di chuyển nhanh của xe mà hét: "Tớ và Chu Tiểu Từ đuổi theo trước, các cậu lại bắt xe..."
Hùng Lực và Đào Khương vẫn còn sửng sờ tại chỗ, Trần Lâm Qua đã đi tới ven đường bắt xe, anh quay đầu lại hô một tiếng: "Đi thôi."
Hai pho tượng lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng ngồi vào hàng ghế sau.
Hùng Lực ôm lưng ghế lái phụ: "Xe của bọn họ cũng đã chạy mất dạng, làm sao chúng ta đuổi theo kịp?"
"Khâu Trác Ngọc đã mở chia sẻ vị trí." Trần Lâm Qua đưa biểu tượng trên tay cho tài xế xem: "Đi theo chấm xanh phía trước này ạ."
Định vị của Khâu Trác Ngọc ngừng di chuyển sau 20 phút, sau đó cậu ta tắt chia sẻ, gửi tin nhắn cho Trần Lâm Qua.
- Khâu Trác Ngọc: Bệnh viện nhân dân số 1, đến đây, em ở cửa chờ bọn anh, Chu Tiểu Từ đuổi theo Giản Phàm rồi.
- Anh: Được.
Trần Lâm Qua cất điện thoại di động, bảo tài xế tăng tốc độ, đến bệnh viện tụ hội với Khâu Trác Ngọc, cậu ta lại dẫn ba người đi vào trong bệnh viện: "Chu Tiểu Từ đã đuổi theo Giản Phàm, hiện tại các cậu ấy đang ở tòa nhà khoa phụ sản, tình huống cụ thể vẫn phải đợi gặp mặt mới biết được."
"Khoa phụ sản?" Đào Khương cau mày hỏi.
"Ừm, Tiểu Từ nói trên Wechat như vậy." Khâu Trác Ngọc tăng nhanh tốc độ: "Nhanh nào, chạy đi, chạy đi."
Khi bốn người chạy tới, Chu Hề Từ và Giản Phàm đang ngồi xổm bên bồn hoa ngoài tòa nhà, nhìn bóng lưng họ lén la lén lút, Trần Lâm Qua đi tới vỗ vai Chu Hề Từ: "Các em..."
"A!"
"Ôi mẹ ơi!"
Cả hai cô gái đều giật mình.
Trần Lâm Qua cũng bị hoảng sợ theo, còn chưa kịp phản ứng đã bị Chu Hề Từ kéo ngồi xổm xuống, sáu người vây thành một vòng tròn nhỏ, vẻ mặt có nghiêm túc có khó hiểu.
Chu Hề Từ mấy lần muốn mở miệng nhưng lại không biết nói như thế nào, "Quên đi, Tiểu Phàm, cậu tự mình nói đi."
Cô quay lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đám đông qua lại ở cổng.
Giản Phàm đang ngồi xổm bên cạnh cô, qua hơn nửa ngày mới mở miệng: "Tớ nghi ngờ ba tớ ngoại tình..."
Vừa nghe lời này, Khâu Trác Ngọc, Hùng Lực và Đào Khương đều kinh hãi ra mặt, ngay cả người luôn ổn trọng như Trần Lâm Qua cũng không khống chế được biểu tình, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy kinh ngạc.
Khâu Trác Ngọc gãi gãi đầu lại gãi gãi cánh tay, nói năng lộn xộn: "Vậy bây giờ là cậu, à, là chúng ta, đến đây, làm gì vậy? Bắt gian sao?"
Giản Phàm cúi đầu: "Ừm... Ba tớ nghĩ rằng tớ đã đi học, tớ nghe thấy ông ấy gọi điện thoại ở trong phòng, nói đứa bé hình như không được ổn định, cho nên tớ theo ông ấy tới đây."
Khâu Trác Ngọc gần như vò đầu bứt tai, "Vậy là, cậu nhìn thấy ba cậu với... Thế người đó là ai?"
"Không nhìn thấy rõ, chỉ thấy ông ấy ôm một người phụ nữ đi vào, tớ cách rất xa, khi đuổi theo đã tìm không thấy bọn họ." Giản Phàm nói: "Tớ đã đi hỏi, vào ban ngày tòa nhà này chỉ có một lối ra vào."
Một đám người chưa từng trải qua loại chuyện này, muốn nói lời an ủi cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể ngồi xổm ở đó phơi nắng cùng Giản Phàm hơn nửa tiếng đồng hồ.
Hùng Lực không nhịn được hỏi: "Họ có thể ở luôn trong đó hay không?"
Chu Hề Từ liếc nhìn Giản Phàm: "Chờ chút đi, nếu như họ không ra thì chúng ta sẽ vào trong tòa nhà tìm, chúng ta mặc đồng phục học sinh, người khác sẽ không coi chúng ta là người xấu."
Cứ ngồi xổm như vậy hơn nửa tiếng đồng hồ.
Giản Phàm nói: "Nếu không các cậu quay về đi, lát nữa là đến giờ lên lớp rồi."
"Không có việc gì, chúng ta trốn tiết còn ít sao?" Khâu Trác Ngọc lấy từ trong túi ra một nắm kẹo bạc hà: "Đến ăn chút gì đó bù sức đi."
"Đừng bù sức nữa." Chu Hề Từ đột nhiên đứng lên, "Chú Giản đi ra cùng ai kìa."
Giản Phàm ngồi xổm quá lâu, lúc đứng lên cơ thể có chút lắc lư, Đào Khương nhanh tay lẹ mắt vội đỡ lấy, rồi bỏ vào trong miệng cô ấy một viên kẹo đã được bóc vỏ: "Ngậm một chút."
"Cảm ơn Khương Khương." Giản Phàm nắm lấy tay cô bạn, lại bắt gặp Chu Hề Từ đang quay đầu nhìn mình, trong lòng vì những sự quan tâm này mà vô cùng cảm kích.
Chu Hề Từ chớp chớp mắt, cho cô ấy một nụ cười trấn an, Giản Phàm ngậm kẹo cũng chớp chớp mắt lại.
Những mâu thuẫn và khoảng cách không đáng nhắc tới kia, vào thời khắc này, tất cả đều bị tiêu tan hết.
Lúc Giản Phàm dẫn mọi người xông tới, Chu Hề Từ thật sự sinh ra loại cảm giác thay mặt chính nghĩa trừ gian diệt ác, nếu không phải nghe được Giản Phàm hô lên "Ba", thì thiếu chút nữa cô đã muốn gọi con yêu quái đang chạy trốn ở nơi nào ra rồi.
Giản Nghĩa Bình nghe được giọng nói kia liền ôm vợ xoay người, nhìn thấy mấy người Giản Phàm cùng Chu Hề Từ, vẻ mặt ông sửng sốt mất một lúc: "Tiểu Phàm, Tiểu Từ, các con..."
Tiểu đội "bắt gian" cũng sững sờ tại chỗ, Trần Lâm Qua không rõ nguyên nhân, nghiêng đầu khẽ nhíu mày với Khâu Trác Ngọc, tình huống gì đây? Khâu Trác Ngọc nghiêng đầu tới gần một chút, nhỏ giọng nói: "Đó là ba Giản Phàm."
Trần Lâm Qua: "..."
"Người mà chú ấy ôm là mẹ Giản Phàm."
Trần Lâm Qua: "..."
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Giản Nghĩa Bình và vợ Quý Dung nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía con gái họ, "Tiểu Phàm, ba mẹ không phải cố ý muốn giấu con, con hãy nghe chúng ta giải thích."
Vừa nghe Giản Nghĩa Bình nói như vậy, cảm xúc căng thẳng bấy lâu nay của Giản Phàm vào giờ khắc này hoàn toàn không chịu được nữa, "Oa" một tiếng bật khóc, có dỗ thế nào cũng không dỗ được.
Quý Dung vội vàng buông tay chồng ra, đi về phía con gái: "Tiểu Phàm, con nghe mẹ nói, chúng ta không hề muốn giấu giếm con, chủ yếu là đứa nhỏ này đến quá đột ngột, mẹ và ba con đều chưa chuẩn bị sẵn sàng..."
"Làm chi, chuẩn bị cái gì chứ, hai người không phải đều muốn ly hôn sao..." Giản Phàm khóc đến thương tâm, "Hai người còn muốn giấu con đến bao giờ?"
"Ly hôn?" Quý Dung quay đầu lại nhìn chồng một cái: "Mẹ nói với ba con là sẽ ly hôn khi nào?"
Giản Phàm cũng nín một chút, "Không phải là hai người vì đứa nhỏ này mà ly hôn sao, mẹ cũng đã chuyển đến nhà bà ngoại ở."
"Ai nói vậy? Mẹ chuyển đến nhà bà ngoại ở, chủ yếu là sợ con tạm thời không tiếp nhận được chuyện mẹ mang thai, hơn nữa..."
"Dạ?" Giản Phàm lau mắt, khàn giọng nói: "Chờ một chút, ai mang thai cơ?"
Giản Nghĩa Bình lúc này mới mở miệng nói: "Mẹ con, mang thai hơn một tháng rồi, bởi vì tuổi có hơi lớn, hơn nữa con lại đã lớn như vậy, sợ con sẽ không tiếp nhận được sự xuất hiện của đứa nhỏ, vì thế chúng ta đang thương lượng có nên giữ lại đứa nhỏ này hay không."
Giản Phàm chớp chớp mắt, giống như giờ mới hiểu ra: "Cho nên cuộc gọi vào đêm ngày 30, còn có vào trưa hôm nay nữa, đều là đang gọi điện thoại cho mẹ sao?"
Đúng vậy, con đều nghe thấy hết rồi à?" Giản Nghĩa Bình nhìn bộ dạng này của con gái, lại nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa xấu hổ của năm người phía sau, trong nháy mắt chợt hiểu được cái gì đó: "Con sẽ không cho rằng ba..."
"Không! Con không nghĩ như vậy." Giản Phàm kiên quyết phủ nhận suy đoán của Giản Nghĩa Bình, còn "ngược lại" nói: "Mang thai thì mang thai, giấu con làm gì chứ, nó là con của hai người, cũng đâu phải là của con."
Quý Dung lau nước mắt cho con gái, cười nói: "Chúng ta không phải là đang sợ con sẽ ghen tị với đứa nhỏ này sao."
"Con mà là người nhỏ mọn như thế à." Giản Phàm sụt sịt mũi: "Giữ lại đi, nhiều năm như vậy con vẫn luôn muốn có em trai, em gái, đâu phải hai người không biết."
"Được rồi, được rồi, đừng có khóc nữa. Vậy thì nghe lời con mà giữ lại." Quý Dung cười, gãi nhẹ vào chóp mũi cô ấy, lại nhìn về phía mấy người phía sau: "Vậy các con đây là..."
"Đi ngang qua!" Chu Hề Từ cười ha ha: "Chúng con ra ngoài ăn cơm, vừa vặn đi ngang qua nơi này, ôi, sắp đến giờ vào lớp rồi, tạm biệt chú thím Giản, chúng con đi trước."
Cô nắm chặt tay Trần Lâm Qua, rồi nói với Giản Phàm: "Tiểu Phàm, cậu nghỉ ngơi cho thật tốt, hẹn gặp lại ở trường."
Giản Phàm lúc này cũng lúng túng không chịu nổi, sợ ba mẹ truy hỏi, cũng vội vàng nói: "Ba đưa mẹ về nghỉ ngơi cho khỏe, con còn có việc ở trường, con đi trước đây ạ."
Cô ấy không cho ba mẹ có cơ hội giữ mình lại, nhanh như chớp đuổi theo bọn họ.
Sáu người vừa diễn một màn kịch Ô Long(*) chạy một hơi đến bệnh viện, Chu Hề Từ không nhịn được bật cười trước: "Cái này gọi là gì đây?"
(*)Ô Long: diễn tả những sai lầm trong báo cáo tin tức, như báo cáo sai sự thật, thông tin sai lệch,...
Giản Phàm dở khóc dở cười, đỏ mặt: "Thực xin lỗi, hại mọi người lãng phí nhiều thời gian với tớ như vậy."
"Haiz." Khâu Trác Ngọc nói: "Lãng phí thì lãng phí thôi, cũng may không phải thật, bằng không hôm nay chúng ta phải thực sự tắm máu bệnh viện phụ sản rồi."
"Xin cậu đừng nói nữa." Giản Phàm vội vàng đi tới che miệng cậu ta, đè bả vai cậu ta xuống, cô ấy đã quay lại làm một Giản Phàm ung dung, tự tại như trước kia: "Buổi tối tớ mời các cậu ăn cơm, để chúc mừng... tớ sắp có em trai hoặc em gái!"
Chu Hề Từ nhướng mày: "Vậy thì tớ phải chọn đồ đắt hơn một chút mới được!"
"Không thành vấn đề!" Giản Phàm buông tay ra: "Đi nào! Về trường thôi!"
Một đám người cười đùa đi về phía trạm xe, Trần Lâm Qua và Chu Hề Từ đi cuối cùng, dưới bóng cây loang lổ ánh sáng, cơn gió nhẹ thổi qua.
"Hòa giải rồi?" Anh hỏi.
"Đúng vậy, làm hòa rồi." Chu Hề Từ đi về phía trước hai bước, đột nhiên nhìn về phía Trần Lâm Qua đang chậm hơn cô một bước chân, không biết có phải vừa vặn có ánh sáng lướt qua hay không, lúc anh nhìn cô, trong mắt anh dường như cũng có ánh sáng.
Chu Hề Từ nhìn anh, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Giản Phàm vì chuyện cô và Đào Khương bí mật bàn bạc với nhau mà cảm thấy mình bị cho ra rìa, nên mới chọn chiến tranh lạnh với cô, mà ba mẹ Giản cũng bởi vì sợ sự xuất hiện của thành viên mới trong gia đình sẽ khiến con gái ghen tị mà lựa chọn giấu giếm.
Còn cô và Trần Lâm Qua thì sao?
Cô bởi vì Trần Lâm Qua che giấu việc anh cho Trang Vi mượn áo đồng phục, cũng bởi vì Trang Vi thường xuyên xuất hiện, mà cảm thấy muộn phiền vô cớ, đó là hương vị của tình bạn, hay là sự bất mãn khi bị người thứ ba chen vào của tình thân.
Hoặc.
Là loại tình cảm thứ ba mà cô chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.
"Trần Lâm Qua." Chu Hề Từ nhìn anh đi đến gần, trên gương mặt anh tuấn đó, cô nhìn thấy được ánh sáng trong mắt anh, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao anh không thích Trang Vi?"
Trần Lâm Qua nhíu mày, "Tại sao anh phải thích cậu ấy?"
"Nhưng cậu ấy là hoa khôi của trường đó, lớn lên xinh đẹp, dáng dấp tốt, lại còn học giỏi nữa, rất nhiều nam sinh trong trường chúng ta đều thích cậu ấy."
"Cậu ấy là hoa khôi trường, thì anh phải thích cậu ấy sao, vậy nếu..."
Chu Hề Từ nhìn chằm chằm anh, "Nếu cái gì..."
Vậy nếu em là hoa khôi trường, anh cũng sẽ thích em sao?
Anh đã không nói ra mấy lời này, bởi vì giả định đó là không đúng.
Cho dù Chu Hề Từ có phải hay không, Trần Lâm Qua đều sẽ thích cô, không liên quan đến danh hiệu hoa khôi trường, cũng không liên quan đến ngoài hình hay điểm số.
Mà chỉ vì cô là Chu Hề Từ.
"Không có gì." Trần Lâm Qua nghiêng đầu nhìn về phương xa, cố chấp mà kiên định nói:
"Anh không thích cậu ấy."
"Vậy anh thích ai?" Chu Hề Từ hỏi xong cảm thấy vấn đề này có vẻ quá thẳng thừng, vội sửa lời lại: "Anh thích kiểu con gái nào? Cao hay thấp, béo hay gầy? Cũng phải có hình mẫu chứ?"
Trần Lâm Qua quay lại nhìn cô, vẻ thản nhiên trên gương mặt đã biến mất, ánh mắt đen nhánh tập trung vào cô.
Trong sự im lặng kéo dài, Chu Hề Từ dường như nghe thấy được tiếng tim đập của chính mình, giống như là đang mơ hồ chờ mong, lại như có chút bối rối.
Chờ mong anh nói cụ thể hơn, nhưng cũng sợ anh lại nói cụ thể quá.
Không đợi Trần Lâm Qua trả lời, từ xa đột nhiên vang lên một tiếng còi chói tai bén nhọn, đánh thức hai con người ở trong mộng.
Lúc âm thanh biến mất, anh bỗng nhiên mở miệng nói: "Chu Hề Từ."
Chu Hề Từ ngơ ngác nhìn anh: "Cái gì?"
Trần Lâm Qua lại chăm chú nhìn cô thêm vài giây, sau đó đột nhiên lại dời tầm mắt đi, rũ mi mắt xuống, hời hợt nói: "Không có gì."
- -
Trở lại trường học, Ủy ban Thể dục Dương Nguy vừa nhìn thấy sáu người bọn họ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm lấy cánh tay Khâu Trác Ngọc bước đến chỗ ngồi: "Mau mau mau, phía bên trường đang thúc giục nộp tờ đăng ký, chỉ còn lại sáu người các cậu là chưa báo danh cho tớ thôi đấy."
Chu Hề Từ kéo ghế qua, ngồi xuống: "Ngày đó tớ đã nói với cậu rồi, ngoại trừ đẩy tạ, các hạng mục khác cậu cứ tùy tiện điền vào."
Dương Nguy đang điền tên vào tờ đơn ngẩng đầu lên: "Đẩy tạ không được, vậy ném lao có được không?"
Chu Hề Từ không nhịn được mà trợn trắng mắt: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Quên đi, không điền mấy cái khác cho cậu, vậy 200, 50, 4x100 cộng thêm một hạng mục nhảy xa nhé." Dương Nguy điền xong cho năm người Chu Hề Từ, nhìn mấy khoảng trống còn lại trên tờ đơn, chọt chọt cánh tay Chu Hề Từ: "Anh cậu đăng ký cái gì?"
"Cậu tự đi hỏi anh ấy đi."
Dương Nguy lúng túng cười: "Đó không phải là do không quen với anh ấy sao?"
Chu Hề Từ nhướng mày: "Học cùng lớp gần hai tháng rồi, mà còn không quen á?"
"Anh trai cậu và chúng tớ không giống nhau, anh ấy suốt ngày đều ngồi tại chỗ học tập, ăn cơm hay làm gì cũng đều cùng với mấy người các cậu, chúng tớ còn chưa nói chuyện được mấy câu đâu."
Chu Hề Từ nhìn Trần Lâm Qua đang làm đề thi, thở dài một tiếng: "Quên đi, còn lại cái gì thì cậu cứ tùy tiện điền vào cho anh ấy, trước kia anh ấy cũng là học sinh thể thao, tố chất thân thể không tồi."
"Được rồi."
Đại hội thể thao dự kiến tổ chức vào nửa cuối tháng 10, mấy lớp trên lầu bốn đã sớm bắt đầu đến sân vận động rèn luyện từ nửa tháng trước, bọn họ đã không chiếm được ưu thế gì trong thi cử, nên nếu đại hội thể thao bọn họ còn không tranh giành chút thể diện, phỏng chừng mặt mũi của mấy chục người mỗi lớp cũng không có chỗ mà giấu.
Học sinh thể thao lớp 12 trên cơ bản đều được phân bố ở tầng bốn, đại hội thể thao đối với bọn họ mà nói chính là một trận đại chiến.
Người nào đứng cuối cùng, người đó sẽ bị mất mặt.
Đến buổi huẩn luyện tối Chu Hề Từ mới biết được Dương Nguy nhét Trần Lâm Qua vào hạng mục chạy hai người hai chân và chạy vượt rào, là những hạng mục không có ai tham gia.
Đồng đội hai người hai chân của Trần Lâm Qua chính là Lý Đại Xuyên, trong một đêm, Chu Hề Từ nhìn thấy cậu ta và Trần Lâm Qua vấp té lên nhau không biết bao nhiêu lần.
Cô nhìn mà nhíu mày, khi bọn họ lại một lần nữa té ngã trên đường băng, cô không nhịn được mà chạy tới: "Các anh có được không đấy?"
Chu Hề Từ đưa tay về phía Trần Lâm Qua, anh cầm lấy, nhưng dường như anh không mượn lực, tự mình bật đứng lên, "Sao em lại ở đây?"
"Em ở bên kia." Cô quay đầu lại chỉ một phương hướng, "Nhìn thấy hai người cứ ngã lên ngã xuống hết lần này đến lần khác, có được không vậy? Nếu không được thì để em bảo Dương Nguy đổi hạng mục cho anh nhé."
Trần Lâm Qua vỗ vỗ bụi bặm không cẩn thận bị dính trên tay áo, "Không có việc gì, luyện tập nhiều sẽ quen thôi."
Lý Đại Xuyên ở bên cạnh cũng nói: "Ây da Chu Tiểu Từ, cậu không có lòng tin với tớ thì cũng phải có lòng tin với anh trai mình một chút chứ, người ta tốt xấu gì cũng là học bá đó."
"Cậu còn không biết xấu hổ mà nói à, lần nào cũng là cậu ngã trước hết á." Chu Hề Từ cho cậu ta một đá: "Học bá cũng không chịu nổi với người hay ngã như cậu đâu."
Lý Đại Xuyên né tránh, lại tiến lại gần khoác vai Trần Lâm Qua: "Anh trai cậu còn chưa nói gì, cậu kích động như vậy làm gì chứ?"
Trần Lâm Qua nhìn cậu ta một cái, nghiêm túc nói: "Ngã nhiều, cũng rất đau."
"Anh! Vừa rồi anh đâu có nói với em như vậy." Lý Đại Xuyên kêu lên: "Rõ ràng anh đã an ủi em, nói mình không đau cơ mà."
"Lúc đầu không đau." Trần Lâm Qua cười nói: "Cũng không nghĩ tới cậu lại ngã nhiều như vậy."
Lời này cũng chọc cười các bạn học khác đang huấn luyện bên cạnh, Thiệu Vũ Bình nhìn đầu Lý Đại Xuyên không chớp mắt, Lý Đại Xuyên không dám động đậy, hỏi: "Anh Vũ, cậu làm gì vậy?"
Thiệu Vũ Bình nói: "Tớ xem thử não trái và não phải của cậu có phải phát triển không cân bằng hay không?"
Lý Đại Xuyên tủi thân muốn chết, "Mẹ kiếp, ông đây không chạy nữa!"
Dương Nguy dùng dây buộc chân trói cậu ta lại, uy hiếp: "Cậu dám không chạy? Cậu có tin tôi sẽ đánh cậu gãy chân ngay bây giờ không?"
Rồi đẩy người về phía Trần Lâm Qua: "Trần Lâm Qua, anh coi chừng cậu ấy, cậu ấy mà chạy mất thì ngay cả anh, em cũng xử luôn."
Trần Lâm Qua trịnh trọng gật đầu: "Sẽ không."
Mọi người đều cười.
Chu Hề Từ nhìn Trần Lâm Qua bị đám người vây quanh, đang định lặng lẽ rời đi, xa xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: "Chu Hề Từ!"
Âm thanh này xuyên qua hơn phân nửa sân thể dục, khiến mọi người nhao nhao nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Nam sinh mặc một bộ đồ chơi bóng đen trắng rộng thùng thình, dáng người rất cao, đang chạy đến đây, tóc mái lòa xòa trước trán bay bay theo cơn gió.
Trong lòng Chu Hề Từ thầm nghĩ không tốt rồi, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, Trần Lâm Qua và bọn người Thiệu Vũ Bình đều đang đứng ở đó không nhúc nhích.
Cô không biết tại sao đột nhiên có chút chột dạ, đang muốn chuồn đi trước, Vệ Dương giống như nhìn ra ý đồ của cô, hét lên: "Chu Hề Từ! Cậu đừng có chạy, lâu như vậy rồi không gặp nhau, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không được sao?"
Chu Hề Từ không còn cách nào khác, chỉ có thể vội vàng đi về phía trước vài bước, kéo Vệ Dương đi theo hướng ngược lại với đám người.
Những người vây xem tản ra.
Trần Lâm Qua và Lý Đại Xuyên ngồi xổm cùng nhau buộc dây lên chân, anh thắt nút xong, lại nhìn về phía Chu Hề Từ rời đi.
Lý Đại Xuyên chú ý đến tầm mắt của anh, hiểu ý giải thích: "Đó là Vệ Dương lớp 23, đồng thời cũng là đội trưởng đội bóng rổ trường chúng ta, mấy tháng nay đều ở bên ngoài dẫn đội đi thi đấu."
Cậu ta nói xong còn nhiều chuyện bổ sung một câu: "Cũng là bạn trai tin đồn của Chu Hề Từ."
Danh sách chương