Hai người đều giật mình, Thiên Hân Vũ dường như có chút hoảng loạn, cô vội vàng thu tay về, Tân Mạc Ngôn thì nắm chặt lấy tay cô không chịu buông ra.
“Em chưa ngủ à?” Tân Mạc Ngôn khẽ hỏi, dùng tay kia khẽ kéo chăn lên đắp cho Thư Nha.
Cổ tay Thiên Hân Vũ bị anh nắm chặt lấy đỏ cả lên, nhớ lại ngày xưa hai người từng có những cử chỉ thân mật hơn cả thế này, mặt cô liền nóng ran.
Dường như nhiệt độ cả cơ thể cô đang từ từ tăng lên…
“Bỏ tay ra.” Thiên Hân Vũ nói thì thầm với sự bối rối.
“Kiều gì chẳng phải quen dần thế này.” Tân Mạc Ngôn vẫn nắm chặt lấy tay cô, chỉ là anh bớt dùng lực đi, sau đó anh nhắm mắt lại.
Thiên Hân Vũ lòng mang đầy tâm sự nheo mày và nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi, ngày hôm sau khi trời sáng, cô muốn giơ tay vươn vai cho tỉnh ngủ thì cô phát hiện bàn tay mình vẫn đang được Tân Mạc Ngôn nắm chặt lấy.
“Anh….”mặt và hai tai của Thiên Hân Vũ bỗng đỏ như gấc.
“Sao ngày hôm qua em không nằm ngủ vào giữa này này?” Tân Mạc Ngôn dường như sớm đã tỉnh rồi, anh nói thấp giọng nhưng rất rõ ràng.
Thiên Hân Vũ hơi choáng, đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó, cô mới đỏ mặt giật tay mình ra khỏi tay anh.
“Tôi không có cái thói quen xấu đó!” rõ ràng là cô đang nói không ra hơi.
“Ngày trước tối nào em cũng trèo vào giữa ngủ, lẽ nào còn chưa phải thói quen?” Tân Mạc Ngôn nhướn mày phản bác lại Thiên Hân Vũ.
“Anh….” Thiên Hân Vũ không biết phải nói gì, chỉ có thể trừng mắt lên lườm anh, sau đó cô trườn người ngồi dậy.
Cô đỏ mặt đỏ tai đỏ cả xuống cổ rồi, Tân Mạc Ngôn mím miệng cười, vẫn không chịu buông tha cho cô: “Quên mất nói với em, đêm đầu tiên sau ngày gặp lại nhau em trèo vào lòng anh, chúng ta thiếu chút nữa thì cả hai cùng bốc hỏa rồi.”
“Cái gì?” Thiên Hân Vũ giật mình, cô nhớ rõ tối ngày hôm đó cô đã mơ một giấc mơ không thể miêu tả được, tới lúc cao trào cô còn chủ động hôn người đàn ông ở trong mơ.
Nói như vậy có nghĩa đó không phải là mơ mà cô và Tân Mạc Ngôn đã thực sự xảy ra chuyện đó? “Hôn là em chủ động, còn những việc khác… tính là của anh….” Tân Mạc Ngôn nói lí nhí, ánh mắt chớp chớp liếc nhìn Thiên Hân Vũ.
“Dừng lại!” trong đầu Thiên Hân Vũ như đang nổ pháo rang, cô đang rất hỗn loạn.
Cô cắt ngang câu nói của Tân Mạc Ngôn, hai tay ôm lấy hai tai đang nóng bừng chạy đi rửa mặt.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong đi xuống lầu cô bèn nhìn thấy Từ Thanh Thành đang bưng đồ ăn sáng ra bàn ăn, Tân Thần đang ở trong sân luyện thái cực quyền.
“Tiểu Mạt dậy rồi đấy à? mau ăn sáng thôi.” Từ Thanh Thành cười ấm áp và nói, sau một đêm thái độ của bà ta đối với Thiên Hân Vũ dường như xoay 180 độ.
Hơn cả sự nhiệt tình, mất hẳn đi sự lạnh nhạt.
Tân Mạc Ngôn thong dong vừa đi vừa đơm cúc áo sơ mi chậm rãi bước tới bàn ăn và ngồi xuống, Từ Thanh Thành đặt sữa tươi và bánh chẻo, thêm với trứng rán hành lên bàn trước mặt anh.
Tân Mạc Ngôn nhìn thấy món trứng chiên hành liền nheo mày lại, Thiên Hân Vũ không nói chẳng rằng gắp miếng trứng từ đĩa của anh ra và cắn một miếng.
“Em vẫn còn nhớ?” Tân Mạc Ngôn vẫn hơi nheo mày lại, trong ánh mắt của anh là sự tò mò và phấn khích.
Thiên Hân Vũ không nói gì, Từ Thanh Thành ở bên cạnh cầm lấy đôi đũa khẽ gõ lên đầu của Tân Mạc Ngôn: “Cậu á, làm bố trẻ con rồi mà vẫn còn kén ăn!”
“Chủ nhà Tân của mẹ ấy đã làm ông nội rồi mà còn không thích ăn nữa là, cho nên, kén ăn không phân tuổi tác mà nó là di truyền rồi.”
Tân Mạc Ngôn phản bác lại Từ Thanh Thành, cái bộ dạng đó rất giống với Tân Lam Nguyệt lúc ở trong phòng bệnh.
Thiên Hân Vũ không nói gì, cô cũng không có ý định tham gia vào cuộc đấu khẩu của hai người.
Nhớ lại mẹ cô, cô chỉ có bức ảnh của hai người đó là khi cô vẫn còn ở trong bụng mẹ.
Vì bị mất quá nhiều máu khi sinh cô mà khi đó lại không có nhóm máu phù hợp nên mẹ cô đã không được cứu chữa và đã ra đi.
Nhìn Từ Thanh Thành, tròn đầu Thiên Hân Vũ lại ảo giác hiện ra hình ảnh mẹ cô đang chuẩn bị đồ ăn cho cô, sống mũi cô bắt đầu thấy cay cay.
Đột nhiên một chiếc hộp màu hồng được làm rất tinh thế đặt trước mặt cô kéo cô trở về với thực tại.
“Cho cô đấy!” giọng Tân Thần từ bên cạnh truyền tới.
Thiên Hân Vũ không hiểu nhưng vẫn rụt rè mở chiếc hộp ra.
Lọt vào tầm mắt cô là một chiếc vòng đeo tay màu xanh ngọc, dưới ánh sáng trắng nhàn nhạt của bóng đèn khiến nó càng trở nên đẹp lạ thường.
“Đây là?” Thiên Hân Vũ không hiểu ý của Tân Thần thế này là thế nào, cô ngẩng đầu lên nhìn Tân Mạc Ngôn, anh không ngừng chớp mắt ra hiệu cho cô mau nhận lấy.
“Em chưa ngủ à?” Tân Mạc Ngôn khẽ hỏi, dùng tay kia khẽ kéo chăn lên đắp cho Thư Nha.
Cổ tay Thiên Hân Vũ bị anh nắm chặt lấy đỏ cả lên, nhớ lại ngày xưa hai người từng có những cử chỉ thân mật hơn cả thế này, mặt cô liền nóng ran.
Dường như nhiệt độ cả cơ thể cô đang từ từ tăng lên…
“Bỏ tay ra.” Thiên Hân Vũ nói thì thầm với sự bối rối.
“Kiều gì chẳng phải quen dần thế này.” Tân Mạc Ngôn vẫn nắm chặt lấy tay cô, chỉ là anh bớt dùng lực đi, sau đó anh nhắm mắt lại.
Thiên Hân Vũ lòng mang đầy tâm sự nheo mày và nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi, ngày hôm sau khi trời sáng, cô muốn giơ tay vươn vai cho tỉnh ngủ thì cô phát hiện bàn tay mình vẫn đang được Tân Mạc Ngôn nắm chặt lấy.
“Anh….”mặt và hai tai của Thiên Hân Vũ bỗng đỏ như gấc.
“Sao ngày hôm qua em không nằm ngủ vào giữa này này?” Tân Mạc Ngôn dường như sớm đã tỉnh rồi, anh nói thấp giọng nhưng rất rõ ràng.
Thiên Hân Vũ hơi choáng, đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó, cô mới đỏ mặt giật tay mình ra khỏi tay anh.
“Tôi không có cái thói quen xấu đó!” rõ ràng là cô đang nói không ra hơi.
“Ngày trước tối nào em cũng trèo vào giữa ngủ, lẽ nào còn chưa phải thói quen?” Tân Mạc Ngôn nhướn mày phản bác lại Thiên Hân Vũ.
“Anh….” Thiên Hân Vũ không biết phải nói gì, chỉ có thể trừng mắt lên lườm anh, sau đó cô trườn người ngồi dậy.
Cô đỏ mặt đỏ tai đỏ cả xuống cổ rồi, Tân Mạc Ngôn mím miệng cười, vẫn không chịu buông tha cho cô: “Quên mất nói với em, đêm đầu tiên sau ngày gặp lại nhau em trèo vào lòng anh, chúng ta thiếu chút nữa thì cả hai cùng bốc hỏa rồi.”
“Cái gì?” Thiên Hân Vũ giật mình, cô nhớ rõ tối ngày hôm đó cô đã mơ một giấc mơ không thể miêu tả được, tới lúc cao trào cô còn chủ động hôn người đàn ông ở trong mơ.
Nói như vậy có nghĩa đó không phải là mơ mà cô và Tân Mạc Ngôn đã thực sự xảy ra chuyện đó? “Hôn là em chủ động, còn những việc khác… tính là của anh….” Tân Mạc Ngôn nói lí nhí, ánh mắt chớp chớp liếc nhìn Thiên Hân Vũ.
“Dừng lại!” trong đầu Thiên Hân Vũ như đang nổ pháo rang, cô đang rất hỗn loạn.
Cô cắt ngang câu nói của Tân Mạc Ngôn, hai tay ôm lấy hai tai đang nóng bừng chạy đi rửa mặt.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong đi xuống lầu cô bèn nhìn thấy Từ Thanh Thành đang bưng đồ ăn sáng ra bàn ăn, Tân Thần đang ở trong sân luyện thái cực quyền.
“Tiểu Mạt dậy rồi đấy à? mau ăn sáng thôi.” Từ Thanh Thành cười ấm áp và nói, sau một đêm thái độ của bà ta đối với Thiên Hân Vũ dường như xoay 180 độ.
Hơn cả sự nhiệt tình, mất hẳn đi sự lạnh nhạt.
Tân Mạc Ngôn thong dong vừa đi vừa đơm cúc áo sơ mi chậm rãi bước tới bàn ăn và ngồi xuống, Từ Thanh Thành đặt sữa tươi và bánh chẻo, thêm với trứng rán hành lên bàn trước mặt anh.
Tân Mạc Ngôn nhìn thấy món trứng chiên hành liền nheo mày lại, Thiên Hân Vũ không nói chẳng rằng gắp miếng trứng từ đĩa của anh ra và cắn một miếng.
“Em vẫn còn nhớ?” Tân Mạc Ngôn vẫn hơi nheo mày lại, trong ánh mắt của anh là sự tò mò và phấn khích.
Thiên Hân Vũ không nói gì, Từ Thanh Thành ở bên cạnh cầm lấy đôi đũa khẽ gõ lên đầu của Tân Mạc Ngôn: “Cậu á, làm bố trẻ con rồi mà vẫn còn kén ăn!”
“Chủ nhà Tân của mẹ ấy đã làm ông nội rồi mà còn không thích ăn nữa là, cho nên, kén ăn không phân tuổi tác mà nó là di truyền rồi.”
Tân Mạc Ngôn phản bác lại Từ Thanh Thành, cái bộ dạng đó rất giống với Tân Lam Nguyệt lúc ở trong phòng bệnh.
Thiên Hân Vũ không nói gì, cô cũng không có ý định tham gia vào cuộc đấu khẩu của hai người.
Nhớ lại mẹ cô, cô chỉ có bức ảnh của hai người đó là khi cô vẫn còn ở trong bụng mẹ.
Vì bị mất quá nhiều máu khi sinh cô mà khi đó lại không có nhóm máu phù hợp nên mẹ cô đã không được cứu chữa và đã ra đi.
Nhìn Từ Thanh Thành, tròn đầu Thiên Hân Vũ lại ảo giác hiện ra hình ảnh mẹ cô đang chuẩn bị đồ ăn cho cô, sống mũi cô bắt đầu thấy cay cay.
Đột nhiên một chiếc hộp màu hồng được làm rất tinh thế đặt trước mặt cô kéo cô trở về với thực tại.
“Cho cô đấy!” giọng Tân Thần từ bên cạnh truyền tới.
Thiên Hân Vũ không hiểu nhưng vẫn rụt rè mở chiếc hộp ra.
Lọt vào tầm mắt cô là một chiếc vòng đeo tay màu xanh ngọc, dưới ánh sáng trắng nhàn nhạt của bóng đèn khiến nó càng trở nên đẹp lạ thường.
“Đây là?” Thiên Hân Vũ không hiểu ý của Tân Thần thế này là thế nào, cô ngẩng đầu lên nhìn Tân Mạc Ngôn, anh không ngừng chớp mắt ra hiệu cho cô mau nhận lấy.
Danh sách chương