Edited by Gracie

"Kim ốc tàng Kiều" (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng.

Trong nhà Trần Lâm Qua dán 6 chữ Phúc, lúc xé đến chữ thứ hai, móng tay của Chu Hề Từ không ngoài dự đoán mà bị gãy.

"A", cô bất ngờ kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trần Lâm Qua trước tiên, nắm chặt ngón tay cái trong lòng bàn tay, nhíu mày kêu to: "Đau quá".

Trần Lâm Qua liếc mắt nhìn cô một cái, rồi mặt không biểu tình xoay người về, động tác trên tay vẫn không dừng lại, "Được rồi, em về đi".

"Em về có tiện không?"

"Không!"

Chu Hề Từ nghẹn họng, lửa nóng đột nhiên bộc phát: "Anh chơi đểu em?"

"Không phải là em hỏi ý anh trước sao?". Trần Lâm Qua cầm xẻng đi về phía tường cạo "rắc rắc", giọng nói cùng tiếng động trộn lẫn với nhau: "Hỏi hay không thì kết quả vẫn giống nhau, còn cần phải nói nhảm thế à".

"Là do em khách sáo! Khách sáo đó, anh có hiểu không?".

"Anh không cần hiểu", Trần Lâm Qua liếc xéo cô một cái, "Còn không đi?"

Chu Hề Từ hận không thể nhét đống giấy vụn trong tay anh vào cái mỏ hỗn đó, nghẹn nửa ngày mới thốt được một câu: "Áo gấm về làng cái con khỉ".

Trần Lâm Qua ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho cô.

Chu Hề Từ tức giận bừng bừng từ trong nhà bước ra ngoài.

Hành lang chất đầy các loại đồ đạc đã được thu dọn, có tấm vải phủ TV cũ bám đầy bụi, cái ghế gỗ bị gãy mất một chân, hay đồ chơi ngựa gỗ không còn dùng nữa.

Tất cả đều là ký ức thời thơ ấu.

Cô nhớ đến quá khứ, trong lòng hơi hụt hẫng, quay đầu nhìn lại, Trần Lâm Qua vẫn đang đứng trước bức tường cạo chữ "Phúc", dù trong nhà người đến người đi bận rộn, bóng lưng anh vẫn mang theo sự cô độc không hề phù hợp với hoàn cảnh.

"Không muốn đi thì nói thẳng", Trần Lâm Qua đột ngột quay đầu lại, nhìn về phía Chu Hề Từ đang đứng ngoài cửa, lời nói tràn ngập sự trêu chọc.

Chu Hề Từ nhịn không được giơ ngón giữa về phía anh, lúc vào nhà còn đóng sầm cửa lại, vang đến rung trời.

Từ Từ Anh ngồi trên sofa làm việc lại ngủ thiếp đi, bị tiếng đóng cửa đánh thức, quay đầu nhìn: "Làm xong rồi à?"

"Không ạ", Chu Hề Từ đi đến sofa ngồi xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra kềm bấm móng tay, "Anh ấy tự làm được, không cần con giúp".

"Rắc rắc", cắt bỏ sạch sẽ móng tay bị gãy, Chu Hề Từ cầm lấy áo len trong tay Từ Từ Anh: "Bị đau đầu thì cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt".

"Nằm không cũng buồn chán, hơn nữa cái này cũng không có tốn sức".

"Cặm cụi ngồi làm suốt 2 tiếng đồng hồ mà mẹ còn bảo không tốn sức". Chu Hề Từ bắt đầu các động tác thuần thục cắt sợi len, "Để con làm".

Từ Từ Anh cũng không giành lại, thuận tay vuốt ve đuôi tóc cô.

Hoạt động dọn dẹp ở nhà Trần Lâm Qua kéo dài đến 10 giờ tối mới kết thúc, ban đầu Đậu Bành hẹn bọn họ ngày mai mới tới, nhưng vì lúc chạng vạng đội vệ sinh trống lịch, vừa vặn công ty vệ sinh cách đây cũng không xa nên đội người liền xách dụng cụ tới làm việc.

Tiễn họ về, Trần Lâm Qua đứng trong phòng, gió đêm từ ban công thổi vào, dạo quanh căn phòng trống.

Anh đang lười, không muốn lăn lộn gì nữa, bèn vén tấm vải chống bụi trên sofa ra, trực tiếp nằm xuống.

Lần này hiếm khi mới được một giấc ngủ ngon, nhưng cái giá phải trả cũng đến rất nhanh.

Đêm nay trời nổi gió, sau nửa đêm còn có mưa to rả rích không dứt, mãi đến sáng sớm mới dần nhỏ lại. Trần Lâm Qua nằm trên ghế sofa mặc cho gió thổi vào người cả một đêm, dù nền tảng cơ thể có tốt đến đâu cũng bị thổi đến bệnh.

Trong nhà không có nước nóng, anh rửa mặt xong, uống hai ngụm nước khoáng, dòng nước lạnh lẽo chảy qua yết hầu, cơn đau họng không hề thuyên giảm mà ngược lại còn tăng thêm.

Lúc này mưa đã không còn lớn, Trần Lâm Qua lục thùng đồ cũng không tìm được cái ô nào, chỉ có thể đi đến gõ cửa nhà đối diện, gõ gõ hai tiếng.

"Đến đây!", trong nhà truyền đến tiếng dép lẹp xẹp.

Anh rũ mắt nhìn vân gỗ hơi nứt trên cửa, cảm thấy cổ họng khó chịu mãnh liệt, lúc cúi đầu ho khan một tiếng thì cánh cửa được đẩy ra.

Chu Hề Từ vừa mới rời giường, trong miệng còn đang nhai miếng bánh trứng được Từ Từ Anh làm từ sáng sớm, thò đầu ra khỏi khe cửa: "..."

"Chào buổi sáng", Trần Lâm Qua nắm tay đặt bên môi lại ho khan một tiếng.

Chu Hề Từ mở cửa lớn hơn một chút, cầm bánh trên tay, nhíu mày: "Anh bị sao vậy?".

"Không sao, có..."

"Ai thế, là Tiểu Lâm à?". Trong nhà, Từ Từ Anh hỏi vọng ra.

"Vâng", Chu Hề Từ cắn thêm một miếng bánh, "Anh vào trước đi".

Trần Lâm Qua đành phải đi theo vào nhà, trên bàn bày ra hai chén cháo gạo trắng, ở giữa là một xấp bánh trứng gà và một chén đậu ngâm".

Từ Từ Anh kêu anh ngồi vào bàn, "Vừa đúng lúc, hai đứa ăn trước đi, dì lại nướng thêm ít bánh".

"Không cần phiền..."

"Phiền cái gì mà phiền, mới mấy năm không gặp, đứa nhỏ này sao càng ngày càng khách khí thế chứ", Từ Từ Anh cười: "Ngồi đi, cũng không phải đồ ngon gì, con ăn vài miếng cho dì vui".

"Không đâu, ăn rất ngon ạ". Trần Lâm Qua bưng chén lên húp một ngụm cháo nhỏ, khen rất thành thật: "Rất thơm".

Chu Hề Từ ngồi đối diện không nhịn được tiếng cười, nhét một miệng đồ ăn, hàm hồ nói: "Tốt xấu gì anh cũng nên ăn thử một miếng bánh rồi hãy khen, cháo trắng thì có thể có hương vị gì chứ".

Đôi tay Trần Lâm Qua cầm chén lên, lặng lẽ uống non nửa chén, mới đặt xuống nói: "Hương vị quê nhà".

Chu Hề Từ đang gắp bánh bị lời nói này làm cho ngây ngẩn cả người, nhìn anh muốn nói lại thôi.

"Sao thế?", anh hỏi.

Cô buông đũa xuống, đứng dậy dán tay lên trán anh, vốn định muốn trêu chọc anh có phải bị sốt đến hỏng đầu rồi hay không, đến khi tay thật sự chạm vào mới phát hiện nhiệt độ cơ thể anh thật sự có chút cao bất thường.

Chu Hề Từ chống tay lên bàn, nghiêng người áp sát lại, cúi đầu nhìn anh: "Trần Lâm Qua, có phải anh phát sốt rồi không?".

"Không biết". Trần Lâm Qua giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, bàn tay đặt ở mép bàn chậm rãi siết chặt, dịch đến dưới gầm bàn, "Có lẽ vậy".

"Có thấy nóng hay không tự anh không cảm nhận được sao?", Chu Hề Từ thu tay, dẫm lên dép lê đi tìm nhiệt kế, "Nào, kẹp vào".

Trần Lâm Qua cầm lấy, nhét vào trong áo thun.

Bởi vì động tác này, anh không cách nào bưng chén bằng hai tay được nữa, bèn dùng một tay cầm chén đưa đến miệng, Chu Hề Từ thấy thế lại đi vào phòng bếp lấy cho anh cái muỗng.

"Cảm ơn", Trần Lâm Qua nói.

Chu Hề Từ lại ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trần Lâm Qua bị cô nhìn đến phát sợ: "Làm sao?"

Dáng ngồi của cô có chút phóng khoáng, chân phải gác lên ghế, cánh tay đặt trên đầu gối, nói một câu đầy ẩn ý: "Anh khách sáo thật nha".

Trần Lâm Qua cầm thìa múc cháo đưa vào miệng, "Không phải khách sáo, là lịch sự".

"...", Chu Hề Từ thật muốn kéo cái muỗng ra khỏi miệng anh.

Từ Từ Anh làm bánh xong, bưng chén từ trong bếp đi ra, thấy tư thế Trần Lâm Qua khác thường, hỏi thăm: "Cánh tay Tiểu Lâm làm sao thế?"

"Anh ấy đang đo nhiệt độ cơ thể", Chu Hề Từ trả lời.

"Bị sao vậy?"

Chu Hề Từ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bị báo ứng".

Dứt lời, đầu liền bị gõ một cái, Từ Từ Anh trách mắng: "Nói bậy cái gì đó".

Trần Lâm Qua cười khẽ, nắm tay đặt bên môi ho nhẹ, "Phỏng chừng là do tối qua con ngủ quên đóng cửa sổ, nên bị trúng gió".

Từ Từ Anh quan tâm: "Ai da, thời tiết này mà bị cảm lạnh thì không dễ chịu đâu, con kẹp bao lâu rồi, lấy ra dì xem một chút".

Trần Lâm Qua theo bản năng giương mắt nhìn Chu Hề Từ, Chu Hề Từ khẽ nhíu mày, gắp một đũa đầy đậu, "Anh nhìn em làm gì?". Nói xong miệng còn nhai giòn rụm, thấy Trần Lâm Qua lấy điện thoại di động ra, cô mới nói: "Còn 2 phút nữa".

Trần Lâm Qua nhìn cô, Chu Hề Từ vẻ mặt đắc ý: "Có phải muốn hỏi làm sao em biết được không?".

Hiếm khi anh thuận theo ý cô: "Ừm".

Chu Hề Từ bấm bấm đốt ngón tay: "Tính ra đó".

Trần Lâm Qua mang vẻ mặt "En nghĩ anh tin sao?".

"Tin hay không tùy anh", Chu Hề Từ nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Từ Từ Anh ở một bên cười nói: "Cứ ăn nói bậy bạ, suốt ngày cứ lảm nhảm giả thần giả quỷ, mau ăn cơm của con đi, hôm nay không cần đi huấn luyện à?".

"Không đi ạ, trời mưa thì làm sao chạy được". Chu Hề Từ vùi đầu ăn cháo, bấm tay một chút mới mở miệng: "Hai phút đã qua, lấy ra đi".

Trần Lâm Qua duỗi tay vào cổ áo, cổ áo bị kéo xuống, nửa vùng da chỗ xương quai xanh bị lộ ra, vừa trắng vừa đẹp, chỗ lõm xuống kia giống như còn có thể nuôi được cá.

Chu Hề Từ nhìn anh, ba giây sau mới dời tầm mắt sang chỗ khác.

Từ Từ Anh nhận lấy nhiệt kế, đưa ra sáng nhìn: " 38,3℃, coi như là sốt nhẹ, trong nhà hình như còn có ít thuốc, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi con đi tìm một chút".

"Dạ", Chu Hề Từ ăn rất ngon miệng, húp cháo xong lại ăn thêm một miếng bánh trứng gà nữa mới buông đũa đi tìm thuốc.

"Mẹ, lần trước con uống hết thuốc hạ sốt rồi". Chu Hề Từ lục hòm thuốc hết một lượt, chỉ thấy cái hộp rỗng, "999 cũng không còn".

"Vậy lát nữa con đi mua một ít đi".

Chu Hề Từ không vui lắm: "Tại sao con phải đi, cũng không phải con bị bệnh".

"Ai lại để người bệnh tự mình đi mua thuốc hả?". Từ Từ Anh buông chén, "Tiều Lâm à, hôm nay dì phải đi làm, có chuyện gì thì cứ gọi Tiểu Từ tới giúp, cũng đừng khách sáo với nó, khi còn nhỏ các con thân thiết với nhau vậy mà, trước kia Tiểu Từ...".

Mắt thấy Từ Từ Anh lại muốn nhắc mãi chuyện quá khứ, Chu Hề Từ kịp thời cắt ngang: "Mẹ...".

"Lại làm sao vậy?"

"Con đi mua thuốc, có muốn mua gì thêm không ạ?"

Từ Từ Anh nhìn về phía Trần Lâm Qua, anh sửng sốt nói: "Không cần đâu dì Từ, tí nữa con sẽ tự đi mua".

Nói xong, không biết vô tình hay cố ý, cúi đầu hắt hơi một cái.

Chu Hề Từ ngồi xổm trước tủ TV, quay lưng về phía bàn ăn, đặt hòm thuốc trở lại ngăn tủ, đứng dậy nói: "Bỏ đi, để em mua cho".

Hôm qua Từ Từ Anh đã được nghỉ, kế tiếp phải liên tục làm việc cả một tuần, thời điểm Chu Hề Từ mua thuốc trở về thì bà đã đi rồi.

Trần Lâm Qua đang rửa chén trong bếp.

Cô treo chiếc ô lên ban công, cầm ấm điện bước vào, Trần Lâm Qua kéo vòi nước về phía cô, tiếng nước chảy ào ào.

Sau khi đổ đầy nước, Chu Hề Từ cắm điện, nhìn anh nói: "Thuốc ở trên bàn, liều lượng uống thế nào đều được viết trên vỏ hộp".

"Đã biết". Trần Lâm Qua cầm ba cái chén lên, vẩy vài cái, đợi ráo nước, không hỏi mà chuẩn bị úp thẳng vào ngăn tủ phía dưới.

Chu Hề Từ ngăn anh lại: "Chén không để ở đó, úp bên trên".

Cô giơ tay mở ngăn tủ trên cùng.

Trần Lâm Qua không nói gì, giơ tay đặt vào, sau đó vặn vòi nước ra để giặt giẻ lau, Chu Hề Từ đứng ở một bên, trong tiếng nước chảy róc rách cô bỗng nhiên nhớ tới thời thơ ấu của mình.

Khi đó, nhà máy thuốc lá vẫn chưa đóng cửa, ba mẹ Trần so với Từ Từ Anh thì bận rộn hơn, vì thế ngày ba bữa của Trần Lâm Qua đều ăn ở Chu gia trong suốt một đoạn thời gian rất dài.

Có khi Chu Quốc Thành và Từ Từ Anh cũng tăng ca, Từ Từ Anh sẽ nấu sẵn cơm đặt trong nồi, sau khi Trần Lâm Qua cùng Chu Hề Từ cơm nước xong xuôi, anh liền dẫm chân lên băng ghế để rửa chén.

"Mẹ em lớn tuổi rồi, thắt lưng cũng không còn được tốt, chén đũa để phía trên sẽ dễ lấy hơn một chút". Chu Hề Từ nhìn anh vặn giẻ lau, đột nhiên giải thích một câu.

"Không sao". Trần Lâm Qua đem giẻ lau đặt ở trên vòi nước, giọng nói có chút thấp: "Dù sao cũng đã trôi qua lâu như thế, không có gì là không thể thay đổi".

Chu Hề Từ bỗng nhiên có chút khó chịu, lại bắt đầu "Ừ" một tiếng, nói: "Anh trở nên ngu ngốc hơn, em biết mà".

"Em cũng thay đổi, không phải sao?"

Chu Hề Từ uy hiếp: "Nếu anh dám nói em trở thành một con ngốc, có tin giây tiếp theo miếng giẻ lau này sẽ xuất hiện trong mồm anh hay không?"

Trần Lâm Qua nở nụ cười, một lúc ho khụ lên.

Chu Hề Từ đẩy anh ra ngoài: "Được rồi, ra ngồi đi, chờ nước sôi rồi uống thuốc".

Trần Lâm Qua không phản kháng liền được đẩy ra khỏi phòng bếp, Chu Hề Từ đóng cửa lại, tiếng nước đang nấu liền nhỏ đi rất nhiều.

Ngoài nhà mưa lất phất, Trần Lâm Qua đang ngồi trên ghế sofa tại phòng khách, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bỗng nghĩ đến hành động Chu Hề Từ bấm tay tính toán thời gian lúc ăn sáng, đỡ trán cười một tiếng.

Trong phòng bếp, miệng ấm điện không ngừng tỏa ra hơi nước, Chu Hề Từ nhìn chằm chằm vào làn sương trắng kia. Một lúc sau, cô rũ mắt, khe khẽ thở dài.

Nước sôi, Chu Hề Từ lấy một chiếc cốc sạch trong ngăn tủ, rót vào hơn nửa cốc, khi mang ra mới phát hiện Trần Lâm Qua đã ngủ rồi.

Anh dựa vào sofa, đầu hơi ngửa, yết hầu sắc bén giống như góc nhọn của thước êke, đường nét từ trán đến quai hàm nhấp nhô rõ ràng.

Chu Hề Từ bước đến, khom lưng đem cốc nước đặt lên bàn trà, đáy cốc cùng mặt bàn thủy tinh va chạm phát ra tiếng vang nho nhỏ, cô vô thức nhìn vào mắt Trần Lâm Qua.

Anh ngủ thực sự rất say, không hề động đậy.

"Trần Lâm Qua...". Chu Hề Từ kêu một tiếng, thấy anh không phản ứng gì, bèn đi qua cầm lấy thuốc, dựa theo lời dặn của dược sĩ lấy từng viên, từng viên ra.

Cô cầm thuốc đứng sang bên cạnh, đợi đến khi nhiệt độ nước không còn quá nóng mới dùng đầu gối đụng vào đầu gối Trần Lâm Qua, "Trần Lâm Qua".

".... Hả?", Trần Lâm Qua bừng tỉnh, giương mắt nhìn, ánh mắt có chút hoảng hốt.

"Uống thuốc". Chu Hề Từ đem thuốc đổ vào lòng bàn tay anh, lại nghiêng người cầm cốc nước: "Uống đi, không nóng đâu".

Chắc là đang rất khó chịu, Trần Lâm Qua lúc này ngoan ngoãn muốn chết, uống thuốc xong lại muốn dựa vào sofa ngủ tiếp, Chu Hề Từ lại đụng đụng vào đầu gối anh: "Anh không về nhà ngủ sao?"

"Không có chăn", anh khàn giọng đáp.

"Vậy cũng không thể ngủ ở chỗ này được, anh không thấy khó chịu à?"

Hai mắt anh nhắm lại, không nói gì.

Chu Hề Từ trừng mắt nhìn anh, cam chịu nói: "Anh vào phòng em ngủ đi, chăn bông vừa mới được đổi hôm trước".

Trần Lâm Qua từ nhỏ đã có chút thói quen sạch sẽ, cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ xuất hiện trong một vài tình huống nhất định, Chu Hề Từ cũng không biết anh có đồng ý vào ngủ hay không.

Thôi thì nếu không muốn, cô cũng sẽ không để bụng.

"Phòng em ở phía nào?", Trần Lâm Qua mở mắt ra hỏi.

"Anh bị mất trí nhớ à?"

"Lỡ đâu phòng em cũng thay đổi".

Chu Hề Từ thật muốn tạt ly nước trên tay vào mặt anh: "Bên trái".

Trần Lâm Qua đứng dậy, sự chênh lệch về chiều cao liền rõ ràng trong nháy mắt, Chu Hề Từ đành phải lùi về phía sau một bước nhỏ mới không cần ngửa đầu lên nhìn anh.

Anh gãi gãi cằm, "Mấy giờ ăn cơm trưa?"

Chu Hề Từ kinh ngạc nói: "Em có nói là sẽ nấu cơm cho anh ăn sao?"

"À không có, quên đi, đói một chút cũng không có gì". Trần Lâm Qua buông tay, cằm bị gãi đỏ một mảng: "Ngủ đây".

Chu Hề Từ phiền đến muốn chết, nhưng vẫn phải nói: "12 giờ, muốn em gọi dậy không?"

"Gọi đi".

Gọi gọi cái con khỉ. Chu Hề Từ đã quá lười để phản ứng với anh.

Sau khi Trần Lâm Qua vào phòng cũng không đóng cửa, Chu Hề Từ ở phòng khách không dám gây nên động tĩnh quá lớn, nửa chừng đi cầm bài tập hè ra sofa chép đáp án.

Tới giờ cơm, mùi thơm nấu cơm từ dưới lầu bay lên, Chu Hề Từ dừng bút, tiến vào phòng bếp vo gạo rửa rau, vừa bắt cơm lên thì có tiếng gõ cửa.

"Chu Hề Từ!"

"Mau mở cửa ra!"

Là Giản Phàm, giọng nói to như bắt loa, Chu Hề Từ vội vã chạy ra ngoài đến mức vòi nước cũng chưa kịp tắt, vừa mở cửa ra liền nói: "Nhớ đóng cửa lại".

Nhoáng cái cô đã quay trở lại phòng bếp.

Giản Phàm ôm hai quả dưa hấu đi vào, đặt một quả ở bên cửa, quả kia đem vào phòng bếp: "Cậu đang làm gì vậy? Gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời".

"Làm bài tập về nhà". Chu Hề Từ cúi đầu gọt khoai tây.

Giản Phàm bật cười: "Cậu mà làm bài tập á, sao không nói với tớ là cậu đang tính thi vào Thanh Hoa Bắc Đại luôn đi?"

"Làm sao? Không cho phép người ở sau tiến về phía trước à?". Chu Hề Từ dùng ngón tay gõ gõ vào quả dưa hấu: "Ăn giờ luôn hả? Nếu không thì tớ đi cắt rau".

"Bổ ra đi, rồi bỏ vào tủ lạnh một lúc". Giản Phàm quen cửa quen nẻo lấy ra ly nước từ trong ngăn tủ: "Cậu làm đi, tớ đi nghỉ xíu, mệt chết đi được". Cô nàng rót một ly nước, vừa uống vừa đi ra ngoài.

Chu Hề Từ gọt xong khoai tây, ôm dưa hấu bỏ vào trong bồn rửa, vòi nước vừa được mở ra đã nghe thấy giọng nói của Giản Phàm vang vọng:

"Ôi trời ơi! Chu Hề Từ! Con mẹ nó, cậu "kim ốc tàng kiều" à!!!"

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Lâm Qua: Haha, đúng vậy, tôi chính là cái người "kiều" kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện