Tân Mạc Ngôn cầm quả táo ở tủ đầu giường nhét vào mồm Tân Lam Nguyệt, khẽ đáp: “Đây là con nuôi!”
“…”
Một phần mở màn có hơi khôi hài cuối cùng cũng đã hết thúc, Thiên Hân Vũ dùng ánh mắt cảnh cáo để ám chỉ cho Thư Nha không được nói linh tinh gì thêm, sau đó mới ổn định lại tâm trạng cầm bệnh án trong tay để phân tích cùng Tân Lam Nguyệt.
Đến khi Thiên Hân Vũ từ trong phòng bệnh đi ra, toàn bộ bệnh viện đã đồn thổi việc của cô và Tân Mạc Ngôn.
Vừa tới bệnh viện đi làm ngày đầu tiên đã trở thành “người nổi tiếng”, Thiên Hân Vũ khóc không ra nước mắt nữa.
Trong phòng bệnh, Tân Mạc Ngôn bất lực nhìn Tân Lam Nguyệt và Thư Nha đang trợn trừng mắt lên nhìn nhau.
“Gọi là anh.”
“Không, chú là chú.”
“Anh không già như vậy đâu! Có thể gọi anh là anh.”
“Chú là em trai của Bố, chính là chú của Thư Nha, Thư Nha không thể gọi lung tung được…”
Thư Nha bố rối bẻ đốt ngón tay nghiêm túc phân tích quan hệ của hai người, Tân Mạc Ngôn bên cạnh không thể nói được gì đành bật cười.
Anh đưa tay vuốt tóc của Thư Nha, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Tân Lam Nguyệt vui mừng khi nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, luôn cảm thấy sự tồn tại của mình có hơi thừa thãi, đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó, Tân Lam Nguyệt đưa tay lên nắm tóc của Thư Nha giật lại.
“A! Đau quá!” Thư Nha vuốt tóc theo phản xa tự nhiên, gương mặt đầy ấm ức và hoang mang.
Tân Mạc Ngôn không hiểu được hành động của Tân Lam Nguyệt: “Cậu làm gì thế?”
“Xưa có câu uống rượu kết nghĩa tình thân, bây giờ giật tóc để nhận tổ quy tông, em đang thể hiện sự đồng ý với cháu trai Thư Nha.”
Tân Lam Nguyệt nói một cách nghiêm túc, sau đó đưa tay vỗ vai Tân Mạc Ngôn rồi nói tiếp:
“Anh à, anh là cha già con cọc, anh đừng có so sánh với những người trẻ tuổi đã có con.”
“Đã nói rồi chỉ là con nuôi thôi…” Tân Mạc Ngôn nhíu mày nói, nhưng Thiên Hân Vũ không có chút phản kháng nào.
“Màu tóc này giống đàn ông trong nhà họ Tân chúng ta, đều là màu nâu tự nhiên, em thấy không phải là con nuôi đâu, là con đẻ!”
Tân Mạc Ngôn không muốn giải thích gì cả, anh kéo Thư Nha chuẩn bị ra về: “Cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại tới thăm cậu.”
Sau khi phòng bệnh hồi phục lại sự yên tĩnh, Tân Lam Nguyệt lại lấy hai sợi tóc đang giấu ở dưới gối cho vào hai chiếc túi zip sau đó gọi một cuộc điện thoại.
“A lô, Chú Dương … cháu muốn nhờ chú đến trung tâm giám định huyết thống làm một mẫu giám định DNA tóc, phải vừa nhanh và vừa bí mật…”
Đêm xuống, Thiên Hân Vũ mới lê cơ thể mệt mỏi của mình trở lại khách sạn.
Lúc này, Tân Mạc Ngôn đã dỗ cho Thư Nha ngủ say, đang ngồi bên cạnh giường đắp chăn cho thằng bé một cách dịu dàng.
“Anh đã liên hệ một trường mầm non, ở đó có rất nhiều bạn nhỏ ngoại quốc, có lẽ Thư Nha sẽ thích ứng được với môi trường ở đó.” Tân Mạc Ngôn nhìn Thiên Hân Vũ, ánh đèn đầu giường hài hòa với sự trầm mặc của anh.
“Cám ơn anh.”Truyen.one nơi đọc truyện tốt nhất thoải mái nhất. Một cảm giác ấm áp không nói được thành lời đang trào dâng trong lòng của Thiên Hân Vũ.
“Em trai tôi đang bị bệnh đành phải làm phiền em vậy.” Tân Mạc Ngôn nói rất khẽ khiến người ta không thể phân biệt được cảm xúc trong câu nói ấy của anh.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu ấy, chăm sóc người bệnh là thiên chức của người bác sĩ mà.”
Thiên Hân Vũ nói khiến Tân Mạc Ngôn sững sờ, lời nói tương tự như vậy khiến anh có cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc anh đã giấu đi biểu cảm đó.
Y tá trực ban đêm hôm đó là Thiên Khê Nghiên, sao lại có thể là cô được chứ!
Có thể là hai chị em, cho nên mới giống nhau tới vậy…
Nghĩ tới việc trước đó không lâu mình đã đồng ý kết hôn với Thiên Khê Nghiên, trong lòng Tân Mạc Ngôn lại cảm thấy vô cùng chán chường, ơn liều mình giúp đỡ của cô ấy anh không thể không báo đáp.
Nhưng anh thực sự muốn hôn nhân và tình cảm lẫn lộn với nhau sao? “Ngủ đi.”
Tân Mạc Ngôn đành xua đi ý nghĩ ở trong đầu, cởi áo khoác ra, nằm xuống chiếc giường lớn.
Lời nói và hành động của anh vô cùng tự nhiên, giống như việc này là việc đương nhiên khiến Thiên Hân Vũ lại nhăn nhó tới mức quá thể.
Cô chỉ có thể nằm xuống bên cạnh chiếc giường lớn, trong đầu không ngừng cảnh cáo mình đêm nay không được ngủ quá sâu, không được để cho bản thân mình ngủ tới không biết gì…
Trời vừa sáng, một cảm giác buồn buồn ở cổ Thiên Hân Vũ, giống như có người đang gãi ngứa vậy.
Thiên Hân Vũ đưa tay lên sờ sờ thì túm được một bàn tay nhỏ bé mũm mĩm.
“Bố mẹ dậy thôi.”
Thiên Hân Vũ giật mình mở mắt, hoảng hốt phát hiện ra rằng mình lại ngủ say trên giường lớn, hơn thế lại còn ôm ấp Tân Mạc Ngôn nữa.
Không thèm để ý liệu có đánh thức Tân Mạc Ngôn không, Thiên Hân Vũ luống cuống tránh khỏi lồng ngực anh, gương mặt đỏ bừng không thể diễn tả được.
Lại còn bị con trai bắt gặp, thật sự là mất hết cả mặt mũi!
Tân Mạc Ngôn còn ngái ngủ mở mắt ra, nhìn thấy Thiên Hân Vũ đang đỏ mặt và Thư Nha đang tủm tỉm, trong nháy mắt đã hiểu ra điều gì.
“Người lớn ngủ, trẻ con không được nhìn lén.”
“…”
Một phần mở màn có hơi khôi hài cuối cùng cũng đã hết thúc, Thiên Hân Vũ dùng ánh mắt cảnh cáo để ám chỉ cho Thư Nha không được nói linh tinh gì thêm, sau đó mới ổn định lại tâm trạng cầm bệnh án trong tay để phân tích cùng Tân Lam Nguyệt.
Đến khi Thiên Hân Vũ từ trong phòng bệnh đi ra, toàn bộ bệnh viện đã đồn thổi việc của cô và Tân Mạc Ngôn.
Vừa tới bệnh viện đi làm ngày đầu tiên đã trở thành “người nổi tiếng”, Thiên Hân Vũ khóc không ra nước mắt nữa.
Trong phòng bệnh, Tân Mạc Ngôn bất lực nhìn Tân Lam Nguyệt và Thư Nha đang trợn trừng mắt lên nhìn nhau.
“Gọi là anh.”
“Không, chú là chú.”
“Anh không già như vậy đâu! Có thể gọi anh là anh.”
“Chú là em trai của Bố, chính là chú của Thư Nha, Thư Nha không thể gọi lung tung được…”
Thư Nha bố rối bẻ đốt ngón tay nghiêm túc phân tích quan hệ của hai người, Tân Mạc Ngôn bên cạnh không thể nói được gì đành bật cười.
Anh đưa tay vuốt tóc của Thư Nha, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Tân Lam Nguyệt vui mừng khi nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, luôn cảm thấy sự tồn tại của mình có hơi thừa thãi, đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó, Tân Lam Nguyệt đưa tay lên nắm tóc của Thư Nha giật lại.
“A! Đau quá!” Thư Nha vuốt tóc theo phản xa tự nhiên, gương mặt đầy ấm ức và hoang mang.
Tân Mạc Ngôn không hiểu được hành động của Tân Lam Nguyệt: “Cậu làm gì thế?”
“Xưa có câu uống rượu kết nghĩa tình thân, bây giờ giật tóc để nhận tổ quy tông, em đang thể hiện sự đồng ý với cháu trai Thư Nha.”
Tân Lam Nguyệt nói một cách nghiêm túc, sau đó đưa tay vỗ vai Tân Mạc Ngôn rồi nói tiếp:
“Anh à, anh là cha già con cọc, anh đừng có so sánh với những người trẻ tuổi đã có con.”
“Đã nói rồi chỉ là con nuôi thôi…” Tân Mạc Ngôn nhíu mày nói, nhưng Thiên Hân Vũ không có chút phản kháng nào.
“Màu tóc này giống đàn ông trong nhà họ Tân chúng ta, đều là màu nâu tự nhiên, em thấy không phải là con nuôi đâu, là con đẻ!”
Tân Mạc Ngôn không muốn giải thích gì cả, anh kéo Thư Nha chuẩn bị ra về: “Cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại tới thăm cậu.”
Sau khi phòng bệnh hồi phục lại sự yên tĩnh, Tân Lam Nguyệt lại lấy hai sợi tóc đang giấu ở dưới gối cho vào hai chiếc túi zip sau đó gọi một cuộc điện thoại.
“A lô, Chú Dương … cháu muốn nhờ chú đến trung tâm giám định huyết thống làm một mẫu giám định DNA tóc, phải vừa nhanh và vừa bí mật…”
Đêm xuống, Thiên Hân Vũ mới lê cơ thể mệt mỏi của mình trở lại khách sạn.
Lúc này, Tân Mạc Ngôn đã dỗ cho Thư Nha ngủ say, đang ngồi bên cạnh giường đắp chăn cho thằng bé một cách dịu dàng.
“Anh đã liên hệ một trường mầm non, ở đó có rất nhiều bạn nhỏ ngoại quốc, có lẽ Thư Nha sẽ thích ứng được với môi trường ở đó.” Tân Mạc Ngôn nhìn Thiên Hân Vũ, ánh đèn đầu giường hài hòa với sự trầm mặc của anh.
“Cám ơn anh.”Truyen.one nơi đọc truyện tốt nhất thoải mái nhất. Một cảm giác ấm áp không nói được thành lời đang trào dâng trong lòng của Thiên Hân Vũ.
“Em trai tôi đang bị bệnh đành phải làm phiền em vậy.” Tân Mạc Ngôn nói rất khẽ khiến người ta không thể phân biệt được cảm xúc trong câu nói ấy của anh.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu ấy, chăm sóc người bệnh là thiên chức của người bác sĩ mà.”
Thiên Hân Vũ nói khiến Tân Mạc Ngôn sững sờ, lời nói tương tự như vậy khiến anh có cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc anh đã giấu đi biểu cảm đó.
Y tá trực ban đêm hôm đó là Thiên Khê Nghiên, sao lại có thể là cô được chứ!
Có thể là hai chị em, cho nên mới giống nhau tới vậy…
Nghĩ tới việc trước đó không lâu mình đã đồng ý kết hôn với Thiên Khê Nghiên, trong lòng Tân Mạc Ngôn lại cảm thấy vô cùng chán chường, ơn liều mình giúp đỡ của cô ấy anh không thể không báo đáp.
Nhưng anh thực sự muốn hôn nhân và tình cảm lẫn lộn với nhau sao? “Ngủ đi.”
Tân Mạc Ngôn đành xua đi ý nghĩ ở trong đầu, cởi áo khoác ra, nằm xuống chiếc giường lớn.
Lời nói và hành động của anh vô cùng tự nhiên, giống như việc này là việc đương nhiên khiến Thiên Hân Vũ lại nhăn nhó tới mức quá thể.
Cô chỉ có thể nằm xuống bên cạnh chiếc giường lớn, trong đầu không ngừng cảnh cáo mình đêm nay không được ngủ quá sâu, không được để cho bản thân mình ngủ tới không biết gì…
Trời vừa sáng, một cảm giác buồn buồn ở cổ Thiên Hân Vũ, giống như có người đang gãi ngứa vậy.
Thiên Hân Vũ đưa tay lên sờ sờ thì túm được một bàn tay nhỏ bé mũm mĩm.
“Bố mẹ dậy thôi.”
Thiên Hân Vũ giật mình mở mắt, hoảng hốt phát hiện ra rằng mình lại ngủ say trên giường lớn, hơn thế lại còn ôm ấp Tân Mạc Ngôn nữa.
Không thèm để ý liệu có đánh thức Tân Mạc Ngôn không, Thiên Hân Vũ luống cuống tránh khỏi lồng ngực anh, gương mặt đỏ bừng không thể diễn tả được.
Lại còn bị con trai bắt gặp, thật sự là mất hết cả mặt mũi!
Tân Mạc Ngôn còn ngái ngủ mở mắt ra, nhìn thấy Thiên Hân Vũ đang đỏ mặt và Thư Nha đang tủm tỉm, trong nháy mắt đã hiểu ra điều gì.
“Người lớn ngủ, trẻ con không được nhìn lén.”
Danh sách chương